Nếu phải nói Trần Câu nhạy cảm nhất với mùi gì nhất, thì chắc chắn sẽ là mùi thuốc khử trùng.
Bởi cậu đã quá quen với nó rồi.
Nhưng lớp trưởng Uông Bác và Đàm Miểu thì lại không như thế. Một người thì cứ căng thẳng xoa tay, thỉnh thoảng lại lấy tay che mũi cố hắt hơi một cái, người còn lại thì hai mắt đã hơi đỏ lên.
Dĩ nhiên cũng có thể là bị Bùi Kính Xuyên dọa cho sợ.
Đôi lông mi giả vừa đen vừa dày biến mất, chiếc áo khoác khoa trương cũng chẳng còn. Mất đi lớp trang điểm và miếng độn vai khiến cậu ta dường như trở về với hình ảnh thiếu niên gầy gò yếu đuối ngày trước.
Mang theo cặp mắt kính dày cộp, lạc lõng ngồi ở bàn đầu.
Những lúc bị mọi người lờ đi, chỉ còn lại một mình mình trong lớp thì bờ vai cứng đờ kia mới có thể thả lỏng.
Giống như bây giờ vậy.
Trần Câu và Uông Bác ngồi trên hàng ghế dài ở hành lang, không nghe được cuộc đối thoại bên trong ra sao, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Bùi Kính Xuyên và dáng vẻ co rúm của Đàm Miểu từ ô vuông trong suốt trên cánh cửa.
Thỉnh thoảng có y tá đẩy xe đi ngang qua, Uông Bác lén liếc nhìn một cái, nhỏ giọng hỏi: "Cậu nói xem, chắc không phải Bùi Kính Xuyên đánh người ta liệt giường đâu ha..."
Trần Câu quả quyết đáp: "Không đâu."
Bởi vì Bùi Kính Xuyên không thật sự ra tay mà chỉ là đè Vương Hâm lên bàn, khống chế tên đó không nổi điên nữa, nếu không chẳng biết chai bia kia sẽ đập vào đầu kẻ xấu số nào.
Thế là tên Vương Hâm một mực không chịu, khăng khăng mình chóng mặt bị thương nặng, sống chết đòi đến bệnh viện và báo cảnh sát.
Cái dáng vẻ hung tợn đó tựa như thiếu điều lột da tất cả mọi người xung quanh.
Thật ra trong ấn tượng của Trần Câu, Vương Hâm không phải là loại người khốn nạn vô lại như vậy. Cậu nhớ nhà y cũng có điều kiện lắm, y thích chơi bóng rổ, lúc nào cũng choàng vai bá cổ với đám học sinh thể dục trong lớp, trông cũng rất hòa đồng.
Trần Câu đang nghĩ ngợi lung tung thì cửa đã đẩy ra, Bùi Kính Xuyên mặt lạnh như băng, áo sơ mi thẳng tắp, sải bước đi về phía họ.
Uông Bác phóng tới như bay.
"Chủ tịch Bùi, thật sự xin lỗi... Bác sĩ nói thế nào?"
Buổi tụ tập tan tành, Vương Hâm đòi đi bệnh viện kiểm tra nên mấy người bọn họ đành cùng đi với y. Quần quật đến hơn nửa đêm, vừa nãy mới lấy được kết quả chụp phim, bác sĩ giải thích tình trạng cho hắn và Đàm Miểu, nói là không bị gì nghiêm trọng.
Nhưng những lời này lẽ ra không phải do Bùi Kính Xuyên thuật lại mới đúng.
Đàm Miểu đi theo sau, hai mắt sưng húp: "Xin lỗi..."
Trần Câu cũng đứng dậy an ủi cậu: "Chuyện này không trách cậu được, đừng buồn."
Dù sao cũng chả ai ngờ tới chuyện tên Vương Hâm kia đột nhiên nổi điên mà.
"Tôi..."
Đàm Miểu cắn môi, có hơi sợ sệt liếc nhìn Bùi Kính Xuyên rồi lập tức cụp mắt xuống.
Giọng nói lạnh lùng của đối phương trong mười mấy phút trước vẫn còn văng vẳng bên tai cậu ta.
"Cố tình chọc giận Vương Hâm là chuyện riêng của cậu, tại sao lại lôi Trần Câu vào."
Lúc đó cậu ta theo bản năng thanh minh: "Không có, chúng tôi đúng thật là bạn bè mà..."
"Bạn bè?"
Tai trái Bùi Kính Xuyên đeo một chiếc tai nghe bluetooth, dường như có người đang báo cáo gì đó với hắn. Hắn ngước mắt nhìn Đàm Miểu, trong con ngươi đen láy không hề che giấu vẻ mỉa mai, tựa như là một đầm băng sâu thẳm đang không ngừng tỏa ra từng luồng hơi lạnh.
Đàm Miểu cứng đầu đáp: "Vâng... Chủ tịch Bùi ở nước ngoài nên không biết, sau khi tốt nghiệp hai chúng tôi rất thân nhau."
Bùi Kính Xuyên bật cười thành tiếng.
Hắn tiện tay tháo tai nghe xuống.
"Mỗi tuần Trần Câu học ca tối mấy buổi, thích ăn món nào trong căn tin, buổi tối đi dạo bị ai bắt chuyện, tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay đấy."
Đàm Miểu sững sờ.
Tính ra Bùi Kính Xuyên đã nói giảm nói tránh rồi.
Hắn thậm chí còn biết cả màu khăn tắm của Trần Câu nữa là.
"Thân với nhau?"
Bùi Kính Xuyên phóng mắt nhìn cậu ta từ trên cao: "Cậu biết Trần Câu sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nếu thật sự đánh nhau với Vương Hâm cậu ấy nhất định sẽ che chắn cho cậu."
Hắn có thể tưởng tượng ra được trong tình huống hỗn loạn như vậy, chỉ cần một chút sơ sót thôi là Trần Câu sẽ bị người ta đẩy ngã xuống đất—
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Bởi hắn đã phải rất cố gắng để kiềm chế bản thân không dùng chân đạp lên mặt Đàm Miểu.
Mọi việc cũng chẳng có gì phức tạp, đôi tình nhân sau khi chia tay oán hận không ngừng dây dưa, một người không cam tâm còn một người thì đầy phẫn hận, cuối cùng bắt đầu giày vò lẫn nhau. Mẹ của Đàm Miểu vẫn đang nằm viện, tiền viện phí phụ thuộc vào doanh thu của cửa hàng thú cưng, mà tiền vốn khởi nghiệp của cửa hàng đó là do Vương Hâm bỏ ra.
Bao nhiêu năm như vậy, em nợ tôi, em phải trả lại tôi. Xương cốt bị gãy thì vẫn còn dính gân, từng chuyện từng chuyện bới móc ra mà tính toán, từ lâu đã không thể tính rõ nữa rồi.
Nhưng ban đầu cả hai người đều đóng cửa tranh cãi với nhau.
Cho đến khi Đàm Miểu không chịu nổi nữa mà hoàn toàn trở mặt.
Cậu ta lựa chọn thời điểm họp lớp, cũng chính là nơi có nhiều người chứng kiến nhất, dùng những lời lẽ độc địa để chọc giận Vương Hâm. Cậu ta biết y sĩ diện, sẽ không chịu nổi sự sỉ nhục như vậy.
"Trước đây hắn ta cũng từng đánh tôi."
Đàm Miểu đột nhiên lên tiếng, dáng vẻ như mặc kệ mọi thứ nhún vai: "Cho nên tôi biết hắn sẽ ra tay."
Nhưng cậu ta cố ý tiếp cận Trần Câu không phải là muốn kéo người vô tội xuống nước.
Mà là bởi vào lúc hoang mang rối bời nhất, cậu ta đã nhìn thấy Trần Câu.
Trong đêm hè yên tĩnh, người đứng dưới giàn tường vi có một đôi mắt trong veo.
Dáng người người ấy thẳng tắp, áo sơ mi xắn đến khuỷu tay. Vẻ mặt bình thản dịu dàng nghiêm túc cắn từng miếng dâu tây, hệt như những ly rượu lắc lư đằng sau hay tiếng cười nói ồn ào đều không liên quan đến người ấy. Ngay cả ánh trăng cũng thiên vị người, nhuộm lên hàng mi tựa lông quạ kia một màu mờ mờ ảo ảo.
Vô ưu vô lo, không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Được cha mẹ yêu thương, được bạn bè yêu quý, ngay cả Bùi Kính Xuyên không thèm để ai vào mắt cũng luôn dịu dàng dõi theo cậu.
Dựa vào cái gì chứ.
Ác ý đột nhiên xuất hiện, sự đố kỵ không tên dâng lên. Cậu ta tỏ vẻ thân mật tiến lại, khoác lấy tay Trần Câu.
Giống như trong tưởng tượng, làn da lành lạnh mang theo mùi dâu tây thanh mát.
Trần đời Đàm Miểu ghét nhất là dâu tây.
Tươi tắn, ngọt ngào, dễ hỏng, chỉ cần dùng sức bóp mạnh một cái—
Cậu ta cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Chỉ mới mấy tiếng trước thôi, Trần Câu đã nắm tay cậu ta rất chặt.
"Đừng sợ, tôi đưa cậu ra ngoài ngắm sao nhé?"
Mà giờ phút này, vẫn là đôi mắt với màu con ngươi nhàn nhạt kia hết sức nghiêm túc nhìn cậu ta hỏi, cậu ổn chứ.
Đàm Miểu chẳng ổn chút nào.
Vừa rồi trong phòng bệnh Vương Hâm nghiến răng nghiến lợi rống lên, nói sẽ không tha cho cậu ta.
"...Vậy phải làm sao bây giờ?"
Trán Uông Bác đã rịn đầy mồ hôi hột, không ngừng than thở: "Thế này chẳng phải lôi cả chủ tịch Bùi vào rồi sao?"
"Ừm." Bùi Kính Xuyên gật đầu. "Tên đó nói rồi, ai cũng đừng hòng chạy thoát."
Trong bãi đỗ xe, Trần Câu đột nhiên quay phắt sang: "Hả?"
Không biết có phải do ánh sáng mù mờ hay không, mà cậu lại cảm thấy vẻ mặt Bùi Kính Xuyên có một nét nghiêm nghị thật xa lạ.
Mặc dù hắn toả ra phong thái cao quý, sống lưng thẳng tắp, nhưng hai cúc áo trên cùng đã mở ra, tóc mái cũng hơi rũ xuống, mất đi vẻ nghiêm cẩn mực thước lúc mới gặp lại, thêm vào đó là chút mệt mỏi tựa như không phải là chủ tịch ngời ngời vừa từ bên kia đại dương trở về, mà là thiếu niên làm bài tập toán dưới ánh hoàng hôn ráng đỏ năm nào.
"Không sao, tôi đưa cậu về trước, chuyện này không liên quan đến cậu."
Bùi Kính Xuyên mở cửa ghế phụ, hơi khom lưng, là một động tác chờ đợi.
Uông Bác hô to một tiếng rồi chạy tới.
"Chủ tịch Bùi yên tâm! Tôi quen bố mẹ Vương Hâm, không thể làm ảnh hưởng đến chủ tịch được. Tôi cũng là nhất thời đắc ý, không ngờ lại gây ra chuyện thế này..."
Bùi Kính Xuyên đứng thẳng dậy.
"Sao lại không chứ?"
Hắn khẽ thở dài: "Vừa rồi lúc tôi đi, tên đó đã dặn dò người đàn em bảo tôi đi về nhà liệu mà cẩn thận cái mạng."
Dù sao thì trước mặt nhiều người như thế, hắn lại bẻ tay Vương Hâm đè y lên bàn, mặc cho tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết kia, thậm chí khi Vương Hâm giãy dụa với lấy con dao ăn trên bàn hắn còn hung hăng đạp lên tay y.
Đó cũng là nguyên nhân Vương Hâm phải nhập viện.
Gãy xương ngón út.
Lưng Uông Bác ướt đẫm mồ hôi, thấm ra hết cả áo.
Trong bãi đỗ xe hơi lạnh thổi vù vù, gã có nằm mơ cũng không ngờ buổi tụ tập lại thành ra thế này. Gã chỉ định nhân lúc mọi người rảnh rỗi mời vài người đến ăn uống một bữa, cũng là để kéo gần quan hệ cho một vụ làm ăn sắp tới. Ai ngờ Đàm Miểu không mời mà đến, còn Bùi Kính Xuyên đã từ chối lại xuất hiện ngay đúng lúc đó.
Gã vốn tưởng gọi được Trần Câu đến thì Bùi Kính Xuyên cũng sẽ có mặt.
Cho nên lúc thấy hắn không tới, gã cũng chẳng mấy mặn mà với Trần Câu.
Vừa rồi trên đường tới đây gã thuyết phục mãi Vương Hâm mới đồng ý không báo cảnh sát. Có lẽ gã ngại có camera quay lại cảnh y ra tay trước, nhưng đôi mắt âm u lạnh lẽo kia cứ dán chặt vào Đàm Miểu và Bùi Kính Xuyên.
Chuyện này chưa xong đâu.
Hiện giờ người nhà Vương Hâm đã đến bệnh viện, Đàm Miểu cũng nhiều lần tỏ ý cậu ta sẽ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện một cách thẳng thắn và đàng hoàng, cho nên Uông Bác và những người khác đành phải ra về chờ xem mọi chuyện diễn biến ra sao.
Có điều gã vẫn cảm thấy quá khoa trương.
Vương Hâm dù có giỏi bắt tội ra sao thì cũng không động được đến một sợi tóc của Bùi Kính Xuyên ấy chứ, bởi hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp—
"Khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại công ty vậy." Bùi Kính Xuyên suy nghĩ cẩn thận rồi nói. "Lớp trưởng, chuyện tối nay phiền cậu giữ bí mật giúp."
"Tôi nhất định giữ bí mật, yên tâm nhé!"
Uông Bác làm động tác kéo khóa miệng, vừa làm xong lại nhớ tới lời hắn vừa nói: "Ở lại công ty?"
"Ừm."
Bùi Kính Xuyên nhìn về phía Trần Câu: "Tôi đưa cậu ấy về nhà trước, vừa hay cũng gần công ty."
Cơ hội tốt thế này!
Uông Bác vội vàng tiến lên: "Đâu cần chủ tịch Bùi..."
Gã vốn định thừa cơ mời đối phương đến nhà mình ở tạm, có lẽ Bùi Kính Xuyên ở nước ngoài lâu nên lá gan cũng bé như hạt đậu, thế mà lại sợ đến mức không dám về nhà, đây chẳng phải là cơ hội tốt để thân thiết hơn sao?
Nhưng còn chưa kịp nói xong thì gã đã thấy Bùi Kính Xuyên nhẹ nhàng đẩy eo Trần Câu, ấn cậu vào ghế phụ.
Uông Bác tiếp tục tranh thủ: "Chỗ tôi an ninh tốt lắm..."
Cách đó không xa có một chiếc xe bật đèn khẩn cấp chạy tới, tiếng động cơ ngày càng gần, tấm áp phích khổng lồ gắn chợt lóe ánh sáng lên rồi lại tối sầm theo tiếng xe đi khuất. Người thanh niên quay lưng về phía gã vờ như không nghe thấy, những ngón tay thon dài che lại luồng sáng kia, toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt vào người ngồi trong xe.
Đóng cửa rồi xe dừng lại khoảng hai ba giây, lúc này đây Bùi Kính Xuyên mới quay người lại.
Uông Bác đột nhiên lạnh sống lưng.
Gã cảm thấy như bị dao cứa qua má, ánh mắt của Bùi Kính Xuyên hệt như của con rồng khổng lồ phát hiện ra dưới chân núi có kẻ trộm hèn hạ lén lút dòm ngó vàng bạc châu báu mà mình cất giữ trong hang động.
Nhưng cảm giác kỳ quái này chỉ chợt thoáng qua.
Bởi Bùi Kính Xuyên mỉm cười, nói với gã bằng giọng điệu cực kỳ ôn hòa: "Vất vả rồi."
Sau đó hắn đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái rồi phóng đi mất.
Uông Bác ngây người đứng im một hồi, đoạn cúi đầu thở hắt một hơi.
Mà Trần Câu ngồi trong xe vẫn còn đang nhoài người nhìn ra ngoài. Xe đã chạy khỏi bãi đỗ tiến vào đường lớn, mà cậu vẫn chẳng thèm nhìn Bùi Kính Xuyên.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng, Bùi Kính Xuyên thầm nhếch miệng cười, rồi khẽ hắng giọng một tiếng.
"Tôi sợ có người đi theo." Trần Câu cuối cùng cũng quay đầu lại. "Chắc cậu không bị trả thù đâu nhỉ?"
Bùi Kính Xuyên trầm ngâm một lát: "Có khả năng đó."
Mắt Trần Câu trợn to mắt.
Nếu không phải đang ở trên xe thì cậu nhất định sẽ túm lấy cánh tay Bùi Kính Xuyên, lo lắng đứng ngồi không yên.
"Đừng sợ." Trần Câu lấy điện thoại ra. "Để tôi gọi cho ba, chắc chắn sẽ có cách."
Cậu hiếm khi dính vào những chuyện rắc rối thế này, giờ đây vẫn theo bản năng muốn cầu cứu ba mẹ, nhờ họ giúp một tay.
Cổ tay cậu bị nắm lấy.
Không biết từ lúc nào xe đã dừng lại bên đường, Bùi Kính Xuyên vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu an ủi: "Thật sự không cần đâu, tránh mặt một thời gian là được."
Trần Câu ngước mặt lên: "Tránh thế nào đây?"
"Thì cứ trốn mấy ngày thôi." Bùi Kính Xuyên nghĩ ngợi. "Để phòng khi trên đường về nhà lại bị cho ăn một gậy.”
Giờ đã hơn một giờ sáng, nhiệt độ điều hòa trong xe rất dễ chịu, song Trần Câu vẫn cảm thấy miệng mình khô khốc không thôi. Một phần là vì lo lắng, nhưng cũng có một phần là vì con người Bùi Kính Xuyên này đôi lúc lại quá vô tâm.
Trong xe chỉ có hai người bọn họ, không gian kín mít thế này rất dễ tăng thêm sự mờ ám.
Huống hồ Bùi Kính Xuyên còn nhoài người về phía cậu nữa.
Không còn cà vạt và dây an toàn trói buộc, cùng với chiếc áo sơ mi hơi hở ra, Trần Câu gần như có thể nhìn thấy hết những thớ cơ ngực săn chắc kia. Có lẽ vì đang ở trong xe nên Bùi Kính Xuyên không cần phải duy trì hình tượng. Hắn cởi thêm một cúc áo, từ yết hầu đến lồng ngực, rồi đến cả hình dáng cơ bụng—
Là một cơ thể nam tính đã trưởng thành hơn so với thời non nớt khi xưa, hormone đàn ông nồng đậm không che giấu nổi.
Tim Trần Câu nảy lên, cậu quay phắt sang chỗ khác.
Muốn tự tát mình một cái quá đi.
Đã là lúc nào rồi mà cậu lại còn tâm trí nhìn chằm chặp vào Bùi Kính Xuyên chứ. Trần Câu xấu hổ vô cùng, mặt như sắp bỏng tới nơi: "Vậy, vậy phải làm sao?"
Bùi Kính Xuyên cười cười: “Ở lại công ty một thời gian là được, cậu đừng lo.”
Sao có thể không lo đây.
Vừa về nước chưa được hai ngày đã dính vào chuyện lớn thế này, mặc dù Trần Câu biết với thân phận của Bùi Kính Xuyên chắc chắn sẽ có phòng riêng và trợ lý sinh hoạt, nhưng trong đầu vẫn cứ bất giác hiện lên hình ảnh trong đêm khuya hắn đứng trong tòa nhà cao tầng, nhìn xuống phố phường rực rỡ ánh đèn.
Cậu từng thấy vẻ mặt đó của Bùi Kính Xuyên, vẻ mặt hiện lên sự ngưỡng mộ, và cả sự cô độc không thể che giấu.
"Thật sự không sao đâu, có giường mà, còn ăn uống thì tôi mua tạm gì đó ở cửa hàng tiện lợi là được."
Dường như nhận ra sự lo lắng của cậu, Bùi Kính Xuyên tiếp tục trấn an: "Buổi tối có nhiều người tăng ca lắm nên cũng có thể ở cùng tôi... Mặc dù tôi vừa về nên gần như chưa quen ai, nhưng từ từ sẽ ổn thôi, cậu yên tâm."
Lông mi Trần Câu thoáng run lên.
Cậu gần như là buột miệng.
"Công ty cậu khá gần chỗ tôi, hay là cậu cứ ở tạm nhà tôi hai ngày nhé?"
Bầu không khí thật sự quá yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.
Cả hai từng là bạn bè cực kỳ từng thân thiết, hơn nữa giữa con trai với nhau ở nhờ vài đêm là việc hết sức bình thường. Trần Câu bấu lòng bàn tay mình, cố gắng kiểm soát trái tim đang đập loạn kia.
Bùi Kính Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế, vẻ mặt rất chân thành.
Mà giọng điệu lại có chút ngại ngùng.
"Được chứ, có làm phiền cậu quá không?"