Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 556

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif


Gia chủ nhà họ Mộng không lo lắng, những cổ y khác cũng chẳng âu lo gì.

Hóa Kình đan vốn chẳng được tính là
độc dược, nó chỉ khiến nội kình củ1a 1 người ta bị phong bế tạm thời mà thôi, không có ảnh hưởng gì quá lớn tới cơ
thể cả.
Với cấp bậc của một thành viên Đạn Minh cấp b0ốn như Doanh Tử Khâm, có thể luyện ra được Hóa Kình đan là
vừa đúng với trình độ của cô.

Đại trưởng lão vuốt râu, nghĩ thầm trong lòng là đợi6 đến khi quay về ông ấy sẽ cho
Doanh Tử Khâm thêm mấy đơn thuốc tương tự với Toái Mạch đan, như thế sau này cô sẽ tự bảo vệ được bản thân.
Gầ0n như tất cả cổ y đều không có tu vi cổ võ nhưng dựa vào kim ngân châm và đan dược, bọn họ vẫn có thể
phòng thân.
“Hầy, thế này là hò4a rồi phải không? Hòa rồi thì phải so sánh thế nào đây?”
“Hình như là kiểm tra độ cao thấp trong độc tính của hai viên thuốc, ai cao 5hơn thì người đó thắng.”
Nhưng giờ phút này, gương mặt Mông Thanh Tuyết đột nhiên trắng bệch, cơ thể cũng chợt trở nên run rẩy.
Nụ cười trên gương mặt gia chủ nhà họ Mộng còn chưa kịp tắt, nháy mắt gương mặt ông ta đã biến sắc: “Thanh
Tuyết!”
Mông Thanh Tuyết hộc ra một ngụm máu.
Nhìn thấy cảnh này, những người có mặt đều kinh sợ kêu lên thất thanh.

Đại trưởng lão cũng không ngờ rằng đến
cả Hóa Kình đan mà Mộng Thanh Tuyết cũng không luyện ra được thuốc giải, ông ấy còn chưa kịp phản ứng lại,
vẫn còn hơi ngớ người.

Gia chủ nhà họ Mộng vội vã lên đài, ông ta chộp lấy lọ thuốc giải do Doanh Tử Khâm luyện
chế ở trong tay đại trưởng lão, lập tức cho Mộng Thanh Tuyết nuốt xuống.
Nhưng giờ phút này độc tính đã bộc phát, uống thuốc giải vẫn chậm mất một bước.

Mộng Thanh Tuyết lại phun ra một ngụm máu, gương mặt trắng bệch như giấy, hơi thở cũng yếu đi nhiều.

Đôi môi cô ta run run, miễn cưỡng
nuốt viên thuốc giải xuống.
Viên thuốc giải ấy nhanh chóng phát huy hiệu lực, sau khi nuốt xuống, gương mặt Mộng Thanh Tuyết dần hồng
hào trở lại, song ngón tay vẫn còn run.

Chứng tỏ, với sức chống đỡ của cơ thể hiện nay cô ta hoàn toàn không chịu
đựng được hiệu lực của thuốc, hai ngụm máu vừa rồi lại càng khiến cô ta hao tổn nhiều nguyên khí hơn.

Tất cả mọi
việc xảy ra rất nhanh, những người bên dưới còn chưa kịp phản ứng lại.
“Mới tí tuổi đầu mà đã tàn nhẫn thế này rồi!” Mộng gia chủ lạnh lùng nhìn lướt sang: “Thi đấu thôi mà, qua loa
chút là được có cần phải bức ép sát sao đến thế này không?”
“Hay là có thật sự sợ Thanh Tuyết chiến thắng, khiến cô không còn chỗ đứng ở giới cổ y, mất mặt mũi trước người
đàn ông của cô nên cô không cam lòng?”
“Đúng thế, thi đấu thôi mà.” Phó Quân Thâm tiến lên, đứng trước mặt cô gái, ánh mắt anh lạnh lẽo nhưng miệng
lại đang cười: “Nếu hôm nay người xảy ra chuyện là Doanh Tử Khâm, ông có nói những lời như thế không?”
Gia chủ nhà họ Mộng bị nghẹn họng.
Người xảy ra chuyện là Doanh Tử Khâm? Đương nhiên ông ta sẽ bảo chuyện này là quy tắc của cuộc thi, tài nghệ
không bằng người khác thì trách ai?
“Còn về chuyện mất mặt?” Phó Quân Thâm quay đầu: “À, không đâu, cô gái nhà tôi dù có thể nào tôi cũng thích
cả.

Tôi còn mong em ấy yếu đuối một chút, em ấy có thể hoàn toàn dựa dẫm vào tôi, cầu còn không được cơ.”
Chỉ một câu nói mà khiến cho gương mặt khó khăn lắm mới hồng hào lại của Mộng Thanh Tuyết lần nữa trở nên
trắng bệch, máu lại rỉ ra từ khóe miệng.

Lần thứ ba hộc máu, nguyên nhân không phải bởi vì thuốc mà là vì cảm xúc
chịu kích thích mạnh.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Mộng Thanh Tuyết, hầu hết mọi người đều không dám ở lại
thêm, bọn họ thi nhau tìm cớ rời đi.

Nhỡ đầu lát nữa nhà họ Mộng đổ mọi chuyện lên đầu bọn họ thì phải làm sao?
Gia chủ nhà họ Mộng siết chặt nắm đấm, lại cười khẩy một tiếng: “Đại trưởng lão, các người còn không mau kiểm
tra độc tính của hai viên thuốc? Toái Mạch đan đã có đơn thuốc rồi, nhưng còn viên thuốc do cô ta luyện ra thì
sao?”
Ông ta chỉ vào Doanh Tử Khâm: “Tôi cho rằng cô ta chính là tà y! Nếu không một viên Hóa Kình đan bình thường
làm sao có thể khiến người ta hộc máu được?”
Đại trưởng lão cười khẩy: “Mộng gia chủ, nói năng cho cẩn thận, hôm đó đã thẩm tra rất rõ ràng rồi, tiền bối Phục
Tịch cũng đã bảo tiểu thư Tử Khâm không phải là tà y, nếu là tà y thì cô ấy còn luyện ra thuốc giải làm gì?”
Gia chủ nhà họ Mộng không nói được gì.

Nhưng quả thật cần phải kiểm tra độc tính của hai viên thuốc một phen.
Tứ trưởng lão lấy số vụn thuốc còn lại đi kiểm tra.

Chẳng mấy chốc đã có kết quả.
“Viên đan dược ấy đúng thật là Hóa Kình đan, có điều thuộc tính hàn, còn về phần độc tính lại càng không có, còn
chẳng bằng Đoạn Mạch đan nữa…” Tứ trưởng lão của Đan Minh lên tiếng: “Nếu như tiểu thư Thanh Tuyết luyện ra
được thuốc giải chính xác thì sẽ chẳng gặp chuyện gì.”
Nói một cách đơn giản là Mộng Thanh Tuyết tài nghệ chẳng bằng người khác chứ không phải Doanh Tử Khâm có ý
hại người.

Gương mặt của gia chủ nhà họ Mộng lại biến sắc.
Vẫn là Hóa Kình đan ư?
Hơn nữa còn không có độc?
Làm sao có thể chứ?
Tứ trưởng lão nói tiếp: “Hơn nữa, nếu như cơ thể tiểu thư Thanh Tuyết khỏe mạnh, cho dù không uống thuốc giải
kịp thời, cùng lắm cũng chỉ gặp tình trạng tứ chi cứng đờ không cử động được thôi, chắc chắn không có đau đớn
gì.”
An Lăng ngạc nhiên: “Chỉ là thay đổi trình tự của dược liệu mà không chỉ được tính khác biệt, đến cả thuốc giải
cũng thay đổi theo ư?”
“Vậy nên, đây mới là chỗ cao siêu của tiểu thư Tử Khâm.” Tứ trưởng lão gật đầu: “Cô ấy rất am hiểu về dược lý,
biết chỉ cần thay đổi trình tự là có thể biến một viên Hóa Kình đan tính nhiệt thành tính hàn.”
“Lúc Đan Minh dạy luyện thuốc cũng có đặc biệt giảng giải điểm này cho các thành viên, nhưng quả thật kiến thức
đó không dễ ứng dụng, mọi người phải hiểu một cách linh hoạt, không được cứng nhắc.

Kiến thức trong sách vở
cũng có thể suy một thành ba.”
Thật ra cuộc thi luyện được như cuộc đi săn mùa đông quả thực có thể tăng mạnh năng lực luyện thuốc của cổ y.
Bởi vì trong quá trình luyện thuốc, không chỉ phải chú ý đến là thuốc của bản thân mà còn cần quan sát của đối
phương nữa.

Cho dù sơ sẩy mất một bước cũng có thể luyện sai loại thuốc giải.

Đây không phải là âm thầm giở thủ
đoạn mà là sự cách biệt của thực lực.
Tất nhiên Mộng Thanh Tuyết đã chú ý đến việc Doanh Tử Khâm thay đổi trình tự dược liệu nhưng cô ta thật sự
không ngờ là để thay đổi được tính.

Đôi môi Mộng Thanh Tuyết run rẩy, trong cổ họng nồng nặc mùi gỉ sắt, cô ta
khó nhọc lên tiếng: “Xin lỗi, tôi thật sự không có ý hại cô, thuốc giải ở chỗ đại trưởng lão, cô sẽ không gặp chuyện gì
đâu, tôi thật sự không…”
Cô ta chỉ muốn chứng minh là mình giỏi hơn Doanh Tử Khâm ở phương diện luyện thuốc mà thôi.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm lạnh lẽo, vẻ mặt thờ ơ: “Nhưng tôi không thích đau đớn.”
Cô có thể chịu đựng đau đớn nhưng không có nghĩa là cô thích nó.

Cô không hại người nhưng cô sẽ đề phòng
người khác.

Nếu như chỉ là Đoạn Mạch đàn, lúc mới đầu sẽ không có cảm giác đau đớn gì cả.

Tuy nhiên Toái Mạch
đan thì lại khác, chỉ cần dùng là sẽ rất đau.

Vả lại nếu không quan sát kĩ, quả thật sẽ không thể phát hiện ra thứ
Mộng Thanh Tuyết luyện thật ra là Toải Mạch đan.

Bởi vì số dược liệu cần thiết cho hai loại đan dược này không
chênh lệch quá nhiều.
Mộng Thanh Tuyết nhìn thấy cô thay đổi trình tự dược liệu nhưng vẫn chưa luyện ra được loại thuốc giải chính
xác.

Ngón tay Phó Quân Thâm nắm lấy tay Doanh Tử Thâm dần dần siết chặt lại, lòng bàn tay lạnh lẽo, lồng ngực
đau đớn như tan vỡ.
Anh không biết trước đây cô đã chết như thế nào, rồi làm sao có thể giữ nguyên ký ức mà sống tiếp.

Nhưng rõ ràng,
lúc gặp anh lần đầu tiên, ký ức của cô cũng mới hồi phục lại chưa được bao lâu, từ đó mới có khả năng tự bảo vệ
bản thân.

Song chỉ riêng năm đó, Doanh Tử Khâm ở nhà họ Doanh bị cưỡng ép lấy máu, ăn không ngon ngủ không
yên, tinh thần còn gặp áp lực lớn nữa.

Nhiều đó là đủ khổ rồi.

Anh cũng từng đau đớn nên anh biết điều ấy khó
chịu ra sao.
“Em ấy đau, tôi đau lòng.” Cuối cùng, lần đầu tiên Phó Quân Thâm dời mắt nhìn sang Mộng Thanh Tuyết: “Cô đau
thì được.”
Chẳng có gì đau đớn hơn mười chữ vừa rồi.

Mộng Thanh Tuyết không thể chịu đựng nổi, máu trào ra từ khóe
miệng như chuỗi ngọc bị đứt dây.
“Phó Quân Thâm!” Mộng gia chủ càng thêm phẫn nộ: “Cậu im đi có được không? Rõ ràng cậu biết nhìn thấy cậu
con bé sẽ kích động ảnh hưởng đến sức khỏe, cậu cố ý đúng không?”
“Đúng, cố ý đấy.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt đáp, anh xoa đầu cô gái: “Đi thôi.”
Bởi vì trải qua quá nhiều chuyện, xưa nay anh không bao giờ nói nặng lời với người khác.

Thích một người không
sai, trước giờ người thích anh không phải là ít.

Những người tới tỏ tình, anh đều từ chối một cách lễ phép, đó là sự
tôn trọng với phái nữ.
Mộng Thanh Tuyết đã gây ra không ít phiền toái cho anh ở giới cổ y, thậm chí có vài lần còn ép anh rơi vào đường
cùng đứng giữa sự sống và cái chết, chỉ sơ sấy một chút là có khi không gượng lại được rồi.

Phó Quân Thâm không
bận tâm đến đã được xem như nể mặt.

Nhưng động đến Doanh Tử Khâm thì mọi chuyện lại khác.
Sắc mặt Mộng Thanh Tuyết dần tái đi, đến cả môi cũng chẳng còn sắc máu, giọng nói run rẩy: “Em thật sự không có
ý làm cô ấy bị thương, em chỉ muốn cho anh nhìn thấy em vẫn có điểm lợi hại hơn cô ấy thôi…”
Phục Trầm đứng bên cạnh lắng nghe, cuối cùng cũng hiểu được là có chuyện gì xảy ra.

Mấy năm nay số người đến
nhà họ Mộng hỏi cưới Mộng Thanh Tuyết không phải ít nhưng Mộng Thanh Tuyết mãi không gả.

Một mặt là vì sức
khỏe của cô ta thật sự không tốt, mặt khác là vì ai hỏi cô ta cũng đều từ chối
cả.

Thì ra Mộng Thanh Tuyết thích tổ tông của anh ta?
“Tại sao cô lại muốn so sánh? Cho dù cô có hơn đi chăng nữa thì thế nào? Đã không thích cô thì cuối cùng anh ấy
vẫn không thích cô thôi.” Phục Trầm rất buồn bực nhưng lời nói lại trúng ngay tim đen: “Nói thật nhé, cho dù
Doanh tiểu thư không biết luyện được thì người Phó huynh thích vẫn là cô ấy.”
“Không phải cô nghĩ cô thắng rồi thì Phó huynh sẽ để mắt tới cô đấy chứ?”
Mộng Thanh Tuyết ru rú nơi khuê phòng trong nhà họ Mộng đã lâu, hoàn toàn không hiểu rõ tình cảm là chuyện
như thế nào.

Trong lồng ngực Mộng Thanh Tuyết, huyết khí càng dâng trào mãnh liệt hơn, máu tươi lần nữa tràn ra
từ khóe môi.

Cuối cùng không thể cầm cự được nữa, cô ta ngất xỉu.

Sắc mặt Mộng gia chủ tái xanh.
Người lên tiếng là Phục Trầm, bàn về địa vị và thân phận, Phục Trầm là thành viên chi chính của nhà họ Phục, cũng
giống như Mộng Thanh Tuyết.

Nhất là dạo gần đây dường như Phục Tịch đã chấm dứt việc ở ẩn và xuất hiện lần
nữa.

Từ lâu, lão tổ tông của nhà họ Mộng đã không còn là thế hệ đầu tiên sáng lập ra gia tộc, hoàn toàn không thể
so sánh với Phục Tịch.

Mộng gia chủ chỉ có thể nuốt cơn giận đó xuống, đến cả quở trách cũng không cách nào quở
trách
được.
Ông ta cũng không có thời gian nấn ná lại ở đây, lập tức đưa Mộng Thanh Tuyết về nhà họ Mộng, mời các trưởng
lão đến chẩn đoán.

Mộng Cảnh Ngộ lại đứng yên tại chỗ, không cách nào hoàn hồn được.

Bởi vì cuối cùng anh ta
cũng ý thức được một vấn đề đã rất xa xưa.

Anh ta vẫn luôn cho rằng, cổ võ giả mà anh ta cử đi cướp dược liệu của
Doanh Tử Khâm khi đó đã đụng trúng thợ săn bên phía châu âu.

Nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là không phải.
Mấy cổ võ giả ấy chỉ là vẽ đồ, tu vi cổ võ không cao, nếu như là cổ y dựa vào thuốc thì có thể phế được cổ võ giả
cấp thấp.

Mộng Cảnh Ngộ hít sâu một hơi.

Thất sách rồi.

Anh ta tưởng rằng ở bên ngoài thì sẽ không đụng mặt cổ y
nhưng không ngờ Doanh Tử Khâm lại mạnh đến vậy.

Đáng tiếc là lúc này thời điểm diệt trừ Doanh Tử Khâm đã
trôi qua rồi.

Có Đan Minh bao bọc, nhà họ Mộng cũng không thể nào động đến được.
Mộng Cảnh Ngộ cau mày, cũng quay về nhà họ Mộng.
*****
Buổi tối.
Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm đến bên sông thả đèn.
Thả xong, Doanh Tử Khâm lấy Đô Đô ra, chọc chọc vào bụng nó: “Em chuẩn bị bế quan, nuôi nó hộ em cho đến khi
kỳ nghỉ đông kết thúc nhé.”
Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Hửm? Không đạt đến tông sự cổ vũ thì em không ra ngoài à?”
Đối với cổ võ giả, bế quan là chuyện không thể nào bình thường hơn được nữa, bế quan một năm vẫn tính là ngắn.
Cuối năm ngoái Nguyệt Phất Y bế quan, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài.

Những người thuộc lứa tổ tông một khi bế
quan là đến tận mười năm.

Có điều anh thì không, bởi vì tu vi của anh được tăng lên thông qua những cuộc tranh
đấu sinh tử.
Doanh Tử Khâm ném Đô Đô sang cho Phó Quân Thâm: “Có lẽ vẫn chưa đến mức đó được nhưng hơn chín mươi
năm thì chắc không thành vấn đề.”
Bây giờ tu vi cổ vũ của cô đang ở khoảng bảy mươi tám năm.

Nhưng cấp bậc tu vi tông sự cổ vũ thật sự rất khó đột
phá, biết bao người kẹt lại ở mốc chín mươi chín năm không thể tăng thêm được nửa bước.
Cô ngẩng đầu: “Sao thế?”
“Không có gì.” Phó Quân Thâm nhét Đô Đô đang phát ra những tiếng ụt ịt kháng cự vào trong túi, cau mày: “Lại
bắt đầu yêu xa rồi.”
“Vẫn còn một ngày.” Doanh Tử Khâm tựa vào vai anh: “Cho anh hôn thêm một lát đấy.”
Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm cong lên: “Làm sao đây bạn gái ơi? Anh càng ngày càng thích em mất rồi.”
Biết đi đâu tìm được người bạn gái dễ thương như thế này đây?
Doanh Tử Khâm đẩy mặt anh ra, mặt không chút cảm xúc: “Em bảo rồi, đừng có thả thính em.”
Phó Quân Thâm nhanh chóng đồng ý, tỏ vẻ rất nghe lời: “Được.”
Ngừng một lát, anh lại nói: “Hết cách rồi, bẩm sinh mà.”
Hôm sau.
Doanh Tử Khâm đến Đan Minh lấy các dược liệu cần thiết cho việc bế quan.

Bầu không khí bên trong hơi kỳ lạ.


một người phụ nữ lớn tuổi ngồi ở đó, mái tóc hoa tiêu những gương mặt lại chỉ khoảng bốn mươi tuổi.
“Doanh tiểu thư.” Lý đường chỉ tiến lên, sau khi cau mày, ông ấy lên tiếng: “Đây là một vị tổ tông của nhà họ
Mộng, tên là Mộng Uyển năm nay một trăm hai mươi tuổi.”
Trong giới cổy,độ tuổi này đã là sống rất lâu rồi.Nhiều cổygiống với người thường,bọn họ sẽ qua đời vào tầm bảy tám mươi tuổi.
Doanh Tử Khâm chẳng bận tâm đến,cô giao đơn thuốc cho Lý đường chủ.
Lý đường chủ nhận lấy,lại nói tiếp:“Có lẽ vẫn là chuyện ngày hôm
Nhà họ Mộng muốn đến,người đến còn là tổ tông,Đan Minh không ngăn cản được.
“Doanh Tử Khâm,cô giỏi lắm.”Ánh mắt Mộng Uyển sắc bén,bà ta thản nhiên lên tiếng:“Thi đấu thắng Thanh Tuyết cũng chẳng là
gì to tát,chi bằng thi đấu với ta xem?”
Mộng Thanh Tuyết sống hai mươi tư năm mà chưa bao giờ phải chịu uất ức và bị thương nặng nề đến thế.

Viên
minh châu nhà họ Mộng cưng nựng t1rên tay có thể để người ngoài bắt nạt như thế sao?
Song, quả thật tại hiện trường cuộc thi có rất nhiều người ngóng xem.

Huống chi0, việc Mộng Thanh Tuyết thua
thật sự không phải bởi vì Doanh Tử Khâm cố ý luyện chế ra loại thuốc độc trí mạng cho cô ta.

Tất cả là bởi vì6 cô ta
lơ là không để ý đến việc Doanh Tử Khâm thay đổi trình tự dược liệu dẫn đến luyện sai thuốc giải.

Càng bởi vì cơ
thể cô ta không ch0ịu được lạnh nên Hóa Kình đan thiên về tính hàn đã ảnh hưởng rất lớn đến cô ta.

Đạo lý này
nhà họ Mộng hiểu rõ nhưng không một ai trong nh4à họ Mộng có thể nuốt nổi cục tức này.
Mộng Uyển nhìn Mộng Thanh Tuyết lớn lên.

Năm đó khi có mang Mộng Thanh Tuyết, Mộng phu nhân5 bất hạnh
đụng phải tà y, cuối cùng không bị bắt nhưng sức khỏe lại tổn hao nhiều.

Lúc mới sinh ra, Mộng Thanh Tuyết gầy
gò ốm yếu vô cùng, trưởng bối nhà họ Mộng rất đau lòng, cẩn thận chăm sóc nuôi nấng cô ta cho đến tận giờ.
“Không thi đấu cũng được.” Mộng Uyển gõ lên bàn, đặt một viên thuốc xuống mặt bàn, thản nhiên nói: “Cô nuốt
viên thuốc này xuống, cầm cự được ba phút thì ta sẽ cho cô thuốc giải.”
Doanh Tử Khâm chậm rãi quay đầu lại.

Nhan sắc cô gái xinh đẹp tuyệt trần, đường nét thanh thoát nhưng lạnh
lùng.

Cô khẽ nhướng đôi mắt phượng, gương mặt toát ra vẻ yêu kiều, xinh đẹp đến động lòng người.

Mộng Uyển
khựng lại, bà ta cũng biết chuyện Mộng Thanh Tuyết thích Phó Quân Thâm, song bây giờ không thể không thừa
nhận vẻ ngoài của Doanh Tử Khâm thật sự rất xuất chúng.
“Mộng Uyển tiền bối, bà quá đáng quá rồi đấy.” Gương mặt Lý đường chủ biến sắc: “Doanh tiểu thư có lỗi lầm gì,
dựa vào đầu mà phải uống viên thuốc đó?”
Nếu ông ấy không nhìn nhầm thì viên thuốc kia là Phệ Tâm đạn.

Nếu như uống vào sẽ phải đau đớn bao lâu đây?
“Ta không bảo là cô ta làm sai, ngược lại ta còn đánh giá tài năng luyện thuốc của cô ta khá cao nữa kìa.” Mộng
Uyển thờ ơ: “Nhưng Thanh Tuyết chịu khổ vì cô ta, ta không chịu nổi, không được à?”
Nói đoạn, bà ta lại nhìn về phía cô gái, mỉm cười: “Tất nhiên, cô có trưởng bối chống lưng cho cô thì ta cũng hoan
nghênh thôi nhưng vấn đề là cô có không?”
Mộng Uyển một trăm hai mươi tuổi rồi, đại trưởng lão cao tuổi nhất Đan Minh cũng chỉ mới tám mươi.

Có cửa bì
được với y thuật của bà ta ư?
Doanh Tử Khâm phất ống tay áo, lạnh nhạt đáp: “Trưởng bối nhà tôi không phải hàng không biết xấu hổ như bà.”
Gương mặt Mộng Uyển lập tức sầm xuống.

Xưa nay bà ta luôn nổi danh đức cao vọng trọng, vãn bối đều phải kính
nể bà ta, làm gì có ai dám ăn nói với bà ta như thế?
Mộng Uyển đang định lên tiếng quở trách thì bị người khác cắt ngang.
“Mộng Uyển, quả nhiên già rồi chẳng biết xấu hổ là gì.” Có tiếng cười nói vọng tới, xen lẫn chút chế giễu: “Một
người hơn trăm tuổi như bà, sắp xuống lỗ rồi mà bây giờ còn đòi so tài y thuật với một cô bé à?”
“Bắt nạt vãn bối thì ra thể thống gì, chỉ bằng chúng ta thi đấu với nhau đi?”
Mộng Uyển cau mày, ngước đầu lên nhìn sang.

Đó là một cô gái vẻ ngoài khoảng ngoài ba mươi, gương mặt hiền
lành, đường nét thanh tú.
Lý đường chủ bất ngờ, lập tức quỳ bái: “Minh trưởng!”
Minh trưởng Đan Minh, Thu Mạn, năm nay cũng đã một trăm hai mươi tuổi.

Bà ấy là luyện được sự cấp bảy, cũng
là người đại diện cho đỉnh cao y thuật của Đan Minh.
Số lượng cổ y sống hơn một trăm tuổi không phải nhiều, cả giới cổ y cộng lại cũng chẳng quá nổi một trăm người.
Gương mặt Mộng Uyển biến sắc, âm thanh rất qua từ kẽ răng: “Không ngờ bà vẫn còn sống.”
Minh trưởng Đan Minh không xuất hiện đã vài năm, Đan Minh bảo với người ngoài là minh trưởng đang bế quan.
“Bà còn chưa chết thì làm sao ta chết được?” Thu Mạn lạnh nhạt liếc nhìn Mộng Uyển một cái: “Chẳng phải muốn
đầu luyện được sao? Nào! Bây giờ chúng ta cùng so tài!”
“Để mọi người nhìn rõ xem khi so tài với người cùng trình độ, bà còn dám kiêu căng hay không?”
Thu Mạn vừa quay về, đoàn trưởng lão và phó minh trưởng cũng vào theo.

Bị bao nhiêu người vây xem, gương
mặt già nua của Mộng Uyển đỏ ửng, mặt mày nóng ran đau rát.

Bà ta cũng không đợi được nữa, chán nản rời đi với
gương mặt tái mét.
“Chậc, chỉ một viên Phệ Tâm đan thôi à? Ta còn tưởng là thuốc gì ghê gớm lắm chứ.” Thu Mạn cười khẩy một
tiếng: “Người nhà họ Mộng còn tới nữa thì cứ bảo là ta đã quay lại rồi, bọn họ cứ việc tới đây.”
Doanh Tử Khâm là người của Đan Minh, xưa giờ Đan Minh luôn khuyết thiếu một nhân tài.

Tuy Lâm Thanh Gia
cũng là thành viên của Đan Minh nhưng dù sao cô ta cũng thuộc nhà họ Lâm.

Đan Minh phải che chở Doanh Tử
Khâm cho tốt mới được.
Thu Mạn đích thân cho người đến kho dược liệu lấy dược liệu ra cho Doanh Tử Khâm, sau đó lại hỏi thêm một câu:
“Cháu xin nghỉ hơn một tháng để làm gì thế?”
Doanh Tử Khâm đáp lại một cách đơn giản: “Xem phim ạ.” Cô lùi ra sau một bước, khẽ gật đầu: “Cháu đi trước
đây.” Thu Mạn gật đầu, sau đó ngỡ ngàng một lúc lâu: “Phim là cái gì?”
Lý đường chủ vội lấy điện thoại của ông ấy ra: “Là cái này.”
Thu Mạn cau mày: “Làm sao người này bước vào trong đó được thế?”
Lý đường chỉ đáp vội: “Không không không, minh trưởng, đây là quay hình, là công nghệ cao của bên ngoài đấy.”
Thu Mạn xua tay: “Phiền phức, ta đến phòng luyện được đây.”
***
Lấy dược liệu xong, sau khi gặp mặt Phó Quân Thâm, Doanh Tử Khâm đi tìm Trà thánh.

Bà lão đang ép tiểu dược
đồng phải nướng cá cho mình.
Nhìn thấy cô gái, bà ấy lập tức mừng rỡ ra mặt: “Nào nào nào, nhóc Doanh, ngồi đi.”
Sau đó bà ấy lại chỉ sang một chỗ khác rồi bảo Phó Quân Thâm: “Cậu sang bên đó.”
Phó Quân Thâm nhướng mày: “Được, bà đối xử tốt với em ấy là được.”
Bà lão hứ một tiếng: “Phí lời.”
Địa vị của Trà thánh khác với các cổ y thông thường.

Nói một cách đơn giản, tuy rằng trình độ mười ba kim châm
quỷ môn của Cổ thần y rất cao, đồng thời ông ta cũng là thần y cấp bậc tổ sư của Thiên Y môn.

Nhưng nếu qua vài
năm nữa ông ta qua đời, vẫn sẽ có thần y thứ hai xuất hiện, thậm chí còn lợi hại hơn cả ông ta.

Tuy nhiên, nếu Trà
thánh không còn, đừng nói là qua vài năm cho dù là cả chục hay cả trăm năm sau, cũng chưa chắc sẽ xuất hiện
thêm một thiên tài đạt đến trình độ thượng thừa ở phương diện trồng trọt dược liệu nữa.
Bản thân Trà thánh chẳng có bao nhiêu tu vi cổ võ, thậm chí chưa được mười năm.

Nhưng cho dù là cổ võ giả hay
tà y, bọn họ đều không thể làm hại đến Trà thánh được.

Bởi vì một số dược liệu thật sự chỉ có mình là có thể trồng
được.
Ở chỗ của bà lão ngược lại rất an toàn.

Doanh Tử Khâm xem bệnh cho bà lão ở đây, Phó Quân Thâm và tiểu dược
đồng chờ đợi trong vườn.

Sau khi châm cứu cho bà, Doanh Tử Khâm lại viết ra một đơn thuốc: “Uống thuốc đúng
giờ, bảy ngày là sẽ khỏi thôi.”
Bà lão nhận lấy, nói liến thoắng: “Được, được.”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Tâm bệnh của bà là gì?”
“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.” Bà lão im lặng hồi lâu, chậm rãi kể: “Tám mươi năm trước, chồng của ta đã
chết trong tay tà y, hài cốt cũng không được hoàn chỉnh, bị lấy đi luyện được rồi.”
Ánh mắt Doanh Tử Khâm nghiệm lại, lại là tà y.

Phục Tịch cũng từng nói với cô, trong trận chiến mười năm trước,
tà y vô cùng kiêu căng.

Một kẻ chết thì vẫn còn kẻ thứ hai, làm cách nào cũng không thể quét sạch được.
“Anh ơi, anh lợi hại quá.” Ở một bên, tiểu dược đông vui vẻ lên tiếng: “Cuối cùng em cũng vượt ải trò chơi thành
công.”
“Nhóc con, đã bảo anh thông minh tuyệt đỉnh rồi mà.” Phó Quân Thâm xoa xoa cái đầu trọc lóc của cậu nhóc,
nhoẻn miệng: “Đầu em không có một cọng tóc nào mà sao vẫn ngốc nghếch như thế nhỉ?”
Tiểu được đồng ngồi chồm hổm trong góc tường đau lòng bật khóc.
Phó Quân Thâm nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào cong lên, mỉm cười: “Yểu Yểu.”
Doanh Tử Khâm quay lại: “Hửm?”
Phó Quân Thâm chậm rãi đáp: “Chúng ta sinh con gái đi.”
Doanh Tử Khâm nhướng mày lên: “Sao anh suy nghĩ xa xôi thế? Vả lại, con trai chọc gì đến anh hả?”
“Nếu sinh con trai có thể anh sẽ không kìm được mà bắt nạt nó, làm nó khóc rồi thì không ổn đâu.”
Cái lý do này kỳ lạ đến mức khiến người ta không thể nào phản bác được.
***
Một mặt khác.
Nhà họ Phục.
An Lăng đến tìm Phục Trầm.
Phục Trầm lại giao công việc luyện dược cho anh ta, còn bản thân thì nằm trên xích đu chuẩn bị đi ngủ.
An Lăng nói: “Trước khi đến đây, tôi nhìn thấy nhà họ Mộng phái người ra ngoài rồi.”
Phục Trầm lơ đãng hỏi: “Sao thế?”
“Nhà họ Mộng thiếu thuốc, Trà thánh xuất sơn, mấy vị trưởng lão sang bên núi xin thuốc rồi.” An Lăng trả lời:
“Các trưởng lão đích thân đi xin thì Trà thánh vẫn sẽ nể mặt một chút.”
Không phải là Trà thánh không bán thuốc, chỉ là tính khí bà ấy thật sự rất thất thường.

Lúc vui vẻ, bà ấy sẽ bày sạp
ở trước cửa Đan Minh, bán đổ bán tháo thuốc với giá giảm sập sàn.

Lần này Trà thánh xuất sơn, quả thực có không
ít người xếp hàng chuẩn bị đi xin gặp.
“À, đúng rồi, ngày hôm đó ở cuộc đi săn mùa đông tôi có gặp được Trà thánh.” Nhắc đến chuyện này, Phục Trầm
mới nhớ ra: “Bà cụ cũng khá tham ăn, không đúng, phải là ăn nhiều mới đúng.”
Đêm hôm ấy, Vân Sơn và Vân Vụ nướng một con lợn và cả một con dê, còn thêm không ít gà và thỏ nữa.

Phục
Trầm nghĩ kiểu gì anh ta cũng sẽ được chia một chiếc đùi thỏ nướng, kết quả cuối cùng những phần thịt ngon mềm
đó đều bị bà cụ ăn mất.

Thằng nhóc đầu trọc bên cạnh bà cụ cũng ăn rất nhiều.

Cuối cùng Phục Trầm ăn được bảy
tám cái đầu thỏ tế cay, mồm miệng tê rần hết cả.
“Anh thấy rồi hả?”An Lăng ngần người,sau đó lập tức trở nên kích động:“Anh gặp đượcởđâu thế?Lẽ nào là bên phía nhà họ Lâm
giới thiệu cho anhà?”

hưng An Lăng suy nghĩ một chốc lại thấy không đúng lắm.
của giới cổynhưng Lâm Thanh Gia lại không tới.
Anh ta cũng chỉ nghe nói là Lâm Thanh Gia có quen biết với Trà
Tuy rằng Lâm Thanh Gia là người gửi thiệp mời cuộc đi săn mùa
Nghĩ thì cũng phải.Một cổ võ giả như Lâm Thanh Gia,có lẽ tu vi của cô ta đã vượt qua năm mươi năm rồi.Đội trưởng đội hộ vệ của
gia tộc tầm trung cũng sở hữu tu vi tầm đó nhưng các đội trưởng đội hộ vệ ấy toàn hơn bảy mươi tuổi.Đối với cô ta,những hoạt động
như cuộc đi săn mùa đông quá đơn giản,không có tính thách thức.Cô ta mà đến chắc chắn sẽ chèn ép tất cả mọi người tham gia.
Phục Trầm xốc lại tinh thần,ngáp liên tục:“Không phải,là Doanh tiểu thư dẫn tôi đi gặp,cô ấy là bạn vong niên của Trà thánh.”


Bình Luận (0)
Comment