Nghĩ vậy, Âu Di Dương cũng làm như vậy. Cô đứng lên đi đến phòng làm việc của Âu Thiên Hạc.
Lúc cô vào, Âu Thiên Hạc vẫn đang cặm cụi xem tài liệu.
“Ba ơi…”
Âu Thiên Hạc bị tiếng gọi dè dặt này làm cho hơi hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn con gái đứng rụt rè trước mặt. Đã lâu rồi Âu Di Dương không còn nũng nịu gọi ông như vậy nữa. Âu Thiên Hạc đóng tài liệu lại, nghiêm nghiêm túc túc nhìn Âu Di Dương.
“Sao…sao vậy con?”
Âu Di Dương đi đến ghế ngồi xuống trước bàn làm việc của Âu Thiên Hạc, bắt đầu lựa lời để nói chuyện với ba.
“Ba, thật ra con có bạn trai lâu rồi. Tụi con dự tính sẽ kết hôn. Khi nào ba rảnh, con hẹn anh ấy đến gặp ba nha?”
Âu Thiên Hạc nghe cô nói xong thì lại càng hoảng hốt hơn. Đứa con gái này của ông ở trong phòng làm việc 24/24, vậy mà giờ lại thông báo với ông là cô chuẩn bị kết hôn??? Âu Thiên Hạc bắt đầu cuống hết cả lên.
“Con gái, có việc gì sao? Người đó là ai, sao chưa gì đã kết hôn rồi? Tụi con quen nhau được bao lâu? Nó là người như thế nào? Nhà ở đâu?….Không được, ngày mai con lập tức dẫn người đến gặp ba đi.”
Âu Di Dương sờ mũi, cô thấy thật là bất đắc dĩ. Phản ứng của ba cô như vầy là quá bình thường rồi. Đến cả cô là người trong cuộc mà vẫn còn đang bàng hoàng đây.
“Mai…mai ảnh bận ạ. Để con hỏi xem ngày mốt ảnh có rảnh không, rồi báo lại với ba nhé?”
Âu Thiên Hạc vẫn còn đang trong cơn sốc, ông nghe vậy thì không biết nên phản ứng như thế nào mới đúng. Nhưng tốt nhất vẫn là gặp người càng sớm càng tốt. Chưa gì mà đã khiến Âu Di Dương, một người lý trí lại vội vàng kết hôn, rõ ràng đứa con rể trên trời rơi xuống này rất cao tay!
“Được, càng sớm càng tốt! Con…” Âu Thiên Hạc tính hỏi thêm vài điều, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hơi ngượng ngùng của con gái, ông nuốt lại mấy lời dạy dỗ vào trong bụng. Không được…cứ là gặp người trước đi rồi tính. Ông không muốn chưa gì đã xen vào dạy dỗ chuyện hôn nhân đại sự của con gái mình. Âu Di Dương mặc dù là lần đầu tiên nói về chuyện yêu đương của mình cho Âu Thiên Hạc, lại nhảy vọt luôn tới bước kết hôn, nhưng ông biết con gái có tính toán và lý do của mình. Chắc chắn không phải là mù quáng yêu đương hay là bị lừa đảo…đâu nhỉ?
Âu Di Dương chớp chớp mắt đợi ba nói tiếp.
Âu Thiên Hạc khó khăn nhìn cô, nuốt nước bọt một cái rồi phất phất tay.
“Không có gì không có gì. Khi nào gặp mặt được thì báo cho ba biết. Ba tôn trọng quyết định của con, nhưng nếu người đó không đạt yêu cầu của ba, ba cũng sẽ đưa ra lời khuyên cho con. Mong là tới lúc đó, con sẽ chịu lắng nghe ý kiến của ba. Còn nếu người đó tốt, thì đương nhiên là không còn gì mong đợi hơn được nữa.”
Âu Di Dương nghe xong lời ba nói thì thở phào một hơi, Âu Thiên Hạc vẫn luôn rất chiều chuộng cô. Từ nhỏ tới lớn ba chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô. Nếu có, thì cũng giống như thế này, chỉ muốn đưa ra lời khuyên, rồi để cô tự mình quyết định thôi. Âu Thiên Hạc luôn luôn đặt cảm nhận của cô lên hàng đầu. Vì vậy, Âu Di Dương thương ba vô cùng. Nên cô cũng rất sợ ba sẽ lo lắng hay là buồn về những chuyện liên quan đến mình. Cô luôn mong muốn mình sẽ chỉ khiến ba vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày, bù đắp cho khoảng thời gian ba mất người mình yêu mà còn cực khổ gà trống nuôi con.
Mặc dù thái độ hiện tại của ông là thuận theo cô, nhưng cô biết ông vẫn rất lo lắng. Âu Di Dương đưa tay cầm lấy bàn tay đã có phần nhăn nheo của Âu Thiên Hạc.
“Ba, đừng quá lo lắng. Con biết tự chăm sóc tốt cho bản thân mà, sẽ không để mình chịu thiệt thòi đâu ạ. Anh ấy…cũng rất tốt ạ.” Mặc dù cô chỉ gặp Phó Tư Truy có vài lần, nhưng có vẻ như anh cũng không phải người xấu, hay là dạng thiếu gia ăn chơi sa đọa.
Âu Thiên Hạc thở dài, vỗ vỗ lên bàn tay con gái trấn an cô. Một đứa con gái hiểu chuyện như vầy, chắc sẽ không có những quyết định bốc đồng đâu…
***
Hôm nay Âu Di Dương và Phó Tư Truy đã hẹn trước sẽ đi đăng ký kết hôn. Cả hai đều ăn mặc không quá cầu kì nhưng rất trang trọng. Nhưng thật ra, với nhan sắc và tỉ lệ cơ thể tiêu chuẩn của cả hai, có mặc giẻ lau lên người cũng có thể chụp ảnh bìa tạp chí thời trang được. Vì vậy, phong cách “không quá cầu kì nhưng vẫn sang trọng” đó là thành công thu hút được rất nhiều ánh nhìn. Một cặp đôi hoàn mỹ như vậy rất dễ gây sự chú ý.
Phó Tư Truy vẫn như mọi hôm, khoác một thân âu phục, Âu Di Dương thì cũng như thế, chỉ có điều là cô không mặc áo vest áo thôi. Vẫn là đồ công sở, nhưng trông sẽ thoải mái hơn một chút.
Lúc cả hai bước vào cục dân chính, thành công thu hút mọi ánh mắt của mọi người xung quanh.
Hôm nay trong cục cũng không quá đông, nên không phải chờ đợi quá lâu đã đến lượt hai người họ. Sau khi làm thủ tục hoàn tất, hai người cùng ký tên rồi đi chụp ảnh. Quá trình diễn ra vô cùng gọn lẹ, đến lúc Âu Di Dương ngồi lại vào xe, vẫn chưa thể tin được là mình đã có thêm một ông chồng hợp pháp.