Do đường nét bình thường đã đủ sắc sảo mê người, nay lại được tô điểm thêm bằng lớp makeup tinh tế. Lúc mọi người hướng ánh nhìn đến gương mặt cô dâu, không ai là có thể kìm nén nổi mà bắt đầu liên tục hít khí lạnh. Đẹp đến không còn từ nào có thể miêu tả.
Tóc cô dâu đã được búi gọn gàng, thả xuống trước trán vài cọng râu tóc để tạo điểm nhấn. Sau đầu được cài một chiếc khăn voan nhẹ nhàng dài chấm đất. Từ nhan sắc đến vóc dáng, kết hợp với chiếc váy mờ ảo kia, cùng khung cảnh và tiếng nhạc du dương, mọi người cứ ngỡ như mình đang lạc vào xứ sở thần tiên. Mà Âu Di Dương chính là vị nữ thần cai quản xứ sở này.
“Mẹ kiếp! Đẹp điếng người!”
Không biết là ai không kìm nén nỗi xúc động mà thốt ra một câu chửi tục, thành công kéo tâm trí của mọi người từ xứ sở thần tiên về lại chốn phàm trần.
Thế là, một tiếng vỗ tay vang lên, hai tiếng, rồi ba tiếng. Cuối cùng tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, cổ vũ cho từng bước đi của cô dâu.
Âu Di Dương bỗng dâng lên một cỗ hồi hộp, siết chặt cánh tay của Âu Thiên Hạc đang đỡ cô kế bên.
Âu Thiên Hạc cũng hồi hộp không kém gì cô. Lúc thấy con gái mặc váy cưới bước ra, ông đã xúc động đến chảy cả nước mắt. Phải mất một hồi bình tĩnh lại, ông mới dám bước ra ngoài. Bây giờ nỗi xúc động kia lại ập tới. Nhưng mà ông không thể tiếp tục khóc được nữa, chỉ có thể cố kìm nén xúc động. Giơ tay vỗ hai cái lên bàn tay của Âu Di Dương, tiếp thêm sức mạnh cho con gái.
Ở cuối con đường, là Phó Tư Truy với bộ âu phục màu xám đang đứng đợi cô.
Bộ âu phục được cách tân cầu kì, không phải dạng đơn giản như những bộ anh thường mặc. Bên trong là áo sơ mi, khoác thêm gile và vest bên ngoài. Nhưng kiểu dáng được cắt xẻ thêm bớt vài chỗ để tạo điểm nhấn cho bộ quần áo. Tyler rất biết tiết chế, không làm quá lố lăng, mặc dù cách tân nhưng tổng thể nhìn kiểu dáng vẫn rất trang trọng và phù hợp với lễ cưới. Cộng thêm bộ quần áo này là được mặc lên người Phó Tư Truy, với khí chất và gương mặt đó của anh, cho dù hiện tại anh có mặc một bộ vest xuềnh xoàng rẻ tiền, e rằng nhìn vào người ta vẫn cho rằng anh đang mặc đồ của một thương hiệu thời trang xa xỉ nào đó.
Phó Tư Truy nhìn chằm chằm cô dâu của anh, trong lòng tràn ngập thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Âu Di Dương cũng nhìn anh, nở một nụ cười tươi rói đáp trả. Xung quanh lại được một phen hít khí lạnh.
“Con mẹ nó, người như vậy không cưới Phó Tư Truy thì còn ai xứng với cô ấy được nữa chứ?”
“Vậy mà mấy cô nàng thiên kim nhà khác còn nói xỏ nói xiên, chỉ bằng cái nhan sắc này thôi là tôi đã phục sát đất rồi. Có cô thiên kim nào mà bì nổi với cái nhan sắc này không!!!”
“Tôi cảm thấy không phải là cô ấy may mắn khi cưới được Phó thiếu, phải là cậu ta may mắn mới đúng…Cưới cô vợ như này về nhà, chắc tối nào tôi cũng ngắm cô ấy thâu đêm mất…”
“Không phải chỉ được cái mặt thôi sao? Gia thế thế kia mà còn dám trèo cao! Mấy người đừng có bị nhan sắc của cô ta đánh lừa!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Ơ, tôi tình nguyện bị lừa nhé!!! Cô ấy mà chịu lừa tôi, tôi đem hết gia tài ra cho cô ấy lừa đấy!!!”
“Không ai cảm thấy Phó Tư Truy hôm nay cũng đẹp trai chết người hay sao? Tôi xỉu với cái nhan sắc này mất. Đẹp đến không dám nhìn thẳng. Chồng của tôi sắp có vợ rồi huhuhu!”
“Sầu chết đi được, tôi chả quan tâm cô dâu là ai, xuất sắc cỡ nào. Tôi chỉ biết là tình đầu của tôi không còn độc thân nữa rồi…Tôi còn đi dự đám cưới của anh ấy nữa chứ…”
“…”
Xung quanh bắt đầu vang lên đầy tiếng xì xào bàn tán không ngừng nghỉ. Nhưng giờ phút này, Âu Di Dương hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ điều gì. Chỉ chăm chú nhìn người đàn ông đang đứng sừng sững ở phía cuối con đường.
Phó Tư Truy rốt cuộc cầm lòng không nổi, thấy cô đã đi được hơn nửa đường. Anh liền nhanh chân bước xuống bục tới gần cô, đỡ lấy tay Âu Di Dương từ tay Âu Thiên Hạc.
Phó Tư Truy: “Ba, từ giờ hãy để con thay ba chăm sóc thật tốt cho cô ấy.”
Âu Thiên Hạc sụt sùi: “Là cùng ba chăm sóc mới đúng!”
Phó Tư Truy bật cười: “Vâng, cùng nhau chăm sóc cô ấy ạ. Cảm ơn ba đã cho con cơ hội này. Cảm ơn em đã đến bên cạnh anh. Em là điều may mắn nhất mà anh đã gặp được trong cuộc đời này. Không ai có thể thay thế được em.”
Lúc nói mấy câu này, Phó Tư Truy cố ý tăng cao âm lượng, muốn nói cho những người xung quanh cùng nghe. Cho nên, “những người xung quanh” đã nghe, lập tức im bặt, không còn lời dị nghị nào được cất lên nữa.
Phó Kình Thiên ngồi ở đầu dãy nhìn theo cháu trai nhà mình, cũng nghe thấy mấy lời này. Ông nội Phó bật cười khà khà khà.
“Thằng cháu trai này của tôi a, thiếu kiên nhẫn quá là thiếu kiên nhẫn. Gấp gáp như vậy đấy ha ha ha! Giống ông nội của nó ha ha ha!”
Mấy con cháu ngồi xung quanh ông nội Phó thì mặt đen xì xì. Chả ai cười nổi. Ban đầu thấy Phó Tư Truy lạnh lạnh lùng lùng như vậy, cộng thêm lời đồn đãi anh không gần nữ sắc kia, khiến cho mọi người đều nghĩ cả đời này anh cũng sẽ không lấy vợ. Không lấy vợ tức là không sinh con. Vậy thì làm người thừa kế cái nỗi gì? Ngồi lên cái ghế đó được mấy năm kia chứ? Ai mà ngờ, đùng một phát, từ không gần nữ sắc chuyển sang kết hôn luôn. Lúc nhận được thiệp cưới, cả dòng họ đều sốc đến không thể tin nổi. Bây giờ mặt ai cũng đen như đít nồi, hoàn toàn đến cười giả lả cũng không cười nổi. Xem ra, vị trí người thừa kế kia, thực sự là Phó Tư Truy đã ngồi vững rồi.