Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu

Chương 26

Editor: moonstruck.noir

- Cậu tên Lý Vũ Du?

- Phải.

- Chúng ta thật có duyên.

"Mấy tháng trước, tôi đã bảo Giả Vân Xuyên điều tra lý lịch của cậu," Văn Tự nhân từ mà không nhìn chằm chằm vào cậu, vẫn hướng mặt ra cửa sổ, chống tay lên bệ, "Cậu ta đưa tôi một bản thông tin. Người này hơi cứng nhắc, nhưng làm việc rất tỉ mỉ, tài liệu nộp lên đều đã được cậu ta tự mình xác minh. Theo hồ sơ, Lý Vũ Du, hai mươi lăm tuổi, sinh ra ở Hà Dung Trang, lớn lên ở Hà Dung Trang, học hành cũng ở Hà Dung Trang. Bố mẹ làm công ở trại nuôi gà. Trại gà từng xảy ra một vụ tai nạn, mái nhà sập, chết hơn ba mươi người, họ nằm trong số đó."

Nói đến đây, anh ta cảm thán: "Cũng hơi bi thảm, nhưng không phải câu chuyện gì quá hiếm gặp, cậu thấy sao?"

Lý Vũ Du nắm chặt vạt áo mình, giữ im lặng.

"Tiếc là ở vùng lạc hậu chẳng có bao nhiêu tư liệu hình ảnh, còn tài liệu chữ thì chỉ là ghi chép lại lời kể của người khác. Nhưng trong đó cũng có vài chi tiết thú vị, như Lý Vũ Du rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã giúp bố mẹ làm việc, da hơi rám nắng, và hồi học tiểu học thì đã đính hôn với con gái một ngư dân ở làng chài bên cạnh..." Văn Tự ngừng lại chốc lát, "Tôi nên phỏng vấn bí quyết dưỡng trắng của cậu trước, hay là chuyện hôn nhân trước đây?"

Giọng của Văn Tự không hề gay gắt, nhưng từng chữ lại như mang sức nặng, đè nén hơi thở của Lý Vũ Du.

Cậu không thể trả lời, cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.

Đã lâu lắm rồi không ai nhắc đến quá khứ của cậu. Những ngày tháng mới dần tích tụ thành thói quen, đến nỗi mỗi lần đi ngang qua những tòa nhà cao tầng, cậu cứ ngỡ rằng mọi chuyện đã thuộc về kiếp trước. Cho đến hôm nay, khi Văn Tự lật mở những trang ký ức bị bụi phủ kín trước mắt, cậu mới hiểu rằng tất cả chỉ là ảo giác. Quá khứ đã từng xảy ra sẽ luôn tồn tại một cách khách quan trong dòng chảy thời gian, vĩnh viễn không thể bị xóa nhòa chỉ vì ý muốn của con người.

"Chuyện này đâu liên quan gì đến anh?" Lý Vũ Du hơi thiếu tự tin nói, "Anh biết cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Văn Tự cuối cùng cũng xoay người, nhờ lợi thế chiều cao mà cúi mắt quan sát Lý Vũ Du.

"Chúng ta đã bỏ trốn cùng nhau rồi, tìm hiểu chút về lai lịch của đối phương chẳng phải là điều nên làm sao?" Văn Tự lại bắt đầu nói mấy lời chẳng đâu vào đâu.

Lý Vũ Du biết mình không nói lại được, đành dùng sự im lặng vô tận để kéo dài khoảng thời gian ngột ngạt này.

Cốc, cốc - hai tiếng gõ cửa như cứu mạng, mang đến cho cậu chút dưỡng khí để thở.

Văn Tự ung dung ra mở cửa. Ngoài cửa là thủy thủ đã đồng ý cho họ lên tàu, hai người trao đổi ngắn gọn vài câu bằng thứ ngôn ngữ xa lạ, từ những động tác tay thì có vẻ liên quan đến lộ trình của con tàu. Trước khi rời đi, thủy thủ còn liếc vào trong một cái, tỏ ra rất hiếu kỳ với sinh hoạt của hai người.

Sau khi đóng cửa, Văn Tự truyền đạt lại: "Một mắt xích của dây neo bị đứt, tàu phải dừng tạm ở cảng kế tiếp. Họ nói ở cảng có cửa hàng bán lẻ với quán ăn, nếu cần thì có thể đi. Nể mặt cái đồng hồ kia, họ sẽ bao hết cho chúng ta."

Anh ta lại có thể chuyển trạng thái một cách nhẹ nhàng như vậy, nhưng Lý Vũ Du thì không. Cậu vẫn còn mắc kẹt trong cơn căng thẳng ban nãy, thần kinh vẫn đang căng chặt chưa buông.

Thấy vậy, Văn Tự bật cười: "Đừng làm ra vẻ như sắp ra trận thế. Nghĩ kỹ rồi trả lời cũng được, bịa ra một câu chuyện cũng được, miễn là lần này lừa được tôi."

Cảng dừng chân nhỏ, vẫn là một ngôi làng ven biển. Cửa hàng và quán ăn mà thủy thủ nhắc đến là một tòa nhà hai tầng tách biệt, trông khá cũ kỹ, lẻ loi trơ trọi bên bờ.

Văn Tự chẳng còn chút lưu luyến với đề tài trước đó: "Tôi đề nghị chúng ta xuống ăn một bữa. Cậu chắc không quen thức ăn trên tàu, e là không chịu nổi tới khi vào được khu công nghiệp đâu."

Dùng từ "đề nghị", nhưng thực chất là mệnh lệnh. Lý Vũ Du theo Văn Tự xuống tàu, vừa đặt chân lại lên đất liền thì suýt không đứng vững. Văn Tự khoác vai cậu, khiến trong mắt dân bản địa, họ lại trở thành đôi vợ chồng ân ái bỏ trốn một lần nữa.

Tấm biển treo trước quán ăn chỉ còn một nửa, không rõ do người phá hay bị gió thổi bay mất. Bên trong thì đáng quan ngại hơn, sàn nhà chẳng buồn quét dọn. Nhưng chủ quán có vẻ là người có cá tính đặc biệt, điều kiện cơ bản chưa lo xong nhưng thiết kế không thể thiếu. Có lẽ lấy cảm hứng từ phong cách rừng rậm hoang dã, dùng nhiều tấm vách ngăn để trang trí, khiến việc ăn món khoai tây cay thôi cũng có vẻ bí ẩn đến lạ.

Hai người chọn ngồi ở góc khuất nhất. Văn Tự chẳng khách sáo với thủy thủ, gọi ngay món sang chảnh nhất quán - Set khoai tây tuyển chọn thượng hạng xa hoa.

Nhưng dù là set ăn xa hoa thì cũng chẳng có dịch vụ mang tận bàn, khách phải tự đi lấy. Lý Vũ Du bưng hai bát khoai tây to quay về, trên đường lại chạm mặt hai nữ thủy thủ đã gặp hôm qua.

Người mập kia đảo mắt qua lại giữa Lý Vũ Du và Văn Tự, ánh nhìn đầy ẩn ý. Nhân danh tinh thần nhân văn cao cả, cô thả hai quả nho vào bát Lý Vũ Du, khẽ nói: "Bổ gan thận đấy."

Ánh mắt Văn Tự dõi theo Lý Vũ Du mãi cho đến khi cậu ngồi xuống đối diện, anh ta mới chậm rãi nói, như đang suy tư: "Làm sao bây giờ? Đối tượng bỏ trốn cùng tôi hình như rất được săn đón, cảm giác nguy cơ cao ghê."

Hai quả nho này rõ ràng chẳng phải quà cho mình, mà là lời an ủi cho vài trục trặc ở phương diện nào đó của Văn Tự.

Lý Vũ Du nghĩ ngợi một chút, rồi gắp chúng sang bát của Văn Tự.

Văn Tự vô cùng kinh ngạc, như được sủng ái mà lo sợ, trân trọng ăn hết hai quả nho: "Được rồi, tôi được dỗ rồi."

Nếu không phải là một người yêu khoai tây lâu năm, thì bữa ăn này nhiều nhất cũng chỉ đủ lấp đầy bụng.

Lý Vũ Du ăn ba miếng đã khó nuốt tiếp, còn Văn Tự vốn quen ăn cá vược áp chảo mềm thơm lại ăn rất ngon lành. Không biết là do mép bàn gỗ ố vàng hay là lượng ớt bột quá tay trong món ăn đã chạm đến dây thần kinh cảm xúc của anh ta, anh ta cảm thán: "Cơm đạm bạc cũng có cái hay của nó. Một mái nhà, hai con người, ba bữa bốn mùa - một trong những giấc mơ của tôi."

Lý Vũ Du còn đang phân vân có nên gặm miếng khoai thứ tư không: "Trước hết, chỉ riêng khoản 'một mái nhà' là anh đã vượt chuẩn rồi."

"Chỉ là một khái niệm thôi, đừng để ý tiểu tiết," Văn Tự không để tâm, "Giống như A Mộ ấy, nửa tháng chạy tàu một chuyến, thời gian còn lại thì trồng rau cùng người nhà, thật nhiều dư vị."

"A Mộ là ai?"

Văn Tự xoay người chỉ về phía bến tàu: "Người lùn lùn đồng ý cho chúng ta lên tàu ấy, coi như là thủ lĩnh của bọn họ? Nghe nói trước đây làm cùng nghề với cậu, cũng là bác sĩ, sau này thấy không kiếm được bao nhiêu, lại còn phải nuôi một người bạn trai tàn tật nên mới chuyển sang buôn bán."

"Bạn trai?"

"Ừ, A Mộ là nữ mà, cậu không nhận ra à?"

Lý Vũ Du hoàn toàn không phát hiện ra. Cậu lén nhìn kỹ hơn vài lần, lúc này A Mộ đang ngồi khoanh chân trên sàn gỗ trò chuyện với hai vệ sĩ cao lớn đi theo cô, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, thoải mái.

Khi Lý Vũ Du còn đang đối chiếu hình ảnh và câu chuyện của A Mộ trong đầu, bỗng cảm nhận được một áp lực mạnh từ phía sau gáy, đẩy đầu cậu về phía trước, dừng lại cách mặt Văn Tự chỉ khoảng năm centimet.

Hơi thở phả vào mặt đối phương khi nói: "... Anh làm gì vậy?"

"Đừng cử động," Văn Tự cũng dùng hơi thở đáp lại, "Trên bến cảng có lính đánh thuê."

Lý Vũ Du giật mình, không dám nhúc nhích, chỉ có thể cố gắng liếc mắt lên trên, dùng chút ánh nhìn còn lại để dò xét - quả nhiên, có hai người mặc đồ rằn ri đang tiến về phía A Mộ, chiếc xe hơi đen của chúng đậu không xa tàu, y hệt chiếc xe đã từng truy đuổi họ trước đây.

"Sao bọn chúng đuổi đến đây rồi?"

"Chỉ có hai người, không phải đội chủ lực, có thể là đang báo hiệu rút lui nên mới lục soát kỹ Khu 12, đúng lúc may mắn hỏi tới đây," Văn Tự nói, "Nhưng chúng đều có súng, tốt nhất đừng nên đối đầu trực tiếp."

Lý Vũ Du chăm chú nhìn lính đánh thuê tiến về phía A Mộ, nói chuyện với cô ta. Vì không chung ngôn ngữ nên họ phải tốn rất nhiều công sức để giao tiếp.

"A Mộ có phản bội chúng ta không?" Lý Vũ Du lại lo lắng.

"Không đâu," giọng Văn Tự vẫn điềm tĩnh như thường, phần nào xoa dịu được tâm trạng của Lý Vũ Du, "Tôi đã thương lượng với A Mộ rồi. Nếu chúng ta xuống tàu thành công, tôi sẽ giúp cô ta tìm cách giành được một tuyến đường biển nào đó mà cô ta muốn."

Hóa ra trước đây anh ta thường xuyên biến mất là vì chuyện này.

Có vẻ Văn Tự không nói dối, lính đánh thuê dừng lại một lúc, không có được manh mối gì nên không nán lại nữa.

Nhưng hướng đi có vẻ không ổn, giọng Lý Vũ Du hơi to hơn một chút: "Chúng đang đi về phía này kìa!"

"Nói nhỏ thôi," Văn Tự dùng ngón tay cái quệt nhẹ môi cậu, "Chưa chắc chúng sẽ vào."

Lần này Văn Tự cũng nói đúng. Lính đánh thuê không rẽ ngang, đi thẳng vào cửa hàng bán lẻ bên cạnh, có vẻ mua hai bao thuốc lá, rồi đứng trước cửa châm lửa hút, vừa nói chuyện vừa đi về phía xe hơi. Vài phút sau, xe nổ máy, quay đầu linh hoạt rồi biến mất khỏi tầm mắt Lý Vũ Du.

Một phen hú hồn.

Cậu mới thở phào nhẹ nhõm thì trên đầu vang lên giọng nói quen thuộc: "Các cậu đang làm gì vậy?"

Lý Vũ Du ngẩng lên, thấy nữ thủy thủ mập tốt bụng vừa nãy tặng cậu nho, cô cầm hai chai nước hoa quả, nhìn họ với ánh mắt đầy thâm thúy.

"Ờ, chúng tôi..." Bộ não của Lý Vũ Du đang vận hành hết tốc lực để chọn lọc từ ngữ thích hợp nhất.

Nhưng rõ ràng Văn Tự phản ứng còn nhanh hơn cậu, rất nhanh nhẹn và rất tự nhiên, nhẹ nhàng hôn lên má trái cậu một cái: "Tán tỉnh đó."

"Nhất định phải ở đây à?"

"Tình cảm tốt quá," Văn Tự nói rất thật lòng, "Nhịn không được."

Nữ thủy thủ mập nhăn mặt vì mùi sến súa, nhìn Lý Vũ Du với ánh mắt đầy thương cảm: "Cậu có thấy đồng đội của tôi không?"

"À? Đồng đội..." ánh mắt Lý Vũ Du đờ đẫn, "Ồ, người gầy à, không, tôi không thấy."

Bình Luận (0)
Comment