Chương 21: Sáu nghi lễ
Edit & beta: Cún
Tạ Quyến Hòa vốn là người hành động thiên bẩm. Hôm từ Lộc Thành trở về, khi đưa Đồng Uyển Thư về nhà, anh đã chủ động và trang trọng nhắc đến chuyện hôn sự của hai người trước mặt hai vị trưởng bối nhà họ Đồng.
Lần đầu tiên, Đồng Uyển Thư nhìn thấy trên người Tạ Quyến Hòa một chút căng thẳng.
Anh ngồi ngay ngắn, dáng người thẳng tắp, hai tay đặt song song trên đầu gối, nói chuyện thì chính thức và nghiêm túc, từng chữ rõ ràng, rành mạch.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ của anh khi ở trên biển, lúc ấy, anh giống hệt một con thú cầu ái vừa ngang ngược vừa lẳng lơ.
Còn khi đứng trước mặt người khác, anh luôn khoác lên mình lớp da đoan chính của một con người.
Nhất là khi đứng trước mặt cha mẹ anh, Tạ Quyến Hòa quả thực giống hệt một quý công tử đoan chính, khiêm nhường lễ độ. Nhưng thực chất con người anh thế nào, Đồng Uyển Thư sớm đã rõ.
Tạ Quyến Hòa nêu thẳng nguyện vọng, xin hai vị trưởng bối nhà họ Đồng chấp thuận hôn sự giữa anh và Đồng Đồng.
Vợ chồng nhà họ Đồng liếc nhau một cái, rồi không hẹn mà cùng quay sang nhìn Đồng Uyển Thư.
Đứa con gái bảo bối của họ không hề phản đối, cũng chẳng tỏ thái độ phủ nhận, điều đó có nghĩa là hai người đã bàn bạc kỹ càng với nhau.
Trong lòng họ, Tạ Quyến Hòa từ lâu đã là chàng rể thứ hai, và họ rất hài lòng với anh.
Đương nhiên là đồng ý rồi.
Hôm đó, ăn cơm tối ở nhà Đồng xong, Tạ Quyến Hòa liền bay về Lê Hải, nhờ Tạ lão phu nhân đích thân đến cầu hôn.
Tạ lão phu nhân nhìn con trai mình vội vàng trở về Tạ viên, bước đi tuy vững vàng, dáng vẻ ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng hơi thở thì lại dồn dập. Vốn định trách móc anh vài câu, cuối cùng cũng thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ lão phu nhân liền gọi video với vợ chồng nhà họ Đồng.
Hai bên gia đình đều vô cùng coi trọng hôn sự của bọn trẻ. Dù đôi bên vốn đã quen biết thân thiết từ lâu, nhưng các thủ tục vẫn không thể thiếu, trong chuyện của con cái, quan điểm của họ hoàn toàn nhất trí.
Lễ dạm ngõ, hỏi tên, báo tin lành, lễ ăn hỏi, xin ngày cưới, lễ rước dâu. [1]
Mọi nghi lễ đều được chuẩn bị chu toàn.
Sau khi hai nhà bàn bạc, quyết định mùng mười tháng sáu là ngày đại cát. Các lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh đều sẽ tiến hành trong ngày hôm đó.
Cũng tức là chỉ còn nửa tháng nữa.
Về phần hỏi tên và báo tin lành, thật ra từ mấy tháng trước, sau khi Dư Bội Trân đã ưng ý với chàng rể Tạ Quyến Hòa này, bà đã mời người xem kỹ. Kết quả là, lấy nhu thắng cương, trời định thành đôi, hạnh phúc mỹ mãn, bền vững dài lâu.
Lần này coi như chỉ làm cho đủ thủ tục.
Nửa tháng ấy, cảm xúc của Đồng Uyển Thư khó mà diễn tả. Dù ngồi hay nằm, hễ đầu óc trống rỗng một chút, cô lại vô thức nhớ đến những chuyện giữa cô và Tạ Quyến Hòa trên biển.
Những ngày đó, trên du thuyền, cô và anh quả thật có chút hoang đường.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện ấy, làn da bên hông cô đến nay vẫn còn nóng rát, như thể những ngón tay thô ráp mà nóng bỏng của anh vẫn đang m*n tr*n nơi đó.
May mà anh vẫn còn biết chừng mực, không biến thành một con thú hung hãn mất kiểm soát.
Nửa tháng này, cô và Tạ Quyến Hòa hầu như không gặp nhau. Họ phải chuẩn bị cho hôn lễ, anh còn có vô số việc cần sắp xếp, lại phải bận rộn với công ty, thật sự không rút ra được chút thời gian nào.
Anh cũng đã đến Tô Thành hai lần, đến cửa hàng đón cô tan làm, đưa cô về nhà, ở lại ăn bữa cơm tối rồi lại quay về Hải Thành.
Cô hình như có hơi nhớ anh rồi.
Ý nghĩ ấy khiến Đồng Uyển Thư giật mình, vội lắc đầu, lắc cho bay mất cái não yêu đương kia.
Ting–
Trong hộp thư điện tử trên điện thoại của cô bất ngờ hiện lên một email từ Tạ Quyến Hòa, địa chỉ IP hiển thị là từ công ty của anh.
Đồng Uyển Thư liền nhắn WeChat hỏi anh.
Bà xã: [Cái này là gì?]
Lão đàn ông không biết xấu hổ lập tức trả lời giây thần tốc: [Là ảnh chúng ta chụp trên biển, còn có cả video chơi người bay trên nước. Chú rể nhờ thợ chụp ảnh gom lại gửi sang đấy.]
Đồng Uyển Thư vội vàng mở tệp tài liệu và giải nén.
Bên trong là ảnh chụp cô và Tạ Quyến Hòa ở khu vực khách VIP xem biểu diễn, trong ảnh hai người thân mật không kẽ hở.
Anh đứng phía sau cô, hai tay chống lên lan can hai bên, cúi đầu nói gì đó với cô, đường nét lạnh lùng tuấn tú lại phủ lên một nụ cười nhạt.
Tạ Quyến Hòa thật sự rất cao, chân dài, bờ vai rộng.
Ảnh gần như toàn là những khung hình cô và Tạ Quyến Hòa chụp chung, quả không hổ là đội ngũ bạn thân của Tạ Quyến Hòa.
Đồng Uyển Thư không tiếp tục xem ảnh nữa, mà mở video người bay trên nước. Trong video, Tạ Quyến Hòa ôm cô lơ lửng giữa không trung, thay đổi mấy kiểu tư thế liền. Mỗi một tư thế đều là cô vòng chặt tay ôm cổ anh, đầu vùi sâu vào ngực anh. Có một động tác khó cực kỳ, cô sợ hãi đến mức hai chân vòng chặt lấy eo của Tạ Quyến Hòa, giống như một con bạch tuộc, bám chặt lấy anh, dáng vẻ mập mờ vô cùng.
Lúc này cô mới hiểu vì sao có cư dân mạng nói, nếu bạn gái mà dám đi chơi trò này, bạn trai chắc chắn sẽ đánh gãy chân cô.
Dù đã hơn mười ngày trôi qua, gò má Đồng Uyển Thư vẫn không kìm được mà nóng bừng lên.
Cô không dám nhìn thẳng nữa, lập tức thoát khỏi video.
Ngay sau đó, Tạ Quyến Hòa lại gửi thêm một tin nhắn tới.
Lão đàn ông không biết xấu hổ: [Ngày mai gặp.]
Ngày mai gặp.
Đồng Uyển Thư cũng lặng lẽ nói trong lòng, nhưng không gửi đi. Cô cảm thấy nếu nhắn ra thì dính dấp quá.
Lão đàn ông không biết xấu hổ, lại chẳng thấy ngượng ngùng gì: [Anh rất nhớ em.]
Nhìn thấy tin nhắn này, tim Đồng Uyển Thư đập thình thịch, sau đó cô đặt điện thoại xuống, đưa tay xoa xoa gò má mình.
*
Vốn dĩ Tạ Quyến Hòa vẫn còn chút tự chủ, nhưng sau khi gửi đi câu “Anh rất nhớ em”, anh lại càng nhớ cô hơn.
Mấy ngày trên biển, công chúa của anh chỉ cho anh nếm chút ngọt ngào, không nhiều.
Nhưng đủ để khiến anh mê loạn, mất hết lý trí.
Dáng vẻ mơ màng của cô khi ở trong lòng anh, đôi mắt ngấn lệ mờ ướt, tất cả đều không cách nào xóa khỏi trí óc anh.
Sắp rồi, công chúa của anh sẽ bị anh ngoạm về ổ thôi.
Cố nhịn thêm một chút thôi.
Ngày mai là một ngày vô cùng tốt lành, anh mong chờ đến không thể tả.
Tạ Quyến Hòa nhìn chằm chằm vào khung hội thoại với [Bà xã], cái cô nhóc vô tâm này, một câu cũng chẳng thèm trả lời.
Bên bàn làm việc đối diện, Tạ Tiểu Ngũ nhướn mày, cười đểu: “Chú nhỏ, chú đang nghĩ gì mà nhập thần dữ vậy? Cháu gọi mấy tiếng mà chú cũng không nghe thấy.”
Tạ Quyến Hòa thu lại thần sắc, cúi đầu tiếp tục viết.
Tạ Tiểu Ngũ vươn cổ nhìn qua, thấy Tạ Quyến Hòa đang chép lại danh sách sính lễ.
Cậu ta chẳng hiểu nổi, có gì mà phải chép đi chép lại?
Chẳng phải mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi sao, ngay cả bác Tề quản gia cũng đã kiểm tra đối chiếu mấy lần rồi.
Những món sính lễ ghi trong danh sách đều đã được chuyển đến biệt thự trên núi của chú nhỏ, đặt ngay trong phòng khách. Mấy ngày nay, bác Tề và Đặng Viễn bận rộn sắp xếp, từng thùng lớn được kê ngay ngắn trong phòng khách, nào là các loại cổ vật, châu báu, san hô, ngọc Như Ý, vải vóc gấm lụa… nhìn vào chẳng khác gì một thương gia chuyên buôn bán những thứ này.
Năm xưa khi anh tư cưới vợ, sính lễ cũng hoành tráng cỡ đó, nhưng lần này chú nhỏ còn có phần lấn át hơn.
Tạ Tiểu Ngũ lại tò mò một chuyện: “Chú nhỏ, chú phải mài mòn bao lâu thì thím nhỏ mới chịu gật đầu thế hả?” Trước đó không lâu, khi bà nội về Lê Hải, trong bữa cơm đã không ít lần nhắc tới chú nhỏ, nói chú quá đáng, đáng đời, tốt nhất cả đời đừng hòng lấy được vợ. Còn lôi cả cậu vào dạy dỗ một trận, bảo đừng có mà học theo cái kiểu quá đáng ấy, kẻo lại đi vào vết xe đổ của chú nhỏ. Mà làm sao có chuyện đó được cơ chứ.
Tạ Quyến Hòa khựng bút lại, những ngày trên biển, đêm nào anh cũng mài, còn mài bao lâu thì mắc gì phải nói cho cậu ta biết?
Tạ Quyến Hòa khẽ nâng mi mắt, hỏi: “Qua đây làm gì?”
Tạ Tiểu Ngũ lập tức hạ ngay cái chân đang vắt xuống, ngồi ngay ngắn lại, hai chân đặt thẳng tắp, cung kính đẩy mấy tờ giấy đến trước mặt Tạ Quyến Hòa: “Cháu đến làm thủ tục xin nghỉ việc, tổ chức bảo cháu mang bản báo cáo này đến chỗ chú, chú ký thì họ mới cho đi. Bên đội cũng nói phải xem ý của chú.” Nếu không có chữ ký của chú, thì dù cháu không còn là lính dưới trướng chú nhỏ nữa, thì cháu vẫn phải đến đây báo danh.
“Quyết định rồi à?” Tạ Quyến Hòa cầm lấy tờ giấy.
Tạ Tiểu Ngũ hiếm khi không cười đùa, lúc này thần sắc lại trang nghiêm.
Tạ Quyến Hòa đã hiểu, không hỏi thêm gì. Trước khi ký, anh khẽ gọi: “Tiểu Ngũ.”
“Sao vậy ạ, chú nhỏ?” Tạ Tiểu Ngũ lại nở nụ cười lưu manh quen thuộc.
Tạ Quyến Hòa không nói tiếp.
Tạ Tiểu Ngũ nhún vai, “Nếu năm nay chú thành thân, e rằng cháu chẳng được uống chén rượu hỷ ấy rồi.” May mà mấy lễ nạp cát, đính hôn kia thì cậu chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.
“Chú cũng không thể giữ chén rượu hỷ này vài năm chỉ để đợi cháu đâu. Đành tiếc nuối thôi.” Giọng điệu của Tạ Quyến Hòa thản nhiên, cưới vợ là chuyện hệ trọng.
“……” Không hổ là chú nhỏ ruột của cậu.
Tạ Quyến Hòa ký tên xong, đưa văn bản cho hắn, “Cờ đã hạ thì không hối hận, đường trước đầy chông gai, nhưng kẻ có chí vẫn cứ phải bước tới.”
Tạ Tiểu Ngũ cất tờ giấy, “Chú nhỏ, sao chú cũng trở nên văn vẻ như vậy rồi?” Hồi nhỏ cậu thích chạy lon ton theo sau chú nhỏ, mà chú nhỏ thì xưa nay luôn kiểu việc gì dùng nắm đấm giải quyết được tuyệt đối không cần động não. Chú nhỏ từng nói, “Trước một đám sâu bọ thì còn phải suy nghĩ làm gì, phiền phức.” Lời thô lỗ nói chẳng ít. Từ sau khi trở về từ phương Bắc, thay đổi thật không nhỏ.
“Thím nhỏ của cháu thích những người nho nhã, có tài hoa.” Cô từng nói trên biển rằng sau khi kết hôn thì mọi chuyện đều phải nghe theo cô. Còn bảo rằng mình thích kiểu người nho nhã, dịu dàng, biết nghe lời, lại thú vị. Cô thích thì anh cứ tiếp tục làm một con người như thế, ít nhất là hiện tại.
“……”
Tạ Tiểu Ngũ không muốn đả kích anh.
Phong nhã, quân tử khiêm nhường, mấy thứ đó thuộc về anh ba, anh tư chẳng dính dáng gì đến chú nhỏ.
Còn mạnh mẽ, bá đạo, chiếm hữu quá mức, vô tình, lạnh lùng như binh khí, mấy từ này dùng để miêu tả anh thì đúng hơn.
Không nhắc đến Đồng Uyển Thư thì thôi, Tạ Quyến Hòa còn có thể chuyên tâm chép lại lễ đơn.
Nhắc đến, thì lại nhớ cô.
*
Đồng Uyển Thư vẫn đang lật xem những bức ảnh của họ chụp trên biển.
Có mấy tấm là lúc Tạ Quyến Hòa lái du thuyền, khi chỉ hai người họ ra ngoài chơi, trên bãi cát. Cô đi phía trước, giẫm lên lớp cát mềm, còn Tạ Quyến Hòa thì xách dép của cô đi phía sau. Cô nổi hứng đùa nghịch, nước và cát văng tung tóe lên người, lên cả khuôn mặt anh.
Cô còn chụp lại khoảnh khắc ấy.
Trên gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của Tạ Quyến Hòa là vẻ bất đắc dĩ bị nén lại.
Thật sự rất vui.
Mải mê xem quá, đến mức khi Dư Bội Trân gõ cửa rồi bước vào phòng, Đồng Uyển Thư cũng không hề hay biết.
Chỉ đến khi bà vào trong, cô mới thu lại thần sắc, ngồi thẳng trên ghế sofa.
Dư Bội Trân mỉm cười nói: “Cửa phòng con chỉ khép hờ thôi, mẹ vào còn gõ cửa đấy nhé, đừng bảo là mẹ không có lễ phép nha.” Bà lại bước đến gần: “Giờ này còn chưa ngủ, ngồi cười ngơ ngẩn cái gì thế? Mẹ đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng con cố nhịn cười rồi.”
“Con đâu có cười đâu ạ.” Đồng Uyển Thư chột dạ.
Dư Bội Trân ngồi xuống cạnh con gái: “Không có sao? Từ lúc cùng với Quyến Hòa đi dự mấy đám cưới bạn bè về, con cứ cười ngây ngô mãi. Thế nào? Đang nhớ đến Quyến Hòa à?”
“Con đâu có, mẹ đừng nói linh tinh.” Dù có nghĩ đến, cô cũng không chịu thừa nhận, cô đâu muốn trở thành một não yêu đương như Nhất Nhất vẫn chọc ghẹo.
Dư Bội Trân cười: “Ừ, mẹ nói sai rồi. Mấy ngày trước đúng là đi dự cưới, mấy ngày sau mới là hẹn hò chứ.”
Đồng Uyển Thư xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, “Mẹ!”
Dư Bội Trân lại cười, “Đừng nói là không phải hẹn hò. Nếu không phải hẹn hò, con có chịu đồng ý tiến xa vậy không?”
“Con cũng đâu có thật sự đồng ý gì nhiều đâu mà.” Ánh mắt của Đồng Uyển Thư lảng tránh. Không thể không thừa nhận, thân thể của Tạ Quyến Hòa đã chinh phục nàng.
Dư Bội Trân lại trêu chọc: “Phải phải phải, con không đồng ý, đều là ba mẹ ép buộc con phải đính hôn với Quyến Hòa, đúng chưa?”
Đúng là bướng bỉnh đến hết thuốc chữa, thừa nhận chuyện này thì có gì đâu.
Bà có ba cô con gái, cô cả có chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, sét đánh cũng không bật ra được một câu; cô hai thì kiêu ngạo, thích làm dáng, tự tôn cực mạnh; còn cô út thì tính cách vẫn chưa ổn định, hiện tại thì ồn ào om sòm, miệng lưỡi sắc bén, một câu có thể chặn họng người ta đến mười câu.
Đồng Uyển Thư bĩu môi, “Mẹ, mẹ tha thiết mong con lấy chồng đến mức nào vậy chứ.”
Dư Bội Trân chạm nhẹ vào chóp mũi của Đồng Uyển Thư, “Con nói gì vậy, mẹ đương nhiên hy vọng con mãi mãi ở bên mẹ. Dạo này, bố mẹ đều thấy rõ cách mà Quyến Hòa đối xử với con.” Bà vốn mang nỗi hối hận lớn nhất đời là việc chọn sai chàng rể trưởng, vì thế đến lượt chàng rể thứ hai thì phải cân nhắc đi cân nhắc lại. Ngay từ trước khi tính chuyện kết thân với nhà họ Tạ, bà đã xem xét kỹ lưỡng từng chàng trai còn độc thân trong cả giới kinh doanh, nhất định phải lựa chọn thật kỹ lưỡng, vừa phải có dung mạo xứng đôi với nhà bà, vừa phải có phẩm hạnh đoan chính, lại không được quá giàu có, mà tốt nhất là gia thế ngang tầm với gia đình bọn họ.
Hiện nay, gia thế của Tạ Quyến Hòa cũng như bản thân anh ở một vài phương diện quả thực đã vượt xa người thường, may mà nhân phẩm lại cao quý. Lại thêm việc là chính Đồng Đồng tự nguyện, nên bà cũng thấy yên tâm phần nào.
Trước khi đi ra ngoài, Dư Bội Trân còn dặn dò: “Ngủ sớm một chút, đừng lướt video, cũng đừng đọc tiểu thuyết.”
Đồng Uyển Thư dịu giọng đáp: “Biết rồi ạ, con chờ Anh Anh về đến nhà rồi mới ngủ.”
“Chuyến bay của Anh Anh bị trễ, mẹ với ba con vẫn chờ. Con ấy, mai còn phải dậy sớm, ngủ muộn quá thì mai thành cô dâu xấu xí mất, có thợ trang điểm giỏi đến mấy cũng không cứu nổi, để xem con có khóc không.” Trong lòng Dư Bội Trân vẫn nặng trĩu, chẳng biết lần này Đàm Tuân có về cùng hay không. Chuyện lớn thế này mà anh ta còn không chịu về thì đúng là quá đáng, quá tủi thân cho Anh Anh rồi.
“……” Đồng Uyển Thư.
Sau khi Dư Bội Trân ra ngoài liền nói: “Đồng Đồng, mẹ đóng cửa lại cho con rồi.”
“Vâng ạ.” Đồng Uyển Thư khẽ đáp, đang định đặt điện thoại xuống thì cuộc gọi của Tạ Quyến Hòa liền tới.
Tim Đồng Uyển Thư khẽ nhói một cái, như thể vừa ăn kẹo nhảy nhót, lấp lánh reo vui. Cô bấm nhận, dịu dàng đáp: “Alô.”
“Ngủ chưa?” Giọng Tạ Quyến Hòa trầm thấp.
Đồng Uyển Thư còn cố ý ngáp một cái lấy lệ: “Ngủ rồi đó, buồn ngủ lắm.”
Cô tuyệt đối không thể để anh biết, thực ra mình hoàn toàn không chợp mắt được.
“Ồ, ngủ cũng không tắt đèn à? Có cần tôi lên giúp em tắt không?” Giọng nói nhàn nhạt của Tạ Quyến Hòa từ đầu dây bên kia truyền đến.
“?” Sao anh ta biết? “Anh đến nhà em rồi?”
“Ừ, chưa vào, tôi đang đứng ngoài cổng đây, Đồng Đồng, xuống một chuyến đi.” Ngày mai là ngày nạp cát, tối nay không tiện vào cửa thăm hỏi.
Đồng Uyển Thư khó chịu nói: “Làm gì chứ, thật là, có chuyện thì mai nói không được à, em ngủ rồi, chẳng muốn dậy chút nào.”
Tạ Quyến Hòa khẽ cười.
Đồng Uyển Thư cạn lời, cười cái gì mà cười.
Ý gì chứ? Anh không tin cô sao?
Dư Bội Trân đang ở dưới lầu cùng thím Vinh và đầu bếp chính ngày mai kiểm lại món ăn, Đồng Uyển Thư cũng xuống lầu, bĩu môi phồng má, chậm rãi nói: “Bảo bối, con không ngủ mà xuống làm gì thế? Anh Anh về rồi à?”
“Không, con chỉ ra cửa một chút thôi.” Đồng Uyển Thư bước đi từng bước nhỏ đầy gượng gạo.
Dư Bội Trân nhìn cô con gái cứ lóng nga lóng ngóng, trong lòng lấy làm khó hiểu.
Thím Vinh mỉm cười nói: “Hình như chồng của cô hai tới rồi.”
Dư Bội Trân xem như đã hiểu, bảo sao đã là lúc đi ngủ rồi mà còn chải chuốt tỉ mỉ.
Bà khẽ cười lắc đầu.
Đồng Kính Thường từ phòng trà bước ra: “Quyến Hòa đến vào giờ này làm gì vậy?”
Dư Bội Trân liếc ông một cái, “Ông nói vậy chẳng phải là thừa thãi sao? Ngoại trừ vì cô con gái thứ hai bảo bối ra, thì làm gì còn lý do gì khác. Tôi ra ngoài xem thử.”
Đồng Uyển Thư chậm rề rề mất hơn hai mươi phút mới đi tới cổng lớn. Xe của Tạ Quyến Hòa đã dừng ở đó, anh đứng cạnh xe, dáng người cao lớn thẳng tắp, như một bến cảng có thể khiến người ta an lòng.
Thấy Đồng Uyển Thư bước ra, ánh mắt sâu thẳm của anh khẽ nhuốm nụ cười.
“Em sao lại đến giờ này mới ra?” Đồng Uyển Thư chậm rãi di chuyển từng bước, có chút gượng gạo tiến lại gần anh, ngẩng đầu nhìn.
Anh nhớ cô rồi sao?
Không kìm được mà muốn gặp cô ư?
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của Tống Uyển Thư.
Tạ Quyến Hòa nhìn chằm chằm cô gái mà anh đã nghĩ đến suốt ngày đêm, muốn hôn cô nhưng lại kiềm chế, thấp giọng nói: “Có thứ này tặng em.”
Rồi anh đưa cho Đồng Uyển Thư một chiếc hộp gỗ kiểu cổ.
Đồng Uyển Thư cẩn thận nhìn chiếc hộp không quá to cũng không quá nhỏ, hộp khảm trai bằng gỗ tử đàn, mang phong cách di sản phi vật thể, trông rất quý giá.
Người đàn ông như Tạ Quyến Hòa vốn luôn làm chuyện không theo thường lệ, lần trước chiếc hộp gỗ cũng rất đẹp, ai ngờ bên trong lại là dấu chân in của cô.
Lần này chắc cũng không phải là thứ gì khiến cô xấu hổ nữa chứ.
Thứ làm cô mất mặt quá mức.
Cưới xin này cũng không phải chuyện nhất định phải làm!
“Cái này là gì?” Đồng Uyển Thư chưa dám nhận, hỏi trước.
“Nhẫn.” Tạ Quyến Hòa mở hộp ra.
Nhẫn?
Một đôi nhẫn.
Chính giữ chiếc nhẫn nữ đính một viên đá quý màu đỏ.
Ít nhất cũng hơn mười carat.
Chiếc nhẫn nam cũng là đá quý màu đỏ, nhưng không nổi bật như nhẫn nữ, chỉ có một viên hình bầu dục điểm xuyết trên đó.
Kiểu dáng và chế tác của đôi nhẫn này, nhìn kỹ các đường cắt cũng không giống sản phẩm của kỹ thuật hiện đại.
“Cái này để làm gì?” Hôn ước họ đã sắp xếp từ trước, hai bên gia đình cũng đã ấn định thời gian làm lễ, Tạ Quyến Hòa liền đưa cô sang Vương quốc Anh một chuyến để đặt làm nhẫn.
Vài tháng trước, Tạ Quyến Hòa đã đấu giá được một bộ trang sức làm từ ngọc trai phương Đông dành cho hoàng thất vài trăm năm tuổi tại Vương quốc Anh, với vài chục viên ngọc trai phương Đông và cũng từng xuất hiện trước các nhà thiết kế người Anh.
Đồng Uyển Thư tự mình làm trang sức, nên rất rõ rằng những viên Đông Châu vài trăm năm tuổi vô cùng quý giá, giá trị không thể định được. Hơn nữa, tay nghề tinh xảo của các thợ thủ công xưa không thể sánh với công nghệ hiện đại, trang sức xuất xứ hoàng gia lại càng tinh mỹ tuyệt luân, không thể gọi là ấn tượng thì thật là không đúng.
Những món trang sức lộng lẫy trong ánh mắt Đồng Uyển Thư phản chiếu thành từng chùm ánh sáng.
Lần đầu tiên cô cảm thấy người đàn ông này thật sự chạm đến tận cùng trái tim mình, rất vừa lòng.
Cuối cùng, vài chục viên ngọc trai phương Đông, trước hết được làm thành một cặp nhẫn ngọc trai phương Đông, số ngọc trai còn lại Đồng Uyển Thư chưa nghĩ ra công dụng, tạm thời giữ lại.
Tạ Quyển Hòa còn nhờ nhà thiết kế làm một cặp nhẫn kim cương.
Đồng Uyển Thư lắc đầu, “Đủ rồi.” Nhiều trang sức đến vậy, lại còn làm một cặp nhẫn ngọc trai phương Đông, còn cần làm nhẫn kim cương nữa đâu.
Tạ Quyển Hòa không đồng ý, “Chưa đủ. Lần này làm luôn nhẫn cưới.”
Hả?
Đương Vãn Thư cảm thấy Tạ Quyển Hòa thật sốt ruột.
Chẳng lẽ là sợ cô đổi ý?
Cô hơi muốn cười.
Không nhịn được nữa, cô che môi và cười khẽ.
Tiếng cười của cô gái như dòng suối nhỏ, vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
Tạ Quyển Hòa không hiểu tại sao Đương Vãn Thư lại cười mình.
Nhưng khi cô cười, thật sự rất đẹp, nhìn cô cười, tâm trạng anh cũng vui lên, nét lạnh lùng trên mặt dần dần xuất hiện nụ cười.
Về chiếc nhẫn cưới, Đồng Uyển Thư muốn đưa thêm ý tưởng của mình, cần một thời gian mới hoàn thiện được.
Còn về phần của Thiết Quyền Hòa, anh chọn một kiểu nhẫn trơn đơn giản, đeo lên ngón tay mềm mại của Đồng Uyển Thư. Ngón tay nhỏ nhắn ấy hợp với chiếc nhẫn trơn, anh rất thích, lại nhờ Designer làm thêm một chiếc nữa.
Anh luôn mua tặng cô, không phải là chợ búa gì đâu, đâu thể chọn đại được.
Đồng Uyển Thư không biết nên nói gì, “Thôi đi, quá nhiều rồi.”
Tạ Quyến Hòa dùng đầu ngón tay thô ráp vuốt nhẹ ngón áp út của cô, đo kích cỡ tay cô, “Để thay phiên đeo.”
Bộ sưu tập này toàn là các món đấu giá từ hoàng gia, ít nhất đều chín chữ số, chưa kể còn có vài chục viên ngọc trai phương Đông trăm năm tuổi.
Cộng lại, không có món nào là bình thường cả.
HKRAA là nhà đấu giá Hoàng gia Anh, uy tín về năng lực tài chính cá nhân lẫn địa vị xã hội đều rất khắt khe, thiếu một thứ cũng không được. Tạ Quyến Hòa có thể sở hữu được bộ sưu tập hoàng gia hàng trăm năm tuổi này, chứng tỏ tài lực không hề tầm thường.
Đồng Uyển Thư thì thầm, “Không ngờ anh cũng giàu đến vậy.”
Tạ Quyến Hòa nhìn ánh mắt cô, thấy những tia sáng ngạc nhiên và thán phục lấp lánh trong đó.
Công chúa của anh, sao lại đáng yêu thế này cơ chứ.
Trong mắt cô ấy, anh rốt cuộc nghèo đến mức nào vậy?
Anh cười nhẹ, thì thầm bên tai cô, “Đồng Đồng, đừng xem thường tài lực của vị hôn phu này nhé, nuôi nàng công chúa nhỏ của anh còn thừa sức dư dả nữa cơ.”
Dù những năm trước không hẳn đi kinh doanh lớn, nhưng Tạ Quyến Hòa cũng đã đầu tư vài món làm ăn, kiếm được không ít.
Ở Lê Hải, anh còn có tài sản riêng.
Những năm qua, anh gần như chẳng tiêu gì cho bản thân, mà thành tích tích lũy cũng không ít, tiền thưởng và phụ cấp càng là con số không nhỏ.
Tim Đồng Uyển Thư đập loạn nhịp trước giọng cười nhẹ nhưng trầm ấm của Tạ Quyến Hòa. Cô mím môi, “Ai bảo anh nuôi, tôi tự có tiền mà.”
Tạ Quyến Hòa lại cười khẽ, “Vậy sau này phiền Tạ phu nhân nuôi tôi nhé.”
!
“Cái gì Tạ phu nhân, cô ấy có phải là phu nhân thật đâu!”
Đồng Uyển Thư hừ hừ mấy tiếng, cúi mắt nhìn chiếc hộp đựng nhẫn cưới, lại là một món cổ vật phi thường.
Người này, với nhẫn cưới có vẻ rất “mê” nhỉ.
Tạ Quyến Hòa đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của Đồng Uyển Thư, v**t v* nhẹ nhàng ngón tay cô, ngắm nhìn thích thú.
Ngón tay cô quá đẹp, vừa thon vừa trắng lại mềm mại, đeo gì cũng hợp.
Đồng Uyển Thư nhíu mày, “Nặng quá không đeo nổi.”
Tạ Quyến Hòa cười nhạt, “Ừ, cứ để chơi thôi, còn ý nghĩa tốt đẹp.”
?
Có ý gì đây.
Đồng Uyển Thư không hiểu.
Tạ Quyến Hòa không giải thích, chỉ thì thầm bên cô, “Lẽ ra định để đến mai mới đưa, nhưng muốn gặp em.”
Dưới sự trêu chọc của cả căn phòng, anh vẫn không kiềm được mà đến ngay.
Nghe vậy, Đồng Uyển Thư hơi ngượng, cúi mắt nhìn mũi giày, đôi mi cong nhỏ như quạt vẫy vẫy, má ửng hồng.
Tạ Quyến Hòa thấp giọng, “Đồng Đồng, anh không vào nữa, thay anh gửi lời hỏi thăm bác trai, bác gái nhé.”
Đồng Uyển Thư ôm chặt chiếc hộp trong tay, ngẩng lên, ánh mắt lộ vẻ e ấp, “Ừ, cẩn thận nhé.”
“Được.” Tạ Quyến Hòa đáp.
Ánh mắt hai người giao hòa trong đêm đen, một mềm mại như sương mờ, một thẳm sâu như mực, lại ẩn chứa sự kiềm chế.
Đồng Uyển Thư không khỏi mím môi, lúc này họ rất gần, khoảng cách chỉ chưa tới hai ngón tay.
Tạ Quyến Hòa cúi đầu, một tay nâng lấy má cô, đầu ngón tay v**t v* nhẹ nhàng. Hơi thở hai người hòa quyện, ánh mắt Đồng Uyển Thư rung động, lưng hơi căng, nhịp thở loạn nhịp. Tay cô đặt lên chiếc hộp khảm trai ôm trong lòng, hơi ngả trắng, cắn nhẹ môi, khuôn mặt mềm mại như hoa đào.
Đúng lúc cô nghĩ Tạ Quyến Hòa sẽ tiến thêm một bước, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận nụ hôn, dù sao mai anh cũng là vị hôn phu chính thức của cô, hôn cũng là chuyện hợp pháp.
Cô gật đầu đồng ý.
Đồng Uyển Thư từ từ ngẩng đầu, mùi gỗ thanh khiết từ anh quét qua má cô, anh thì thầm trầm ấm bên tai, “Đồng Đồng, mai gặp nhé.” Giọng còn vương theo một chút nụ cười.
!
Sau khi Quyến Hòa lái xe rời đi, Đồng Uyển Thư vẫn đứng sững ở chỗ cũ, thở dài, vừa muốn khóc mà nước mắt không rơi.
Cô tự hỏi mình đang mong đợi cái gì chứ!
Tạ Quyến Hòa có đang cười nhạo cô không?
Có gì mà cười chứ? Anh không hôn, cô còn chưa cho hôn nữa kia mà!
Nhưng vẫn thật xấu hổ!
Quay lại, cô thấy Dư Bội Trân và Đồng Lạc Y đang nhìn mình, Đồng Lạc Y còn nháy mắt tinh nghịch.
À, cảnh vừa rồi họ có thấy hết không?
Đồng Uyển Thư chỉ muốn lúc này có một cái hang dưới chân, chui vào đó ngồi một lát cũng tốt.
Dư Bội Trân cười, “Muộn thế này rồi, Quyến Hòa lại mang gì đến cho con thế?”
Trước đó, Đồng Uyển Thư cùng Tạ Quyến Hòa sang Anh đặt nhẫn, về còn mang về một bộ trang sức hoàng gia khiến Dư Bội Trân không khỏi sửng sốt.
Đồng Uyển Thư vẫn đang lúng túng, xấu hổ đến mức chẳng muốn đáp lại.
Dư Bội Trân nói, “Nhẫn hả?”
“Nhẫn sao? Công chúa Đồng Đồng, tương lai nhị ca của em lại tặng nhẫn gì nữa rồi, kiểu nào vậy, để chị xem nào, công chúa Đồng Đồng cho chị xem thử đi.”
Đồng Lạc Y tỏ ra cực kỳ tò mò.
Đồng Uyển Thư không nói gì, lặng lẽ mở chiếc hộp ra.
Đồng Lạc Y mở to đôi mắt linh hoạt, “Viên hồng ngọc lớn thế này, định làm cong ngón tay của chị à?”
“Con bé này lại nói linh tinh rồi.” Dư Bội Trân nhìn kỹ trên tay, đưa ra kết luận, “Đây là nhẫn của triều đạu cũ, lại còn thuộc hoàng tộc nữa.”
Nhà mẹ Dư Bội Trân vốn là thế hệ đầu tiên của những người buôn trang sức, dưới chân kinh thành, những kỳ bảo lạ vật gì mà họ chưa từng thấy, đôi mắt này của cô xem trang sức chẳng khác gì thiết bị đo lường chuẩn xác.
“À, hoàng tộc ạ, mẹ có chuyện gì hay để kể không ạ?” Đồng Lạc Y chớp mắt, rất muốn biết.
Dư Bội Trân đáp, “Là chuyện về một vị vua và hoàng hậu của ông, cả đời chỉ có một đôi.”
Đồng Uyển Thư đã biết câu chuyện ấy, đoán đúng rồi, chắc chắn đây là chiếc nhẫn vị vua ấy tặng cho hoàng hậu của mình, vị hoàng đế duy nhất trong triều đại phong kiến cả đời chỉ có một đôi tình nhân.
Không những vậy, ông còn thực thi chế độ một vợ một chồng trên toàn quốc.
Câu chuyện của hai người được truyền khắp nơi, tình cảm vẫn luôn bền chặt.
Hoá ra khi Tạ Quyến Hòa nói “ý nghĩa tốt đẹp”, là ý này đây.
Tim Đồng Uyển Thư chợt nhói lên một cảm giác mềm mại, cô cúi mắt mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn trên hộp gỗ khảm trai bằng tử đàn.
Dư Bội Trân cười, “Quyến Hòa đang bày tỏ quyết tâm với con đấy. Thử đeo xem nào.”
Đồng Uyển Thư lấy nhẫn ra và đeo vào tay.
Dư Bội Trân nắm tay cô kéo lại, nhìn kỹ, rất vừa ý, “Đồ cổ xưa thật sự tinh xảo, kích cỡ cũng vừa khít.”
Đồng Lạc Y không tin nổi, “Ông, anh rể thứ hai của em mà cũng lãng mạn thế cơ á? Đồng Đồng, mấy ngày chị với ông chú đó ở trên biển cũng không uổng phí, ông chú cứng nhắc cũng bị chị thuần hóa rồi.”
Dư Bội Trân bất lực vỗ nhẹ lên đầu Đồng Lạc Y, “Nói năng không giữ mồm giữ miệng, ngày mai nhà có khách, không được vô lễ như vậy, kẻo bị cười cho, còn nói rằng, bố mẹ con dạy dỗ không ra gì đấy.”
Đồng Lạc Y xoa đầu, “Biết rồi mà. Mẹ ơi, đừng đánh đầu con, đánh xong con ngớ ngẩn lại về, tôi còn không nhận ra nữa, sẽ thành đứa ngốc mất thôi.”
Dư Bội Trân chỉ biết cười bất lực.
Ba mẹ con vừa trò chuyện, thì xe đi đón Đồng Sơ Anh từ sân bay cũng về tới.
[Chú thích]:
1. 六礼 (lục lễ) là sáu nghi lễ hôn nhân truyền thống trong văn hóa Trung Hoa, ảnh hưởng nhiều đến Việt Nam thời xưa. Sáu lễ này là quy trình chính thức để thành thân, thể hiện sự trang trọng, tôn nghiêm của hôn sự. Cụ thể gồm:
1. 纳采 (Nạp thái / Lễ nạp thái) – Lễ dạm ngõ
2. 问名 (Vấn danh / Lễ vấn danh) – Hỏi tên
3. 纳吉 (Nạp cát / Lễ nạp cát) – Báo tin lành
4. 纳征 (Nạp chinh / Lễ nạp trưng) – Lễ nạp lễ vật
5. 请期 (Thỉnh kỳ / Lễ thỉnh kỳ) – Xin ngày cưới
6. 亲迎 (Thân nghênh / Lễ nghinh thân) – Lễ rước dâu