Lương Tư liếc Thanh Trạch một cái, phản ứng giống như bao cô gái khác khi nghe những lời này, môi cô mím lại, trách móc: “Ai thèm kết hôn với anh chứ?” Cô cầm lấy thìa, tự mình ăn một miếng bánh tart chocolate. Hương vị cacao vừa thơm vừa nồng, tan ngay trong miệng. Ở bên trái Lương Tư, Thanh Trạch nghiêng đầu nhìn cô, ý cười nồng đậm không tiếng động lan ra khóe mắt. Một giờ sau, hai người rời khỏi nhà hàng trong sự tiễn biệt nhiệt tình của người phục vụ. Bên cạnh xe Thanh Trạch đứng một người đàn ông Pháp cao ráo đẹp trai, anh ta cười toe toét với Lương Tư, “Xin chào, tôi là Gabriel. Cô chắc chắn là Tư rồi, sinh nhật vui vẻ!” Lương Tư cười nói: “Cảm ơn anh, Gabriel.” Gabriel: “Cuối cùng tôi cũng được gặp cô, thật khó khăn. Mỗi lần tôi hỏi Loch ảnh của cô, anh ấy đều không cho tôi xem.” Lương Tư: “Anh ấy hình như không có ảnh của tôi.” Gabriel nói đùa: “Tôi còn tưởng anh ấy sợ tôi yêu cô cơ đấy.” Thanh Trạch vừa nghe, đứng thẳng người bên cạnh Gabriel, liếc mắt ra hiệu cho Lương Tư, ý là, thế nào, anh cao hơn cậu ta đúng không? Gabriel nhận thấy động tác của Thanh Trạch, cũng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực: Thế nào, không khác biệt lắm đúng không? Trước mặt Lương Tư như đứng hai bức tường, cô ôm hoa hồng, nhìn hai người đàn ông ấu trĩ trong bộ vest giày da, bất đắc dĩ gật đầu, nói cho Thanh Trạch, cô đã biết rồi. Anh cao hơn Gabriel. Về nhà sẽ khắc “188” lên trán anh. Xe vừa qua sông, đi không mấy phút liền đến nhà Lương Tư. Gabriel trả chìa khóa xe cho Thanh Trạch, giọng điệu đầy ẩn ý, “Chúc hai người có một buổi tối thật vui vẻ.” Thanh Trạch: “Cảm ơn cậu đã đến giúp hôm nay, mai gặp.” Gabriel sẽ cùng anh đi Abu Dhabi. “Không có gì,” Gabriel cười hì hì nói với Thanh Trạch, “Chuyến bay ngày mai của chúng ta là của hãng Etihad Airways, không đợi người đâu, Loch, đừng ngủ quá muộn nhé.” Lại nói với Lương Tư: “Cô có thích bó hoa này không? Loch đã cân nhắc mấy ngày liền đấy.” Nói xong liền chuồn mất. Vào nhà, Thanh Trạch trực tiếp đè Lương Tư lên cửa hôn, đèn ở sảnh cũng chưa kịp bật. Lương Tư cười hỏi anh, “Loch, anh đã cân nhắc cái gì?” Ngón tay Thanh Trạch ***** đến khóa kéo áo khoác của Lương Tư, chậm rãi kéo xuống, “Anh suy nghĩ, rốt cuộc nên tặng cô giáo Lương của chúng ta loại hoa gì là tốt nhất đây.” “Vậy tại sao lại tặng hoa này?” Thanh Trạch cởi áo khoác của Lương Tư, lại cởi áo khoác của mình, cùng nhau ném xuống đất, che đi bó hoa hồng đỏ Lương Tư không cầm chắc —— bởi vì Thanh Trạch vừa rồi hôn quá mạnh. Trong phòng tối om, Lương Tư chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, cho đến khi Thanh Trạch ôm chặt lấy cô, đôi môi nóng bỏng phủ lên tai cô: “Bởi vì hoa hồng đỏ có ý nghĩa là anh yêu em.” Anh hôn từng chút một đến bên môi cô, “Là không có giới hạn, đơn giản chỉ là anh yêu em.” Là không che giấu, thuần túy mà mãnh liệt, anh yêu cô Giây phút đó, chóp mũi Lương Tư ê ẩm Cô nuốt xuống giọng nói, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nói: “Em cũng yêu anh.” Em không có gì có thể hồi báo, ngoài việc yêu anh. Tuy rằng tình yêu của chúng ta không giống nhau, nhưng cô yêu anh. Sau khi tắm rửa xong, Thanh Trạch ôm Lương Tư vào lòng hôn không ngừng, Lương Tư bị anh làm cho thất điên bát đảo, nhưng mãi vẫn chưa có bước tiếp theo. Cô bám lấy vai anh, “Có thể…Loch hôm nay không phải muốn đi ngủ sớm một chút sao…” Thanh Trạch nhìn cô, khóe môi cong lên, “Đừng vội.” Nói xong, xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ. Lương Tư:? Rất nhanh, Thanh Trạch đã trở lại, trong tay cầm một lọ nến thơm anh mang đến, còn có bật lửa của Lương Tư. Lương Tư hỏi: “Là muốn đốt nến sao?” Bình thường họ sẽ bật một chiếc đèn đầu giường mờ tối. “Cô giáo Lương quyết định có muốn đốt hay không,” Thanh Trạch đặt nến lên tủ đầu giường, bật lửa lại nhét vào lòng bàn tay Lương Tư, “Đây là chuẩn bị cho em, Lê Lê.” Cô khẽ cười một tiếng, “Làm gì, làm xong rồi bảo em hút một điếu à?” Anh cũng cười theo, “Cũng có thể.” Nói xong, Thanh Trạch quỳ xuống trước mặt Lương Tư, nụ hôn nóng bỏng dừng lại trên mắt, môi, cằm, xương quai xanh của cô, từng tấc từng tấc trượt xuống. Chậm rãi, mềm mại, tìm kiếm điểm cuối cùng. Lương Tư biết Thanh Trạch muốn làm gì. Cũng biết cái bật lửa này dùng để làm gì. Anh sợ cô xấu hổ, cho nên chuẩn bị ngọn nến mờ ảo hơn cả đèn đầu giường. Cô nhìn anh, hai má ửng đỏ, trong ánh mắt hiếm khi bị che phủ bởi một tầng hơi nước ngượng ngùng. Thanh Trạch ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Lương Tư, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm hàm chứa vài phần ý cười khó nói. Anh chậm rãi mở miệng: “Hôm nay đã học theo video nửa tiếng, cô giáo Lương có muốn kiểm tra thành quả học tập của anh không?” Hôn một cái lên đầu gối cô, “Công tắc đèn bàn em cũng quyền quyết định, bảo bối.” Lương Tư nhìn anh, không nói chuyện. Thanh Trạch cũng không lên tiếng nữa, anh quỳ trước mặt cô, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô. Trong phòng rạng sáng tràn ngập một loại tĩnh lặng tượng trưng, dưới lớp vỏ bọc đó là tiếng tim đập rộn ràng của đôi tình nhân. Tách. Lương Tư ấn bật lửa trong tay. Lửa bùng lên. Ném bật lửa. Tắt đèn bàn. “Muốn.” Cô nói. Thanh Trạch lại hôn lên đầu gối cô, cúi người xuống. Lương Tư đan ngón tay vào mái tóc mềm mại của Thanh Trạch. Ánh mắt tan rã của cô dừng lại trên bóng lửa lay động trên bức tường trắng, trong phút chốc, cô cảm thấy mình thật sự đang hôn anh. Cô run rẩy không kiểm soát, đáy mắt vô cớ ngấn lệ. “Thanh Trạch.” Cô khó khăn lắm mới gọi được tên anh. Thanh Trạch ngẩng đầu lên, cánh môi lấp lánh ánh sáng trong suốt dưới ánh nến. Anh ôm Lương Tư vào lòng, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống của cô, cúi đầu, không nhúc nhích nhìn cô. Người trong lòng vẫn còn vương hơi nóng trên má, trong ánh mắt vốn sáng ngời lộ ra vẻ ủ rũ, cô hít hít chóp mũi cao, vươn cánh tay ôm lấy anh. Giọng nói Lương Tư vẫn chưa hồi phục, nhưng ngoài miệng lại nói —— “Anh học cũng không tệ lắm.” Thanh Trạch hừ cười một tiếng, “Lương Tư, giọng em thế này, đừng có ở đây mà mạnh miệng với anh?” Lương Tư hạ giọng nói. Thanh Trạch vẫn đang cười, giọng điệu lại nghiêm túc lên, “Thích không?” Lương Tư hôn lên môi anh, “Thích.” Rất thích. Có lẽ bởi vì ly cà phê espresso sau bữa ăn, có lẽ bởi vì lọ hương gỗ trầm ấm mà mờ ám này, hay là bởi vì hôm nay là sinh nhật Lương Tư, mà Thanh Trạch sắp phải đi xa bốn ngày, tóm lại, hai người đêm nay tinh lực dồi dào, đã làm hai lần rồi mà vẫn không hề buồn ngủ. Lương Tư nằm sấp trên giường, quay đầu nhìn Thanh Trạch, “Vậy em qua lễ Giáng Sinh rồi về nhà?” Thanh Trạch dùng cánh tay chống đầu, tay kia khơi một lọn tóc của Lương Tư, vuốt từ đầu đến cuối, “Vậy ngày mấy em về?” “Trước sinh nhật anh em chắc chắn sẽ về.” “Kiểu như trước 26 tháng 12 à?” “Đã rất sớm rồi, em chỉ có thể ở nhà một tháng.” “Vậy trước đây cô giáo Lương về nước vào mùa đông thì ở bao lâu?” “…… Một tháng.” Thanh Trạch vỗ nhẹ vào người Lương Tư. Lương Tư đột nhiên nghĩ tới một chuyện thú vị, cô trở mình, gọi: “Thanh Trạch.” Thanh Trạch vẫn chống đầu nhìn cô, “Làm thêm lần nữa?” “…… Không phải,” cô tò mò hỏi, “Anh yêu em như thế nào?” Anh rũ mắt, “Anh không phải đã nói với em rồi sao? Thích ngay từ cái nhìn *****ên.” “Người thừa kế công ty hàng xa xỉ chưa từng thấy băng cá nhân à?” Thanh Trạch thở dài, “Được rồi, hôm nay thọ tinh quyết định, thọ tinh muốn nghe,anh sẽ kể.” Anh chống tay ngồi dậy, cúi đầu nhìn Lương Tư. “Lần *****ên anh nhìn thấy em, cảm thấy em là một người rất tự tại,tự do nên anh rất thích. Nếu phải nói chính xác thời điểm, thì đại khái là mấy giây thôi, từ lúc em cho anh miếng băng cá nhân đến lúc anh đi theo em nói chuyện. “Một tuần sau đó, anh thỉnh thoảng lại hối hận, ban ngày thì còn đỡ, hoặc là ở công ty, hoặc là xem luận văn, nhưng trước khi ngủ anh luôn nhớ tới em, hối hận tại sao không xin em phương thức liên lạc.” Lương Tư nằm nghiêng trên giường, hai chân hơi co lại, trong mắt có ý cười nhàn nhạt. “Cho anh một cơ hội nữa, anh cũng sẽ không xin đâu.” Cô nói. Thanh Trạch khom lưng hôn Lương Tư một cái, gật gật cằm, “Đúng vậy, nếu có lần nữa, có lẽ anh vẫn sẽ không xin. Một mặt, anh cảm thấy ở trên đường xin số điện thoại của một cô gái xa lạ có chút đường đột. Mặt khác, việc này anh thật sự không có kinh nghiệm, anh không biết mở lời như thế nào.” Lương Tư hừ nhẹ, “Là không biết em có đáng giá để Loch mở cái miệng vàng này ra không?” Thanh Trạch thừa nhận, “Đúng vậy, một tuần đó tâm trạng của anh chính là, nhớ em, hối hận, rồi lại an ủi bản thân không có gì phải hối hận, anh chỉ gặp em một lần trên đường, hoàn toàn không hiểu rõ con người em, có thể nói chuyện thêm vài câu, anh sẽ phát hiện hai ta không hợp, hoặc là em đã có bạn trai, không có ý gì với anh.” Lương Tư nghe xong câu cuối cùng, hài lòng gật đầu. “Sau đó, Nhậm Bình An gọi anh đến nhà cậu ấy ăn cơm. Lúc em còn chưa đến, mấy người họ khen em hết lời, nói đến mức anh thật sự có chút tò mò.” Lương Tư hứng thú, “Khen em cái gì?” Thanh Trạch nắm tay cô, ” Nhiều lắm, nào là một tuần viết xong một trăm trang luận văn thạc sĩ, cuối cùng bảo vệ được điểm cao nhất. Còn có gì mà tiến sĩ lấy được học bổng của Pháp, học bổng này đối với tiến sĩ văn khoa của Pháp rất khó lấy. Lại nói em là người rất tự do, muốn làm gì thì làm.” Lương Tư nghiêm túc sửa lại: “Em không được điểm cao nhất, điểm tối đa là 20, em được 18.” Cô lại hỏi anh: “Vậy trong lòng Loch nghĩ thế nào?” Thanh Trạch cười một tiếng, “Anh cảm thấy em rất giỏi, bọn họ gọi em là cô giáo Lương, anh cũng khách sáo nghe thôi. Nhưng mà,” anh chuyển lời, “Tâm tư của anh thật sự không ở đó, bọn họ càng nói về em, anh lại không nhịn được suy nghĩ, cô gái gặp được tuần trước rốt cuộc là người như thế nào, có phải cũng muốn làm gì thì làm không.” “Sau đó nữa, em liền đến.” Thanh Trạch cong mắt, bàn tay ấm áp ôm lấy mặt Lương Tư. “Lương Tư, lúc anh đang nghĩ về em, em liền xuất hiện trước mắt anh.” Anh dán lên môi Lương Tư, trên dưới ma sát, giọng nói lưu luyến: “Đây là điều kỳ diệu nhất mà anh gặp được trong 27 năm qua.” Lương Tư hơi híp mắt, cảm nhận được nụ hôn mềm mại của Thanh Trạch. Người đàn ông đẹp trai này dường như cái gì cũng làm rất tốt, ngay cả những lời âu yếm trên giường cũng nói hay như vậy. Thật muốn được nghe anh nói mãi. Cô thè lưỡi ra, cùng Thanh Trạch chậm rãi quấn quýt, tay trái đặt lên mu bàn tay anh. Tuy nhiên, khi Thanh Trạch đi lấy bao cao su trong ngăn kéo, chỉ thấy một chiếc hộp giấy trống rỗng. Hết rồi. Ý thức được chuyện này, Thanh Trạch và Lương Tư đều sửng sốt một chút, vội vàng xuống giường lục tung, cuối cùng Lương Tư tìm được một bao sót lại ở sâu trong ngăn kéo. Thanh Trạch ôm Lương Tư vào lòng hôn một cái, “Vẫn là cô giáo Lương ra tay.” Cô gật đầu, “Đương nhiên rồi.” Rạng sáng 2 giờ rưỡi, ngọn nến bị dập tắt, căn phòng ngủ nhỏ hẹp yên tĩnh tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của gỗ tùng bách. Hai người ngã xuống giường vui vẻ hôn nhau. Vui sướng c·hết đi.