Đây chính là kiểu quan hệ mà cô đang nói đến sao?
Văn Thủy Dao cảm thấy có đôi khi mình thật sự bất lực.
“Không phải, ý tớ là, cậu quyết định xem mắt thật à?” Văn Thủy Dao hỏi ra vấn đề mà cô bạn vẫn luôn muốn biết: “Cậu — không có chút cảm xúc gì với sếp cũ của mình à? Ôn Tư Ngật có biết chuyện cậu muốn xem mắt không?”
Chu Thanh Thanh khựng lại giây lát, sau đó lập tức phủ nhận: “Không có.”
“Tớ chẳng quan tâm anh ta có biết hay không, bọn tớ là đối thủ thì tớ có cảm xúc gì với anh ta được hả?!! Cậu đúng là điên, đu CP đến nỗi ngu rồi.”
Nghe cô nói thế, Văn Thủy Dao mới nhớ đến chuyện này.
Đúng nhỉ, họ là đối thủ, ban đầu Thanh Thanh đến bên cạnh anh cũng có mục đích riêng mà.
Nghĩ thế, chẳng hiểu sao còn cảm thấy một chút vẻ đẹp của cái gọi là vận mệnh đã định sẵn BE.
Haiz.
Văn Thủy Dao vỗ vai cô một cái: “Vậy cậu đi xem mắt cố gắng lên nha.”
Chu Thanh Thanh cười cười, đùa gì thế, là cô chọn lựa giữa một đám đàn ông, cô phải cố gắng cái gì chứ?
Đây là kiểu muốn thế nào thì thế nấy, muốn chọn ai thì chọn.
Sau khi đi dạo với Văn Thủy Dao xong, Chu Thanh Thanh đưa cô bạn về nhà trước rồi mới lái xe về nhà mình.
Vừa lên lầu thì gặp phải Ngu Tùng Tùng đang đeo tai nghe ngân nga hát hoàn toàn không đúng giai điệu nào đi từ phòng ra: “Đứng lại.”
Ngu Tùng Tùng cười ngây ngô với cô, sau đó đi thẳng qua bên cạnh cô.
Chu Thanh Thanh: “…”
Cô vươn tay kéo cổ áo cậu, túm vào gáy sinh mệnh của cậu.
Lúc này Ngu Tùng Tùng mới vội vội vàng vàng tháo tai nghe xuống, hỏi cô với vẻ mặt ngây thơ: “Sao đấy chị?”
Chu Thanh Thanh hắng giọng một cái, vẻ mặt cứng đờ: “Hôm qua chị bảo em mang quà qua tặng em làm chưa? Có trả lời gì không?”
Ngu Tùng Tùng suy nghĩ: “Tặng rồi, không trả lời gì ạ.”
“À.”
Quay về phòng ngủ, Chu Thanh Thanh nằm ngã xuống ghế sofa một cách hung hăng rồi nhìn trần nhà trắng như tuyết trên đầu. Thật ra cũng không có gì cả, chỉ đơn giản là cô muốn tặng anh một món quà xin lỗi cho hành động lợi dụng của mình mà thôi.
Có nhận hay không, có trả lời gì hay không đều không liên quan gì đến cô.
Một lúc sau, cô lại mở điện thoại lên kiểm tra tài liệu của mười mấy đối tượng xem mắt mà ba đã tìm cho mình.
Lật qua từng trang từng trang, ừm, ngoại hình người này khá ổn, trang kế tiếp, ây dà còn học chung trường cơ này. Từng trang tài liệu chằng chịt các con chữ giống như muốn nhét hết tất cả những sở trường, ưu điểm, kinh nghiệm sống đã trải qua trong cuộc đời và những giải thưởng đạt được vào trong tờ A4 bé cỏn con kia.
Đối với Chu Thanh Thanh thì tất cả đều được dịch ra thành hai chữ:【Chọn tôi】
Xem một hồi khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi, vì thế cô để điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
“Gì ạ? Tiệc tối ấy ạ? Quá khoa trương rồi đấy ba?” Chu Thanh Thanh đang chuẩn bị gắp một miếng tiểu long bao, nghe thế thì giật mình suýt làm rơi cả đũa: “Con chỉ xem mắt thôi mà, không cần phải làm thế chứ?”
Thật đấy, cô xem mắt thì xem mắt thôi, tổ chức tiệc tối làm gì? Lại còn tập hợp tất cả đối tượng xem mắt lại một địa điểm trong một lần duy nhất, trông cứ như… Cô đang tuyển phi tần vậy.
Ngu Thanh Hành cười nói: “Gặp từng người một thì phiền phức hơn, lại chẳng mấy hiệu quả. Gặp một lần duy nhất không phải tốt hơn à? Liên hôn giữa các gia đình giàu có đầu tiên là xét đến điều kiện, sau đó mới là ấn tượng đầu tiên. Dù sao sau khi gặp tất cả trong một lần, con lại chọn một người mình có ấn tượng rồi bắt đầu tiếp xúc tìm hiểu nhau. Hơn nữa từ sau khi con về nhà, mẹ con đã muốn tổ chức một bữa tiệc cho con từ lâu rồi, con gái của Ngu Thanh Hành ba sao có thể kín tiếng khiêm tốn thế được?”
Về vấn đề này mẹ cô cũng đồng tình: “Ba con nói đúng đấy, Thanh Thanh nhà mình xuất sắc như vậy, phải chọn cẩn thận. Con cứ xem đây là một buổi tiệc tối bình thường đi, đến gặp họ xem thử có cảm thấy phù hợp, có vừa ý không, nếu không có ai thì cũng không sao cả, đừng nghe ba con làm gì, mẹ không gấp gáp vụ kết hôn này đâu.”
Chu Thanh Thanh: “…”
Ba cô quả thật là người của phái hành động, nói làm lập tức làm, không đến hai ngày sau đã bắt đầu gửi thiệp mời.
Thời gian tổ chức là ba ngày sau.
__
Con gái cả nhà họ Ngu tổ chức bữa tiệc đầu tiên sau khi về nước, dĩ nhiên đó là một sự kiện vô cùng hoành tráng.
Tin tức này vừa được đưa ra thì hơn một nửa số người ở Thâm Thành đều nhận được thông tin, thậm chí còn có người hãnh diện vì nhận được thiệp mời từ Ngu thị, lập tức khoe khoang với bạn bè. Dù sao không phải ai cũng được nhận lời mời của Ngu thị, thế nên họ đều cực kỳ chú trọng vào trang phục dự tiệc.
Mà trong buổi tiệc lần này, nghe bảo Ngu thị đã mời các doanh nhân trẻ trung, giàu có và các thanh niên tài giỏi điển trai đến tham dự. Mặc dù ngoài mặt không nói rõ nhưng người sáng suốt đương nhiên chỉ cần liếc qua đã thấy rõ mục đích của họ.
Con gái cả nhà họ Ngu người ta muốn bắt đầu xem mắt chọn chồng rồi đây mà.
Có lẽ người ngoài sẽ bảo chỉ chọn chồng thôi mà làm như vậy có hơi lố lăng nhưng đối với con gái của doanh nghiệp lớn số một số hai ở Thâm Thành thì là một lẽ đương nhiên. Hơn nữa những người đến tham dự buổi tiệc tối lần này có ai lại không muốn ngồi vào Ngu thị chứ.
Người ngoài nói chuyện náo nhiệt mà người trong cuộc thật ra lại chẳng hứng thú gì mấy.
Sau khi chạm ly một lần nữa với một thanh niên tài giỏi điển trai, bụng Chu Thanh Thanh sắp no căng lên rồi.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dài ôm sát người quyến rũ, uống nhiều khiến bụng to ra trông rất xấu, vậy nên cô thật sự không thể uống nữa.
Mà nói thật, đám thanh niên tài giỏi điển trai này sao ai cũng giỏi Photoshop thế nhỉ, họ còn khai gian chiều cao. Rõ ràng đứng bên cạnh cô cũng cao ngang cô, sao lại không biết xấu hổ mà nói rằng mình cao một mét tám?
Văn Thủy Dao vô cùng am hiểu chuyện này, cô bạn bưng hai miếng điểm tâm ngọt đi đến, vừa ăn vừa phổ cập kiến thức cho cô: “Đàn ông con trai bây giờ cực kỳ hư vinh, 1m72 đến 1m79 đều gọi chung là 1m80, vì họ cảm thấy độ cao của miếng đệm giày cũng được tính.”
“Thế 1m72 trở xuống thì sao? Gọi chung là gì?”
Văn Thủy Dao lắc lắc ngón tay: “Gọi chung: Cô có ý gì (giọng điệu thẹn quá hóa giận)”
Chu Thanh Thanh vỗ tay liên tục: “…”
Hay lắm, đúng là quá đỉnh.
Ăn điểm tâm xong, Văn Thủy Dao nhìn quanh phòng tiệc một vòng: “Sao rồi, cậu có vừa ý ai trong số những người này không?”
Chu Thanh Thanh chu miệng, cúi đầu mở điện thoại lên xem tài liệu: “Có mấy người trông cũng vừa mắt đấy, gia thế cũng khá ổn, nói không chừng có thể tiếp xúc tìm hiểu thử.”
Liên hôn thương mại vốn là như thế, chẳng có tình cảm gì với nhau. Ai cũng có mục đích của riêng mình.
Văn Thủy Dao nghĩ, mọi người chỉ thấy người nhà giàu gọn gàng, xinh đẹp nhưng thật ra họ cũng có rất nhiều bất đắc dĩ không thể nói cho người khác biết. Chỉ là cái bất đắc dĩ ấy trở nên vô cùng bé nhỏ trước khối tài sản kếch xù mà thôi.
Về “bữa tiệc chọn chồng” này của Chu Thanh Thanh, có vài người đã bắt đầu âm thầm thảo luận.
“Mọi người cảm thấy ai có thể có cơ hội đây?”
“Cậu Khương của công ty giải trí Mỹ Lạc, tôi cảm giác anh ấy khá có hy vọng đấy.”
“Mắt cậu kiểu gì thế, cô con gái cả nhà họ Ngu người ta chưa nói được đôi câu với anh ta đã rời đi rồi mà? Hơn nữa anh ta cũng 35 tuổi rồi.”
“Vậy thì ông chủ trẻ của công ty tin tức Hải Vân? Anh ta còn trẻ tuổi lắm, hình như năm nay mới hơn 20 chút thôi?”
“Tôi thấy anh ta không được đâu, trẻ thì trẻ thật nhưng ngoại hình hơi lùn.”
“Thế…”
“Không được không được, hơi xấu.”
“…”
Một nhóm người thảo luận vô cùng náo nhiệt.
Lúc này Dụ Gia Thạch mới khoan thai đến muộn, đẩy cửa ra đi vào. Mọi người hướng tầm mắt sang, trong đầu nghĩ thầm, ây dà, lại một người nữa đến cạnh tranh mà người này trông dáng vẻ cũng ổn ra phết.
Dụ Gia Thạch chào hỏi với một số người quen, sau đó trực tiếp đến tìm cô con gái cả nhà họ Ngu kia.
Chu Thanh Thanh mới nói chuyện với một người đàn ông khác xong thì lại một người nữa đi đến phía sau lưng: “Chào cô, tôi là Dụ —”
Cô quay người lại, lời nói của Dụ Gia Thạch cũng khựng lại theo, im lặng một hồi, vẻ mặt anh ta cũng trở nên kỳ lạ. Mãi một lúc lâu sau mới cất tiếng lần nữa: “Tôi còn bảo sao tôi lại nhận nhầm người được, cô là bạn tiểu học của tôi mà đúng không?”
Bạn nữ dũng mãnh từng suýt đấm anh bầm dập.
Rõ ràng trước đây là họ Ngu, sau đó anh về nhà xem lại nhật ký lúc trước mới nhớ ra cô tên là Ngu Khinh Khinh. Vì đã thay đổi tên nên anh mới không nhớ ra.
Chu Thanh Thanh cười tít mắt vẫy vẫy tay với anh: “Hi, nhóc mập bất lịch sự tè vào người bạn học nữ.”
Nhắc đến chuyện cũ, mặt Dụ Gia Thạch lập tức đỏ bừng: “Do trước kia tôi không hiểu chuyện —”
Chưa kịp nói dứt lời lại nghe một giọng nói khác đầy kinh ngạc và hưng phấn: “Òa, Thanh Thanh, đây chẳng phải là nhóc mập tè vào người cậu à?”
“Dụ Gia Thạch, tôi cũng là bạn cùng lớp của cậu đấy, Văn Thủy Dao, nhớ không?”
Dụ Gia Thạch: “…”
Cảm ơn nhé, anh không muốn nhớ cũng nhớ ra rồi.
Văn Thủy Dao cười ha ha: “Cậu cũng đến xem mắt à?”
Dụ Gia Thạch gật đầu một cái: “Đúng vậy, không ngờ lại gặp các cậu.” Nói rồi anh quay đầu nhìn về phía Chu Thanh Thanh, vốn dĩ anh đến đây cũng là vì bị gia đình thúc giục nhưng bây giờ hình như cũng không đến mức thấy không vui.
Một khúc nhạc khiêu vũ du dương vang lên trong phòng tiệc, Dụ Gia Thạch suy nghĩ giây lát, sau đó đỏ mặt vươn tay ra: “Cô Chu Thanh Thanh, tôi có thể mời cô cùng nhảy một bài được không?”
Chu Thanh Thanh suy tư, cảm thấy hình như cũng không phải là không được, anh cũng là đối tượng xem mắt của cô ngày hôm nay. Vì thế cô đặt ly rượu xuống rồi đặt tay mình lên tay anh.
Hai người chậm rãi đi đến trung tâm phòng tiệc.
Khúc nhạc khiêu vũ du dương đang chậm rãi như một dòng nước, mọi người thấy cô cả nhà họ Ngu đồng ý lời mời của một người đàn ông và đi đến khu vực trung tâm, họ cảm thấy bữa tiệc xem mắt hôm nay có thể phải kết thúc rồi.
Lúc này, hai cánh cửa nặng nề lại bị người bên ngoài đẩy ra một lần nữa. Có người nghe tiếng bèn chậm rãi đảo mắt nhìn qua, cười tặc lưỡi hai cái: “Ái chà chà, lại thêm một người nữa đến cạnh tranh —”
Nhưng chưa kịp dứt lời thì tức khắc như bị ai đó bóp cổ họng vậy, những chữ còn lại dứt khoát bị chặn đứng trong cổ.
Một mảng ánh sáng lớn từ ngoài rọi vào.
Người đàn ông mặc trên mình bộ vest đen lạnh lùng, dáng người cao ráo nghiêm cẩn. Dù rằng chỉ đi lướt qua ngay bên cạnh với nhịp bước rất đỗi ung dung nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự cao quý, lạnh nhạt hờ hững như nước chảy mây trôi của anh.
Phòng tiệc vốn huyên náo dần trở nên yên tĩnh cho đến khi mọi âm thanh im bặt.
Có người vừa liếc mắt đã nhận ra đối phương:
Đó chẳng phải là thái tử gia của tập đoàn Ôn thị – Ôn Tư Ngật đó sao?
Tại sao tự dưng anh lại xuất hiện ở tiệc tối của Ngu thị?
Chu Thanh Thanh như cảm nhận được, bỗng nhiên quay người lại.
Sau đó cô cũng kinh ngạc đứng đờ ra tại chỗ, nhìn anh mang theo gió đêm lạnh lẽo bên ngoài và hơi lạnh đầy phong trần bụi bặm, xuyên qua đám đông và đi về phía cô từng bước từng bước.
Khúc nhạc du dương cũng dừng lại.
Một kết thúc bất ngờ khiến người ta không kịp phản ứng, khó mà dự đoán trước được, trái tim cô run lên một cách mạnh mẽ rồi cuối cùng lặng xuống hoàn toàn.
Ôn Tư Ngật đến một cách đột ngột, cũng không ai biết anh đến đây làm gì.
Cho đến khi anh đứng trước mặt Chu Thanh Thanh.
“Xin lỗi cắt ngang một chút.”
Anh nói với Dụ Gia Thạch bên cạnh một cách hời hợt, sau đó nắm cổ tay Chu Thanh Thanh kéo cô về phía mình.
Chu Thanh Thanh muốn thoát ra: “Anh làm gì thế?”
Nhưng lại bị anh giữ chặt, giọng ảm đạm như mang một lớp sương mù dày đặc, trên mặt anh là vẻ tức giận khó thấy. Anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Con mẹ nó, tôi có thể làm gì?”
“Anh điên rồi.” Mặt Chu Thanh Thanh đỏ ửng lên, tức muốn chết: “Buông tôi ra.”
Ôn Tư Ngật căn bản không thèm để ý, không nói năng gì mà cầm tay cô đi thẳng về phía ban công.
Du Gia Thạch đưa tay muốn cản lại: “Anh —”
Nhưng vừa ngước mắt trông thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, cánh tay cũng vô thức buông thõng xuống.
Đây là chuyện cá nhân của hai người họ, Chu Thanh Thanh không muốn người vô tội nào khác xen vào: “Mọi người đi xuống trước đi, tôi với anh này có chuyện cần nói với nhau.”
Khung cảnh này nhất thời khiến những người có mặt tại đây cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Hóa ra hai người này rõ ràng có quen biết nhau, quan hệ trông cũng khá thân thiết.
Những người đang ở đây có ai mà lại không biết hai nhà Ôn Ngu có vết rạn trong quan hệ, không ai ngờ rằng thái tử gia Ôn thị thế mà lại xuất hiện ở tiệc xem mắt của con gái cả nhà họ Ngu.
…
Tối nay gió lạnh vô cùng, ánh trăng như nước tỏa xuống, giăng lên một màn sương trắng mờ mờ ảo ảo cho thành phố sầm uất xa hoa.
Chu Thanh Thanh đứng nghiêng người một cách bất đắc dĩ, không nhìn anh.
Gió đêm lạnh buốt như băng cuốn đi chút nhiệt độ cuối cùng, có lẽ Ôn Tư Ngật cũng có rất nhiều cảm xúc trước khi đến đây mà ngay cả chính anh cũng không thể phân biệt rõ. Khi nhìn thấy góc nghiêng đầy cứng đầu của cô, toàn bộ những cảm xúc kia rút lui như thủy triều, đôi mắt sâu thẳm tối tăm vô cùng, cuối cùng chỉ còn lại một câu nói: “Chu Thanh Thanh, em thành công rồi.”
“Có ý gì?” Chu Thanh Thanh quay đầu, không hiểu tại sao anh đột nhiên lại nói như vậy.
Mà anh chỉ nhìn cô một cách sa sầm, câu nói với giọng điệu đầy bỡn cợt từ miệng Ngu Tùng Tùng vang lên bên tai.
Lúc này anh mới biết rốt cuộc mục đích ban đầu cô đến Ôn thị là gì.
Điều ấy khiến anh không kìm được mà tự giễu, tất cả những thứ này đúng là quá nực cười.
Thấy anh không trả lời.
Chu Thanh Thanh khịt mũi một cái: “Anh tìm tôi có việc gì? Hôm nay tôi bận nhiều việc lắm, không rảnh để ầm ĩ với anh đâu.”
Nói rồi cô liếc nhìn cổ tay mình, vừa nãy anh nắm kéo cô với lực mạnh như vậy nên cổ tay đã đỏ hết cả lên rồi.
Ôn Tư Ngật cũng nhìn thấy một vòng dấu tay mình hằn trên cổ tay trắng nõn của cô nhưng anh chỉ nhếch nhẹ khóe môi, cười nhạt: “Đến tìm em tính sổ.”
Anh đối diện với ánh mắt cô, nói từng câu từng chữ: “Những gì tôi nói với em trước đó em không nghe vào tai có phải không?”
Chu Thanh Thanh cũng học theo thái độ lạnh lùng của anh, xuy một tiếng: “Tôi đã nói xin lỗi vì lợi dụng anh rồi, cũng gửi quà nhận lỗi cho anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Nếu anh còn tức giận thì cũng chẳng liên quan gì đến cô.
“Cái tôi muốn là lời xin lỗi của em à?” Ôn Tư Ngật chống hai tay trên lan can. Anh nhìn cảnh đêm rực rỡ với những ngọn đèn sáng ngời nơi xa, giọng nói lạnh lùng như gió đêm thổi đến: “Tôi vừa xuống máy bay đã nghe tin em mở tiệc xem mắt, Chu Thanh Thanh, em thật là —”
Im lặng hai giây, cuối cùng anh cũng chỉ nói ra hai chữ “đáng ghét”: “Có phải em cảm thấy tôi thật sự hết cách với em, vừa bất đồng một hai câu đã dám mở tiệc xem mắt?”
“Tôi có gì mà không dám hả?” Chu Thanh Thanh nghe anh nói thế thì tức quá hóa cười, lập tức phản bác lại anh hết câu này đến câu khác: “Tôi đến tuổi thì tất nhiên phải kết hôn rồi, xem mắt không phải là chuyện bình thường à? Lúc trước anh cũng muốn liên hôn với Lý thị đấy không phải hả, sao tôi lại không thể liên hôn? Anh dựa vào đâu mà đến đây phá hỏng tiệc xem mắt của tôi?”
Ôn Tư Ngật quay người lại, đôi mắt hồ ly mang đôi chút tức giận lẳng lặng nhìn cô.
Chu Thanh Thanh hếch cằm, bất động đón nhận ánh nhìn của anh.
Trong cuộc đối đầu trầm lặng này.
Cuối cùng vẫn phải có một người lùi bước mới có thể phân thắng bại.
Ôn Tư Ngật cụp mắt, bỗng nhiên thở dài: “Tôi không bảo là không được.”
“Anh có ý gì?” Chu Thanh Thanh không hiểu ý trong lời nói của anh.
Ôn Tư Ngật nhấc chân tiến gần thêm một bước rồi dừng lại trước mặt cô, sau đó anh chậm rãi khom người, một tay vòng qua sống lưng gầy và thon thả của cô, cúi đầu ôm chặt cô vào lòng, ngón tay anh xoa xoa vết đỏ ửng nơi cổ tay cô một cách êm dịu. Anh nhắm hai mắt: “Em muốn liên hôn, tôi cưới em.”
Bất chợt một cơn gió đêm lạnh thấu xương từ ngoài ban công rộng mở tràn vào, ùa tới một cách dày đặc, thổi tung vạt váy của cô lên, màng nhĩ cũng bị gió thổi đến mức đau nhức lên từng cơn. Cô đứng chết trân tại chỗ không có bất kỳ phản ứng gì, dường như không hề nghe thấy khi nãy anh vừa nói cái gì.
Nhưng thật ra cô nghe rất rõ.
Anh vội vàng chạy từ sân bay đến đây để nói với cô rằng anh muốn cưới cô.
Đây là sự cúi đầu của anh, là sự thỏa hiệp của anh.
Trầm mặc hồi lâu.
Chu Thanh Thanh quay mạnh đầu đi, cổ họng giật giật: “Tôi không muốn.”
Anh bảo cưới cô thì cô sẽ đồng ý chắc? Dựa vào đâu chứ? Hơn nữa họ còn là đối thủ, căn bản không thể nào liên hôn được.
Ôn Tư Ngật ôm cô không nói gì.
“Anh bảo muốn liên hôn thì liên hôn, anh xem tôi là cái gì hả?”
Chu Thanh Thanh đưa tay đẩy anh ra.
“Anh bảo muốn cưới tôi nhưng cũng không thấy anh quan tâm gì nhiều đến tôi, chỉ nói một câu muốn cưới tôi, giống như đang ra lệnh cho tôi vậy.”
“Ôn Tư Ngật, còn lâu tôi mới lấy anh làm chồng.”
Gió thổi qua những ngọn cây tạo nên tiếng lá cây xào xạc.
Sau đó cô nghe được giọng nói bình tĩnh của anh: “Thật à?”
“Chu Thanh Thanh, chẳng lẽ em không biết tâm tư tôi dành cho em? Thật ra trong lòng em biết rõ vì sao tôi lại đưa em đến biệt thự nhà họ Ôn. Tôi hỏi em một lần nữa, em đối với tôi, có phải từ đầu đến cuối chỉ có lợi dụng thôi không?”
Chu Thanh Thanh không chút do dự trả lời: “Ừ.”
Âm thanh gió thổi lắng đọng lại.
Nhưng lại không thể làm lắng đọng cơn đau nhói râm ran như kim châm nơi trái tim.
Ôn Tư Ngật nhắm mắt lại một cách mạnh bạo.
__
Lời tác giả:
Viết suy nghĩ “lợi dụng” này ra hết đã.