Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
___
Buổi sáng, lúc tôi tỉnh dậy, Tiểu Sư lại ngủ trong tư thế kỳ cục, mặt thì áp dô gối, mông thì hướng lên trời, tôi không biết thằng bé học được cái tư thế này ở đâu, sợ nó cứ ngủ kiểu này cột sống sẽ bị vẹo, đã sửa rất nhiều lần rồi, nhưng thằng bé hình như chỉ ngủ ở tư thế này mới thấy thoải mái.
Tôi vỗ vỗ cái mông của nó, đánh thức Tiểu Sư ngủ đến chảy nước miếng.
Thằng bé nói mớ vài tiếng, sau đó mở to mắt, tóc bị rối dựng lên như cái tổ quạ. Nhìn rất là xấu.
Nhưng mà tôi làm sao ghét được.
Năm thằng bé đã mười tháng tuổi còn chưa mọc tóc, tôi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói có mấy đứa nhỏ mọc tóc khá trễ, đừng lo lắng.
Nhưng mà nhìn mấy đứa nhỏ khác, vừa sinh ra, tóc máu đã rất nhiều.
Mà đầu Tiểu Sư chỉ le que mấy cọng, chỉ có lông mi trên mắt lại dày vô cùng, có đôi khi tôi tự hỏi có phải tóc nó mọc lộn vị trí hay không.
Tôi lo lắng có phải lúc mang thai nó đã không bổ sung đủ dinh dưỡng hay khồng, lại tiện đà sợ thằng bé sẽ trọc cả đời.
Thậm chí còn muốn gọi điện thoại đi hỏi Phó Dư Dã, lúc mới sinh có phải cậu cũng có ít tóc vậy không, tóc cậu cũng xoăn tự nhiên đúng không?
Cũng mau là qua mấy ngày, trên đầu thằng bé cũng có vài sợi tóc tơ mọc lên như măng mùa xuân.
Cho dù không phải là màu đen nhánh, cũng không được mềm mại cho lắm.
Tôi cũng chịu.
Còn hơn là mốt thành cậu bé trọc đầu. Còn có thể tiết kiệm được mớ tiền đi cấy tóc.
Tôi bế Tiểu Sư, mang cậu bé đến bồn rửa mặt, đánh răng, rửa mặt, sau đó lấy nước vuốt tóc nó, mớ tóc xoăn trên đầu nó vị tôi vuốt cho phẳng lỳ.
Tiểu Sư híp mắt, cười khanh khách.
Tôi chọt lét thằng bé, lúc nó đang cười vì nhột thì ôm thằng bé về trên giường, thay quần áo cho nó.
Tôi đưa Tiểu Sư đến nhà trẻ, dọc theo đường đi thằng bé cứ nhắc phải đưa cho Ngô Khả Hân một quả trứng khủng lòng, Ngô Khả Hân là bạn cùng lớp của thằng bé, là một bé trai, mà lại có một cái tên rất dễ thương.
Nhưng so với thằng bé ấy, Tiểu Sư có vẻ không hoạt bát hướng ngoại bằng.
Thằng bé đến trước lớp, trước tiên ngoan ngoãn chào hỏi cô giáo, sau đó chạy như bay đến trước mặt một cậu bé khác, từ trong túi của quần yếm màu đỏ lấy ra một quả trứng khủng long đồ chơi.
Đường đến nhà trẻ cũng tiện đường đi làm của tôi.
Tôi nhớ tới lần đầu tiên đưa Tiểu Sư đến nhà trẻ, khi đó cái nét giống Tây của thằng bé làm mấy bạn nhỏ và cả cô giáo hơi chú ý.
Thậm chí mỗi khi thầy cô thấy nó, đều vui vẻ mà xoa tóc hoặc là sờ mặt thằng bé.
Cô chủ nhiệm của thằng bé là một cô gái tuổi cũng xêm xêm tôi, tuổi còn trẻ, giọng nói lại rất dịu dàng.
Cô ấy hỏi tôi, mẹ của Tiểu Sư là người nước ngoài sao?
Tôi nghĩ nghĩ, cười nói: Chắc là vậy đi.
Chủ nhiệm lớp nói một tiếng: Ra là vậy, Tiểu Sư thật đáng yêu.
Lúc tan học tôi lại đi đón nó, nó vừa ôm cái cặp hình con heo hồng, vừa chu môi phồng má mà oán giận nói: "Cô giáo cứ sờ đầu con."
Tôi vừa lái xe vừa giải thích cho thằng bé: "Là tại cô giáo thích con đó."
Thằng bé không cho là đúng. Cái mặt hiện rõ "con không tin đâu", tuổi nhỏ vậy mà làm giá quá.
"Thì con nhìn nè, ba thương con, cho nên mới sờ đầu con, hôn mặt con mà."
Tiểu Sư rầu rĩ mà nhìn tôi, nói: "Con không thích cô giáo, ba mới được sờ thôi."
Mấy lời của con nít thật sự khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Rất thẳng thắn, lại rất nghiêm túc.
Tôi cũng không biết là do thằng bé có bệnh sạch sẽ, hay là thẹn thùng, hay là không thích tiếp xúc với người lạ.
Cho dù là thế nào, về sau thằng bé cũng khó giao tiếp với người khác.
Tôi hy vọng thằng bé có thể khoẻ mạnh, có thể hoà đồng với bạn bè, có thể có năng lực giao tiếp hoà nhã với người khác. Nhưng cũng không thể ép thằng bé chấp nhận những điều nó không thích được.
"Vậy lần sau con nói với cô, cô đừng sờ đầu con nữa."
Tôi đưa cho thằng bé một lời khuyên.
Lúc đến văn phòng tạp chí cũng 9 giờ, vừa kịp giờ làm.
Chủ phòng gần đây đề ra một kế hoạch mới cho tạp chí thời trang 《bloom》, là xen kẽ vài trang về chuyên mục tài chính.
Ở một quyển thời trang tạp chí mà lại xen kẽ một vài trang về tài chính thì thật đột ngột, nhưng ý của chủ phòng là đưa ra đánh giá và giới thiệu về các nhân sĩ tài giỏi trong giới thương nhân, như vậy sẽ khiến cho sản phẩm của bọn họ cực kỳ đặc biệt.
Cho nên gần đây để thực hiện được sáng ý này, phòng đã mở họp liên tục vài ngày.
Thành viên trong tổ đề nghị có thể phỏng vấn doanh nhân trẻ tuổi hiện nay không, hơn nữa đó còn là một doanh nhân thành đạt khi tuổi còn chưa đến bốn mươi.
Ở trang đầu tiên, tôi nhìn thấy Phó Dư Tranh.