Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào

Chương 51

Trong xe yên tĩnh mà nặng nề. Trước khi mở miệng, Lương Tư tự nhủ, cô muốn giải quyết vấn đề, không phải làm trầm trọng thêm mâu thuẫn, cô không thể giống bà Lương Tiểu Phượng nói chuyện, càng không thể giống ba cô im lặng không nói. Lương Tư cân nhắc mãi, hỏi Thanh Trạch: “Anh không cẩn thận làm nước bắn lên người người khác sao?” Thanh Trạch nhìn về phía trước, đôi môi mấp máy, “Không phải.” Cô nhìn về phía anh, “Vậy tại sao anh lại làm như vậy?” Thanh Trạch quay đầu, đối diện với tầm mắt Lương Tư, “Cô giáo Lương không biết?” Lương Tư mặt không biểu cảm gật đầu. Không thể lại cùng Thanh Trạch úp mở, nhìn dáng vẻ anh vừa rồi ở tiệm lẩu cùng cô vừa nói vừa cười, hôm nay anh có thể đánh đố đến ch·ết. Cô đè nén cơn giận, cô trình tự giải thích vì sao Triệu Triết lại xuất hiện ở đó, vốn dĩ hẹn đàn em vì sao lại không có mặt. Chờ cô nói xong, Thanh Trạch trầm giọng nói: “Lương Tư, em đi đâu, gặp ai, đó là tự do của em, anh sẽ không vì em gặp ai mà không vui.” Lương Tư hỏi: “Vậy bây giờ anh không vui vì cái gì?” “Anh không vui, là bởi vì anh hất nước lên người một cậu nhóc, cậu nhóc này ngay từ đầu đã biết em có bạn trai là anh, nhưng vẫn nhiều lần không biết xấu hổ mà đào góc tường,” đôi mắt hoa đào lạnh lùng kia lập tức nhìn về phía Lương Tư, “Nhưng bạn gái anh chỉ để ý một chuyện, chính là anh không nên hất nước lên người cậu ta.” “Anh biết cậu ta căn bản không thể đào được, anh có gì phải để ý?” Thanh Trạch từ trước đến nay âm lượng ổn định ẩn ẩn có xu hướng tăng cao, “Anh không thích cậu ta không được sao?” Lương Tư trầm ngâm một lát. Cô gật đầu, “Được, vậy chúng ta đổi lại, anh đi tham gia một bữa tiệc tối, trong bữa tiệc vừa hay có người thích anh, cho nên em cũng không thích cô ta, vậy em có thể hất nước lên người cô ta không? Những bữa tiệc tối của anh toàn người giàu có quyền thế, em có thể sao? “Lại đổi ngược lại, nếu hôm nay đứng bên cạnh em đào góc tường là những khách hàng lớn mấy trăm vạn Euro của anh, anh sẽ hất nước trên đường lên người bọn họ sao?” Đáy mắt Thanh Trạch nhiệt độ chợt giảm xuống đến điểm đóng băng. Lần *****ên, anh lạnh giọng hỏi cô: “Lương Tư, ý em là gì?” Lương Tư đánh trả lại những lời ẩn ý đinh tai nhức óc của anh: “Em nói rõ ràng như vậy, sếp Thanh không hiểu?” Đường nét trên khuôn mặt Thanh Trạch đột nhiên dịu lại, anh khẽ cười, hỏi Lương Tư: “Bởi vì anh làm ướt quần áo của một kẻ đối với hai chúng ta mà nói căn bản không quan trọng, anh trong mắt em liền thành kẻ chê nghèo yêu giàu?” Thanh Trạch cố nén không nói câu nói kia, nhưng rốt cuộc anh đã thuận buồm xuôi gió mà qua 28 năm, không có ngạo khí cũng có tự tôn, nghe thấy bạn gái bảo bối mỗi ngày của anh nói mình như vậy, những lời này vẫn là từ trong miệng anh phát ra “Vậy anh ở cùng em làm gì?” Trong xe lại trở về tĩnh mịch. Lương Tư vẫn không nhúc nhích nhìn Thanh Trạch, qua vài giây, cô cũng đem lời không nên hỏi hỏi ra: “Anh đang giả vờ với em sao?” Thanh Trạch nghe vậy, quay đầu lại, trên mặt không có một tia dao động. Chìa khóa xoay một cái, động cơ khởi động, trong xe lại có tiếng ong ong. Anh nhìn chằm chằm giao lộ phía trước, nhàn nhạt ra lệnh đuổi khách: “Muộn rồi, em về nhà đi.” Lương Tư một giây cũng không trì hoãn, trực tiếp xuống xe bỏ đi, cửa xe bị cô “ầm” một tiếng đóng lại sau lưng. Thanh Trạch càng không cam lòng yếu thế, không đợi Lương Tư vào cửa chung cư, xe đã phóng đi mấy chục mét. Lương Tư tức giận đến cả đêm không ngủ. Cô bình thường thức đêm viết luận văn còn chưa tính, vì một người đàn ông mà hại gan hại phổi là sao? Càng làm cho cô tức giận là, cô thậm chí không làm rõ được tại sao mình lại tức giận như vậy. Cũng không phải vì câu nói “chê nghèo yêu giàu” của Thanh Trạch. Những lời này mang đến cho cô lực đả kích không nhỏ, nhưng rất nhanh liền qua đi, tựa như uống một ngụm lớn nước có ga, tuy rằng kích thích khoang miệng, nhưng nói cho cùng vẫn là nước. Cô và Thanh Trạch ở bên nhau gần nửa năm, chênh lệch giàu nghèo giữa hai người họ, cô đã sớm lĩnh hội ngàn vạn lần. Giàu nghèo tương đối, trong mắt Thanh Trạch, cô quả thật là người nghèo, chuyện này cũng không thay đổi được chỉ vì Thanh Trạch ngậm miệng không nói. Sau cả đêm trằn trọc, ngoài cửa sổ lóe lên ánh nắng nhạt màu lam. Lương Tư nằm trên giường, thoáng chốc, nhớ tới cô đã từng nói một câu với Vương Vũ Vi. Cô tức giận chính là anh hiện tại còn chưa tới tìm cô. “Hừ.” Lương Tư lần thứ 801 trở mình. Đạo lý đơn giản như vậy, sao cô phải nghĩ cả đêm mới thông suốt? Chắc chắn là vì mỗi ngày ở cùng hồ ly tinh, tinh khí trong đầu đều bị anh hút đi. “Hừ!” Lại trở mình, lần thứ 802. Bỗng nhiên, điện thoại trên tủ đầu giường có động tĩnh —— Chuông báo vang lên. Lương Tư ngồi dậy, cầm điện thoại lên, liên tục làm mới hộp thư, tâm trạng vừa khẩn trương vừa thấp thỏm. Rốt cuộc, cô vào lúc 10 giờ hơn như ý nguyện nhận được phong thư mà cô đã chờ đợi từ lâu. Luận văn gửi đi của cô đã được chấp nhận. Không có gì bất ngờ xảy ra, cô sẽ phải đọc luận văn trước mặt một đám giáo sư nghiên cứu phân tâm học và chủ nghĩa siêu thực. Trong lòng Lương Tư thoải mái không ít, ý niệm chia tay mãnh liệt lập tức giảm bớt 50%. Nhưng vẫn rất tức giận. Cô đi đến phòng khách, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển vở luyện tập bìa trắng. Sách hướng dẫn xoa dịu cơn giận của cô. Lâu như vậy, nó rốt cuộc cũng có tác dụng. Lương Tư cuộn tròn trên sofa, từng trang lật xem những dòng chữ trên vở, khóe miệng thường nhếch lên một chút. Đọc xong một nửa, cô như vừa làm một bài thiền định, cả người hoàn toàn bình tĩnh lại. Cô quả thật không nên nói Thanh Trạch như vậy, bởi vì vở ghi lại, vào ngày 5 tháng 2 năm 2018, cô đi siêu thị mua đồ, Thanh Trạch ở cửa chờ cô. Khi cô ra ngoài, thấy Thanh Trạch đang nói chuyện say sưa với một người lang thang ven đường. Trong chiếc cốc giấy Starbucks dùng để ăn xin có một tờ tiền giấy hai mươi Euro. Cô sở dĩ viết chuyện này xuống, là bởi vì Thanh Trạch thật sự nói chuyện rất vui vẻ với vị thúc thúc kia, không biết còn tưởng rằng anh gặp được người quen. Còn về việc Thanh Trạch nói, bởi vì anh yêu cô, cho nên anh không chê nghèo yêu giàu, luận cứ này trong mắt Lương Tư một chút sức thuyết phục cũng không có. Hai người họ ở bên nhau, căn bản không đề cập đến vấn đề có tiền hay không có tiền. Lương Tư gấp vở lại, quyết định xong. Nếu trước 10 giờ tối nay, Thanh Trạch vẫn không liên lạc với cô, cô sẽ nhắn tin cho Thanh Trạch. Cứ thế này, không thay đổi được gì. 10 giờ tối hôm đó, Trần Âu ở một quán bar gần Bastille mời bạn bè uống rượu chia tay. Thấy Lương Tư một mình xuất hiện ở bên bàn, Trần Âu hỏi: “Sao lại một mình tới? Thanh Trạch đâu?” Lương Tư nói: “Anh ấy đi công tác, không ở Paris.” Vương Vũ Vi vừa nghe, kéo cô sang một bên, “Nghe không vui vẻ, không ổn.” “Cãi nhau.” Lương Tư nhỏ giọng đáp một câu. Vương Vũ Vi nhìn cô, trong ánh mắt viết: Tớ đã nói mà. “Lần *****ên cãi nhau?” “Ừ.” “Vì sao?” Lương Tư lời ít ý nhiều khái quát một lần, hỏi Vương Vũ Vi: “Cậu thấy sao?” Vương Vũ Vi cười nhạo một tiếng, “Thanh Trạch là ghen tị đi, anh ấy cũng buồn cười đấy.” Lương Tư: “? Tớ có thể không biết anh ấy ghen sao? Nhưng ghen cũng không thể vô lễ chứ?” “Cô giáo Lương, tớ biết cậu đối với bạn trai yêu cầu đều tương đối cao, nhưng cậu đứng ở góc độ của Thanh Trạch mà suy nghĩ, anh ấy nhịn mấy tháng, rốt cuộc ra tay dẹp bỏ kẻ đào góc tường, kết quả bạn gái còn vì chuyện này mà trở mặt với anh ấy, cậu nói xem anh ấy có thể không tức giận sao?” Lương Tư không nói chuyện. Cô vẫn kiên trì quan điểm của mình, Thanh Trạch có thể dẹp, nhưng phương thức không đúng. Lương Tư lấy điện thoại từ trong túi ra, 10 giờ 10 phút, Thanh Trạch vẫn không nhắn tin tới. Cô sắp xếp lại ngôn ngữ, gõ chữ trên điện thoại. Vương Vũ Vi nói: “Cậu định nhận sai trước à?” “Không tính là nhận sai, nói chuyện trước đã.” “Nhưng mà, nếu lần này cậu cúi đầu trước, vậy sau này mỗi lần cãi nhau, anh ấy đều sẽ chờ cậu cúi đầu trước.” Lương Tư lửa giận chưa tan, đôi mắt nhìn điện thoại, miệng nói lời nửa thật nửa giả: “Không sao, dù sao sang năm cũng chia tay, có thể cãi nhau mấy lần chứ.” “Vậy cậu không bằng trực tiếp nhắn những lời này cho anh ấy, chắc chắn có hiệu quả ngay.” “Chia tay còn phải báo trước cho anh ấy à?Mơ đi.” Cô gửi tin nhắn: 【 Hai ta hôm qua đều không bình tĩnh, em có chỗ nói không đúng, anh cũng có, chúng ta đều lùi một bước, nói chuyện tử tế, được không? 】 Hai tiếng tiếp theo, Lương Tư cứ năm phút lại liếc mắt nhìn điện thoại một lần, muốn biết Thanh Trạch có trả lời cô không. Nhưng tin nhắn càng chờ càng không thấy. Càng không thấy, cô càng tức giận. Càng tức giận, uống càng nhiều. Lương Tư tửu lượng tốt, nhưng cũng không chịu nổi trong chốc lát một ly Vodka, một mình uống hết hơn nửa bình. Cô lại một lần nữa lấy điện thoại ra, chớp chớp đôi mắt say khướt nhìn màn hình. Vẫn không trả lời. Giờ *****ên, Lương Tư còn căm giận mà lên kế hoạch, cô nhất định sẽ đá Thanh Trạch ngay ngày tốt nghiệp, xóa hết phương thức liên lạc trước khi bảo vệ luận án tiến sĩ, sau khi bảo vệ xong cô sẽ đưa ba mẹ đi du lịch, du lịch xong cô sẽ lên máy bay về nước. Không phải là không trả lời tin nhắn sao, ai mà chẳng làm được. Nhưng đã qua hai tiếng đồng hồ. Thanh Trạch hình như 12 giờ sau mới ngủ, bây giờ chắc vẫn còn thức. Nếu anh ở nhà làm thêm, thì anh nhiều nhất một tiếng xem điện thoại một lần. Cho dù anh có đi bơi hay tập thể hình, một tiếng rưỡi cũng nên kết thúc rồi. Thanh Trạch không trả lời, chỉ có một nguyên nhân. Anh không muốn trả lời. Được thôi. Nếu anh không muốn cùng lùi một bước, vậy cô chỉ có thể lùi thêm một bước nữa. Cô lùi một bước, bọn họ vẫn còn khả năng tiếp tục. Lùi thêm một bước nữa, cô có trời cao biển rộng, không cần cái hồ này của anh. Hôm nay cô nhận được email chấp nhận bài luận văn *****ên trong đời, nếu không có Thanh Trạch làm bạn trai, cô bây giờ hẳn là phải rất rất vui vẻ. Lương Tư uống cạn ly rượu mạnh cuối cùng, nhân lúc cảm giác bỏng rát trong khoang miệng còn chưa tan, cô mơ mơ màng màng viết: 【 Bài luận văn gửi đi của em đã được chấp nhận, từ ngày mai em sẽ bế quan viết luận văn tiếp, khoảng hai tuần, trong khoảng thời gian này tạm thời không liên lạc 】 Gửi đi. Chỉ bằng trạng thái hiện tại của cô và Thanh Trạch, hai tuần không liên lạc, hẳn là, coi như là chia tay. Lương Tư hít hít mũi, lại gọi một ly Vodka nhỏ. Vương Vũ Vi ở bên cạnh ngăn cô lại, “Cô giáo Lương, được rồi, cậu uống nhiều, tớ còn phải dìu cậu về.” Vương Vũ Vi lại nghĩ nghĩ, “Chưa từng thấy cậu say bao giờ, cũng không biết tửu lượng của cậu thế nào.” Không biết nên Nhậm Bình An cười nói: “Không sao, gọi điện thoại cho Thanh Trạch, bảo đón cô giáo Lương về.” “Không cần gọi cho anh ấy,” Lương Tư nhìn chằm chằm chất lỏng trong suốt trong ly pha lê nhỏ, bình thản nói: “Chia tay rồi.” Vương Vũ Vi và Nhậm Bình An đồng tử chấn động. Điện thoại của Lương Tư cũng rung lên.

Bình Luận (0)
Comment