Hôn Nhân Không Trọn Vẹn

Chương 43


Lam Nhược Vũ đứng trong phòng nhìn ra bên ngoài cửa sổ , trong lòng chứa nhiều tâm sự cùng nổi nhớ nhung một người.

Không biết A Vũ giờ thế nào , anh có khoẻ không ? Có tức giận với cô không ?
Cô rất muốn gặp anh nhưng lại không muốn anh dính dáng đến mình, muốn anh cứ thế mà rời xa mình , không bị mình liên luỵ mà bị thương , mất hết tất cả.

“ Chờ em trả được thù , em nhất định sẽ đi tìm anh ! “
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên ? Bên ngoài truyền tới một giọng nói của một người đàn ông trung niên
“ Tiểu thư , có người nhận là người quen của cha cô , ông ấy muốn gặp cô ! “
Lam Nhược Vũ kinh ngạc , người quen của cha cô ? Là người trong tổ chức sao ?
Cô lập tức đi đến trước cửa , mở cửa ra , lo lắng hỏi “ Ở đâu ? “
“ Ở dưới phòng khách ạ “
Lam Nhược Vũ nhanh chóng đi xuống lầu gặp người đó , có lẽ đó là người duy nhất sẽ giúp cô trả được thù !
Bước xuống lầu , bóng lưng cường tráng của người đàn ông xuất hiện trước mắt , cô chậm rãi bước đến khẽ gọi “ Anh là ai ? “
Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô khẽ cười
“ Đã lâu không gặp ! “
Lam Nhược Vũ nhìn thấy người mà mình đã lâu không gặp , nước mắt tuôn trào , cô chạy đến ôm lấy người đàn ông “ Anh hai ! “
Lam Bách Ngôn mỉm cười dịu dàng “ Anh hai về với em rồi đây ! “
“ Tại sao bây giờ anh mới trở về ? Anh có biết em một mình sống thế nào không ? Em thật rất nhớ anh ! “
Lam Bách Ngôn im lặng không đáp , đứng đó ôm cô mà dỗ dành.
Một lúc sau , cả hai người cùng nhau lên phòng của cô , Lam Bách Ngôn ngồi xuống ghế sofa , gương mặt đầy nghiêm túc
“ Tiểu Vũ , em bây giờ sống như thế nào ? Lộ Lục Quân còn làm khó em không ? “

Lam Nhược Vũ ngồi đối diện anh “ Anh ta bây giờ không còn làm khó em như hai năm trước, có lẽ hắn đã yêu em rồi.


Nghe đến đây , sắc mặt Lam Bách Ngôn trở nên âm trầm “ Vậy thì tốt , dễ dàng cho chuyện trả thù của chúng ta.


“ Bây giờ em tính thế nào ? “
Lam Nhược Vũ nhấp nhẹ trà, từ tốn “ Em muốn hắn yêu em sau đậm , sau đó từ từ huỷ hoại tất cả mọi thứ của hắn ta , trả thù cho cha và đứa con đã mất của em ! “
“ Anh , anh giúp em chứ ? “
Gương mặt Lam Bách Ngôn trở nên hiền lành
“ Em gái anh muốn thì anh nhất định sẽ giúp “
Cô nhìn người anh trai đã mấy năm không gặp kể từ khi cho cô bị bắt , cô bắt đầu hỏi thăm
“ Vì sao mấy năm nay anh không về nước tìm em ? Em cứ nghĩ anh không còn quan tâm đến đứa em gái này rồi ! “
Lam Bách Ngôn cười khổ “ Năm cha bị bắt đi, anh bị một đám người truy sát, chốn chui chốn lủi khắp nơi ,không ngày nào được yên bình.

Lúc tưởng chừng như anh sẽ chết ở nơi đất khách quê người kia thì một người đã xuất hiện giúp đỡ anh , giúp anh trốn thoát đến một nơi khác an toàn hơn , nói anh ở lại đây cho đến khi đến thời cơ thích hợp thì trở về nước tìm em”
Lam Nhược Vũ kinh ngạc , không ngờ anh hai lại phải trải qua những năm như vậy.

“ Là ai đã giúp anh vậy ? “
“ Người họ Từ , là một chàng trai trẻ ! “
Nghe đến đây ,trái tim cô đập nhanh hơn.

Vậy mà lại là Từ Bách Vũ , anh ấy đã giúp anh hai của cô.

Hốc mắt cô trở nên đỏ hoe, sống mũi cay cay.

Lam Bách Ngôn thở dài “ Anh không nghĩ có thể gặp lại được em nhưng cũng không ngờ tên Lộ Lục Quân kia lại đưa người sang đó truy sát anh.


“ Là Lộ Lục Quân sao ? Anh ta vậy mà sang đến nước ngoài muốn bắt anh sao ? “
“ Phải ! Là nhân lực của hắn.


Lam Nhược Vũ tức giận siết chặt tay , cô không nghĩ hắn lại muốn diệt cả nhà cô , ngay cả người thân của cô cũng không tha cho một ai.

Anh nắm lấy tay cô ,giọng đầy lo lắng “ Tiểu Vũ, em nhất định phải chú ý an toàn , đừng làm gì gây bất lợi cho bản thân.

Anh hai sẽ ở bên cạnh làm hậu thuẫn cho em ! “
Cô mỉm cười, lòng đầy ấm áp , không nghĩ ông trời lại cho cô gặp lại người thân duy nhất của mình “ Anh yên tâm , em sẽ chú ý “

Sau khi trò chuyện hồi lâu , Lam Bách Ngôn cũng rời đi.

Cũng may là Lộ Lục Quân đã yêu cô , nếu không cô sẽ không biết hắn làm gì nếu biết được Lam Bách Ngôn sống sót quay trở về nước gặp mình.

Cô nhớ lại những gì Lam Bách Ngôn đã nói , đáy lòng lại càng chua xót.

A Vũ đã giúp cô nhiều như vậy, cô thật không biết phải trả ơn anh như thế nào.

…..
Về phía Từ Bách Vũ.

Đã nhiều ngày trôi qua , Từ Bách Vũ cũng xuất viện trở về nhà , gương mặt đầy sự mệt mõi hiện rõ , nhìn người con gái trên khung hình , nổi nhớ lại một ngày dâng lên
“ Tiểu Vũ , anh rất nhớ em ! “
Không biết bây giờ cô như thế nào , có bị tên khốn kia ức hiếp hay không ? Anh muốn nhìn thấy nụ cười trên môi của cô , muốn nghe thấy cô gọi tên của anh.

Cạch
Tiếng cửa phòng mở ra , Mộ Thư Nhiên trên tay cầm hộp cơm đi vào bên trong , bên môi nở nụ cười
“ Bách Vũ , em mang cơm đến cho anh.


Mộ Thư Nhiên ngày nào cũng đến đưa cơm cho Từ Bách Vũ , cô ta muốn sự kiên trì này của mình nhất định sẽ khiến anh cảm động mà quay đầu nhìn về phía cô ta.

Từ Bách Vũ lạnh nhạt “ Sao cô lại đến đây ? Không phải tôi đã nói là cô đừng đến rồi sao ?”
“ Em chỉ muốn đến đưa cơm cho anh ! “
“ Tôi không cần , mau về đi “
“ Mày dám đuổi ai về vậy hả ? “ Từ Thành từ bên ngoài đi vào, quát tháo.


Từ Bách Vũ khó chịu nhíu mày “ Lại là ông nữa sao ? Ông không thấy bản thân rất rảnh sao ? Thích lo chuyện của tôi như vậy ? “
“ Mày ăn nói cái gì đấy ? Thư Nhiên đã vất vả mang cơm cho mày , mày không biết ơn nó sao ? Còn đuổi nó về ? “
“ Tôi cần cô ta đem đến sao ? Nếu ông muốn ăn thì kêu cô ta nấu cho ăn ! “
Từ Thành tức giận nghiến răng “ Mày… mày được lắm ! Tuần sau đính hôn đi ! Để tao xem mày phản đối được bao lâu ! “
Nghe vậy , Từ Bách Vũ hừ lạnh “ Đính hôn ? Ông đi mà đính hôn với cô ta ! “
Mộ Thư Nhiên đứng bên cạnh liền cảm thấy tủi thân , cô ta dịu dàng mỉm cười với Từ Thành
“ Bác trai , bác đừng ép anh ấy , nếu anh ấy khônh muốn thì cháu cũng không vội ! “
Từ Thành cười hiền từ , ông nắm lấy tay cô ta an ủi “ Cháu yên tâm , cháu nhất định sẽ làm con dâu nhà họ Từ của chúng ta , Bách Vũ nó không chốn được đâu ! “
Từ Bách Vũ cười khinh thường, anh không quan tâm đến hai người họ liền bỏ ra ngoài.

Mộ Thư Nhiên nhìn theo bóng lưng anh mà lòng có chút buồn.

Từ Thành thở dài “ Thư Nhiên , nếu cháu muốn nó thuộc về cháu , ta sẽ giúp cháu , cháu có đồng ý không ? “
Mộ Thư Nhiên ngạc nhiên nhưng trong lòng lại vui mừng “ Thật sao ạ ? Bác sẽ giúp cháu sao?”
“ Phải ! Chỉ cần cháu cùng bác phối hợp , nó sẽ đường đường chính chính thuộc về cháu !”
“ Cách gì ạ ? “
Từ Thành nói nhỏ vào tai Mộ Thư Nhiên , hai mắt cô ta dần sáng lên , gật đầu đồng ý.

Từ Bách Vũ , anh nhất định phải thuộc về một mình em !
…..
Càng lúc càng nhiều âm mưu được lập ra , theo các bạn liệu họ có thành công hay không ?

Bình Luận (0)
Comment