Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào

Chương 42

11 giờ tối, trên giường nằm hai người bụng đói cồn cào nhưng đã vô cùng thỏa mãn. “Thanh Trạch, em hơi đói.” “Anh cũng vậy.” Lương Tư nâng mặt Thanh Trạch, “Em muốn uống sữa đậu nành, ăn bánh quẩy, trứng luộc lá trà.” Thanh Trạch hôn cô một cái, “Paris có bán không? Để anh tra xem.” “Có, ở Belleville, sáng mai hai ta đi ăn đi?” “Được.” Thanh Trạch chống đầu cùng Lương Tư nói chuyện, định tìm một sợi tóc của cô để ***** trong tay. Tóc Lương Tư hơi cứng, có chút chất tóc hơi khô, nhìn qua rất thẳng, chỉ khi dùng ngón tay vuốt qua mới có thể cảm nhận được những gợn sóng trong đó. Mỗi khi những gợn sóng khó thấy đó lướt qua lòng bàn tay Thanh Trạch, anh đều có một cảm giác nghiện ngập khó tả. Anh cúi đầu, ánh mắt tìm kiếm trên ga giường, lại phát hiện mấy sợi tóc dài. Hiển nhiên, chúng không phải của Lương Tư, càng không phải của anh. Thanh Trạch nhặt một sợi lên, giơ lên trước mắt Lương Tư, uể oải nói: “Lương Tư, em xem đi.” Như là đang lên án cô đã bỏ bê anh trong năm ngày qua. Lương Tư dựa vào gối, liếc nhìn sợi tóc dài, vẻ mặt bất đắc dĩ lại vô tội, “Không phải là tóc của phụ nữ sao? Cậu ấy chỉ là bạn của em, em không thể có bạn nữ sao? Tuy rằng ngủ cùng nhau mấy ngày, nhưng em không có chút cảm giác nào với cậu ấy, trong lòng em chỉ có anh.” Thanh Trạch cười đến vai run rẩy. Anh ôm chặt Lương Tư, mắt hoa đào tràn ngập ý cười và sự dịu dàng, “Lời hay đều để em nói hết, sau này anh không có gì để nói.” Lương Tư lắc đầu, “Anh muốn nghĩ như vậy, em cũng không có cách nào.” Hai người quấn chăn ôm nhau, cười muốn c·hết. 7 giờ 50 phút sáng hôm sau, bầu trời vẫn tối đen ảm đạm, khu phố Belleville ở quận 20 vừa mới thức tỉnh, tùy ý có thể thấy những biển hiệu tiếng Trung còn nhấp nháy đèn neon, người đi đường trên phố cũng đa phần là người châu Á. Thanh Trạch và Lương Tư ngồi trong xe, mong chờ cửa hàng đậu phụ ở góc đường mở cửa. 8 giờ, cửa hàng nhỏ không bắt mắt này cuối cùng cũng mở cửa, trong tiệm chỉ có ba bốn chiếc bàn nhựa, trang trí cực kỳ mộc mạc, nhưng việc kinh doanh lại vô cùng phát đạt, vừa mở cửa đã có bảy tám vị khách hàng ùa vào. Hai người họ đã đến thì cũng mua quẩy, trứng luộc lá trà, sữa đậu nành, bánh vừng, cơm nếp, tào phớ. Lương Tư đưa 11 euro, bà dì thu ngân trả lại cô 10 euro lẻ. Thanh Trạch xách mấy túi ni lông, Lương Tư cầm hai ly sữa đậu nành không đậy nắp, vui vẻ trở lại xe. Họ dùng khăn ướt lau tay xong, không thể chờ đợi được mà mở đồ ăn ra, chia nhau như chia của. Rắc. Chiếc quẩy mới rán xong giòn tan cắn một miếng, hai người đồng thời hoàn hồn. Lại theo ống hút hút một ngụm sữa đậu nành nóng hổi thơm nồng. Hạnh phúc. Lương Tư cảm thán nói: “Tại sao bột chiên dầu lại ngon như vậy?” Thanh Trạch đặt sữa đậu nành sang một bên, bóc trứng luộc lá trà, “Bột nướng em cũng thích ăn.” Anh đang nói đến bánh sừng bò. Lương Tư được gợi ý, “Cà phê cũng coi như là một loại sữa đậu nành nhỉ?” “Ừm, thói quen ẩm thực trùng hợp của người Trung Quốc và Pháp đã được cô giáo Lương phát hiện.” Anh bóc vỏ quả trứng trong tay, dùng giấy lau qua, hỏi: “Anh đút cho em nhé?” Lương Tư chỉ vào miệng mình. Thanh Trạch một tay nâng cằm cô, tay kia cầm trứng luộc lá trà đút cho cô. Lương Tư chỉ cắn một miếng, liền nhận lấy trứng luộc lá trà. Thanh Trạch cười nói: “cô giáo Lương, anh đút đồ ăn không có hạn ngạch.” Sao lần nào cũng chỉ ăn một miếng. Lương Tư vẫn cảm thấy không thích hợp, “Em cũng 27 tuổi rồi.” “Em 97 tuổi anh cũng có thể đút.” “97 có lẽ thật sự cần đút.” Thanh Trạch giọng điệu tùy ý, “Được, vậy nói trước rồi đấy.” Lương Tư nghe vậy, không nói một tiếng nhìn Thanh Trạch. Người đàn ông đặt túi ni lông lên đùi mình, đang rũ mắt bóc quả trứng luộc lá trà thứ hai, móng tay vẫn được cắt tỉa gọn gàng, mái tóc đen ngắn mượt xõa xuống trước trán. Bộ dạng nghiêm túc lại đẹp trai. Cử chỉ dịu dàng lại ân cần. Trời còn chưa sáng, ánh sáng trong xe mờ ảo, hình dáng Thanh Trạch mơ hồ, như là một giấc mộng có thể nhìn thấy sờ được. Lương Tư thu hồi tầm mắt, trong lòng lặng lẽ ước hai điều. Hy vọng Thanh Trạch có thể sống đến 97 tuổi. Hy vọng anh ở tuổi 97 vẫn có khả năng bóc vỏ trứng gà. Bóc cho ai cũng không quan trọng. Bởi vì không liên quan đến cô. “Được.” Cô đáp. Thanh Trạch nghe thấy giọng Lương Tư, lập tức ngẩng đầu lên. Lương Tư đang cúi đầu uống sữa đậu nành, tóc sau tai rũ xuống, che khuất sườn mặt cô. “Lương Tư,” anh nhìn chằm chằm cô, “Em ngẩng đầu lên.” Cô vẫn không nhúc nhích, “Làm gì?” Anh thở dài, đưa cho cô hai tờ giấy ăn, “Mau ngẩng đầu lên đi, nước mắt sắp rơi vào sữa đậu nành rồi.” Lương Tư không giấu được nữa, dứt khoát hít mũi, nhận lấy khăn giấy. Thanh Trạch ngón tay thuận thế nâng cằm cô, cổ tay vừa nhấc, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà thấy một khuôn mặt nhỏ lê hoa đái vũ (hoa lê dính hạt mưa), nước mắt còn treo trên mặt, vành mắt đều đỏ. Thanh Trạch trong lòng chùng xuống, đầu óc trống rỗng, ước chừng sửng sốt năm giây. Anh không phải chưa từng thấy Lương Tư bộ dạng như sắp khóc, nhưng đó đều là vì vui sướng. Đây là lần *****ên, anh thấy Lương Tư vì thương tâm mà rơi nước mắt, cũng là lần duy nhất trong một khoảng thời gian rất dài sau này. Anh hoàn hồn lại, đâu vào đấy đặt túi ni lông trên đùi xuống, lấy khăn giấy lau khô hai tay và miệng, vỗ vỗ đùi mình. Lương Tư ngồi lên. Thân thể kề sát, an tâm hơn nhiều. Cả hai người đều vậy. Thanh Trạch lấy giấy lau nước mắt cho Lương Tư, hôn cô một cái, “Lê Lê, làm sao vậy?” Lương Tư nghẹn ngào nói, “Không có gì.” “Được, em không muốn nói, vậy anh nói trước.” Thanh Trạch hai tay ôm cô vào lòng, mở miệng nói: “Lương Tư, ngày chúng ta ở bên nhau, anh đã nói với em, anh sẽ cố gắng làm em vui vẻ. Ngoài điều này ra, anh không có hứa hẹn chính thức gì với em. Một mặt, anh cho rằng thực hiện lời hứa không dễ dàng, tùy tiện hứa hẹn là biểu hiện của sự không có trách nhiệm. Mặt khác, từ cách chúng ta ở chung mà xem, anh cảm thấy em hình như không cần anh hứa hẹn gì.” Lương Tư gật đầu. Thanh Trạch lại lau nước mắt cho cô, “Nhưng bây giờ anh cảm thấy, anh vẫn nên nghiêm túc nói với em một chút, tuy rằng anh trước đây cũng đã nói qua.” Anh nâng mặt cô, nhìn vào đôi mắt ngập nước kia, nói: “Lương Tư, mối quan hệ của hai ta, em quyết định, em muốn ở bên nhau bao lâu, thì chúng ta sẽ ở bên nhau bấy lâu, được không?” Lương Tư trong lòng đau khổ, nhưng đầu óc vẫn hoạt động. Ý của Thanh Trạch là, anh sẽ luôn yêu cô, nếu có một ngày cô không muốn tiếp tục, anh cũng sẽ không ép buộc cô. Chỉ là ở chỗ cô, những lời này của Thanh Trạch tương đương với việc nói rằng, đến ngày đó, người nói chia tay sẽ là cô. Lương Tư cò kè mặc cả hỏi: “Chuyện khó khăn như đề nghị chia tay, tại sao anh lại muốn em làm?” Ánh mắt Thanh Trạch tối sầm lại trong nháy mắt. Anh cười, buông tiếng thở dài, “Lương Tư, sao em khó chiều thế.” Lương Tư gật đầu: Đúng vậy, chính là khó chiều. Thanh Trạch tiếp tục nói: “Dù sao, ý của anh, cô giáo Lương đã hiểu rồi, đúng không?” Cô “Ừm” một tiếng. Thanh Trạch hôn lên môi cô, “Cho nên, bạn gái của anh là vì chuyện này mà khóc sao?” Bởi vì nghĩ đến, bọn họ có lẽ sẽ không ở bên nhau khi 97 tuổi. Lương Tư lắc đầu, “Không phải, bởi vì em không nỡ xa bạn trai một tháng.” Thanh Trạch lập tức hỏi ra vấn đề nghẹn hơn nửa tháng: “Vậy kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh này, anh về nước tìm em, được không?” Lương Tư giọng nói trong trẻo, “Không được.” Thanh Trạch tức giận đến mức cắn nhẹ lên cằm cô, “Lương Tư, em cứ ở đây nói hươu nói vượn đi.” —— Lương Tư về nhà nửa tháng. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2017, đối với cô mà nói chỉ là một ngày cuối tuần nhạt nhẽo vô vị. Bạn bè trong nước phần lớn làm việc ở Bắc Kinh và Thượng Hải, cô ở Thanh Đảo không có ai để hẹn. Trong nhà Lương Tư càng không có thói quen đón năm mới, ngày mai Tết Nguyên Đán thì sẽ đến nhà bà ngoại ăn cơm. Ba Lương theo yêu cầu của Lương Tư, buổi chiều ra ngoài mua một đống nguyên liệu lẩu về, tiện thể xách thêm hai cân rượu nguyên chất. 6 giờ 30 tối, bên ngoài tối đen như mực, đã gần 0 độ. Nhà Lương Tư là một ngọn đèn bình thường trong vạn nhà, cả nhà ba người ngồi trong phòng ăn nhỏ sáng sủa, quây quần bên bếp điện từ ấm áp nấu lẩu, trên cửa sổ ban công nổi lên một tầng hơi nước màu trắng. Cô chụp một bức ảnh, định lát nữa chia sẻ với Thanh Trạch. Chụp xong, Lương Tư giơ ly bia lên, “Chúc ba mẹ năm mới sức khỏe dồi dào, công việc thuận lợi.” Ba Lương nói: “Chúc tiến sĩ nhỏ của chúng ta sớm ngày học thành tài, trở về đền đáp tổ quốc.” Mẹ Lương nói: “Tranh thủ tìm một chàng rể đẹp trai, dẫn về cho mẹ xem.” Ba người cụng ly. Lương Tư mở lời trêu đùa: “Không thành vấn đề, dẫn một anh chàng người Pháp về cho mẹ.” Ba Lương và mẹ Lương điên cuồng lắc đầu, “Khó mà làm được, gia đình nhà ta, không chấp nhận con rể ngoại quốc.” Cô uống một ngụm bia, “Vậy nhà ta có thể chấp nhận kiểu người nào?” Vừa nghe đến đề tài này, ba Lương trước sau như một trầm mặc, mẹ Lương trước sau như một lắm lời. Lúc một mình nhàn rỗi, bà Lương Tiểu Phượng thích nhất làm việc, chính là thỏa sức tưởng tượng bức tranh về chồng tương lai của Lương Tư, phảng phất như những điều bà thích, những đặc tính nam tính mà ba Lương không có, bà đều gửi gắm hết vào chàng rể tương lai này. Mẹ Lương thả rau chân vịt vào nồi, khái quát nói: “Các phương diện đều phải được, bằng cấp tốt, nhân phẩm tốt, công việc tốt, điều kiện gia đình đừng quá kém.” Lương Tư hỏi: “Quá giàu có có phải cũng không tốt lắm không?” Mẹ Lương nghiêm túc phân tích, “Phải xem là giàu cỡ nào, nhà có mấy chục triệu thì có lẽ còn được. Nhưng mà nhà có mấy trăm triệu thì thôi, mẹ cũng không mong con tìm người như vậy, loại phú nhị đại này rất nhiều đều là công tử ăn chơi, tiêu chút tiền cho các cô gái, chuyên lừa gạt tình cảm của họ. Những cô gái này cũng vậy, con và người ta không kết hôn được, dây dưa làm gì? Đây không phải là lãng phí tuổi xuân sao? “Hơn nữa, loại gia đình đó, cho dù có thể gả vào cũng quá mệt mỏi. Lương Tư, không phải mẹ nói con, các bà vợ nhà giàu đều tinh ranh, nói chuyện làm việc khéo léo, còn con, mẹ thấy con không có tiềm chất đó.” Lương Tư gật đầu. Bà Lương Tiểu Phượng nói chuyện như hát vậy Mẹ Lương tiếp tục trình bày quan điểm hôn nhân: “Mẹ không phải đã nói sao, xấp xỉ nhà ta là được, ba mẹ đều có công việc chính thức, về hưu cũng không cần các con lo lắng, con trai tốt hơn nhà ta một chút là tốt nhất, kết hôn chính là gả thấp lấy cao.” “Tốt nhất là trình độ thạc sĩ trở lên, chỉ có bằng đại học cũng được, nhưng phải là trường tốt.” “Công việc nhất định phải ổn định, không có biên chế chính thức đều không được.” “Tốt nhất cũng là người Thanh Đảo, như vậy sau này nếu con sinh con, chúng ta người già trông nom cho con, không mệt.” Lương Tư đem Thanh Trạch đối chiếu với những điều kiện này. Nhà quá giàu, công việc không phải biên chế chính thức, không phải người Thanh Đảo. Tổng kết lại chỉ có bằng cấp đạt tiêu chuẩn. Nói tóm lại, không phù hợp chút nào

Bình Luận (0)
Comment