Sáng thứ Ba, Thanh Trạch họp xong với bộ phận marketing, tranh thủ vài phút rảnh gọi điện thoại cho Lương Tư. “Alo?” Lương Tư ở đầu dây bên kia nói. Anh không ôm hy vọng hỏi: “Cô ấy hôm nay vẫn còn ở đó sao?” “Chắc là, vẫn còn.” “…” Thanh Trạch tuy rằng không bất ngờ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực bội, nghẹn ngào khó chịu. Anh nới lỏng cổ áo sơ mi, thấp giọng thương lượng với Lương Tư: “Vậy hôm nay em đến chỗ anh ở đi, anh để quản gia ở lại với cô ấy, được không?” “Đương nhiên là không được, cậu ấy đang buồn như vậy, sao em có thể để cậu ấy ở nhà một mình.” “Vậy được,” Thanh Trạch cũng không phản ứng nhiều, chỉ ngắn gọn đáp: “Anh cúp máy trước, lát nữa nói chuyện.” Anh đang định gọi cuộc điện thoại thứ hai thì cửa văn phòng vang lên. Là giám đốc bộ phận sản phẩm, đã hẹn 11 giờ 30 đến trình bày với Thanh Trạch, giới thiệu về kế hoạch mua hàng quý hai của năm. Giám đốc đưa cho anh một tập tài liệu, “Loch, đây là kế hoạch tạm thời của chúng tôi, sau này sẽ còn thay đổi theo yêu cầu.” “Được,” Thanh Trạch nhận lấy, ngồi xuống ghế sofa, nói với anh ta: “Bắt đầu đi.” Giám đốc ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, theo thứ tự giới thiệu từng mẫu đồng hồ. Thanh Trạch mắt nhìn tài liệu, tai nghe báo cáo, tay trái quen thuộc cầm bút, vẽ vòng vòng trên giấy. Hai mươi phút sau, giám đốc giới thiệu xong, “Loch, anh thấy thế nào?” Thanh Trạch đóng nắp bút lại, ngẩng đầu, hỏi giám đốc: “Ba mẫu thuộc dòng Hồ Chi Thủy, ebl3066, 3068, 3042, quý trước đều bán được khoảng 30 chiếc, bây giờ vẫn còn một số khách hàng trong danh sách chờ, tại sao lần này vẫn đặt 30 chiếc?” Một ánh mắt nhìn chằm chằm khiến giám đốc trong lòng hoảng hốt. Giám đốc đáp: “Đây cũng là vấn đề tôi muốn thảo luận với anh, thật ra không chỉ ba mẫu này, dòng Đêm Trăng có hai mẫu cũng rơi vào tình trạng tương tự. Quý trước chúng ta đặt 40 chiếc, nhưng mặc kệ chúng ta thúc giục thế nào, tổng bộ vẫn nói không có hàng, yêu cầu chờ. Loch, anh có cách nào tốt hơn, có thể giao tiếp với tổng bộ hiệu quả hơn không?” Thanh Trạch dùng giọng điệu bình thường hỏi anh ta: “Nếu tôi có, có phải tôi phải đích thân đi tìm tổng bộ để phối hợp không?” Giám đốc do dự mở miệng: “Nếu anh có thể ra mặt nói chuyện, chắc chắn là rất tốt.” Leng keng. Thanh Trạch đặt cây bút ký tên lên bàn trà thủy tinh, không nặng không nhẹ. Anh tỏ vẻ không vui, lạnh giọng nói: “Tôi đương nhiên có thể đi phối hợp với bên Geneva, tôi gọi điện thoại, mỗi mẫu đều có thể lấy được 50 chiếc, đơn đặt hàng của châu Mỹ, châu Á, châu Úc đều có thể bỏ qua một bên không quan tâm. Nhưng mà,” giọng anh chuyển hướng, “Tôi sẽ không làm việc ở Paris mãi, sau này cũng sẽ không ưu tiên cho khu vực châu Âu, chuyện này hôm nay để tôi giải quyết, sau này đổi người khác thì sao?” Giám đốc không nói gì. Sắc mặt Thanh Trạch dịu đi một chút, “Đặt những mẫu này, mỗi mẫu đặt bao nhiêu chiếc, những điều này là do tình hình tiêu thụ quyết định. Còn việc có hàng hay không, có đáp ứng được hay không, đây là chuyện tổng bộ cần phải suy xét, tôi sẽ phản ánh với tổng bộ.” Anh trả lại tập tài liệu cho giám đốc, “Chỗ nào có vấn đề tôi đã khoanh tròn lại, anh sửa xong thì gửi một bản điện tử cho tôi, tôi sẽ xem xét kỹ lưỡng hơn. Tuần sau sắp xếp một cuộc họp, thời gian anh tìm Gabriel để đặt lịch trước.” Giám đốc rời khỏi văn phòng của Thanh Trạch trong nháy mắt, thở phào nhẹ nhõm. Anh ta chào hỏi Gabriel đang đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Loch bị làm sao vậy? Hai ngày nay hình như tính tình không tốt lắm, nhưng lại không phải là tức giận, trạng thái của anh ấy rất kỳ lạ.” Gabriel cười một tiếng, “Nói thế nào đi nữa, Loch vẫn là người trẻ tuổi.” Giám đốc hiểu ý là, dù sao cũng là người trẻ tuổi, cảm xúc không ổn định. Mà ý tứ thực tế Gabriel muốn biểu đạt là, Loch tuổi trẻ khí thịnh, liên tiếp mấy ngày thất bại, ***** bị kìm nén, có sức mà không có chỗ dùng. Giờ phút này, Loch tuổi trẻ khí thịnh đang ngồi trên ghế sofa, gọi điện thoại cho Nhậm Bình An. Nhậm Bình An nghe có vẻ hơi chột dạ, “Loch…? Sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi…?” Thanh Trạch nhàn nhạt hỏi lại: “Tại sao tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu không biết sao?” Anh dứt khoát: “Đi xin lỗi bạn gái cậu đi.” Nhậm Bình An: “…… Không đi.” “Tại sao không đi?” “Tôi không làm sai, tại sao tôi phải đi xin lỗi? Lương Tư có phải đã nói với cậu rằng hai đứa tôi cãi nhau vì chuyện gì không?” Thanh Trạch vừa nghe, trong lòng càng thêm phiền. Giải quyết vấn đề của đám người bộ phận sản phẩm còn chưa đủ, bây giờ anh còn phải ngồi trong văn phòng giải quyết vấn đề của Nhậm Bình An và bạn gái cậu ta . Lớn như vậy, anh còn chưa từng trải qua chuyện nhàm chán như vậy. Thanh Trạch không kiên nhẫn “Ừm” một tiếng. Nhậm Bình An nói: “Cậu biết không? Đây đã là chiếc điện thoại thứ ba Vương Vũ Vi làm mất, mỗi lần đều là vừa mới mua xong liền mất. Cả một buổi chiều và một buổi tối tôi đều không liên lạc được với cô ấy, thật sự rất lo lắng.” Thanh Trạch quả thực không biết nói gì cho phải, “Nếu cậu lo lắng, vậy thì nói với cô ấy là cậu lo lắng, tại sao cậu lại nói cô ấy không cẩn thận?” Nhậm Bình An căm phẫn bất bình, “Thanh Trạch, cậu là bạn tôi, sao cứ luôn giúp Vương Vũ Vi nói chuyện vậy?” Thanh Trạch giọng điệu không chút nào dao động, “Không thì sao, tôi khuyên hai người chia tay? Hay là tôi có thể khuyên được Vương Vũ Vi xin lỗi cậu?” Nếu không phải vì Vương Vũ Vi đang ở nhà Lương Tư, nếu không phải vì Nhậm Bình An mà anh mới có thể quen biết Lương Tư, thì anh mới không thèm quan tâm chuyện mất điện thoại vớ vẩn này. Nhậm Bình An ở đầu dây bên kia không lên tiếng. Thanh Trạch cố gắng hơn, “Đã gần một tuần rồi, Vương Vũ Vi chắc chắn cũng không muốn ở nhà Lương Tư nữa, cậu xin lỗi đàng hoàng, chuyện này coi như xong. Cậu nỡ để cô ấy ở cùng Lương Tư trong căn phòng hơn hai mươi mét vuông sao?” Nhậm Bình An chọc ngoáy anh, “Là cậu không nỡ đúng không? Sếp Thanh, cậu có lẽ không biết giá thị trường, căn hộ của Lương Tư đã là biệt thự cao cấp dạng studio ở Paris rồi.” “Thì cũng là studio.” Còn không bằng phòng tắm của anh. Thanh Trạch hỏi thẳng: “Cậu và Vương Vũ Vi tan làm lúc mấy giờ?” “Nếu là thứ Sáu, thì 6 giờ 30.” “Vậy 7 giờ, tôi đợi cậu ở cửa công ty.” “? Đợi tôi làm gì?” “Đưa cậu đi xin lỗi.” Nhậm Bình An nghe xong thấy buồn cười, “Thanh Trạch, nếu Lương Tư mắng cậu một trận, cậu có tức giận không?” Thanh Trạch bình tĩnh trả lời: “Chưa mắng bao giờ, không tức giận.” “…… Sếp Thanh, cậu co được dãn được thế?” Thanh Trạch cảm thấy khó hiểu, “Nói chuyện với bạn gái thì có gì mà co được dãn được, có phải đánh nhau đâu.” Yêu còn không xong, đánh nhau cái gì. Nhậm Bình An đột nhiên mạnh mẽ lên, “Chính là đánh nhau!” Thanh Trạch thở dài, “Vậy thua thì sao, thua bạn gái không mất mặt.” “…… Tôi đã nhìn ra, Thanh Trạch, có phải cậu bị Lương Tư quản chặt rồi không? Tôi đã nói mà, cô giáo Lương không phải người bình thường.” Thanh Trạch vẫn cảm thấy khó hiểu, “Cô ấy không quản tôi, tôi cũng không quản cô ấy, chúng tôi chỉ là tình cảm tốt đẹp.” Nhậm Bình An phục, “Tôi biết rồi, hai người tình cảm tốt, không cần phải nhấn mạnh với tôi.” Sau một hồi Thanh Trạch thuyết phục, Nhậm Bình An cuối cùng cũng đồng ý, tối nay đến nhà Lương Tư tự mình xin lỗi Vương Vũ Vi. Cuối cùng,Anh ta hài hước nói: “Thanh Trạch, mới có năm ngày thôi.” Thanh Trạch lười phản ứng với cậu ta. Năm ngày gì chứ, Lương Tư vì mừng thọ 80 tuổi của bà ngoại, cuối tuần này phải về nước, bọn họ hơn một tháng không được gặp nhau. Lương Tư và Vương Vũ Vi đang ngồi trong nhà chọn đồ ăn mang về thì chuông cửa vang lên. Thanh Trạch đã chào hỏi Lương Tư trước, Lương Tư mở cửa, quả nhiên thấy anh và Nhậm Bình An đứng trước cửa. Nhậm Bình An ôm bó hoa, trên đó đặt một hộp đóng gói màu trắng. “Anh đợi một lát, em đi nói với cô ấy một tiếng.” Cô nói xong, để hai người đàn ông đứng ở cửa, quay lại phòng khách. Vương Vũ Vi đoán được người đứng ngoài cửa là ai, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà lướt điện thoại 5s đã nhiều lần về hưu rồi lại được mời trở lại của cô. “Nhậm Bình An đến rồi.” “Bảo anh ấy cút đi.” Lương Tư khẽ nói: “Vũ Vi, tớ biết bây giờ cậu không còn giận vì chuyện điện thoại nữa, cậu giận là vì anh ấy 5 ngày rồi mà không đến tìm cậu, đúng không?” Vương Vũ Vi ném điện thoại sang một bên, không nói gì. “Ít nhất cũng cho một cơ hội nói chuyện chứ?” Vương Vũ Vi vẫn không nói gì. Lương Tư thấy thái độ của cô ấy có phần buông lỏng, dẫn dắt từng bước: “Vậy tớ bảo anh ấy vào nhé? Hai người nói chuyện một chút?” “Không cần.” Lương Tư gãi gãi tóc. Cái gì vậy, khó khuyên quá, hay là chia tay luôn cho rồi. Giây tiếp theo, Vương Vũ Vi đứng dậy, “Tớ ra ngoài, Nhậm Bình An cái đồ – đàn – ông – chó – chết – đó không xứng bước vào nhà cậu.” Từng chữ rõ ràng, dõng dạc, hai người đàn ông ngoài cửa nghe rõ mồn một. Thanh Trạch dựa vào khung cửa, không phúc hậu mà bật cười. Nhậm Bình An không lên tiếng nhìn anh, ý là, đừng có cười trên nỗi đau của người khác, sớm muộn gì anh cũng có ngày này. Thanh Trạch nhún vai, không để bụng. Lương Tư vốn định cùng Thanh Trạch tránh đi một chút, nhưng lại bị Vương Vũ Vi ngăn lại. Huyền quan chật hẹp chen chúc bốn người. Vương Vũ Vi hờ hững nói: “Anh muốn làm gì?” Nhậm Bình An đi thẳng vào vấn đề: “Vương Vũ Vi, anh sai rồi, anh không nên nói chuyện với em như vậy, anh xin lỗi em.” Vương Vũ Vi không dao động, “Chỉ thế thôi?” Nhậm Bình An liên tiếp nhượng bộ: “Anh không nên mua đồ về lại vứt lung tung, sau này anh còn như vậy, mỗi lần quên mua một món, anh sẽ đưa cho em 20 euro, không, 50 euro.” “Anh không bao giờ giặt quần lót chung với tất nữa.” “Lúc ngủ cố gắng không ngáy.” “Trong vòng một tháng tới, cơm anh bao hết, vệ sinh anh cũng bao, cô giáo Lương và sếp Thanh làm chứng.” Thanh Trạch nhìn thái độ nhận lỗi thành khẩn của Nhậm Bình An, trong mắt có vài phần kinh ngạc. Lúc gọi điện thoại cho anh thì không tình nguyện, kết quả đứng trước mặt bạn gái, xin lỗi còn tích cực hơn ai hết. Còn không biết xấu hổ nói anh. Thanh Trạch nghĩ, nếu sau này anh và Lương Tư thật sự cãi nhau, nếu anh xin lỗi, chắc chắn sẽ tốt hơn Nhậm Bình An một chút. Tư thái chắc chắn sẽ cao hơn một chút. Dù sao Lê Lê của anh cũng hiểu lý lẽ, dễ nói chuyện. Vương Vũ Vi vẫn lạnh giọng hỏi: “Nghĩ kỹ lại xem.” Nhậm Bình An nhìn cô, “Anh không nên hôm nay mới đến xin lỗi em, nhưng mà, anh thật ra là đang đợi điện thoại gửi về đến nhà.” Anh ta đưa hộp quà và bó hoa đến trước mặt Vương Vũ Vi, “Đừng giận nữa, bảo bối.” Giằng co ba giây. Vương Vũ Vi miễn cưỡng nhận lấy, “Em nói cho anh biết Nhậm Bình An, em không cần anh mua điện thoại cho em, em đã đặt hàng trên mạng rồi, anh đem cái này trả lại đi.” “Bảo bối,” Nhậm Bình An cười xấu xa, “Đây là cái em mua đó.” Thanh Trạch và Lương Tư không nhịn được, bật cười thành tiếng. Vương Vũ Vi tức giận đến đỏ mặt, trực tiếp cầm hộp quà đập vào ngực Nhậm Bình An, “Anh cút đi đồ đàn ông chó chết!!” Nhậm Bình An cười nói: “Anh nói đùa thôi, nhưng cái em mua cũng đến rồi, đem cái của em trả lại đi.” Vương Vũ Vi: “Anh đúng là thiếu đòn mà.” “Đúng vậy, anh thiếu đòn, em thu dọn đồ đạc của em trước rồi đến thu dọn anh,” Nhậm Bình An nói, “Vương Vũ Vi, cô giáo Lương bây giờ có gia thất rồi, em đừng có như trước mà ăn vạ ở đây nữa.” Lương Tư vẫn là câu nói kia: “Muốn ở bao nhiêu ngày thì ở.” Vương Vũ Vi khoác vai Lương Tư, hướng về phía hai người đàn ông diễu võ dương oai một phen, mới quay về thu dọn đồ dùng cá nhân, Lương Tư giúp bạn mình. Thanh Trạch và Nhậm Bình An vẫn đứng ở cửa. Khác với tâm trạng thấp thỏm vừa rồi, Nhậm Bình An bây giờ thần thanh khí sảng. Anh ta trêu chọc nói: “Loch, đẹp trai như vậy, sao ở nhà địa vị có vẻ không cao lắm nhỉ?” Thanh Trạch liếc anh ta một cái, “Dù sao cũng cao hơn cậu.” “Thấy tôi vừa rồi xin lỗi chưa?” Nhậm Bình An vỗ vai Thanh Trạch, “Học hỏi đi, sau này dùng đến đấy.” Xì, Thanh Trạch thầm phản bác, dùng đến mới lạ. Trước khi đi, Vương Vũ Vi đề nghị tối nay bốn người cùng nhau ăn cơm, Nhậm Bình An mời khách, để biểu đạt sự cảm ơn của cô đối với Lương Tư trong năm ngày qua. Thanh Trạch hơi mỉm cười, uyển chuyển từ chối: “Hôm nào tính sau.” Đem Vương Vũ Vi và Nhậm Bình An không chút khách khí nhốt ở ngoài cửa. Cuối cùng cũng yên tĩnh. Thanh Trạch quay đầu ôm Lương Tư vào lòng, hôn tới tấp. Hôm nay ai cũng đừng hòng làm chậm trễ anh và bạn gái quấn quýt bên nhau. Thanh Trạch ngón tay lướt qua xương quai xanh của Lương Tư, trong mắt sớm đã lửa cháy lan ra đồng cỏ, ngoài miệng lại ân cần hỏi: “Lê Lê, em đói không, có muốn ăn tối không?” “Đói,” Lương Tư cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh, “Nhưng mà, có thể không ăn.” Bởi vì cái khác càng đói hơn.