Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 36

“Như mong muốn gì cơ?” Sau khi nhắn tin xong, Chu Thanh Thanh ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn anh.

Ôn Tư Ngật: “Không có gì.”

Không có ý định để cô được như mong muốn.

Anh không nói, cô cũng chẳng buồn hỏi. Trước đây cô luôn cảm thấy giữa mình và anh có rất nhiều mâu thuẫn nhưng bây giờ xem ra mọi thứ dường như đã tan biến.

Nghĩ đến chuyện hôm nay, cô lại nói: “Cảm ơn anh.”

“Gần đây em rất lễ độ đấy nhỉ.” Ôn Tư Ngật đang nói đến chuyện cô nói cảm ơn ba lần liên tục.

“?”

Chu Thanh Thanh tức khắc khởi động trạng thái chiến đấu: “Tôi vẫn luôn luôn rất lễ độ đấy nhé?” Anh có ý gì đây? Câu này chẳng giống khen ngợi cô gì cả!

Ôn Tư Ngật ung dung, thong thả nói từng câu từng chữ: “Biết rõ tôi mắc chứng thích sạch sẽ còn cố ý làm đổ trà chanh lên người tôi, không vui một tí lại cầm tài liệu đánh tôi, uống rượu say nôn một bãi bầy hầy lên áo vest của tôi.”

Chu Thanh Thanh: “…”

E hèm, thôi được rồi, đúng là thỉnh thoảng cô có chút khuyết điểm nhỏ trong thái độ cư xử với anh nhưng bây giờ anh đang làm gì thế hả?

“Anh muốn lật lại nợ cũ với tôi à?”

Vì yêu mà nảy sinh thù hận phải không?

Còn nữa, vì say nên cô mới không kiểm soát được hành động của mình mà?

“Tôi lật lại nợ cũ với em?” Ôn Tư Ngật đưa tay day ấn đường một cái: “Chỉ là muốn nhắc nhở em không cần nói cảm ơn với tôi mãi thế thôi.”

“Dù sao trước kia em cũng không khách sáo với tôi như vậy.”

“…”

“À, tôi hiểu rồi, vậy là anh vẫn thích tôi bêu xấu anh khắp nơi hơn.” Chu Thanh Thanh phấn khởi, cười tít mắt nói: “Hóa ra anh là M!”

Ôn Tư Ngật: “?”

“M mà anh cũng không biết à? Quê mùa thế! Thích bị người khác ngược đãi gọi là M đấy!”

“…”

Chu Thanh Thanh nhìn vẻ mặt cạn lời của anh, cố ý hỏi mỉa anh: “Uây, chẳng lẽ anh muốn trừ lương của tôi hả sếp Ôn?”

Ôn Tư Ngật nhếch môi: “… Em ấu trĩ thêm chút nữa đi.”

Chu Thanh Thanh càng đắc ý hơn, cười đầy kiêu ngạo, người làm thuê là cô đây xoay mình trở thành bà chủ, cuối cùng cũng có một lần nở mày nở mặt trước mặt ông chủ cũ!

Lúc trước có lần bị anh phê bình, cô cực kỳ tức giận, thế là bắt đầu ảo tưởng một ngày nào đó sau khi về nhà, cô muốn cầm một xấp tiền dày ném mạnh lên bàn anh, nói với anh: Bớt cho rằng có thể dùng hai xấp tiền rách này uy hiếp được tôi! Chị đây có tiền!

Mặc dù bây giờ không đập tiền nhưng có thể bẻ lại lời anh cũng khá ổn rồi.

Trong phòng bệnh, tiếng cười vui vẻ trong veo và có phần cố gắng lạnh lùng của cô bất giác đã hòa tan bức tường băng vô hình chắn ngang giữa hai người họ.

Bầu không khí hài hòa và thoải mái hơn ban đầu nhiều.

Thật ra trước đây khi chưa cắt đứt quan hệ, đa phần thời điểm họ đều ở trong kiểu bầu không khí cãi cọ này, chỉ là lúc trước Chu Thanh Thanh là cấp dưới nên cô phải nhẫn nhịn, rất ít khi vặn ngược lại lời anh thẳng mặt thế này.

Cô chỉ ngấm ngầm đâm thủng lỗ chỗ trên hình của anh rồi thuận miệng chửi rủa anh thôi.

Nếu như lời nguyền rủa thật sự có tác dụng thì Ôn Tư Ngật sẽ là người đầu tiên bị cô làm lễ nguyền rủa vì sự đáng ghét của mình!

Dù đã biết hiện tại tâm trạng Chu Thanh Thanh đang cực kỳ tốt nhưng điều khiến Ôn Tư Ngật ngỡ ngàng hơn là ngay cả những sợi tóc của cô cũng tung bay theo hướng gió của máy điều hòa.

Sau đó —

Ngu Tùng Tùng gửi một tin nhắn thoại đến, Chu Thanh Thanh thuận tay bấm nghe, sau đó giọng nói ngả ngớn của cậu lập tức vang vọng khắp phòng bệnh:

“Chị ơi, em nghe trợ lý của chị bảo chị đến bệnh viện thăm bệnh ông chủ cũ của chị, nhưng mà chị có phải là trợ lý của anh ta nữa đâu, sao còn dây dưa với anh ta thế? Lúc trước chẳng phải chị bảo công cuộc đùa giỡn tinh thần, thể xác anh ta thất bại —”

Giọng nói ngả ngớn nói đến đây thì dừng, cả phòng bệnh rộng lớn nhất thời chìm vào bầu không khí yên tĩnh.

Chu Thanh Thanh lúng túng ngồi tại chỗ nắm chặt điện thoại.

Mặc dù cô đã nhanh tay lẹ mắt tắt tin nhắn thoại chưa phát hết đi nhưng hình như… Không còn kịp nữa rồi…

Cô hắng giọng một cái: “Tôi…”

Nói thế nào đây, mặc dù khi biết con gái của nhà đối thủ đến làm việc bên cạnh mình, Ôn Tư Ngật chắc chắn có thể đoán được cô không có ý tốt gì, chỉ là cảm giác lúc anh có thể đoán được cô không có ý tốt và lúc để chính anh nghe được khác hẳn nhau.

Hơn nữa có thể anh chỉ đoán được rằng cô có mục đích, ví dụ như sau này anh chỉ đoán rằng cô đến vì phần tài liệu kia của Ngu thị, đó là vì cô đã thật sự làm chuyện lấy lại tài liệu đó. Còn chuyện đùa giỡn tinh thần và thể xác này, cái thứ nhất cô thật sự không làm, còn cái thứ hai thì quả thật vượt quá chuẩn mực, vậy nên chưa chắc anh có thể đoán ra được.

Nhưng bây giờ lại để anh chính tai nghe được.

Cô đang chuẩn bị giải thích thì nghe anh nói: “Tôi biết.”

Chu Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu lên, anh biết? Anh biết lúc nào?

Lời anh nói ở ban công bất chợt lóe lên trong đầu.

Cô ngẩn ngơ, bỗng nhiên hiểu rõ ra.

Hóa ra khi ấy anh nói — Chu Thanh Thanh, em thành công rồi.

Là có ý này.

Anh thừa nhận.

Cô đã thành công đùa giỡn thể xác và tinh thần anh.

Nghĩ đến đây, chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên cảm giác hơi nghèn nghẹn khó tả như thể bị bóp chặt vậy nhưng cô không biết phải hình dung thế nào.

Trước đây cô luôn ủ rũ vì sự thất bại của mình nhưng bây giờ nghe anh nói mình đã thành công, dường như cô cũng chẳng vui vẻ hơn là bao?

Ngẫm nghĩ một hồi, cô cảm thấy vẫn cần phải giải thích với anh: “Đó cũng là yêu cầu của ba tôi, mặc dù tôi đến làm trợ lý cho anh theo yêu cầu của ông ấy nhưng thật ra tôi… Không hề có ý định đó.”

Không thật sự muốn đùa giỡn anh.

Ôn Tư Ngật chỉ ừ một tiếng, dường như cũng không hề để bụng vấn đề này, nghe cô giải thích xong cũng chẳng có phản ứng mạnh mẽ gì.

Anh chỉ trầm mặc một hồi, sau đó quay đầu nhìn hàng mi đang lúng túng cụp xuống của cô, hỏi một câu với ý tứ khó hiểu: “Vậy ý em là gì?”

Chu Thanh Thanh đột nhiên như mèo bị đạp phải đuôi: “Anh quan tâm ý tôi làm gì, dù sao ngoại trừ việc thỉnh thoảng nói xấu anh đôi câu ra thì tôi không làm chuyện gì không tốt với anh cả, mà là vì anh phê bình tôi thậm tệ trước.”

“Cuối cùng thì sao, lúc ở trong phòng riêng đó anh muốn làm gì, muốn uy hiếp tôi hay là muốn ép buộc tôi nhận lỗi?”

“Tôi ép buộc em?” Ôn Tư Ngật lại bị cô chọc giận đến nỗi bật cười: “Tôi ép buộc em lúc nào?”

“Chẳng lẽ không phải à?” Chu Thanh Thanh lập tức ngồi thẳng dậy: “Cho người đóng cửa lại, rồi còn lạnh lùng bảo muốn nói chuyện với tôi, cứ như kiểu tôi nợ anh tám trăm vạn không bằng, đó không phải là ép buộc tôi thì là cái gì?”

Đóng chặt cửa lại và cô thậm chí còn không thể rời đi.

Anh cảm thấy có thể vĩnh viễn khống chế được cô phải không? Đây là thái độ của anh khi muốn tìm cô nói chuyện phải không?

Thật ra có rất nhiều lần cô tỏ ra nhe nanh múa vuốt nhưng căn bản chẳng có chút ảnh hưởng gì đến một người lạnh lùng, bạc tình và bình tĩnh như anh cả.

“Tôi chưa bao giờ muốn ép buộc em.”

Ôn Tư Ngật nhìn cô: “Nếu tôi thật sự muốn ép buộc em thì ngày ấy ở ban công, tôi đã trực tiếp tìm đến ba em rồi. Ông ấy cần tìm một người giúp em nắm chắc Ngu thị trong tay, nhà họ Ôn là sự lựa chọn tốt nhất của ông ấy. Em cảm thấy theo tính cách của ba em thì ông ấy sẽ không đồng ý mối liên hôn giữa chúng ta ư? Đó mới gọi là ép buộc em.”

Mấy năm qua, thật ra Ôn Tư Ngật cũng có hiểu biết đôi chút về Ngu Thanh Hành.

Trông bề ngoài ông giống như một người rất hiền hòa nhưng thực chất ông tuyệt đối không được xem là một thương nhân lương thiện, dù có tấm lòng của một người làm ba thì ông cũng sẽ không bỏ qua lợi ích đã dâng đến tay.

Vậy nên ông sẽ chẳng để tâm mấy đến mối ân oán giữa tổ tiên hai nhà kia.

“Ban đầu ông ấy yêu cầu em đến bên cạnh tôi, ngoại trừ việc muốn em học tập kinh nghiệm từ tôi ra thì cũng chưa chắc ông ấy không cảm thấy Ôn thị là một đối tượng liên hôn tốt, thật ra chính bản thân em cũng biết, phải không?”

Chu Thanh Thanh không cách nào phản bác được. Vì cô biết quả thật anh nói đúng.

Đúng như lời cô đã nói trước đó, chân lý duy nhất không thay đổi trên thế giới này đó là ưu thế lớn mạnh hơn chính bạn. Từ nhỏ ba cũng đã dạy cô như vậy.

Mà cô cũng không phải không nhận ra phản ứng của ba.

Ban đầu nhiệt liệt muốn cô xem mắt như thế nhưng kể từ sau khi Ôn Tư Ngật đến Ngu thị đêm hôm ấy, ông lại không đề cập đến chuyện xem mắt nữa, thỉnh thoảng còn nhắc nhở cô điều gì mới là đúng đắn nhất. Nhưng chỉ là vì ông đã biết mối quan hệ giữa cô và Ôn Tư Ngật, cảm thấy không cần thiết phải để cô đi xem mắt nữa thôi.

“Ba tôi vẫn luôn cảm thấy tôi yếu đuối nhưng ông ấy lại không đành lòng rèn luyện mài dũa tôi nên bảo tôi đến bên cạnh anh học hỏi.” Chu Thanh Thanh chậm rãi nói.

Bề ngoài trông ba cô lúc nào cũng cười tít cả mắt, mọi người đều cho rằng tính khí ông rất tốt nhưng thật ra mẹ cô luôn nói rằng, ba cô là một người nham hiểm.

Yêu cầu cô đến bên cạnh Ôn Tư Ngật, một mặt là muốn cô học tập Ôn Tư Ngật trở nên nhẫn tâm hơn. Vậy nên thời điểm cô quay về Ngu thị, chuyện đầu tiên ông bảo cô làm đó là tự cô giải quyết dì út của mình.

Mọi người ai cũng cảm thấy cô từ đầu đến chân luôn gọn gàng xinh đẹp nhưng trách nhiệm của con gái trưởng Ngu thị sao có thể không phải là gông xiềng trên người cô được.

“Về những chuyện anh nói thì sau này tôi mới biết.” Sau tiệc xem mắt, cô mới biết ba mình có suy nghĩ như vậy.

Ôn Tư Ngật lẳng lặng nhìn cô.

Cô dừng lại giây lát, giọng trầm xuống: “Vậy hóa ra anh biết cả rồi.”

Hóa ra cái gì anh cũng biết.

Kiểm soát chặt chẽ trong lòng bàn tay.

Bất chợt có cảm giác chật vật vì bị nhìn thấu.

Cô luôn vô âu vô lo, cực kỳ ghét rơi nước mắt nhưng vào giờ phút này, cô chợt có chút nghẹn ngào: “Anh xem đi, anh luôn cảm thấy mình nắm chắc tất cả mọi chuyện trong tay, cảm thấy tôi có từ chối thế nào đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh, chỉ cần anh sẵn lòng thì anh sẽ có rất nhiều cách để tôi phải cúi đầu, có phải anh cảm thấy rất đắc ý đúng không?”

“Nhưng mà Ôn Tư Ngật, tôi ghét nhất là sự thờ ơ của anh.”

Cũng ghét dáng vẻ bạc tình, lý trí và kiểm soát như một kẻ bề trên của anh.

Anh như thế khiến cô cảm thấy, anh thích cô thật sao, hay là tất cả những thứ này chỉ là điều mà anh muốn kiểm soát thôi.

Ngay cả một người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu như ba cô cũng từ bỏ hết thảy vì mẹ cô.

Cô không muốn một người đàn ông chỉ yêu 10%.

“Sao em lại cảm thấy tôi sẽ đắc ý?” Tay phải Ôn Tư Ngật bị thương đã được băng bó nên không thể cử động nhiều nhưng anh vẫn ngồi thẳng dậy rồi khom lưng xuống sờ lên hàng mi đang run nhẹ của cô một cái: “Không phải cái gì tôi cũng biết.”

Ít nhất thì anh không hiểu thấu trái tim Chu Thanh Thanh.

Như thế đã đủ khiến anh suy sụp rồi.

“Tôi muốn kiểm soát mạnh hơn nữa, đã quen với việc nắm chắc tất cả mọi chuyện trong tay nhưng tôi không có ý định làm như vậy.”

Chu Thanh Thanh ngơ ngác ngước mắt lên: “Tại sao?”

“Ai biết được.” Ôn Tư Ngật nhẹ giọng nói: “Có lẽ lần đầu tiên trong cuộc đời mình, thứ tôi để ý nhiều hơn không phải là mục đích đạt được mà là có phải Chu Thanh Thanh sẽ không vui không.”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Tựa như một chiếc lá rơi xuống mặt hồ rộng lớn và yên tĩnh, gợi nên một chuỗi xao động, cũng giống như rừng cây kêu xào xạc lúc gió thổi vụt qua sau khi cơn mưa mùa xuân đã tạnh.

Anh…

Nói thật thì cô cảm thấy hình như bản thân vui hơn một chút, dĩ nhiên là chỉ một chút xíu mà thôi.

Nhưng giây tiếp theo, cô cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, vậy trước đó mỗi lúc phê bình cô, mắng cô là bình hoa, thuốc nổ thì không sợ cô không vui à?

Đạn bọc đường, a a.

Không ăn đâu, ọe ọe.

__

Vết thương ở cánh tay Ôn Tư Ngật hơi nghiêm trọng, phải may chỉ, buổi tối cần có người chăm sóc, vậy nên dĩ nhiên buổi tối Chu Thanh Thanh phải ở lại chăm sóc ân nhân lớn của mình là anh rồi.

May mà anh ở phòng bệnh cao cấp nên bên trong còn có một phòng nghỉ ngơi khác.

Sau khi đi mua đồ vệ sinh cá nhân quay về, Chu Thanh Thanh đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Sau khi ra ngoài thì thời gian cũng đã muộn lắm rồi, vốn dĩ dạo gần đây ngày nào cũng tăng ca nên cô rất nhanh mệt, dụi dụi đôi mắt sắp rũ xuống, sau đó nhìn Ôn Tư Ngật đang nằm dựa lưng trên giường bệnh: “Tôi vào trong ngủ, có chuyện gì nhớ gọi tôi.”

“Ừ.”

Ôn Tư Ngật đáp một tiếng.

Nhưng thực chất buổi tối anh có thể làm gì được chứ.

Vì thế Chu Thanh Thanh đi đến phòng nghỉ ngơi mà không có chút gánh nặng nào, vừa nằm xuống thì cả người đã mệt lã không chịu nổi, nhắm mắt chưa bao lâu cô đã ngủ.

Giấc ngủ thoải mái này kéo dài đến tận tám giờ sáng, đang ngủ mơ mơ màng màng thì cô bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.

Hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại, cô nhắm mắt cau có che tai rồi quay đầu đi ngủ tiếp.

Sau đó đến lúc cô thức dậy… Đã tám giờ rưỡi!

Vệ sinh cá nhân xong và đi ra khỏi phòng vệ sinh, trông dáng vẻ cô không vui vẻ chút nào, tám giờ rưỡi, rửa mặt xong xuôi đã hơn 8 giờ 40 phút, hoàn toàn không thể đến công ty kịp giờ.

Mặc dù cô là tổng giám đốc, sẽ không ai trừ lương chuyên cần của cô nhưng: “Không phải là anh cố ý đấy chứ?”

Bảy giờ anh đã thức dậy, vậy mà lại không gọi cô!

Ôn Tư Ngật đặt từng phần từng phần đồ ăn sáng đã cho người đem đến lên bàn, sau đó nhàn nhã ngồi xuống: “Tám giờ tôi gọi em, gọi em tận ba lần em vẫn không trả lời, còn tưởng hôm nay em không cần đi làm. Thế mà em lại còn trút giận lên người tôi, em có nói phải trái không?”

Chu Thanh Thanh: “…”

Có à?

Được rồi, nhớ lại hình như cô có loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Hơn nữa.” Ôn Tư Ngật chậm rãi thốt lên câu chất vấn từ tận linh hồn: “Chẳng phải em đến đây để chăm sóc tôi à?”

Sao còn trách móc ngược lại bệnh nhân là anh đây.

“…” Chu Thanh Thanh chột dạ cúi đầu húp cháo.

Món cháo này được hầm mềm nhừ, rất thơm, trong cháo còn bổ sung thêm rất nhiều thứ bổ dưỡng, vừa nhìn đã biết đây là món được hầm sẵn ở nhà và mang đến. Bảo quản cũng cực kỳ tốt, hai tiếng trôi qua mà không hề bị nguội.

Dù sao cô cũng ăn vô cùng vui vẻ, tiện thể cũng bồi bổ thêm cho cô.

Đang ăn thì bỗng dưng có tiếng dao cắt vang lên bên tai, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Ôn Tư Ngật đang vừa cau mày vừa cắt trái cây. Nhưng vì chỉ có một tay nên thao tác không được linh hoạt.

“Anh đang làm gì thế?” 

Ôn Tư Ngật hơi ngước mắt lên, đưa miếng cam đã cắt xong cho cô. Muốn nói gì đó nhưng cuối cùng anh chỉ bảo: “Tôi cảm thấy có lẽ em sẽ muốn ăn chút trái cây.”

“Ồ.”

Chu Thanh Thanh đột nhiên lại nói: “Nhưng lực cắt của anh thế này không giống đang cắt trái cây, trông như muốn cắt thịt của tôi ấy.”

“…”

“Khả năng tưởng tượng của em phong phú thật.”

Cô nhướng mày.

Ôn Tư Ngật khựng lại chốc lát: “Nhưng trí tưởng tượng phong phú cũng không phải là một chuyện xấu.”

“…”

Lúc đi ra từ trong bệnh viện, Lâm Nguyệt đã ở dưới lầu chờ cô sẵn, cho đến khi lên xe, nghĩ đến vẻ mặt cạn lời nhưng lại không thể không giải thích của Ôn Tư Ngật, Chu Thanh Thanh thật sự rất muốn phì cười.

Ông trời có mắt, Ôn Tư Ngật cũng có ngày hôm nay! Không ngờ còn có thể nghe được lời giải thích khéo léo từ cái miệng cay nghiệt của anh!

Điện thoại đột nhiên kêu một tiếng.

Nhận được tin nhắn của Ngu Tùng Tùng: “Chị ơi, em thích một chiếc xe /hôn hôn/hôn hôn.”

Chu Thanh Thanh thôi cười: “Không có tiền.”

Đều do đứa em trai oan nghiệt này, hại cô mất hết thể diện trước mặt Ôn Tư Ngật như vậy mà còn không biết xấu hổ xin cô mua xe cho á, không có đâu!

“Chị ơi, người chị thân yêu nhất của em ơi, chị là tốt nhất, ba già đóng băng thẻ tín dụng của em rồi…”

Chu Thanh Thanh thở dài, trả lời: “Có thể mua cho em nhưng đừng để chị bắt gặp em lêu lổng với mấy tên dở dở ương ương lần nào nữa đấy!”

“Đã rõ!”

Sau khi đến công ty, Chu Thanh Thanh bắt đầu bận rộn công việc. Buổi trưa có một cuộc họp, đối phó với mấy lão già quái gở, vất vả lắm đến giờ trưa cô mới bắt đầu nghỉ ngơi.

“Sếp Chu.” Lâm Nguyệt gõ cửa, cầm một tập tài liệu đi đến: “Bộ phận marketing mới gửi đến, cần sếp ký tên ạ.”

“Được.” Chu Thanh Thanh lấy đến xem qua, sau đó lật đến trang cuối cùng ký tên rồi đưa lại cho cô ấy.

Đoạn, cô nhìn vết thương trên mu bàn tay cô ấy: “Vất vả rồi, hôm qua về đã thay thuốc chưa?”

“Không sao, không sao đâu ạ.” Lâm Nguyệt vẫy vẫy tay mình: “Vết thương ngoài da thôi, hôm qua lúc ra ngoài, trợ lý Chu còn định đưa tôi đến tiệm thuốc nữa.”

“Chu Hùng hả?” Chu Thanh Thanh cau mày: “Anh ta với cô không quen biết nhau, sao đối xử với cô nhiệt tình như thế?”

“Sếp cứ yên tâm.” Lâm Nguyệt kiên định nói: “Tôi đã từ chối ngay lập tức rồi.”

“Tôi không ngốc đâu, trợ lý Chu đối xử với tôi nhiệt tình như thế chắc chắn là muốn nghe tin tức gì đó từ chỗ tôi, không cần nghĩ cũng biết rõ đó là chuyện của sếp, cố ý muốn lôi kéo tôi đây mà.”

Chu Thanh Thanh gật đầu, khen cô ấy: “Không sai, cô làm tốt lắm.”

Tên Chu Hùng này, mưu mô hiểm ác nhỉ! Còn muốn moi tin tức từ trợ lý của cô ư.

Nhưng mà chẳng phải anh ấy làm việc cho người nào đó sao!

A a.

Ăn trộm đến cả chỗ cô cơ đấy!

Không đúng, hình như từ ăn trộm này không được dùng như vậy!

Sau khi Lâm Nguyệt rời đi, Chu Thanh Thanh mới xoa xoa chiếc cổ đau nhức của mình. Cô ngã người ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, bất chợt lại ngồi thẳng dậy cầm điện thoại nhắn tin cho Văn Thủy Dao.

Một lát sau, Văn Thủy Dao trả lời, chỉ có sáu dấu chấm:

“…”

Chu Thanh Thanh: “?”

“Rất chấn động, đó là tất cả những gì tớ có thể nói.”

“Chấn động chỗ nào?”

Văn Thủy Dao: “Đó là kiểu chấn động kết hợp hết tất cả các tình tiết lỗi thời của phim thần tượng hahahahaha, thật đấy, quá k1ch thích!”

“Không phải chứ, chẳng phải cậu không thích anh ta à? Anh ta vừa bị thương vì cậu cái đã rung động ư?”

Chu Thanh Thanh: “Cậu nghe kiểu gì thế, rõ ràng là tớ đang chia sẻ với cậu về niềm vui đứng ở vị trí đạo đức cao phê phán Ôn Tư Ngật cơ mà!”

Văn Thủy Dao: “Thế tại sao cậu luôn cố chấp muốn anh ta phải cúi đầu, cậu còn không thích anh ta bạc tình, lý trí như vậy. Nói thật nhé, nếu cậu không thích anh ta thì mấy cái này liên quan gì đến cậu đâu?”

“Nói cho cùng chỉ là cậu không thích anh ta bạc tình với cậu, lý trí với cậu như thế thôi.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Không phải chứ, mới mấy ngày không gặp, Văn Thủy Dao đã đi học lớp tâm lý học ngoại khóa nào à? Sao cứ nói đạo lý hết câu này tới câu khác thế!

Chuẩn bị một hồi, cô gõ từng chữ từng chữ: “Sao hôm nay cậu nhạy bén vậy?”

“Ai chọc gì cậu?”

Không phải lần nào cũng chỉ có Văn Thủy Dao nghe cô than vãn, mà cô cũng rất quan tâm sức khỏe tinh thần của cô bạn thân mình.

Văn Thủy Dao: “Cũng không có gì, chỉ là chút phiền toái thôi.”

Tuy là bảo không có gì nhưng sau đó, cô bạn đã gửi một tin nhắn thoại dài mười mấy giây đến:

“Công việc của bản thân tớ còn chưa ra hình ra dáng gì, mẹ tớ còn bắt tớ phải lo cho Văn Thủy Hoa, tớ làm gì có thời gian, ngày nào cũng bận rộn muốn chết. Không đồng ý thì bảo tớ không ra dáng người làm chị, ngay cả em trai mình cũng không quan tâm, phục sát đất luôn.”

Văn Thủy Dao là con cả trong gia đình, có một người em trai mới vừa tốt nghiệp đại học, còn có một cậu em nhỏ mới chào đời. Lúc trước từng nghe cô ấy kể, năm nay em trai cô ấy tốt nghiệp đại học, cũng muốn ở lại Bắc Thành làm việc.

Khác với sự thân mật của cô và Ngu Tùng Tùng, Văn Thủy Dao và người em trai của cô bạn từ bé quan hệ đã không được tốt.

Có thể nói là từ sau khi người em trai này ra đời, tất cả tình yêu thương cưng chiều thuộc về Văn Thủy Dao đã không còn tồn tại, hoặc nói đúng hơn là bị cướp đi.

Mặc dù thuở bé ba mẹ Văn Thủy Dao thường cười bảo “sinh con bé chẳng bằng sinh một cục thịt xá xíu” nhưng những lời đó đều chỉ là lời quở trách và quan tâm tình cảm của ba mẹ Văn thôi. Khi ấy chỉ có một mình cô bạn nên ba mẹ đã dốc hết tất cả tình thương cho cô ấy. Từ sau khi em trai ra đời thì không còn như thế nữa, sau này trong tai, trong cuộc sống của cô bạn toàn là em trai, em trai. Em trai bị ngã là lỗi của cô ấy, em trai khóc là lỗi của cô ấy, em trai cướp đồ chơi của cô ấy cũng là lỗi của cô ấy, chỉ bởi vì cô ấy là chị.

Văn Thủy Dao trải qua trăm ngàn nỗi khổ, cuối cùng nói: “Có lúc tớ rất hâm mộ cậu Thanh Thanh, không phải trong nhà có bao nhiêu tiền mà là bất kể lúc nào, dù ba mẹ cậu có ly hôn thì họ cũng đều rất thương cậu, mà quan hệ của cậu với em trai cũng tốt đẹp.”

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, cũng không biết phải an ủi bạn thân thế nào mới tốt. Chu Thanh Thanh vung tay, chuyển cho cô bạn 6666 tệ: “Dao Dao, cố lên!”

Văn Thủy Dao: “… Có nên nói không đây, không biết tại sao tâm trạng của tớ đột nhiên tốt hơn, trước mắt cũng sáng lên! Sáng tỏ thông suốt rồi!”

Đời người không có chuyện không vui, nếu có thì đó chắc chắn là vì tiền chưa đủ nhiều!

May mà bạn thân của cô ấy có rất nhiều tiền!

Gần đến thời gian tan làm, bỗng nhiên một số điện thoại không lưu trong danh bạ gọi đến. Mặc dù cô đã sớm xóa và chặn số điện thoại của Ôn Tư Ngật rồi, chính cô cũng đã đổi số mới nhưng cô chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là số của Ôn Tư Ngật.

Ai bảo trí nhớ của cô quá tốt chứ.

Chỉ là.

Là ai? Ai tiết lộ số điện thoại của cô hả?!!

Nhìn điện thoại đổ chuông một hồi, lúc này Chu Thanh Thanh mới dè dặt bắt máy: “Alo, có chuyện gì à?”

Giọng nói lạnh nhạt của Ôn Tư Ngật xuyên qua loa điện thoại vang lên: “Chỉ là nhắc nhở em, người bị thương tôi đây vẫn còn ở bệnh viện cần em chăm sóc.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Ơ hay, anh không thể thuê hộ lý sao? Không thể gọi người nhà đến chăm sóc sao? Cô đường đường là sếp Chu, bận tối mắt tối mũi đấy được không hả?!!

Nhưng vì cứu cô nên anh mới bị thương như thế, nếu cô từ chối thì chẳng khác gì cô là đồ lòng lang dạ sói.

“À.” Chu Thanh Thanh lạnh lùng đáp một tiếng.

“Cảm ơn.”

“… Đừng khách sáo!”

__

Bệnh viện luôn là nơi bận rộn nhất, bệnh viện tư nhân cũng không ngoại lệ.

Bảy giờ tối, đèn đóm vẫn sáng trưng, ngay cả đèn đường ở hai bên làn đường chính cũng sáng sủa hơn nơi khác một chút.

Chu Thanh Thanh xách một phần đồ ăn vặt nhỏ đi qua cổng bệnh viện đến khu nội trú, vừa đi vừa nhắn tin.

Lúc sắp đến dưới lầu khu nội trú, chợt nghe giọng nói kích động có phần vang dội của Dụ Gia Thạch: “Thanh Thanh, chờ đã.”

Vừa ngước mắt đã nhìn thấy Dụ Gia Thạch chạy đến từ cửa vào khu nội trú: “Trùng hợp quá, sao cô lại đến bệnh viện?”

Chu Thanh Thanh tắt điện thoại đi: “À, đến thăm một người… Bạn. Còn anh?”

“Tôi cũng thế, bạn tôi nằm viện, mới vừa đến thăm xong. Bạn cô là ai vậy, tôi đi cùng cô nhé?”

“Không cần đâu.” Cô vội vàng từ chối theo bản năng: “Không tiện lắm.”

“Thôi được.” Dụ Gia Thạch gật đầu, sau đó lại chần chừ nói: “Vậy khi nào cô có thời gian rảnh, tôi mời cô đi ăn. Xem như đền bù lỗi lầm với cô cho sự không hiểu chuyện hồi bé.”

“Đi ăn à…” Thật ra Chu Thanh Thanh cũng không quá ghi thù chuyện lúc bé nhưng thấy anh ấy để tâm như vậy, dáng vẻ cứ một hai phải bù đắp lỗi lầm: “Chờ hai ngày nữa tôi dành thời gian rảnh đi vậy.”

Dụ Gia Thạch hào hứng nói: “Được, đến lúc đó cô báo tôi nhé, lúc nào tôi cũng rảnh.”

Tối nay sao trời có hơi ảm đạm, ánh trăng cũng không quá sáng.

Nhưng đèn đường dưới lầu lại rất sáng, ánh đèn tỏ tường bao trùm.

Ôn Tư Ngật đứng trước cửa sổ, nhìn đôi trai gái đang trò chuyện với nhau vui vẻ dưới lầu.

Hóa ra là người đàn ông ở tầng dưới nhà cô.

Máy điều hòa trong phòng bệnh hoạt động, không ngừng tỏa ra hơi lạnh thấu xương.

Anh lẳng lặng nhìn.

Ánh mắt sa sầm, đột nhiên cảm giác hơi nhức mắt.

__

Lời tác giả:

Trước đây: Không phải người đàn ông nào cũng đáng để tôi bận tâm.

Bây giờ: Cả đêm lên kế hoạch khiến nhà họ Dụ phá sản (bushi)

Bình Luận (0)
Comment