Hôm nay giao thông đúng là tệ thật, Thanh Trạch cứ phải đi đường vòng liên tục, mười lăm phút lái xe mà gần bốn mươi phút mới tới nơi. Nhưng bọn họ vẫn đến sớm chán, ba giờ rưỡi phim mới chiếu cơ. Anh hỏi: “Anh đỗ xe dưới hầm nhé, rồi chúng ta lên rạp chờ? Hay là anh cứ đỗ tạm ven đường, hai đứa mình ngồi trong xe đợi?” Lương Tư đáp: “Trong xe đi anh, cho yên tĩnh.” Thanh Trạch tắt máy, nắm tay Lương Tư, cùng cô nói chuyện phiếm về chuyến đi Thụy Sĩ, cứ nhớ ra là lại hôn lên mu bàn tay cô một cái. “Em có cần chuẩn bị đồ trượt tuyết không nhỉ?” “Nếu em muốn mang thì cứ mang, không thì ở Geneva nhà anh có nhiều lắm, em mặc của mẹ anh là được.” “Nhưng mà hình như mẹ anh cao hơn em.” “Không có đâu, xêm xêm nhau thôi.” anh hôn Chụt một cái. Lương Tư lườm Thanh Trạch một cái. Hôm nay anh cứ quấn cô lạ thường. Hừ, cái đồ cún con này, còn không cho người ta nói. Ong —— Điện thoại Lương Tư để cạnh ghế rung lên. Cả hai cùng nhìn vào màn hình, “Mẹ”. Đây là cuộc gọi thứ hai của Lương Tiểu Phượng, một tiếng trước bà đã gọi một lần, nhưng Lương Tư không nghe máy. Hôm nay là thứ bảy, đáng lẽ cô nên gọi video cho mẹ cô mới phải. Trong mắt Thanh Trạch không có cảm xúc rõ ràng, “Không sao đâu, em nghe đi.” Lương Tư nhìn anh, ngây ra ba giây, đầu óc trống rỗng. Cô không muốn gọi điện cho người nhà trước mặt Thanh Trạch, vì như thế cô sẽ phải nói dối trước mặt anh, nói dối về anh. Chuyện này, cô không nói thì Thanh Trạch chắc chắn cũng biết. Nhưng bây giờ anh lại bảo cô nghe điện thoại. “Vâng.” Lương Tư rút tay trái ra khỏi lòng bàn tay Thanh Trạch, ấn nút nghe. Mẹ Lương ở đầu dây bên kia hoang mang: “Lê Lê, điện thoại mẹ hình như hỏng rồi, sao chẳng thấy người đâu thế?” Lương Tư cúi đầu, ánh mắt tập trung vào một chiếc cúc áo khoác, “…… Không hỏng đâu mẹ, đây là gọi thoại thôi, không có hình ảnh, con đang ở ngoài.” “Ở ngoài à?” Mẹ Lương lo lắng, “Mẹ với ba con đang xem tin tức TV đây, ôi, Paris sao lại bạo loạn thế, mẹ thấy xe cộ bị đốt hết cả thời đại gì rồi không biết? Con phải cẩn thận đấy, dạo này ít ra ngoài thôi.” Lương Tư cười, “Vâng, con không đến chỗ nguy hiểm đâu, ba mẹ yên tâm.” “Thế thì tốt, con đang làm gì đấy? Mẹ nghe bên con ồn ào quá, đang ở ngoài đường à?” “Vâng ạ, con ra ngoài xem phim.” “À, một mình à?” “Vâng ạ.” “Thế con xem đi, chú ý an toàn, đừng về muộn quá nhé.” “Vâng ạ.” Lương Tư cúp máy, ngẩng đầu, vén tóc mái bên trái ra sau tai, im lặng nhìn Thanh Trạch. Có lẽ hai người họ cần nói chuyện. Giọng Thanh Trạch vang lên theo những suy nghĩ rối bời bất an của cô, dịu dàng hỏi: “Lê Lê, chúng ta nói chuyện một chút nhé?” Lương Tư nghĩ, nếu có thể, cô ước gì có thể lùi thời khắc này lại vài tháng nữa. Nhưng ý của Thanh Trạch là, họ sẽ nói chuyện ngay bây giờ. Cô bất giác nhớ lại, trong hơn một năm bên nhau, anh đã nghe cô nói rất nhiều lần. Lần này, đổi lại cô nghe anh nói. Lương Tư ôm chiếc khăn quàng cổ màu xanh biển trong lòng, gật đầu, “Vâng.” Thanh Trạch nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh, “Lương Tư, em có nghĩ đến sau này của chúng ta không?” “Có ạ.” “Em nghĩ ‘sau này’ là đến ngày nào?” Lương Tư không nói gì. Nhưng Thanh Trạch hiểu. “Cô giáo Lương không muốn nói, vậy để anh nói thay cô giáo Lương nhé,” anh mím môi, “Là đến ngày em rời khỏi nước Pháp có phải không?” Lương Tư vẫn không lên tiếng. Thanh Trạch thu lại ánh mắt, nhìn về phía trước, như đang tự nhủ, “Lương Tư, ngay từ đầu, anh đã rất chân thành với mối quan hệ của chúng ta, lần thứ hai gặp lại em, anh đã thích em ngay từ giây *****ên, nhưng anh đợi đến mấy tháng sau mới tỏ tình với em, anh sợ em sẽ nghĩ anh không nghiêm túc. Anh đưa em về gặp gia đình anh, giới thiệu em với bạn bè anh, anh luôn muốn nói với em rằng, em không cần lo lắng về sự khác biệt gia cảnh, gia đình anh sẽ không can thiệp vào mối quan hệ của chúng ta, anh muốn cùng em đi đến hết cuộc đời này.” “Nhưng anh không biết, tại sao em cứ không muốn.” Anh nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Bà ngoại em rất muốn thấy em dẫn bạn trai về nhà, nhưng đến khi bà gặp nguy hiểm đến tính mạng, em vẫn không muốn anh cùng em về Thanh Đảo. Đương nhiên, anh có thể hiểu, tình huống rất hỗn loạn, em không muốn làm mọi chuyện phức tạp lên. “Nhưng, tại sao đến bạn bè em, em cũng không muốn giới thiệu anh?” Lương Tư nói: “Em có giới thiệu mà.” Thanh Trạch nhìn cô, “Đúng, em có giới thiệu, em giới thiệu anh với các anh chị khóa trên, các em khóa dưới, bạn học nghiên cứu sinh và tiến sĩ của em, nói anh là Thanh Trạch, là bạn trai của em, nhưng, có ai trong số họ là người em sẽ liên lạc sau khi về nước không? Ngay từ đầu, em đã không hề có ý định cùng anh đi đến cuối con đường, đúng không? Hơn một năm qua, ba mẹ em không biết em đang yêu, bạn bè trong nước của em có phải cũng không biết không?” Anh đặt hai tay lên hai bên người, giọng nói bình tĩnh, “Trong mối quan hệ này, anh đã dành một trăm phần trăm chân thành, nhưng, Lương Tư, em dành cho anh được mấy phần thật lòng?” Lương Tư nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, anh cũng đang dùng đôi mắt đào hoa quyến rũ kia nhìn cô, ánh mắt trong veo. Cô trầm ngâm một lát, đối diện với đôi mắt đẹp đẽ kia, mở miệng nói: “Anh muốn em giới thiệu anh với ba mẹ em đúng không? Được thôi. Nhưng anh phải hiểu một chuyện, ba mẹ em không giống ba mẹ anh. “Ba mẹ anh biết con trai mình đang yêu một cô gái có gia cảnh bình thường, họ bình thản chấp nhận, một phần là vì họ yêu anh, anh và em ở bên nhau rất vui vẻ, một phần khác là vì, họ biết, con trai họ sẽ không đạt được gì, cũng không mất đi gì từ cô gái này, kết quả tệ nhất cũng chỉ là hòa, có gì phải lo lắng đâu? “Nhưng ba mẹ em thì khác, nếu họ biết em đang yêu một người mua nhà như mua rau, hoặc là họ sẽ bắt em chia tay, vì em và anh không thể có kết quả, chỉ phí hoài tuổi xuân tươi đẹp. Hoặc là sẽ bắt em tìm mọi cách trói buộc anh, vì anh sẽ là người đàn ông có điều kiện tốt nhất mà con gái họ gặp được trong đời, trói được anh chính là trói được cả đời vinh hoa phú quý. Em không chỉ phải trói anh, mà còn phải dành cả đời tìm cách lấy lòng anh, bởi vì không có anh, em sẽ trắng tay.” “Hay là anh muốn em nói, vì em yêu anh, anh cũng yêu em, nên em không cần phải làm những điều đó? Anh sẽ yêu em bao lâu? Cả đời ư? Năm nay anh mới có hai mươi tám tuổi, anh không có tư cách nói những lời như vậy.” Lương Tư hạ giọng, “Vậy nên, trong hai kết quả này, anh thích cái nào hơn?” Lần này đến lượt Thanh Trạch không nói gì. “Anh nghĩ ba mẹ anh cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đúng không, nhưng ở chỗ ba mẹ em thì không có lựa chọn này,” Lương Tư lại hỏi một lần, “Vậy anh muốn cái nào? Anh muốn chia tay với em sao? Anh không muốn. Vậy anh thích một người luôn tìm mọi cách lấy lòng anh sao? Thanh Trạch, anh thích một người như vậy sao?” “Không phải,” Thanh Trạch trầm giọng nói, “Lương Tư, anh chỉ hỏi em một chuyện, nếu hai ta cứ tiếp tục như vậy, em định khi nào nói với ba mẹ em, em đang yêu một người đàn ông tên là Thanh Trạch?” “Sẽ không có ngày đó, đúng không?” “Bây giờ em không nói, vì em ngại phiền phức, em sợ ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta, anh rất hiểu. Nhưng sau này thì sao, khi hai ta đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin thì sao? À, anh quên mất, trong cuộc đời của cô giáo Lương không có chuyện cưới xin.” Ánh mắt Lương Tư cứng lại, ngẩng lên nhìn anh. Giọng Thanh Trạch dần cao lên, lạnh băng: “Em không muốn kết hôn với anh, em nghĩ anh không nhìn ra sao? Anh vừa nói đến chuyện này, em liền im lặng, em nghĩ anh không biết ý em là gì à? Nhậm Bình An có một ngày lỡ miệng, cậu ấy nói em là người theo chủ nghĩa không kết hôn, em biết anh nghe xong cảm thấy thế nào không? Anh còn rất vui, anh nghĩ, ít nhất em sẽ không kết hôn với bất kỳ ai, không đơn giản là không muốn kết hôn với anh. “Nhưng, Lương Tư, em có từng nói với anh về chuyện em không kết hôn chưa? Em có từng hỏi anh nghĩ gì về mối quan hệ của chúng ta không? Em có từng hỏi anh có ý tưởng gì về chuyện kết hôn không? Em không có.” “Lương Tư, nói đến nước này rồi, em thậm chí còn không hỏi anh một câu?” Nhưng Lương Tư vẫn không có ý định hỏi. Thanh Trạch nhìn vẻ thờ ơ của cô, ***** dưới lớp áo khoác phập phồng đầy áp lực, ánh mắt dần dần tối sầm lại. Anh cúi đầu. Một lúc lâu sau, Thanh Trạch mới mở miệng, cổ họng nghẹn đắng: “Đợi em tốt nghiệp, em sẽ rời khỏi Paris, những người và những việc liên quan đến anh, em sẽ không mang theo bất cứ thứ gì, đúng không?” “Lương Tư, anh là trò tiêu khiển của em trong thời gian em học tiến sĩ sao?” “Tiện thể lấy anh ra luyện tập, xem xem em có thật sự không muốn kết hôn không?” Tiêu khiển, Lương Tư lặp lại từ này trong lòng. Sao lại là tiêu khiển chứ? Tại sao cô phải tốn nhiều tiền như vậy cho một trò tiêu khiển? Cho dù những khoản tiền đó có thể được bù đắp bằng quà của Thanh Trạch, thì tại sao cô phải đứng đến mức chân run rẩy, bị một người đàn ông chưa học hết cấp hai dạy dỗ chứ? Cô ở nhà đọc sách không được sao? Nhưng mà, đã đến nước này, cũng không có gì để nói nữa. Lương Tư chậm rãi nói: “Chuyện em không kết hôn, có gì đáng nói đâu? Em cảm thấy hai ta đúng là không đến được bước bàn chuyện cưới xin, giữa các cặp tình nhân có rất nhiều biến số, có lẽ chỉ vì một chuyện nhỏ, chúng ta liền chia tay, thậm chí không cần đợi đến khi em tốt nghiệp.” Thanh Trạch vẫn cúi đầu, “Nếu đến bước đó thì sao?” Lương Tư trả lời: “Thì em sẽ nói cho anh biết, em không có ý định kết hôn, cũng không có ý định sinh con, nếu anh cho rằng kết hôn với em là một ý tốt, thì em chỉ có thể từ chối ý tốt này.” Nói xong câu này, Lương Tư và Thanh Trạch cùng ngồi trong xe, không ai nói gì. Họ đều biết, tiếp theo nên nói gì, nhưng cả hai đều không mở miệng, ăn ý đến lạ. Giống như rất nhiều lần trước đây. Không biết qua bao lâu, Thanh Trạch ngẩng đầu lên, quay sang nhìn Lương Tư. Anh hạ giọng, khẽ hỏi: “Chúng ta dừng lại ở đây, có phải không?” Hỏi ra những lời này, không giống như ném xúc xắc, chỉ cần đổ xúc xắc xuống là sẽ có vô vàn khả năng. Giữa họ, khi câu hỏi này được đưa ra, câu trả lời đã được xác định. Lương Tư cũng quay đầu nhìn anh, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vâng.” Lại rơi vào một khoảng im lặng dài hơn. Chúng như những cục bông, từ các góc của xe chui ra, dần dần lấp đầy toàn bộ khoang xe, đẩy không khí ra ngoài. Lương Tư sắp không thở nổi. Cô đợi một lúc lâu, xác định Thanh Trạch không có gì muốn nói, cô nói: “Đồ em để ở chỗ anh, em không lấy lại nữa, đồ anh để ở chỗ em không nhiều, em sẽ không trả lại cho anh. Không có gì nữa thì em đi đây?” Cô chuẩn bị mở cửa xe, nhưng Thanh Trạch đột nhiên nắm chặt cổ tay trái của cô, siết chặt đến mức cô thấy đau. Lương Tư không kêu lên tiếng nào, cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh như nước. Vào khoảnh khắc đó, Thanh Trạch nhớ đến lần *****ên Lương Tư ngồi xe anh, vào một buổi tối tháng Tư, mọi chuyện còn chưa bắt đầu, cô cũng nhìn anh như vậy, an tĩnh chờ anh mở miệng hỏi cô, thứ bảy tuần sau có muốn cùng đi Viện bảo tàng Louvre không. Lương Tư lại nhớ đến khi họ cùng nhau đi thuyền ở Bắc Băng Dương xem cá voi. Cô đã đồng ý với Thanh Trạch một yêu cầu trong cơn gió lạnh thấu xương, cô đã hy vọng, anh giữ cô lại bây giờ, có lẽ là muốn cô thực hiện yêu cầu đó. Nhưng còn có thể có yêu cầu gì nữa? Anh không thể nào ấp úng nói với cô, có thể đừng chia tay không, có thể đợi đến tháng bảy rồi chia tay. Cô hiểu rõ nhất, Thanh Trạch trước nay luôn kiêu ngạo như vậy, là kiểu kiêu ngạo trẻ con, cho nên không dung thứ một chút giấu giếm và tổn thương nào. Cứ như vậy đi, không thể nào mọi chuyện đều chiều theo ý cô được. Thanh Trạch vẫn nắm chặt tay Lương Tư, môi khẽ mở, giọng nói nhẹ tênh: “Anh đưa em về.” “Thanh Trạch,” cô nói với anh, “Không phải anh đuổi em xuống xe, mà là em tự muốn xuống.” Thanh Trạch không nhúc nhích, lực tay không hề giảm. “Ngoài trời đang mưa.” “Em có mang ô.” Anh gật đầu, bàn tay chầm chậm buông cổ tay cô ra, ngón tay nhấc lên trước, rồi lòng bàn tay mới rời đi. Lương Tư rụt tay về, bình tĩnh nói với Thanh Trạch câu cuối cùng, cũng là lần cuối cùng gọi tên anh: “Thanh Trạch.” “Một người như em, bằng lòng ở bên một người như anh, em cũng đã cho đi tất cả chân thành mà em có thể cho đi rồi.” Nói xong, cô đội mưa lạnh mở cửa xe, bung ô, càng đi càng xa. Không hề quay đầu lại một lần. Chiều hôm đó, những chiếc áo khoác vàng lấp lánh ánh huỳnh quang vẫn diễu hành trên phố, các tuyến đường chính bị phong tỏa gần hết. Mỗi một ga tàu điện ngầm Lương Tư muốn đến, hôm nay đều đóng cửa. Mỗi một trạm xe buýt Lương Tư đi ngang qua, hôm nay đều không có xe chạy qua. Mỗi một con đường Lương Tư muốn đi, cảnh sát đều nói không thông, bảo cô đi đường khác vòng lại. Cô cầm chiếc ô đen đi trong cơn mưa lạnh tháng Mười Hai, đi vòng vèo trong Paris như mê cung. Trời tối, cuối cùng cô cũng về đến nhà. —— Năm ấy lễ Giáng Sinh, Thanh Trạch vẫn một mình trở về Thụy Sĩ. Mẹ Đường và ba Thanh phấn khởi ra cửa đón hai người, nhưng không thấy Lương Tư đâu. Ba Thanh nhìn ra phía sau anh, “Chỉ có mình con thôi à? Lương Tư đâu?” Thanh Trạch trả lời: “Chia tay rồi ạ.” Mẹ Đường sửng sốt, “Sao lại chia tay? Hai đứa cãi nhau à? Hay là con chọc giận người ta?” Thanh Trạch lắc đầu, không nói thêm câu nào, anh khóa mình trong phòng ngủ, hai ngày không ra ngoài. Sáng ngày thứ ba, Thanh Thành Thiên vâng mệnh ba mẹ, bưng đồ ăn gõ cửa phòng ngủ của Thanh Trạch. Anh trai cô vẫn như thường, sạch sẽ, chỉ là quầng mắt hơi xanh xao. Cô ngồi xuống cạnh bàn nhìn Thanh Trạch, nài nỉ anh như hồi còn nhỏ: “Anh ơi, anh ăn cơm đi, ăn xong rồi anh phải đưa em đi trượt tuyết đấy.” Thanh Trạch vừa ăn vừa hỏi: “Em không tự đi được à?” Thanh Thành Thiên nhìn anh, “Chồng em không muốn đi cùng em, anh cũng không muốn đi cùng em.” Thanh Trạch im lặng một lát, rồi đồng ý. Hai anh em trang bị đầy đủ, thẳng tiến lên núi. Lần thứ ba, Thanh Trạch trượt xuống từ con dốc cao, ngã xuống nền tuyết không dậy nổi. Thanh Thành Thiên tưởng anh bị ngã, hoảng hốt trượt đến bên cạnh anh, lại thấy anh trai mình ngây ngốc nằm trên tuyết, trong mắt phản chiếu bầu trời xanh thẳm, ánh mắt trống rỗng. Cô do dự một chút, rồi vẫn hỏi: “Anh ơi, là anh nói chia tay, đúng không?” Ánh mắt Thanh Trạch chậm rãi chuyển sang mặt cô, “Sao em lại hỏi vậy?” Thanh Thành Thiên ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ trả lời: “Em chỉ cảm thấy, nếu anh là người bị chia tay, thì bây giờ chắc sẽ không đau khổ như vậy.” Thanh Trạch không nói đúng, cũng không nói không phải. Rất lâu sau, Thanh Thành Thiên nghe thấy trên nền tuyết truyền đến một giọng nói nghẹn ngào, lẫn trong cái lạnh buốt giá của núi tuyết trắng xóa: “Chim nhỏ và cá voi, đều sẽ không ở lại trong hồ.” —— Kể từ ngày đó, Lương Tư không cảm thấy đói. Cô biết dạ dày cô đang gào thét, nhưng não cô dường như ngừng hoạt động, chỉ cần uống một chút nước, ăn vài miếng khoai tây chiên, là có thể qua một ngày. Cô cũng không cảm thấy buồn ngủ, cho dù hai ba ngày không ngủ được, cô cũng sẽ không ngáp một cái. Thế là cô từ sáng đến tối mở mắt nằm trên giường, không làm gì cả. Mùa đông năm ấy mưa liên miên, trời như chưa kịp sáng đã lại tối. Lương Tư đờ đẫn kéo cửa chớp lên, rồi lại hạ xuống, nằm trong căn nhà nhỏ tối tăm của mình hết ngày này qua ngày khác. Không có ngày tháng. Một tháng sau, cô bắt đầu có chút cảm giác thèm ăn, bắt đầu ăn một chút cơm hộp tử tế, cuộn mình trong chăn xem một số bộ phim truyền hình mà trước đây cô chưa từng đụng đến, xem một mạch cả ngày lẫn đêm. Cuối tháng một, Vương Vũ Vi đến nhà Lương Tư thăm cô, phát hiện cô gầy đến mức sắp thoát xác. Cô ôm Lương Tư, khóc lớn: “Xin lỗi, Lương Tư, xin lỗi, tớ cứ nghĩ cậu dù có chia tay cũng sẽ không đau khổ lắm, tớ, tớ không biết cậu sẽ như vậy. Sớm biết thế này tớ đã không để hai người quen nhau, tớ không giới thiệu cậu với anh ấy rồi.” “Cậu xin lỗi cái gì, có liên quan gì đến cậu đâu,” Lương Tư đưa cho cô một tờ khăn giấy, “Hơn nữa, tớ không hối hận vì đã quen Thanh Trạch.” Cũng không hối hận. Cô vỗ vỗ lưng Vương Vũ Vi, “Tớ sẽ ổn thôi, cậu yên tâm.” Sau đó Vương Vũ Vi lại đến thăm Lương Tư một lần, tặng cô một món quà Tết, nói rất hợp với cô. Lương Tư mở giấy gói ra, bên trong là một album ——《Thank U, Next》. Lương Tư cười một tiếng, nói với Vương Vũ Vi: “Cậu đợi ở đây một lát, tớ lấy ít đồ cho cậu.” Cô đi vào phòng ngủ, khi trở ra ôm một giỏ áo mưa hoàn toàn mới chưa bóc tem. “Tặng cậu đấy.” Cuối cùng, một email dài của giáo sư đã đánh thức Lương Tư hoàn toàn, bản thảo bị phê chi chít, yêu cầu phải sửa toàn bộ trong vòng ba tháng. Cô tự nhủ, thế là đủ rồi, cô còn có việc quan trọng hơn phải làm, còn có luận văn phải viết. Cô muốn tốt nghiệp. Lương Tư bò dậy khỏi giường, dần dần khôi phục lại sinh hoạt ban đầu, mỗi ngày ăn uống đầy đủ, ngủ muộn dậy muộn, tra cứu tài liệu, viết luận văn, khi nào không viết nổi nữa thì đi tìm Vương Vũ Vi ăn một bữa, đến quán bar uống một ly, đi viện bảo tàng xem triển lãm cá nhân, đi nhà hát xem kịch nói. Cô gọi video cho ba mẹ mỗi tuần một lần, giúp họ làm visa, để họ đến Pháp vào tháng Bảy tham dự buổi bảo vệ luận án tiến sĩ của cô. Giữa tháng Năm, Vương Vũ Vi mời bạn bè đến nhà ăn cơm, Trần Âu một năm không gặp cũng tới. Trần Âu suy sụp lắc đầu, “Từ chức rồi, người Singapore làm việc chăm chỉ quá, tớ thật sự chịu không nổi, vẫn là thích hợp nằm ườn ở Paris, kiếm ít tiền thì kiếm ít đi vậy.” “Hơn nữa,” cô nhìn về phía Lương Tư, “Cô giáo Lương, tớ đã cố gắng rồi, ở Singapore có rất nhiều chị đẹp, nhưng mà đàn ông thì không được, cảm giác còn không cao bằng cậu.” Tề Minh Vũ nhíu mày, “A? Vậy tớ cũng không đi đâu.” Lương Tư ngồi bên bàn ăn, cười thành tiếng. Rốt cuộc mọi thứ cũng trở về quỹ đạo. Sau khi chia tay Thanh Trạch, Lương Tư chỉ khóc ba lần. Lần *****ên là vào một ngày tháng Tư xuân về hoa nở. Chiều hôm đó, Lương Tư viết xong bản thảo cuối cùng của luận văn, tâm trạng thoải mái vui vẻ. Sau bữa tối, cô một mình đi dạo dọc bờ sông Seine, trước mắt là màu xanh tràn đầy sức sống, tai nghe phát đi phát lại bài 《Apocalypse》 của Cigarettes After *****. Khắp nơi đều là giai điệu mùa hè. Hoàng hôn hôm đó rất đẹp, Lương Tư đứng bên bờ sông nhìn Nhà thờ Đức Bà, hai tòa tháp chuông đứng sừng sững trên hòn đảo nhỏ, giống hệt như tháng Chín năm đó. Nhưng trong không khí lại có mùi khét, càng ngày càng nồng, dường như có một đám cháy lớn đang lan rộng ở nơi cô không nhìn thấy. Là Nhà thờ Paris đang cháy. Lương Tư đứng trên cây cầu đối diện, cùng những người đi đường ngơ ngác nhìn ngọn tháp nhọn kia cháy rụi chỉ còn lại giàn giáo, cháy đến mức giàn giáo sụp đổ. Đó là đỉnh cao của nhà thờ, đó là nơi giống như tháp chuông phía bắc, chỉ có kiến trúc sư mới có thể lên được. Vào ngày 15 tháng 4 năm 2019, nó đã không còn nữa. Xung quanh Lương Tư chỉ có mùi khói đặc, trong buổi chiều xuân ấm áp này, toàn thân cô lạnh đến run rẩy. Bài hát trong tai nghe lại hát đến câu này —— [Your lips my lips Apocalypse] Cô ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối, nước mắt tuôn rơi. Họ đã chia tay được bốn tháng. Tối hôm đó, Lương Tư về đến nhà, mở máy tính, viết từng câu từng chữ lời cảm ơn trong luận văn. Cô cảm ơn người thầy không biết mệt mỏi, cảm ơn ba mẹ luôn ủng hộ dù là việc nhỏ hay việc lớn, cảm ơn những người bạn vui vẻ của cô, ở phần cuối cùng cảm ơn bản thân đã nỗ lực và kiên cường trên con đường luận văn. Con trỏ dừng lại sau dấu chấm câu ở đoạn áp chót. Lương Tư ngẩn ngơ nhìn màn hình ba giây, ấn phím Enter, gõ lạch cạch đoạn này: “Je tiens à remercier QING Ze pour m’avoir donné l’amour et l’encouragement qui me sont toujours chers. Cela m’a permis d’acquérir le courage, la confiance, la capacité de me débrouiller toute seule pour le reste de ma vie.” Cảm ơn Thanh Trạch đã từng cho em, tình yêu và sự cổ vũ mà em luôn trân trọng, giúp em có được dũng khí, niềm tin và khả năng tự mình đối mặt với mọi gian khó trong cuộc đời này. —— Lương Tư khóc lần thứ hai, là sau khi cô bảo vệ luận án thành công. Ngày đó là một trong những khoảnh khắc xuất sắc nhất trong cuộc đời cô, mọi thứ diễn ra thật suôn sẻ, cô đạt được điểm xuất sắc, nhận được lời chúc mừng nhất trí từ năm vị giám khảo. Ba mẹ không hiểu tiếng Pháp ngồi trong phòng học suốt bốn tiếng đồng hồ, nghe đến 30 phút cuối cùng thì bật khóc. Sau buổi bảo vệ là tiệc trà, Vương Vũ Vi và Nhậm Bình An vội vã chạy đến, mỗi người ôm một bó hoa, chúc mừng Lương Tư tốt nghiệp thuận lợi. Vương Vũ Vi tặng một bó hoa được cắm rất xinh đẹp, lá bạch đàn màu xanh xám tôn lên những bông hồng màu vàng phấn dịu dàng. Nhậm Bình An tặng một bó hoa tulip trắng nở rộ, vào tháng cuối cùng của mùa hè, tháng Bảy. Vương Vũ Vi nói cô ấy sẽ giúp Lương Tư ôm bó hoa này, thế là Lương Tư dang hai tay ra, nhận lấy bó hoa tulip. Bó hoa này rất lớn, lớn hơn bất kỳ bó hoa nào Thanh Trạch từng tặng trước đây, ít nhất cũng phải một trăm bông, lấp đầy vòng tay cô. Anh như muốn nói với cô, bó hoa cuối cùng, tặng nhiều một chút vậy. Trên đó còn có một tấm thiệp trắng viết tay: I wish you all the best. Lương Tư nghĩ, đây hẳn là sự dịu dàng cuối cùng mà Thanh Trạch để lại cho cô. Ngay sau đó, Nhậm Bình An lại đưa cho cô một chiếc túi đựng hình trụ dài. Cô mở ra xem, là rượu vang đỏ. Một chai Porto của vùng Douro. Lương Tư rũ mi, nắm lấy chai rượu, rất lâu không nói nên lời. “Còn có gì muốn nói không?” Cô hỏi Nhậm Bình An. Ánh mắt Nhậm Bình An có chút lấp lánh, nhưng vẫn nói: “Chúc mừng tốt nghiệp, tiến sĩ Lương.” “Được,” cô gật đầu, “Giúp tôi cảm ơn anh ấy.” Tách. Hai giọt nước mắt đồng thời rơi xuống chai thủy tinh. Lương Tư ôm chai rượu, khó khăn lắm mới đứng vững bên cạnh bàn, khóc đến không thể kiềm chế. Vương Vũ Vi không nói được gì, đành đứng một bên trách móc Nhậm Bình An: “Anh vừa nói gì với cô ấy thế? Sao cô ấy lại đột nhiên khóc như vậy?” Nhậm Bình An chỉ thở dài. Giáo sư và ba mẹ thì vây quanh cô không ngừng an ủi, song ngữ cùng lúc, vừa ôm vừa dỗ. Mẹ Lương Tư nói tiếng Anh với giáo sư: “Con bé học với ngài 6 năm, sắp phải đi rồi, luyến tiếc thôi” Giáo sư mỉm cười thấu hiểu, “Tôi biết, là một nghiên cứu sinh trẻ, Lương Tư thật sự rất tuyệt vời, cô ấy là một trong những nghiên cứu sinh tiến sĩ giỏi nhất mà tôi từng hướng dẫn.” Bà ôm lấy Lương Tư, nói vào tai cô câu cuối cùng: “Tư, mất và được cũng như một vòng tuần hoàn, đôi khi ta mất đi ở khoảnh khắc này, nhưng lại được bù đắp ở một khoảnh khắc khác. Hoặc cũng có thể, chính sự mất mát đó lại mở ra một cơ hội mới.” —— Lương Tư khóc lần thứ ba, là vào ngày trả phòng. Cô đưa ba mẹ đi chơi ở Pháp, Ý, Thụy Sĩ nửa tháng, không về nước cùng họ. Cô muốn một mình nói lời tạm biệt với căn hộ nhỏ của mình. Hôm đó, Lương Tư theo thường lệ tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ, mặc chiếc áo hai dây màu trắng, vừa xoay vừa kéo cửa chớp lên, kèm theo tiếng kẽo kẹt. Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, ánh nắng tháng Tám thuần khiết và rực rỡ, mái nhà màu xanh của tòa nhà Ottoman đối diện phản chiếu ánh sáng màu xám trắng. Cô cuối cùng cũng chiên hai quả trứng trong căn bếp nhỏ, nướng hai lát bánh mì baguette, pha một ly cà phê. Kể từ hôm nay, chảo rán và bình pha cà phê kiểu Pháp sẽ bị vứt vào thùng rác, máy nướng bánh mì sẽ thuộc về cô Vương. Paris dù là nắng hay mưa, cũng không còn liên quan đến cô nữa. Chín giờ rưỡi sáng, dì giúp việc đúng giờ bấm chuông cửa. Dì ở bên kia dọn dẹp phòng, Lương Tư ở bên này thu dọn hành lý còn lại không nhiều. Hai giờ chiều, dì vừa rời đi, chủ nhà liền đến. Chủ nhà là một dì người Thượng Hải rất dễ nói chuyện, kiểm tra xong căn hộ, không phát hiện hư hỏng gì, lập tức trả lại cho Lương Tư hơn hai nghìn Euro tiền mặt, là tiền đặt cọc nhà mà cô đã trả trước đó. Lương Tư cầm tiền, cùng chủ nhà lần lượt ký tên vào giấy kiểm tra trả phòng. Đây là bước cuối cùng của việc trả phòng. Lương Tư lấy chiếc chìa khóa đã ở bên cô bốn năm ra khỏi túi, nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc. Nước mắt tuôn rơi. Dì chủ nhà ôm cô, “Ôi, từ một cô bé đã trưởng thành thành một cô gái lớn rồi, đừng buồn, sau này về nước dì có thể mời cháu ăn cơm nha, đừng khóc nữa.” Cô vừa khóc vừa hỏi: “Dì không cần cháu tìm người thuê tiếp theo cho dì sao?” Chủ nhà cười nói: “Không cần không cần, con gái dì trước đây làm việc ở Montpellier, sắp tới sẽ về Paris, căn hộ này sẽ để lại cho nó ở.” “Vâng ạ.” Lương Tư cho rằng cô đã dọn sạch tất cả đồ đạc của mình, chờ đến khi con gái chủ nhà chuyển vào, thì đây sẽ là một căn hộ không còn ký ức, bắt đầu lại từ đầu. Cô đã quên, trong một góc ban công, còn có một chiếc bình thủy tinh đựng nửa bình tàn thuốc lá chocolate mousse. Vương Vũ Vi đi theo Lương Tư lên taxi, đi cùng đến sân bay, tiễn Lương Tư đến tận cửa hải quan. Vương Vũ Vi khóc không thành tiếng: “Cô giáo Lương, chúng ta gặp lại ở trong nước. Chúc cậu tìm được công việc thuận lợi, ngủ với nhiều trai đẹp.” “Không thành vấn đề,” Lương Tư vỗ vỗ lưng cô, “Cậu cũng vậy, đừng cãi nhau với Nhậm Bình An nữa, bây giờ cậu không có chỗ ngủ đâu, nếu có bỏ nhà đi thì cũng là cậu chịu thiệt.” Vương Vũ Vi “oa” một tiếng khóc òa lên. Lương Tư lau nước mắt cho cô, “Có lẽ tớ sẽ quay lại, năm sau đến tham dự lễ tốt nghiệp.” “Được, vậy tớ ở đây đợi cậu.” Lương Tư một mình đi vào hàng dài người ở hải quan. Cô nhớ lại, lần trước đến đây, vẫn là cùng Thanh Trạch. Khoang máy bay tối om, Lương Tư ngồi trên ghế, bay đến một hành trình hoàn toàn mới. Hãng hàng không Đông Phương năm nay tháng Sáu mới mở đường bay Paris – Thanh Đảo, ba mẹ sẽ đón cô ở sân bay, cô không bao giờ phải đi thành phố khác để chuyển máy bay nữa. Cô an tâm nhắm mắt lại. Năm *****ên đến Paris, cô 21 tuổi. Năm rời khỏi Paris, cô 28 tuổi. Nếu hỏi Lương Tư, cô đã thu hoạch được gì trong bảy năm ở Paris, câu trả lời của cô sẽ không phải là một tấm bằng, một kinh nghiệm, một mối tình. Mà là, cô ở tuổi hai mươi tám này vẫn tin tưởng vững chắc, thời điểm tốt đẹp nhất của mình còn chưa đến. —— Không lâu sau khi Lương Tư rời khỏi Paris, Thanh Trạch chọn một ngày mưa, trong căn hộ nhỏ ở tầng sáu của cô, đọc xong cuốn 《Thành phố đau khổ》. Tàn thuốc vô tình rơi trên trang sách, thiêu đốt câu thơ cuối cùng: “Sans savoir que je devais l·es reconnaitre tous En toi qui disparais pour toujours reparaitre” Khi ấy ta thật khờ, lẽ ra phải nhận ra, mọi hư ảnh kia đều là em. Người đến rồi đi, như mây, như khói.”