Hôm Nay Trần Câu Đã Uống Thuốc Chưa

Chương 9

Trần Câu cảm thấy đầu óc mình mụ mị cả đi.

Cậu ngồi ngay ngắn trên sofa, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên đùi. Đến cả mơ cậu cũng không dám mơ tới chuyện người mình thầm mến xa cách suốt sáu năm, bây giờ lại chính tay mình dẫn về nhà, hơn nữa còn không thể ngó lơ thứ âm thanh đang phát ra kia.

Cách cậu tám mét.

Bùi Kính Xuyên đang tắm.

Dù sao cũng là khu nhà tập thể nên đã được xây dựng khá lâu đời, nội thất bên trong cũng có phần lỗi thời. Ba phòng ngủ một phòng khách, chỉ có phòng vệ sinh là có khu khô ướt tách biệt.

Trần Câu áp tay lên má.

Lúc vào nhà cả hai đều không nói gì nhiều với nhau. Cậu đi sắp xếp lại chăn đệm ở phòng ngủ phụ, nói có thể nghỉ ngơi rồi.

Dù sao vật lộn một hồi lâu, giờ đã hai giờ sáng rồi.

Bùi Kính Xuyên nhìn cậu: "Tôi đi tắm được không?"

"À." Trần Câu đáp. "Được chứ, để tôi lấy khăn cho cậu nhé."

Cậu ôm một chiếc khăn tắm trắng tinh từ trong tủ quần áo ra, đưa đến tận tay hắn: "Cậu cứ từ từ tắm, sáng mai tôi sẽ tắm sau."

Bùi Kính Xuyên không nói gì thêm mà xoay người đi vào bên trong. Trần Câu vệ sinh sơ qua rồi ngồi thẫn thờ trong phòng khách.

Hơi nóng phủ lên tấm kính mờ đục lớp sương mỏng, những vệt nước ngoằn ngoèo chảy dọc trên đó, tạo nên vẻ sống động và nóng bỏng hết sức. Cuối tuần ba mẹ Trần Câu có ghé qua cũng ít khi ở lại, cho nên việc ngồi đợi người khác tắm xong rất lạ lẫm với Trần Câu.

Cửa mở rồi.

Nội trong hai ngày ngắn ngủi thôi, mà đây đã là lần thứ hai Trần Câu được nhìn thấy phần thân trên tr.ần tr.ụi của Bùi Kính Xuyên.

Một lần là do đi nhầm phòng, một lần là ở trong phòng khách nhà mình.

Vẫn với chiếc khăn tắm quấn ngang hông, mái tóc còn ướt đen bóng khiến cho đường nét khuôn mặt của hắn càng thêm anh tuấn sắc bén. Bùi Kính Xuyên có thói quen tập gym, dưới ánh đèn hắt xuống những thớ cơ bắp đẹp đẽ lại chẳng quá khoa trương mang theo những giọt nước mát lạnh và mùi sữa tắm quen thuộc của Trần Câu, từng bước từng bước tiến về phía cậu.

Trần Câu gần như không thể thở nổi.

Ánh mắt cậu dừng lại nơi cánh tay Bùi Kính Xuyên.

Ngón tay Bùi Kính Xuyên rất dài, hình dáng khớp xương có thể nói là hoàn mỹ. Từ hồi còn đi học Trần Câu đã thích ngắm nhìn tay người ta, mà giờ phút này bởi do ngâm nước nóng mà phần thịt đầu ngón trỏ hơi nhăn lại, màu móng cũng càng thêm hồng—

Bùi Kính Xuyên cúi người xuống, khẽ véo má Trần Câu.

"Đang nghĩ ngợi gì mà ngơ ngơ ngác ngác thế."

Không biết là do ảo giác hay là thật sự đã bị mê hoặc, mà cậu luôn cảm thấy chất giọng khàn khàn của Bùi Kính Xuyên lúc này đầy vẻ quyến rũ, tựa như chiếc lông vũ khẽ lướt qua tai cậu.

Trần Câu mấp máy môi: "Tôi..."

"Tôi không mang theo đồ thay." Bùi Kính Xuyên đột nhiên thu tay về, đứng thẳng người dậy. "Đành phải mượn đồ của cậu mặc tạm vậy."

"Được."

Trần Câu váng vất đứng dậy, dẫn Bùi Kính Xuyên đi vào phòng ngủ chính. Lúc mới vào nhà cậu quá căng thẳng nên gần như chẳng nói chuyện gì, cũng không dẫn Bùi Kính xuyên đi tham quan nhà, chỉ như con robot trải xong giường ngủ rồi quay sang bảo: Cậu nghỉ ngơi đi.

Đèn phòng ngủ sáng lên.

Bùi Kính Xuyên kín đáo nhìn quanh một vòng, quả nhiên là phong cách thuộc về Trần Câu mà hắn biết.

Vật dụng trên giường đều là tông màu nhạt, cảm giác rất mềm mại và ấm áp. Chú gấu bông nhỏ xinh màu nâu dựa vào gối mỉm cười, trông rất ngây thơ đáng yêu. Bên cạnh là tủ quần áo và bàn học, tinh dầu thơm giúp dễ ngủ cắm trong chiếc bình sứ cổ phong cách cổ điển. Sách tiếng Anh cơ bản xếp thành chồng gọn gàng, ở trên cùng là một chiếc kẹp sách hình hoa hồng.

Trần Câu kéo tủ ra, quay đầu lại cong môi lên, để lộ hai lúm đồng tiền lấp ló: "May quá, tôi đã gấp chăn trước rồi."

Trái tim Bùi Kính Xuyên như bị mèo cào một cái.

Hắn biết Trần Câu sống rất tốt, sắp xếp cuộc sống của mình rất ngăn nắp, ba bữa bốn mùa nghiêm túc đón nhận mỗi buổi sớm mai.

Hắn đã sớm biết điều đó.

Nhưng đến khi thật sự tận mắt nhìn thấy, vẫn có chút không kìm nén được.

"Tôi có hai cái áo thun mua hơi rộng." Trần Câu lục tủ quần áo. "Cậu mặc chắc là vừa đấy. Còn quần thì...quần đùi thể thao được không?"

Cậu quay người lại: "Cậu xem thử."

Bùi Kính Xuyên dời mắt khỏi cái gáy Trần Câu.

Lần này giọng đúng là khàn thật.

"Ừm, được."

"Vậy ha." Trần Câu thở phào nhẹ nhõm. "Để tôi lấy cho cậu."

Bùi Kính Xuyên vốn định trêu đối phương một chút, nói rằng cả đồ lót hắn cũng không có thì phải làm sao đây. Nhưng giờ đây hắn lại chẳng thể thốt ra được lời nào. Trong lòng hắn Trần Câu cực kỳ thuần khiết, giống như bông tuyết mới được nâng niu trong lòng bàn tay vậy, đến cả hắn cũng không có tư cách bắt nạt cậu.

"Để tôi cho."

Hắn nhận lấy chiếc áo thun: "Làm phiền cậu rồi...hửm?"

Trần Câu chả hiểu chuyện gì mà quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Kính Xuyên đang nheo mắt.

"Kia là gì vậy?"

Trần Câu nương theo tầm mắt của hắn nhìn xuống dưới, ngay lập tức hơi thở của cậu như bị đông cứng.

Một chiếc áo đồng phục mùa thu màu xanh nhạt lặng lẽ nằm dưới đáy tủ.

Bùi Kính Xuyên đã vươn tay ra cầm lấy: "Đây là đồng phục cấp ba của chúng ta..."

"Đừng!"

Cẳng tay hắn bị cậu nắm chặt lấy, Bùi Kính Xuyên ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt đang hết sức hoảng hốt.

Trần Câu nuốt nước bọt.

Bùi Kính Xuyên khẽ lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: "Nếu tôi nhớ không lầm thì đồng phục của tôi mất rồi."

Hơi ấm trên cánh tay biến mất.

Trần Câu buông đối phương ra, im lặng lùi lại một bước: "...Ừm."

Cậu vốn không giỏi nói dối.

"Là cậu đưa cho tôi mà tôi chưa kịp trả lại." Trần Câu ấp úng giải thích. "Hôm đó trời mưa nên cậu đã đưa đồng phục...cho tôi, chắc là cậu quên mất rồi."

Sao mà Bùi Kính Xuyên có thể quên được.

Mùa hè năm ấy cũng là thời điểm gần đến kỳ thi đại học, những cơn mưa ập đến nhiều đến lạ thường. Những tờ đề toán bay phần phật, hàng lá rụng thấm đẫm nước mưa và bầu trời bị tia chớp xé toạc in sâu trong ký ức của cậu. Nước trong ao tràn ra ngoài, nấm mọc lên từ lớp đất mềm xốp, mỗi khi nhìn ra ngoài cửa sổ là nhìn thấy ngay những đám mây nặng trĩu màu xám xịt.

Vào một ngày tháng năm, mọi người quyết định buông thả một phen.

Chẳng rõ đó là ngày nào, cả lý do cũng quên đi mất. Có thể là ăn mừng kết thúc kỳ thi thử lần ba, hoặc cũng có thể là sinh nhật bạn học nào đó. Chỉ nhớ rõ chuyện chủ nhiệm lớp mua một cái bánh kem rất lớn, chẳng ai muốn để lãng phí nên đều tụ tập lại, vừa ăn vừa khoác vai nhau hát hò. Ở trong lớp học và cả hành lang toàn là người, ồn ào đến nỗi ù cả tai. Đúng lúc đó lại mưa như trút nước, lúc đầu chỉ có mấy bạn nam, rồi sau đó các bạn nữ cũng lao vào la hét ầm ĩ trong cơn mưa xối xả.

Thầy chủ nhiệm như sắp nổi khùng tới nơi.

Sợ bọn họ dầm mưa đổ bệnh, sợ nhỡ đâu đứa nào đó hấp tấp rồi bị ngã. Còn giáo viên ngữ văn thì bưng chén trà thong dong nói, cứ kệ chúng nó đi, đây gọi là thiên tẩy binh đấy.

Thầy chủ nhiệm càu nhàu, nói cái gì khó hiểu thế.

Giáo viên Ngữ văn nhấp một ngụm trà nói tiếp, chính là cá chép nhỏ vượt Vũ Môn đó mà.

Có thật sự mọc ra vảy rồng, có thể cưỡi mây đạp gió nhìn thấy thế giới người lớn mà mình khao khát hay không, Trần Câu không biết.

Bởi vì ngay cả thở mạnh cậu cũng chẳng dám.

Hôm đó Bùi Kính Xuyên xin nghỉ, Trần Câu vô cùng chán chường ngồi bên cửa sổ nhìn bạn bè thoải mái vui đùa, dĩ nhiên trong lòng cậu cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Chỉ là tắm mưa thôi mà ––

Tuổi trẻ ai mà chẳng từng làm vài chuyện ngốc nghếch chứ?

Thế nên đến khi bị xách gáy lôi về tòa dạy học, cậu hoàn toàn không nhận ra bản thân đã bị lạnh đến mức mặt mũi trắng bệch.

"Rầm!"

Đó là phòng học nhạc không người, phía sau là bàn ghế chất cao thành đống, chỉ còn vài cái bàn lẻ loi nằm ở giữa. Bùi Kính Xuyên khóa trái cửa, quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trần Câu.

Trần Câu vẫn còn tâm trạng mà cười: "A, cậu đến rồi này..."

Giây tiếp theo, Bùi Kính Xuyên bế thốc cậu đặt thẳng lên bàn.

Động tác không dịu dàng chút nào.

Trần Câu ngây người, không dám hó hé cũng không dám từ chối, cứ thế ngẩn ngơ nhìn Bùi Kính Xuyên cởi áo ngay trước mặt mình.

Bùi Kính Xuyên cởi áo khoác đồng phục ra. Con người hắn dường như không có chuyện nổi loạn tuổi thiếu niên, trong hộc bàn luôn để một cây dù, áo đồng phục mặc trên người cũng chỉ nhiễm chút hơi ẩm lành lạnh.

Hắn lộn trái áo lại, dùng mặt vải mềm mại bên trong lau tóc cho Trần Câu.

Trần Câu cúi đầu, lắc lư theo động tác có chút mạnh bạo kia.

Lúc này cậu mới đưa tay lên sờ gáy mình.

Toàn là nước, ướt sũng, lạnh buốt.

Lau xong Bùi Kính Xuyên lại ngồi xổm xuống, không nói tiếng nào mà cởi giày của Trần Câu––

Trần Câu rụt người về sau, giọng run run: "Cậu làm gì vậy?"

"Cậu nói tôi phải làm gì?" Bùi Kính Xuyên quỳ trên đất ngẩng mặt nhìn cậu. Rõ ràng là tư thế ngước nhìn lên nhưng trong mắt lại tràn đầy cảm giác hung dữ và áp bức: "Cậu nói xem, bây giờ tôi sắp làm gì đây Trần Câu?"

Tiêu đời rồi.

Trần Câu hiểu ra, Bùi Kính Xuyên nổi giận thật.

Bùi Kính Xuyên bình thường không thân thiết với ai, người có thể được vị Đại Phật này nhớ tên chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, cho dù có thì qua miệng hắn cũng thay bằng tên chức vụ hết, ví dụ như lớp trưởng, cán sự môn, lớp phó học tập.

Và cả, cún con.

Bùi Kính Xuyên cũng không thường gọi tên cậu. Học kỳ hai lớp 12, hai người một ngồi bàn trước một ngồi bàn sau, đôi khi học chiều buồn ngủ, Trần Câu mơ màng vươn vai một cái sẽ cảm nhận được có người ở phía sau khẽ chạm vào tay mình.

Trần Câu không quay đầu lại nhìn.

Cậu chỉ cần đưa tay ra sau là nhận được viên kẹo đối phương đưa cho.

Vị đào mật.

"Cún con."

Ý cười của Bùi Kính Xuyên tựa như ngọn gió mùa hạ thổi vào lòng Trần Câu, tất cả hạt giống của niềm vui đều bén rễ nảy mầm, rồi biến thành một cái cây sai trĩu những viên kẹo ngọt ngào, chẳng mảy may có chút chua chát nào.

Cho nên khi bị hắn gọi cả họ lẫn tên như vậy, Trần Câu biết, Bùi Kính Xuyên đang không vui.

Nhưng mà cậu cũng buồn lắm.

Mỗi khi nỗi buồn bã kéo tới là cổ họng liền nghẹn lại, chẳng biết nên nói gì cho đúng.

Bùi Kính Xuyên cũng không nói gì nữa.

Hắn cúi đầu, lặng lẽ cởi giày của Trần Câu, sau đó cởi đôi tất cotton đã ướt sũng, dùng áo đồng phục của mình bọc lấy bàn chân lạnh lẽo của Trần Câu.

Sau đó hắn ôm cậu vào lòng mình.

Kỳ lạ thay, ký ức ngày hôm đó trở nên rất mơ hồ, những chuyện tiếp sau đó đã biến thành tấm ảnh ố vàng. Đợi đến khi nào rảnh rỗi giở album ảnh ra xem mới có thể nhớ lại tất cả những chi tiết khiến người ta ngượng ngùng.

Trần Câu chỉ nhớ câu nói cuối cùng của Bùi Kính Xuyên.

"Cậu có biết mình bây giờ giống cái gì không?"

Hắn vươn tay, bất đắc dĩ véo má Trần Câu một cái, giọng điệu đượm vẻ bất lực.

Cuối cùng vẫn chẳng nói ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Câu trong mưa, Bùi Kính Xuyên cảm thấy máu trong cơ thể mình như muốn sôi lên. Mưa lớn như vậy, cả người Trần Câu lại ướt sũng, chiếc áo thun mùa hè mỏng tang dính sát vào người để lộ đôi vai gầy gò của thiếu niên. Rõ ràng đã lạnh đến nỗi run rẩy như một chú chó con bị h.ạ thân nhiệt——

Vậy thì dĩ nhiên hắn phải ôm về nhà thôi.

Chiếc áo đồng phục kia cứ thế mà đến tay Trần Câu. Cậu giặt sạch sẽ, đợi lúc trời nắng thì phơi khô xong là có thể trả lại cho hắn. Nhưng mùa hè năm đó trời cứ mưa mãi, Trần Câu cũng bị bệnh thật nên cứ lần lữa, rồi không hiểu sao lại đặt nó vào trong tủ quần áo của mình.

"...Là do cậu đưa cho tôi đấy." Trần Câu giải thích một cách cứng nhắc: "Một tháng trước khi thi đại học, cậu quên rồi sao?"

Bùi Kính Xuyên khẽ nhíu mày, có vẻ trầm tư: "Quên rồi, cậu kể cho tôi nghe thử xem?"

Trần Câu: "..."

Tự dưng cậu có cảm giác mình bị bắt nạt.

Chuyện này bảo người ta kể thế nào cho được đây?

Nói là lúc đó cậu thấy tôi dầm mưa nên ngang ngược cởi giày của tôi ra, dùng áo đồng phục bọc chân tôi lại à——

Nói thật, Bùi Kính Xuyên làm được, chứ cậu chả có mặt mũi đó để kể đâu.

Bởi vì người ta thì lòng dạ sáng trưng, còn Trần Câu lại ấp ủ cảm giác khác, sao có thể đặt cái sự mập mờ kia lên hai đầu cán cân mà so sánh được chứ?

Cơ mà Bùi Kính Xuyên lại khoanh tay, ung dung chờ đợi.

Yết hầu Trần Câu chuyển động.

"Thì hôm đó cậu cởi áo lau chân cho tôi."

Đậu xanh.

Sao mà nói xong cảm thấy càng khó xử hơn vậy, nói như vậy thì cậu xem Bùi Kính Xuyên nhà người ta là cái gì chứ?

Ý cười của Bùi Kính Xuyên càng sâu hơn: "Sau đó thì sao?"

Nước trên người hắn đã khô cả rồi, thân hình tuấn mỹ lộ ra không sót thứ gì. Lúc nãy ngồi trên xe áo sơ mi cởi hờ vài nút nên còn nói là nửa kín nửa hở còn được. Mà bây giờ Trần Câu có thể thấy rõ toàn bộ cơ bụng, thậm chí thấy cả mấy đường gân xanh nổi rõ lên trên phần bụng dưới săn chắc.

Đầu óc cậu trống rỗng.

"Sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa?"

Bùi Kính Xuyên gần như đang dẫn dắt, từng bước từng bước dụ dỗ, đưa ra công thức có sẵn cho Trần Câu xem. Nói đi, cứ nói ra đi, suy nghĩ kỹ mà xem, rốt cuộc là ai đang tự dối lòng, là ai vì tình cảm không nói ra mà thẹn thùng trong đêm.

Vẻ mặt Trần Câu mù tịt, dường như đang đắm chìm trong hồi ức về khoảnh khắc ngày hôm đó.

Chỉ cần nói ra, chứng minh phán đoán của mình——

Hơi thở của Bùi Kính Xuyên trở nên nặng nề.

Cuối cùng, Trần Câu ngẩng đầu lên, hệt như nhớ ra điều gì đó quan trọng lắm.

"Tôi nhớ ra rồi."

Cậu nhìn thẳng vào mắt Bùi Kính Xuyên, giọng điệu chắc nịch.

"Hôm đó cậu lau chân cho tôi xong, chưa rửa tay mà đã sờ mặt tôi."

Bình Luận (0)
Comment