Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu

Chương 25

Editor: moonstruck.noir

Lại là khoảnh khắc đó.

Văn Tự nói chuyện nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nhưng chỉ những ai từng tiếp xúc với anh ta mới biết, mỗi câu mỗi chữ đều là lời không thể chối cãi.

Lý Vũ Du không còn lựa chọn nào khác, đi đến bên cạnh anh ta: "Tôi với không tới."

Văn Tự chu đáo ngồi xuống mép giường, quay lưng về phía Lý Vũ Du, cậu chỉ còn cách quỳ xuống sau lưng anh ta. Chiếc áo cổ lọ ôm sát người mà Văn Tự mặc bị Lý Vũ Du cắn thủng một lỗ phía trước, còn ở sau gáy có một chiếc khóa kéo nhỏ và kín đáo, khiến việc cởi ra thật sự không dễ dàng chút nào.

Lý Vũ Du nhẹ nhàng vén tóc Văn Tự sang một bên, kéo khóa kéo xuống tận cùng rồi dừng lại.

Nhưng Văn Tự ở phía trước lại ra lệnh: "Tiếp tục."

Vẫn không có chỗ để phản kháng. Lý Vũ Du đành phải từ dưới mà nâng áo đối phương lên, từng tấc cơ bắp dần dần hiện ra trước mắt. Dù nhìn từ góc độ y học hay thẩm mỹ đều là những đường nét hoàn hảo, chỉ có điều càng lên cao thì càng khiến người ta giật mình.

Lý Vũ Du nhận ra lần trước mình nhìn nhầm rồi. Những vết bầm mới tuy so với lúc ở trong rừng đã hồi phục một chút, nhưng những vết sẹo cũ mà trước đây cậu tưởng là vết thương do dao hay bỏng, giờ quan sát kỹ mới thấy bỏng thì đúng, nhưng những vết sẹo mảnh dài và phân bố đối xứng kia, không phải do dao mà là do dây thừng ma sát mà ra.

Văn Tự hồi nhỏ từng bị bắt cóc.

Lý Vũ Du bỗng nghĩ tới chuyện này.

Người ở phía trước quay nửa đầu lại, chớp mắt: "Lần đầu tiên c** q**n áo người khác à?"

Lý Vũ Du ngừng lại một chút: "Lần đầu tiên c** q**n áo người khác." Nói xong, cậu hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát kéo phăng chiếc áo ra.

Văn Tự ném cho cậu một hộp thuốc mỡ, chắc là mượn được từ thủy thủ lúc lên tàu. Lý Vũ Du mở nắp ngửi thử, là loại thuốc thường dùng để để trị vết bầm tím. Cậu tự giác bôi thuốc lên vết thương cho Văn Tự. Vừa mới rửa sạch tay bằng nước lạnh xong, thuốc mỡ cũng có cảm giác mát lạnh, nhưng thân nhiệt của Văn Tự còn thấp hơn - giống như loài động vật máu lạnh ngoài kia.

"Lúc nãy cậu định hỏi gì?" Cậu nghe thấy Văn Tự hỏi.

Lý Vũ Du tay vẫn không ngừng, do dự mấy giây rồi hỏi: "Khi tôi nghe lén anh, anh biết hết phải không?"

"Sao còn bận tâm chuyện đó," Văn Tự cười khẩy rồi thừa nhận, "Ừ, từ đầu tới cuối đều biết."

"Làm sao anh phát hiện?"

"Lần sau nếu muốn chuốc say tôi thì nhớ uống thêm vài chai thuốc giải rượu nữa," Văn Tự nói, "Thật ra tôi còn mong được uống thêm với cậu mấy ly, nhưng cảm giác cậu sắp không chịu nổi, nên chỉ còn cách đi vệ sinh thôi."

Câu trả lời không ngoài dự đoán. Đã đến nước này, Lý Vũ Du liền tiếp tục hỏi: "Tại sao lại làm như vậy?"

Biết rõ là bị nghe lén mà vẫn phối hợp theo kế hoạch, lại còn bắt cóc mà không làm hại cậu, cho dù chỉ là trò đùa thì cũng quá mức phô trương.

"Vì tôi rất thích cậu mà. Một kế hoạch công phu như vậy, đương nhiên tôi phải hợp tác chứ," Văn Tự vẫn nói câu này rất thản nhiên, "Tôi nhớ lần trước đã trả lời cậu rồi, sao vậy, cậu hỏi lại là muốn nghe tôi tỏ tình nhiều lần à?"

Vô ích.

Vành tai Lý Vũ Du lại hơi ửng đỏ, hối hận vì rõ ràng biết đối phương hay nói linh tinh mà vẫn cố hỏi, cuối cùng lại tự vác đá đập vào chân mình.

Chỉ còn chỗ cuối cùng chưa bôi thuốc, một tiếng còi dài vang lên, tàu vừa khởi hành, những rung lắc nhỏ bỗng trở nên mạnh hơn, Lý Vũ Du mất thăng bằng, hai tay phải chống lên bả vai Văn Tự.

Dù cậu đã cố gắng hết sức giữ chân để tránh thêm bất cứ động chạm nào, nhưng vẫn không thoát khỏi lời trêu chọc của Văn Tự: "Cũng không cần kích động thế chứ? Kiềm chế chút đi."

Lý Vũ Du rất muốn nhét luôn hộp thuốc mỡ vào miệng Văn Tự, nhưng cuối cùng đành nhẫn nhịn, bôi nhanh rồi ném qua một bên.

Trong phòng có một cửa sổ, nhưng giờ đã là đêm khuya, nhìn ra ngoài cũng chẳng có gì để ngắm, chỉ mơ hồ thấy ánh đèn hải đăng lơ lửng ở xa xa.

Văn Tự nghỉ ngơi một lúc rồi rời khỏi phòng, đi mà không nói gì, có thể là ra ngoài trò chuyện với thủy thủ.

Nhân lúc một mình, Lý Vũ Du rửa sạch từ đầu đến chân, nằm trên giường mấy chục phút. Không biết do môi trường lạ hay do ban ngày ngủ quá nhiều trên xe, rõ ràng cơ thể còn mệt nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Không ngủ được thật sự là một cực hình, Lý Vũ Du cảm thấy khô miệng rát họng, cuối cùng quyết định ra ngoài xin một chai nước.

Giờ này trên tàu không còn nhiều người, vài cánh cửa bên cạnh hé mở tỏa ra những làn khói kỳ quái, không rõ đang tổ chức hoạt động gì, Lý Vũ Du không dám đi lung tung, đi thẳng tới phòng ăn.

Bên trong có hai người phụ nữ đang uống rượu, tóc quấn khăn, trông có vẻ khó gần.

Nhưng không còn lựa chọn nào tốt hơn, Lý Vũ Du đành liều mình bước tới bắt chuyện: "Có nước không?"

Hai người quay đầu lại, một người hơi mập, đã có tuổi, người kia trông như vừa mới trưởng thành, môi đỏ tươi. Không ai trả lời, Lý Vũ Du lúc này mới nhận ra là bất đồng ngôn ngữ.

Đang suy nghĩ cách ra hiệu để diễn tả chữ "nước", thì người mập kia liền đẩy cho cậu một chai nước trên bàn: "Nước sạch, uống được."

Giọng không chuẩn lắm, may mà vẫn nghe hiểu.

Lý Vũ Du cảm kích nhận lấy, nhấp ngụm đầu tiên rất cẩn thận, nhưng mùi vị chỉ là nước bình thường. Đang uống thì nghe đối phương tiếp tục hỏi: "Nghe nói hai người bỏ trốn cùng nhau à?"

Rất muốn phủ nhận, nhưng lại không thể phủ nhận. Lý Vũ Du chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười gượng.

"Lúc nãy trên boong tàu, người đó là người yêu cậu à?" Rõ ràng hai nữ thủy thủ rất hứng thú với chủ đề này, "Trông đẹp trai thật đấy."

Lý Vũ Du lại cười gượng lần hai.

Người trẻ hơn xen vào một câu, là tiếng địa phương, Lý Vũ Du nghe không hiểu, nhưng lại thấy người bạn đồng hành kia phản ứng khá mạnh. Biểu cảm của cả hai khiến cậu bỗng dưng thấy bất an.

Mà lời phiên dịch lại từ đối phương càng khiến cậu thêm hoang mang: "Cô ấy nói cô ấy hiểu cho cậu, người yêu cậu trông có vẻ rất giỏi chuyện giường chiếu."

Lý Vũ Du câm nín không nói nên lời, người phụ nữ lớn tuổi tốt bụng giải thích: "Xin lỗi nhé, đây là tiêu chuẩn chính để bọn tôi đánh giá giá trị của đàn ông."

Trong lúc nở nụ cười gượng lần thứ ba, một ý nghĩ xấu xa bỗng vụt qua đầu.

"Không giỏi lắm đâu," Lý Vũ Du bỗng nói, "Thật sự là không được, ngoài mạnh trong yếu." Sợ đối phương không hiểu cách diễn đạt, cậu còn cố đổi sang cách nói đơn giản hơn: "Tức là trông thì được, nhưng thực ra không được."

Bôi nhọ Văn Tự khiến Lý Vũ Du cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Hai người phụ nữ phản ứng rất dữ dội trước câu trả lời của cậu, hào hứng dùng ngôn ngữ của họ để bàn tán. Chỉ cần tưởng tượng họ đang chế giễu Văn Tự theo cách mà cậu không hiểu, mọi tủi nhục bị anh ta trêu chọc suốt hai ngày qua liền tan biến sạch sẽ.

Đối phương tò mò hỏi: "Vậy sao cậu vẫn chịu ở bên anh ta?"

"Tôi tốt bụng," Lý Vũ Du đáp, "Không chê anh ấy."

Đối phương nhìn cậu với vẻ thương cảm: "Vậy thì cậu thật sự là người tốt."

Uống hết một chai nước, lại giải tỏa được áp lực theo một cách kỳ quái, Lý Vũ Du hài lòng chuẩn bị quay về phòng.

Lý Vũ Du chỉ đơn giản cảm ơn một tiếng, trước khi rời đi, cô gái trẻ chăm chú nhìn cậu rồi nói gì đó. Người bên cạnh dịch lại: "Cô ấy nói từng gặp cậu ở đâu đó."

Một câu nói đầy đột ngột, khiến Lý Vũ Du hơi sững lại. Nhưng chưa kịp phản ứng thì má cô gái trẻ đã bị bạn đồng hành khẽ vỗ một cái, người kia giải thích: "Đừng để ý, cô ấy học được vài câu kỳ quặc từ mấy người ngoài để tán tỉnh đàn ông thôi."

Khi quay lại phòng, Văn Tự vẫn chưa về.

Bên ngoài cửa sổ tối đen, xung quanh yên tĩnh tuyệt đối, phòng không một bóng người, có chút giống như đã quay lại khu chung cư khi bị bắt cóc.

Đây thật ra là một trong những tình huống Lý Vũ Du ghét nhất - cậu thường thấy sợ hãi trước sự trống trải vô tận. Lúc trước, việc cậu nhặt được Mèo Ca phần lớn là vì không muốn ở một mình quá lâu, dù về sau, Mèo Ca với cậu đã không chỉ đơn thuần là một người bạn đồng hành.

Lý Vũ Du cố gắng điều chỉnh hơi thở cho hòa nhịp với những đợt chao đảo của con tàu, rồi trong khoảng trống mông lung ấy, cậu dần chìm vào giấc ngủ.

Dù bị Văn Tự châm chọc là người vô dụng làm việc không đâu, nhưng cậu vẫn cảm thấy nghi thức cầu nguyện của người bản địa có chút hiệu quả.

Con tàu chạy suốt một ngày một đêm, hầu như không gặp phải sóng to gió lớn, dù vẫn lắc lư trên biển nhưng không xảy ra tình huống nguy hiểm nào khiến cậu lo sợ.

Lý Vũ Du quả thật rất "mỏng manh", hễ ngồi lâu là không chỉ say xe mà còn say sóng. May mà trên tàu có sẵn nhiều loại thuốc như vậy, uống hai viên thì cũng đỡ buồn nôn, nhưng tác dụng phụ vẫn khiến cậu uể oải buồn ngủ, suốt mấy chục tiếng đồng hồ phần lớn thời gian đều mơ mơ màng màng. Trong những lúc hiếm hoi tỉnh táo, Văn Tự khi thì chẳng thấy bóng dáng, khi thì ở trong phòng, khi lại bất ngờ xuất hiện ngay bên giường cậu.

Thông thường khi rơi vào tình huống thứ ba, Lý Vũ Du sẽ lập tức thu lại ánh nhìn vừa hé mở, tiếp tục điều chỉnh hơi thở, cố gắng đưa bản thân trở lại giấc mơ.

Chiến lược này khá thành công, nhờ vào sự nhanh trí của Lý Vũ Du, một ngày một đêm trôi qua rất yên ả.

Lần thứ sáu tỉnh lại, cậu thấy Văn Tự đang khoanh tay đứng trước cửa sổ.

Ánh sáng chan hòa, thậm chí hơi chói mắt, có lẽ là buổi chiều. Những sợi tóc của Văn Tự bị ánh sáng hắt vào, trông như mờ đi.

Đã mất khái niệm về thời gian, Lý Vũ Du chủ động hỏi: "Đến đâu rồi?"

"Vừa đi qua hòn đảo đầu tiên, dỡ một lô hàng," Văn Tự không quay đầu lại, "Quãng đường miễn cưỡng mới được một nửa thôi."

Lý Vũ Du xoa xoa tóc mình, giấc ngủ dài khiến tinh thần khá hơn một chút.

Chỉ cần chịu đựng thêm chừng ấy thời gian nữa là có thể xuống tàu, cuối cùng cũng thấy được một tia sáng. Hy vọng luôn khiến người ta an tâm, lúc này Lý Vũ Du mới có tâm trí nghĩ đến kế hoạch tiếp theo: "Xuống tàu rồi thì làm gì?"

"Sẽ có người đón, trực thăng đưa về Khu 11."

"Nhưng chẳng phải nhà họ An ra tay sao? Về Khu 11 có an toàn không?"

Lúc này Văn Tự mới quay đầu lại, vẻ mặt như rất cảm động: "Cậu đang lo cho tôi đấy à?"

"Tất nhiên là lo cho bản thân tôi," Lý Vũ Du nói thẳng, "Chẳng lẽ tốn bao nhiêu công sức cuối cùng lại thành đi dời mộ."

Văn Tự không lấy làm lạ trước câu trả lời đó. Hôm nay tâm trạng anh ta có vẻ khá tốt nên mức kiên nhẫn vẫn trong vùng an toàn, kiên nhẫn giải thích cho Lý Vũ Du: "Khu 11 là trung tâm chính trị, Phong Nhân vốn trực thuộc quân đội, từng có vài mối quan hệ mập mờ khó nói rõ với mấy lão quan chức, nói chung là nhiều lần khẳng định sẽ không bao giờ đặt chân vào Khu 11; nhà họ An ngoài mặt không thể công khai xé rách quan hệ với nhà tôi, nên chỉ có thể nhân lúc tôi ra ngoài mà ra tay, chết ở bên ngoài thì dễ bề làm trò, nhưng nếu tôi còn sống mà trở về thì tới lượt bọn họ đau đầu rồi."

Tóm gọn một câu, trở về là an toàn.

Lý Vũ Du chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, bước đến bên cạnh Văn Tự, cùng anh ta hứng chung một vệt nắng.

Cậu cẩn trọng hỏi: "Sau khi về, anh sẽ thả tôi đi chứ?"

Văn Tự không trả lời.

Lý Vũ Du lấy hết can đảm nói ra suy đoán của mình: "Lúc trước anh bắt tôi là vì tôi phát hiện anh bỏ thuốc độc nên mới điều tra anh. Giờ mọi chuyện đã bại lộ, anh tiếp tục khống chế tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì; tuy không hiểu vì sao anh không giết người diệt khẩu mà lại tha cho tôi một mạng, tôi đoán là anh vẫn còn chút lương tâm. Dù sao thì cũng cảm ơn anh, nhưng sau đó là chuyện giữa các người, tôi không hứng thú, cũng sẽ không còn gây uy h**p gì cho anh nữa."

Văn Tự nói trúng ngay trọng tâm: "Chẳng phải cậu muốn biết tôi lấy LSD-29 từ đâu sao?"

"Đúng," Lý Vũ Du thừa nhận, "Nhưng anh sẽ không nói. Giờ so với sự thật, tôi càng muốn được sống hơn."

Tàu chạy sát bờ, phóng mắt nhìn ra, từng dãy bè cá nối liền, những căn nhà gỗ tụ thành làng, toát lên một bầu không khí yên bình và thanh thản.

Văn Tự dường như đặc biệt hứng thú với cảnh sắc nơi đây, ngắm nhìn xong mới chậm rãi lên tiếng:

"Trước đây cậu lo mình không làm gì được khiến An Thụy Vân bị hại, rõ ràng là sợ chết đến mức đó, nhưng vẫn nhiều lần liều lĩnh. Giờ thì như trút được gánh nặng, lại bắt đầu lo từng ngày làm sao sống sót," Văn Tự nói thẳng, không chút nể nang, "Người có lương tâm ấy mà, lúc nào cũng tốt bụng đến mức ngu ngốc."

Lý Vũ Du không thể phản bác, cậu biết những gì Văn Tự nói đều đúng.

Việc có thả cậu đi hay không, Văn Tự không hề đưa ra lời hứa chắc chắn, còn Lý Vũ Du cũng chẳng kỳ vọng gì.

Tàu lại tiếp tục lướt đi một quãng nữa.

Văn Tự đột nhiên đổi chủ đề: "Tôi từng muốn sống ở một làng chài hay một trang trại nào đó."

Lý Vũ Du hoàn toàn không theo kịp nhịp điệu của anh ta, nhưng vẫn nể mặt mà đáp lại: "Anh biết đánh cá hay nuôi gà à?"

"Cả hai đều không biết, học tạm thôi," Văn Tự lười biếng ngáp một cái, "Chắc cũng không khó hơn việc điều hành công ty đâu."

"Vậy anh có thể xuống tàu ngay bây giờ," Lý Vũ Du nói, "Tôi thấy nơi này cũng khá ổn."

"Cũng được, tuy hơi hẻo lánh, nhưng điều kiện có vẻ tốt," Văn Tự khen, "Cậu biết làng chài này tên gì không?"

Lý Vũ Du lắc đầu: "Trong đầu tôi đâu có bản đồ."

"Tôi cũng không biết, chỗ này có quá nhiều nơi nhỏ bé không tên tuổi," Văn Tự vẫn nói chuyện thoải mái, "Nhưng bên cạnh có vài làng tôi từng nghe qua."

Không thể đoán ý anh ta, Lý Vũ Du chỉ biết khen một câu cho có lệ: "Thế anh đúng là hiểu biết rộng thật đấy."

"Cũng không hẳn, chỉ tình cờ nghe được," Văn Tự nói, "Đặc biệt có một nơi nổi tiếng về trứng gà, gọi là Hà Dung Trang, cậu nghe qua chưa?"

Ba chữ ấy như mũi kim đâm thẳng vào dây thần kinh chưa kịp phòng bị.

Đến lúc này, Lý Vũ Du cuối cùng cũng hiểu anh ta đang nói về điều gì.

Cậu im lặng, không nói được lời nào, trong khi Văn Tự vẫn tiếp tục hỏi: "Theo lý mà nói, mấy ngôi làng đó giao thông không thuận tiện, người dân đi lại chủ yếu phải đi bằng tàu từ làng chài này, Lý Vũ Du, cậu thật sự không còn chút ấn tượng nào sao?"

Bình Luận (0)
Comment