Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 30

Chín giờ sáng, buổi họp bắt đầu đúng giờ. Chu Thanh Thanh ngồi vào bàn họp, tự giới thiệu bản thân với phong thái hờ hững như nước chảy mây trôi: “Chào mọi người, tôi là Chu Thanh Thanh, hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhậm chức, sau này mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”

Những tiếng vỗ tay như sấm nhất thời vang lên khắp phòng họp.

Vì đây là cuộc họp đầu tiên Chu Thanh Thanh tham dự sau khi đến công ty nên sắc mặt của các quản lý cấp cao tại đây cũng khác biệt nhau, đặc biệt là có một số người thấy Chu Thanh Thanh còn trẻ tuổi như vậy thì vẻ mặt đã bắt đầu có phần xem thường.

Một người cầm quyền mới nhậm chức muốn ngồi vững vị trí của mình sẽ phải đấu với một số người lão làng không phục trong công ty, Chu Thanh Thanh cũng như thế.

Gia tộc lớn sâu rễ tốt cây, nội tình thâm sâu, con đàn cháu đống, đấu tranh phe phái cũng nhiều vô số kể.

Một cây đại thụ muốn phát triển tốt tươi, phồn thịnh khỏe mạnh thì phải cắt bỏ những cành khô lá nát gây lãng phí chất dinh dưỡng, có như vậy những chồi non mới có thể sinh sôi nảy nở được.

Thật ra trong cuộc họp đầu tiên này không có nội dung bản chất gì cả, về cơ bản là để cô hiểu thêm đôi chút về tiến độ công việc của các bộ phận công tác mà thôi.

Một giám đốc của bộ phận dịch vụ khách hàng khoảng độ 30 tuổi, mặc âu phục đi giày da, tóc chải chuốt vuốt keo bóng loáng gần như có thể soi gương được đi đến khu vực thuyết trình và bắt đầu báo cáo tổng quát về tình hình của bộ phận mình, sau đó anh ta không tiếp tục thông báo cặn kẽ hơn về số liệu dịch vụ khách hàng như những quản lý cấp cao trước đó.

Vương Trường Cương cười khinh thường, nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên sếp Chu đi làm, nói nhiều sợ rằng lại không hiểu hết nên tôi cũng không muốn nói nhiều. Nếu sếp có nhu cầu thì cho người đến chỗ tôi lấy tài liệu là được.”

Dứt lời, không đợi Chu Thanh Thanh đáp lại, anh ta đã đi thẳng về chỗ mình và ngồi xuống.

Chu Thanh Thanh vừa vào công ty đã đảm nhiệm một chức vụ quan trọng như vậy, cô lại còn trẻ tuổi, vẫn là một cô gái. Dĩ nhiên điều ấy khiến một số người lão làng trong công ty đứng ngồi không yên, họ ỷ bản thân thâm sâu và nhiều kinh nghiệm nên ngấm ngầm không xem Chu Thanh Thanh ra gì.

Chu Thanh Thanh thấy vậy cũng không lên tiếng.

Những nhân vật nhỏ bé này chưa đủ khiến cô tức giận.

Giết gà dọa khỉ, đạp núi dọa hổ, cô có cách để lập uy nghiêm.

Ba tiếng sau, cuộc họp kết thúc.

Mọi người lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, tâm trạng ai cũng ung dung thư thả, đa số những người ở đây đều cảm thấy suy cho cùng Tổng giám đốc mới nhậm chức còn rất trẻ tuổi, trông cũng không có gì đáng lo, chỉ sợ cô là một kẻ ngốc không tên không tuổi mà thôi.

“Tổng thanh tra Chu, phiền bà ở lại một lúc.”

Lúc này, Chu Thanh Thanh vốn luôn ngồi im không nói năng gì bỗng lên tiếng.

Vài người quản lý cấp cao chưa đi xa khỏi phòng họp nhìn nhau, không biết là chuyện gì. Tổng thanh tra Chu là người làm việc lâu năm ở tập đoàn, hơn nữa chẳng phải bà là…

Tiếng nói vừa dứt đã thấy một người phụ nữ khoảng 50 tuổi ăn mặc già dặn, khí chất thanh tao ôn hòa dừng bước, sau đó quay người đi vào phòng họp lần nữa.

Khi này, cửa phòng họp bị hai vệ sĩ đóng lại một cách vô tình, ngăn cản tầm mắt dò xét của những quản lý cấp cao đứng bên ngoài.  

Chu Vân Nghiên kéo ghế bên cạnh Chu Thanh Thanh ra ngồi xuống, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Thanh Thanh, con tìm dì có việc gì thế?”

Chu Thanh Thanh cũng cười cười, cất tiếng: “Dì út, chúng ta không gặp nhau mấy năm rồi nhỉ.”

“Đúng vậy.” Chu Vân Nghiên thở dài: “Dì nhớ lần cuối cùng gặp con là hồi dì với mẹ con đưa con đến trường đại học nhập học đấy, chớp mắt con đã lớn thế này rồi.”

“Hồi con tốt nghiệp dì út bận rộn công việc quá nên không có thời gian đến gặp con.”

Chu Thanh Thanh cười cong cong môi: “Lúc ấy không thấy dì đâu con buồn lắm đấy.”

“Dì út, con nhớ từ bé mẹ đã nói với con rằng, sau khi sinh con ra, có một khoảng thời gian cảm xúc bà ấy tuột dốc không có lòng dạ nào để chăm sóc con, khi đó dì không ngại cực khổ vất vả đưa con theo bên cạnh chăm sóc cả ngày lẫn đêm rất lâu. Trước đây dì thường bế con trên đùi dỗ con ngủ, lúc ấy dì cũng chỉ mới hơn 20 tuổi thôi.”

Không biết Chu Vân Nghiên nghĩ đến điều gì mà quay đầu sang chỗ khác.

Chu Thanh Thanh lấy một bản tài liệu từ tay vệ sĩ và đặt nó xuống trước mặt bà: “Mấy năm qua Ngu thị không hề bạc đãi dì. Chồng và con trai dì đều giữ chức vụ quan trọng ở Ngu thị, tại sao dì lại phản bội Ngu thị?”

Chu Vân Nghiên mở tài liệu đó ra, thấy chữ ký của mình ở trang cuối cùng thì không kìm được che mặt rơi nước mắt giàn giụa: “Dì không biết thứ này, đây là tài liệu dượng con bảo dì ký, dì không hề biết ông ấy lại thông đồng với Lý thị… Dì út có lỗi với con.”

“Năm ấy ba mẹ con ly hôn, quả thật dì rất căm ghét ba con nhưng không đến mức sẽ hãm hại Ngu thị của ông ấy. Trong tương lai, Ngu thị còn được giao lại cho chị em các con, sao dì có thể hại hai chị em con được.”

Chu Vân Nghiên gấp tài liệu lại: “Chuyện này là do dì sai, dì sẽ cho Ngu thị một câu trả lời.”

Tay Chu Thanh Thanh đang đặt trên đùi trắng nõn siết chặt lại, im lặng một hồi, cuối cùng cô vẫn cứng rắn nói: “Nếu dì chủ động từ chức, tiền cổ tức Ngu thị cho dì sau này cũng sẽ không ít.”

“Được, Thanh Thanh nói gì cũng được.”

Sau khi Chu Vân Nghiên rời khỏi phòng họp, cửa được đóng lại một lần nữa, cả phòng họp trở nên trống trải.

Lúc còn làm việc bên cạnh Ôn Tư Ngật, cô chỉ nhìn anh từng bước từng bước xử lý những quản lý cấp cao lão làng trong công ty Ôn thị ban đầu từ góc độ một người ngoài cuộc đứng xem, cô không hiểu hết về quan hệ của họ, cũng hoàn toàn thờ ơ với sự khẩn cầu của họ, lúc ấy với tư cách là một khán giả, cô cũng chẳng có cảm giác gì.

Thậm chí cô còn nghĩ những người lão làng ấy thật sự mắc sai lầm lớn ư? Chỉ là có chút bất tài vô năng thôi mà.

Bây giờ cô đã hiểu rồi, bản thân đứng ở vị trí cao thế này đồng nghĩa với sự tàn nhẫn và cô đơn.

Tin tức Chu Vân Nghiên từ chức vừa được đưa ra, tiết mục giết gà dọa khỉ lập uy nghiêm này quả thật hữu dụng, Chu Thanh Thanh không cần mở miệng nói nhiều, tất cả các giám đốc bộ phận đều rất niềm nở làm báo cáo và ngoan ngoãn nộp lên cho cô.

Không ai muốn trở thành người thứ hai bị khai đao loại bỏ.

Suy cho cùng thì đây cũng là một kẻ tàn nhẫn dám sa thải cả dì ruột của mình mà.

__

Màn đêm của Thâm Thành vừa bao phủ khắp bầu trời, một chiếc Bentley khiêm tốn lao xuyên qua màn đêm ấy, chậm rãi lái vào nhà lớn của nhà họ Ngu.

Cánh cổng trang nghiêm nhận được chỉ thị lập tức mở ra hai bên, chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã dừng thẳng tắp trước cửa vào biệt thự.

Chu Thanh Thanh mệt nhọc lê đôi chân đã mỏi nhừ xuống xe sau một ngày đi làm dài, hàng mày bóng loáng nhíu lại. Làm việc cả ngày, cộng thêm phải đối mặt và tươi cười với những lão già kia khiến cô mệt sắp chết rồi, cả người như thể bị hút sạch năng lượng vậy.

Bây giờ oán khí trong cô còn nồng đậm hơn cả quỷ nữ!

Đi làm đi làm, rốt cuộc ai là người phát minh ra việc đi làm hả, phiền chết đi được!

Một đại tiểu thư như cô tại sao phải đi làm mỗi ngày chứ!

Vừa xuống xe.

Cô đã nhìn thấy quản gia, các bảo mẫu giúp việc và nhân viên làm vườn ở nhà lớn mặc đồng phục đứng theo một hàng, họ đồng thanh cất tiếng chào hỏi cô: “Chào buổi tối Thanh Thanh.”

Chu Thanh Thanh lập tức nở nụ cười gật đầu một cái đáp lại họ.

Vì cô thật sự không thích đi đến đâu cũng bị gọi là tiểu thư này tiểu thư nọ nên luôn bảo mọi người gọi tên mình là được rồi.

Vào nhà, mẹ Trương vẫn còn đeo tạp dề, cười tít mắt đi đến cầm lấy túi xách giúp cô: “Thanh Thanh về rồi đó à, con chờ một lát nhé, đồ ăn sẽ nấu xong nhanh thôi, toàn món con thích thôi đó.”

“Vâng ạ mẹ Trương, yêu mẹ nhiều.”

“Lớn từng này rồi còn nhõng nhẽo.” Mẹ Trương cười tươi đến nổi vết chân chim nơi khóe mắt lộ rõ ra, bà đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.

Lúc này, Ngu Thanh Hành vừa mới đi xuống từ thư phòng ở tầng hai, đang chuẩn bị tiến tới khen ngợi con gái ngoan của mình thì bỗng dưng bị ai đó kéo mạnh từ đằng sau.

Một người phụ nữ xinh đẹp nom có vẻ được chăm sóc rất kỹ càng, mặc trên người bộ sườn xám Trung Hoa trang nhã và thanh lịch đi đến nghênh đón, lập tức ôm trọn Chu Thanh Thanh vào lòng: “Cục cưng của mẹ về rồi đấy à, đúng là vất vả cho con quá. Ba con cũng thật là, vừa về đã bắt con đi làm, không cho con nghỉ ngơi gì hết.”

Chu Thanh Thanh giãy giụa trong tình mẫu tử khiến cô hít thở khó khăn này: “Nhưng mà mẹ ơi, cái ôm ấm áp của mẹ khiến con gái cưng của mẹ không thở được.”

Chu Vân Thù cười tít mắt nói: “Mẹ biết chừng mực mà.”

“Con sợ mẹ ôm không nổi thôi.”

“Không đâu, dù có 80 tuổi tóc bạc phơ mẹ vẫn có thể ôm con được.”

Dù tuổi tác đã lớn nhưng nhan sắc xinh đẹp lộng lẫy của Chu Vân Thù vẫn không phai nhạt so với năm xưa, nét quyến rũ dịu dàng vẫn còn đó.

Sự xinh đẹp của Chu Thanh Thanh phần lớn cũng được di truyền từ mẹ cô.

Ngu Thanh Hành đi đến giải cứu con gái đúng lúc: “Được rồi được rồi, con bé đã bao lớn rồi, bà đứng cứ ôm nó mãi, sắp làm con gái ngộp chết rồi kìa.”

Nụ cười dịu dàng mẹ Chu dành cho con gái lập tức biến mất tăm, bà nổi giận đùng đùng nhìn Ngu Thanh Hành: “Tôi ôm con gái một cái sao lại ngộp chết? Không phải ông mới là người muốn làm con gái mệt chết sao? Công ty không có Thanh Thanh thì ngừng hoạt động à mà con bé vừa quay lại ông đã một hai bắt nó đi làm liền?”

“Nhìn đi này.” Mẹ Chu đau lòng sờ lên quầng thâm dưới mắt Chu Thanh Thanh: “Thời gian qua vì để vào Ngu thị mà con bé phải thức khuya đến nỗi mắt thâm quầng như thế này, ông là ba nó sao, ngay cả con gái mình mà ông cũng không xót xa đau lòng ư?”

“Sao tôi lại không đau lòng được, tôi vì muốn tốt cho con gái thôi mà.” Ngu Thanh Hành phất ống tay áo: “Bà đừng có sơ hở lại tìm cơ hội cãi cọ với tôi được không thế?”

“Tôi cãi cọ với ông á? Là vì ông đã lớn tuổi còn không đứng đắn đấy, vừa về đã bảo Thanh Thanh xử lý dì út ruột của con bé, ông làm như thế thì làm sao những người khác, những người ngoài giới nhìn con bé —” Mẹ Chu chưa nói xong, ba Chu đã dứt khoát quay lại bảo: “Bà cũng biết bảo vệ đứa em gái thành công chưa thấy mà thất bại đủ đường đó của mình quá nhỉ, tôi còn bảo sao mãi không điều tra được kẻ nội gián, đây đều là chuyện tốt do em gái bà làm đấy! Sao bà không nói lý đi, tôi không muốn ầm ĩ với bà.”

Sau đó ông nói với con gái: “Thanh Thanh, lát nữa đến thư phòng của ba một lúc nhé.”

Mẹ Chu giận dữ nói: “Không được phép đến đó.”

Chu Thanh Thanh nhức đầu che mắt: “…”

Hai người họ đã phục hôn rồi sao vẫn động một tí lại cãi nhau thế này.

Chu Thanh Thanh thật sự không muốn dính vào cuộc chiến của họ, cô lặng lẽ cầm túi xách của mình lên, nhẹ nhàng đi về phòng.

Quả nhiên, đến lúc ăn cơm tối, hai người họ lại tỏ ra giống như vừa nãy chẳng hề có chuyện gì vậy.

Chu Thanh Thanh thở dài, cô đã quen với việc này rồi.

__ 

Ăn cơm tối xong, Chu Thanh Thanh về phòng ngủ, những bộ đồ ngủ kiểu mới trong bộ sưu tập theo mùa của các nhãn hàng đã được giặt ủi cẩn thận và treo thành từng hàng trước mặt cô.

Chu Thanh Thanh chọn một bộ đồ ngủ chất liệu tơ tằm màu quả mơ nhạt rồi đi vào phòng tắm, phía trên bồn rửa mặt để các loại mỹ phẩm dưỡng da chuyên dụng mà cô thường sử dụng. Ngay cả nước trong bồn tắm cũng đã có người điều chỉnh nhiệt độ phù hợp sẵn giúp cô.

Làm việc suốt một ngày quả thật khiến Chu Thanh Thanh mệt mỏi, sau khi cô chăm sóc da mặt xong, dì giúp việc lại bưng một ly sữa bò đã được hâm nóng đến cho cô.

Cô thoải mái nằm trên giường, đang chuẩn bị lướt douyin thì bỗng dưng nghe thấy tiếng gõ cửa: “Chị ơi, là em nè.”

Chu Thanh Thanh mặc thêm áo khoác, mất kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi, chị buồn ngủ.”

Ngu Tùng Tùng xách một ly trà sữa, đứng ở cửa dáo dác ngó vào trong phòng: “Chị muốn uống không ạ? Em cố ý mua mang về cho chị đó.”

Từ trước đến nay trong nhà chưa từng có những đồ ăn thức uống mua ngoài thế này vì mẹ không cho phép cô uống.

Chu Thanh Thanh do dự, đấu tranh một hồi: “Mang đến đây, chị chỉ uống hai miếng thôi.”

Buổi tối không thể uống trà sữa vì rất dễ tăng cân. Vậy nên cô chỉ uống hai miếng thôi.

Chu Thanh Thanh bò xuống giường, ngồi vào ghế, vừa cắm ống hút vào ly vừa hỏi: “Sao em về nhà muộn thế?”

Ngu Tùng Tùng cầm một con búp bê nhỏ trên tay, thỉnh thoảng thấy chán lại ném tới ném lui, vừa nghe cô hỏi cậu lập tức nói đầy hào hứng: “Hôm nay khoa bọn em tổ chức một cuộc thi đấu bóng rổ với khoa máy tính, khoa bọn em thắng, mọi người nô nức ra ngoài uống rượu ăn mừng!”

Ngu Tùng Tùng vẫn đang lải nhải không ngừng về phong thái anh hùng của mình trên sân đấu: “Mấy cô gái đó bị em hớp hồn mê đắm mê đuối, ngã trái ngã phải, quỷ còn phải mê trời còn phải nhìn cơ mà. Chậc chậc chậc, vẻ đẹp trai của bổn thiếu gia đây chỉ trên trời mới có, dưới đất tìm chẳng ra, hết cách rồi, quá có sức hút!”

“Muốn trách thì hãy trách trời cao tạo ra em quá hoàn hảo! Tất cả cửa sổ đều mở rộng!”

Chu Thanh Thanh: “…”

Không phải nhưng mà tại sao vốn văn học cậu dày công rèn luyện lại kém hơn cả cô thế này.

“Em hạn chế qua lại với mấy người không ra ngô ra khoai gì đó đi.” Nói đoạn, Chu Thanh Thanh đưa tay lên định vén lọn tóc bị rơi xuống ra sau tai.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Ngu Tùng Tùng lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy đầu như thể điều kiện có phản xạ: “Em đã tìm hiểu rồi, đánh em trai cũng là phạm luật đó chị.”

Chu Thanh Thanh: “?”

Tố cáo em tội phỉ báng người khác thì có.

Ngu Tùng Tùng ngượng ngùng thả tay xuống: “Biết rồi ạ, em không chơi chung với mấy người đó, trước đây họ hay tâng bốc em, một hai muốn chơi với em.”

Nói rồi cậu siết chặt quả đấm, giận dữ bảo: “Không ngờ họ chỉ là một đám chẳng bằng chó lợn!”

Chu Thanh Thanh uống hết ngụm trà sữa cuối cùng: “… Được rồi, ra ngoài đi, chị mệt rồi.”

“Vâng chị.”

Ngu Tùng Tùng lập tức vui vẻ hào hứng đi ra ngoài đóng cửa lại.

Song cửa còn chưa được đóng lại hoàn toàn đã nghe tiếng quát giận dữ của ba: “Thằng nhóc thối, lại đi la cà ở đâu mà muộn thế này mới về nhà?”

Ngu Tùng Tùng: “Con sẽ không nói cho lão già như ba biết đâu, lêu lêu lêu, tạm biệt ba nhá.”

“Mày thử nói nữa xem nào, ông đây cắt đứt chân mày —”

Cánh cửa phòng bị đóng lại hẳn, những âm thanh kia cũng bị chặn lại bên ngoài.

Chu Thanh Thanh đi đến giường nằm giang hai tay hai chân ra trông chẳng có chút khí chất gì cả.

Không biết có nên nói ra hay không nhưng trong nhà họ rất ít người đoan trang, nghiêm túc và bình thường — hay có thể nói là không hề có.

Chỉ có cô, ít nhiều vẫn còn chút khí chất.

Haiz.

Chờ đã!

Có phải cô vừa uống hết cả một ly trà sữa không?!!!

__

Từ sau khi Chu Thanh Thanh về nhà, ngoại trừ công việc bận rộn thì phần lớn thời gian của cô đều vô cùng vui vẻ.

Thậm chí cô còn tuyển được một trợ lý xuất sắc chung chí hướng với mình.

Hết cách rồi, làm trợ lý chuyên biệt hơn một năm trời, cô đã tự phỏng vấn qua không biết bao nhiêu là trợ lý, việc làm sao để phán đoán một người có tố chất làm trợ lý hay không phải nói là quá đỗi dễ dàng đối với cô.

“Cốc cốc”, Lâm Nguyệt gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, đặt thư mời tham dự diễn đàn lên bàn cho Chu Thanh Thanh: “Sếp Chu, thứ sáu tuần này trung tâm tài chính tổ chức một diễn đàn liên quan đến kiến thức về khoa học kỹ thuật công nghệ cao, phía ban tổ chức mời sếp tham gia ạ.”

Chu Thanh Thanh cầm thiệp mời lên xem thử, thật ra cô không có hứng thú tham gia những kiểu diễn đàn thế này, chỉ là cô mới vừa đảm nhiệm chức vụ mới nên thỉnh thoảng cũng phải tham dự sự kiện công khai một hai lần, hơn nữa gần đây công ty cũng đang có một dự án liên quan đến phương diện này.

“Có danh sách các công ty tham dự không?”

“Ừm…” Dù sao Lâm Nguyệt cũng mới vào làm nên chưa dày dặn kinh nghiệm, nhưng thái độ của cô ấy rất tích cực: “Cái này thì để em liên lạc với ban tổ chức xin một bản.”

Sau khi Lâm Nguyệt xin được danh sách từ ban tổ chức và mang đến, Chu Thanh Thanh xem qua, thấy trong đó không có tên Ôn thị thì yên tâm hơn hẳn. Mặc dù cô biết Ôn Tư Ngật vốn sẽ không tham gia những kiểu diễn đàn thế này nhưng vì lý do an toàn, cô vẫn muốn xác nhận chắc chắn hơn.

Dĩ nhiên đối với cô dù có gặp lại Ôn Tư Ngật thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là cô cảm thấy nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

__

Trong văn phòng chủ tịch rộng lớn đèn đóm sáng ngời, toàn bộ rèm che của cửa sổ sát đất khổng lồ được kéo ra, dưới đường lớn xe cộ qua lại đông đúc, đèn neon sáng rực rỡ. Chỉ ngước nhẹ mắt lên đã có thể thu hết một nửa cảnh đêm của Thâm Thành vào mắt.

Đột nhiên ai đó đẩy cửa ra phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của phòng làm việc, Trần Lạc Hoài cà lơ phất phơ đi đến: “Dự án mới hoàn thành lần trước, khi nào đi kiểm tra lại đây?”

Ôn Tư Ngật đứng trước cửa sổ, không quay đầu trả lời: “Tuần tới đi.”

“Tuần tới? Ối chà, từ khi nào mà một người cuồng công việc lại không còn đam mê nhiệt huyết với công việc nữa thế này?”

Một việc đơn giản như vậy mà anh lại muốn kéo dài sang tuần tới ư?

Trần Lạc Hoài tặc lưỡi hai cái, sau đó thả xấp tài liệu đang cầm trên tay lên bàn: “Chậc chậc chậc, cô trợ lý của cậu lý lịch cũng khủng phết đấy.”

“Con gái cả của Ngu Thanh Hành, chủ tịch tập đoàn Ngu thị, Ngu — À không, Chu Thanh Thanh, cô ấy cùng họ với mẹ. Năm 12 tuổi, mẹ cô ấy và Ngu Thanh Hành ly hôn, cô ấy ra nước ngoài, chưa từng về nước cho đến khi vào công ty cậu. Không biết tại sao Ngu Thanh Hành lại phải che giấu thân phận của cô ấy đến mức gió thổi không lọt như vậy.”

Nghĩ đến những chuyện này, Trần Lạc Hoài kìm lòng chẳng đặng thở dài một hơi: “Vậy là ngay từ đầu Chu Thanh Thanh đã có mục đích khác khi đến làm việc bên cạnh cậu. Từ mấy năm trước đây hai nhà Ôn Ngu các cậu đã luôn bất hòa như nước với lửa, cô ta muốn làm gì nhỉ?”

Ôn Tư Ngật nhìn phong cảnh bầu trời của thành phố ở phía xa xa, im lặng một hồi lâu.

Con gái cả nhà họ Ngu, Chu Thanh Thanh.

Thì ra là vậy.

Có mục đích khác… Ánh mắt Ôn Tư Ngật trầm xuống. Hơn một năm qua, những tính toán mưu mô nhỏ thi thoảng của cô, sự thay đổi đột ngột trong thái độ của cô hay những lời nói dối từ miệng cô… Không phải là anh không nhìn ra được.

Chỉ là khi cô nổi giận, khi cô mất bình tĩnh, anh lại cảm thấy nhức đầu rồi từng bước từng bước lùi về sau, cho đến khi hoàn toàn thỏa hiệp với cô.

Thậm chí anh còn cảm thấy chỉ cần cô vui là được.

Chỉ cần cô vui thì anh có thể không so đo những mưu mô nhỏ vô hại này.

Vô số hình ảnh phút chốc chạy lướt qua trong đầu anh, dáng vẻ cô rõ ràng không phục nhưng vẫn im lặng kìm nén, dáng vẻ cô mệt đến mức ngủ gật công khai chẳng thèm ngó ngàng ai, dáng vẻ cô tức giận xù lông… Đến cuối cùng là dáng vẻ cô giả vờ tỏ ra tủi thân với anh, gây sự với anh, thể hiện tình ý giả dối.

Đến tận bây giờ, Trần Lạc Hoài vẫn cảm thấy thán phục không thôi, chẳng ngờ lại có người có thể đùa giỡn xoay Ôn Tư Ngật mòng mòng như vậy.

Hai người ngừng nói chuyện, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Chu Hùng đẩy cửa ra và cầm một phần tài liệu đi đến: “Sếp Ôn, tài liệu này cần chữ ký của sếp.”

“Để đó trước đi.”

“Vâng.” Chu Hùng để tài liệu lên bàn làm việc, sau đó tiếp tục nói: “Đúng rồi, có một diễn đàn kiến thức về khoa học kỹ thuật công nghệ cao, ban tổ chức muốn mời sếp tham dự, tôi đã từ chối giúp sếp rồi.”

Dứt lời, anh ấy định xoay người đi ra ngoài.

“Chờ đã.” Giọng nói trầm thấp của Ôn Tư Ngật đột nhiên vang lên.

“Thông báo với ban tổ chức, tôi nhận lời mời.”

Chu Hùng cúi đầu kiểm tra lịch trình công việc bận rộn của sếp Ôn trong tuần này, làm gì còn thời gian trống để tham dự một diễn đàn kiến thức nhỏ thế này chứ? Thế là anh ấy nghi ngờ hỏi: “Có cần tôi tham dự thay sếp không?”

“Không cần.”

Ôn Tư Ngật quay người lại, giọng điệu bình thản: “Tôi tự đi.”

Bình Luận (0)
Comment