Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Truyện chỉ đăng trên truyenwk.com GiaNghi280 và wordpress An Nhiên Cung, mọi trang khác đều là reup, mong mọi người tôn trọng công sức của mình, ngưng tiếp tay cho bên khác trục lợi trên công sức của mình.
___
Lúc trước chuyện tồi và Phó Dư Dã ở bên nhau, ngoại trừ chúng tôi ra thì còn một người khác biết nữa, chính là Phó Dư Tranh.
Phó Dư Tranh là chú của Phó Dư Dã, năm đó khi tôi hai mươi tuổi, Phó Dư Tranh cũng còn trẻ, chưa đến 30 tuổi, nhưng tính cách lại trầm ổn đến nỗi khiến người ta phải nghi ngờ về tuổi.
Ngày đó ở trong nhà Phó Dư Dã, trong nhà chỉ có một mình cậu ấy, lúc mới bắt đầu dạy bổ túc cho cậu, nhà cậu có một bảo mẫu dọn dẹp và nấu ăn, nhưng sau khi tôi nấu cho cậu ấy một tô mỳ trứng, cậu ấy ngay lập tức xa thải bảo mẫu kia, chỉ tìm một cô lao công quét dọn thôi.
Chiều đến, ánh nắng chiều chiếu rọi cả căn nhà, thảm lông dê màu trắng trên mặt đất, sô pha màu xám, tôi ngồi ở một bên sửa luận văn tốt nghiệp, Phó Dư Dã ở bên sô pha xem triết học cổ điển nước Đức, tất nhiên là bằng tiếng Đức rồi, nếu phiên dịch thành tiếng Trung, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không hiểu.
Tôi khi đó đắm chìm trong luận văn, không hề phát hiện người vốn dĩ đang an tĩnh đọc sách, không biết từ khi nào đã gấp sách lại đi đến phía sau tôi, sau đó cảm thấy vai mình hơi nặng xuống, Phó Dư Dã ôm lấy tôi, mè nheo ở bên tai tôi như một đứa trẻ: "Chán quá, chán quá à."
Bình thường cậu ấy cũng không phải là người dễ bị chán vì không có việc gì để làm. Ít nhất ở trong mắt tôi, cậu ấy giỏi hơi đại đa số mọi người rất nhiều, tôi biết được cậu ấy mới 16 tuổi đã tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, ba vách tường đều là kệ sách chất chồng, còn thỉnh thoảng xem video hội nghị ở trên máy tính.
Cậu ấy gánh vác thứ áp lực mà những đứa trẻ bằng tuổi cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
Cho nên khi cậu ấy lộ ra dáng vẻ này, tôi lại cảm thấy đau lòng mà trở nên thuận theo ý của cậu ấy. Sau đó cậu ấy biết được chuyện này, bắt đầu sử dụng dáng vẻ này để khiến tôi đau lòng.
Ví dụ như hiện tại, tay cậu ấy luồn vào trong quần áo tôi, khuôn mặt lại tươi cười nói: "Thầy ơi, chúng ta làm chút chuyện thú vị đi."
Thân là gia sư tiếng Trung của cậu ấy, tôi không biết là do cậu ấy học quá nhanh nên đã biết nói mấy lời tán tỉnh, hay là có vấn đề chưa nắm được ngôn ngữ.
Nhưng nhìn mấy động tác của cậu ấy, chắc không phải là vế sau rồi.
Tôi sợ ngứa.
Cho nên nhanh chóng bị cậu ấy đè trên dô pha, vừa trốn vừa nắm lấy tay cậu ấy.
Nhưng cậu ấy lại mạnh hơn tôi rất nhiều, cũng biết tôi muốn trốn, tôi hoảng loạn mà muốn co giò muốn bỏ trốn, cậu ấy cũng thong dong mà bắt lấy chân của tôi.
Bị ánh sáng hắt lên mặt, tôi xoay đầu nhìn về phía chỗ bị khuất nắng, sau đó lại chậm rãi nhìn qua, thấy khuôn mặt anh tuấn của Phó Dư Dã, cách tôi ngày càng gần, trái tim tôi bỗng dưng đập nhanh hơn, sau đó tối thấy cậu ấy nắm lấy mắt cá chân của tôi, tầm mắt dừng lại trên chân mình vài giây, thân thể tôi tự dưng run rẩy như trước mặt tôi là một loại dã thú chực chờ nuốt trọn tôi.
Ánh mắt cậu ấy bỗng trở nên nguy hiểm.
Ngón tay cậu ấy vuốt ve mắt cá chân của tôi, dưới ánh nắng tôi thấy chân mình thật trắng, giống như có thể nhìn thấy được cả gân xanh ở dưới, không biết sao, tôi nuốt một ngụm nước miếng.
Thế nhưng lòng tôi lại dâng lên một cảm giác hưởng thụ.
Cảm giác được Phó Dư Dã phủng ở trên tay, cao cao tại thượng.
Tôi nhỏ giọng mà nói: "Đừng quậy nữa, buông anh ra đi."
Khóe miệng Phó Dư Dã hơi nhếch lên, tôi thật sự thực thích cái khuôn mặt vừa kiêu căng lại vừa lạnh nhạt này, nhưng trộn lẫn trong đó lại là chút ôn nhu dịu dàng.
"Thầy à, thầy hôn em một cái thì em tha cho."
Cậu ấy nói rất chậm, lại rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại xem kỹ phán ứng của tôi.
Tôi như đang tham gia vào trò chơi săn bắn của cậu ấy, mình lại sắm vai một con thỏ chủ động nhảy vào bẫy rập.
Tôi như một viên đường bị tan chảy trong ánh mắt của cậu.
Do dự mà vươn tay ôm lấy cổ của cậu ấy, toàn bộ cơ thể run rẩy, tôi tới gần mặt cậu ấy, tìm kiếm nơi phát ra giọng nói kia, sau đó tự mình lao vào chiếc bẫy ngọt ngào.
Lúc tôi tỉnh lại, trời đã tối, trong phòng ngủ chỉ có một chiếc đèn nhỏ đang bật, lúc tôi xuống giường, chân hơi hơi run rẩy, sau đó cái cảm giác bị dị vật đưa đẩy trong cơ thể lại ập đến. Tôi ngồi ở trên giường một chút rồi mới mở cửa.
Cửa sổ ở phòng khách đã bị mở ra, bóng đêm bao trùm bên ngoài giống như được phủ thêm một màn sương đen, cành lá xào xạc, giống như một sinh vật khủng bố vô danh.
Đèn treo thủy tinh sáng lên, ở trên sô pha có một người đàn ông xa lạ.
Anh ấy mặc một bộ Tây âu thời trang, tư thế nhàn nhã, khuôn mặt rất giống với Phó Dư Dã, nhưng có thêm thần thái trưởng thành.
Ánh mắt anh ấy đặt lên người tôi, tôi đột nhiên nổi da gà.
Gió đêm luồn qua cửa sổ, tấm màn bị thổi đến đong đưa như dáng ai thướt tha.
"Thầy tỉnh rồi à?"
Phó Dư Dã vốn dĩ đang ngồi xoay lưng về phía tôi, nhưng với hai ba bước đã đến trước mặt tôi, tôi hắt xì một cái, thấy Phó Dư Dã nhíu mày.
"Tay thầy lạnh quá."
Ngón tay cậu ấy thon dài, lại rất ấm áp.
Lúc này đang ôm lấy tay tôi, như một cái lò sưởi nhỏ.
Tôi cười cười, nói: "Không sao đâu."
Gió đột nhiên ngừng thổi.
Người đàn ông kia với dáng người cao lớn, anh đi đóng cửa sổ lại, sau đó đi tới trước mặt tôi, hỏi: "Đây là tình nhân của cháu à?"
Mắt anh ấy nhìn tôi, nhưng câu hỏi lại dành cho Phó Dư Dã.