Hôn Nhân Là Giả Bà Xã Là Thật

Chương 19

Phó Tư Truy nhìn người bên cạnh lại đang thất thần, anh cười khẽ một cái.

“Dương Dương, chúng ta hiện tại là vợ chồng hợp pháp rồi. Khi nào thì em mới chịu dẫn anh về ra mắt ba vợ đây?”

Âu Di Dương nghe vậy, bừng tỉnh trong cơn mê.

“Hm…mai anh có bận không? Nếu không thì em báo với ba, hẹn ngày mai gặp mặt nhé?”

Phó Tư Truy không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý. Dù có bận thì anh cũng sẽ gác qua một bên. Gặp ba vợ vẫn quan trọng hơn.

“Được. Vậy mai nhé. Anh sẽ để trống lịch. Em muốn gặp ở nhà hàng hay anh sang nhà em?”

Âu Di Dương ngẫm nghĩ một lát rồi đáp lời anh.

“Sang nhà em đi. Để em nấu vài món đãi anh một bữa.”

“Được.”

Phó Tư Truy đánh tay lái, lái xe đi. Còn có chuyện tốt như vậy, gặp mặt ba vợ, còn được ăn cơm vợ nấu. Không lý nào mà anh từ chối được.

Âu Di Dương nhìn ngó ngoài cửa sổ một lát, thấy không phải hướng về công ty cô nên quay sang hỏi Phó Tư Truy.

“Bây giờ chúng ta đi đâu thế?”

“Gặp ông nội với đi thử váy cưới, em muốn đi đâu trước?”

Âu Di Dương trợn mắt. Người này lại thích tự ý hành động rồi, vẫn chẳng chịu báo trước với cô một tiếng.

“Gặp…gặp ông nội?”

“Ừm. Hôm qua anh hỏi, em bảo rảnh nên anh nói với nội hôm nay sẽ dẫn cháu dâu về gặp nội rồi.”

“Sao anh không nói trước với em một tiếng? Em còn chưa chuẩn bị quà cáp gì cả, cũng chưa chuẩn bị tinh thần…”

Phó Tư Truy cười cười.

“Quà thì anh chuẩn bị cả rồi, để ở ghế sau. Em chỉ cần có mặt là được. Đừng lo lắng, ông nội rất hiền.”

Âu Di Dương nghe vậy thì khoé môi hơi giật giật, ông nội Phó Tư Truy – Phó Kình Thiên…hiền sao? Nếu như Âu Di Dương không hề biết chút gì về danh tiếng của ông nội Phó Tư Truy, có lẽ cô sẽ tin lời anh…một nửa…

“Ngài Phó, ngài đánh giá thấp ông nội của mình quá rồi.”

Phó Tư Truy bật cười.

“Thật mà, lát nữa gặp em sẽ biết. Ông nội anh đối xử với người nhà thật sự rất hiền. Không sao đâu.”

Đúng là Phó Kình Thiên không hề “hiền”. Nếu như ông thực sự “hiền” thì có lẽ gia nghiệp nhà họ Phó đã không vững mạnh được như bây giờ. Nhưng những thủ đoạn và tính cách tàn khốc của ông chỉ dùng cho việc làm ăn kinh doanh. Đối xử với người nhà, ông vẫn luôn rất hòa nhã ôn nhu. Là một người ông theo phong cách “thiên vị người nhà”. Không cần biết ai đúng ai sai, là người nhà của ông thì ông phải bênh cho bằng được. Như là biến thành một con người khác vậy. Mà Phó Kình Thiên đối xử với Phó Tư Truy lại càng ôn nhu gấp 10 lần so với dàn con cháu khác. Là vì hoàn cảnh cùng tuổi thơ của Phó Tư Truy.

Nói thì nói vậy, nhưng đương nhiên phải gặp người lớn trong nhà Phó Tư Truy, lại còn là một người nổi tiếng trong giới kinh doanh, hơn nữa còn là người đứng đầu gia tộc nhà họ Phó, Âu Di Dương không thể bớt lo lắng một chút nào. Anh với cô lại còn là hôn nhân giả nữa chứ!!! Hôm nay gặp mặt, có thực sự qua mắt được ông nội của anh hay không đây?

Âu Di Dương bắt đầu nghiêm túc nhắc nhở Phó Tư Truy.

“Thứ nhất, gặp ông nội mà lấy quà anh mua, thật sự là rất không có thành ý. Thứ hai, chúng ta…chúng ta có phải vẫn nên bàn bạc một chút…em với anh…nên hành xử với nhau như thế nào không? Em sợ ở trước mặt ông, bị ông nhận ra chúng ta là giả…”

Phó Tư Truy nghe vậy lại mím môi cười.

Phó Tư Truy: “Bà xã anh lo xa thật. Là anh không chu đáo rồi. Vậy bây giờ chúng ta đi thử váy cưới trước. Còn chuyện gặp mặt ông nội, xong hết việc lại bàn có được không?”

Âu Di Dương thấy anh thuận theo ý mình, cũng không thèm để ý tiếng “bà xã” kia nữa, hài lòng gật gật đầu.

Đến tiệm đồ cưới, hai người được nhân viên dẫn vào một phòng riêng. Trong phòng riêng này không trưng bày váy cưới, mà treo rất nhiều tranh ảnh về các mẫu thiết kế váy cưới, ngoài ra còn có rất nhiều catalogue giới thiệu về các mẫu váy cưới và vest của thương hiệu này.

Âu Di Dương với tay lấy một quyển ra xem thử, Phó Tư Truy ngồi bên cạnh cũng cúi đầu xem cùng cô.

Thấy bầu không khí im lặng, Âu Di Dương lên tiếng trước.

“Không phải là đi thử váy cưới sao?”

“Phải, đợi một lát nữa nhà thiết kế sẽ đến.”

“Nhà thiết kế?”

“Ừm.”

Đã hiểu. Phó Tư Truy muốn thuê nhà thiết kế để thiết kế riêng đồ cưới cho hai người. Sau vài lần gặp mặt, Âu Di Dương cảm thấy mặc dù anh không phải thiếu gia sa đọa, nhưng vung tiền thì cũng vô cùng phóng khoáng. Hoàn toàn không quan tâm giá cả đắt rẻ như thế nào. Có vẻ như điều anh quan tâm chỉ liên quan đến trải nghiệm cá nhân thôi. Đúng là cuộc sống của nhà giàu!

Ngồi đợi thêm một lát, cuối cùng nhà thiết kế cũng đến. Người bước vào là một người đàn ông khá trẻ tuổi, anh mặc một bộ trang phục màu trắng cầu kỳ, tóc được nhuộm bạch kim vuốt keo phá cách. Gương mặt cũng được tô vẽ một chút. Đúng là trên người toát ra hơi thở của người làm nghệ thuật.

Bình Luận (0)
Comment