Cửa kêu vang, Thanh Trạch từ trên sô pha bật dậy, ném lại một câu “Tôi đi mở cửa”, sải bước về phía cửa ra vào. Nghĩ đến Lương Tư và Tạ Thiệu sắp tay trong tay xuất hiện trước mắt mình, Thanh Trạch khẽ hừ một tiếng từ chóp mũi, mở cửa ra. Nhưng ngoài cửa chỉ có Lương Tư, gương mặt hồng hào, rạng rỡ tươi tắn, Thanh Trạch đứng tại chỗ ngây người hai giây. “Chỉ có mình em?” “Ừm,” Lương Tư vào cửa, “Tạ Thiệu để quên điện thoại trong xe, tôi mang đồ ăn về trước cho mọi người.” Thanh Trạch nhận lấy túi đồ màu trắng trong tay cô, khẽ hỏi: “Đi chơi như thế nào?” Lương Tư nhẹ nhàng nói: “Cũng không tệ lắm, thời tiết rất đẹp, đi dạo trong núi rất thoải mái.” “Tôi thấy cũng không tồi, cô giáo Lương tinh thần rất tốt, hôm qua hai giờ sáng mới ngủ, hôm nay hơn 8 giờ đã dậy cùng người ta đi leo núi,” Thanh Trạch nhìn cổ cô, giọng nói càng nhỏ, “Còn có thời gian đeo vòng cổ.” Lương Tư: “? Tôi không thể đeo sao?” Thanh Trạch chỉ gật đầu không nói. Anh mím chặt môi, tay đút vào túi quần, sờ thấy hai viên sô cô la đen được gói nhỏ, là anh đã để sẵn. Một viên thật lòng cho Lương Tư, một viên góp cho đủ số cho Tạ Thiệu. Vừa hay, Tạ Thiệu không ở đây. Thanh Trạch lấy ra một viên, đưa đến trước mặt Lương Tư, “Ăn một chút? Có phải em chưa ăn sáng không?” “Cảm ơn, nhưng tôi ăn sáng rồi, chúng tôi mua cháo ăn ở trên đường.” Lương Tư nhận lấy, xé vỏ, cho vào miệng. Chúng tôi. Thanh Trạch vừa mới thoải mái một chút lại nghẹn lại. Anh mở miệng nói: “Ồ, tôi còn tưởng cô giáo Lương lại làm mình đói kêu thành tiếng.” Lương Tư bất mãn nhìn anh, “? Ai đói kêu thành tiếng?” Thanh Trạch giọng điệu không tốt, “Em hôm đó ngồi trên sô pha, bụng kêu to đến mức tôi ở cách xa như vậy cũng nghe thấy, cũng không biết gọi đồ ăn, cô giáo Lương cái miệng này của cô thỉnh thoảng cũng không biết cách dùng.” Lương Tư gật gật đầu. Còn dám nhắc chuyện phiên dịch hôm đó. Cô nuốt viên sô cô la xuống, hùng hồn đầy lý lẽ, “Với sếp Thanh không thân, không thích hợp, hơn nữa lúc đó sếp Thanh đang gọi điện thoại,ngộ nhỡ đối diện là khách hàng quan trọng, đang nói chuyện hợp đồng mấy trăm triệu, tôi quấy rầy thì không hay.” Thanh Trạch tức giận bước lên một bước, nhìn thẳng vào Lương Tư. Lương Tư bị anh dồn đến không thể lùi về sau, tóc đã dán lên cửa. Trước mặt cũng không thể tiến lên, dường như chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ chạm vào cằm anh. Cô ghét bỏ nói: “Gần quá, đứng xa một chút.” Thanh Trạch không lùi nửa bước, khóa đôi mắt long lanh của cô vào tầm mắt mình, thấp giọng hỏi: “Như này gọi là gần sao?” Ngôn ngữ lộ ra sự không cam lòng nhàn nhạt. Lương Tư bình tĩnh nhìn anh, giọng điệu lạnh nhạt, “Anh còn muốn gần thế nào nữa, Thanh Trạch?” Đôi mắt Thanh Trạch dao động, cô không vui. Anh lập tức lùi lại một bước, bàn tay lại nắm lấy cổ tay Lương Tư. Ngón tay thon dài không có chút nhiệt độ nào, ở nơi xương cổ tay mảnh khảnh vòng hơn nửa vòng, lòng bàn tay khẽ chạm vào một mảnh da thịt mềm mại. Lướt qua liền dừng. Lương Tư rũ mắt liếc nhìn cánh tay mình, lại ngẩng đầu nhìn Thanh Trạch. Yên lặng chờ anh nói chuyện. Thanh Trạch giọng nói dịu đi, “Đêm qua, tôi gọi nhầm, xin lỗi em.” Lương Tư gật đầu, “Không sao.” Anh tiếp tục nói: “Buổi phiên dịch mà em nói, là khi nào?” Lương Tư: “Cuối tháng 10.” “Vậy trước đó, tôi giúp em luyện tập một lần, được không?” “Không cần, không tốt.” “……!” Thanh Trạch không buông tay, đốt ngón tay khẽ dùng sức. Hừ, Lương Tư thầm mắng, lại bị móc vuốt chó tóm lấy, vẫn là loại có đệm thịt. Cô thái độ có chút buông lỏng, “Về rồi nói.” Thanh Trạch cong mắt, “Vậy nói chuyện trên WeChat.” “Nếu có thể nói chuyện, anh có thể nói.” “……” Thanh Trạch dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp đáng thương nhìn Lương Tư, “Thêm WeChat?” Lương Tư giật giật cổ tay, hất văng vuốt chó, “Không thêm.” Đi về phía phòng khách. Thanh Trạch đi theo bên cạnh cô, “Không thêm thì làm sao hẹn thời gian?” Lương Tư: “Vậy không hẹn.” “…… Tuần sau nữa thứ sáu và cuối tuần tôi đều rảnh, có thể tìm một quán cà phê,” Thanh Trạch dừng một chút, “Có thể đến quán chúng ta từng đến, quán trên đường Ngu Viên.” Lương Tư không phản bác, coi như là đồng ý, “Thứ bảy 4 giờ rưỡi chiều.” “Sớm hơn một chút cũng được.” “Không rảnh, phải cùng thầy Tạ chơi ma sói, bốn giờ kết thúc.” “…… Ồ!” Nồi lẩu uyên ương thơm nức sôi ùng ục, một đám người vây quanh bàn tìm chỗ ngồi. Thanh Trạch trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của Trịnh Thuật, anh bị Trịnh Thuật giữ chặt cánh tay đứng ở một bên, chờ đến khi Lương Tư và Tạ Thiệu đều ngồi xong, anh mới bị Trịnh Thuật lôi kéo, ngồi ở vị trí chéo góc đối diện hai người. Muốn xa bao nhiêu có bấy nhiêu. Trịnh Thuật an ủi Thanh Trạch: “Ngồi hơi xa nồi một chút, không sao đâu sếp Thanh, tôi gắp đồ ăn cho cậu.” Thanh Trạch thu chân dài tay dài ngồi vào góc bàn, lười phản ứng anh ta. Anh trầm mặc nhìn về phía đầu bàn bên kia. Vương Vũ Vi và Nhậm Bình An ngồi ở bên này, Lương Tư và Tạ Thiệu ngồi ở đối diện, bốn người vây quanh nồi lẩu trò chuyện vui vẻ, cảnh tượng như vậy anh đã sớm gặp qua một lần. Chẳng qua người ngồi bên cạnh Lương Tư từ anh đổi thành Tạ Thiệu. Khuỷu tay bị Trịnh Thuật huých một cái, “Sếp Thanh, gắp cho cậu một đĩa rồi, sao không ăn? Bơi hơn một tiếng, cậu không đói bụng sao?” Thanh Trạch cúi đầu nhìn lướt qua, “Không ăn cay.” “…… Còn rất kén chọn, cậu có phải muốn ăn chua không?” “Không muốn.” Anh ăn còn chưa đủ nhiều sao? Trịnh Thuật thấm thía nói: “Tôi không quan tâm cậu thích nam hay nữ, nhưng có một việc rất rõ ràng, Tạ Thiệu chắc chắn thích nữ.” Thanh Trạch gật gật đầu, “Còn có một việc cũng rất rõ ràng, trong đầu cậu thật sự thiếu một cái gì đó.” Anh buông đũa, lấy điện thoại ra, tự mình gửi email cho kiến trúc sư, hẹn một buổi gặp mặt. Qua một ngày đều là dày vò một ngày. Chờ đến khi mọi người ăn uống no say, Thanh Trạch tận tâm tận lực ôm ra chiếc cốc mousse chocolate kia, làm món tráng miệng sau bữa ăn. Anh đặt cốc thủy tinh lên bàn, lại đặt bên cạnh một lọ đường trắng, “Đường cho không nhiều lắm, cảm thấy không ngọt thì thêm vào.” Nhậm Bình An: “Sếp Thanh tự làm sao??” Thanh Trạch cầm một chiếc thìa gỗ, múc cho mỗi cốc nhỏ một muỗng, “Ừ.” Trịnh Thuật: “Món tráng miệng này sao lại có cảm giác giống kho quẹt thế?” Một bàn người ha ha gật đầu, quả thật giống. Chỉ có Louis đầy mặt nghi hoặc, hỏi Lâm Vãn Anh bên cạnh: “Kho quẹt là gì??” Lâm Vãn Anh: “Chính là thức ăn thêm.” Louis gãi đầu, vẫn là không hiểu, “Giáo đầu lại là cái gì?” Lâm Vãn Anh: “… Chính là topping.” Louis: “Vậy vì sao lại cười??” Lâm Vãn Anh: “Cậu vẫn là đi hỏi Loch đi.” Lương Tư nếm thử một miếng nhỏ. Mousse được đánh đến mịn màng như lụa, chocolate tan chảy hòa quyện với hương thơm đặc trưng của trái cây nhiệt đới. Giống hệt hương vị trong trí nhớ. Cô vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt mong đợi của Thanh Trạch hướng về phía cô. Cô gật nhẹ cằm. Nên nói thật cô vẫn phải nói, món mousse chocolate này thật sự rất ngon. Thanh Trạch không phát ra tiếng động, đáy mắt nổi lên ý cười nhàn nhạt. Nhưng những người khác trên bàn lại không hẹn mà cùng nhăn mày: “Hơi đắng.” “Sếp Thanh, tôi biết chocolate của cậu rất đắt, nhưng chúng ta cũng có thể thêm chút đường chứ?” “Lọ đường trắng kia ở đâu?” “Sếp Thanh, nếu sau này cậu có tìm bạn gái, lúc làm đồ ngọt cho người ta ngàn vạn lần nhớ cho nhiều đường vào.” Thanh Trạch nghe xong, không hề để ý, tâm trạng thoải mái ăn một miếng lớn. Đắng thì đắng, dù sao món mousse này là làm cho một mình Lương Tư. Cô thích là được. Tạ Thiệu đảo đường xong, hỏi Lương Tư: “Cô giáo Lương, cô có muốn không?” Lương Tư: “Không cần, cảm ơn.” “Cô giáo Lương thích chocolate đen?” “Thích.” Tạ Thiệu liếc nhìn món mousse trong cốc, “Trách không được, hóa ra chúng ta là được thơm lây từ cô giáo Lương.” “Không liên quan đến tôi.” “Cô giáo Lương,” Tạ Thiệu trêu chọc nói, “Vậy cô rắc cho tôi chút đường đi? Khẩu vị của cô tôi thật sự chịu không nổi.” Lương Tư bất đắc dĩ cầm lấy lọ đường, rắc một chút đường vào cốc của Tạ Thiệu. Thanh Trạch vừa quay đầu, ngồi trở lại. Tức c·hết. Ăn mousse làm gì, nên phát cho mỗi người một viên chocolate sữa, đỡ phải ở đó đòi loạn thêm đường. Lương Tư ăn được một nửa, rời khỏi phòng ăn, bởi vì Lương Tiểu Phượng gọi điện thoại cho cô. Cô đi về phòng ngủ, bắt máy, sau khi hàn huyên thường ngày, mẹ Lương đi vào chủ đề, “Tụ tập à, vậy tốt, vừa hay nghỉ ngơi, thư giãn một chút, đây là ở nhà ai vậy?” Lương Tư: “Nhà bạn.” “Nhà đẹp đấy, nhìn rất rộng.” “Ừ, bạn rất có tiền.” Mẹ Lương tiếp tục hỏi: “Tổng cộng có mấy người? Có những ai?” Lương Tư: “Chín, đều là bạn bè, bạn học và bạn của bạn học.” Mẹ Lương nhỏ giọng hỏi: “Tạ Thiệu có ở đó không?” Lương Tư: “Có.” “Ồ… Hai đứa nói chuyện thế nào? Đến bước nào rồi?” “Nói chuyện phiếm thì có thể đến bước nào?” “Lê Lê, mẹ nói với con, nếu con có ý đó, có thể chủ động một chút, con gái chủ động một chút không sao cả.” Lương Tư chống má, “Ồ.” “Con nói xem hai đứa, 30 tuổi rồi, sao yêu đương còn uyển chuyển hơn cả học sinh lớp chúng ta yêu sớm thế??” “Bởi vì chúng con không yêu đương.” “Cho nên mẹ mới bảo con nỗ lực một chút.” “Nỗ lực mới có thể yêu đương, vậy thì tình yêu này có gì hay ho.” Thịch thịch thịch. Bên ngoài phòng ngủ có người gõ cửa. Lương Tư nói với mẹ Lương: “Mẹ chờ một chút, hình như có người tìm con.” Cô xuống giường, mở cửa, thấy Thanh Trạch đứng ở cửa. Lương Tư nắm điện thoại. Cô nghĩ đến đầu dây bên kia chính là Lương Tiểu Phượng đang tạm thời im lặng, trong lòng không khỏi khẩn trương. Cô và Thanh Trạch không có quan hệ gì, chỉ là nỗi sợ bị người nhà phát hiện lại ùa về. Lần trước cô gọi điện thoại cho mẹ như vậy, vẫn là ngày chia tay với anh. “Mọi người chuẩn bị chơi ma sói, bảo tôi đến gọi em.” Thanh Trạch nói. “Ồ, được, tôi đang nói chuyện,” Lương Tư sửa miệng, “Tôi đang gọi điện thoại, một lát nữa xong tôi sẽ xuống.” Thanh Trạch biết Lương Tư đang khẩn trương, chỉ cần nhìn biểu cảm của cô, anh cũng đoán ra được, cô đang gọi điện thoại cho ai. Ba năm trôi qua, chia tay cũng đã lâu, anh ở chỗ ba mẹ cô vẫn là một tồn tại không được công nhận. Trước nay chưa từng tồn tại. “Được.” Thanh Trạch cầm tay nắm cửa, muốn để lại không gian riêng tư cho Lương Tư. Khoảnh khắc đóng cửa, anh nghe thấy một giọng nữ từ điện thoại của Lương Tư truyền ra, vừa tò mò lại vui mừng, “Lê Lê, người nói chuyện với con hình như là một chàng trai? Là Tạ Thiệu sao?”