Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 81

Thịnh Dạng cũng bị chuông báo thức đánh thức, anh nhắm mắt, cử động cánh tay mò trước tìm được điện thoại, trong trạng thái còn ngái ngủ liếc qua màn hình một cái, thấy là báo thức thì tắt đi. Sau đó anh cọ cọ cằm vào tóc cô, ánh mắt còn chưa tỉnh hẳn nhìn sang cô, giọng trầm thấp: “Đến giờ dậy rồi à?”

Lộ Gia Mạt gật đầu trong lòng anh, cô bắt buộc phải dậy, nếu không sẽ không kịp xe mất. Cô sờ sờ tóc anh: “Anh ngủ tiếp đi.”

Thịnh Dạng không nghe lời cô. Lúc Lộ Gia Mạt đang đánh răng trong phòng tắm, anh cũng đội cái đầu tóc rối bù đi vào, mắt còn chưa mở ra hẳn, buồn ngủ tới mức không chịu nổi, lục trong tủ lấy ra một bàn chải đánh răng mới rồi xé bao.

Xé xong, người này đứng sau lưng Lộ Gia Mạt, đặt cằm lên vai cô, cánh tay uể oải vươn dài lấy tuýp kem đánh răng, hai tay vòng trước người cô, chậm rì rì bóp kem lên bàn chải.

Đây là cái kiểu chó lớn lông xù dính người gì thế này.

Lộ Gia Mạt không nhịn được ý cười, mắt cong lên, trong miệng đầy bọt, đầu nghiêng đụng nhẹ vào cái đầu đang tựa trên vai mình: “Hôm nay em thi.”

“Anh cũng đi.” Anh nhét bàn chải vào miệng, nói không rõ chữ, giọng điệu lười biếng, “Chỗ bọn em khắp nơi đều là phòng máy, anh tùy tiện tìm cái ghế nằm ngồi là được.”

Lộ Gia Mạt nghiêng đầu, nhìn anh qua gương: “Vậy anh không buồn ngủ à?”

Buồn ngủ thì chắc chắn là buồn ngủ, anh xuống máy bay lúc năm giờ sáng, bây giờ còn chưa tới tám giờ, nhưng Thịnh Dạng nhăn mũi, mặt đầy vẻ trẻ con: “Buồn ngủ chết cũng đi.”

Mười lăm phút sau, hai bóng người mặc đồ đen xuất hiện ở trạm xe.

“Mắt anh mở nổi không vậy?” Lộ Gia Mạt nghiêng đầu nhìn Thịnh Dạng đang dựa vào trụ trạm xe mà chẳng có chút dáng vẻ đứng đắn nào. Vai anh cao thấp không đều, đầu nghiêng ngả lung tung, trông như thứ anh đang tựa không phải trạm xe mà là một cái giường.

Thịnh Dạng để tay trong túi áo khoác của cô nắm tay cô, nghe vậy liền nhét luôn tay còn lại vào túi kia của cô, cứ giữ tư thế đó kéo thẳng cô vào trước người mình, sau đó những chỗ khác trên cơ thể không động, chỉ đặt đầu lên vai cô.

Trên trạm còn có mấy người khác cùng đợi xe, ánh mắt vô tình hay cố ý đều đang nhìn hai người họ. Lộ Gia Mạt dùng cánh tay khẽ chống anh một cái, anh hừ hừ một tiếng, cằm cọ cọ rồi còn kéo cô vào lòng mình thêm chút nữa, giọng lười nhác uể oải: “Mở không nổi rồi, em tính làm sao đây?”

“Vứt anh lại đây luôn.” Lộ Gia Mạt nhìn dòng xe qua lại trên đường, vô tư nói.

Thịnh Dạng lười biếng cười khẽ: “Chuyện đó em đừng mơ, anh không vứt được đâu.”

Giọng điệu còn khá là đắc ý.

Hôm đó hai người đến trường, Lộ Gia Mạt đi thi, Thịnh Dạng thì cuộn mình ngủ trong thư viện kỹ thuật. Đợi Lộ Gia Mạt thi xong, hai người lại cùng nhau về căn hộ. Mãi đến đêm Giáng Sinh, hai người họ đều ru rú trong căn hộ, hầu như chẳng ra ngoài.

Cuộc sống trôi qua rất buồn chán, đến cả một bộ phim cũng có thể xem đi xem lại ba lần. Trong căn hộ sưởi ấm rất đủ, bên ngoài gió tuyết mịt mùng, cả thành phố cũng chẳng có mấy cửa hàng mở cửa, họ đã mua sẵn rất nhiều nguyên liệu từ sớm, tích trữ ở nhà.

Trên màn hình tivi đang kết nối hình ảnh trò chơi, nhân vật do Thịnh Dạng điều khiển nhảy sang phía đối diện xong, anh đầy hứng thú nhìn nhân vật do Lộ Gia Mạt điều khiển trên màn hình nhảy nhót.

Lại một lần nữa không nhảy qua được.

“Ha ha ha ha ha được lắm, cái này đúng là trâu bò.” Thịnh Dạng cười lăn ra sofa, cái nhân vật nhỏ kia nhảy càng lệch lạc bao nhiêu, anh cười càng vui bấy nhiêu, hoàn toàn không sốt ruột xem màn này bao giờ mới qua.

Lộ Gia Mạt cầm tay cầm trong tay, bị anh cười đến mức muốn đánh anh. Cô vừa nhìn chằm chằm màn hình thao tác, vừa tranh thủ liếc sang trừng Thịnh Dạng.

Người này cười càng hăng hơn, ung dung thẳng lưng lên chút, cánh tay với từ bàn trà lấy một gói khoai tây chiên mở ra, ăn vài miếng một cách thờ ơ, còn mở một lon coca thong thả uống, ánh mắt vẫn nhìn màn hình trò chơi: “Cô giáo Lộ đừng vội mà, thao tác kiểu này đủ lên mục khoảnh khắc đặc sắc rồi, nhảy thêm mấy lần thì lên thêm mấy lần.”

Giọng điệu và dáng vẻ này đúng là vừa lém lỉnh vừa xấu xa, Lộ Gia Mạt sắp bị anh chọc tức chết. Cái trò chơi rách này cô cũng chẳng thèm chơi nữa, trực tiếp ném tay cầm đi, nhào qua bóp cổ anh.

Thịnh Dạng hoàn toàn không biết kiềm chế, cười đến mức lồng ngực cũng rung lên. Anh đặt lon coca sang bàn bên cạnh, lại dời gói khoai tây chiên trên đùi ra, rồi nằm hẳn xuống sofa, một tay ôm trọn Lộ Gia Mạt vào lòng, cười cong mắt cong mày: “Lúc trước nói sao ấy nhỉ? Đã bảo chơi game không được giận mà, đừng nói không giữ lời chứ.”

“Em cứ nói không giữ lời thì sao?” Lộ Gia Mạt vẫn không giảm lực tay đang bóp cổ anh, giọng cố tỏ ra dữ dằn, “Anh cười đi, cười nữa đi, trên đời có ai như anh không?”

“Anh như vậy thì sao?” Anh chẳng những không xấu hổ mà còn thản nhiên, đầu thả lỏng ngả ra sau, tựa lên tay vịn sofa, đuôi mắt hơi nhấc lên, ánh nhìn hướng về cô, “Nói đi, anh là người thế nào?”

Lộ Gia Mạt cãi không lại anh, tay làm bộ siết mạnh thêm một cái, siết xong liền cúi đầu cắn xuống. Anh ngẩng cổ, hoàn toàn mặc cho cô cắn, rồi cắn cắn thế nào lại đổi vị, hai người quấn quýt trên sofa hôn nhau.

Cho đến khi chiếc điện thoại trên thảm rung lên “ong ong”. Ban đầu hai người đều không để ý, hết thời gian thì rung dừng lại. Nhưng điện thoại vừa dừng chưa được mấy giây lại rung tiếp, đến lần thứ ba. Thịnh Dạng cuối cùng cũng phân tâm, với tay chộp lấy điện thoại, anh chẳng thèm nhìn là ai, trực tiếp nghe máy. Điện thoại bị ném ở mép sofa, anh nhắm mắt, ngẩng cằm, từng chút từng chút hôn sâu Lộ Gia Mạt.

“Thịnh Dạng?” Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền tới, “Thịnh Dạng!”

Lý trí của Thịnh Dạng cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút, anh mở mắt, liếc nhìn màn hình điện thoại, điều hòa lại hơi thở, cầm điện thoại áp lên tai: “Bà ngoại.”

Lúc này Lộ Gia Mạt cũng tỉnh táo hơn đôi chút, khẽ nghiêng đầu, môi tách khỏi anh.

Thịnh Dạng cầm điện thoại nghe đối phương nói mà lòng dạ để nơi khác, chóp mũi vẫn thân mật cọ cọ với Lộ Gia Mạt, cọ một cái, môi lại chạm thêm một cái nữa: “Cháu không qua đâu, để con hỏi em ấy.”

Hỏi ai? Đầu óc Lộ Gia Mạt còn mơ hồ, giây sau đã nghe Thịnh Dạng nói với cô: “Bà ngoại muốn chào em một tiếng, được không?”

“Hả?” Lộ Gia Mạt ngơ ngác nhìn anh.

Thịnh Dạng dùng đầu ngón tay xoa xoa môi cô, trực tiếp đưa điện thoại tới tai cô. Lộ Gia Mạt lúc này mới phản ứng lại, vội vàng gọi một tiếng: “Bà ngoại ạ.”

Bên kia người lớn tuổi cũng liên tục đáp lời, nghe thấy giọng cô, Lộ Gia Mạt lúc này hoàn toàn tỉnh hẳn, vừa ngoan ngoãn trả lời, vừa trừng mắt nhìn Thịnh Dạng. Thịnh Dạng thấy cô như vậy đáng yêu không chịu nổi, cứ liên tục quấy rối hôn cô, Lộ Gia Mạt bị anh làm phiền đến không chịu được, dùng tay che miệng anh lại. Rồi có lẽ vì bị anh quấy đến phân tâm, cũng chẳng biết thế nào, mơ mơ hồ hồ, cô đã đồng ý lời mời của bà ngoại, đến nhà bà đón lễ.

Chiều hôm sau, Lộ Gia Mạt đến trước cửa nhà bà ngoại Thịnh Dạng rồi mà vẫn cảm thấy mơ mơ màng màng. Cô không có nhiều kinh nghiệm gặp gỡ trưởng bối, trước khi vào có hơi căng thẳng, nhưng còn chưa kịp để cảm giác căng thẳng đó lan ra, cô đã ngồi xuống bàn ăn. Người trong nhà đến rất đông đủ, không biết là vì Giáng Sinh, hay là vì cô đến. Lộ Gia Mạt choáng choáng váng váng ăn xong bữa cơm, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị ấn ngồi xuống bàn đánh bài.

“Cuối cùng cũng đủ bốn người rồi, bà vui chưa?” Thịnh Nhiễm nhìn sang bà ngoại.

Bà cụ thật sự rất vui, bà muốn đánh mạt chược từ lâu rồi, nhưng bình thường trong nhà chỉ có bà và ông ngoại, Thịnh Nhiễm cũng không hay ở nhà, càng khỏi nói đến bố mẹ chị, hai người nghiện công việc kia.

Năm nay đúng là đông người hơn, Thịnh Dạng không lên bàn, anh cầm lon coca ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu giảng cho cô nghe sơ qua luật bên này. Lộ Gia Mạt nghe xong gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Bà ngoại ngồi bên cạnh nhìn cười híp mắt: “Tiểu Mạt, không sao đâu, đánh vài ván là quen thôi, đừng sợ thua.”

Lộ Gia Mạt gật đầu, cũng ngoan ngoãn cười cười: “Vâng ạ.”

Ba vòng trôi qua, bà ngoại và Thịnh Nhiễm đều có chút ngờ ngợ, ngờ ngợ rồi lại thua. Bà cụ nhìn sang Lộ Gia Mạt: “Tiểu Mạt, không phải lần đầu cháu đánh à?”

Lộ Gia Mạt lắc đầu, cô biết đánh mạt chược từ lúc còn rất nhỏ, nhưng đánh không nhiều, hơn nữa mỗi nơi một luật khác nhau, nên ban nãy Thịnh Dạng mới phải giảng lại cho cô.

Thịnh Dạng ở bên cạnh cười sắp chết, nhìn bộ dạng ỉu xìu của bà ngoại và chị họ anh mà chẳng có chút lương tâm nào, ngược lại còn bắt đầu khoe khoang: “Cũng không xem xem toán học của em giỏi thế nào, có mấy thứ này mà không tính nổi à?”

Lúc này Lộ Gia Mạt mới biết, sở dĩ Thịnh Dạng không lên bàn, là vì anh quá thích tính bài. Hôm đó mạt chược mãi đến chiều tối mới kết thúc, Lộ Gia Mạt thắng vô cùng hoành tráng. Thịnh Dạng ở bên cạnh chủ động thu tiền, còn đuổi theo chị mình, giục chị mau mau chuyển khoản WeChat.

Thịnh Nhiễm thật sự cạn lời, bị anh thúc đến mức vừa trợn mắt liếc anh, vừa mở WeChat, quét mã trả tiền.

“Có không hay lắm không?” Lộ Gia Mạt nhìn xấp tiền giấy trước mặt, nhỏ giọng hỏi Thịnh Dạng.

Thịnh Dạng hoàn toàn không để ý, còn khá tự hào: “Dựa vào bản lĩnh mà thắng, có gì không hay chứ?”

Nhưng mối thù này rất nhanh đã bị Thịnh Nhiễm trả lại. Buổi tối ăn cơm xong, Thịnh Nhiễm chủ động kéo Lộ Gia Mạt ngủ chung.

Hai người ngồi trên giường, cùng lật xem những tấm ảnh từ nhỏ đến lớn của Thịnh Dạng. Đây đều là lần đầu Lộ Gia Mạt nhìn thấy, rất kỳ lạ, trong khu nhà tập thể công vụ đúng là không có mấy ảnh cũ kiểu này.

“Cơ bản đều ở đây rồi, bên ông nội nó chắc cũng còn một ít.” Thịnh Nhiễm chỉ vào một tấm ảnh trông Thịnh Dạng khoảng bốn năm tuổi, nói với cô: “Giống con gái không? Nói cho em biết, hồi mẫu giáo nó rất gợi đòn, có một thằng nhóc tưởng nó là con gái, thầm thích cả một học kỳ, nó biết rõ mà cũng không nói sự thật cho người ta. Đến sau này người ta tự phát hiện ra, khóc lóc ầm ĩ, phụ huynh tìm tới, nhà trường còn gọi cả cô chị qua.”

“Vậy đó là lần đầu Thịnh Dạng bị mời phụ huynh à?” Lộ Gia Mạt ngồi xếp bằng trên giường, chống cằm nhìn ảnh cười hỏi.

“Không hẳn đâu? Để chị nghĩ xem.” Thịnh Nhiễm nhớ lại cẩn thận, “Hình như còn một lần nữa là đá bóng trong trường, mấy đứa đá đá rồi nóng đầu đánh nhau, hỏi ai cầm đầu thì đứa nào cũng chỉ Thịnh Dạng. Nghe cô chị nói, lúc đó cô vừa tan ca phẫu thuật đã bị thầy cô gọi điện kêu tới, bị mắng cho một trận. Nó nghịch lắm, lên cấp hai rồi mới yên ổn hơn chút.”

“Đây này.” Thịnh Nhiễm chỉ sang một tấm khác, trông là ảnh Thịnh Dạng hồi cấp hai, anh mặc đồng phục, nghiêng người dựa ở hành lang khu giảng đường, “Chính cái dáng chết tiệt này, cảm giác rất dễ trêu hoa ghẹo cỏ, ai cũng sợ nó yêu sớm, không ngờ ở khoản này lại ngoan.”

Chị vừa nói xong câu đó, chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên một cái, Thịnh Nhiễm nhìn thoáng qua liền cười.

“Em đoán xem là ai?” Chị như nắm được điểm yếu của Thịnh Dạng, hưng phấn không chịu nổi, “Thịnh Dạng, đoán xem nó gửi cho chị cái gì?”

Lộ Gia Mạt chớp chớp mắt, còn chưa kịp thuận theo đề tài của chị hỏi ra miệng, Thịnh Nhiễm đã xoay màn hình điện thoại cho cô xem.

Trên màn hình điện thoại chính là giao diện chat WeChat giữa Thịnh Dạng và Thịnh Nhiễm.

[WJTMSH: Khúc nói xấu đến đây thôi là được rồi nhé]

Bình Luận (0)
Comment