“Cái gì?!!!”
Văn Thủy Dao mới cắn một miếng thịt xá xíu, suýt thì bị nghẹn chết. Cô bạn nhanh chóng cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm: “Đậu má, lần sau cậu có thể đừng nói mấy kiểu chủ đề gây sốc thế này lúc tớ đang ăn được không.”
Chu Thanh Thanh rót thêm một ly nước nữa cho cô ấy: “Thì thấy cậu ăn sắp xong rồi tớ mới nói mà.”
Văn Thủy Dao uống thêm một ngụm nước nữa, cổ họng cuối cùng cũng hết nghẹn: “Trời ơi, tình cảm của hai người phát triển thế nào vậy, sao vừa tới đã bàn chuyện cưới gả rồi! Con mẹ nó, chuyện này k1ch thích vãi!”
“Nói cái gì thế.” Chu Thanh Thanh nhíu mày: “Ai bàn chuyện cưới gả với anh ấy chứ, cậu không nghe là tớ từ chối à? Tai cậu sao chỉ nghe mỗi chuyện bản thân muốn nghe thế, tự động lọc những thứ không muốn nghe ra à?”
Văn Thủy Dao nhe răng cười một cái: “Thì tớ cảm thấy quá k1ch thích thôi haha. Thật ra tớ luôn cảm nhận được sếp Ôn thích cậu mà.”
Chắc hẳn cũng không chỉ là thích thôi, biết cô được gia đình cử đến mà không hề bất mãn chút nào, thậm chí còn mặc kệ quan hệ xa cách giữa hai gia đình để cầu hôn Thanh Thanh.
“Vậy lúc cậu từ chối sếp Ôn, anh ta có phản ứng gì?”
Chu Thanh Thanh nghẹn lời chốc lát mới nói: “Từ chối là từ chối, có phản ứng gì được, một phát cắt đứt luôn.”
Dứt lời, cô chợt nhăn mũi, thật ra cô cũng không biết tại sao, cảm thấy rất phiền.
Nhưng anh luôn bày ra giọng điệu bề trên như thế, tại sao cô phải đồng ý lời cầu hôn của anh chứ?
“Ừm ừm.” Văn Thủy Dao cảm thấy mình cũng không cần nói quá nhiều, tình cảm của cô thì để cô tự xử lý. Thật ra trái lại cô bạn cảm thấy mặc dù Thanh Thanh hơi chậm tiêu trong tình yêu nhưng cô lại biết rõ bản thân muốn cái gì, sẽ không để mình bị thua thiệt.
“Kỳ nghỉ của tớ kết thúc rồi, hôm nay phải đi.”
Chu Thanh Thanh than thở: “Thế thì chẳng phải chúng ta lại không được gặp nhau lâu ơi là lâu sao?”
“Không đến mấy tháng nữa là hết năm rồi, dịp Tết năm mới tớ sẽ về mà.”
Chu Thanh Thanh vẫn không nỡ, đây chính là người bạn thân từ bé đến lớn của cô.
Trong đại sảnh sân bay người đến người đi, Văn Thủy Dao cố gắng che kín mặt mình, sợ toàn bộ thể diện của mình đều bị vứt lại ở sân bay.
Chu Thanh Thanh vẫn đang vừa khóc hu hu không ngừng vừa đọc tuyên ngôn níu giữ: “Dao cưng, Dao cưng, cậu sang bên đó phải nhớ đến tớ nha… Không có cậu tớ biết phải sống thế nào đây…”
Văn Thủy Dao cầm túi xách che mặt: “Tớ thấy gần đầy trạng thái tinh thần của cậu quả thật không ổn định, đến khoa tâm thần bệnh viện thứ ba khám thử đi.”
Chu Thanh Thanh lập tức rụt tay về, sắc mặt cô cả thay đổi: “Cậu mới là người tinh thần không ổn định ấy.”
“Đi nhanh đi kẻo lát nữa không kịp lên máy bay.”
Văn Thủy Dao: “…”
Thế này mà còn không ổn định à?
…
Trước một khung cửa sổ sát đất lớn, toàn bộ cảnh đêm xinh đẹp của Thâm Thành đều được thu vào tầm mắt.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Ôn Tư Ngật đi ra mở cửa thì thấy Trần Lạc Hoài cầm một tập tài liệu trên tay vẫy vẫy với anh: “Tôi đến tìm cậu có chút chuyện, lúc nãy vừa khéo gặp trợ lý của cậu dưới lầu, cậu ấy nhờ tôi tiện thì mang tài liệu này lên cho cậu ký luôn.”
Ôn Tư Ngật nhận lấy rồi lật xem sơ qua, giọng không có tí độ ấm nào: “Thứ quan trọng như tài liệu mà cậu ta dám giao đến tay người khác, mấy năm qua Chu Hùng không tiến bộ hơn một chút nào.”
“Hầy đừng nói thế chứ, ai mà không biết quan hệ của hai người chúng ta thế nào, hơn nữa mô hình công ty của chúng ta cũng chẳng liên quan gì đến nhau, mang lên giúp cũng có vấn đề gì đâu.” Trần Lạc Hoài vỗ vai anh một cái: “Tôi thì lại nghe bảo mấy ngày nay cậu đều không nghỉ ngơi đàng hoàng, hôm nào cũng ở lại công ty tăng ca.”
“Tôi bảo chứ tập đoàn Ôn thị đã là ông trùm đứng đầu Thâm Thành rồi, cậu còn liều mạng đến thế à? Không cho người khác một chút cơ hội nào luôn ư?”
“Không có gì.” Ôn Tư Ngật cầm tài liệu đi vào phòng khách, tùy ý để trên bàn trà: “Dù sao cũng không có việc gì làm, đều là mấy vấn đề cần xử lý.”
“Cậu thì không sao.” Trần Lạc Hoài lấy vài lon bia từ trong tủ lạnh ra, tặc lưỡi hai cái: “Tôi nghe Chu Hùng nói có mấy vị quản lý cấp cao mắc chút lỗi nhỏ đã bị cậu trách móc không ngẩng đầu lên được.”
Nói đoạn, anh ấy đặt một lon bia xuống trước mặt Ôn Tư Ngật: “Tôi còn nghe kể mấy ngày trước con gái cả Ngu thị mở một buổi tiệc, thực ra là tiệc xem mắt.”
“Tôi bảo này, cậu cần gì phải tự mình đến đó, cho người mời cô ấy đến không được à?”
Cần gì phải tự mình đến Ngu thị chứ.
Nên nói hay không nhỉ, cô gái Chu Thanh Thanh này đúng là một huyền thoại.
Từ trước đến nay anh ấy chưa từng thấy Ôn Tư Ngật nhượng bộ đến nước ấy bao giờ.
“Có gì khác nhau đâu.”
Ôn Tư Ngật kéo khoen lon bia, cất giọng nói từ tốn: “Bất kể là gọi cô ấy đến hay tôi đến đó cũng đều có nghĩa là tôi thỏa hiệp với Chu Thanh Thanh rồi.”
“Bảo sao trước đó cậu lại hỏi thăm chuyện cũ của hai nhà Ôn Ngu, tôi nói thế này, thật ra ân oán của tổ tiên không phải chuyện gì lớn hết, nếu cậu có tình cảm thì có thể nói rõ chuyện này với Chu Thanh Thanh.”
“Nói rõ?”
Ôn Tư Ngật bỗng dưng đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn ra cảnh đêm sáng rực xa hoa phía xa xa ngoài cửa sổ. Dù đã tách biệt âm thanh nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự náo nhiệt trong đó.
Giọng nói trong veo và kiên định của cô vang lên bên tai lần nữa, ngay cả ánh mắt cũng toát đầy sự quyết tâm: “Ôn Tư Ngật, còn lâu tôi mới cưới anh làm chồng.”
Im lặng hồi lâu, anh mỉm cười nhẹ:
“Tôi nói rõ thế nào.”
Ngay từ ban đầu khi cô đến bên cạnh anh cũng chính vì cái gọi là “đùa giỡn” thể xác và tinh thần anh.
Mỗi một lần diễn cô đều có mục đích riêng.
Có lúc anh cũng muốn hỏi bản thân thử, tại sao phải đi đến bước đường như bây giờ. Cả đời xuôi gió thuận nước, rất hiếm khi anh không có được thứ gì đó.
Anh chưa bao giờ tin vào quỷ vào thần, cũng không tin Phật pháp nhưng anh lại cảm thấy, có lẽ cô thật sự là vận mệnh mà anh không thể thoát khỏi trong cuộc đời mình.
Ôn Tư Ngật ngửa đầu uống cạn lon bia trong tay rồi tiện tay bóp dẹp lon bia rỗng và ném vào thùng rác.
Trần Lạc Hoài ở sau lưng anh nói: “Cũng chính là sự mềm lòng cậu dành cho cô ấy.”
Anh ấy còn lâu mới tin rằng Ôn Tư Ngật thật sự hết cách với thứ mà anh mong muốn.
…
Dạo gần đây Chu Thanh Thanh bận tối mắt tối mũi, sau tiệc xem mắt, cô không có ấn tượng tốt với ai nên cũng không tiếp tục tiếp xúc tìm hiểu sâu hơn sau đó.
Thật ra gần đây cô cũng không xem mắt gì thêm nữa.
Sau khi nói chuyện với ba cô, ông ấy không tỏ thái độ gì khác thường, cũng không bảo cô đi xem mắt gì nữa mà bảo: “Mấy lão già kia trong công ty không dễ đấu, con không cần phải lãng phí thời gian cho mấy người này, tự hiểu rõ trong lòng là được rồi.”
Vì thế Chu Thanh Thanh tạm thời dành hết thời gian của mình cho công việc.
Trái lại Dụ Gia Thạch vẫn thường nhắn tin cho cô. Từ sau khi hai người “nhận ra nhau”, không ít lần Chu Thanh Thanh trêu chọc anh ta vì chuyện lúc bé.
Văn Thủy Dao bảo với cô rằng quả nhiên thời gian có thể thay đổi tất cả. Thuở bé, hai cô cực kỳ ghét nhóc mập này, vừa không lễ phép vừa bất lịch sự, lại còn tè bậy vào người bạn học nữ. Bây giờ nhiều năm trôi qua, sự “thù ghét” ấy cũng phai mờ đi kha khá rồi.
Thành thử Dụ Gia Thạch phải giải thích với các cô không biết bao nhiêu lần: “Hồi bé ba mẹ tôi không ở nhà, từ nhỏ đã được ông bà nội nuôi, được nuông chiều không ra thể thống gì, dù làm gì cũng được ông bà nội làm chỗ dựa.”
Đó cũng là sự thật.
Chu Thanh Thanh nhớ lại, về sau cô đã đánh nhóc mập này một trận tơi bời, thế là ông bà nội anh còn đích thân đến tìm giám hiệu nhà trường yêu cầu trường đuổi học cô. Nếu không phải sau lưng cô có hậu thuẫn khá vững mạnh thì nói không chừng đã bị “tư bản” đè bẹp xuống thật rồi.
Cô nhớ rõ lúc ấy ông bà nội anh ta vô cùng hung dữ, nghiêm nghị yêu cầu nhà trường xử phạt Chu Thanh Thanh, thậm chí còn lấy thân phận thành viên ban giám đốc công ty ra. Chủ nhiệm lớp cô vì lợi ích chung đành cúi đầu nói xin lỗi, thuận tiện giải thích nguyên nhân là Dụ Gia Thạch có hành động thiếu lịch sự với bạn học nữ trước, nào ngờ hai cụ già cực kỳ cứng đầu phách lối, dù cháu trai họ sai cũng chẳng thèm quan tâm mà yêu cầu cho Chu Thanh Thanh nghỉ học.
Cuối cùng chủ nhiệm lớp thật sự hết cách đành bảo: “Xin lỗi, trường học chúng tôi không thể đuổi con gái của chủ tịch trường được, mong hai người thứ lỗi.”
Mặc dù không nói thẳng ra nhưng câu nói này cũng thể hiện rõ ẩn ý cháu trai hai người bắt nạt con gái chủ tịch trường, họ còn chưa tìm hai người tính sổ, thế mà hai người còn mạnh miệng muốn con gái chủ tịch trường nghỉ học?
Hai cụ già ngây như phỗng tại chỗ, mặt cũng đỏ bừng lên.
Cuối cùng có lẽ cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa nên họ đã cho Dụ Gia Thạch chuyển trường.
Từ nhỏ Chu Thanh Thanh đã được nâng niu trong lòng bàn tay, nếu để ba mẹ cô biết chuyện này thì có thể ngay cả chủ nhiệm lớp cũng bị vạ lây, vậy nên sau khi về nhà, Chu Thanh Thanh cũng không nói cho ba mẹ biết chuyện.
Trên thế giới này, đôi khi đúng sai cũng không thể quyết định một chuyện, giải thích đàng hoàng chưa chắc đã khiến người không nói phải trái tin phục, thứ duy nhất chắc chắn khiến người khác tin phục có lẽ đó là ưu thế của bạn lớn hơn đối phương.
Vừa nghĩ đến chuyện trước kia thì Dụ Gia Thạch lại nhắn tin đến: “Hi, Thanh Thanh, dạo này có thời gian rảnh không, tôi phát hiện một nhà hàng ngon lắm.”
Thấy tin nhắn Wechat, Chu Thanh Thanh suy tư giây lát. Mặc dù bây giờ cô không còn ghét nhóc mập đã bỏ thói hư tật xấu của hiện tại nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô có ý với anh.
Cô cúi đầu gõ chữ: “Xin lỗi, tôi không rảnh.”
Sau khi để điện thoại xuống, Lâm Nguyệt gõ cửa một cái rồi đi vào: “Sếp Chu, buổi gặp mặt bàn công việc của sếp và ông Liễu Thanh Ba – hội trưởng Hiệp hội thiết kế đồ họa chiều nay sẽ diễn ra ở trung tâm nghệ thuật, bây giờ có thể bắt đầu đi rồi ạ.”
Logo của công ty đã được thiết kế từ nhiều năm trước, không chỉ có sản phẩm phải theo kịp xu hướng thời đại mà hình ảnh công ty cũng phải như thế. Nhưng vốn dĩ logo đã ăn sâu vào lòng mọi người nên không thể nào thay đổi hoàn toàn được. Vì thế trong việc cân bằng giữa giữ lại và thay đổi cần phải thuê chuyên gia chuyên nghiệp tư vấn mới được.
Liễu Thanh Ba là người chuyên nghiệp nhất trong nước, chỉ là tính cách rất thanh cao, để nhân viên đến thương lượng chắc chắn là không phù hợp, thế nên cô phải tự mình đến đây.
“Được.” Chu Thanh Thanh cầm điện thoại đứng dậy.
Nửa tiếng sau, xe chậm rãi dừng lại trước cổng trung tâm nghệ thuật.
Vừa vào cổng đã trông thấy vài công nhân đang di chuyển dụng cụ. Chắc hẳn vì đồ đạc có hơi nặng nên họ đều dùng sức đến mức mặt mày biến dạng, vừa đi vào trong vừa hét lớn: “Nhường đường chút, nhường đường chút, đừng để va phải.”
Họ đi đến từ phía sau, suýt thì đụng phải Chu Thanh Thanh, may mà cô kéo Lâm Nguyệt tránh đường kịp thời.
Lâm Nguyệt vỗ ngực một cái, nhưng cô ấy tìm hiểu thông tin rất toàn diện: “Nghe nói là có một họa sĩ rất nổi tiếng mở văn phòng làm việc ở đây.”
Chu Thanh Thanh gật đầu, cô không cảm thấy hứng thú mấy với những chuyện này: “Đi thôi, đi tìm ông Liễu Thanh Ba.”
Chỉ còn mấy phút nữa là đến thời gian đã hẹn, đến muộn cũng không phải là một chuyện tốt.
Chỉ là sau khi họ đến văn phòng làm việc của Liễu Thanh Ba, hai cô không muộn nhưng lại được nhân viên lễ tân thông báo Liễu Thanh Ba có công việc chưa hoàn thành nên vẫn chưa đến, mời họ ngồi chờ một lúc.
Sau đó nhân viên lễ tân chu đáo rót cho các cô hai ly nước ấm.
Dù sao thời gian cũng còn sớm, mà chiều hôm nay cô lại không có công việc khẩn cấp gì nên không quá sốt ruột.
Cô bảo Lâm Nguyệt gửi báo cáo của các phòng ban dưới cho cô xem.
Nhân viên lễ tân quay về khu vực làm việc của mình rồi nhắn tin báo cho Liễu Thanh Ba biết khách đã đến. Sau đó cô ấy kìm lòng chẳng đặng ngẩng đầu liếc nhìn Chu Thanh Thanh đang cúi đầu xem báo cáo một cái. Người làm trong giới nghệ thuật như họ thường xuyên được tiếp xúc với những người xinh đẹp, song dù là thế thì nhân viên lễ tân cũng cảm thấy cô sếp Chu này xinh đẹp một cách quá đáng.
Đôi mắt hồ ly tuyệt đẹp, hàng mi dài cong vút, sống mũi thẳng tắp, môi đỏ mọng xinh xắn như cánh hoa, ngay cả khi cúi đầu cũng là một khung cảnh tràn đầy xinh đẹp, rất giống một bức tranh mà cô ấy đã từng thấy. Vẻ đẹp trực diện này quả thật có tính tấn công mạnh.
Nếu có thể cô ấy rất muốn chụp lại một tấm và đăng lên mạng: Mọi người ơi, gặp được một mỹ nhân này!
Chắc chắn sẽ có rất nhiều like.
Tiếc thay đạo đức nghề nghiệp của cô không cho phép cô làm những chuyện lén lút mờ ám như vậy.
Khoảng mấy phút sau, nhân viên lễ tân nhận được hồi âm bèn đi đến nhiệt tình nhắc nhở: “Sếp Chu, thầy Liễu sẽ nhanh chóng xuống ngay ạ.”
Chu Thanh Thanh ngẩng đầu cười đáp: “Được, cảm ơn, làm phiền cô rồi.”
“Không phiền ạ, không phiền ạ.”
Huhuhu, mỹ nhân cười với cô ư!
Quả nhiên chưa đến mấy phút sau, có tiếng nói chuyện phát ra ở ngoài cửa.
Thiết kế của văn phòng làm việc đều là cửa kính, vừa quay đầu đã có thể thấy hết khung cảnh ngoài cửa.
Chu Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn thử, chợt khựng lại, sau đó lại vội vàng cúi đầu xuống, làm như không thấy gì.
Lúc này có lẽ cuộc trò chuyện ngoài cửa cũng đã gần kết thúc, Liễu Thanh Ba và một người đàn ông tóc dài khoảng 40 tuổi bên cạnh cùng mỉm cười bắt tay với người đàn ông trẻ tuổi đối diện.
Người đàn ông cũng cười và gật nhẹ đầu.
Lúc này Lâm Nguyệt đã thấy rõ người, không chút nghĩ ngợi bảo: “Sếp Chu, người ngoài cửa là sếp Ôn!”
Chu Thanh Thanh: “…”
Còn cần cô ấy nhắc nhở à, chỉ cần nhìn gáy cô cũng biết là ai rồi, hơn nữa Chu Hùng còn đứng ngay phía sau anh, mắt cô có mù đâu.
Cửa văn phòng làm việc đang mở nên không hề cách âm chút nào, giọng của Lâm Nguyệt cũng vọng ra ngoài một cách dễ dàng.
Mà Chu Hùng ở bên kia đã đưa mắt nhìn sang, đương nhiên cũng thấy Chu Thanh Thanh.
Nhưng anh ấy nhiều kinh nghiệm hơn Lâm Nguyệt, người lão làng chốn công sở lựa chọn im lặng.
Dù sao bây giờ trợ lý Chu — không phải, Chu Thanh Thanh là cái vảy ngược của sếp Ôn, không ai được nhắc đến cả.
Có lẽ nhận thức được mình nói sai, Lâm Nguyệt lập tức im lặng.
Nếu đã nghe thấy rồi mà Chu Thanh Thanh còn giả vờ như không nhìn thấy thì trông quá kỳ lạ, vậy nên cô làm như không có chuyện gì và ngẩng đầu lên, còn cười cười vẫy tay với Chu Hùng.
Chu Hùng không thể hiện ra ngoài nhưng trong nội tâm đã sớm chảy nước mắt ròng ròng như mì sợi.
Trợ lý Chu thật là, còn thoải mái phóng khoáng như vậy nữa.
Thấy Chu Hùng thì tất nhiên cũng đã thấy Ôn Tư Ngật.
Đây hình như là lần gặp đầu tiên của hai người sau nửa tháng kể từ lần gặp ở ban công trước đó.
Chu Hùng đứng bất động.
Sau khi chào tạm biệt Liễu Thanh Ba, Ôn Tư Ngật còn có công việc khác nên không đứng lại lâu mà dứt khoát cất bước rời đi cùng với người đàn ông tóc dài bên cạnh.
Cứ như thể không hề nghe thấy.
Chu Thanh Thanh: “…”
Cô thầm than phiền trong lòng, còn trẻ tuổi mà đã mắt mù tai điếc rồi phải không.
Lúc này, Liễu Thanh Ba đi vào, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi sếp Chu vì đã để cô chờ lâu. Anh Ôn đến tìm bạn tôi mua tranh, bạn tôi lại không khéo ăn nói nên tôi đến giúp đỡ đôi chút, xin lỗi cô nhiều.”
Chu Thanh Thanh lập tức cười đáp: “Không sao đâu, cũng không chậm trễ nhiều thời gian.”
“Cảm ơn đã thấu hiểu, mời cô đến văn phòng nói chuyện.”
Bậc thầy không hổ là bậc thầy, Chu Thanh Thanh chỉ mới nói ra ý tưởng của mình mà Liễu Thanh Ba chớp mắt đã hiểu hết được mong muốn của cô. Hai người bàn bạc vô cùng thuận lợi, chưa đến nửa tiếng đã kết thúc buổi gặp nói chuyện.
…
Ở một bên khác, Ôn Tư Ngật cũng kết thúc cuộc trò chuyện với người họa sĩ kia và từ phòng tranh của đối phương đi ra.
Chu Hùng cẩn trọng đi theo phía sau anh, báo cáo thông tin mới vừa nhận được: “Sếp Ôn, phía chủ tịch Tần đã đồng ý với điều kiện mà sếp nói lúc trước, có cần trả lời lại không ạ?”
“Không cần.” Giọng Ôn Tư Ngật không có cảm xúc gì, rất bình thản nhưng không giấu được sự nặng nề và tàn nhẫn trong đó.
“Chờ thêm chút nữa, điều bất ngờ còn ở phía sau.”
Cạnh tranh trong kinh doanh cũng tàn khốc như đi săn vậy.
Một người thợ săn đạt chuẩn phải cực kỳ kiên nhẫn mới có thể có được những con mồi béo khỏe.
Chu Hùng: “Vâng.”
Sau đó lúc thông báo kế toán chuyển tiền, anh ấy thật sự không hiểu, chỉ là một bức tranh hoa hồng thôi mà, đáng để sếp Ôn đích thân đến đây sao.
Nhưng trái lại thì rất ngạc nhiên vì gặp được Thanh Thanh ở chỗ này.
Thân là một trợ lý chuyên biệt đạt tiêu chuẩn, giống như Chu Thanh Thanh lúc trước vậy, ngoại trừ hoàn thành tốt công việc ra thì còn phải biết thấu hiểu tâm tư của cấp trên. Tháng sau anh ấy sắp thăng chức rồi, không thể gây ra rắc rối vào lúc này. Anh không phải là trợ lý Chu mà mặc kệ sắc mặt của sếp không chút e dè được.
Chuẩn bị khoảng hai giây, Chu Hùng vẫn đánh liều hỏi thăm thử: “Sếp Ôn, hình như lúc nãy Chu… sếp Chu Thanh Thanh thấy sếp.”
“Ừ.” Ôn Tư Ngật chỉ hờ hững đáp một tiếng.
…
Sau khi được Liễu Thanh Ba nhiệt tình tiễn ra ngoài, Chu Thanh Thanh không kìm được thở dài thườn thượt, nhỏ giọng nói với Lâm Nguyệt bên cạnh: “Hóa ra nghệ thuật gia ai cũng nói nhiều hết.”
Lâm Nguyệt gật đầu một cách đồng cảm, trong nửa tiếng nói chuyện, có lẽ một mình thầy Liễu đã nói hết 25 phút, có đôi khi sếp Chu còn không chen miệng vào được, bảo sao người bạn họa sĩ của ông ấy muốn mời ông ấy đến giúp đỡ.
Mới đi hai bước thì điện thoại bỗng đổ chuông, người gọi đến lại là Dụ Gia Thạch.
Cô bắt máy: “Alo, có chuyện gì?”
Dụ Gia Thạch vẫn nói với cô về chuyện đi ăn chung, khen ngợi đồ ăn nước uống ở nhà hàng kia ngon đến nhường nào cực kỳ khoa trương trong điện thoại.
Chu Thanh Thanh: “Nhưng gần đây tôi không có thời gian rảnh.”
Dụ Gia Thạch: “Không sao, hôm nào cô tan làm sớm tôi sẽ đến đón cô.”
Nếu anh ta đã nói thế, cô nghĩ ngợi giây lát rồi bảo để mình suy nghĩ chút đã, sau đó mới cúp máy.
Không thể không nói rằng, nhóc mập của hiện tại đáng yêu hơn hồi bé một chút.
Cô cất điện thoại vào lại trong túi xách, vừa ngước mắt đã trông thấy bóng dáng Ôn Tư Ngật đứng trước thang máy.
Chu Thanh Thanh suy tư, cảm thấy vào chung thang máy với anh là một lựa chọn không quá ổn. Trạng thái của cô và anh bây giờ lại không có gì để nói với nhau, hiện tại cô không muốn ở chung một không gian với anh.
Trung tâm nghệ thuật rất rộng, đi về phía trước khoảng vài chục mét nữa lại có một lối ra có thang máy.
Vì thế Chu Thanh Thanh không dừng bước mà đi thẳng về phía trước.
Sau khi cô đi ngang qua, xung quanh tức khắc yên tĩnh lại.
Mà thang máy trước mặt Ôn Tư Ngật bỗng kêu lên một tiếng “ting”, lúc này, có hai nhân viên làm việc đi ngang qua, trên tay cầm theo một bảng thông báo sửa chữa. Họ vừa đi vừa nói chuyện: “Chuyện gì thế không biết, sao không thấy bảng thông báo hỏng của thang máy phía trước đâu vậy.”
Mặt Ôn Tư Ngật biến sắc, giây tiếp theo, anh dứt khoát xoay người nhanh chóng chạy về phía trước.
Chu Hùng đang chuẩn bị đi vào thang máy, tuy không hiểu mô tê gì nhưng thấy sếp Ôn bỗng dưng rời đi thì cũng lùi lại rồi đuổi theo sát anh.
Chu Thanh Thanh đi đến thang máy phía trước, phát hiện thang máy trùng hợp đang dừng ở tầng một, vừa bấm nút mở thì cửa thang máy mở ra, cô đi vào và chuẩn bị bấm nút đóng cửa, một công nhân đang đẩy khối thủy tinh lớn đi ngang qua biết thang máy hỏng thì vội vàng nói: “Đừng đóng! Thang máy hỏng rồi!”
Chu Thanh Thanh phản ứng rất nhanh, lập tức vươn tay ra, cửa thang máy vừa chuẩn bị đóng lại thì từ từ mở ra lần nữa.
Mới thở phào một hơi, trong tình huống cấp bách khi nãy, người công nhân kia đã thả tay, khối thủy tinh vốn đứng thẳng bên trong xe đẩy lắc lư chao đảo sắp ngã thẳng về phía cửa thang máy mới vừa mở ra.
Chu Thanh Thanh trợn to mắt, lùi lại phía sau theo bản năng nhưng không thể tránh được…
Khi khối thủy tinh lớn ấy sắp ngã về phía cô, một bóng dáng quen thuộc bỗng dưng xuất hiện ngay trước người cô, giây tiếp theo, cô được ôm vào một vòng tay mát lạnh và an toàn.
Bên tai là giọng nói trầm trầm thân thuộc của anh: “Đừng sợ.”
Đừng sợ.
Lúc anh ôm cô vào lòng ở biệt thự nhà họ Ôn, anh cũng đã nói câu này.
Sau mấy giây bối rối, dường như tai Chu Thanh Thanh mới bình thường trở lại. Sau đó cô nghe một tiếng tách rồi lại một tiếng tách, hình như âm thanh máu chảy xuống.
__
Trong phòng bệnh sáng ngời trắng như tuyết tỏa ra mùi nước khử trùng gay mũi.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong và đi ra ngoài, Chu Thanh Thanh mới mím môi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, nghe âm thanh từng âm thanh tí tách tí tách. Một lúc lâu sau cô mới nói: “Cảm ơn anh.”
Nếu không có anh thì có lẽ khối thủy tinh kia sẽ đập thẳng vào đầu cô, sau đó não văng khắp nơi (bushi)
Cánh tay phải của Ôn Tư Ngật bị khối thủy tinh đập vào chảy rất nhiều máu nhưng may mắn là không bị thương gì quá nghiêm trọng, chỉ cần nằm viện quan sát vài ngày.
Lâm Nguyệt về nhà nghỉ ngơi, Chu Hùng có công việc cần giải quyết nên họ đều đã đi trước.
Nhưng anh mới cứu cô nên cô không thể lòng lang dạ sói mà bỏ đi được, vì thế cô ở lại chăm sóc anh. Lát sau, cô hỏi: “Anh… Thế nào?”
Ôn Tư Ngật quay đầu nhìn cô: “Không sao.”
“Em không bị thương ở đâu chứ?”
Chu Thanh Thanh lắc đầu, không biết tại sao cứ luôn cảm thấy có hơi mất tự nhiên: “Không có.”
Anh bảo vệ cô hoàn toàn trong lòng nên cô không bị thương ở đâu cả, còn Lâm Nguyệt lại bị vài miểng thủy tinh vỡ văng đến cắt trúng mu bàn tay.
Im lặng một hồi, cả phòng bệnh không có tiếng nói chuyện nên trông rất quạnh quẽ và lúng túng.
Chu Thanh Thanh cũng không biết nói gì, dường như từ sau khi cô quay lại Ngu thị, giữa họ rất ít khi có thời điểm ôn hoà bình tĩnh thế này.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô lấy đại một chủ đề: “Lần đầu tiên thấy dáng vẻ anh yếu ớt như này đấy, lúc trước cả ngày anh đều khó chịu ra mặt, trông điệu bộ cứ như chậm trễ một giây của anh sẽ ảnh hưởng anh kiếm một trăm triệu vậy.”
Ôn Tư Ngật day huyệt thái dương đau nhức, quyết định không so đo với cô.
?
Thế mà anh lại không hề phản bác?
Con người Chu Thanh Thanh chính là vậy, được voi đòi tiên, Ôn Tư Ngật không nói tiếng nào mà cô lại có rất nhiều lời muốn nói: “Lúc nào cũng hung dữ với tôi, không chịu nhường nhịn dù chỉ một chút.”
“Động một tí lại đe dọa tôi, còn thường xuyên trừ tiền thưởng cuối năm của tôi, mắng tôi là bình hoa.”
Ôn Tư Ngật nằm dựa ra thành giường bệnh, cụp mắt lẳng lặng nhìn cô: “Ừ, còn gì nữa không?”
Cô bất mãn điều gì cứ nói hết cho anh biết là được rồi.
Tính khí Ôn Tư Ngật không tốt lắm, còn cô nếu không phải cố gắng hết sức để nhẫn nhịn thì tính tình cũng cực kỳ dễ nóng nảy, rất hiếm khi có thể bình tĩnh và điềm đạm nói chuyện với anh như vậy.
Dĩ nhiên, bây giờ anh đang đơn phương ôn hòa và bình tĩnh.
Vì Chu Thanh Thanh phát hiện ra một chuyện, hình như khi ở với cô, tự dưng tính khí anh đã tốt hơn nhiều rồi.
Anh nhún nhường thì Chu Thanh Thanh cũng không kìm nén nữa. Cô bỗng khẽ giọng nói: “Nhưng đã qua cả rồi, cảm ơn anh vì chuyện hôm nay.”
Ở thời khắc như vậy, phản ứng đầu tiên theo bản năng con người đều là tự bảo vệ bản thân nhưng anh lại che chắn trước người cô.
Vừa dứt lời, chuông điện thoại trong túi xách bỗng reo lên.
Lấy ra xem thử thì thấy Dụ Gia Thạch gọi đến, Chu Thanh Thanh nghĩ ngợi chốc lát, vẫn quyết định từ chối cuộc gọi, sau đó cất điện thoại vào lại túi xách.
“Sao không nghe máy?” Ôn Tư Ngật bỗng dưng mở miệng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mím môi đáp: “Không có việc gì.”
“Không phải muốn đi ăn chung à?”
Hóa ra anh nghe hết rồi.
Nghĩ nghĩ suy suy, cô không phủ nhận mà gật đầu nói: “Đúng vậy nhưng không phải hôm nay.”
Họ cũng không phải là kiểu quan hệ đó, anh hỏi nhiều thế?
Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
Điện thoại trong túi xách của Chu Thanh Thanh lại đổ chuông lần nữa, vẫn là Dụ Gia Thạch. Sau khi cúp máy, cô định nhắn tin Wechat cho anh ta nên cúi đầu gõ chữ.
Thấy cô cúi đầu xuống, Ôn Tư Ngật đột nhiên cảm giác tất cả những kiên nhẫn mà anh cố ý trong khoảng thời gian này đã biến mất hầu như sạch sẽ, vì thế anh lạnh nhạt nói: “Chu Thanh Thanh, tôi vốn cũng muốn để em được như mong muốn.”
Không muốn kết hôn với anh.
Anh vốn muốn làm điều đó theo ý cô.
Nhưng cô vừa xuất hiện, dường như tất cả lý trí của anh đều rã rời. Bắt đầu từ rất lâu trước đây, ranh giới cuối cùng của anh đã lùi dần lùi dần.
Cũng có chuyện mà anh không làm được.
Mà Chu Thanh Thanh, chính là một chuyện mà anh không thể làm được.
__
Lời tác giả:
Ghen chết ghen chết!
Thật ra thì ban đầu anh ấy cũng từng nghĩ đến việc làm theo mong muốn của Thanh Thanh! Nhưng vừa gặp nhau đã từ bỏ! Sau đó muốn bắt đầu thay đổi, bắt đầu theo đuổi vợ!