Đèn lại sáng. Xe vẫn không nhúc nhích. Thanh Trạch vẫn nhìn đèn giao thông, đèn xanh thay thế đèn đỏ, số giây trên đó nhảy lên. Tít tít —— Tiếng còi ồn ào từ phía sau truyền đến. Tạ Thiệu ở bên cạnh nhắc nhở, “Loch?” Thanh Trạch thu hồi tầm mắt đang dừng lại, từ đôi môi đang mím chặt phát ra một tiếng “Ừm”, từ từ buông phanh ra. Xe an ổn chạy qua giao lộ, Thanh Trạch cũng phảng phất như đã thu xếp xong cảm xúc, trên mặt không thể nhìn ra một tia không ổn nào. Anh trầm giọng bình tĩnh hỏi: “Sao trước đây không nghe cậu nói?” Tạ Thiệu suy nghĩ hai giây, “Tôi nói rồi chứ nhỉ? Có lẽ lúc đó cậu không có ở đây? Cách lâu quá, tôi cũng không nhớ rõ.” “Vậy cô giáo Lương có ý gì?” “Cô ấy cũng cảm thấy rất trùng hợp, kỳ thật ngày gặp mặt đó hai chúng tôi đều tính từ chối, nhưng nói đến đề tài này, quan điểm lại rất nhất trí, cho nên mới nghĩ tiếp tục nói chuyện.” Một khoảng lặng ngắn ngủi. Thanh Trạch khóe miệng nổi lên ý cười nhàn nhạt, thản nhiên, “Vậy thật là trùng hợp.” “Đúng không,” Tạ Thiệu lại hỏi một lần, “Cho nên cậu cảm thấy tôi có cần làm một chút đồ vật lãng mạn không? Tôi cảm thấy cô giáo Lương là người thích lãng mạn, nhưng tôi không chắc cô ấy lãng mạn là loại nào.” “Cậu còn không chắc, tôi càng không chắc,” Thanh Trạch nhẹ nhàng gạt cần gạt xi nhan, như là tùy ý hỏi, “Định khi nào tỏ tình?” “Tuần sau đi, không muốn kéo dài nữa.” Thanh Trạch đánh tay lái, gật gật đầu, trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa. “Khá tốt.” Anh nói. Trên đường về, Thanh Trạch hạ toàn bộ cửa sổ xe hai bên xuống. Gió đêm tháng 11 ùa vào khoang xe đang chạy nhanh, thổi rối tóc, thổi lạnh mặt. Trong đầu đều là hình ảnh anh và Lương Tư ở chung trong bốn tháng này, từng cảnh một. Ngày đó, cô mặc chiếc váy đen kia đến gặp anh, anh còn tưởng rằng, cô đến kỳ kinh nguyệt. Cô là đến dỗ anh. Cô và anh giống nhau, đều là muốn cùng nhau giải quyết vấn đề, một lần nữa ở bên nhau. Anh cảm thấy anh không thể nhanh như vậy liền đồng ý cô, dù sao khi đó là cô làm không đúng, là cô không chân thành với anh, là cô trực tiếp tuyên án tử hình cho hai người họ. Cho nên anh quyết định, sẽ để cô đợi ba tiếng đồng hồ, tiệc tàn, chỉ cần cô chủ động nói với anh một câu, anh sẽ nói chuyện tử tế với cô về hai người họ sau này. Hơn nữa anh căn bản không đợi được, ngày đó cô xinh đẹp như vậy, anh dùng dư quang lén nhìn 860 lần. Nhưng tiệc còn chưa kết thúc cô đã không thấy tăm hơi, giống như chim chóc, nháy mắt đã bay đi. Gặp lại, cô đã thành đối tượng xem mắt của Tạ Thiệu. Anh cho rằng cô đang đùa giỡn. Anh cho rằng cô xóa WeChat của anh, là vì đang giận anh. Anh cho rằng cô là cố ý chọc giận anh, cho nên luôn nhắc đến Tạ Thiệu với anh. Nhưng kỳ thật, cô đã sớm không cần anh nữa. Không chỉ từ bỏ, còn tìm một người càng hợp ý cô, càng thích hợp với cô. Váy là cô mặc vì lễ tốt nghiệp của mình, không phải vì muốn gặp anh. Xóa WeChat, chính là không muốn có liên hệ gì với anh nữa. Xem mắt với Tạ Thiệu, là vì cậu ta cũng không muốn kết hôn, cô ngay từ đầu đã nghiêm túc với mối quan hệ này. Anh đáng lẽ phải hiểu rõ, từ khi mẹ cô gọi tên “Tạ Thiệu”, anh liền nên hiểu rõ. Cô đã cho ba mẹ cô biết, khi Lương Tư về Thanh Đảo, cậu ấy có thể gọi điện thoại cho cô vào ban ngày, sau này cũng có thể đến Thanh Đảo, đến nhà ba mẹ cô làm khách, cùng bạn bè người thân của cô ngồi ăn cơm. Hoàn toàn không giống anh. Anh còn luôn so sánh mình với Tạ Thiệu, kỳ thật thắng bại đã sớm phân định. Cô nói, quá khứ là quá khứ. Là anh không muốn tin tưởng. Từ đầu đến cuối, đều là anh tự mình đa tình. Thanh Trạch về đến nhà, đỗ xe vào gara, lại không xuống xe. Anh không nói một tiếng dựa vào ghế lái, xung quanh trống trải yên tĩnh, từng đợt đen nhánh nhẹ nhàng từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, siết chặt cổ họng lạnh lẽo của anh. Hô hấp càng ngày càng áp lực. Một lúc lâu sau, trong gara tối tăm vang lên tiếng cửa xe mở ra. Thanh Trạch xuống xe, lên lầu, thu dọn hành lý xong, lại trở lại xe, đặt một xấp tài liệu ở ghế phụ. Đoạn đường một người này quá mức yên tĩnh, đặc biệt là, đến đích, có lẽ vẫn là chỉ có mình anh. Thanh Trạch lấy điện thoại ra, mở một danh sách bài hát, danh sách bài hát vẫn là Lương Tư trước đây lấy điện thoại anh chọn, bên trong là một loạt các bài hát tiếng Anh. Anh phát 《Keep On Loving You》, khởi động xe, dựa vào ký ức, chuẩn xác không nhầm mà lái đến dưới lầu nhà Lương Tư. Nhạc dừng lại, Thanh Trạch ngồi trong xe, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt. Anh như là đã trở lại Paris. Như là chưa từng tách ra với Lương Tư. Anh sẽ gửi cho cô một tin nhắn WeChat, bảo cô xuống lầu, hai ba phút sau, cô liền sẽ mở cửa xe, chui vào ghế phụ, cho anh một nụ hôn mà anh ngày đêm mong nhớ. Thanh Trạch rũ mắt nhìn điện thoại, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng. Anh mở khung trò chuyện, trên màn hình cẩn thận ấn xuống dãy số đã thuộc lòng. Đã từng gọi rất nhiều lần cho số điện thoại này mà không muốn nói chuyện. Anh luôn cho rằng, anh sẽ dùng một cách thức thể diện hơn để liên lạc với cô, mà không phải một cuộc điện thoại lỗ mãng quấy rầy. Nhưng anh bây giờ chỉ còn lại một dãy số. Cũng chỉ còn lại buổi tối này. Thanh Trạch ngón tay lơ lửng, chậm chạp không ấn nút gọi. 23: 34. Cô hẳn là chưa ngủ. Nhưng đối với một đôi nam nữ không có quan hệ mà nói, hơi muộn. Thanh Trạch hít sâu một hơi, cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh ghế, rót mấy ngụm nước lạnh vào cổ họng. Anh nghiêng đầu yên lặng nhìn ghế lái phụ, dùng mu bàn tay lau sạch vết nước ở khóe miệng. Lòng bàn tay ấn xuống, gọi điện thoại. Trên tủ đầu giường trong phòng ngủ nhỏ sáng lên một chiếc đèn bàn màu vàng. Lương Tư tắm rửa xong, nửa nằm trên giường, thống khổ ra đề thi giữa kỳ cho học sinh. Trên máy tính là một đoạn video cô cắt, một blogger người Pháp đang dạy mọi người cách làm bánh vua, phát âm tiếng Pháp rõ ràng lại chuẩn. Cô đối chiếu với tài liệu, vắt óc suy nghĩ nội dung. Phiền c·hết. Sao lại có công việc nhàm chán như vậy, làm xong không hề có cảm giác thành tựu, không khác gì lau kính. Mặc dù vậy, Lương Tư vẫn gõ loạn trên bàn phím, tìm mọi cách làm khó học sinh. Bởi vì chỉ cần tay cô rảnh rỗi, đầu óc liền bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cô không muốn suy nghĩ lung tung. Lương Tư kéo thanh tiến độ, trong phòng đột nhiên “Ong” lên. Điện thoại rung. Cô nhặt lên xem, lại là dãy số Bắc Kinh này. Cô không muốn nghe, nhưng điện thoại vẫn chăm chỉ rung trên mép giường. Lương Tư vốn đã phiền, bây giờ bị “ong ong” đến càng phiền, cô ấn nút nghe, tức giận nói với đầu dây bên kia: “Alo.” Đợi một giây, không có tiếng. Tốt lắm. Cô đạp chăn một cái, hung dữ mở miệng: “Anh không nói chuyện, tôi cúp máy.” Lần *****ên, điện thoại im lặng vang lên tiếng người đã lâu, giọng nói của người đàn ông vừa khô vừa khàn, như là đang cầu xin: “Đừng cúp máy.” Lương Tư bất thình lình nghe thấy giọng nói của Thanh Trạch từ điện thoại truyền ra, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một nỗi ủy khuất. Cô trùm chăn kín mít, khí thế không giảm, “Làm gì?!” Thanh Trạch có chút do dự, “Em… Ngủ chưa?” Lương Tư: “Ngủ rồi.” Thanh Trạch im lặng nửa giây, lại nói thêm: “Tôi ở dưới lầu nhà em, có thể nói chuyện với em mấy câu không?” Lương Tư không hề nghĩ ngợi, “Không thể.” “Em không muốn xuống lầu nói, nói trong điện thoại cũng được,” anh dừng một chút, “Sáng mai tôi có chuyến bay.” “Ồ, bay đi đâu?” Giọng nói bên kia bình thản, “Sinh nhật ba tôi” Lương Tư không lên tiếng. Cô áp điện thoại vào tai, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bức tường trắng trước mặt, trên đó trống rỗng. “Hai ta gặp mặt một lát, được không?” Thanh Trạch lại lần nữa thấp giọng dò hỏi. Lương Tư xoa xoa đôi mắt, nhẹ giọng nói: “Được.” Vậy gặp mặt nói lời từ biệt đi. Cô cúp điện thoại, vén tóc ra sau tai, ngón út vô tình chạm vào trán, vừa lạnh vừa buốt. Lương Tư vừa ra khỏi cổng tòa nhà liền nhìn thấy người. Thanh Trạch đứng thẳng tắp ở phía xa, trên người vẫn là bộ vest màu xanh biển mặc lúc ăn cơm. Đèn đường trong khu dân cư phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng. Thấy cô đến, khóe mắt cong lên hai đường cong. Vừa lạnh lùng lại vừa dịu dàng, giống như lần *****ên cô thấy anh. Thanh Trạch đi lên trước, nhìn áo len dài của Lương Tư, “Muốn vào trong xe không? Có lạnh không?” Lương Tư lắc đầu, “Không lạnh.” Hai người mặt đối mặt đứng ở bên cạnh xe, giữa còn có thể đứng thêm hai người nữa. Lương Tư nhìn sang chỗ khác, “Anh nói đi, tôi nghe.” Thanh Trạch gật gật đầu, mười ngón tay đan vào nhau rồi tách ra, tay phải tháo chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái xuống, xoay chuyển trên đầu ngón tay. Anh nhìn Lương Tư, “Chiếc nhẫn này là sau khi hai ta chia tay, tôi bắt đầu đeo. Tôi biết em không thích đeo nhẫn, nhưng khi đó, em thích tôi đeo, cho nên chiếc nhẫn này chỉ có một chiếc, nó không phải nhẫn đôi.” Anh rũ mi xuống, “Hôm em làm phiên dịch, tôi không nên đối xử với em như vậy, tôi là muốn đợi em nói chuyện với tôi. Tôi hôm đó kỳ thật đã đặt một nhà hàng, định sau khi kết thúc mời em cùng đi, nhưng em đã đi trước.” “Nước hoa cũng không phải tôi cố ý đổi. Sau khi em về Trung Quốc, tôi chỉ dùng nước hoa này vào ngày mưa, hôm đó không có mưa, tôi liền xịt một loại khác. Nhưng sau đó tôi không dùng loại khác nữa.” “Sau đó gặp lại em, em luôn cùng,” Thanh Trạch dừng một chút, như là rất không muốn nói ra cái tên này, “Tạ Thiệu, ở bên nhau, tôi mỗi lần nhìn thấy đều không vui, cho nên đôi khi đối xử với em không tốt, thật xin lỗi.” “Tôi biết như vậy không đúng, tôi cũng đã cố gắng nhịn, nhưng tôi thật sự nhịn không được, có mấy lần tôi tức giận đến mức đầu óc đều không xoay chuyển được, huyệt thái dương ong ong, còn tức giận hơn cả họp.” “Chuyện của Diêu Nhược Lôi tôi đã giải thích với em, chỉ là có hợp tác về thiết kế với cô ấy, cô ấy là bạn của Thanh Thành Thiên, cho nên Thanh Thành Thiên nhờ tôi mua mấy bức tranh của cô ấy.” Thanh Trạch nói xong câu này, ngậm miệng lại, nhìn không chớp mắt Lương Tư. Thấy anh dừng lại, Lương Tư ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, vẫn không lên tiếng. Thanh Trạch chớp mắt, hạ thấp âm lượng, tiếp tục trình bày sai lầm: “Hôm ở tàu điện ngầm, tôi nhận ra em, tôi không nên cố ý nói chuyện với cô ấy.” Anh nắm chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, “Tôi chính là muốn nói với em, thật xin lỗi, nếu tôi chọc em giận, hay là làm em không vui, hay là làm em cảm thấy trong lòng không thoải mái, tôi đều xin lỗi em.” Lại ngậm miệng lại. Lương Tư mở miệng, “Anh nói xong chưa?” Thanh Trạch gật đầu, trong mắt sáng rực, chờ đợi cô đáp lại. Lương Tư nói: “Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Trong mắt người đàn ông dâng lên một tia vui sướng —— “Vậy anh có thể đi rồi, sau này đừng đến nữa.” Lương Tư giọng nói nhàn nhạt, trên mặt thờ ơ. Thanh Trạch thân hình cứng đờ, nhìn cô không chớp mắt, trong đôi mắt đen như mực chỉ còn lại sự cô đơn khó có thể tin. Hơn nửa ngày cũng không lên tiếng. Gió đêm mùa thu lạnh lẽo, Lương Tư quả thật đứng đến mức có chút lạnh, đuôi mắt phiếm hồng nhạt. Cô khoanh tay nhìn về phía Thanh Trạch, cong lên một nụ cười, đôi mắt long lanh dưới đèn đường lấp lánh, “Vậy tôi lên trước, chúc anh lên đường bình an.” Cô xoay người, chân vừa bước ra một bước, đã bị Thanh Trạch cao lớn chặn đường đi. Bị kẹp giữa anh và xe. Gió đêm hơi lạnh trộn lẫn hương thơm lạnh lẽo, Lương Tư nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói khàn khàn, còn mang theo vài phần ủy khuất không rõ: “Sao em có thể không cần anh chứ……”