“Hỏi thật nhé.” Đỗ Thiếu Hoa im lặng một lúc rồi nói. “Lần này Bùi Kính Xuyên trở về, cậu thấy thế nào?”
Trần Câu trùm chăn kín mít: “Tớ không biết nữa.”
Đỗ Thiếu Hoa không đành lòng: “Hay để tớ giúp cậu thăm dò thái độ cậu ta ra sao?”
Trước kia người ta ở nước ngoài thì thôi, nhưng bây giờ quay về rồi thì y đâu nỡ nào nhìn Trần Câu chịu ấm ức. Y còn nghĩ tên Bùi Kính Xuyên kia giỏi tới đâu chứ, làm Trần Câu nhung nhớ bao nhiêu năm như vậy, chi bằng thẳng tay trói hắn về là xong, một phát dứt chuyện.
Trần Câu nghe vậy thì phì cười.
“Thôi thôi, cậu cũng nghĩa khí quá đi mất, tớ sợ xảy ra chuyện.”
Cậu giở chăn ra, hít một hơi xua đi cơn ngột ngạt: “Yên tâm, chưa đến mức đó đâu.”
Đỗ Thiếu Hoa lại dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy. Hai mắt Trần Câu dán lên trần nhà, chẳng muốn cử động một chút nào.
Cơn đau đầu do đêm qua say rượu vẫn còn âm ỉ, ba ly Bellini không thể biến cậu thành một viên socola nhân rượu, hương đào trắng vương lại trong khoang miệng cũng gần như biến mất.
Làm cách nào cũng chẳng thể đi vào giấc ngủ.
Trần Câu lăn lộn trên giường một lúc lâu, cuối cùng cậu đành chấp nhận số phận mà ngồi dậy, bật máy tính lên coi slide của kỳ nghỉ hè năm nay.
Năm nào cũng như năm nào, nhà trường tổ chức đủ các kiểu tập huấn giáo viên, với cả phòng khi mọi người không chú tâm nghe giảng video cứ cách hai ba phút lại nhảy ra một câu toán đố đơn giản, trả lời đúng mới cho chuyển trang.
Đúng là bi.ến th.ái thật mà.
Nhưng Trần Câu thấy cũng bình thường thôi, cậu có thể tranh thủ lúc này ngồi nghe tin tức tiếng Anh.
Đây cũng là thói quen được hình thành từ nhỏ.
Trước đây Trần Câu thường xuyên bị ốm phải xin nghỉ học, cậu phải ở nhà một mình, ba mẹ sợ cậu xem TV nhiều sẽ bị cận thị nên đã mua một cái máy radio kiểu cũ để cho cậu nghe.
Trước đây Trần Câu từng muốn trở thành một phiên dịch viên cabin cho mấy buổi hội nghị quốc tế, mà thật ra trình độ của cậu cũng đạt được đến tiêu chuẩn này. Chỉ là đúng năm tốt nghiệp cậu đổ bệnh liên miên nên đành phải từ bỏ ước mơ, thỉnh thoảng nghỉ hè cậu sẽ giúp bạn bè dịch vài thứ linh tinh, cũng coi như được an ủi đôi chút.
Ví dụ như bây giờ cậu vừa nghe tin tức, vừa giúp bạn mình sửa một bức thư hồi âm bằng tiếng Anh.
Sau một hồi bận bịu, Trần Câu gửi lại email cho bạn. Cậu cầm điện thoại lên xem, mới bốn giờ chiều.
Vẫn chưa thấy đói lắm, cậu úp điện thoại xuống bàn, ánh mắt bất chợt chạm phải nhóc Cinnamoroll kia.
Nhóc Cinnamoroll được in trên cái nền màu hồng, đang tự véo má mình.
Đáng yêu quá đi.
So với phong cách trang trí tối giản hơi hướm Nhật Bản trong nhà thì nó thật sự rất lạc quẻ. Trần Câu không nhịn được bật cười, cậu dễ bị chọc cười bởi những thứ khá là lạ, đơn giản như tưởng tượng đến cảnh lỡ như mình đi họp tổ chuyên môn, rồi trao đổi thông tin liên lạc với giáo viên trường bạn, người ta ai nấy đều dùng ốp lưng trong suốt trông cực kỳ chuyên nghiệp, đến lượt Trần Câu lấy ra thì quá là đặc sắc luôn, một con Cinnamoroll rất chi là kawaii.
Dân công sở ai cũng như ai, Wechat trống trơn, hình nền điện thoại cũng cực kỳ đơn giản, vẻ mặt thì trông như không thiết tha gì đến cuộc sống này nữa, ý niệm muốn chết quách đi cho xong của nô lệ tư bản cứ bay lởn vởn.
Còn mấy người làm sếp thì đâu có thế, họ hồ hởi nồng nhiệt, trong điện thoại lưu toàn ảnh Thần Tài vàng vàng chói mắt, giống như tên lớp trưởng kia ấy.
Nghĩ đến đây Trần Câu đột nhiên nhận ra mình vẫn chưa báo tin cho người ta.
Sáng nay lúc ở khách sạn, Bùi Kính Xuyên đã nói cậu ấy đã biết chuyện của lớp trưởng rồi, có thể giúp được.
Trần Câu gọi điện thoại cho lớp trưởng.
Bên kia vừa nghe xong thì mừng như được mùa, đòi mời Trần Câu ăn bữa cơm.
“Thôi đừng, tôi cũng đâu có ở cùng Bùi Kính Xuyên.” Trần Câu cảm thấy có vẻ đối phương hiểu lầm rồi thì phải, chắc cậu ta cho rằng Bùi Kính Xuyên đang ở bên cạnh mình, thế là cậu nói tiếp: “Cậu ấy mới về nước thôi, hôm nay vẫn còn bận lắm.”
“Tôi biết mà.” Thái độ của gã cũng rất cứng cựa. “Chủ yếu là ngoài 'Băng Xuyên' ra thì có mấy đứa khác về rồi, mọi người bàn nhau tối nay tụ tập một tí, tôi có nhắn tin cho cậu mà cậu chưa trả lời.”
Trần Câu lướt màn hình qua xem, đúng là lúc chiều đã nhận được tin nhắn song lại không để ý.
“Vậy…” Cậu hơi do dự hỏi: “Bùi Kính Xuyên có đi không?”
“Cậu ta không đến được.” Hình như gã bị ai đó vỗ vai, ậm ờ nói cái gì đó rồi lập tức cao giọng. “Ngại gì nữa, tài xế của tôi chuẩn bị xuất phát đến đón cậu đấy, tối nay không say không về!”
Gã sợ cậu không đồng ý nên cúp máy cái rụp.
Trần Câu dở khóc dở cười, tối qua cậu mới nốc rượu xong, bây giờ làm sao mà uống nổi nữa. Cậu chỉ đành chậm chạp ghế đứng dậy, chuẩn bị đi cho có mặt là được.
Ra ngoài thì phải thay quần áo, Trần Câu mở tủ đồ ra, bên trong hầu hết đều là quần áo nhạt màu. Bởi vậy bộ đồ màu xanh lam lấp ló ở dưới cùng trông cực kỳ nổi bật.
Mặc dù mở ra một cái là lấy được ngay, nhưng bình thường Trần Câu không hề chạm vào nó.
Chẳng vì lý do gì khác, chỉ bởi đây là đồng phục thời cấp ba của Bùi Kính Xuyên.
Không đâu lại giấu đồng phục của người ta trong tủ đồ của mình, nhìn là thấy kỳ muốn chết.
Vì vậy mỗi lần mở tủ Trần Câu đều chỉ liếc nó mì cái, đợi đến lúc chuyển mùa mới lấy ra giặt giũ phơi khô, rồi lại cất vào cẩn thận.
Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng thôi, tức là những lúc Trần Câu đau lòng vì chuyện gì đó, cậu sẽ chui vào tủ quần áo ôm bộ đồng phục kia, rồi vùi mặt vào mà hít hà một lúc.
Giống như hít cỏ bạc hà mèo vậy.
Ngẫm lại thì cậu thấy bản thân cũng b.iến th.ái ra phết.
Trần Câu cụp mắt, đóng cửa tủ lại.
—
Gã lớp trưởng tên là Uông Bác, mặt trắng tròn mắt hí, tốt nghiệp chưa được ba năm đã nhảy ngang sang ngành khác. Gã đứng ở đó, trông hệt như một con mèo thần tài với vẻ mặt cực kỳ hớn hở.
Lần trước Trần Câu đến biệt thự của gã vào một ngày trời xấu nên không thể ngắm nghía kỹ cách bài trí bên trong. Hôm nay không mưa, tuy ve vẫn kêu song nhìn chung cũng khá tĩnh lặng. Trần Câu đứng dưới giàn hoa tường vi, nheo mắt nhìn cây dương đang xào xạc trong gió.
Cậu chẳng kiêng kỵ gì, cảm thấy chỉ cần là thực vật thì đều đáng yêu và đẹp mắt.
“Cậu vào trong uống thêm chút đi.” Uông Bác cầm ly sâm panh đi tới, kéo cánh tay Trần Câu. “Cả đám đang đợi cậu đấy!”
“Tôi đang bị dị ứng.” Trần Câu kín đáo lùi lại một chút, cười nói: “Các cậu cứ uống trước, tôi đi ngắm hoa một lát.”
Uông Bác vỗ lưng cậu: “Được, vậy tôi vào trong nhé!”
Thời còn đi học bọn họ vốn không cùng một hội. Trần Câu thì còn đỡ, nói chung có thể nói vài ba câu với mọi người trong lớp chứ không như Bùi Kính Xuyên, nguyên ba năm cấp ba mà đến tên lớp trưởng còn chẳng nhớ nổi.
Trong sân toàn là thanh niên trẻ trung, ồn ào đến mức chim chóc cũng thấy phiền mà quay đầu vỗ cánh bay đi mất. Người thì đang ra sức lắc chai bia rồi hét toáng lên mở nắp ra khiến bọt trắng phun tung tóe, đám còn lại thì đang trò chuyện rất to tiếng, miệng thì toàn bô bô về cổ phiếu quỹ đầu tư, ai mới tậu được chiếc siêu xe phiên bản giới hạn nào.
Trần Câu thấy hơi đau đầu.
Cậu chẳng rõ mình bị gọi tới đây để làm gì, cũng không muốn phụ ý tốt của lớp trưởng nên lấy hai quả dâu tây từ từ ăn, vừa ăn vừa lượn lờ đi ra bên ngoài, thân hình gần như bị giàn hoa rậm rạp che khuất.
Ở lại thêm nửa tiếng nữa vậy, Trần Câu nghĩ, đợi mọi người chơi cũng hòm hòm rồi thì tìm cớ chuồn sau.
Cơ mà còn chưa được mấy phút thì cậu đã bị người ta gọi lại.
“Trần Câu!”
Một anh chàng tóc xoăn đi về phía cậu, vẻ mặt trông rất ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây… Thôi được rồi khỏi cần nghĩ, tôi biết ngay cậu quên tên tôi rồi.”
Trần Câu gật đầu cười: “Xin lỗi nhé.”
Người kia chắc là vừa mới vào, áo khoác choàng trên người còn chưa cởi ra: “Tôi Đàm Miểu đây!”
“Ồ.” Trần Câu thoáng sững người, kế đó kinh ngạc trợn tròn mắt. “Là cậu à.”
Cậu nhóc vừa gầy vừa lùn luôn ngồi bàn đầu tiên, mắt kính còn dày hơn cả đít chai xưa kia, bây giờ đã hoàn toàn thay da đổi thịt khiến người ta thật sự không nhận ra nổi.
Đàm Miểu vuốt lại tóc: “Cậu có bận không, nếu không bận thì giúp tôi một việc.”
Cậu ta ghé sát vào thì thào nói: “Thằng bạn trai cũ của tôi đang nhìn chằm chằm đằng kia đó… nhớ không, Vương Hâm ấy. Tôi không ngờ hắn cũng ở đây, có thể hợp tác diễn với tôi một tí được không?”
Kề sát như vậy làm Trần Câu suýt nữa bị hàng lông mi giả rõ mồn một kia đâm vào mắt, cậu theo phản xạ khẽ nghiêng người về sau: “Xin lỗi, tôi không hiểu lắm…”
“Úi dào, xem cậu sợ chưa kìa!”
Đàm Miểu trách yêu liếc cậu một cái, không cho cậu cơ hội từ chối đã khoác tay: “Tôi cũng đâu cần cậu giả làm bạn trai tôi, chỉ cần lát nữa ông đây chém gió, cậu phụ họa theo mấy câu là được.”
Trần Câu chưa bao giờ gặp phải mấy tình huống như này, đến lúc bị kéo vào ngồi phịch xuống giữa đám đông, cậu lập tức bị mùi nước hoa xộc vào mũi hắt xì mấy phát.
Đàm Miểu rút một tờ khăn giấy từ trong túi ra: “Anh yêu ơi anh bị cảm rồi hở?”
“… Cảm ơn.”
Trần Câu vừa ngồi thẳng người dậy thì từ đâu có chai bia đập xuống bàn phát ra tiếng “bốp”.
Vương Hâm ở phía đối diện mặc một chiếc ba lỗ màu đen và quần đùi đi biển, nom bộ dạng rất bất cần đời, còn đang bẻ khớp tay răng rắc nữa chứ.
Y nhìn chòng chọc vào Đàm Miểu: “Chưa được bao lâu đã tìm thằng khác rồi?”
Đàm Miểu không chịu yếu thế: “Thằng khác cái đếch gì, ông chả thèm! Đây là bạn thân của ông nhá!”
Mấy người xung quanh đều đã say khướt, người ôm cây ghi-ta ngồi hát, người khác thì trèo lên khung xích đu giật dây điện treo mấy cái bóng đèn nhỏ. Uông Bác vừa lo bên này xong là phải chạy qua bên kia, bận đến nỗi tay chân cuống cuồng.
“Bạn thân cái gì, không phải trai em mới cướp về à?”
“Ông đây mà phải đi cướp đàn ông? Tôi nói cho anh biết, chia tay anh xong, nửa năm nay mấy người ngủ với tôi còn nhiều hơn số gạo mà anh ăn đấy!”
Trần Câu đặt hai tay lên đầu gối, cố gắng giữ vẻ mặt điềm nhiên nhất có thể.
Cậu thật sự không dám tin.
Trong ký ức của cậu, hoàn cảnh của gia đình Đàm Miểu không tốt lắm, lúc nào cũng nói chuyện nhỏ nhẹ từ tốn, nhưng thật ra lại rất mạnh mẽ, cũng rất nhiệt tình giúp đỡ người khác.
Vương Hâm không thể ngồi yên nữa, cơ mặt giật giật: "Tôi không tin, em lừa tôi!”
“Hừ.” Đàm Miểu vắt chéo chân. “Không tin thì anh hỏi Trần Câu xem, xem rời xa anh tôi sống tốt thế nào!”
Ánh mắt lạnh lẽo như dao găm phóng xoẹt tới chỗ cậu.
Trần Câu im như hến.
Cậu muốn bỏ chạy rồi á.
Trần Câu nuốt nước bọt, cố gắng phối hợp với Đàm Miểu: “…Đúng thế.”
Vương Hâm đứng phắt dậy, hai mắt trừng trừng: “Em có còn cần mặt mũi nữa không?”
“Mẹ nó chứ tôi việc gì phải giữ thể diện trước mặt anh?” Đàm Miểu cười khẩy. “Anh đúng là hèn hạ thật, lúc ông đây lẽo đẽo theo sau anh thì mày đối xử với tôi thế nào? Là anh đá tôi đấy nhé! Ok, bây giờ tôi thông não rồi, tôi thích đi ngủ với thằng khác thì anh lại ra vẻ không cam lòng, dựa vào đâu hả?”
Mọi người đứng quanh cũng chú ý đến động tĩnh bên này.
Vương Hâm tức giận đi tới đi lui, vén vạt áo lên để lau mồ hôi, còn Đàm Miểu thì mồm mép sắc như dao, lập tức dựa sát vào Trần Câu.
“Thấy cái bụng phệ kia chưa? Đàn ông mà càng mập là ớt càng bị ngắn lại đấy. Hồi đó tôi đúng là mù mới giữ thể diện cho anh, giờ nói cho anh biết ngủ với anh cả ba năm mà cúc hoa của ông vẫn chẳng khác gì còn nguyên zin nguyên mác!”
Bầu không khí của cả sân ngay lập tức lặng ngắt như tờ.
Trần Câu yên lặng, khẽ nắm lấy tay Đàm Miểu.
Đàm Miểu đang run rẩy.
Cậu ta dùng những lời lẽ cay độc nhất để làm tổn thương người yêu cũ, song bản thân cũng không kìm được mà run rẩy. Rõ ràng mặt mày đã trắng bệch vậy mà vẫn tiếp tục chọc giận đối phương.
Cảm xúc bị kéo căng như dây đàn, không ổn định lại nổi.
“Đừng sợ.” Trần Câu khẽ nói. “Tôi đưa cậu ra ngoài ngắm sao nhé, tối nay bên ngoài khá là mát mẻ.”
Đàm Miểu sụt sịt mũi, cố gắng ngước mặt lên: “Không được, gió lớn quá, tôi sợ làm lệch mi giả.”
Vương Hâm giận đến độ mặt đỏ bừng bừng, y vớ lấy chai bia định ném về phía đối diện: “Sao mày không cút xuống địa ngục đi!”
Trong sân loạn cào cào, Uông Bác hoảng hốt từ phía sau chạy tới: “Giữ nó lại!”
Bốn năm người khác ùa tới, Vương Hâm vẫn cứ điên khùng gào lên: “Bà mày còn đang ở bệnh viện, tao gọi một cuộc điện thoại là bà ta xuống mồ! Còn cái tiệm thú cưng nuôi một đống mèo hoang của mày nữa, mày tin không…”
Đồng tử Đàm Miểu co rút lại.
Vương Hâm vừa nói vừa giãy giụa, y định ném chai bia vào đầu Đàm Miểu.
Xoảng ——
Chai bia rơi xuống đất tạo ra tiếng vỡ rất lớn.
Nhưng không lớn bằng tiếng kêu thảm thiết của Vương Hâm.
Trần Câu giơ tay che chắn cho Đàm Miểu, lồng ngực cậu phập phồng dữ dội, vẻ mặt sững sờ kinh ngạc.
Trong màn đêm, hai tay Vương Hâm bị bẻ quặp ra sau, cả người bị ấn chặt xuống bàn. Mà người đang đè y khỏi nói đến việc hơi thở vẫn luôn ổn định, đến cả áo sơ mi cũng phẳng phiu không hề có nếp nhăn.
Người đó ngẩng đầu nhìn Trần Câu.
Hắn vẫn đang khống chế một người đang vùng vẫy như cá chết, vậy mà vẻ mặt lại thản nhiên hệt như lúc ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ trong giờ chuyển tiết vậy.
Tựa như thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng cũng có thể chỉ mới trong một khoảnh khắc. Trần Câu ngơ ngác lên tiếng: “Sao cậu lại đến đây?”
Bùi Kính Xuyên bình tĩnh đáp lại.
“Ừm, thật trùng hợp.”