Hôm Nay Hôm Nay Sao Lấp Lánh

Chương 82

Thịnh Nhiễm không trả lời tin nhắn của anh, quay sang nhìn Lộ Gia Mạt nói: “Mặc kệ nó, mình xem tiếp đi.”

Mười phút sau, cửa phòng bị gõ hai cái. Thịnh Nhiễm nhìn cửa rồi lại nhìn Lộ Gia Mạt, “Em đi đi.”

Lộ Gia Mạt xuống giường xỏ dép, chạy tới cửa, mở cửa phòng ra. Thịnh Dạng bưng hai cốc sữa nóng đứng ngoài cửa. Thấy người mở cửa là Lộ Gia Mạt, anh đưa sữa trong tay cho cô, “Đừng nói chuyện khuya quá đấy.”

Thịnh Nhiễm nằm trên giường nghe thấy giọng anh, vươn cổ nhìn ra cửa, “Em đến kiểm tra à?”

Thịnh Dạng không thèm để ý chị ấy, anh cúi đầu, cong ngón trỏ lên, gõ nhẹ vào trán Lộ Gia Mạt một cái, “Nghe vừa phải thôi, đừng vui quá mức.”

Lộ Gia Mạt cong môi cười, “Để em xem tình hình đã.”

Họ ở nhà bà ngoại hai ngày rồi quay về căn hộ nhỏ của mình.

Hai tuần sau, kỳ nghỉ kết thúc, mỗi người lại trở về với cuộc sống học tập bận rộn của riêng mình. Các môn học, dự án và hướng nghiên cứu của họ khác nhau, nhưng đều nỗ lực như nhau, cùng bước về phía tương lai.

Mùa đông dài đằng đẵng trôi qua, thời tiết lại nóng lên. Một năm này trôi nhanh hơn hẳn, học tập, làm luận văn, chớp mắt đã đến ngày bảo vệ học bổng đặc biệt dành cho sinh viên đại học vào tháng Mười Một.

Hôm đó Bắc Kinh trời cao mây nhạt, học kỳ mới lại bắt đầu, khắp khuôn viên trường đều là sinh viên tràn đầy sức sống. Sáng sớm Lộ Gia Mạt thức dậy, hiếm khi thấy hơi căng thẳng. Đánh răng mà cô vẫn đứng cạnh bàn ăn ở phòng khách, một tay cầm bàn chải, một tay lướt touchpad, xem PPT trên máy tính.

“Giờ này em còn ôm chân Phật à? Chân Phật sắp bị em ôm trụi luôn rồi.” Thịnh Dạng ở đầu kia cuộc gọi video trên máy tính, nhìn vẻ chăm chú của cô, cười trêu.

Lộ Gia Mạt không để ý tới anh, đợi xem hết một lượt PPT rồi mới nói: “Như vậy Phật Tổ mới bị lòng thành của em cảm động.”

Cô đóng trang PPT lại, ngước mắt nhìn người ở đầu kia màn hình. Sáng sớm tinh mơ, người kia ngồi trong phòng chờ sân bay, đội mũ đen, đeo khẩu trang, cổ nghiêng nghiêng, trước ngực treo tai nghe, cả người toát ra bốn chữ ‘chưa ngủ tỉnh’, “Mấy giờ bay vậy anh?”

“Bảy giờ bốn mươi lăm.” Thịnh Dạng ngái ngủ đáp.

Lộ Gia Mạt liếc nhìn thời gian góc phải trên màn hình, có chút ngạc nhiên hỏi: “Không phải đã tám giờ hai mươi rồi sao? Vẫn chưa lên máy bay à?”

“Mưa to, đang bị kiểm soát.” Thịnh Dạng uể oải liếc ra ngoài cửa sổ, trời âm u chết người, mưa lớn như trút, giọng anh cũng bị cơn mưa này dội cho xìu đi vài phần, “Buổi bảo vệ của bọn em là hai giờ chiều đúng không?”

Vốn dĩ hôm qua anh đã có thể bay về Bắc Kinh, nhưng giáo sư nhà anh và anh sư huynh đều uống quá chén trong bữa tiệc sau hội nghị giao lưu vớ vẩn kia, anh không còn cách nào khác buộc phải ở lại. Nghĩ bụng cũng ổn, bắt chuyến bay sáng sớm là được, ai ngờ cơn mưa lớn này lại tới góp vui.

Lộ Gia Mạt nhìn dáng vẻ của anh, cười cười, giọng mềm mềm dỗ dành, “Hai giờ, chắc chắn kịp mà.”

“Được.” Thịnh Dạng kéo dài giọng, “Giờ anh cũng đi ôm chân Phật đây, xin ngài nương tay, cho mưa mau dừng.”

Lộ Gia Mạt không trò chuyện với anh lâu, liền gập máy lại, thay một bộ đồ công sở chỉnh tề hơn, khoác thêm áo ngoài rồi ra cửa. Đến khi ra ngoài cô mới phát hiện, hôm nay tuy trời quang đãng, nhưng gió lại cực lớn, gió bắc thổi vù vù ép cong cả hàng cây hai bên đường.

Buổi sáng hôm đó Lộ Gia Mạt có tiết học, trưa cùng Lý Nhật Hi và Chân Úy ăn xong ở nhà ăn, rồi mới thong thả đi về sảnh sau của tòa nhà chính.

Lúc ấy trong đại sảnh đã có không ít người, Lộ Gia Mạt và họ tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.

“Trời, không ngờ lại nhiều người tới xem thế này.” Lý Nhật Hi đảo mắt nhìn trước sau bốn phía rồi nói.

Chân Úy thấy cũng chẳng lạ, đáp: “Dù sao cũng là tới chiêm ngưỡng thần tiên đỉnh cấp, người không đông mới lạ đấy chứ?”

Lý Nhật Hi nhìn một vòng quanh hội trường, lại liếc thời gian trên điện thoại, hỏi Lộ Gia Mạt: “Thịnh Dạng đâu rồi? Dịp quan trọng thế này, chẳng lẽ cậu ấy không tới chứ?”

Lộ Gia Mạt cúi đầu mở khóa màn hình điện thoại, trên WeChat vẫn là tin nhắn ba tiếng trước Thịnh Dạng gửi, nói đã lên máy bay, “Thâm Quyến mưa lớn, không biết có kịp không.”

“Thôi, không có cậu ấy cũng vậy, dù sao cũng quay toàn bộ quá trình mà.” Lý Nhật Hi không mấy để ý nói.

Lộ Gia Mạt gật đầu.

Rất nhanh, người dẫn chương trình bước lên sân khấu mở màn, buổi bảo vệ học bổng đặc biệt chính thức bắt đầu.

Học bổng đặc biệt có tổng cộng mười lăm ứng viên, Lộ Gia Mạt xếp thứ bảy trình bày.

“Cái này cũng quá khoa trương rồi.” Lý Nhật Hi ghé tai nói nhỏ, “Hội trưởng XX, chủ tịch XX, giải nhất cái này, đặc giải cuộc thi kia, còn đứng đầu toàn khoa về GPA nữa.”

“Cái này còn khoa trương hơn, nào là nhà sáng lập, học bổng quốc gia, huy chương vàng, giải vàng toàn năng cá nhân, liên tiếp nhiều năm……” Chân Úy nhìn PPT phía sau sân khấu, “Đúng là thần tiên đánh nhau.”

“Mỗi lần như vậy, mình lại thấy mình nhỏ bé, đúng là người giỏi còn có người giỏi hơn.” Lý Nhật Hi cảm thán.

“Chúng ta vốn đã rất nhỏ bé rồi.” Lộ Gia Mạt khẽ nói.

……

Đến lượt người thứ năm trình bày, có nhân viên công tác tới tìm Lộ Gia Mạt, bảo cô ra cánh gà chờ.

Lý Nhật Hi và Chân Úy lập tức nhìn sang Lộ Gia Mạt, làm động tác cổ vũ với cô, “Sếp Mạt, thả lỏng đi, cậu còn đỉnh hơn họ nhiều.”

“Đúng vậy đúng vậy, sếp Mạt vô địch thiên hạ.”

Lộ Gia Mạt mím môi cười nhẹ, đưa túi và áo khoác cho Chân Úy, rồi theo nhân viên công tác đi qua.

Khi đứng vào vị trí được chỉ định, trong đầu cô có khoảnh khắc hơi trống rỗng. Trên sân khấu là sinh viên ưu tú nhất của ngôi trường này đang bảo vệ, dưới sân khấu là các giáo sư và sinh viên.

Trong đầu cô bỗng hiện lên cảnh tượng lần đầu bước vào phòng thi cuộc thi, tiếp đó là lần đầu tham gia trại đông… từng cảnh nối tiếp nhau, như những thước phim chiếu đèn.

Khi ấy cô từng nghĩ qua chưa, tương lai của mình sẽ ra sao? Hình như là chưa, cô chỉ một mực muốn chứng minh bản thân, chứng minh mình cũng không kém những người đó, càng không kém những nam sinh kia.

Cô từng mơ hồ, từng không cam lòng, đến bây giờ vẫn đang dò dẫm tiến bước trên con đường chưa biết phía trước. Cô bé ngây ngô ngày nào chỉ biết so bì với mẹ, giờ đã lớn lên đến mức có thể tự mình gánh vác mọi thứ, sắp sửa bước lên sân khấu rực rỡ nhất. Người trên sân khấu kết thúc phần trình bày, bên dưới vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt, người đứng trước cô bước lên sân khấu.

Người tiếp theo là cô.

Luồng gió ấm trong hội trường khẽ thổi, những ngón tay buông thõng bên người cô hơi cuộn lại, lòng bàn tay dần dần ướt mồ hôi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhịp tim cô cũng theo đó mà mỗi giây một nhanh hơn.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai lại vang lên tiếng vỗ tay, Lộ Gia Mạt cảm giác màng nhĩ rung lên một cái, rồi cô nghe thấy người dẫn chương trình trên sân khấu gọi tên mình.

Cô hít sâu một hơi, các ngón tay siết chặt lại rồi thả ra, ngay sau đó, bên tai lại vang lên tràng pháo tay, lần này là dành cho cô. Khóe môi Lộ Gia Mạt cong lên, đợi người giới thiệu phát biểu xong, cô kiên định bước ra bước đầu tiên, tự tin đi lên sân khấu.

Cô đứng sau bục giảng, mở PPT, đối diện với toàn thể thầy cô và các bạn bên dưới, bắt đầu tự giới thiệu.

“Xin chào mọi người, em là Lộ Gia Mạt của viện X, hôm nay rất vinh dự được với tư cách là một trong vô vàn sinh viên của Đại học T, chia sẻ về hành trình nghiên cứu khoa học của bản thân…”

Khi cô nói được nửa chừng, ánh mắt vô tình nhìn xuống hàng ghế thứ hai từ dưới lên, thấy một bóng dáng quen thuộc. Thịnh Dạng không biết từ lúc nào đã ngồi ở đó. Anh ngồi rất ngay ngắn, nghe rất chăm chú, ánh mắt vô cùng sáng, toàn tâm toàn ý nhìn cô trên sân khấu.

Lộ Gia Mạt mỉm cười, thu lại tầm mắt, đưa ánh nhìn trở về màn hình máy tính, tiếp tục bài thuyết trình, “…cuối cùng, em hy vọng bản thân có thể trở thành một vì sao, mãi mãi có dũng khí dùng ánh sáng nhỏ bé của mình, soi sáng bầu trời rộng lớn.”

……

Tháng Sáu năm sau, lại thêm một mùa tốt nghiệp nữa. Mùa hè rực lửa nóng khủng khiếp, tám giờ sáng, sân vận động phía Đông đã tụ tập một biển người, tổ chức lễ tốt nghiệp của năm đó.

Lộ Gia Mạt tham dự xong lễ tốt nghiệp trên sân vận động, lại không kịp nghỉ ngơi, vội vàng tới nhà thi đấu tổng hợp để làm lễ tung tua và nhận bằng tốt nghiệp. Hôm nay cả đại gia đình họ đều đến đủ, Lộ Thành Hòa, Thịnh Nhuế, ông bà nội của Thịnh Dạng, thậm chí ngay cả Nghiêm Di cũng đặc biệt tới.

Sau khi tất cả nghi thức kết thúc, trong nhà thi đấu loạn thành một mớ. Lộ Gia Mạt chụp rất nhiều ảnh với cả người quen lẫn không quen, vất vả lắm mới ra được khỏi nhà thi đấu, định đi tìm Lộ Thành Hòa và mọi người, kết quả vừa ra ngoài lại bị người ta kéo đi chụp ảnh.

Đoạn video bảo vệ học bổng đặc biệt lần trước của cô, không hiểu sao lại nổi lên trên mạng, khiến một dạo đó cô được chú ý rất nhiều trong trường, cho đến hôm nay vẫn còn có người vừa nhìn thấy là gọi được tên cô.

“Gia Mạt, Gia Mạt.” Lý Nhật Hi từ phía sau đi ra, hôm nay gia đình cô ấy cũng tới đông đủ, liền kéo Lộ Gia Mạt vào giữa cả nhà mình, “Nào nào, cùng chụp ảnh đi.”

Vừa chụp cô ấy vừa giới thiệu Lộ Gia Mạt với người nhà, “Đây chính là bạn trong lớp con, cực kỳ giỏi đó, người trong video mà mọi người từng chia sẻ trước đây, chính là cậu ấy.”

Nghe vậy, ánh mắt của người nhà Lý Nhật Hi đồng loạt nhìn về phía cô, Lộ Gia Mạt lễ phép cười một cái, xã giao với mọi người vài câu.

“Gia Mạt, sao cậu ở đây?” Đang trò chuyện thì một nam sinh cùng lớp nhìn thấy cô, ngạc nhiên hỏi, “Thịnh Dạng đang đi tìm cậu ở khắp nơi kìa.”

Tìm mình ở đâu cơ? Lộ Gia Mạt vừa ngẩng đầu định hỏi, ánh mắt đã nhìn thấy Thịnh Dạng từ trong đám đông không xa đi về phía cô.

Anh mặc bộ lễ phục cử nhân giống hệt cô, tua rua trên mũ cử nhân khẽ đung đưa. Ánh nắng quá chói chang, chiếu lên người anh khiến anh nổi bật đến mức khó bỏ qua. Anh nghiêng đầu nói vài câu với bạn học bên cạnh đang kéo anh lại chụp ảnh, rồi trực tiếp chạy tới bên cô.

Lộ Gia Mạt ngẩng đầu nhìn anh, vừa định nói gì đó, anh đã rất tự nhiên vòng tay qua vai cô, mở miệng gọi một bạn học đang cầm máy ảnh: “Phiền cậu chụp giúp bọn mình một tấm được không?”

Đối phương quen biết họ, lập tức vui vẻ đồng ý.

Thịnh Dạng cúi đầu, nghiêm túc chỉnh lại tua rua trên mũ cho cô. Đến khi tiếng máy ảnh vang lên, anh dùng giọng chỉ hai người nghe được, vui vẻ nói: “Lộ Gia Mạt, chúng ta cùng tốt nghiệp rồi.”

Lộ Gia Mạt bị cảm xúc của anh lan sang, trong một giây quay đầu nhìn anh. Trong tầm mắt là anh sinh động và tươi mới, đôi mắt sáng ngời, vẫn là dáng vẻ thiếu niên tràn đầy sức sống như trước.

Năm phút sau, Moments của WJTMSH đăng một tấm ảnh.

Chính là bức ảnh chụp lén lúc nãy. Thịnh Dạng ôm Lộ Gia Mạt đứng trước cửa nhà thi đấu, trong tay cả hai đều ôm bằng tốt nghiệp, cười đối diện ống kính. Phía sau là đám đông chen chúc bận rộn, những người mặc cùng bộ lễ phục cử nhân với họ, trên đầu là mặt trời rực rỡ nhất của mùa hè.

Mà nụ cười của đôi nam nữ trong ảnh, còn rực rỡ hơn cả ánh nắng mùa hè.

Dưới bức ảnh, anh viết hai dòng chú thích.

Chúc mừng tốt nghiệp
2019–2023

(Hoàn chính văn)

Bình Luận (0)
Comment