Vậy là chuyện khó khăn nhất đã được giải quyết xong. Sau bữa đó, Phó Tư Truy lại hẹn một buổi gặp gỡ giữa hai nhà. Bữa gặp mặt này diễn ra tốt đến không ngờ tới. Cũng tại hôm đó, ông nội Phó cùng ba Âu đã bàn bạc và quyết định luôn ngày kết hôn. Là vào cuối tháng này. Phải nói là…vô cùng gấp gáp!
Lúc Phó Tư Truy báo ngày cưới cho Tyler, đã bị Tyler mắng té tát một trận. Mắng thì mắng, nhưng Tyler vẫn vô cùng chuyên nghiệp. Trước ngày cưới một tuần đã hoàn thành xong mười bộ váy cưới đã được Âu Di Dương cùng Phó Tư Truy lựa chọn.
Âu Di Dương bị khủng hoảng, cô còn tưởng là lựa ra mười bộ, sau đó Tyler sẽ tiếp tục lựa ra vài bộ để làm thôi. Không ngờ lựa mười bộ thì Tyler hoàn thành hết cả mười. Lúc cô bày tỏ sự hoảng hốt này với Phó Tư Truy, ừm, anh nói thế nào nhỉ?
“Có sao đâu, chỉ cần em thích, mặc 100 bộ anh cũng thấy ít.”
Ừ! Chính là trả lời như vậy đó!
Cũng may, nhờ khoảng thời gian trước Phó Tư Truy chừa cho cô giải quyết công việc, nên công ty gia đình cô đã dần đi vào ổn định. Lại tuyển thêm rất nhiều người tài hỗ trợ, có ba Âu gánh vác, nên Âu Di Dương mới có thể trích nhiều thời gian ra để lo cho hôn sự này.
Thật ra chuẩn bị cũng không quá nhiều, tất cả mọi thứ về hôn lễ đã có dàn ekip của Phó Tư Truy lo liệu cả. Mà việc khiến Âu Di Dương bận rộn nhất, đó chính là chụp hình cưới. Lần này, Phó Tư Truy không cho phép cô qua loa như đi lựa nhẫn nữa. Do cô đã sắp xếp được thời gian rảnh rỗi, thế là anh liền quyết định sang nước ngoài chụp hình cưới. Âu Di Dương sốc! Chỉ có chụp hình cưới thôi mà cũng phải đi nước ngoài sao!!!
Vậy là cô được anh dẫn đi qua ba đất nước: Hàn Quốc, Nhật Bản và Thuỵ Sỹ. Cứ tưởng là ngoài lúc chụp hình cưới ra, còn có thể xem đây là một tour du lịch. Nhưng không, ekip chụp hình cưới chuyên nghiệp như chụp cho các hãng thời trang lớn. Hành xác cả hai như đi chạy show. Âu Di Dương mệt bở hơi tai, nhưng Phó Tư Truy thì vui vẻ vô cùng. Mỗi lần chụp xong, còn chưa chỉnh ảnh là anh đã nhao nhao đứng trước màn hình xem thành quả. Nhìn thấy anh cùng cô mặc đồ cưới đứng cạnh nhau, tạo ra đủ mọi tư thế thân mật, khoé môi của Phó Tư Truy không khép lại nổi. Cuối cùng chụp xong ảnh cưới, cũng đã gần sát ngày cưới, hai người lại lật đật trở về nước. Một ngày đi chơi thư giãn gì đó, vẫn luôn là mộng tưởng của Âu Di Dương.
Loay hoay một hồi cũng đã đến ngày cưới.
Hôn lễ được tổ chức tại hòn đảo tư nhân của ông nội Phó. Trên hòn đảo vậy mà lại có tới vài toà nhà, có thể chứa đủ số lượng khách mời tới dự tiệc. Lúc nghe tin này, Âu Di Dương lại sốc thêm lần nữa. Thật không thể tưởng tượng nổi độ giàu có của gia tộc này.
Nghe nói rằng, lúc biết cháu trai thừa kế của đại gia tộc này sắp kết hôn, giới truyền thông đã ầm ĩ một phen. Tuy nhiên, đây lại là hôn lễ kín, tổ chức trên hòn đảo tư nhân, nên mọi người lại ỉu xìu. Như vậy thì làm sao mà tới đưa tin được chứ! Đến một tấm hình chụp cái cổng hoa thôi cũng không chụp được! Không lẽ họ phải thuê trực thăng bay lượn vòng trên không trung để lén chụp ảnh sao??? Ay da! Có còn để cho bọn họ làm ăn hay không a!!!
Vì vậy giới truyền thông chỉ có thể đưa vài tin tức ngoài lề, nào là khi nào Phó Tư Truy kết hôn, cô dâu sẽ là vị thiên kim nhà nào, vân vân và mây mây…Nhưng chỉ với vài lượng thông tin ít ỏi này thôi cũng đủ khuấy đảo một trận trên các nền tảng mạng xã hội rồi.
***
Lâm Mạn Mạn sau khi đến hòn đảo kia, cũng ngơ ngác ngỡ ngàng.
Cô nàng đứng một bên, run rẩy ôm lấy cánh tay Âu Di Dương: “Công chúa nhỏ, bây giờ thì cậu không phải là công chúa nữa rồi. Tớ nên đổi biệt danh cho cậu, phải là nữ hoàng mới đúng!”
Âu Di Dương xoa xoa mũi, bất đắc dĩ: “Chậc…tớ cũng rất là không ngờ. ‘Trai bao’ này thực sự là chất lượng có hơi quá!”
Lâm Mạn Mạn nuốt một ngụm nước bọt đánh ực một tiếng: “Cậu nói xem, tớ có nên lại say xỉn rồi thêm một lần nữa đặt trai bao cho bản thân không? Làm thế thì tớ có vớ phải một anh nam chính ngôn tình giống cậu không?”
Âu Di Dương nghe thế liền bật cười ha ha.
Bạn bè của Phó Tư Truy cũng đều trích thời gian ra tới đông đủ cả. Âu Di Dương liền đem theo Lâm Mạn Mạn gia nhập vào nhóm của Ninh Dư, Tô San và Quách My.
Trước hôm diễn ra hôn lễ, cả bên đàn trai đàn gái đều náo náo nhiệt nhiệt cả một đêm. Cuối cùng vì nghĩ cho cô dâu và chú rể, mọi người mới buông tha cho hai người.
***
Vậy là ngày này cũng đã tới. Nói là tiệc kín, nhưng mà số lượng người tham dự lại rất đông. Đều là họ hàng cùng đối tác làm ăn của hai bên.
Hôn lễ được tổ chức tại bãi biển. Trang trí phải nói là vô cùng hoành tráng và xa hoa. Trông toàn bộ khung cảnh cứ như một thế giới cổ tích, nơi nơi đều ngập tràn trong biển hoa cùng dải lụa trắng. Ai cũng xúng xính âu phục cùng váy áo xinh đẹp đợi chờ cô dâu và chú rể lên sàn.
Tiếng nhạc du dương vang lên. Mọi người đều hướng ánh mắt về phía cuối con đường được rải đầy cánh hoa hồng.
Cô dâu khoác trên mình bộ váy cưới cúp ngực màu trắng, thiết kế chiết eo và xẻ tà làm tôn lên đường dáng cơ thể hoàn mỹ cùng làn da trắng tinh không tỳ vết. Vì là váy cúp ngực, lên phần xương quai xanh cùng bả vai thon gầy cũng lộ ra ngoài. Từ phần chiết eo trở xuống được phối vải tulle đắp từng lớp từng lớp mỏng thành váy, phần tà được tỉ mỉ đính kèm theo những cánh hoa được thiết kế thủ công trải dài xuống cuối đuôi váy.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Không biết là những cánh hoa này được nhà thiết kế làm từ chất liệu gì, nhưng khi di chuyển, những cánh hoa sẽ theo chuyển động mà tỏa ra một ánh sáng óng ánh, cứ như là được đính từ hàng ngàn vì sao lên chiếc váy vậy. Thu hút ánh nhìn vô cùng. Mọi người bắt đầu trầm trồ trước chiếc váy cưới này của cô dâu.
Nhưng để mà nói, đáng thu hút và đáng trầm trồ nhất vẫn là gương mặt của vị cháu dâu nhà họ Phó này.