Hôm Nay Paris Có Mưa - Hạch Đào

Chương 97

“? Vì cái gì em phải muốn anh chứ?” Lương Tư phản bác, nâng mi mắt lên nhìn Thanh Trạch. Trước mặt người đàn ông vành mắt đỏ hoe. Đôi mắt đào hoa luôn luôn thu hút tâm hồn người khác lần này chỉ đọng lại mấy giọt nước mắt mỏng manh, thẳng thắn nhìn cô. “Em đã hứa với anh,” Thanh Trạch giọng nói nghẹn ngào, vẫn là ủy khuất, “Em nói em sẽ không bỏ rơi anh.” Lương Tư căn bản không cảm kích, “Em khi nào nói qua cái này?” Anh đem nước mắt ép trở về, cố gắng nói: “Lần *****ên hai ta lên giường.” “? Vậy mà cũng tin được sao?” Nước mắt Thanh Trạch vừa thu lại một chút, lại chảy ra. Anh gian nan hỏi ra vấn đề này: “Có phải em thích Tạ Thiệu không?” Lương Tư không nói một lời đánh giá biểu cảm muốn khóc mà không khóc của anh. Cô gật đầu. Một giọt nước mắt theo động tác của cô từ trong mắt Thanh Trạch trượt ra. Anh hơi hơi cúi đầu, giọt nước trong suốt kia trực tiếp rơi xuống cằm, bị anh dùng mu bàn tay nhanh chóng lau sạch. Yết hầu ở trên cổ áo lăn lăn, anh mới mở miệng nói: “Được, anh biết rồi.” Lương Tư cho rằng màn kịch này đến đây là dừng lại, nhánh cây phụ này cũng nên chặt đứt. Nhưng Thanh Trạch lại nói: “Trước đây em đã hứa với anh một yêu cầu.” Lương Tư sắc mặt ngẩn ra, không biết Thanh Trạch vì sao đột nhiên nhắc tới cái này. “Em nhớ.” Cô trả lời đúng sự thật. Nếu cô có thể làm và nguyện ý làm. Thanh Trạch đem nhẫn đeo lại vào ngón giữa, làm như hạ quyết tâm gì đó, “Được.” Anh nhìn Lương Tư, “Nếu khi đó anh không đề cập đến chia tay, có phải em sẽ chia tay anh sau khi tốt nghiệp không?” Lương Tư thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.” Thanh Trạch gật gật đầu, môi mím lại. Anh khẽ thở dài, nói ra những lời anh đã chuẩn bị rất nhiều lần trong xe, giọng điệu hèn mọn lại nghiêm túc: “Chúng ta tháng 12 chia tay,tháng 7 em mới bảo vệ luận văn, em bù lại bảy tháng này cho anh, được không?” Lương Tư hơi hơi mở to hai mắt. Đây là yêu cầu gì? Thấy cô không đồng ý, Thanh Trạch tiếp tục nói, giọng nói càng nói càng nghẹn, “Em yên tâm, anh không nói cho Tạ Thiệu, anh không có nói chuyện của hai ta với cậu ấy, cũng không có nói với bạn bè khác. Bảy tháng này, anh cũng không nói cho bọn họ.” Anh nuốt xuống giọng nói, “Chỉ bảy tháng, hôm nay là ngày 5 tháng 11, đến ngày 5 tháng 6 năm sau, một ngày cũng không thiếu, được không?” Lương Tư không muốn đối mặt với ánh mắt của Thanh Trạch lúc này, cho nên cúi đầu. Một cỗ chua xót đồng thời ở mũi và đầu quả tim cuồn cuộn. “Anh biết em có thể không muốn, anh đem cái này cho em.” Trong tầm mắt, tay người đàn ông thò vào túi quần, lấy ra một thứ, leng keng đưa tới trước mặt cô. Một chùm chìa khóa màu bạc. Chìa khóa đã ở bên cô bốn năm. Chiếc lớn hơn dùng để mở cửa nhà, chiếc nhỏ hơn dùng để mở cửa sau, chiếc nhỏ nhất dùng để mở hộp thư. Lương Tư không nhận. Thanh Trạch lại nói: “Căn hộ của anh ở Paris, cũng cho em, được không? Hợp đồng hai căn nhà anh đều mang đến, em ký tên là được.” Lương Tư biết, vành mắt cô hẳn là cũng đỏ. Cô nâng cằm lên nhìn về phía Thanh Trạch, từng chữ cự tuyệt: “Không được.” Lại một giọt nước mắt từ trong mắt Thanh Trạch lăn ra, lại lần nữa bị anh lau đi. Anh khống chế âm lượng của mình, “Em là không thể, hay là không muốn?” Lương Tư không trả lời, chỉ nói: “Thanh Trạch, em hỏi anh mấy vấn đề, anh chỉ cần nói cho em biết có phải hay không, đúng hay không, có thể hay không.” Thanh Trạch mắt rưng rưng, ngoan ngoãn gật đầu. “Em bây giờ độc thân có phải không?” “Đúng vậy.” “Em bây giờ có quan hệ gì với anh không?” “…Không có.” “Em có thể đi chơi với đàn ông không?” “Có thể.” “Cho dù là với danh nghĩa xem mắt, em có thể đi chơi với đàn ông khác không?” “…… Có thể.” “Vậy anh tối muộn ở chỗ này phát điên cái gì?” “Anh không có phát điên.” Lương Tư liếc Thanh Trạch một cái, “Em còn chưa hỏi xong.” Thanh Trạch lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Lương Tư: “Nếu một người đàn ông khác ngày mai tỏ tình với em, em có thể đồng ý không?” Thanh Trạch không lên tiếng. Lương Tư hỏi lần thứ hai: “Em có thể đồng ý không?” “Không thể,” Thanh Trạch đột nhiên kiên cường lên, “Hỏi xong chưa?” “Hỏi xong rồi.” Thanh Trạch nắm chặt chìa khóa, âm lượng dần dần cao lên, đem những oán trách trong mấy năm nay toàn bộ trút ra: “Anh biết em độc thân, anh biết anh không có quan hệ gì với em, vậy anh không thể tức giận sao? Anh thấy em hôm nay đi ăn cơm với người đàn ông khác, ngày mai đi leo núi, ngày kia cùng nhau đi làm tan tầm, anh không thể tức giận saoii? Dựa vào cái gì ba mẹ em lại biết tên Tạ Thiệu? Bạn gái không muốn kết hôn với anh, luôn nghĩ đến ngày chia tay với anh, mãi cho đến ngày về nước cũng không muốn gặp anh một lần nói lời tạm biệt, em gọi điện thoại cũng được mà? Một cuộc điện thoại cũng không có, anh không được phép giận dỗi sao?? Chỉ có một người bạn gái bảo bối như vậy, mỗi ngày đều thích rất thích, lại nói với anh, anh không có tư cách yêu em cả đời, anh làm sao không có tư cách chứ? Anh phải đến ngày c·hết mới có tư cách sao? Anh nghe xong không vui, anh giận dỗi không được sao??” Anh rầm rầm nói xong một hồi, tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm Lương Tư, ***** phập phồng kịch liệt. “Giận dỗi?” Lương Tư đón nhận ánh mắt Thanh Trạch, ăn miếng trả miếng, “Em không yêu anh chân thành, anh chỉ là thú vui tiêu khiển khi em học tiến sĩ, anh có tư cách gì giận dỗi với em? Anh đây là giận dỗi ba năm, nếu 50 năm sau anh nhớ tới rồi tìm em, nói giận dỗi xong rồi, em có phải cũng phải tối muộn rồi còn xuống lầu đón tiếp anh không? Dịch vụ hậu mãi của nhà anh là mấy năm?” “Không được 50 năm” Thanh Trạch âm lượng đột ngột hạ xuống, “50 năm quá dài, lúc đó em nhận giải Nobel thì sao, anh sẽ không kịp dự lễ trao của em.” Nước mắt Lương Tư ào ào chảy ra. “Thanh Trạch, có phải anh đầu óc không bình thường không??” Đây là lần thứ hai Thanh Trạch thấy Lương Tư khóc. So với lần *****ên, anh không có bất kỳ tiến bộ nào, trong đầu vẫn trống rỗng, trong lòng vẫn hoảng sợ đến lợi hại. Anh theo bản năng nâng hai tay lên muốn lau mặt cho cô, bị cô một cái tát “Bốp” đánh xuống. “Đúng vậy, anh chính là đầu óc không bình thường,” Thanh Trạch đem hai tay thu lại, đặt ở hai bên người, “Nếu đầu óc anh bình thường, cũng sẽ không bỏ xem phim, ngồi trong xe rảnh rỗi không có việc gì nói chia tay với em.” Lương Tư không muốn phản ứng anh, chỉ lo lau nước mắt. Thanh Trạch giọng nói dịu dàng, lại đổi thành giọng điệu cầu xin, “Vậy em đồng ý không…?” “Không đồng ý,” Lương Tư tức giận, “Không thể cũng không muốn.” Vừa dứt lời, thân ảnh người đàn ông đột nhiên tiến về phía trước, một cánh tay từ bên trái cô hiện lên, giơ lên, bên tai vang lên một tiếng thanh thúy. Anh hình như là dùng thứ gì gõ xuống nóc xe. Nhưng cô không kịp suy nghĩ. Thanh Trạch nửa người trên nghiêng về phía cô, khí thế áp đảo, xung quanh hơi thở đều là mùi hương và hô hấp của anh, tất cả đều tỏ rõ nụ hôn sắp đến, che trời lấp đất. Nhưng mà, cái gì cũng chưa phát sinh. Hai đôi môi như gần như xa, hơi thở dây dưa, chỉ cần tiến về phía trước thêm một tấc, liền sẽ chạm vào nhau. Thanh Trạch ngay cả hô hấp đều thu liễm, cặp mắt vừa đỏ vừa ướt nhìn Lương Tư, yên lặng chờ đợi. Chờ đợi cô đồng ý. Không có cô đồng ý, anh sao dám hôn. Lương Tư bị anh ôm nửa người trong lòng, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Cô hơi rướn cổ lên, môi chạm vào một mảnh mềm mại lạnh lẽo. Thanh Trạch lại thẳng lưng, né tránh. Lương Tư đứng tại chỗ ngây ngốc. Trong nháy mắt, một cánh tay hữu lực ôm lấy eo cô, cả người bị túm vào lòng ngực người đàn ông, thế giới đảo lộn, trời đất quay cuồng. Bên tai có tiếng cửa xe mở ra, quang quang hai tiếng, lúc mở mắt ra, mình đã ngồi trên đùi Thanh Trạch. Ngón tay đem áo sơ mi của anh vò thành nếp nhăn hỗn độn. Cô còn chưa kịp buông ra, sau eo lại bị lòng bàn tay to rộng đẩy một cái, cô không thể không nghiêng người về phía trước, cúi đầu nhìn anh. Anh cũng đang ngẩng đầu nhìn cô. Hai đôi mắt rốt cuộc lại tìm về vị trí yêu thích của chúng, góc độ quen thuộc, ánh sáng vẫn thường. Đánh thức ký ức thân mật đã bị phong ấn từ lâu. Nụ hôn như bão táp, mãnh liệt mà xuống. Thanh Trạch như phát điên, mút/hút lại cọ xát trên môi Lương Tư. Cô đã lâu không hôn môi, nhất thời chống đỡ không được, bị anh ôm trong lòng tùy ý đòi hỏi một hồi lâu mới hoàn hồn. Cô vươn đầu lưỡi, cùng môi răng anh dây dưa, ngón tay ***** yết hầu nhô lên, một tay khác luồn vào mái tóc mềm mại của anh, nắm chặt kẽ hở ngón tay. Hôn đến quên mất hôm nay là ngày nào. Có lẽ bọn họ vẫn luôn ở trong chiếc xe kia, từ buổi chiều mưa kia hôn đến buổi tối này. Từ Paris hôn đến Thượng Hải. Từ mùa đông năm 2018 hôn đến mùa thu năm 2021. Có lẽ đến khi c·hết mới thôi. Thanh Trạch lưu luyến kết thúc nụ hôn dài này. Anh vẫn ôm Lương Tư, mất tiếng mà xác nhận với cô: “Vậy, em đồng ý rồi, đúng không?” Lương Tư nhẹ nhàng thở hổn hển, hai má ửng hồng, “Làm sao đồng ý chứ…?” Thanh Trạch sửng sốt một chút, tình triều trong mắt rút đi hơn nửa. Anh ôm cô chặt hơn vào trong lòng, đáng thương vô cùng nhìn cô, “Em thích Tạ Thiệu có phải không? Lương Tư anh nói cho em biết, em hôn anh, em không được đồng ý cậu ấy.” Còn Tạ Thiệu, sao lại nhận định là Tạ Thiệu. Lương Tư cố nén cười, nhưng lời nói vừa nói ra, chính mình cũng thương tâm, “Anh phải về Thụy Sĩ, đồng ý cái gì mà đồng ý.” Thanh Trạch lông mi trên dưới vỗ, ánh mắt bắt đầu trốn tránh, “Không, chưa phải về Thụy Sĩ.” ? Lương Tư lặp lại nội dung điện thoại: “Anh vừa nói, anh muốn đi tìm ba mẹ anh.” “Ừm… Ba mẹ anh ở Bắc Kinh,” anh nhỏ giọng nói, “Ngày kia, không phải, ngày mai anh có thể trở về.” …… Sao có thể cẩu như vậy. “Được, vậy em đồng ý,” Lương Tư chẳng hề để ý, “Bảy tháng thôi, nháy mắt liền qua.” Thanh Trạch tức giận đến mức muốn cắn cô một cái, lại không nỡ cắn, cuối cùng chỉ có thể ôm mặt cô hung hăng hôn một cái, ủy khuất mà kháng nghị: “Em có thể đừng khi dễ anh không??” Lương Tư vỗ một cái lên trán anh, “Ai khi dễ anh, anh lừa em xuống lầu, anh còn nói em khi dễ anh, em bây giờ ở tầng 5! Không có thang máy!” Thanh Trạch tạm dừng hai giây, “Vậy lát nữa anh ôm em lên.” “Ai muốn anh ôm.” Lương Tư nhíu mày, nhớ tới một chuyện anh không nhắc tới, “Viên Nhân là chuyện như thế nào?” Thanh Trạch tối nay có lẽ là bị Lương Tư năm lần bảy lượt cự tuyệt làm ngốc, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt xinh đẹp một mảnh mờ mịt, “Cái, cái gì nguyên nhân?” Lương Tư đơn giản nhắc nhở: “Xem mắt.” “A? Ồ, không phải xem mắt, anh đi ăn cơm với cô ấy, chỉ nói chuyện, không có xem mắt” anh thành thật khai báo, “Cô ấy còn nhỏ hơn Thanh Thành Thiên.” “Vậy khá tốt, em thấy anh rất thích các cô bé.” “Không thích, phiền phức, Thanh Thành Thiên và Thanh Thành Mạch,đủ phiền rồi” Thanh Trạch vừa nói, vừa nhìn cổ áo lông của Lương Tư, trong mắt tỏa sáng. “Bảo bối,” anh cẩn thận dò hỏi, “Anh có thể cọ cổ em không?” …… Lương Tư muốn nói không thể. Nhưng móng vuốt của Thanh Trạch đã rục rịch. Cô ghét bỏ “Ừm” một tiếng. Thanh Trạch được cho phép, ngón tay dài câu lấy cổ áo lông rời rạc của Lương Tư, kéo xuống một chút, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn. Anh ôm eo cô, cúi đầu xuống, tóc cọ tới cọ lui trên cằm cô, không dứt. Lương Tư không tiếng động thở dài. Hừ, con cún nhỏ này, uổng công cô ở buổi đàm phán hôm đó còn tưởng rằng anh thật sự không giống trước, là một người sếp thành thục uy nghiêm. “Loch,” Lương Tư mở miệng nói, “Trong công ty không phải rất lợi hại sao? Mọi người đều rất sợ anh, nói anh rất nghiêm khắc.” Thanh Trạch bất đắc dĩ oán giận: “Không có cách nào, anh quá trẻ, nếu không giả vờ nghiêm khắc một chút, bọn họ không nghe anh.” Anh nói chuyện, đầu không ngừng, cọ cọ trên cổ Lương Tư, liều mạng cọ. ------oOo------ Chương 98 Nguồn: ebooktruyen.app Chương 98 – Tức chết Lương Tư khẽ cười thành tiếng. Tóc Thanh Trạch thật sự là quá mềm, vuốt trên da một chút cũng không cộm. Tay cô đặt trên vai anh, nhéo một cái. Cứng quá. Thanh Trạch giống như bị ấn công tắc, đầu tức khắc từ trong cổ Lương Tư nâng lên, trên đỉnh đầu dựng lên hai chỏm tóc. Môi Anh như có như không mà lướt qua cằm cô, “Sao vậy?” Lương Tư hắng giọng, làm bộ nghiêm túc nói: “Còn chưa cãi xong.” Thanh Trạch nhìn cô, bắt đầu cười không đầu không đuôi, cười đến tóc hai người cùng nhau rung động. “Bảo bối, em sao lại đáng yêu như vậy,” hai cánh tay anh giao nhau ở sau lưng Lương Tư, ôm cô thật chặt, “Cãi, nhất định phải cãi.” Lương Tư từ trên cao nhìn xuống, học giọng điệu của anh vừa rồi, “Thanh Trạch, anh nói cho em biết, anh muốn tìm em làm lành nên anh về nước, anh thông qua các loại cơ hội tìm được em, gặp mặt em, bây giờ chúng ta lại ở bên nhau. Nhưng mà, nếu là em muốn tìm anh thì sao? Em có thể làm được chuyện này sao? Em đi Thụy Sĩ một chuyến thôi cũng rất phiền phức. “Em biết anh rất ủy khuất, nhưng ít nhất trong mấy năm chia tay, anh có thể tưởng tượng chúng ta có một ngày vẫn sẽ ở bên nhau. Nhưng em không thể, chia tay chính là chia tay, em không có nhiều cách như vậy để gặp anh, đặc biệt là, mối quan hệ này là anh đề nghị kết thúc, em không nên có bất kỳ ý nghĩ nào. “Cho dù là, sau này em và anh có thể sẽ không làm lành, nhưng anh chính là thích em như vậy, em cũng chỉ thích anh như vậy, vậy, anh tìm được một người giống em, và em tìm được một người giống anh, cái nào xác suất cao hơn? “Một vấn đề thực tế nhất, anh ở trong phòng anh thất tình, em ở trong phòng em thất tình, hai ta ai khổ sở hơn?”” Thanh Trạch hết sức chăm chú nghe cô nói. Giữa lông mày khôi phục lại sự lý trí và bình tĩnh của ban ngày, hoàn toàn không hợp với hai chỏm tóc ngốc nghếch kia. Lương Tư trong lòng cười thầm, vuốt tóc anh hai cái, vuốt thuận tóc. Thanh Trạch cầm tay cô xuống, nắm trong lòng bàn tay. Anh giọng nói trầm thấp, “Anh biết, anh biết, mấy năm nay, anh lúc thì sợ em không yêu anh, lúc thì lại cảm thấy em vẫn yêu anh, vẫn đang đợi anh, anh không muốn để em đợi quá lâu, cho nên muốn nhanh chóng đến tìm em. Anh vừa rồi nói những lời này với em, là muốn nói cho em biết anh rất tức giận rất ủy khuất, nhưng ý anh không phải nói em không ủy khuất.” “Anh vẫn luôn cho rằng chúng ta bình đẳng, nhưng sau khi chia tay, anh suy nghĩ rất nhiều,” anh dùng ngón cái ***** lòng bàn tay cô, giống như trước đây, “Em nói đúng, anh và em ở một phương diện nào đó chính là không bình đẳng, anh có tiền hơn, chất lượng cuộc sống sẽ tốt hơn, làm tình với em sẽ có khả năng mang thai. Cho nên, mặc kệ phát sinh tình huống như thế nào, người đề nghị chia tay không nên là anh.” “Vấn đề thứ hai, bảo bối, anh không biết ‘anh’ và ‘em’ mà em nói cụ thể là người như thế nào, nhưng, trong khoảng thời gian này anh cho rằng em đã tìm được, nhưng” Thanh Trạch kiêu ngạo nâng cằm lên, giọng điệu chuyển đổi, “Nam giới cao ráo, đẹp trai, thông minh, lại có tiền như anh, quả thật không dễ tìm.” Không phải sao, Lương Tư mắng thầm, người giống như cún con, quả thật không dễ tìm. Thanh Trạch tiếp tục nói: “Hơn nữa, anh đã tìm được em, anh vì sao còn phải tìm người khác.” Lời nói có ẩn ý, đôi mắt cũng có ý ám chỉ nhìn chằm chằm Lương Tư. Lương Tư cào một cái lên mu bàn tay anh, giận dỗi nói: “Cứ tìm thử đi.” “Tìm gì mà tìm” Thanh Trạch thần thái nhẹ nhàng, “Anh đã sớm nghĩ kỹ rồi, dù sao em cũng không kết hôn, Nếu em tìm người khác, anh liền xếp hàng, chờ rồi cũng có thể xếp đến anh.” Lương Tư: “Vậy anh đi trước đi, năm năm sau lại đến.” Thanh Trạch thu cằm lại, thành thật. “Vấn đề cuối cùng, anh cảm thấy, hai ta cũng đừng so ai thảm hơn, được không? Dù sao hai căn hộ đều là của em, sau này em muốn ở đâu thì ở đó.” Thanh Trạch từ ghế phụ lấy lên tập tài liệu kia, vỗ vỗ cánh tay Lương Tư, “Tiền có thể ở bên em cả đời, nhà cũng có thể ở bên em cả đời, anh đem hai thứ này cho em, anh chính có tư cách nói, anh sẽ yêu em cả đời.” Anh đối diện với cô, ánh mắt kiên định, “Còn những lời này là thật hay giả, đợi anh 98 tuổi đút cơm cho em em sẽ biết.” Nghe thấy nửa câu cuối, Lương Tư lại rơi nước mắt. Thanh Trạch nhét tập tài liệu vào trong lòng cô, ngón cái vì cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt. Anh chế nhạo nói: “Cô giáo Lương, đến lúc đó em đừng khóc nữa, vừa là đút cơm, vừa lau mặt, anh lúc đó đã là ông lão trăm tuổi, lo liệu không hết nhiều việc như vậy.” Lương Tư đặt trán cô lên trán Thanh Trạch, hôn lên, cô nhắm mắt lại, bọt nước làm ướt lông mi anh. Nụ hôn của Thanh Trạch mang vài phần an ủi, đầu lưỡi thong thả ung dung câu lấy cô, lúc sâu lúc nông. Lương Tư có chút thiếu oxy. Đáy mắt cô có sương mù mờ mịt, lẩm bẩm nói nhỏ: “Thanh Trạch, hai ta phải nghĩ ra một cách.” Ai ngờ Thanh Trạch vỗ một cái lên lưng cô, “Hừ” một tiếng, “Cô giáo Lương bây giờ biết cùng anh nghĩ cách, khi đó sao không nói như thế?” Lương Tư hỏi anh: “Anh không muốn à?” “Muốn,” Thanh Trạch thở ra một hơi, “Anh đã nghĩ, mấy năm nay, mỗi ngày đều nghĩ. Em không tính kết hôn sinh con, hai người có thể cùng nhau ở như thế, cũng có thể tách ra, đúng không?” “Đúng vậy.” Thanh Trạch giọng điệu không khỏi tăng thêm, “Vậy chẳng phải là giống như hai ta trước đây sao? Cái này anh có gì không đồng ý? Em lúc trước nói em không muốn mang thai, anh có nói gì đâu? Em sao không hỏi anh??” Lương Tư nhẹ nhàng đáp: “Giận dỗi không được sao? Chính là không muốn hỏi anh? Anh không phải cũng không chủ động nói sao?” Thanh Trạch lại tức đến mức hôn cô một cái. “Ba mẹ anh bên kia không thành vấn đề, cho nên hai ta thu phục ba mẹ em là được, đúng không?” “Đúng vậy.” “Ba mẹ em rốt cuộc là tình huống như thế nào?” “Chính là tình huống bình thường không thể chấp nhận con cái mình không kết hôn không sinh con.” “Ừm,” Thanh Trạch gật đầu một cái, “Vậy hai ta giả vờ lừa gạt, không có con em nói anh thân thể có vấn đề.” Lương Tư: “?” Thanh Trạch thấp giọng cười ra tiếng, lại cọ cọ cằm cô, “Em chỉ cần phụ trách đem anh về nhà, vấn đề còn lại anh giải quyết.” “…Nói nửa ngày anh chính là muốn cùng em về nhà.” Nhiều năm như vậy, còn nhớ thương chuyện này. “Vậy anh có thể về không?” “Xem biểu hiện của anh đi.” Lương Tư ngáp một cái, đôi mắt ngập nước không nói rõ ám chỉ người đàn ông trước mặt. Thanh Trạch lập tức mắc câu, không chút sứt mẻ nhìn cô. Lương Tư hỏi: “Hôm nay vì sao đột nhiên tới tìm em?” Thanh Trạch không tình nguyện trả lời: “Tạ Thiệu nói cho anh biết, cậu ấy muốn tỏ tình với em vào tuần sau. Cuối tuần đó anh ở Bắc Kinh, sợ không kịp, cho nên liền đến đây.” Lương Tư: “Ồ.” Trách không được tối muộn đến phát điên với cô. “Anh cũng không muốn vội vàng như vậy, anh chuẩn bị rất nhiều đồ vật, còn có một cây cải trắng, vài ngày nữa mới có thể thiết kế xong, anh vốn định đợi sinh nhật em mới nói.” “Cải trắng gì?” Thanh Trạch đúng lý hợp tình, “Em nói anh mua nhà như mua cải trắng, vậy anh liền tặng em mấy cây cải trắng.” “…Được thôi.” “Chủ nhật anh muốn mời Tạ Thiệu ăn một bữa cơm, nói rõ ràng với cậu ấy, sau đó hai ta gặp, được không?” “Được.” Lương Tư không nói nữa, yên tĩnh nhìn Thanh Trạch. Một loại yên tĩnh xa cách đã lâu lan tràn giữa hai người, khát vọng mà xao động. Ái muội mờ ám, Lương Tư đem tay trái lặng lẽ đặt ở trước người Thanh Trạch, lòng bàn tay kề sát áo sơ mi màu trắng của anh. Cô hơi dùng một chút lực, một ngón tay nghịch ngợm luồn vào khe hở giữa hai cúc áo, thăm dò vào quần áo người đàn ông. Ngực nóng bỏng ở dưới lòng bàn tay cô, trái tim bang bang nhảy lên. Thanh Trạch hô hấp nháy mắt nặng thêm ba phần, tiết tấu rối loạn. Cô khẽ nhếch khóe miệng, chậm rãi rũ cổ xuống, vùi đầu vào cổ anh, cách lớp vải, hít một hơi thật sâu. Cảm thấy mỹ mãn như nếm được hồ nước mùa hè, mát lạnh ngọt lành, trong suốt thấy đáy. “Em mệt rồi, anh cũng mau về nhà đi.” Lương Tư đột nhiên ngồi thẳng, ngón tay rút ra khỏi áo sơ mi, xuống xe đi. Cô liếc mắt nhìn nóc xe, thì ra là chùm chìa khóa kia. Cô không khách khí đem chìa khóa thu đi, cũng không quay đầu lại mà vào tòa nhà. Còn lại Thanh Trạch một mình ngồi trong xe bình phục tâm tình. Anh nhìn theo cô đi vào, ngồi yên trên ghế thật lâu, tư thế cũng không thay đổi. Thật sự nhịn không được, bả vai anh run lên, sung sướng cười ra tiếng. Thanh Trạch lấy điện thoại ra, mở WeChat, tin tưởng tràn đầy gửi cho Lương Tư lời mời kết bạn, trên màn hình ấn xuống ghi chú: 【Goodnight】 Lương Tư về đến nhà, thay áo ngủ, nhảy lên giường, hai chân vừa giẫm, dép lê bị cô “Bang” ném xuống dưới giường. Cô cong mắt, ôm chăn lăn hai vòng. Không đã nghiền, lại lăn hai vòng. Trong đầu tất cả đều là nụ hôn, lăn qua lộn lại, mới cũ đan xen. Trên môi dường như còn tàn lưu xúc cảm mềm mại lại nóng bỏng. Còn có dáng vẻ Thanh Trạch rơi nước mắt. Đôi mắt long lanh, lông mi nhấp nháy. Vẫn là lần *****ên thấy, thật đáng yêu. Lương Tư khẽ cười thành tiếng. Tuy rằng trêu chọc cún con không tốt, nhưng cô quyết định, sau này có cơ hội, nhất định phải làm anh khóc thêm vài lần nữa. Lương Tư lăn mệt mỏi trên giường, buông chăn ra, nhặt điện thoại lên. Quả nhiên, WeChat xuất hiện một lời mời kết bạn. Lại cười. Lương Tư xoay hai vòng tròng mắt, cẳng chân đung đưa vài cái. Không ấn đồng ý. Ngày hôm sau giữa trưa, Thanh Trạch trở lại Bắc Kinh,mạnh mẽ đẩy cửa vào nhà. Ba mẹ và em gái ba người đánh giá anh một cái: “Hôm nay vui vẻ như vậy?” “Kiếm được tiền?” “Cùng chị Lương Tư nói chuyện rồi sao?” Thanh Trạch ngồi xuống sô pha, sống lưng thẳng tắp, trịnh trọng tuyên bố: “Chúng con làm lành rồi.” Ba người nghe thấy, sôi nổi lộ ra vẻ vui mừng. Mẹ Đường: “Tốt quá, chuyện khi nào?” Thanh Thành Thiên: “Rất nhanh, mới bốn tháng.” Ba Thanh: “Ba đã nói con trai ba không có vấn đề.” Thanh Trạch cười trả lời: “Tối hôm qua.” Mẹ Đường không ngừng gật đầu, “Tốt, đợi các con nói xong, ba và mẹ tìm một ngày cuối tuần đi Thượng Hải, mời Lương Tư ăn một bữa cơm.” Thanh Trạch: “Không cần vội ạ.” Thanh Thành Thiên hồ nghi nhìn anh trai mình, “Là thật sao?” Thanh Trạch: “Cái này có gì phải lừa mọi người?” Mẹ Đường hỏi: “Lương Tư biết con đang ăn cơm với người nhà không?” “Biết.” “Vậy con có muốn gọi điện thoại cho Lương Tư không, mẹ nói chuyện với con bé mấy câu, bằng không có vẻ nhà ta không coi trọng người ta, dù sao hai đứa cũng không dễ dàng.” “Vậy con hỏi cô ấy một chút.” Thanh Trạch lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi điện thoại. Bởi vì Lương Tư còn chưa thông qua yêu cầu kết bạn WeChat của anh. Tút tút tút. Không ai nghe máy. Ba Thanh ở bên cạnh nói: “Gửi tin nhắn WeChat đi?” “……” Thanh Trạch dưới ánh mắt chăm chú của người nhà, do do dự dự mở WeChat ra. Biên tập một tin nhắn: 【 Cô giáo Lương, đang làm gì, gọi điện thoại được không? 】 Tên đã trên dây cung, không thể không ấn gửi đi —— ! Dấu chấm than đỏ tươi giống hệt bốn tháng trước. Ba người hai mặt nhìn nhau, không nói nên lời. Thanh Trạch vô tội chớp chớp mắt. Tức c·hết.

Bình Luận (0)
Comment