Sau khi chọn xong lễ vật, hai người vẫn còn chút thời gian, Lương Tư muốn Thanh Trạch dẫn cô đi dạo quanh công ty. Cô muốn nhìn xem nơi Thanh Trạch sẽ làm việc sau này. Thanh Trạch nắm tay Lương Tư đi dạo trên hành lang, thỉnh thoảng giới thiệu cho cô vài câu. “Mạc Hiết có tổng cộng hai tòa nhà, các bộ phận quản lý công ty, nghiên cứu phát triển sản phẩm, thiết kế nghệ thuật, còn có tuyên truyền và hậu mãi đều ở tòa nhà này. Tòa nhà phía sau chủ yếu phụ trách sản xuất sản phẩm, giống như vỏ đồng hồ, ván kẹp, bánh răng của Mạc Hiết, đều được chế tác ở bên kia, hôm nay có lẽ không có thời gian, hôm nào sẽ đưa cô giáo Lương đi tham quan tòa nhà khác.” Lương Tư liếc mắt nhìn văn phòng chung bên cạnh, một cô gái đang dùng máy tính dựng mô hình, trên màn hình là một chiếc đồng hồ xa hoa lộng lẫy. “Đây là bộ phận gì?” Cô hỏi. Thanh Trạch nói: “Thiết kế kỹ thuật, sau khi lên được concept, những người ở các bộ phận khác nhau sẽ tiến hành các chiến lược liên quan khác nhau, có một số nhà thiết kế đi chọn vật liệu, chọn máy móc, có một số kỹ sư sẽ dùng CAD để hiện thực hóa khái niệm đó.” Một người phụ nữ có dáng vẻ tổng giám đốc ngồi một mình trong văn phòng bằng kính xem máy tính, cô ấy ngẩng đầu, mỉm cười với Thanh Trạch, nhìn khẩu hình có vẻ như gọi một tiếng “Loch”. Cô ấy đứng lên, dường như muốn đến gần. Thanh Trạch mỉm cười đáp lại, ý bảo cô ấy không cần đến chào hỏi. Tổng giám lại cười một tiếng, ngồi trở về. Ánh mắt Lương Tư vẫn đang nhìn mô hình đồng hồ trên màn hình, hỏi: “Trong công ty mọi người đều nhận ra anh sao?” “Các giám đốc có lẽ nhận ra, những người khác thì không hay gặp.” Ánh mắt cô chuyển qua sườn mặt Thanh Trạch, “Loch, văn phòng CEO ở đâu?” “Ở tầng 4, để anh đưa em đi xem.” Tầng bốn là văn phòng của tầng lớp quản lý và mấy phòng họp, yên tĩnh hơn nhiều so với tầng dưới, Lương Tư cùng Thanh Trạch đi trên gạch men đá cẩm thạch màu xám đậm, tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng. Đi đến trước cửa văn phòng tổng tài, Thanh Trạch còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã mở ra từ bên trong. Pierre không ngờ ngoài cửa lại có hai người sống sờ sờ, sợ tới mức giật mình, thân hình cao lớn nhảy lùi về sau, vỗ vỗ ngực mình, “Trời ạ, Loch, cô Lương, hai người sao lại ở đây?” Lương Tư cũng không ngờ, hóa ra ông ấy chính là CEO của Mạc Hiết. Thanh Trạch khẽ cười, “Pierre, chúng tôi muốn tham quan văn phòng của ông một chút.” Pierre vẫn còn đang điều hòa nhịp thở, “Không thành vấn đề, tôi phải đi sang bên kia có chút việc, hai người cứ tự nhiên tham quan, lúc đi nhớ đóng cửa lại là được.” Ông ấy đi ra, nói đùa với Thanh Trạch: “Hôm nay tôi có cần phải dọn hết đồ đạc đi không, sếp lớn?” Thanh Trạch nhàn nhã từ chối: “Không cần, sếp.” Chờ Pierre rời đi, Lương Tư hỏi: “Anh tiếp quản vị trí của ông ấy, vậy ông ấy đi đâu?” Thanh Trạch ngồi xuống sô pha, “Vào hội đồng quản trị của Mạc Hiết, dưỡng già.” Lương Tư gật gật đầu, đánh giá văn phòng theo phong cách tối giản này. Căn phòng sáng sủa rộng rãi, đồ đạc làm việc không nhiều, nhưng đều bị Pierre bày biện đầy ắp, trên bàn đặt ba bốn bức ảnh gia đình, giá sách dài dọc theo bức tường giống như trong phòng triển lãm chất đầy tạp chí, một tủ khác thì toàn là mô hình xe thể thao. Trong góc đặt hai chậu cây quy bối xanh mướt, phía sau dường như còn có một bộ vợt tennis. Không biết văn phòng này sau này sẽ bị Thanh Trạch thay đổi thành dáng vẻ gì. Nhưng chắc chắn không phải như bây giờ. “Pierre có nhiều đồ thật đấy.” Lương Tư nói. Thanh Trạch không bình luận, “Tòa nhà này được xây dựng vào những năm 90, ông ấy đã ở trong văn phòng này gần 20 năm rồi.” Lương Tư chỉ chỉ những mô hình ô tô kia, “Ông ấy rất thích xe sao?” “Đúng vậy, những thứ bày ở trên đó, ông ấy đều có,” Thanh Trạch ghé vào tai cô, ra vẻ thần bí nói, “Trò ông ấy thích chơi nhất là đua xe kéo.” Lương Tư nghĩ đến hình ảnh một ông già hơn 60 tuổi không có tóc, có vẻ không giống lắm với người yêu thích đua xe rally trong tưởng tượng của cô. Thanh Trạch tiếp tục nói: “Mạc Hiết cứ vài năm lại tổ chức một cuộc đua xe rally cho khách hàng, Pierre năm nào cũng tham gia.” Lương Tư vô cùng tò mò, “Ông ấy rất giỏi sao?” Thanh Trạch hừ cười một tiếng, “Lần nào cũng về cuối, ông ấy chỉ là nghiện thôi.” Lương Tư nghe xong thấy vui vẻ, cô ngồi bên cạnh Thanh Trạch, nhìn bức tranh sơn dầu Pháp thế kỷ 18 treo trên tường đối diện. “Cái này không phải phong cách của Loch.” “Phong cách của anh là gì?” “Phong cách bức tường nền phòng khách nhà anh.” Nhìn lướt qua không thể nhận ra chủ đề trừu tượng. “cô giáo Lương rất hiểu anh,” Thanh Trạch vỗ vỗ tay Lương Tư, “Loại của Chagall anh cũng thích.” Lương Tư cười nhìn anh, “Vậy sau khi Loch chuyển vào đây thì treo một bức của Chagall lên.” “Có thể.” Thanh Trạch thuận miệng đáp. Trước khi đi, Lương Tư nhìn lại phía sau lần cuối. Thanh Trạch sau này cũng sẽ đặt trong căn phòng này rất nhiều món đồ chơi nhỏ yêu thích của anh, những tác phẩm điêu khắc Topology kỳ quái, những bức tranh trừu tượng màu sắc rực rỡ, còn có ảnh chụp chung của anh với người nhà và bạn bè. Anh ấy còn sẽ gặp gỡ khách hàng, bàn chuyện làm ăn trong căn phòng này, nhất định sẽ ký được rất nhiều rất nhiều đơn hàng. Không chừng còn sẽ giống như Pierre, biến thành một ông già hói đầu cao to béo tốt lại lịch lãm. Cửa sổ kính sát đất của văn phòng hướng ra một khung cảnh non sông tươi đẹp yên bình. Bây giờ là 5 giờ chiều, ánh tà dương cuối cùng dừng lại trên đỉnh núi phía bên kia, một vệt màu cam hồng, thoáng chốc lướt qua. Lương Tư nghĩ, Thanh Trạch sau này ngồi làm việc ở đây, tâm trạng nhất định sẽ rất tốt. 7 giờ tối, hai người trở về Paris. Lương Tư vừa lên xe, Thanh Trạch không biết lấy từ đâu ra một bó hoa hồng đỏ tươi thắm, đưa đến trước mặt cô, “Sinh nhật vui vẻ, Lê Lê.” “Cảm ơn bạn trai em,” cô cười nhận lấy, cúi đầu ngửi một chút, “Thơm quá.” Cô ôm hoa, hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn cơm?” Thanh Trạch có vẻ phức tạp, vừa vui lại vừa không vui, “Hôm nay chọn nhà hàng này,cô giáo Lương chắc chắn thích.” Trời đã tối hẳn, xe từ quảng trường Concorde chậm rãi chạy đến đại lộ Champs Élysées, trên đường xe cộ như nước chảy, Khải Hoàn Môn ở cuối con đường sáng lên ánh đèn vàng. Bọn họ rẽ vào một con đường rợp bóng cây yên tĩnh ở vòng xoay, dừng lại ở một tòa nhà có sân trong. Cho đến khi ngồi xuống, Lương Tư mới hiểu ý của Thanh Trạch vừa rồi. Nhà hàng này được cải tạo từ một biệt thự bốn tầng lộng lẫy, căn phòng mà hai người họ đang ở vốn là thư viện nhỏ của chủ nhân ngôi nhà, trên mái vòm rủ xuống một chiếc đèn treo chạm khắc hoa màu vàng, trên sàn trải thảm hoa hồng nền xanh lục. Điều khiến Lương Tư chú ý nhất là bên tay phải cô, một bức tường được làm thành giá sách gỗ tinh xảo cao đến trần, chia làm hai tầng, tầng hai có thể đi lên bằng cầu thang nhỏ bên cạnh. Cô gần như có thể tưởng tượng ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt khi bước lên bậc thang, loại âm thanh này chỉ thuộc về gỗ đã trải qua năm tháng lắng đọng. Nhà hàng không có thực đơn, đầu bếp sẽ tự quyết định món ăn dựa trên nguyên liệu của ngày hôm đó. Hai người chỉ chọn một phần ăn năm món, cụ thể là món gì thì phải đợi đến khi dọn lên mới biết. Thanh Trạch nói với người phục vụ nam đẹp trai: “Thêm hai loại rượu vang dùng kèm với bữa ăn.” Lương Tư nhắc nhở anh, “Anh lái xe.” “Anh đã nói với Gabriel rồi, cậu ấy sẽ qua lái xe.” “Vậy được rồi.” Lương Tư biết Gabriel là trợ lý đắc lực của Thanh Trạch, cũng là bạn tốt của anh, nhưng chưa từng gặp. Người phục vụ bưng lên một ít đồ ăn kèm đặt trên khăn trải bàn màu trắng, lại rót hai ly rượu khai vị. Lương Tư ăn một viên phô mai chiên dầu, đảo mắt qua những cuốn sách bìa cứng trên giá sách, bình luận: “Không tệ, rất thích.” Khóe miệng Thanh Trạch cong lên, giọng điệu lại có chút oán giận, “cô giáo Lương đương nhiên thích, mỗi ngày, thời gian ở thư viện còn nhiều hơn thời gian ở cùng anh.” Lương Tư thờ ơ, cô nâng ly rượu lên, nhìn về phía Thanh Trạch, “Uống một ly đi.” Thanh Trạch cầm lấy ly chạm vào ly cô. Giọng anh dịu dàng, “Sinh nhật vui vẻ, Lê Lê.” Cô đáp lại nhẹ nhàng, “Cảm ơn Loch, ngày mai lại phải đi Abu Dhabi công tác, vất vả rồi.” Ai mà chẳng biết than thở. Thanh Trạch cười thành tiếng. Bạn gái anh mở miệng không bao giờ chừa đường cho người ta. Hai người ăn gần ba tiếng đồng hồ, giữa chừng đầu bếp còn đến chào hỏi một lần, trò chuyện vài câu. Món ăn tuy chỉ có năm món, nhưng mỗi món lại có bốn năm đĩa, dọn lên rồi lại dọn xuống, quá trình rất dài. Lúc này, hai người phục vụ mang đĩa nấm truffle trắng vừa rồi đi, lại bưng lên hai đĩa món chính mới, là một phần lươn chiên nhỏ. Người phục vụ nói: “Đây là món chính cuối cùng của chúng ta, xin mời dùng, tiếp theo là món tráng miệng.” Thanh Trạch và Lương Tư nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy được sự vui mừng. Cuối cùng cũng sắp ăn xong rồi. Người phục vụ rời đi, Thanh Trạch bình thường ở nơi công cộng hay tỏ vẻ công tử quý tộc, giờ thì không còn nữa, anh nắm lấy tay Lương Tư đặt lên môi hôn, lười biếng nói: “Bảo bối, anh khá mệt rồi.” Lương Tư nhướng mắt nhìn anh một cái, giọng điệu bình thường, “Đàn ông, không thể nói mình mệt.” Thanh Trạch lập tức ngồi thẳng người trên ghế, anh buông tay Lương Tư ra, cầm lấy dao nĩa sạch sẽ, nói với cô: “Hôm nay buổi tối nhất định sẽ hầu hạ cô giáo Lương thật tốt, cô giáo Lương đừng lo lắng nhé” Lương Tư không nói gì mà ăn cơm, khẽ dùng khuỷu tay huých nhẹ vào cánh tay người đàn ông. Thanh Trạch lại bật cười. Thanh Trạch đã nói trước với đầu bếp là sinh nhật bạn gái anh, cho nên bánh tart sô cô la của Lương Tư có cắm một cây nến nhỏ màu trắng. Anh nói: “Ước đi, thọ tinh.” Lương Tư nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, tròng mắt dưới mí mắt đảo qua đảo lại. Một lúc sau, cô mở mắt ra, thổi tắt nến. “Ước gì thế?” Thanh Trạch hỏi. “Có thể nói cho anh một điều,” Lương Tư chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh, cười trả lời, “Em ước được giải Nobel văn học.” Thanh Trạch tính toán một chút, phân tích rất rõ ràng: “Bây giờ đã là tháng 11, lễ trao giải năm nay và năm sau cô giáo Lương chắc chắn không kịp, có thể thử xem năm sau nữa.” Lương Tư cười rất vui vẻ, “Không phải năm sau, cũng không phải năm sau nữa.” Thanh Trạch nhìn cô, “Vậy cô giáo Lương muốn đoạt giải khi nào?” “80 tuổi đi.” Cô tùy tiện đáp. Thanh Trạch cảm thấy không được, “Vậy thì muộn quá, nếu anh không sống được đến 81 tuổi, thì sẽ không được nhìn thấy tiến sĩ Lương đoạt giải.” Lương Tư lập tức vươn ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn gỗ, “Anh nói cái gì vậy?” “Chậc,” Thanh Trạch cười một tiếng, “Mê tín.” Ánh mắt anh nghiêm túc, “Giải Nobel thì anh không giúp được gì nhiều, nhưng Mạc Hiết có một nhà xuất bản ở Paris, tương đối nhỏ, phụ trách xuất bản tạp chí đồng hồ. Nếu cô giáo Lương có hứng thú, thì một ngày nào đó có thể nói chuyện với tổng biên tập.” Lương Tư nhìn Thanh Trạch, không biết nói gì. Cô đã ước một điều ước xa vời không thể với tới, nhưng anh dường như còn nghiêm túc hơn cả cô. Cô hôn lên tai Thanh Trạch, nhỏ giọng nói: “Sếp Thanh nỗ lực kiếm tiền, sau này mua Gallimard được không?” Gallimard, một trong những nhà xuất bản lớn nhất nước Pháp. Thanh Trạch rũ mắt nhìn cô, hai mắt mỉm cười, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần ý vị trêu chọc: “Vừa mua máy bay, lại mua nhà xuất bản, đây không phải là quà kết hôn đấy chứ Lương Tư? Thoáng một chút đi chứ?”