Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 22

Chương 22: Ngày cưới

Edit: Carrot – Beta: Cún

Mùng 10 tháng 6, ngày đẹp trời, nắng ấm.

Mấy ngày trước, mọi người đã bận rộn không ngớt, mời hàng chục đầu bếp đến để chuẩn bị thực đơn và sắp xếp mọi thứ cho tiệc cảm ơn.

Vào ngày tiệc, phủ Đồng gia ngập tràn không khí vui tươi, đèn lồng được giăng kín, hoa tươi rực rỡ.

Đêm qua, Đồng Uyển Thư gần như thức trắng. Nói đúng hơn, từ khi xác nhận kết hôn với Tạ Quyến Hòa, bố mẹ cô rất coi trọng đám cưới này, nên nhà cửa lúc nào cũng bận rộn.

Chính cô cũng dần trở nên căng thẳng.

Ban đầu, cô còn định hành hạ anh một thời gian.

Để trả thù việc anh từng chê bai và muốn hủy hôn với cô.

Cô là người rất nhỏ nhen, bạn bè cô đều biết. Một “người sắt” như anh, cuối cùng cũng bị cô mê hoặc đến quay cuồng.

Hôm qua, chuyên gia chăm sóc da riêng của Đồng Uyển Thư đã bay từ Tứ Cửu Thành đến. Sáng sớm nay, cô ấy bắt đầu chăm sóc da từ 4 giờ, đến 5 rưỡi thì bắt đầu trang điểm và làm tóc.

Chiều hôm qua, không khí trong nhà đã trở nên náo nhiệt.

Ông nội Đồng chỉ có một người con là bố Đồng, nhưng anh chị em lại rất đông. Đến thế hệ bố Đồng, anh chị em họ cũng không ít.

Hai anh trai và chị dâu của Dư Bội Trân đã lần lượt bay từ Tứ Cửu Thành và nước ngoài đến Tô Thành vào tối qua. Hai gia đình sống cách xa nhau, nếu không phải vì đại hỷ như thế này thì rất khó để tụ họp.

Trong phòng trà náo nhiệt vô cùng, bày ra mấy bàn, người thì đánh bài, người thì cắn hạt dưa, người thì chuyện trò rôm rả không ngớt.

Mỗi người họ hàng đến đều rất tò mò về chàng rể thứ hai này. Họ chỉ biết anh là người nhà họ Tạ ở Lê Hải, trước khi kinh doanh là một sĩ quan quân đội, còn chuyện riêng tư thì không rõ, nên khi ngồi lại với nhau không tránh khỏi việc hỏi han, tìm hiểu.

Ban đầu, họ hàng cứ nghĩ Đồng Đồng sẽ gả đến Lê Hải, cảm thấy hơi xa, nên lo lắng Đồng Đồng một mình gả đi xa.

Dư Bội Trân trả lời từng người một: “Sự nghiệp của Quyến Hòa ở Hải Thành, anh ấy cũng thường xuyên ở Hải Thành.”

Mợ hai cười nói: “Hải Thành thì tốt quá rồi, gần Tô Thành, khí hậu cũng không khác nhiều, tốt cho sức khỏe của Đồng Đồng. Đồng Đồng không phải gả đi xa, lúc nào cũng có thể về thăm mọi người.”

Mợ cả: “Ban đầu, tôi vẫn mong Đồng Đồng dưỡng sức khỏe rồi gả về Tứ Cửu Thành, để có thời gian ở bên tôi và dượng cả nhiều hơn. May mà sau đó Anh Anh đã gả về Tứ Cửu Thành, tôi và lão Dư cũng không cô đơn nữa.”

Nhắc đến chuyện hôn sự của Đồng Sơ Anh, nụ cười trên gương mặt Dư Bội Trân nhạt đi một chút. Ngày vui lớn như thế này mà Anh Anh khó khăn lắm mới về nhà, chồng lại không chịu đi cùng.

Đồng Sơ Anh chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Đàm Tuân bận rồi.”

Lời giải thích qua loa này không thể qua mắt Dư Bội Trân. Vì nhà đông người, bà không tiện hỏi nhiều.

Đợi khi đại sự của Đồng Đồng xong xuôi, lần này bà nhất định phải hỏi cho ra lẽ xem rốt cuộc Anh Anh và Đàm Tuân có chuyện gì.

Nếu Đàm Tuân cố ý làm Anh Anh chịu thiệt thòi, thì việc ly hôn cũng không phải là không thể.

Đàm Tuân có tiếng xấu từ khi kết hôn ở Tứ Cửu Thành, không biết sau lưng đã khiến Anh Anh phải chịu khổ gì.

Vài cô gái trẻ tụm lại ở khu ghế sofa, ăn trái cây, chơi game, xem TV.

Chị họ bên ngoại khoác tay Đồng Uyển Thư hỏi: “Đồng Đồng cưng, em thật sự gả cho Tạ Quyến Hòa hả?” Họ nhớ là công chúa Đồng Đồng không hề vui vẻ chuyện này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Uyển Thư vừa tinh xảo vừa kiêu căng, cô thở dài: “Ừm, biết làm sao được, ai bảo anh ấy yêu em đến sống chết chứ, em cũng hết cách rồi.”

Mấy cô em gái đều bật cười, không ai phản đối câu nói của Đồng Uyển Thư. Từ nhỏ đến lớn, Đồng Uyển Thư đi đâu cũng được mọi người yêu quý nhất.

Chị họ bên nội cũng tò mò: “Đồng Đồng, anh Tạ trông như thế nào vậy?” Khiến Đồng Đồng đồng ý kết hôn là rất khó. Từ nhỏ đến lớn, đàn ông yêu cô đến sống chết không ít, chắc chắn phải có điểm gì đó chinh phục được nàng công chúa nhỏ này. Tính cách của công chúa Đồng Đồng ra sao, họ biết rất rõ, cả ngoại hình và tính cách đều không thể thiếu.

Cô em họ bên nội đang chơi game cùng Nhất Nhất nói: “Công chúa Đồng Đồng ơi, anh Tạ có đẹp trai không, có hung dữ không? Có phải loại người trong phim truyền hình, trong mắt có sát khí không?” Cô bé từng xem trên kênh chính trị, thấy ai cũng có ánh mắt sắc lẹm không giấu được.

“…”. Đồng Uyển Thư không biết phải trả lời thế nào. Lần đầu gặp Tạ Quyến Hòa, cô quả thực đã bị ánh mắt của anh ấy làm cho giật mình, rất hung dữ, đặc biệt là vết sẹo từ lông mày đến khóe mắt, trông vô cùng sắc bén.

Nhất Nhất: “Ban đầu thì hung dữ, lạnh lùng và vô vị lắm, nhưng đã bị công chúa Đồng Đồng thuần hóa rồi.”

Cô em họ bên nội chớp mắt: “Chị Đồng Đồng, cái này gọi là thuật ‘ngự phu’ đúng không ạ?”

“…”. Đồng Uyển Thư bị các chị em trêu chọc đến mức không muốn nói nữa. Vốn dĩ đã có chút xúc động, giờ cô càng thêm xấu hổ.

Chị họ bên nội cười hỏi: “Đồng Đồng, em có ảnh của anh Tạ  không? Cho bọn chị xem với.”

Ờ…

Có thì có, nhưng không có ảnh riêng, chỉ có ảnh hai người chụp chung trên biển.

Mỗi tấm đều quá thân mật, không thể cho họ xem được.

Sẽ bị họ trêu cười mất.

Chị họ bên ngoại vừa cười vừa trêu: “Có giấu đi, không nỡ cho bọn chị xem cũng vô ích thôi, lát nữa là bọn chị được thấy rồi mà.”

Đồng Uyển Thư bị các chị em trêu chọc đến mức khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ cũng đỏ bừng lên.

Một lúc sau, dì Vinh bước đến với dáng đi nhanh nhẹn, khuôn mặt tươi cười hớn hở báo tin mừng, giọng nói cao vút và sang sảng: “Chủ tịch Đồng, phu nhân, đoàn xe của nhà họ Tạ đã đến rồi ạ.”

Những người lớn tuổi trong phòng trà đều đứng dậy đi ra đón khách.

Nghe vậy, trái tim Đồng Uyển Thư run lên, đập liên hồi không kiểm soát, dường như muốn nhảy ra ngoài mới cam lòng.

Cô hít một hơi thật sâu, chuyên gia trang điểm đang giúp cô chỉnh sửa lại lớp trang điểm.

Đồng Uyển Thư hồi hộp nhìn bản thân trong gương, tự mình sửa sang lại vẻ ngoài.

Đồng Sơ Anh nhận ra Đồng Uyển Thư đang căng thẳng, cô cúi xuống, ghé sát tai cô ấy thì thầm: “Em đã rất đẹp rồi, đảm bảo anh Tạ không thể rời mắt được đâu.”

Đồng Lạc Y: “Anh Anh, chị không ở nhà nên không biết đâu, mỗi lần ông chú đó đến, là ánh mắt cứ dán chặt vào Đồng Đồng, đi đâu cũng nhìn theo, như muốn ăn thịt Đồng Đồng ấy.”

Đồng Uyển Thư kiêu ngạo nói: “Hai người đừng nói linh tinh nữa, không phải em làm anh ấy không rời mắt được đâu. Ai mà quan tâm mắt anh ấy ở đâu, em chỉ cần mình là người đẹp nhất thôi.”

“Đúng vậy! Công chúa Đồng Đồng của chúng ta là đẹp nhất thế giới! Hừ, hời cho ông chú kia quá.” Đồng Lạc Y khoanh tay, hừ hừ bên trái, hừ hừ bên phải.

Đồng Sơ Anh véo nhẹ má Đồng Lạc Y, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn: “Còn gọi lung tung nữa này.”

Đồng Lạc Y thè lưỡi.

Đoàn xe của nhà họ Tạ, dưới sự hướng dẫn của bảo vệ, lần lượt tiến vào sân.

Pháo được đốt, tiếng pháo nổ giòn giã khắp cả Đồng gia, một màu đỏ rực rỡ.

Các cô gái vừa bịt tai vừa tò mò vô cùng, nhưng Đồng Đồng lại không chịu cho họ xem ảnh.

Họ chưa từng gặp Tạ Quyến Hòa.

Đồng Đồng từ nhỏ đã là một nàng công chúa kén chọn, người có thể khiến cô đồng ý gả đi.

Các cô chỉ có thể chen chúc ở cửa nhà để nhìn.

Mợ cả gõ nhẹ lên đầu từng người như “đánh chuột”, nói: “Mấy đứa nhóc này đừng có làm loạn, kẻo thành trò cười đấy. Ra ngoài đứng đàng hoàng mà ngắm.”

Các cô gái nắm tay nhau, người đẩy người ra ngoài.

Mợ cả nhìn Đồng Uyển Thư, đang đứng giữa đám bạn: “Đồng Đồng, hôm nay con là nhân vật chính, đừng có ở chung với đám khỉ con chưa thấy sự đời này.”

“Ồ. Dạ, thưa mợ cả.” Đồng Uyển Thư tỏ vẻ lúng túng, bị các chị em đẩy nhẹ một cái, bước ra vị trí trung tâm nhất.

Họ hàng đều nhìn về phía cô.

Đồng Uyển Thư đưa tay lên ôm lấy hai má ửng hồng như tôm luộc.

Tạ lão phu nhân và mấy vị phu nhân nhà họ Tạ bước  xuống từ chiếc xe đầu tiên, vợ chồng nhà họ Đồng và các bậc trưởng bối khác nhiệt tình ra tiếp đón.

Tạ Quyến Hòa bước xuống từ chiếc xe thứ hai. Anh có thân hình cao lớn, vóc dáng thẳng tắp. Bộ vest được cắt may vừa vặn từ trên xuống dưới tôn lên thân hình vạm vỡ cùng những đường nét cơ bắp săn chắc, cùng với đó là gương mặt tuấn tú, đường nét sắc sảo.

Chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu vang bên trong hài hòa một cách tinh tế với bộ sườn xám đỏ mà Đồng Uyển Thư đang mặc. Chiếc cà vạt hoa văn chìm anh thắt là do Tạ Quyến Hòa nài nỉ Đồng Uyển Thư chọn khi họ đi Anh đặt nhẫn lần trước, và những chiếc cúc áo kim cương cũng do chính tay cô lựa.

Đây là lần đầu tiên Đồng Uyển Thư thấy Tạ Quyến Hòa mặc một chiếc áo sơ mi màu sắc nổi bật như vậy, trông vô cùng bắt mắt và thu hút mọi ánh nhìn.

Hôm nay cô đã chải chuốt kỹ lưỡng, mái tóc óng mượt mềm mại khẽ búi ra sau, cài một cây trâm tua đỏ tương tư, đôi mày liễu cong cong, ánh mắt đưa tình quyến rũ, sống mũi thanh tú, gò má hơi ửng hồng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, làn da trắng mịn như ngọc. Phối cùng bộ trang sức cổ mà Tạ Quyến Hòa mang về, vừa toát lên vẻ xa hoa lộng lẫy, lại không mất đi sự tao nhã.

Hai người nhìn nhau đắm đuối.

Phía sau, các cô em gái quan sát kỹ lưỡng, khẽ xì xào trêu chọc: “Hèn chi Đồng Đồng đồng ý, cái dáng người ‘chín đầu’ này, thân hình này, ai mà không mê cơ chứ.”

Chị họ bên ngoại nói: “Đàn ông của chị em thì nên nhìn ít thôi.”

Chị họ bên nội che miệng cười, nói: “Ha ha ha, bọn chị nào có tranh giành đàn ông của chị em đâu, đây gọi là giúp chị em xem xét đàn ông thôi.” Thêm vào đó, vì tò mò muốn biết rốt cuộc người đàn ông có thể chinh phục được Đồng Đồng có bản lĩnh thế nào, đường tỷ lại chăm chú nhìn kỹ rồi cười nói: “Các chị em, có thấy không, người lơ ngơ đâu phải là Đồng Đồng, chẳng phải các em cảm thấy vị tiên sinh họ Tạ này mới chính là người bị Đồng Đồng làm cho mê mẩn đến hồn xiêu phách lạc sao? Từ lúc bước xuống xe, ánh mắt đã không rời khỏi Đồng Đồng một khắc nào.”

Cô em họ nhỏ nhất bên nội, nói: “Mấy chị, mọi người có thấy ánh mắt anh ấy giống một con sói hung dữ không, còn có một vết sẹo từ lông mày đến mí mắt nữa. Ánh mắt anh ấy nhìn Đồng Đồng thật đáng sợ, với lại anh ấy cao quá, có khi nào bắt nạt Đồng Đồng không? Nếu anh ấy có khuynh hướng bạo lực thì Đồng Đồng sẽ khổ lắm.”

Chị họ lớn nhất bên ngoại cười ha hả: “Cái đó còn phải xem cách đánh nữa cơ.”

Cô em họ bên nội tỏ vẻ không hiểu, đánh mà cũng có cách ư? Mấy chị kia cười đến ch** n**c mắt.

Chị họ bên nội xoa đầu cô bé: “Em còn nhỏ, chưa hiểu đâu. Đến giờ đi ngủ rồi.”

“…” Cô em họ bên nội.

Tạ Quyến Hòa trao một bó hoa hồng lớn vào tay Đồng Uyển Thư. Cô cúi đầu, dịu dàng và duyên dáng: “Cảm ơn anh.”

Một lát sau, cô ngước lên và nhận ra ánh mắt của Tạ Quyến Hòa vẫn dán chặt vào mình: “Anh, anh nhìn em như vậy làm gì?” Giữa bao nhiêu người, ánh mắt anh không hề kiềm chế, thậm chí còn có phần quá đáng.

Tạ Quyến Hòa cúi xuống, giọng nói trầm ấm đầy tình cảm thì thầm vào tai cô: “Đẹp tuyệt vời.” Anh thấy cô còn đẹp hơn cả những gì anh đã tưởng tượng.

Khuôn mặt ngọc ngà của Đồng Uyển Thư ửng hồng, cô hít hà hương thơm của hoa hồng, e thẹn nói: “Chẳng cần anh nói em cũng biết.”

“Ừm.” Tạ Quyến Hòa mỉm cười, sau đó quay sang trao bó hoa cẩm chướng khác cho Dư Bội Trân, cử chỉ vô cùng lễ độ.

Dư Bội Trân ôm hoa, cười tươi rạng rỡ.

Nhà họ Tạ lần lượt khiêng từng rương từng rương vào trong nhà, nhìn mà hoa cả mắt.

Đĩa ngọc, ngọc Như Ý và đủ loại ngọc khí, vải vóc, châu báu đều theo đôi mà đến.

Tranh cổ cũng toàn là những bức mang ý nghĩa cát tường: Song Phi Hỷ, Ngư Tảo Đồ, Liên Hoa Tử Đồ, Tùng Mai Song Lộc Đồ, Cẩm Xuân Đồ, v.v… tất cả đều là điềm lành.

Tạ Quyến Hòa lấy một cặp ngọc bội hình chim nhạn từ trong chiếc hộp gấm ra, tận tay trao cho Đồng Uyển Thư.

Ánh mắt anh sâu thẳm đầy ắp tình yêu, giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai cô: “Lòng anh cũng như vậy.”

Cái tên khốn kiếp này, đừng có trêu chọc cô như thế nữa.

Ai mà thèm quan tâm lòng anh như thế nào chứ.

Đồng Uyển Thư cúi đầu, ngón tay khẽ siết chặt cặp ngọc bội hình chim nhạn, đôi mắt cong cong, khuôn mặt rạng rỡ như hoa đào, e ấp dịu dàng.

Tạ lão phu nhân và Dư Bội Trân nhìn nhau, cùng khẽ mỉm cười.

Tạ lão phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, thằng nhóc này cuối cùng cũng biết cách ăn nói rồi.

Lần này, bà không cần phải bận tâm nhiều về những món đồ này, chỉ giúp đưa ra một vài ý kiến tham khảo.

Kể từ khi chủ động đến nhà họ Đồng, mỗi lần về Lê Hải, Tạ Quyến Hòa đều đến phòng sách của thằng tư cả ngày trời để bàn bạc về danh sách sính lễ.

Quả thực là đã chuẩn bị rất chu đáo.

Không làm mất mặt Đồng Đồng và cả nhà họ Tạ.

Đám chị em hóng chuyện đứng phía sau bắt đầu xì xào bàn tán. Chị họ bên nội nói: “Wow, chim nhạn là loài chim chung thủy. Anh Tạ đang bày tỏ chân tình với Đồng Đồng đấy, muốn trở thành bạn đời tâm giao của cô ấy à? Sao mà lãng mạn thế này?”

“Mọi người nhìn mấy bức tranh cổ này xem, bức nào mà chẳng mang điềm lành tuyệt vời nhất.” Không chỉ có giá trị lớn, mà ý nghĩa cũng không có gì phải bàn cãi. Nhà chị họ bên nội kinh doanh đồ cổ nên rất sành sỏi.

Chị họ lớn nhất bên ngoại: “Quả không hổ danh là người đàn ông lấy được Đồng Đồng của chúng ta, vẫn có chút bản lĩnh.” Trước đây, họ còn cảm thấy bất bình thay cho Đồng Đồng, vì sao dượng lại để cô gả cho một ông chú khô khan, chẳng biết lãng mạn. Giờ thì họ hiểu rồi, đây đâu phải là ông chú, rõ ràng là một cực phẩm thượng hạng.

Mấy chị em lại bắt đầu xì xào bàn tán về những người nhà họ Tạ. Chị họ bên nội nói: “Khi chị đi du học ở Anh, chị đã nghe nói người nhà họ Tạ ai cũng có ngoại hình xuất chúng, nhưng không ngờ lại đẹp trai đến vậy.” Đẹp đến mức quá mãn nhãn.

Ngoài các bậc trưởng bối, nhà họ Tạ còn đến vài người thuộc thế hệ trẻ hơn, bao gồm vợ chồng anh cả, vợ chồng anh tư, Tạ Quân Cảnh và Tạ Nhất. Toàn là trai xinh gái đẹp.

Các chị em đang được dịp “no mắt”.

Chị họ bên nội giật nhẹ vạt váy của chị họ lớn nhất, hỏi: “Nhà họ Tạ còn ai độc thân không?” Muốn lấy chồng quá.

Chị họ lớn nhất bên ngoại khẽ gật đầu, thì thầm phổ biến kiến thức: “Đó, hai người phía sau, một người nho nhã ôn hòa là Tạ Quân Cảnh, còn người kia trông ngạo mạn chính là Tạ Nhất, em út nhà họ Tạ, đều còn độc thân cả. Ngoài ra còn một người nữa không đến, nghe nói cũng độc thân.”

Mắt chị họ bên nội sáng rực: “Nhiều người độc thân vậy sao? Em có thể!”

Chị họ lớn nhất bên ngoại cười cô: “Đây đều là vai vế dưới Tạ Quyến Hòa, em có chắc là được không?”

Chị họ bên nội bỗng xìu xuống: “Vậy thôi vậy, em không thể thấp hơn Đồng Đồng một bậc được.” Khó khăn lắm mới lớn hơn cô ấy một tháng để được làm chị, không đời nào cô lại chịu thua một bậc.

Đồng Lạc Y bất ngờ khi thấy nữ thần eSports học chung trường với mình trong đoàn xe của nhà họ Tạ!

Chồng của cô ấy lại là người nhà họ Tạ!

Thấy thần tượng, Đồng Lạc Y phấn khích đến mức chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy cô ấy.

Nhưng bị dì cả kéo lại.

Đồng Lạc Y gào thét trong lòng, nhưng lại thấy một vị khách không mời mà đến.

Đó chẳng phải là vị giảng viên khách mời dạy môn kiến thức y học mà trường họ mời đến sao?

Anh ta cũng là người nhà họ Tạ?

Có phải trùng hợp quá không?

Đồng Lạc Y co lại ở phía sau, nấp sau cô em họ nhỏ bên nội, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.

Những người cuối cùng bước vào, ngoài Dương Tốc và Đặng Viễn được sắp xếp mang đồ sính lễ, còn có cả Đàm Tuân, trông như bịt tai trộm chuông vậy.

Đàm Tuân lợi dụng lúc đông người, lẻn đến cạnh Đồng Sơ Anh: “Anh đến với tư cách là người nhà trai, không phải là phá vỡ quy tắc đâu.”

Đồng Sơ Anh tỏ vẻ lạnh nhạt, không để ý đến Đàm Tuân.

Đàm Tuân sờ mũi, đứng sát bên cô một cách tự nhiên, không nói thêm lời nào.

Ánh mắt Dư Bội Trân lướt qua hai người rồi tiếp tục tiếp đãi khách khứa.

Sau khi lễ vật được mang vào, người nhà họ Đồng dâng trà. Các bậc trưởng bối của hai bên ngồi lại với nhau để tìm hiểu về nhau.

Dư Bội Trân mỉm cười với Đồng Uyển Thư đang đứng sau lưng bà: “Bảo bối, con ngồi cạnh Quyến Hòa đi, lát nữa chúng ta có chuyện cần nói.”

Ngày hôm nay có thể nói chuyện gì, đương nhiên là về hôn sự của họ.

“Vâng, được ạ.” Đồng Uyển Thư xoắn ngón tay lại.

Dư Bội Trân cười. Hôm qua còn có vẻ vui vẻ lắm, sao hôm nay lại tỏ ra ngại ngùng thế này.

Đồng Uyển Thư nhìn chỗ trống bên cạnh Tạ Quyến Hòa. Anh ngồi đó, điềm đạm và chững chạc, trả lời mọi câu hỏi một cách khiêm tốn, lịch sự.

Họ hàng rõ ràng rất hài lòng với anh.

Đồng Uyển Thư cũng thấy không tệ, ít nhất mọi người trong nhà đều thích, cô thấy mình cũng nở mày nở mặt.

Cô khẽ mỉm cười, vừa ngồi xuống thì tay đã bị Tạ Quyến Hòa nắm chặt. Cô rút ra không được, nhưng cũng không dám làm quá vì có quá nhiều người lớn ở đây.

Cô vừa mới nói hài lòng một chút thôi mà, anh ta đã không tuân theo quy củ rồi.

Một vài người lớn bắt đầu bàn bạc về ngày cưới. Tạ lão phu nhân đưa ra vài ngày, Dư Bội Trân cũng có trong tay vài ngày tốt. Trong số những ngày hai bên có, ngày do bố mẹ Đồng chọn và ngày do Tạ lão phu nhân cùng chọn, nhưng chỉ còn hai tháng nữa, khá gấp gáp. Ngoài ra còn một ngày tốt khác vào cuối năm, các bậc trưởng bối hai bên đang cân nhắc.

Tạ lão phu nhân hiểu tính nết của con cháu nhà mình, bà cười hỏi: “Đồng Đồng, Quyến Hòa, hai đứa có ý kiến gì về ngày cưới không?”

Suốt buổi Đồng Uyển Thư cứ như người trên mây, hơi mơ hồ. Cô vẫn lắng tai nghe kỹ những ngày cưới mà người lớn chọn. Cuối năm cũng được, như vậy cô còn có vài tháng tự do nữa.

Cô chọn cuối năm.

Đồng Uyển Thư còn chưa kịp lên tiếng, ngón tay đã bị Tạ Quyến Hòa bóp nhẹ.

Anh bóp cô làm gì?

Đồng Uyển Thư không hiểu, quay đầu nhìn Tạ Quyến Hòa. Anh ta hắng giọng: “Tháng Tám là tốt nhất. Cả chú dì và mẹ đều cùng chọn một ngày, một sự trùng hợp mang ý nghĩa ‘có đôi có cặp’, rất may mắn.”

“!!!”

Tháng Tám, chỉ còn hai tháng nữa!

Đồng Uyển Thư nhìn Tạ Quyến Hòa với vẻ cạn lời.

Ngày quá gấp gáp!

Nhiều việc sẽ không kịp chuẩn bị!

Tạ Quyến Hòa đang định làm gì vậy!

Tạ Quyến Hòa lại bóp nhẹ lòng bàn tay Đồng Uyển Thư, điềm tĩnh nhưng ẩn chứa một nụ cười.

Mấy anh em nhà họ Tạ nghe Tạ Quyến Hòa nói những lời chắc như đinh đóng cột, đều cảm thấy xấu hổ thay cho anh. Chẳng phải là chỉ muốn cưới người ta về nhà sớm sao.

Những người lớn tuổi nghe xong đều thấy có lý. Bậc trưởng bối có tiếng nói trong nhà họ Đồng gật đầu: “Lời của Quyến Hòa không phải là không có lý. ‘Đồng tâm đồng đức, vĩnh kết đồng tâm’, vợ chồng son sau khi kết hôn chỉ cần một chữ ‘đồng’ thì cuộc sống mới suôn sẻ, hạnh phúc. Ngày cưới trùng với nhau cũng là một loại nhân duyên cát tường, ‘thiên thời địa lợi nhân hòa’.”

Bậc trưởng bối nhà họ Đồng lại nói: “Còn về chuyện có gấp gáp hay không, cái này…” Vị đó nhìn sang những người nhà họ Tạ.

Tứ phu nhân lập tức bày tỏ: “Thưa thông gia, thời gian có gấp rút thì hôn lễ cũng sẽ không sơ sài. Chúng tôi đảm bảo sẽ lo liệu chu toàn, tuyệt đối không để Đồng Đồng chịu chút ấm ức nào. Hầu như các hậu bối nhà họ Tạ đều có mặt ở đây, ai nấy đều nghe lời răm rắp.”

Tạ Tiểu Ngũ gật đầu mạnh nhất, chỉ thiếu điều giơ hai tay đồng ý.

Chú út sau khi lấy vợ rồi thì cũng không còn nhiều thời gian để dạy dỗ cậu ta nữa.

Dư Bội Trân ban đầu cảm thấy thời gian vội vã, nhưng sau khi nghe những lời kia, bà cũng thấy có lý, chủ yếu là vì sự may mắn.

Ngày cưới trùng hợp do cả hai nhà cùng chọn, chẳng phải đó là ngày tốt lành nhất sao?

Thành ý của nhà họ Tạ, bà đều thấy rõ. Còn về Tạ Quyến Hòa, bà chấp nhận. Suốt mấy tháng qua, bà đã không ít lần âm thầm dò hỏi, đời tư của anh vô cùng đơn giản, tuyệt nhiên không hề có chút rắc rối tình cảm nào.

Dư Bội Trân không có ý kiến, Đồng Kính Thường càng không. Ông luôn tin tưởng vào con rể mà mình đã chọn.

Sau một hồi cân nhắc, ngày cưới đã được chốt, ngày 15 tháng 8 dương lịch.

Ngày đã được người lớn định đoạt.

Đồng Uyển Thư ngẩn ngơ, hôn sự của cô cứ thế được quyết định. Cô thật sự sẽ kết hôn với Tạ Quyến Hòa.

Trong lòng có chút hoang mang. Thời gian lại gấp gáp như vậy, cô thấy không yên tâm.

Các bậc trưởng bối hỏi đôi trẻ còn có ý kiến gì về hôn sự không.

Đồng Uyển Thư không còn ý kiến gì nữa.

Hoàn toàn không có.

Trong đầu cô chỉ nghĩ về việc ngày cưới quá gần, cô không còn tự do nữa.

Thế nhưng, Tạ Quyến Hòa bên cạnh lại thẳng lưng hơn, nắm lấy tay cô đặt lên đùi mình, trịnh trọng nói: “Thưa chú, thưa dì, con muốn đăng ký kết hôn với Đồng Đồng ngay trong tháng này.”

[Lời tác giả:

Đến rồi, đến rồi, ông chú này lắm chiêu thật.

Chúc ngủ ngon, các bảo bối.]

Bình Luận (0)
Comment