Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 31

Sau khi nhận được thư mời của “Thâm Sắc”, mẹ Chu đã cho người chuyển một dãy các mẫu lễ phục mới nhất vào để cô thỏa sức chọn lựa.

Đây được xem là lần đầu tiên con gái cả của Ngu thị xuất hiện công khai trước công chúng nên mẹ Chu cực kỳ coi trọng vấn đề này: “Đây là lần đầu tiên con gái cưng của tôi xuất hiện công khai, nhất định phải khiến người xung quanh kinh ngạc, xinh đẹp không ai sánh bằng.”

Nói rồi bà cầm một bộ lễ phục màu hồng đào lên và ướm thử vào người Chu Thanh Thanh, cảm thấy quá trẻ con. Sau đó bà cầm một bộ màu xanh lam lên nhưng lần này lại cảm thấy kiểu dáng được thiết kế chưa đủ đẹp, chọn tới chọn lui một phen, bà kết luận bộ nào cũng không đủ để tôn lên nhan sắc của con gái mình.

“Không sao, Thanh Thanh của chúng ta mặc đại một bộ cũng xinh xắn lắm rồi, lễ phục xinh đẹp gì gì đó cũng chỉ là phông nền cho con thôi.” Mẹ Chu nói với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

Chu Thanh Thanh đã quen với chuyện này từ lâu. Mẹ cô là như thế đấy, từ bé đến lớn luôn khen ngợi cô, khen thế nào cũng không đủ.

Có một chuyện còn khoa trương hơn thế này nữa, lúc trước cô nghe dì út kể, năm hai tuổi khi cô mới bắt đầu học cách nói, mẹ đã bế cô đi một vòng trong công viên để khoe, gặp ai cũng khoe cô đã biết nói, chẳng có vẻ gì là em bé hai tuổi biết nói mà hệt như cô mới hai tuổi đã thuộc nằm lòng 300 bài thơ Đường vậy.

“Thâm Sắc” được xem là tạp chí thời trang dành cho phái nữ hàng đầu tại Thâm Thành, buổi tiệc từ thiện tổ chức mỗi năm một lần này không chỉ mời những diễn viên nữ mới nổi đang ăn khách trong giới giải trí, các ảnh hậu phái thực lực mà còn mời rất nhiều cô gái có xuất thân từ các gia tộc giàu có đến tham dự, dĩ nhiên Chu Thanh Thanh là người đầu tiên nhận được thư mời.

Thật ra cô cũng không muốn nổi tiếng quá mức và bị công chúng chú ý đến nhiều nhưng vì là con gái cả nhà họ Ngu, cộng thêm ba cô đã thông báo với mọi người việc cô về nước nên cô không thể nào không tham dự được.

Ngày tiệc từ thiện diễn ra, Chu Thanh Thanh đã đến địa điểm tổ chức tiệc tối bằng một chiếc Rolls Royce Phantom.

Sau khi xuống xe và đi hết thảm đỏ, cô được một nhân viên lễ tân mặc lễ phục dẫn đường đi đến bảng chữ ký để ký tên. Vì trước đây Chu Thanh Thanh chưa từng lộ mặt nên không ai biết tướng tá con gái cả Ngu thị ra sao, thành thử khi cô ký ba chữ Chu Thanh Thanh to lên tấm phông nền, ngay cả nhân viên lễ tân cũng ngớ ra không phản ứng kịp.

Trong lúc đó, Chu Thanh Thanh đã trả bút lại cho nhân viên lễ tân và đi vào bên trong khu vực tổ chức tiệc.

Cô đi vào khu vực bên trong, đã có kha khá các khách mời có mặt ở hội trường tổ chức tiệc. Ngoài Tam kim ảnh hậu và các tiểu Hoa đang hot thì còn có những khuôn mặt vô cùng quen thuộc trên màn ảnh rộng. Những người quen biết nhau đứng tạo thành một nhóm nhỏ năm ba người trò chuyện vui vẻ.

Mà đa phần là chuyện trò thân thiết bên cạnh các quý bà và những cô gái thuộc gia đình giàu có, suy cho cùng thì buổi tiệc từ thiện này cũng chỉ là một sân chơi danh lợi lớn mà thôi.

Chu Thanh Thanh mặc một chiếc đầm dạ hội cổ yếm màu hồng phấn trang nhã, thanh lịch, để lộ bờ vai gầy và cánh tay thon thả, nước da trắng sáng như ngọc. Mái tóc dài ngang vai uốn xoăn nhẹ được vén ra sau tai, ở d ái tai mềm mại trắng trẻo đeo một đôi bông tai ngọc trai đơn giản.

Chiếc đầm dài toát lên vẻ đẹp cổ tích thần tiên, kết hợp với nét quyến rũ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, tô lên một sắc thuần khiết trong veo. Tựa như những giọt sương thanh khiết trong suốt điểm xuyết trên những cánh hoa hồng nở rộ mạnh mẽ vào buổi sớm mai, sự trong veo ấy và vẻ tươi đẹp hòa quyện vào nhau.

Cô vừa bước vào đã có những nhóm người đang tụm năm tụm ba trò chuyện trong phòng tiệc nhìn sang, ngoại trừ sự kinh ngạc ánh lên trong mắt ra thì cũng không có phản ứng gì quá mạnh mẽ vì họ vốn dĩ không nhận ra cô là ai.

Chỉ có…

Dương Tiếu Di mặc một chiếc váy đen ngắn ôm sát eo, bước nhanh đến. So với vẻ đẹp trang nhã của Chu Thanh Thanh thì Dương Tiếu Di hôm nay giống hệt như một chú thiên nga đen ngẩng cao đầu, lột xác và tái sinh.

Vừa trông thấy Chu Thanh Thanh, cô ấy lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Thanh Thanh, cô đến rồi, tôi chờ cô lâu lắm rồi đó.”

Ban đầu khi trợ lý Chu – Chu Thanh Thanh chính miệng nói muốn nâng đỡ cô, lúc ấy Dương Tiếu Di cũng không dám tin tưởng hoàn toàn, trong lòng chất chứa rất nhiều nghi hoặc, không biết trợ lý Chu muốn nâng đỡ mình thế nào.

Nhưng khi đó cô quá tuyệt vọng, không tìm được con đường ra nào khác, vậy nên khi Chu Thanh Thanh đưa một cọng rơm đến, cô đã bắt lấy không chút do dự dù rằng lòng vẫn mang nhiều nỗi thấp thỏm bất an.

Mà cô hoàn toàn không ngờ được rằng, trợ lý Chu không chỉ là trợ lý Chu, mà cô ấy còn là… Vào giây phút biết được thân phận của Chu Thanh Thanh, Dương Tiếu Di ngẩn ngơ ít nhất cũng phải năm giây, sau đó niềm vui sướng hân hoan ùn ùn kéo đến.

Làm sao để miêu tả nhỉ, đó là cảm giác của nhân vật chính trong phim cổ trang mà cô thường đóng vai, khi họ gặp một chuyện bất ngờ, những tưởng đã mất mạng nhưng vô tình lại gặp được đệ nhất cao thủ võ lâm, sau đó được đối phương cứu giúp và được truyền thụ các võ công cao cường, chính là cảm giác ngạc nhiên và mừng rỡ ấy!

Trợ lý Chu là quý nhân của cô, vì thế cô cũng sẽ cố gắng!

“Tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu.” Dương Tiếu Di hứa hẹn chắc chắn. Cô biết rõ sự tuyệt vọng khi rơi vào hoàn cảnh khốn cùng và cũng hiểu thấu giá trị đáng quý của lòng tốt: “Hôm qua tôi đi casting vai nữ hai của một đạo diễn lớn, đạo diễn rất hài lòng về diễn xuất của tôi, nếu không có vấn đề gì thì có thể nhận được vai diễn này.”

“Vậy chờ tin tức tốt từ cô nhé.”

Chu Thanh Thanh có một người anh họ thành lập công ty giải trí, vậy nên việc giúp đỡ Dương Tiếu Di hủy hợp đồng với công ty quản lý cũ không phải vấn đề khó khăn gì cả, nếu cô đã nói sẽ nâng đỡ cô ấy thì cô chắc chắn không nuốt lời.

Ở một bên khác, Lý Giai Viện đang khoe khoang chuỗi vòng tay trên tay mình, có vài người đứng xung quanh cô ả nịnh nọt không ngừng. Một ngôi sao nữ mới nổi nói: “Wow, Giai Viện, vòng tay của cô đẹp thật đó, chắc là đắt lắm nhỉ?”

Lý Giai Viện đã xem qua bộ phim ấy nhưng cô ta là fan hâm mộ của nam chính nên rất khó chịu khi thấy ngôi sao nữ này, cô ả “xì” một tiếng, sỉ nhục thẳng mặt khiến đối phương không lùi bước được: “Không phải chứ, cô thiếu kiến thức đến thế à? Chiếc vòng tay này dĩ nhiên có giá trên một triệu rồi, e rằng cả đời này cô cũng chưa từng nhìn thấy nó phải không?”

Có người phụ họa theo: “Ây da, một ngôi sao nhỏ thì có kiến thức gì được, không biết cũng bình thường thôi mà.”

Sắc mặt của sao nữ kia nhất thời trở nên lúng túng nhưng cô ấy cũng không dám phản bác.

Vì trong sân chơi danh lợi này, người có địa vị thấp không có bất cứ quyền lên tiếng nào.

Lý Giai Viện lại đứng đó vui vẻ ngắm nghía chiếc vòng tay của mình.

Lúc này lại có vài người đi ngang qua nhóm họ, nói chuyện nhỏ với nhau: “Này, cô có nghe tin chưa, nghe bảo con gái nhà họ Ngu cũng đến tham dự buổi tiệc từ thiện này đấy.”

“Wow! Thật hả?!!!”

“Trời ạ, con gái cả nhà họ Ngu? Nghe nói cô ấy khiêm tốn kín tiếng lắm, gần đây mới về nước thì phải.”

“Đúng là rất khiêm tốn, đây chính là công chúa của Ngu thị, thiên kim nhà giàu bậc nhất trong giới! Không phải tôi muốn nói thế nhưng trong số các thiên kim có mặt ở đây, cô ấy mới là người thực sự xứng đáng đứng nhất đấy.”

Họ vừa nói chuyện vừa đi ngang qua, chẳng mấy chốc tiếng trò chuyện cũng dần nhỏ đi.

Có một người bạn thấy sắc mặt Lý Giai Viện không tốt, bèn cất tiếng an ủi: “Tôi bảo này, tôi vẫn cảm thấy Giai Viện cậu không hề kém cạnh. Hơn nữa nếu có thể liên hôn với Ôn thị thì con gái cả nhà họ Ngu cũng chẳng sánh bằng cậu đâu.”

Chẳng ngờ câu nói này lại đâm thẳng vào nơi đau của Lý Giai Viện, cô ả trừng mắt nhìn cô bạn kia đầy hung dữ.

Trong lòng bực bội không thể giải tỏa, Lý Giai Viện không kìm được quay đầu, bỗng dưng ánh mắt khựng lại vì trông thấy một bóng người quen thuộc, khóe miệng cô ta cong lên lộ ra nụ cười bí ẩn. Sau đó cô ả lập tức đứng dậy đi về phía đó.

Chu Thanh Thanh mới vừa ngồi xuống với Dương Tiếu Di thì nghe tiếng giày cao gót cành cạch nặng nề vang lên từ phía sau, chưa kịp quay đầu nhìn thì lại nghe giọng nói chua ngoa quen thuộc của Lý Giai Viện: “Ôi, đây là ai thế nhỉ, không phải là trợ lý Chu đã tạm nghỉ việc — người bảo muốn làm tôi đẹp mặt đây sao?”

Nói rồi cô ta liếc nhìn sang Dương Tiếu Di ở bên cạnh cô, giọng tràn đầy sự giễu cợt: “Tham dự tiệc từ thiện với một sao nữ ư? Low quá rồi đó nhỉ?”

Những người bạn bên cạnh cô ta nghe thế lập tức bật cười mỉa mai phụ họa cùng.

Lý Giai Viện khinh thường chỉ vào Chu Thanh Thanh, sau đó nói với những cô bạn minh tinh của mình: “Tôi nói cho các cậu biết, ả này không có mệnh công chúa nhưng lại mắc bệnh công chúa, chỉ cần là sự kiện hơi cao cấp một chút, cô ta đều nhất quyết chen vào cho bằng được.”

Mặc dù Dương Tiểu Di đã quá quen thuộc với cái gọi là có điều kiện thuận lợi làm việc ắt thành công ở giới giải trí này nhưng thấy bà chủ bị mỉa mai, cô ấy cảm thấy mình cần phải làm một nhân viên trung thành, đứng lên chiến đấu anh dũng vì bà chủ: “Cô nói cái gì đấy —”

Chưa nói hết câu thì một nhân viên phục vụ hảo tâm đã đi đến cắt ngang lời nói khẳng khái hùng hồn của cô ấy: “Xin lỗi vì làm phiền, buổi đấu giá từ thiện sắp bắt đầu rồi, mời mọi người quay về vị trí của mình và ổn định chỗ ngồi.”

Lý Giai Viện đắc ý, quay người đi về ghế của mình.

Sau khi Lý Giai Viện đi, nhân viên phục vụ kia mới bày ra vẻ mặt như thể muốn tốt cho hai cô, nói: “Cô ấy là thiên kim nhà họ Lý, không đắc tội nổi đâu.”

Dương Tiếu Di bực dọc: “…”

Ai nói chứ?!

Sau khi buổi tiệc tối kết thúc sẽ đến phần đấu giá từ thiện, đây là dự án “Kế hoạch giúp đỡ các bé gái miền núi khó khăn đến trường” do tạp chí “Thâm Sắc” phát động. Toàn bộ số tiền quyên góp nhận được từ buổi đấu giá đêm ấy sẽ được xem như là quỹ từ thiện giúp đỡ các bé gái có hoàn cảnh khó khăn ở miền núi được đến trường học tập.

Buổi đấu giá của tiệc tối từ thiện chính thức bắt đầu.

Sau khi ngồi xuống vị trí ở hàng đầu tiên, Lý Giai Viện lại liếc sang Chu Thanh Thanh ở bên cạnh một cái.

Trong tiệc tối từ thiện này, ban tổ chức sẽ bán đấu giá các món đồ do những người nổi tiếng quyên tặng, ví dụ như những món trang sức do các ngôi sao quyên góp hay áo cầu thủ từng được vận động viên thể thao mặc, vân vân mây mây. Những khách mời đến tham dự lần này đều là các ảnh hậu hoặc tiểu hoa đã có chút danh tiếng trong giới giải trí, ngoài ra còn có các thiên kim và quý bà đến từ những gia tộc giàu có, hoặc là những nữ doanh nhân cấp cao của các doanh nghiệp.

Buổi đấu giá bắt đầu, món đầu tiên là một cây vợt tennis được quyên góp bởi một vận động viên thể thao nổi tiếng, cuối cùng trong toàn hội trường, nó được bán cho một vị giám đốc công ty với giá một trăm vạn tệ, tiếp theo có thêm một vài món đồ được đấu giá, sau đó đến chiếc vòng tay do một ảnh hậu quyên tặng, giá trị khoảng mấy chục vạn tệ.

Nhà họ Lý và vị ảnh hậu này có quen biết nhau nên Lý Giai Viện trực tiếp ra giá tám trăm vạn tệ. So với những cái giá như ba trăm vạn, năm trăm vạn trước đó thì đến thời điểm hiện tại, cô ta là người ra giá cao nhất, khiến người khác chú ý đến.

Lý Giai Viện được dịp đắc ý vô cùng.

Kế tiếp là một sợi dây chuyền kim cương do Dương Tiếu Di quyên tặng, giá trị khá cao nhưng có lẽ vì địa vị của Dương Tiếu Di không cao, cộng thêm việc trước đó còn bị cấm sóng một khoảng thời gian nên cũng chẳng có ai sẵn lòng cho cô ấy thể diện.

Sau khi món đồ được mang lên cũng chỉ có lưa thưa vài lượt ra giá, khó khăn lắm mới nâng lên được mức giá một trăm vạn.

Lý Giai Viện bĩu môi khinh thường, người Chu Thanh Thanh hao tâm tổn sức trèo lên lại chỉ là một ngôi sao tuyến 18, đúng là buồn cười chết mất.

“Một trăm vạn lần thứ nhất, một trăm vạn lần thứ hai —” Khi búa sắp gõ xuống chốt giá, Chu Thanh Thanh ngồi bên cạnh Dương Tiếu Di đột nhiên giơ bảng, bình tĩnh hỏi: “Hai ngàn vạn.”

Cả khán phòng xôn xao.

Hai ngàn vạn, gấp mấy chục lần những con số trước đó.

Lý Giai Viện không dám tin quay đầu lại, Chu Thanh Thanh ra giá hai ngàn vạn ư?!

Ngay lúc này, giọng nói cực kỳ kích động của người đấu giá vang lên: “Hai ngàn vạn lần thứ nhất, hai ngàn vạn lần thứ hai, hai ngàn vạn lần thứ ba, chốt giá. Món đồ đấu giá lần này được —”

Khựng lại giây lát, người đấu giá cúi đầu nhìn một cái mới xác nhận chắc chắn: “Được bán cho cô Chu Thanh Thanh của tập đoàn Ngu thị.”

Tập đoàn Ngu thị? … Lý Giai Viện trợn tròn mắt, vẫn đang nghĩ thầm Chu Thanh Thanh làm việc ở tập đoàn Ngu thị từ khi nào.

Ai ngờ lại chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc, lúc này, tổng biên tập của “Thâm Sắc” lên sân khấu nói lời cảm ơn, sau đó tươi cười niềm nở vươn tay về một hướng ở dưới sân khấu ra hiệu: “Ở đây, tôi xin giới thiệu với mọi người về khách mời đặc biệt ngày hôm nay — Thiên kim tập đoàn Ngu thị, cô Chu Thanh Thanh! “Thâm Sắc” vô cùng biết ơn cô vì dù bận rộn vẫn dành thời gian tham dự và ủng hộ mạnh mẽ cho hoạt động công ích lần này của chúng tôi!”

Khi tổng biên tập nói dứt câu, tất cả mọi người gần như đều đổ dồn ánh mắt về phía Chu Thanh Thanh, người vốn luôn rất khiêm tốn.

Ánh mắt ai cũng lộ ra sự kinh ngạc.

Hóa ra người này chính là cô con gái cả mới từ nước ngoài về của Ngu thị trong lời đồn!

Và đây cũng là lần đầu tiên Chu Thanh Thanh xuất hiện công khai với thân phận là con gái cả nhà họ Ngu.

Lúc này, đèn sân khấu chiếu thẳng vào người Chu Thanh Thanh, ánh sáng rạng ngời rọi lên khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều, thanh tú và nổi bật của cô. Nét đẹp lạnh lùng bừng lên một cách rực rỡ, hệt như đỉnh núi tuyết cao quý và thần bí.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người ở hội trường, Chu Thanh Thanh cầm micro do nhân viên hậu cần đưa và đứng lên một cách tự nhiên, phóng khoáng: “Cảm ơn lời mời lần này của “Thâm Sắc”, nhiều năm qua, Ngu thị vẫn luôn dồn sức mình vào những hoạt động từ thiện công ích và cảm thấy cực kỳ hứng thú với hoạt động quyên góp cho các bé gái ở miền núi, cũng cảm thấy hoạt động này vô cùng ý nghĩa.”

“Sở dĩ tôi ra giá mua lại món đồ đấu giá lần này của cô Dương là vì tôi hiểu được, đây là món trang sức cô Dương Tiếu Di đã giữ lại ở thời điểm khó khăn nhất, điều đó cũng đại diện cho tinh thần kiên trì và chưa từng bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng của cô ấy, giống như Ngu thị chúng tôi luôn bền bỉ, không lơ là và quyết tâm trên con đường từ thiện này.”

Những tiếng vỗ tay như sấm tức khắc vang dội khắp hội trường.

Chu Thanh Thanh ung dung ngồi xuống.

Làm từ thiện vốn là một cách hữu dụng để tạo hình tượng cho các doanh nghiệp, mỗi năm, Ngu thị đều chi rất nhiều tiền cho những dự án từ thiện. Hơn nữa Chu Thanh Thanh thật sự cảm thấy dự án từ thiện này rất tốt. Nguyên nhân thứ ba là tiện thể tạo thế cho sự quay trở lại của Dương Tiếu Di, một mũi tên trúng ba con nhạn.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng hướng về phía mình từ bên trái, Chu Thanh Thanh lấy làm lạ nhìn sang bên cạnh, vô tình đối diện với ánh mắt hoảng hốt, thiếu sức sống của Lý Giai Viện và những người bạn của cô ta.

Cô nghiêng đầu nhìn giây lát, sau đó, chậm rãi nở nụ cười.

Và nhận được sự phản hồi là sắc mặt càng thêm tái nhợt của họ.

Lý Giai Viện căm phẫn quay đầu, đến bây giờ cô ả vẫn chưa dám tin, tay siết chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch cả ra. Cô ta vô thức nuốt nước bọt, nhất thời không biết bản thân đang hốt hoảng hay phẫn nộ.

Chu Thanh Thanh, là con gái cả nhà họ Ngu ư?! Sao có thể chứ!

Mà ngay lúc này, những tiếng thảo luận khe khẽ nhiệt tình vang lên phía sau lưng Lý Giai Viện: 

“Wow, hóa ra cô ấy là con gái cả nhà họ Ngu, đẹp thật đó! Thật ra lúc cô ấy mới đến tôi đã chú ý rồi, cô ấy quả thật rất khiêm tốn, không hề khoe mẽ chút nào.”

“Thật nhỉ, hơn nữa trong số những người ở đây, thật ra người có tiền có thế nhất cũng là cô con gái cả nhà họ Ngu này, tôi còn nghĩ sau khi cô ấy về nước thì người ngồi ở vị trí thiên kim hàng đầu Thâm Thành chắc chắn phải nhường lại chỗ. Ai ngờ người ta lại khiêm tốn đến bất ngờ, hóa ra người giàu cao cấp chân chính sẽ không khoe khoang khắp nơi.”

“Người ta đến đây thật sự là vì mục đích từ thiện, nên người ta mới khiêm tốn như thế, đây mới đúng là người có lề lối nề nếp chứ.”

Sau đó có một sao nữ nói lớn tiếng hơn, như thể đang cố ý nói cho một số người xung quanh nghe vậy: 

“Đúng đó, không như một số người, chỉ thiếu chưa viết hẳn lên mặt nhà mình rất giàu có. Nhưng mà nói thật, nhà họ Lý thua xa nhà họ Ngu không chỉ một đoạn thôi đâu, chẳng biết khoe khoang cái gì, trình độ quá thấp.”

“Tôi buồn cười quá, cái cô Lý đó có chỗ nào mà so bì được với con gái cả nhà họ Ngu, sao cô ta dám cười nhạo nói thiên kim người ta không có mệnh công chúa vậy trời, cũng không biết nhìn lại xem bản thân mình thế nào.”

“Uầy không thể nào, cô ta ghen tị đến thế á? Trời ạ, ghen tị đến mức mắt đỏ cả lên kìa, buồn cười chết mất.”

Nghe họ nói thế, Lý Giai Viện nghiến răng nghiến lợi suýt thì cắn đứt cả hàm.

Mà khi này, những người bạn bên cạnh cô ta cũng cúi đầu không dám hó hé một lời.

Vì nói ra bất cứ lời gì cũng đồng nghĩa với việc sẽ đắc tội với Chu Thanh Thanh — cô con gái cả cao quý của nhà họ Ngu.

… 

Sau khi buổi tiệc tối từ thiện kết thúc, Chu Thanh Thanh phải quay về công ty vì còn một số công việc, do có quá nhiều người xung quanh nên hai vệ sĩ vẫn luôn túc trực che chắn bên cạnh cô.

Dương Tiếu Di vừa nghĩ đến những biểu cảm đầy sắc màu, hết tối sầm đến trắng nhợt, hết tái xanh lại đến đen sì của Lý Giai Viện thì lại thấy buồn cười.

Không sai, cô ấy rất thích cảm giác vả mặt ấy. Vả mặt ở thực tế đem đến cảm giác thoải mái hơn nhiều so với đóng phim, dù sao trước đây trong các bộ phim cô đã đóng, cô vẫn luôn vào vai người bị vả mặt mà.

Đeo bám chị gái — kim chủ baba, cảm giác làm em gái được kim chủ nâng đỡ thật tuyệt.

Hơn nữa việc tạo thế tối hôm này đã đủ để cô quay trở lại làm việc một cách rạng rỡ và vinh quang rồi!

“Đúng rồi Thanh Thanh, chị với cái cô Lý đó đụng chạm nhau chuyện gì thế?” Cô ấy cũng muốn nghe kể đôi chút về ân oán giữa những gia đình giàu có.

Chu Thanh Thanh cũng cực kỳ thích tám chuyện trời đất, không có chuyện lại không vui: “Tôi nói cho cô nghe, tôi thật —”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, hai cô vừa đi ngang qua đã thấy Lý Giai Viện và nhóm bạn của cô ta đi ra từ nhà vệ sinh, chạm trán trực diện.

Cô cong nhẹ môi, thế này chẳng phải sẽ có trò hay để xem sao.

Lý Giai Viện mới dặm lại lớp trang điểm, khi thấy Chu Thanh Thanh, sắc mặt cô ta phút chốc lại trắng bệch, nghĩ thầm cảm thấy thế này quá mất mặt, vì vậy cô ả căng mặt hỏi: “Cô, anh Tư Ngật biết chuyện này chưa?”

Chu Thanh Thanh vốn đang định đi trước, nghe vậy thì chợt dừng bước, quay người hỏi ngược lại: “Uy hiếp tôi à?”

Lý Giai Viện cố gắng nghênh cằm lên, nỗi căm phẫn dâng trào: “Tôi cảnh cáo cô đừng quá đắc ý.”

“Thế hả.” Chu Thanh Thanh thở dài, mắt chớp chớp: “Ít nhất thì tôi có thể thỏa sức đắc ý trước mặt cô, cô nói xem có đúng không.”

Đoạn, cô chậm rãi nói thêm một câu: “Còn nhớ lời tôi đã nói với cô không, cô — Lý.”

Một ngày nào đó, tôi muốn khiến cô phải trả một cái giá đắt vì sự ác độc ngu xuẩn của mình.

Nhớ lại những lời Chu Thanh Thanh nói với mình đêm hôm ấy, sắc mặt Lý Giai Viện lập tức trở nên tái nhợt như tờ giấy.

Dương Tiếu Di đứng bên cạnh hòa âm một cách đúng lúc: “Ôi chà… Chậc chậc chậc… Bị dọa sợ rồi.”

… 

Khi họ lên xe, Dương Tiếu Di vẫn chưa thoát khỏi vở kịch nữ phụ độc ác lúc nãy.

Nghe lời đánh giá của cô ấy, Chu Thanh Thanh lập tức quay đầu, không phục nói: “Thật à? Nữ phụ độc ác? Cái này chẳng phù hợp với khí chất của tôi gì cả mà?”

“Chẳng phải tôi sẽ diễn vai nữ chính chính nghĩa, oai phong lẫm liệt hả?”

Dương Tiếu Di sờ chóp mũi một cái, hưng phấn nói: “Chẳng lẽ chưa ai nói với cô…”

“?”

“Cả người cô từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất của nữ phụ phản diện xinh đẹp, độc ác, xấu xa sao?”

“…”

Đại tiểu thư mất hứng: “Cảm ơn, cấm sóng lần hai.”

Dương Tiếu Di ăn ngay nói thẳng: “…”

Nhân vật phản diện, nhân vật phản diện khủng!

__

Buổi tiệc tối kết thúc, sau khi về công ty, Chu Thanh Thanh lại vùi đầu vào những công việc căng thẳng tiếp theo.

Đến 12 giờ khuya, vất vả lắm mới làm xong việc.

Cô mới nhậm chức, mà trong công ty lại có rất nhiều công việc cần làm quen, vốn dĩ đây là thời điểm bận rộn nhất. Cô cũng tranh thủ dành thời gian ra để tham dự buổi tiệc tối từ thiện đó.

Về những lời Lý Giai Viện nói, Chu Thanh Thanh không để tâm mấy. Hai nhà Ôn Ngu vốn là đối thủ của nhau, anh có biết hay không thì sao? Hơn nữa có lẽ cô và Ôn Tư Ngật cũng không có cơ hội gặp lại nhau nữa, có gì mà phải để ý chứ.

Chẳng mấy chốc đã đến thứ sáu, Chu Thanh Thanh đang ngẩn ngơ nhìn thư mời tham gia diễn đàn kiến thức, chốc lát sau, Lâm Nguyệt đi đến gõ cửa một cái: “Sếp Chu, chúng ta có thể bắt đầu xuất phát đến diễn đàn kiến thức rồi ạ.”

“Được.” Chu Thanh Thanh lập tức đứng dậy.

Nắng giữa trưa chói chang và gay gắt, ngay cả ánh sáng phản chiếu từ bức tường kính của trung tâm tài chính cũng sáng bừng đến mức có thể khiến mắt người ta đau nhức.

Thời tiết tháng mười vẫn còn khá nóng nên khi vừa vào hội trường, nhân viên của ban tổ chức lập tức cung cấp cho khách mời một chai nước suối Evian mát lạnh.

Thấy Chu Thanh Thanh đi vào, người phụ trách của ban tổ chức nhanh nhẹn cầm tờ rơi tuyên truyền bước tới: “Xin hỏi cô là người đại diện của tập đoàn Ngu thị sao?”

Chu Thanh Thanh mỉm cười vươn tay ra: “Chào anh, tôi là Chu Thanh Thanh, đến từ tập đoàn Ngu thị.”

Người phụ trách nghe thế thì vội vàng hướng dẫn cô đi đến vị trí hàng đầu và ngồi xuống.

Đồng thời giơ tay lau đi mồ hôi túa ra trên trán vì nóng, trong lòng anh ta hơi lo lắng. Lần này họ đã gửi thư mời cho cả hai nhà Ôn và Ngu, Ôn thị vốn đã từ chối nhưng không biết tại sao tự dưng lại gọi lại và bảo sẽ nhận lời mời.

Người trong ngành đang đồn nhau rằng tình hình giữa hai nhà Ôn Ngu như nước với lửa, về cơ bản sẽ không tham dự chung một sự kiện. Anh ta vốn đang bận tâm, lo âu không biết nên xử lý chuyện này thế nào, bây giờ thấy giám đốc của Ngu thị là một người trẻ trung thì trong lòng ít nhiều gì cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Người trẻ thì có lẽ sẽ điềm đạm và hòa thuận hơn, giảm bớt sự đối chọi gay gắt, mùi thuốc súng cũng không quá nồng. Hơn nữa hình như hai năm qua, quan hệ giữa hai nhà cũng không còn giằng co căng thẳng quá mức nữa.

Trước đó anh ta nghĩ rằng nên báo trước với Chu Thanh Thanh một tiếng nhưng sau lại cảm thấy không nhất thiết phải tốn công vô ích làm gì, vì vậy anh ta đã nuốt ngược những lời tuôn đến bên môi xuống. Anh ta đưa một cuốn sổ tuyên truyền đang cầm trong tay cho Chu Thanh Thanh: “Sếp Chu, cô xem cái này trước nhé.”

Chu Thanh Thanh nhận lấy, gật đầu nói: “Được, cảm ơn anh.”

“Vậy tôi xin phép đi làm việc trước.”

Sau khi chào hỏi, người phụ trách lập tức rời đi. Chu Thanh Thanh cầm cuốn sổ tuyên truyền kia lên lật ra, nghiêm túc xem qua mục lục một lần, sau đó lật đến trang mà mình thấy hứng thú.

2 giờ 20 phút chiều, hội trường càng lúc càng đông đúc, cũng có khá nhiều người đến chào hỏi Chu Thanh Thanh. Nói nhiều khiến miệng cô hơi khô.

Diễn đàn sẽ chính thức bắt đầu lúc hai giờ rưỡi, không đến mười phút nữa sẽ bắt đầu nên mọi người không đi lại xung quanh nữa mà về vị trí của mình ngồi ổn định.

Trong hội trường dần yên tĩnh lại, có người tập trung lật sổ tuyên truyền đang cầm trong tay.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, Chu Thanh Thanh giơ tay lên xem thời gian, sắp đến hai giờ rưỡi rồi mà người phụ trách vẫn chưa về chỗ của mình ngồi xuống, cũng không có dấu hiệu bắt đầu diễn đàn.

Khi này, người phụ trách đi đến giải thích với cô, nói rằng vẫn còn một vị khách nữa chưa đến hội trường nên sẽ phải chờ thêm một lúc.

Chu Thanh Thanh gật đầu đáp một tiếng rồi không nói gì thêm. Những khách mời đến tham dự sự kiện thế này đều là người bận rộn công việc, thỉnh thoảng đến muộn một hồi cũng là chuyện thường xảy ra.

Cô thấy hơi chán, quyết định lấy điện thoại ra chơi game một lát.

Chu Thanh Thanh đắm chìm trong những vòng xoay linh hoạt của game quả bóng vui vẻ, mắt nhìn điểm số nhanh chóng tăng lên từng chút một.

Bỗng nhiên, hội trường vốn yên tĩnh trở nên xôn xao, những tiếng nói chuyện khe khẽ đầy ngạc nhiên và âm thanh hít mạnh loáng thoáng vang lên.

Chu Thanh Thanh hoàn toàn không hứng thú với sự náo nhiệt này, cô không ngẩng đầu lên xem thử mà tập trung hoàn toàn vào việc xoay trụ thả bóng trong game, điểm số cũng sắp đạt đến kỷ lục mới.

Lúc này bất chợt có người ung dung, thong thả ngồi xuống vị trí vốn bỏ trống không ai ngồi bên cạnh, cô chỉ liếc thấy một góc ống quần âu sạch sẽ và thẳng thớm của người đàn ông.

Sau đó, cô ngửi thấy hương gỗ trong veo, lành lạnh quen thuộc nhưng thoang thoảng trong đó là sự áp bức mạnh mẽ.

Quả bóng Chu Thanh Thanh đang điều khiển đập thẳng vào vùng gạch màu đỏ.

Game over.

__

Lời tác giả:

Rất cố gắng viết đến lúc họ gặp nhau.

Bình Luận (0)
Comment