Nửa giờ sau, Thanh Trạch mới nhận được điện thoại trả lời của Lương Tư. Anh ở trước mặt ba mẹ và em gái sớm đã mất hết uy tín, ngồi co ro trên sô pha bị ba người thay phiên an ủi. Thanh Trạch ấn nút nghe, giọng điệu bất mãn, “Alo.” “Allo?” Giọng nữ uyển chuyển, nhẹ nhàng, thanh thoát. Cách nhiều ngày, Thanh Trạch nghe thấy câu chào hỏi quen thuộc này của Lương Tư, người lập tức thoải mái. Lương Tư: “Em đang quét dọn phòng, không nghe thấy, gọi điện thoại cho em làm gì thế?” “Mẹ anh muốn nói chuyện với em, anh hỏi em có tiện không,” anh dừng một chút, “Không muốn nói cũng không sao.” “Tiện, dì đang bận sao? Không bận thì anh đưa điện thoại cho dì.” “Anh đi xem thử” Thanh Trạch đi bộ đến thư phòng, lặng lẽ đẩy cửa ra. Mẹ Đường đang ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu, bên cạnh Thanh Thành Thiên dựa sát vào bà. “Mẹ đang làm gì vậy?” Thanh Trạch hỏi. Mẹ Đường ngẩng đầu, “Báo cáo tài chính quý này, Andrew vừa gửi lại, cùng Thiên Thiên xem.” “Ồ,” Thanh Trạch quơ quơ điện thoại, đặc biệt nhấn mạnh, “Lương Tư, bạn gái con, gọi điện thoại cho con.” Hai mẹ con cười khúc khích. Mẹ Đường nhận lấy điện thoại, “Lương Tư con khỏe không? dì Đường đây” “Cháu khỏe ạ, dì thì sao ạ? Cháu nghe Thanh Trạch nói dì rất bận.” “Vậy là tốt rồi, dì biết con khỏe, Thanh Trạch mỗi ngày đều khen cháu với dì “ Thanh Trạch gật đầu, vô cùng đồng ý. “Dì không có chuyện gì khác, chỉ khi biết cháu và Thanh Trạch làm lành, dì rất vui, muốn chúc mừng hai đứa.” “Vâng, thật trùng hợp, cháu cũng định đến Thượng Hải mời dì ăn bữa cơm, cháu bảo Thanh Trạch sắp xếp ạ” “Năm câu thôi, còn lại gặp mặt rồi nói sau,” Thanh Trạch từ trong tay mẹ Đường đoạt lại điện thoại, “Hai người có thể tiếp tục đọc.” Tiện thể dặn dò Thanh Thành Thiên một câu: “Em gái, đọc rồi học cho giỏi.” Anh lắc lư trở về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, tính sổ với Lương Tư: “Cô giáo Lương, có phải quên chuyện gì rồi không?” Lương Tư trả lời: “Chuyện gì thế?” Anh lạnh lùng phun ra hai chữ: “WeChat.” Lương Tư giọng điệu bình thường, “Anh gửi tin nhắn WeChat cho em?” “Anh gửi được sao? Nhanh chóng đồng ý cho anh đi.” Đầu dây bên kia trả lời nhẹ nhàng: “Em quên mất.” “Còn quên, Lương Tư, em cứ ở đấy mà nói dối đi.” Thanh Trạch ngoài miệng tức giận, ngón tay lại có tiết tấu nhẹ nhàng gõ trên tay vịn nhung của sô pha. Lương Tư cười khanh khách, “Một lát nữa sẽ đồng ý. Anh và Tạ Thiệu khi nào gặp nhau vậy?” “6 giờ, tiến sĩ Tạ ban ngày phải làm nghiên cứu khoa học.” “Ừm… Vậy các anh ăn xong là buổi tối?” Thanh Trạch trong mắt đen lay động ý cười nhàn nhạt, “Đúng vậy, buổi tối.” Lương Tư không nói tiếp. Anh hơi nghiêng đầu, nắm điện thoại, giọng nói trầm thấp trong cổ họng, “Vậy ngày mai anh có thể đến tìm em không?” Đầu dây bên kia yên tĩnh hai giây. “Có thể đến.” —— Thanh Trạch chọn một nhà hàng chuyên làm món ăn Tô Châu, ở trong một tòa nhà nhỏ riêng biệt, chủ yếu là muốn sự thanh tịnh. Buổi Chiều gần đến, khung cửa sổ ô vuông màu nâu sẫm che khuất một phần ánh sáng, anh ở trong phòng uống nước hơi tối xem thực đơn, đợi Tạ Thiệu hai mươi phút. Cửa kẽo kẹt mở ra, Tạ Thiệu nói cười bước vào, “Loch, sao lại mời tôi ăn cơm? Đã suy nghĩ cách giúp tôi theo đuổi được cô giáo Lương rồi à?” Thanh Trạch biểu cảm nghiêm túc, “Không phải.” Tạ Thiệu không nói gì nhìn anh nửa giây như đang xem xét. “Ừm,” anh mở thực đơn ra, “Trước gọi món đi.” Thanh Trạch thật tình nói: “Tùy tiện gọi thôi.” Nhà hàng này món ăn không nhiều, Tạ Thiệu đơn giản gọi sáu món, mỗi món từ 800 tệ trở lên. Thanh Trạch lại thêm hai món. Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ còn lại hai người đàn ông mặt đối mặt ngồi ở hai bên bàn tròn, có chút không nhường một tấc ý tứ. Thanh Trạch mở miệng trước, bình thản nói: “Tôi đến để xin lỗi cậu.” “Tôi và Lương Tư ở bên nhau rồi” Nói xong, anh ở đầu bàn bên này nhìn Tạ Thiệu, chờ bạn mình phản ứng. Trong phòng tĩnh lặng đến mức như không người. Tạ Thiệu yên lặng nhìn lại anh. “A,” anh gượng ép nở một nụ cười, thở dài nói, “Đoán được.” Anh ta còn phải một lúc lâu, mới nói thêm: “Sếp Thanh, cậu cướp đối tượng xem mắt của tôi, một bữa cơm liền muốn đuổi khéo?” Thanh Trạch giọng điệu hòa hoãn, “Một bữa cơm không đủ, tôi có thể mời thêm, tiền đề là cậu thấy tôi không phiền.” Tạ Thiệu đỡ gọng kính, ánh mắt sau thấu kính lạnh băng, “Khó nói.” Thanh Trạch khẽ gật đầu tỏ vẻ lý giải, “Tôi là đến xin lỗi, nhưng tôi không phải vì ở bên Lương Tư, cho nên xin lỗi cậu. Hai tôi ở Paris đã quen nhau sau đó chia tay, thời gian này tôi không nói rõ ràng với cậu nên tôi xin lỗi cậu.” Sắc mặt Tạ Thiệu không có bất kỳ biến hóa nào, nhìn về phía Thanh Trạch ánh mắt vẫn ẩn chứa tức giận. Thanh Trạch đặt hai tay lên bàn, mười ngón đan vào nhau, vừa muốn tiếp tục giải thích, chỉ thấy Tạ Thiệu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà thay đổi sắc mặt, một chuỗi tiếng cười “Ha ha ha” vang vọng phòng. Tạ Thiệu cười hì hì thẳng thắn với anh, “Thanh Trạch, tôi biết mà.” Thanh Trạch ngẩn ra, “Biết cái gì?” “Biết cậu và cô giáo Lương trước đây từng yêu nhau.” “Sao lại biết?” Tạ Thiệu đương nhiên nói: “Cô giáo Lương nói cho tôi biết.” “? Nói với cậu lúc nào?” “Hôm ăn cơm ở nhà Nhậm Bình An, cậu đưa tôi và cô giáo Lương về nhà, cô ấy ở dưới lầu có nói qua với tôi.” ? Thanh Trạch lại tức giận, vậy không phải rất lâu trước đó sao? Uổng công anh nghe lời Lương Tư như vậy, mỗi ngày ở trước mặt Tạ Thiệu giả vờ vất vả như vậy, thời thời khắc khắc chú ý lời nói việc làm, sợ lộ ra cái gì, kết quả cô đã sớm nói với Tạ Thiệu. Kẻ lừa đảo này. “Cô ấy nói với cậu thế nào?” Tạ Thiệu cười xấu xa, “Đây là bí mật của tôi và cô giáo Lương, không thể nói cho cậu biết.” “……” Thanh Trạch từ chóp mũi phát ra một tiếng “Hừ” khẽ không thể nghe thấy. Tạ Thiệu: “Nhưng tôi có thể nói với cậu, tôi và cô giáo Lương thật sự không có gì cả.” Thanh Trạch đầu óc xoay chuyển, “Cho nên, hai người kết bè kết phái lừa tôi?” “Cô giáo Lương là đồng nghiệp của tôi, cậu là bạn của tôi, tôi giúp đỡ tác hợp hai người một chút, sao có thể gọi là ‘lừa’ chứ.” “Đều là cậu cố ý sao? Hôm ở tiệc BBQ, tối hôm trước cũng thế à?” “Thường xuyên gặp mặt sẽ mang lại hiệu quả nhanh chóng” Thanh Trạch chân ở dưới khăn trải bàn giật giật. Anh hận không thể chạy đến bên cạnh Tạ Thiệu, loảng xoảng gõ hai cái lên đầu anh ta. “Còn có một việc, tôi cảm thấy cũng nên cho cậu biết,” Tạ Thiệu rất là bất đắc dĩ, “Tôi không tính nhúng tay vào chuyện của hai người, nhưng tuần trước, chúng tôi ở nhà Nhậm Bình An uống rượu, cô giáo Lương khóc rất thương tâm, nói cậu hẹn cô ấy đi chơi, lại đổi ý không đi, cô ấy hôm đó ở quán cà phê ngồi đợi đến khi đóng cửa cho nên tôi tự chủ trương, muốn giúp một chút thôi” Thanh Trạch không nói. Anh rũ mắt xuống, ngây người nhìn đĩa cá tuyết hun khói trên bàn. Trong lòng đau muốn c·hết. Tạ Thiệu lại nói: “Thanh Trạch, cậu biết Lương Tư thích cậu nhất ở điểm gì không? Hoặc là nói, tuy rằng tôi cao hơn cậu, bài báo khoa học so với cậu còn đăng nhiều hơn, nhưng, cậu biết trong mắt cô ấy, cậu mạnh hơn tôi ở đâu không?” “…… Tôi đẹp trai hơn tôi.” Tạ Thiệu cười thành tiếng, không ngừng gật đầu, “Đúng vậy, đây là nguyên văn của cô giáo Lương, bởi vì cậu đẹp trai hơn tôi một chút.” “Ai, lấy sắc đè người, có thể được bao lâu,” Tạ Thiệu vừa thở dài vừa lắc đầu, “Loch, cậu phải bảo dưỡng gương mặt này cho tốt.” Thanh Trạch trợn tròn mắt, cảnh giác nhìn anh ta. Sẽ không phải là lừa anh đi chứ. “Còn nữa, Thanh Trạch,” Tạ Thiệu nghiêm mặt nói, “Tôi không kết hôn sinh con là thật.” Lương Tư ngồi trước bàn làm việc xem luận văn, bên cạnh đặt điện thoại, chốc chốc lại liếc nhìn một cái. Sao còn chưa ăn xong, đã 9 giờ, hai người này sẽ không ăn xong rồi lấy máy tính ra, đặt giấy nháp xuống, bắt đầu nghiên cứu chứng minh thuật toán đồ rồi chứ? Hay là Thanh Trạch tức giận? Hay thế nhỉ, anh cũng không hỏi cô, có phải đã nói với Tạ Thiệu chuyện của hai người họ không. Lương Tư thất thần viết ghi chú, màn hình điện thoại lặng yên không một tiếng động sáng lên, trên đó là tin nhắn WeChat Thanh Trạch gửi đến: 【 Bảo bối, ngày nào em rảnh 】 【 Cùng anh đi thắt ống dẫn tinh 】 … Đây lại là chuyện gì nữa. Lương Tư trả lời: 【 Cuối tuần đều rảnh 】【 Ăn xong chưa 】 Thanh Trạch: 【 Ăn xong rồi, mười lăm phút nữa em xuống lầu nhé 】 Cô ghé vào bàn, cong khóe miệng, gõ từng chữ: 【 Lười xuống, anh lên đi 】 Trong lòng bùm bùm nhảy. Thanh Trạch trả lời: 【 Được 】 Đinh linh linh —— Cửa lớn vừa mở, Thanh Trạch hai tay trống không đứng ở trước cửa, trên tay không làm bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ khô khốc gọi một tiếng: “Bảo bối.” “Vào đi,” Lương Tư đóng cửa lớn lại, chỉ chỉ dép lê nam trên mặt đất, “Anh đi đôi này.” Là cô mới mua về hôm qua. Thanh Trạch thay giày, rửa tay, giống như lần trước, lại tò mò quan sát căn phòng nhỏ của Lương Tư một lần. Sạch sẽ lại gọn gàng, càng xem càng vui vẻ. Trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác tự hào nghênh ngang vào nhà, lưng thẳng đến không thể thẳng hơn. “Thế nào?” “Thích.” “Cái này không cần mua.” “Đã rõ.” Hai người cười hì hì ngồi trên sô pha. “Vậy anh liền tìm bác sĩ hẹn thời gian?” Thanh Trạch hỏi. Lương Tư đã nhìn ra, anh là gấp không chờ nổi muốn thắt ống dẫn tinh. “Anh nghĩ kỹ rồi?” “Nghĩ kỹ rồi, năm ngoái đã nói chuyện với bác sĩ, anh tự mình cũng xem luận văn liên quan, chỉ là một ca phẫu thuật hai mươi phút, cũng không có tác dụng phụ gì, càng giải quyết sớm càng khoẻ.” “Vậy ba mẹ anh thật sự đồng ý sao?” “Một, việc này anh quyết định, hai, bọn họ thật sự đồng ý,” Thanh Trạch nhéo tay Lương Tư, “Ba mẹ anh bên này, em không cần lo lắng.” Cô hôn một cái lên mu bàn tay anh, “Được.” Bởi vì ở trong nhà Lương Tư, Từ khi vào cửa Thanh Trạch không có làm bất kỳ động tác thân mật nào, lúc này anh bị hôn đến tâm hoa nộ phóng, giữa mày lại nhíu lại, căm giận chất vấn nói: “Có phải mấy tháng nay, em vẫn luôn trêu đùa anh phải không?” Lương Tư nhìn anh, “Anh nhất định phải chính miệng nghe em nói ‘Đúng vậy’ mới hài lòng à?” Thanh Trạch vỗ vỗ đùi mình, uy h·iếp nói: “Em ngồi lại đây.” “Làm gì nha?” “Em ngồi lại đây anh nói cho em biết.” Lương Tư nửa tin nửa ngờ tách hai đầu gối ra, ngồi trên đùi Thanh Trạch, ánh mắt đề phòng. Đột nhiên, thân trên cô căng thẳng, bị cánh tay Thanh Trạch ôm chặt vào trong lòng, cổ bị hơi thở ấm áp của người đàn ông làm cho ngứa ngáy. Thanh Trạch dịu giọng nói, “Bảo bối, anh nói hôm anh hẹn em đi quán cà phê, anh muốn đi, nhưng anh hôm đó ở Bắc Kinh, thật sự không kịp trở về.” Anh hôn hôn cằm cô, “Anh nuốt lời, chọc em thương tâm, còn làm em đợi lâu như vậy, thật xin lỗi.” Lương Tư dùng sức gật đầu, “Cũng không phải cố ý đợi anh, em hẹn đồng nghiệp ở đó, sếp Thanh không cần tự mình đa tình.” Thanh Trạch bị tức cười, duỗi cổ hôn lên Lương Tư lấp kín cái miệng bướng bỉnh này. Hai ngày không gặp,hai người yêu mất mà tìm lại được hôn đến mức không thể vãn hồi. Lương Tư hô hấp hỗn loạn, vô lực bám vào vai Thanh Trạch. Màu hồng nhạt t·ình d·ục dường như bốc hơi nước trong cơ thể cô, đáy mắt mưa bụi mịt mờ. “Thanh Trạch.” Cô nhẹ giọng gọi anh. Thanh Trạch bị cô gọi tên, hiểu rõ ý tứ của cô. Anh dùng cánh môi mềm mại cọ má cô, giọng nói khàn khàn, “Trong nhà có bao không, bảo bối?” Lương Tư không trả lời, từ trên người anh xuống, “Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.” “Vậy anh đi lấy quần áo trong xe.” Cũng theo cô đứng lên. “Không cần,” Lương Tư hơi hơi mỉm cười, kiều thanh nói, “Cái túi rác màu đen ở cửa kia anh thấy không? Lấy ra đi.” Thanh Trạch cho rằng Lương Tư nói đùa, anh đi tới cửa, nhìn thấy đống đồ ở góc tường kia, ngây ngốc. Một cái túi rác màu đen, bằng nhựa, hàng thật giá thật. Anh quay đầu lại nhìn cô, đầy mắt không tin, đứng ở đó ủy khuất mà tự cao tự đại: “Lương Tư, anh là CEO của Mạc Hiết.”