Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào

Chương 91

Lương Tư thấy khe hở kia càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng hẹp, cửa bị Thanh Trạch từ bên ngoài nhẹ nhàng khép lại. Lương Tư chạm được tay nắm cửa, ống nghe lại vang lên giọng nói của Lương mẫu: “Lê Lê, con nghe thấy mẹ nói không?” Tay lại buông xuống. Lương Tư ngồi trở lại trên giường, cầm điện thoại lên, thần sắc tự nhiên nói với màn hình: “Không phải.” Lương mẫu cười nói: “Ồ, mẹ còn tưởng đó là Tạ Thiệu, giọng nói rất dễ nghe, cũng là bạn bè sao?” Lương Tư nói năng tự nhiên, “Là bạn bè, bạn trai cũ.” Lương Tiểu Phượng kinh ngạc, “?? Con có bạn trai cũ từ khi nào??” “Lúc ở Pháp.” “A??” Lương mẫu lắp bắp, “Cái gì, chia tay khi nào? Giờ còn chơi cùng nhau??” Lương Tư đáp tựa thật tựa giả: “Trước khi về nước chia tay, đều là bạn bè, sao lại không thể cùng nhau chơi.” “Là, là người Trung Quốc chứ?” “Người Thụy Sĩ, vừa cao vừa đẹp trai.” Lương mẫu hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Lương Tư như là không nhịn được, cười khúc khích hai tiếng, “Con nói đùa thôi mẹ Lương, sao mẹ lại sợ thành như vậy.” Lương mẫu hoàn hồn, “Rốt cuộc có phải hay không? Mẹ nói cho con biết Lương Tư, con đừng có làm bậy ở bên ngoài.” “Vâng,” Lương Tư xua xua tay, “Về rồi nói chuyện tiếp, con đi chơi bài.” Cúp điện thoại. Cô ổn định hô hấp, một tay mở cửa ra —— Ngoài cửa không một bóng người, trái phải yên tĩnh vắng lặng, mấy tiếng cười mơ hồ từ cuối hành lang bay tới. Lương Tư dựa vào tiếng vang đi về phía trước, cô nghe thấy Trịnh Thuật hỏi một câu: “Sếp Thanh, cậu rốt cuộc có gọi cô giáo Lương không?” Giọng nói dễ nghe kia trêu đùa: “Tạ Thiệu, vẫn là cậu đi một chuyến đi.” Lương Tư cố ý tăng thêm tiếng bước chân, đi tới phòng khách. Thanh Trạch đang ngồi trên sô pha bóc quýt, bên cạnh chính là Tạ Thiệu, hai người không biết đang nói chuyện gì, trên mặt đều rất vui vẻ. “Ai u, cô giáo Lương cuối cùng cũng tới, chúng ta có thể bắt đầu rồi.” Vương Vũ Vi ở một bên kêu. Lương Tư xin lỗi: “Ngại quá, tớ nói chuyện video với mẹ tớ” Thanh Trạch quay đầu nhìn cô, đứng dậy khỏi sô pha. Khóe miệng anh nở nụ cười nhạt, ánh mắt bình thản, nói với cô nửa là trêu chọc nửa là xin lỗi: “Cô giáo Lương, vừa rồi tôi nói chuyện với Tạ Thiệu mấy câu, chiếm chỗ, ngại quá, mời cô Lương ngồi.” Anh xê dịch hai bước, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Trịnh Thuật. Lương Tư nói tiếng “Cảm ơn”, ngồi xuống bên cạnh Tạ Thiệu. Nhậm Bình An nhìn Lương Tư, lại nhìn Thanh Trạch, ghé tai Vương Vũ Vi nói nhỏ: “Đây lại là chuyện gì thế?” Vương Vũ Vi: “Chắc là chia tay hẳn rồi.” Trò chơi chơi đến 5 giờ, Vương Vũ Vi luôn ham vui lại thích náo nhiệt nói muốn rời đi trước. “Mọi người, Ở Pháp không nghỉ, ngày mai thứ hai, tôi phải thu dọn một chút đi làm, còn phải gặp khách hàng.” Cô nói. Nhậm Bình An: “Chúng tôi về đây.” Thiếu mất hai nhân vật nòng cốt khuấy động không khí, mọi người quyết định cùng nhau rã đám, cuộc tụ tập hai ngày một đêm như vậy kết thúc viên mãn. Trịnh Thuật hỏi: “Chúng tớ giúp cậu thu dọn một chút rồi đi?” “Không cần,” Thanh Trạch theo mấy người đi ra ngoài, “Bên đây sẽ thuê người dọn dẹp.” “Được, hai ngày nay làm phiền cậu, sếp Thanh rất chu đáo.” Thanh Trạch cười một tiếng, “Không phiền gì, rảnh lại đến.” Lương Tư vẫn ngồi xe Lâm Vãn Anh về, mãi cho đến khi lên xe, cô và Thanh Trạch cũng chưa nói thêm câu nào. Thanh Trạch đứng ở phía trước tiễn từng người, Lâm Vãn Anh lái xe chầm chậm đến trước mặt anh, chủ động hạ cửa sổ xe bên phía Lương Tư xuống, “Loch, cảm ơn anh đã nhiệt tình chiêu đãi, bọn tôi chơi rất vui vẻ.” Lương Tư theo đó nói: “Cảm ơn anh, vất vả rồi.” Ngoài cửa sổ Thanh Trạch cúi người, ánh mắt lướt qua Lương Tư, nói với Lâm Vãn Anh: “Vui vẻ là tốt rồi, trên đường đi cẩn thận.” Lại nhìn lại Lương Tư. Thanh Trạch khóe mắt lạnh nhạt, giọng điệu bình thản đến mức không nghe ra cảm xúc, “Cô giáo Lương, thứ bảy tuần sau, chắc cô cũng không muốn đi, vậy thôi vậy.” Lương Tư không có phản ứng gì, ngước mắt nhìn thẳng anh, gật đầu, “Được.” Thanh Trạch lộ ra một nụ cười khách sáo, “Chúc mừng ngày quốc khánh.” Xoay người rời đi. Lâm Vãn Anh nhìn ra được, giữa hai người kia có gì đó không ổn, từ lúc chơi trò chơi nhường chỗ ngồi đã bắt đầu. Cô ấp ủ thật lâu, cuối cùng hỏi ra: “Tư Tư, cậu và Thanh Trạch cãi nhau sao……?” Lương Tư bị chọc cười, “Cậu không cho rằng quan hệ của chúng tớ rất tốt chứ?” “Cũng không phải, tớ chỉ cảm thấy, thái độ của Thanh Trạch hình như, có chút lạnh nhạt.” “Bởi vì tớ và anh ấy là người yêu cũ chia tay vì mâu thuẫn.” “…… Cho nên?” Người yêu cũ không phải đều như vậy sao? “Mâu thuẫn sẽ không tự động biến mất vì chia tay.” —— Ngày *****ên đi làm lại là thứ sáu, Lương Tư ở trường không có tiết, giống như được thêm một ngày nghỉ. Buổi sáng 10 giờ rưỡi, cô lề mề rời giường, dùng lò nướng nướng lại một cái bánh mì, chiên hai quả trứng gà, pha một ly cà phê đen, cắt một quả táo, vừa ăn vừa xem điện thoại. Chẳng bao lâu, cô liền nhận được tin nhắn WeChat của Chu Bội: 【 Vừa lên xong hai tiết, đám nhóc này nghỉ ngơi bảy ngày, đem những gì học được tháng này quên gần hết, từ đơn không đọc được, đổi chỗ cũng không thuộc, cô giáo Lương chuẩn bị tâm lý đi 】 【 Lát nữa còn có hai tiết, trời ạ 】 Lương Tư cười thành tiếng. Cô đoán được, quốc khánh bảy ngày, không một ai đến hỏi bài, điều này chỉ có thể nói rõ một việc: Đám nhóc này căn bản không học tiếng Pháp, nói nghỉ, đó chính là thật sự nghỉ. Cô trả lời: 【 Đừng nóng giận, học không được thì học lại thôi 】 Chu Bội: 【 Ý tưởng này của cô, không tồi 】 Lương Tư ở nhà dọn dẹp đơn giản, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi, cô đánh giá liếc mắt một cái túi rác màu đen ở góc phòng khách. Túi rác ở chỗ này ba tháng, bụi trên đó cô cũng lau mấy lần. Cô thật sự không biết làm thế nào để phân loại rác cho mấy thứ này, cũng lười phân loại, thậm chí lười đem chúng xuống dưới lầu vứt. Cứ để ở đây trước đi. Lương Tư đáp tàu điện ngầm đến một phòng tranh ở khu Ngoại ô, trong quán đang triển lãm tranh của Chagall, hôm nay là ngày cuối cùng. Cô đã nghe nói, triển lãm này hoàn toàn không đáng giá vé, nhưng cô vẫn muốn đi xem, dù sao cô hiện tại căn bản không đi được Pháp. Lương Tư quẹo vào cổng vòm âm u, đứng dưới lầu chờ thang máy. Cửa thang máy từ trên xuống dưới chậm rãi mở ra, cô nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc. Trên mặt đều mang khẩu trang, Diêu Nhược Lôi chắc là không nhận ra cô, cô có thể giả vờ không nhận ra Diêu Nhược Lôi, sau đó các cô có thể lướt qua nhau, bỏ qua một đoạn đối thoại vô dụng —— “Mạo muội hỏi một chút, cô là Lương Tư sao…?” Đối phương lên tiếng trước. “……” Lương Tư đành phải gật đầu, tháo khẩu trang xuống, “Chào cô.” “Chào cô,” Diêu Nhược Lôi cũng tháo khẩu trang xuống, tươi cười rạng rỡ, “Cô cũng đến đây xem triển lãm sao?” “Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối cùng.” “Tôi cũng vậy, triển lãm này là bạn của bạn tôi làm, vẫn luôn giục tôi đến xem, tôi cứ trì hoãn đến hôm nay.” Lương Tư gật gật đầu, “Thật trùng hợp, vậy tôi lên trước?” Diêu Nhược Lôi lại hỏi: “Cô có việc gì không? Nếu không có việc gì, tôi có thể mời cô uống ly cà phê không?” Lương Tư có chút do dự, “Không có việc gì, nhưng tôi xem triển lãm rất chậm.” “Không sao, triển lãm này chắc khoảng hai tiếng là có thể xem xong,” Diêu Nhược Lôi nhìn đồng hồ, “Bây giờ là 1 giờ rưỡi, tôi rảnh đến 5 giờ, nếu cô đồng ý, tôi sẽ chờ ở Starbucks đối diện.” Lương Tư cười một tiếng, cô bé này thật nhiệt tình. “Được, vậy tôi xem xong sẽ đến tìm cô.” Cô đồng ý. Diêu Nhược Lôi đi rồi, cô lại ấn thang máy một lần, lên tầng sáu. Bởi vì trước đó đã hạ thấp kỳ vọng, Lương Tư cho rằng triển lãm tranh này vẫn có điểm đáng khen, tuy rằng có một phòng sao chép tranh minh họa theo phong cách kéo dài của Chagall, tuy màu nên trên tường quá mức tươi sáng, tuy chủ đề của mỗi phòng triển lãm không có bất kỳ logic nào, nhưng ít nhất có mấy bức tranh thật của Chagall, vẫn là tranh cô chưa từng thấy. Lương Tư đứng trước một bức chân dung. Người phụ nữ trong tranh búi tóc ra sau, mặc áo trắng và váy xanh, hoa tươi bao quanh, bầu trời phía sau ửng đỏ, màu sắc và đường cong đều theo phong cách quen thuộc của Chagall. Bên cạnh giới thiệu viết “Chân dung Vava”. Là vợ thứ hai của Chagall, Valentina, hai người kết hôn 32 năm, còn nhiều hơn ba năm so với cuộc hôn nhân của Bella và Chagall. Nhưng Vava này lại ít được nhắc đến. Lương Tư phát ra một tiếng cười khẽ. Triển lãm này từng câu từng chữ đều nói cho người xem biết, sau khi người vợ yêu dấu Bella qua đời, Chagall từ đó chìm trong đau buồn, dùng quãng đời còn lại nhớ nhung người vợ yêu. Ông chính là một người đàn ông si tình và chung thủy hiếm có trên đời. Nhưng trên bảng niên biểu lớn trên tường viết rõ ràng, một năm mười tháng sau khi Bella qua đời, người tình Virginia của Chagall liền sinh một đứa con. Virginia ở bên anh tám năm, tìm nhiếp ảnh gia mới, Chagall hai năm sau kết hôn với Valentina kém anh 18 tuổi. Đến một năm tang kỳ cũng không trọn vẹn. Nhưng ít nhất không giống bạn tốt Picasso của ông, giữa các người tình luôn có sự trùng lặp về thời gian. Có lẽ đã rất hiếm thấy, cho nên đáng được tuyên dương khắp nơi. Lương Tư không vui đọc truyện ngụ ngôn ở triển lãm tranh, một tiếng rưỡi liền rời khỏi phòng tranh. Quán Starbucks này làm ăn đặc biệt phát đạt, ghế ngồi san sát, cô nhìn quanh khắp nơi, tìm thấy Diêu Nhược Lôi ở trong góc. Cô ấy cầm một cuốn vở, đeo tai nghe, không coi ai ra gì mà vẽ tranh. Lương Tư đi đến đối diện, cô ấy mới ngẩng đầu, “Nhanh thật, cô muốn uống gì? Tôi đi mua.” “Không cần, tôi tự mua được.” Diêu Nhược Lôi thu cuốn vở lại, bảo Lương Tư ngồi xuống, “Đã nói tôi mời cô uống cà phê.” “Được, latte nóng, ly vừa, cảm ơn.” Diêu Nhược Lôi bưng hai ly cà phê về, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là hơi tò mò về cô, tôi không tìm được cách nào khác để hiểu rõ cô, cho nên muốn nói chuyện trực tiếp với cô.” Lương Tư chưa từng trò chuyện với người như vậy, đối phương dường như hiểu rõ cô, nhưng cô lại biết rất ít về đối phương. Mối liên hệ duy nhất giữa cô và cô ấy chính là Thanh Trạch. Từ góc độ này mà nói, cô đã từng nói chuyện phiếm tương tự với Olivia một lần. Nhưng Diêu Nhược Lôi không giống Olivia, chỉ xét riêng “thân phận bạn gái cũ”, vẫn là cô giống hơn. Lương Tư uống một ngụm cà phê, hào phóng nói: “Cô hỏi đi.” Diêu Nhược Lôi tung ra câu hỏi *****ên: “Cô và Thanh Trạch ở bên nhau, lâu không?” “Một năm ba tháng.” “Vậy cô có vui khi ở bên anh ấy không?” “Vui.” “Là loại vui vẻ mà bên người khác có sao?” Lương Tư suy nghĩ một lát, “Vui vẻ có rất nhiều loại, Thanh Trạch cho tôi được cảm giác ấy, người khác đương nhiên không thể cho được.” Diêu Nhược Lôi nhìn cô, giọng nói cẩn thận, “Cô còn yêu anh ấy không?” Lương Tư đáp: “Khi tôi chia tay với anh ấy, không phải vì hết yêu.” Diêu Nhược Lôi vẫn không nhúc nhích nhìn mặt bàn, cân nhắc những lời này. Một lúc sau, cô ấy chậm rãi gật gật đầu, “Tôi đổi cách hỏi khác, cô còn muốn ở bên anh ấy không?” Lương Tư bật cười, nói như vậy có chút không thành ý, nhưng quả thật là lời trong lòng cô: “Tôi chia tay với anh ấy, không phải vì không muốn ở bên anh ấy.” Diêu Nhược Lôi thở dài, “Cô và Thanh Trạch thật sự rất giống nhau, các tiến sĩ các cô nói chuyện đều mệt mỏi như vậy sao? Gặp phải vấn đề không muốn trả lời liền vòng vo.” Lương Tư không đồng ý lắc đầu, “Tôi không thể đại diện cho tất cả tiến sĩ, cô cũng không thể đại diện cho tất cả những người đối thoại với tôi.” Diêu Nhược Lôi lại đổi cách hỏi: “Vậy cô có thể không ở bên anh ấy không?” Lương Tư lần này gọn gàng dứt khoát, “Có thể.” Diêu Nhược Lôi đôi mắt hạnh khó hiểu nhìn cô, “Cô thật kỳ quái.” Lương Tư: “Không kỳ quái, bởi vì tôi có anh ấy hay không có anh ấy đều được.” “Vì sao?” Diêu Nhược Lôi xoay xoay ly cà phê, “Cô có một ly cà phê, anh ấy cũng có một ly cà phê, hai người ở bên nhau sẽ có hai ly.” Lương Tư cúi đầu ngắm ly giấy của mình, “Nhưng tôi chỉ cần một ly cà phê cỡ vừa, nhiều hơn tôi cũng uống không hết.” “Vậy lại ví dụ, cuộc sống hiện tại của cô có 80 điểm, ở bên người cô thích sẽ có 90 điểm, vậy tại sao không cần 90 điểm?” Lương Tư vẫn lắc đầu, “Cô nói đúng, trong tình huống lý tưởng nhất, người bạn đời tốt có thể cho tôi mười điểm, nhưng mười điểm này giống như câu hỏi phụ, bất kể có hay không có, cuộc sống của tôi đều là 80 điểm, hai mươi điểm còn lại, anh ấy không cho được.” Diêu Nhược Lôi dường như đang cười cô ngây thơ, khẳng định chắc nịch: “Anh ấy cho được.” Lương Tư cũng cười, “Phải không? Tôi muốn giải Nobel, nếu anh ấy có thể cho, anh ấy bây giờ hẳn là đã đoạt huy chương Fields.” Diêu Nhược Lôi trầm mặc hai giây. Cô kết luận: “Cô chỉ yêu bản thân mình.” Lương Tư sửa lại cô ấy: “Tôi yêu bản thân mình nhất.” “Người như cô, không thích hợp ở bên người khác.” “Thứ nhất, có thích hợp hay không, tôi tự quyết định. Thứ hai,” Lương Tư dùng ngón trỏ vẽ một vòng trên không trung, giọng điệu nhẹ nhàng, “Chúng ta lại nói vòng vo rồi.” Diêu Nhược Lôi không lên tiếng. Lúc này đổi thành Lương Tư hỏi cô ấy: “Cô tò mò về tôi, chỉ là vì tôi từng yêu đương với Thanh Trạch?” “Đúng vậy.” “Tôi cảm thấy, cô không cần vì anh ấy thích hay ghét, mà có suy đoán quá cao hoặc quá thấp về tôi. Cô cũng thấy rồi, tôi không có gì đặc biệt.” Diêu Nhược Lôi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô không tò mò về tôi sao?” “Tò mò, rất muốn biết một họa sĩ bán tranh 70 vạn đô la là người như thế nào.” “Cô cảm thấy 70 vạn đô la một bức tranh là rất đắt?” “? Đúng vậy.” “Được, tôi nói cho cô biết, đầu năm nay, có một lô tranh của Chagall được bán đấu giá ở Luân Đôn, Thanh Trạch mua ba bức, mỗi bức đều hơn 2 triệu bảng,” Diêu Nhược Lôi yên lặng nhìn Lương Tư, “Cô thích Chagall, đúng không?” Lương Tư trên mặt không chút gợn sóng, “Đúng vậy.” Cuộc nói chuyện bị gián đoạn bởi một cuộc điện thoại đột ngột. Diêu Nhược Lôi nói tiếng Anh: “Anh đến rồi sao? Được, tôi ra ngay.” Cô cúp điện thoại, nói với Lương Tư: “Tôi phải đi, hôm nay nói chuyện đến đây thôi, cô yên tâm, những điều này tôi sẽ không nói với Thanh Trạch.” Lương Tư cũng không để ý, “Được.” Hai người ném ly cà phê vào thùng rác, cùng nhau đi ra ngoài. Ven đường dừng một chiếc xe hơi màu đen, cửa sổ ghế trước hạ xuống, tài xế lại là Louis. “Cô giáo Lương!!” Louis mấy ngày trước tụ tập đã đổi cách xưng hô, lúc này ngồi trong xe lớn tiếng gọi cô. Lương Tư cười vẫy vẫy tay, “Chào cậu.” Diêu Nhược Lôi nói với cô một câu “Tạm biệt”, kéo cửa sau xe ra, thân hình khựng lại. “Sao anh cũng ở đây?” Diêu Nhược Lôi vươn tay ra sau, “Anh không nói với cô ấy một câu sao?” Lương Tư đứng cách đó mấy mét, không nghe thấy người trong xe đang nói gì. Cô chỉ thoáng thấy một đoạn ống quần màu xám đậm, lướt qua. Hai giây sau, Diêu Nhược Lôi vào trong xe, cửa xe bị cô ấy đóng lại, không còn mở ra. Âm lượng của Louis giảm xuống, “Cô giáo Lương! Tạm biệt!” Lương Tư lại vẫy tay, “Tạm biệt.” Kính xe đen nhánh từ từ nâng lên, che khuất toàn bộ khung cảnh trong xe. Ngang nhiên rời đi.

Bình Luận (0)
Comment