Chương 25: Sẽ không bị phát hiện đâu.
Edit & beta: Cún
Buổi sáng ngày thứ Tư, Tạ Quyến Hòa đến nhà đón Đồng Uyển Thư đi đăng ký kết hôn.
Hôm nay đẹp trời, lại còn là ngày tốt. Dư Bội Trân vô cùng xem trọng ngày tháng và thời tiết, nên tâm trạng rất tốt, cười rồi nói: “Hôm nay Đồng Đồng dậy sớm, giờ này đang thay đồ ở trên tầng.” Nhân viên trang điểm đã đến từ hơn 5 giờ sáng, nên cũng bắt đầu trang điểm sớm luôn.
“Không sao đâu dì ạ, vẫn còn sớm mà.” Tạ Quyến Hòa hiểu rõ con công nhỏ kiêu ngạo của mình, cô rất xem trọng việc ăn mặc và trang điểm.
Dư Bội Trân cười, “Ấy, còn gọi dì cái gì cơ chứ.”
Tạ Quyến Hòa bị gọi tên, lập tức đổi cách xưng hô, “Mẹ.”
“Ơi, một cái lì xì nhỏ, lấy may thôi.” Dư Bội Trân vui vẻ đáp, gương mặt rạng rỡ đưa cho Tạ Quyến Hòa phong bao đỏ bằng gấm mà bà đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Tạ Quyến Hòa cúi xuống nhìn phong bao thêu gấm trong tay, đây là lần đầu tiên anh tự tay nhận một bao lì xì.
Mẹ anh mỗi năm đều chuẩn bị bao lì xì cho đám con cháu, nhưng trước đây anh hầu như chẳng ở lại Lê Hải.
Hơn mười năm tiền lì xì đều được cất nguyên vẹn trong căn biệt thự ở Tạ Viên, chưa từng động đến.
Cảm giác được tự tay nhận bao lì xì thế này, thật khó tả.
“Cảm ơn mẹ.” Giọng Tạ Quyến Hòa có chút gượng gạo, rõ ràng vẫn chưa quen.
Dư Bội Trân khẽ tiết lộ: “Bố con còn có một phong bao nữa, tối qua lén đặt dưới gối cả đêm, quý lắm. Giờ chẳng biết để đâu rồi, chờ hai đứa lấy giấy đăng ký kết hôn xong rồi hẵng đòi ông ấy.”
“Ai nói phải chờ lấy đăng ký kết hôn, bây giờ tôi đưa luôn!” Đồng Kính Thường lấy hai phong bao trong túi, đưa cho Tạ Quyến Hòa một cái.
“Cảm ơn bố.”
Trong tay Tạ Quyến Hòa lại có thêm một phong bao giống hệt, cách xưng hô dần quen thuộc, tiếng gọi “bố” cũng trôi chảy hơn nhiều.
Đồng Kính Thường nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, khẽ siết một cái rồi gật đầu.
Bốn mươi phút trôi qua, Đồng Uyển Thư vẫn chưa xuống lầu. Dư Bội Trân đứng ở đầu cầu thang gọi một tiếng: “Ôi tổ tông nhỏ của tôi ơi, sao còn chưa xuống thế, cứ chần chừ thế này thì bao giờ mới ra cửa được, coi chừng lỡ mất giờ lành. Cái tính lề mề này đúng là giống y hệt bố con.” Đúng là một tổ tông nhỏ thật, may mà Tạ Quyến Hòa không phải người nóng nảy. Chứ không thì ai mà chờ nổi, ngày đẹp thế này, vậy mà vẫn chẳng vội chút nào.
Đồng Kính Thường tỏ vẻ rất ấm ức, cái gì mà “giống ông ấy” chứ, rõ ràng là giống bà thì có. Hồi còn trẻ, chính bà mới là người mê chưng diện, ông từng chờ suốt mấy tiếng cũng không kêu ca gì. Chẳng qua bây giờ không tiện vạch trần trước mặt con cháu mà thôi.
*
Tạ Quyến Hòa lên tầng, đẩy cửa đi vào phòng của Đồng Uyển Thư.
Trong phòng vẫn vương mùi hương nhè nhẹ như trước, rất dễ chịu.
Đồng Uyển Thư vẫn đang loay hoay trước gương trang điểm.
Lồng ngực rắn chắc, vững chãi của Tạ Quyến Hòa từ phía sau áp sát lưng Đồng Uyển Thư, anh nhìn cô qua gương: “Đẹp lắm rồi.” Tạ Quyến Hòa sẽ chẳng bao giờ quên được lần đầu tiên nhìn thấy cô, chỉ một ánh nhìn ấy thôi, đã khắc sâu vào tim.
“Chưa đủ đâu, lông mày còn chưa vẽ xong.” Đồng Uyển Thư tiếp tục tỉa tót chân mày, lại thoa son, thoa son xong lại dặm thêm highlight, cứ mải miết bận rộn.
Tạ Quyến Hòa lặng lẽ dõi theo dáng vẻ bận rộn của cô, một lúc sau trầm giọng hỏi: “Em không muốn đi đăng ký với anh sao?”
Động tác bận rộn của Đồng Uyển Thư chợt khựng lại, cô ngẩng lên nhìn anh, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện vẻ bối rối và kinh ngạc.
Sau đó cô cụp mắt xuống, các ngón tay đan vào nhau xoắn nhẹ: “Không phải là không muốn, chỉ là hơi chưa quen.” Còn có chút hoang mang.
Tạ Quyến Hòa dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào người con gái xinh đẹp trước mặt, giọng siết chặt lại hỏi: “Chỉ như vậy thôi sao? Không phải vì trong lòng em vẫn chưa thể chấp nhận anh chứ?” Những cơ bắp căng cứng cùng sống lưng thẳng tắp của anh dần dần thả lỏng xuống.
“Ừ.” Chứ còn gì nữa, chị họ cả bảo cái này gọi là “hội chứng sợ hãi trước khi đăng ký kết hôn”, ai cũng sẽ có, rất bình thường.
Tạ Quyến Hòa bước đến trước mặt Đồng Uyển Thư, giọng nói dịu dàng, vừa trấn an vừa hứa hẹn: “Rồi em sẽ quen thôi, quen với sự hiện diện của anh, quen với thân phận mới này, được không?” Anh lại nói: “Đồng Đồng, cả đời này anh sẽ yêu thương, trung thành và thủy chung với vợ mình.” Điều này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.
Đồng Uyển Thư ngẩng mắt lên, chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa. Trong đôi mắt ấy, ngoài sự chân thành còn phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của chính cô.
Hứ ——
Không vui.
Tạ Quyến Hòa nhận ra sau khi anh nói những lời đó, sắc mặt Đồng Uyển Thư bỗng thay đổi. Vẻ mặt anh lập tức căng thẳng, không hiểu rốt cuộc mình đã lỡ lời ở chỗ nào, hay là cô đã hiểu sai ý anh?
Đồng Uyển Thư khẽ ngoắc ngón tay, Tạ Quyến Hòa hiểu ý liền cúi đầu xuống phối hợp. Cô đưa tay kẹp lấy cằm anh, ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp xen lẫn chút kiêu kỳ hiện ngay trước mắt anh. Cô nheo đôi mắt đẹp lại: “Tạ Quyến Hòa, hôm nay bản tiểu thư sẽ dạy anh bài học đầu tiên, chỉnh lại cách nói của anh. Cái gì mà chỉ tốt với vợ, anh phải tốt với em!” Lần trước anh cũng nói mấy lời hệt như lời thề nhập Đảng vậy, vừa hùng hồn, chính nghĩa, chân thành, mà lại chẳng thú vị chút nào.
Tạ Quyến Hòa bỗng bật cười, dường như anh đã hiểu ra vì sao lần trước ở bệnh viện, khi mình nói những lời đó, cô lại không vui: “Là anh không biết nói chuyện.” Anh khẽ chỉnh lại, rồi nghiêm túc thổ lộ: “Anh, Tạ Quyến Hòa, cả đời này chỉ đối tốt với Đồng Đồng thôi, cưng chiều em, nhường nhịn em, bao dung em, che chở em, mãi mãi không bao giờ rời bỏ, không để em rơi một giọt nước mắt nào, cho đến tận cùng sinh mệnh.”
Đồng Uyển Thư cong cong khóe mày, nghe xong thì ngay lập tức lại nhíu lại: “Thế thì anh không tốt với vợ mình sao? Giả sử em không phải vợ anh, mà anh vẫn đối tốt với em, vậy chẳng phải là phản bội vợ à? Đồ tra nam.” Ôi trời, đúng là cô quá kiểu cách, chính cô nghe xong cũng thấy không chịu nổi.
Ờ——
Đây là một câu hỏi đòi mạng mà.
Tiểu yêu tinh hành người.
Tạ Quyến Hòa bất giác bật cười bất lực, kéo cô vào lòng, đôi tay rắn chắc mạnh mẽ ôm trọn lấy cô: “Làm sao em có thể không phải vợ anh được. Bảo bối, nếu còn không xuống thì mẹ sẽ sốt ruột mất. Bà đã chọn giờ lành, nhất định phải đóng dấu đỏ trong khoảng thời gian ấy.”
Đúng lúc Tạ Quyến Hòa vừa dứt lời, điện thoại của Đồng Uyển Thư reo lên.
Khoan đã, “mẹ chúng ta” á? Anh dám gọi thế à?
Tạ Quyến Hòa hiểu ngay cô đang thắc mắc gì, liền giải thích: “Cái này không phải anh tự tiện gọi đâu, đã được cấp trên cho phép rồi.” Nói xong, anh nhét luôn hai bao lì xì đỏ mình vừa nhận vào tay Đồng Uyển Thư.
Đồng Uyển Thư lại nhét bao lì xì trở về tay anh: “Không cần của anh, bố mẹ chắc chắn cũng chuẩn bị cho em rồi.”
Lúc này cô mới phát hiện Tạ Quyến Hòa không thắt cà vạt: “Cà vạt của anh đâu? Dịp quan trọng thế này, mặc đồ trang trọng như vậy mà không đeo à?”
“Ở đây.” Tạ Quyến Hòa lấy từ túi ra một chiếc hộp vuông vắn, đưa cho cô: “Chờ em thắt cho anh.” Đồng Uyển Thư biết thắt cà vạt, công việc thiết kế của cô cũng liên quan đến mảng này.
Tạ Quyến Hòa nhìn người con gái mình yêu đang đứng trước mặt, tỉ mỉ thắt cà vạt cho anh, khóe môi mỏng khẽ cong lên: “Ở quê nhà Dương Tốc có một tục lệ, trong ngày thành hôn, nếu người vợ mà mình yêu thương tự tay thắt cà vạt cho chồng, thì cả đời này chồng sẽ thủy chung, yêu thương vợ, hai người sẽ hạnh phúc viên mãn trọn kiếp.”
Đồng Uyển Thư khẽ cong môi, vừa chỉnh cà vạt cho anh vừa nói: “Chúng ta vẫn chưa kết hôn mà.”
Tạ Quyến Hòa nhìn cô chăm chú, giọng nói dịu dàng: “Sau khi lấy giấy đăng ký, chúng ta sẽ là vợ chồng thật sự.”
Tim Đồng Uyển Thư khẽ rung động, rõ ràng Tạ Quyến Hòa chỉ nói một câu hết sức nghiêm túc, vậy mà lọt vào tai cô lại giống như đang thủ thỉ lời tình tự.
Đôi tai cô khẽ ửng đỏ, mắt cụp xuống một chút, trên gương mặt xinh đẹp đã chẳng còn bóng dáng của sự lo lắng hay bất an như trước. Cô nắm lấy tay Tạ Quyến Hòa, kéo anh đi vào thư phòng trong phòng mình. Băng qua thư phòng là một căn phòng lớn hơn, phòng sưu tầm của cô. Bên trong, ngoài rất nhiều tiểu thuyết, còn có đủ loại bộ sưu tập, trong đó trang sức và khuy áo chiếm phần lớn nhất.
Đây là lần đầu tiên Tạ Quyến Hòa được thấy một bộ sưu tập khuy áo hoành tráng đến vậy.
Đồng Uyển Thư tháo hai chiếc khuy nơi cổ tay áo sơ mi của Tạ Quyến Hòa, rồi từ chiếc hộp tinh xảo trên giá sưu tầm lấy ra hai chiếc khuy kim cương đỏ mang phong cách cổ điển. Cô đặt hai chiếc khuy vừa tháo xuống vào tủ trưng bày, lấp đầy ngay vị trí trống vừa khuyết.
Tạ Quyến Hòa cúi đầu liền ngửi thấy hương thơm trên người Đồng Uyển Thư, yết hầu khẽ trượt, giọng nói khàn khàn: “Đồng Đồng, trên người em thật thơm.”
“……” Đồng Uyển Thư cảm thấy người đàn ông này đang nghĩ ngợi mấy chuyện mờ ám gì đó, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Hoa hồng khô và hương layering kiểu Pháp, do em tự điều chế.”
Tạ Quyến Hòa khẽ thì thầm: “Nhà mới của chúng ta cũng sẽ dùng mùi hương này, rất dễ chịu.”
Đồng Uyển Thư không đáp, gò má đỏ hơn cả ráng chiều phản chiếu trên mặt biển.
Tạ Quyến Hòa lại nói: “Ngày mai cùng đi xem nhà tân hôn nhé.” Trong mấy căn nhà, Đồng Uyển Thư đã loại bỏ lựa chọn ở Lê Hải, nước ngoài và Tứ Cửu Thành, còn ở Tô Thành và Hải Thành thì dự định sẽ đi khảo sát thực tế rồi mới quyết định nơi đặt nhà mới.
“Ừm.” Đồng Uyển Thư khẽ đáp.
*
Đồng Uyển Thư cùng Tạ Quyến Hòa đi làm thủ tục đăng ký kết hôn tại Cục Dân chính ở Tô Thành.
Một ngày trước đó, cả hai đã chụp ảnh thẻ xong.
Chỉ là, cô thật sự không thể hài lòng nổi với kỹ thuật chụp ảnh của nhân viên ở đó.
Sợ bản thân bị chụp xấu, Đồng Uyển Thư nghĩ rằng hiện tại Tạ Quyến Hòa cũng khá ổn, mà ảnh trên giấy đăng ký kết hôn thì sẽ đi theo cô suốt đời, tuyệt đối không thể qua loa.
Tạ Quyến Hòa lại đặc biệt coi trọng quy trình đăng ký, từng bước một đều không thể thiếu. Vì thế khi làm thủ tục, anh vẫn để nhân viên chụp ảnh kết hôn cho hai người.
Chỉ là, trên giấy đăng ký, Đồng Uyển Thư dùng tấm ảnh tinh xảo mà cô đã nhờ nhiếp ảnh gia chụp riêng; còn trong ví của Tạ Quyến Hòa thì giữ lại bức ảnh chụp hôm nay ở Cục Dân chính.
Lúc ấy, nhân viên Cục Dân chính còn hỏi Đồng Uyển Thư có muốn đội thêm khăn voan cô dâu hay không.
Tạ Quyến Hòa cảm thấy ý tưởng đó cũng hay, thậm chí còn có ý định chọn luôn một chiếc khăn voan cho cô.
Đồng Uyển Thư lập tức từ chối: “Không cần, trông ngây ngô lắm.” Tạ Quyến Hòa lại không hiểu vì sao cô phải từ chối. Anh đã tìm hiểu rồi, khi chụp ảnh đăng ký kết hôn, rất nhiều cô gái đều đội khăn voan, anh cũng thấy đẹp. Đồng Uyển Thư ghé sát bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh Tạ, hôm nay bản tiểu thư dạy anh bài học thứ hai. Những thứ con gái không thích thì anh đừng tự tiện mua. Không phải anh thấy đẹp là được, mà phải dựa vào tình huống thực tế, phải biết phối hợp, hơn nữa còn phải dùng đến quan sát của mình. Nếu thật sự không hiểu, thì phải học cách hỏi. Nhất định đừng mua mấy món xấu xí. Ví dụ như đôi tất mà anh mua thật sự rất xấu, còn mấy đôi dép lê ở biệt thự sườn núi của anh cũng cực kỳ thảm hại.”
“……” Đôi tất xấu, chuyện này Tạ Quyến Hòa biết, bởi Đàm Tuân từng chụp màn hình vòng bạn bè của Đồng Đồng gửi cho anh xem. Nhưng dép lê xấu thì anh thật sự không hay, chẳng trách Đồng Đồng nói anh nhàm chán, thì ra ngay cả đôi dép cũng bị lôi ra làm tội.
Hôm nay, Đồng Uyển Thư mặc một bộ sườn xám, gấm hoa chìm màu trắng. Còn trang phục của Tạ Quyến Hòa được chọn riêng để phối với sườn xám ấy, một bộ vest cổ điển, tôn lên dáng vẻ tuấn tú và rắn rỏi của anh.
Ở Cục Dân chính, hai người họ trở thành một cặp đôi trai tài gái sắc khiến ai nhìn cũng phải sáng mắt.
Hai bộ trang phục này vốn không phải hàng đặt may, bởi họ làm thủ tục quá gấp, chẳng kịp đặt đồ, chỉ mua sẵn trong cửa hàng. Thế mà kích cỡ lại vừa vặn, mọi thứ đều thật hoàn hảo.
“Ù ù ——”
“Cạch cạch cạch ——”
Chỉ trong vài phút, từ một thiếu nữ tuổi hoa, Đồng Uyển Thư đã trở thành một người vợ trẻ rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào hai cuốn sổ đỏ mà cảm khái vô cùng, còn chưa kịp làm ấm trong tay thì đã bị Tạ Quyến Hòa lấy đi: “Phải chụp hình khoe mới được.”
Tạ Quyến Hòa liền mời Đồng Uyển Thư vào nhóm gia tộc nhà họ Tạ trên WhatsApp.
Ngay khi thấy anh gửi hình giấy chứng nhận kết hôn, cả nhóm lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Một loạt biểu tượng hoa bay chúc mừng, xen lẫn những lời nhắc nhở anh phải phát lì xì.
Thế là Tạ Quyến Hòa dứt khoát gửi liền mấy chục bao lì xì đỏ liên tiếp.
[Chào mừng thím nhỏ. Tung hoa gif] Tạ Tiểu Ngũ @Đồng Đồng lại là Đồng Đồng. Dù rằng “thím nhỏ” này còn nhỏ hơn cậu ba tuổi, cậu vẫn vui vẻ nhận.
[Xin chào mọi người, tôi là Đồng Uyển Thư, sau này mong được chỉ giáo nhiều.] Kèm theo một gói lì xì cùng một ảnh gif biểu cảm đỏ mặt dễ thương.
[Chú nhỏ, sao chú lại nỡ lòng để thím nhỏ phát lì xì cho bọn cháu chứ, mau phát thêm vài cái nữa đi!] @Tạ Quyến Hòa.
Tạ Quyến Hòa chẳng nói nhiều, chỉ im lặng tiếp tục phát lì xì, đến mức lì xì liên tục lấp kín màn hình.
[Cảm ơn thím nhỏ đã “thu nhận” chú nhỏ của bọn cháu. Cảm động đến rơi nước mắt .gif] Doanh Doanh @Đồng Đồng chính là Đồng Đồng.
Mấy người khác trong nhà họ Tạ thì khá kín đáo, chỉ gửi lời “chúc mừng” và chào đón Đồng Uyển Thư.
Một vài bậc trưởng bối cũng đều phát lì xì, trước tiên là lì xì riêng cho Đồng Uyển Thư.
Sau đó mới gửi cho mọi người.
Một vòng qua hết, Đồng Uyển Thư đã nhận được cả một xấp lì xì dày.
Chẳng bao lâu, cuộc gọi video của Tạ lão phu nhân gọi đến, bà dặn dò đủ điều: “Đồng Đồng, nếu Quyến Hòa dám bắt nạt con, cứ nói với ta ngay, ta lập tức qua dạy dỗ nó.”
Đôi má của Đồng Uyển Thư ửng đỏ, khẽ đáp: “Anh ấy sẽ không đâu.” Ít nhất trong khoảng thời gian này, tuy cô khá hay chọc anh, nhưng tâm trạng anh lại ổn định hơn cô rất nhiều.
Lão phu nhân họ Tạ nhìn hai người, cười đến nỗi không khép được miệng: “Quyến Hòa này, tìm lúc nào rảnh đưa Đồng Đồng về Lê Hải ăn cơm cùng đi.”
“Được, vài ngày nữa sẽ về.” Tạ Quyến Hòa khẽ siết lấy ngón tay của Đồng Uyển Thư.
Tạ lão phu nhân lại nói: “Chuyện hôn lễ, các con cứ lo việc của mình, không cần bận tâm. Cứ nói nhu cầu cho mấy chị dâu của con, các chị ấy có kinh nghiệm, bà già này cũng có thể giúp một tay.” Trong lúc lão phu nhân đang nói, Đồng Uyển Thư đã nghe thấy bên kia Tứ phu nhân lên tiếng đáp, bảo rằng có gì cần thì cứ thoải mái nói ra.
Đồng Uyển Thư hiểu rằng gia đình của Tạ Quyến Hòa rất tốt, trong nhà hòa thuận, những mâu thuẫn gia đình không hay như trên mạng hoặc quanh mình thì gần như sẽ không xảy ra ở nhà họ Tạ.
Ra khỏi Cục Dân chính, cô cảm thấy ánh mắt Tạ Quyến Hòa nhìn mình chẳng khác nào như sói như hổ.
Lên xe rồi, Đồng Uyển Thư khẽ nói: “Em vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Tạ Quyến Hòa nghiêng đầu nhìn cô, cười khẽ: “Chuẩn bị gì cơ?”
Đồng Uyển Thư liếc anh một cái, ý bảo tự anh hiểu lấy.
Không biết từ đâu, Tạ Quyến Hòa lấy ra một chiếc hộp nhung.
Đồng Uyển Thư vừa nhìn liền nhận ra, lại là nhẫn sao?
Tạ Quyến Hòa tháo chiếc nhẫn trên tay Đồng Uyển Thư xuống, rồi đeo chiếc nhẫn mới vào ngón tay thon dài của cô: “Nhẫn lúc nhận giấy chứng nhận kết hôn không giống với nhẫn đính hôn.” Đây mới chính là chiếc nhẫn tượng trưng cho việc họ thật sự trở thành vợ chồng. Tạ Quyến Hòa khẽ v**t v* chiếc nhẫn trên ngón áp út của Đồng Uyển Thư, sau đó đưa tay mình ra cho cô.
Đồng Uyển Thư tháo nhẫn của Tạ Quyến Hòa ra, rồi đeo nhẫn mới vào tay anh. Tạ Quyến Hòa nắm chặt tay cô, hai bàn tay đeo nhẫn khẽ đan vào nhau, anh nói: “Bảo bối, chúc mừng chúng ta nhận giấy đăng ký kết hôn.”
Một cảm giác lâng lâng, tê tê lan tỏa trong lòng Đồng Uyển Thư, cô khẽ nói: “Ừ, anh cũng vậy, chúc mừng nhận giấy đăng ký kết hôn nhé?”
“Anh là ai?” Tạ Quyến Hòa nhướng mày hỏi tiếp.
Ờm…
Chẳng lẽ cô lại gọi thẳng là “chồng” sao?
Đồng Uyển Thư đang băn khoăn có nên gọi thẳng hay không, thì giọng trầm ấm của Tạ Quyến Hòa vang lên: “Đồng Đồng, anh cho em thời gian.”
“Ba ngày có đủ không?”
Tạ Quyến Hòa: “Đồng Đồng, khả năng kiềm chế của anh chỉ còn đủ ba ngày thôi.” Giọng anh trầm và khàn khàn.
Đó là sự kiềm chế đến tận cùng.
Thực ra, Đồng Uyển Thư nghĩ hôm nay cũng không phải không thể, chỉ là cô không biết phải nói thế nào với Tạ Quyến Hòa.
Chuyện này, cô chỉ cần hơi tỏ ra mè nheo một chút, anh ấy chẳng phải lúc nào cũng vô sỉ sao?
Vậy mà vào đúng lúc quan trọng, anh lại thật sự hành xử như một quý ông.
Đồng Uyển Thư phồng má lên.
Thôi thì ba ngày sau thì ba ngày sau vậy.
*
Tối hôm nhận giấy chứng nhận kết hôn, cô bị gọi video liên tục.
Chị họ bên nội: “Rắc hoa rắc hoa, chúc mừng chúc mừng bảo bối nhận giấy chứng nhận rồi nha.”
Đồng Uyển Thư xoay xoay chiếc nhẫn mới trên tay, nói: “Chúc mừng em trở thành một tiểu thư đã có chồng à?”
Chị họ bên nội: “Phù, gì vậy, dù có là tiểu thư đã có chồng, Đồng bảo bối của chúng ta vẫn là tiểu thư đẹp nhất thế giới. Tối nay em còn ở nhà à?”
“Không thì sao?” Ôi, Đồng Uyển Thư bĩu môi.
Chị họ bên nộikhông thể tin nổi: “Không giống đâu, hôm nay các em mới nhận giấy chứng nhận mà, anh ấy chẳng làm gì à? Thế thôi sao? Không khoa học tí nào, chẳng giống phong cách của anh ấy chút nào cả! Chị thấy anh ấy kiểu người cả đêm cũng chưa đủ, sẽ ‘hành’ em tới tấp, sao lại để yên thế được?”
Đồng Uyển Thư hơi ngại, nói là mình đã từ chối: “Em chỉ nói tượng trưng thôi mà.” Nào ngờ anh ấy lại hóa ra quý ông đàng hoàng. Trước kia không phải lúc nào cũng “cứng cựa” sao? Vào đúng lúc lại vậy, liệu có phải anh ấy không làm được không nhỉ?
Chị họ bên nội thở dài: “Ôi, chị không biết nói sao nữa, em nghĩ mà xem, cứ làm đi, sao còn ngại ngùng mấy chuyện này chứ. Giờ, ngay lập tức, gọi điện cho anh ấy, nói em muốn, muốn hẹn hò. Chị đảm bảo anh ấy sẽ xuất hiện trước mặt em trong tích tắc, ‘ăn’ em đến tận xương, thỏa mãn mọi yêu cầu của em. Tin chị đi, chị sống hơn em 31 ngày, bảo đảm cho em luôn.”
“……” Đồng Uyển Thư nhất quyết không, chuyện xấu hổ như vậy, nếu cô mà cúi đầu van xin, sau này sẽ bị Tạ Quyến Hòa nắm thóp mất!
Cô chị họ nói huyên thuyên một hồi lâu, thấy Đồng Uyển Thư không trả lời, bèn sốt ruột: “Đồng Đồng bảo bối, em có nghe chị nói gì không vậy?”
“Gì, gì cơ?” Đồng Uyển Thư đang lơ đãng, đầu óc lại mải nghĩ về thân thể của Tạ Quyến Hòa.
Chị họ bên nội nhắc lại: “Đồng bảo bối, chị nói tối nay có lẽ em cũng khó mà ngủ yên, sao không để chị hạ hỏa cho em đi. Dù sao tiệc độc thân của em thì chúng tôi cũng không định mở nữa. Lần trước em có nói đi dự đám cưới trên biển ở Lộc Thành, mấy anh diễn viên nước đều dáng đẹp đúng không? Chị đã hỏi kỹ rồi, họ thuộc cùng một câu lạc bộ, toàn trai mới, sinh viên khoảng 19, 20 tuổi. Em có muốn chị mời họ đến cho em không? Đôi mắt lấp lánh gif.”
“Thôi, em cứ về Lộc Thành đi.” Xa một chút sẽ an toàn hơn. Quy tắc cũ, càng xa càng tốt.
Đồng Uyển Thư suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Thôi, bỏ đi nhé.” Cô cũng không thích tiếp xúc với người lạ, nhất là những cử chỉ thân mật như vậy, hơn nữa nếu Tạ Quyến Hòa biết được, không biết cô sẽ gặp chuyện kinh khủng thế nào.
“Chị hiểu suy nghĩ của em, sợ anh ấy biết đúng không?” Lần đính hôn trước chỉ một ánh mắt thôi, cô đã nhận ra Tạ Quyến Hòa là kiểu đàn ông có sở hữu cực kỳ mạnh, “Yên tâm đi, chị biết anh ấy là người thế nào. Nếu mấy em trai dám đụng đến một sợi tóc của em, thì chắc tương lai mấy em trai sẽ nguy rồi. Chúng ta không chơi gì đâu, chỉ xem họ chơi thế nào thôi, coi mấy em trai khoe cơ bụng cũng không phạm pháp. Không ai phát hiện được đâu. Thế nào? Tối nay đến, mai chị sẽ bao trọn.”
Chỉ xem khoe cơ bụng thôi.
Đồng Uyển Thư hơi có chút động lòng.
Cô chị họ tiếp tục hứng khởi nói: “Chị em đông chứ, không chỉ có hai chị em mình đâu, Fay với mấy đứa khác biết em sắp kết hôn cũng hớn hở lắm, rủ nhau đi đi, đông vui mới vui chứ. Sau này có dịp tốt như vậy cũng hiếm mà.”
Ờm…
Chẳng ra hứng khởi gì đâu, rõ ràng là bọn họ đến để cười nhạo cô kia kìa.
“Xuỵt, đừng nói với bọn họ, em đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi.” Hồi đó cô từng thề thốt với các chị em rằng tuyệt đối không lấy Tạ Quyến Hòa, hoàn toàn không để ý tới kiểu đàn ông già như anh, già quá không được, trai trẻ còn vui hơn. Thế mà chỉ vài tháng, cô không chỉ đính hôn với Tạ Quyến Hòa mà còn sắp cưới nữa, còn mặt mũi nào nữa đây.
Cô chị họ hiểu ngay: “Okok, chị hiểu rồi, vẫn coi như độc thân nhé.”
Sau khi suy nghĩ kỹ, Đồng Uyển Thư nhắn tin cho Tạ Quyến Hòa:
[Ngày mai có lẽ em không thể đi xem phòng cưới với anh được.] Dù tông màu hơi lạnh, không phải kiểu cô thích, nhưng môi trường xung quanh cũng ổn.
[Sao vậy?] Tạ Quyến Hòa vẫn chưa tan làm, đang họp, nhưng trả lời rất nhanh. Nhận được tin nhắn của Đồng Uyển Thư với hai từ “có lẽ, không thể”, anh hơi lo lắng: [Bảo bối, có chuyện gì sao?]
Đồng Uyển Thư thấy Tạ Quyến Hòa gọi cô là “Bảo bối” liền cảm thấy lòng dạ bất an.
Cô im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.
Bà xã: [Em suy nghĩ lâu rồi, vẫn thấy căn nhà anh đang ở thật sự rất ổn. Hơn nữa em còn phải đi công tác.]
Ông chú vô liêm sỉ: [Đi công tác đâu?] Sao bỗng dưng lại phải đi công tác, họ vừa nhận giấy chứng nhận xong mà anh ấy vẫn như một người độc thân, một tuần sau họ còn hẹn chụp ảnh cưới, kịp không đây?
Đồng Uyển Thư lúng túng gõ hai chữ: [Nước Anh.]
Ông chú vô liêm sỉ: [Chuyến bay mấy giờ?]
Bà xã: [Tạ Quyến Hòa, ý anh là gì vậy, giờ đã bắt đầu kiểm tra sao? Hay là sau khi em kết hôn với anh, công việc và cuộc sống riêng của em đều phải bị anh quản lý? Em rất giận GIF.]
Tạ Quyến Hòa mỉm cười. Anh hỏi một câu, đâu có gì mà phải để bụng nhiều vậy, mà biểu cảm giận dỗi cũng dễ thương, y hệt cô.
Ông chú vô liêm sỉ: [Quản em làm gì?] Giống một quả pháo nhỏ vậy, vừa kiêu vừa hợm hĩnh, [Em quên mất thời gian chụp ảnh cưới của chúng ta là khi nào rồi à?] Em đi Anh, thế nào cũng không kịp, phải dời thời gian, anh sẽ sắp xếp lại bên này.
Làm sao có thể quên được chứ.
Đây là một trong những sự kiện quan trọng nhất đời cô cơ mà, nhiếp ảnh gia, stylist, chuyên viên trang trí đã đến nhà cô mấy lần rồi, muốn quên cũng không thể nào quên nổi.
Ông chú vô liêm sỉ: [Chúng ta hẹn lại một thời gian khác đi.] Không để cô bị lịch trình quá dày, người ta sẽ không nghỉ ngơi đủ.
Bà xã: [Không cần đâu, em sẽ cố gắng về kịp.] Cô chỉ xem cơ bụng một ngày ở Lộc Thành thôi, đâu cần nhiều thời gian đến vậy. Hẹn lại lịch, mẹ cô biết, lại bị hỏi đủ thứ, còn phải chọn ngày khác, mẹ cô rất mê chọn ngày tốt.
Ông chú vô liêm sỉ: [Em chắc là không ảnh hưởng đến trạng thái sao?] Cô vốn rất quan tâm đến nhan sắc, anh biết điều đó.
Bà xã: [Đừng xem thường quản lý da của em, cô ấy có thể làm được mà.] Ai cũng có tật xấu, càng lo lắng thì càng biện minh nhiều, [Hay là anh sợ em xấu đi, ảnh hưởng đến chất lượng ảnh cưới hả?]
“……” Tạ Quyến Hòa.
Ông chú vô liêm sỉ: [Anh chỉ sợ em không vui thôi.]
Bà xã: [Chẳng phải anh ghét em xấu sao.]
Tạ Quyến Hòa đưa tay xoa đầu, cười đáp: [Mọi thứ đều nghe em.]
Bà xã: [Nhưng vẫn thấy miễn cưỡng, không vui gif.]
Ờm—
Ông chú vô liêm sỉ: [Bảo bối của anh dù trong trạng thái nào cũng là đẹp nhất, ảnh thành phẩm khỏi chỉnh luôn.]
Cũng tạm ổn.
Đồng Uyển Thư khẽ cong khóe môi.
Đúng là người đàn ông đáng dạy bảo.
Tâm trạng cô vui lên, tin nhắn gửi đi cũng tràn đầy niềm hạnh phúc.
Bà xã: [Con thỏ con đáng yêu gif.]
Tạ Quyến Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, trong đôi mắt sâu thẳm hầu hết là sự chiều chuộng, thật sự vừa yêu say đắm, lại vừa không thể cưỡng lại trước cô nàng kiêu ngạo như con công nhỏ.
Hai người kết thúc trò chuyện, quay lại công việc chính, cuộc họp tiếp tục.
Chị họ bảo bối bên nội: [Thế nào, có đi không? Mong chờ lắm nè gif.]
Công chúa Đồng Đồng trả lại một sticker: [Cô bé vui vẻ kéo vali gif.] Vừa nhắn tin vừa đặt vé máy bay.
Cuộc họp kết thúc gần nửa đêm, Tạ Quyến Hòa hỏi người bên cạnh, Dương Tốc: “Gần đây có lịch trình gì không?”
Dương Tốc báo cáo: “Chủ tịch Tập đoàn Tấn Hạo và thư ký của Khu phát triển kinh tế địa phương mời anh đi thực địa khảo sát nguyên liệu thép của họ, định vào ba ngày sau.” Do các doanh nghiệp địa phương đã mời sếp từ hai tháng trước, nhưng hai tháng qua sếp bận yêu đương, theo đuổi vợ, nên nhiều việc hơi dồn lại, lịch trình chỉ được ấn định mấy ngày trước.
“Đổi thành ngày mai, tối nay chúng ta bay.” Tạ Quyến Hòa nói lạnh lùng.
Dương Tốc rất bất ngờ, chẳng phải trước giờ sếp đều dời lịch đi sao, không sắp xếp gì à?
Hơn nữa, hôm nay sếp mới nhận giấy chứng nhận kết hôn, sao lại đi công tác luôn?
Nhị tiểu thư không oán trách sao?
Dương Tốc lập tức đáp: “Vâng, tôi sẽ đặt ngay chuyến bay đi Lộc Thành.”
Nhắc đến Lộc Thành,
Tạ Quyến Hòa trong vẻ mệt mỏi lại nhuộm chút dịu dàng.
Lộc Thành có thể coi là nơi anh và Đồng Đồng định tình.
Đây là một nơi tốt.
Quả thật không may, không thì anh nhất định phải đưa theo cô nàng kiêu ngạo nhỏ xíu của mình.
Nghĩ tới Đồng Uyển Thư, Tạ Quyến Hòa liếc xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út, ánh mắt sâu thẳm dần dần hiện lên sự dịu dàng, anh mở điện thoại và gọi số của [Bà xã].
Máy tắt nguồn.
Đã khởi hành rồi sao?
Cô tiểu công chúa nhỏ cũng không nhắn cho anh một tin nào.
Chán thật.
Cô công chúa nhỏ bỏ chồng.
Tạ Quyến Hòa cúi đầu nhắn tin cho cô: [Bảo bối, lúc nào hạ cánh thì nhớ báo bình an cho anh nhé.]
*
Ngày hôm sau, bên bờ biển, vài cô gái mặc những bộ đồ tắm gợi cảm.
Những chàng trai trẻ cơ bắp biểu diễn các tiết mục trên biển cho họ xem.
Có người mặc sơ mi trắng để ướt sũng, có người thì c** tr*n hoàn toàn, ai nấy đều tràn đầy hormone tuổi trẻ, khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Lưu Lộ chạm nhẹ vào cánh tay Đồng Uyển Thư: “Thế nào, Đồng bảo, mấy người kia chẳng phải cũng không kém gì đàn ông của cậu sao?”
Đồng Uyển Thư mặc bộ váy dài dây quai trắng, phong cách kín đáo, dịu dàng mà xinh đẹp, giữa đám con gái vẫn nổi bật nhất.
Dù ai cũng có cơ bắp, nhưng cơ bắp của họ lại mỏng, đường nét mờ nhạt, chưa chín chắn, nhìn một cái là biết chẳng thường xuyên rèn luyện sức mạnh.
Có hơi nhàm chán.
Hoàn toàn không thể so được với đường nét cơ bắp của Tạ Quyến Hòa rõ ràng, săn chắc, hơn nữa đường cơ bụng chữ V còn rất sâu.
Nghĩ đến thân hình của Tạ Quyến Hòa, Đồng Uyển Thư bất giác đỏ bừng cả mặt.
Lưu Lộ lại chớp mắt: “Đồng bảo, có muốn thử cảm giác không? Cậu chàng ở giữa kia cũng ổn lắm đó, hơn nữa lại liên tục nhìn cậu, có muốn gọi anh ta từ trên đó xuống không?”
Chị họ Đồng liền vội ngăn: “Tiểu thư Lưu, tôi xin cô đấy. Đừng có làm loạn nữa, chúng ta chỉ nhìn thôi là đủ rồi, cô muốn sờ thì tự đi mà sờ. Lỡ để Tạ Quyến Hòa biết được, chẳng phải hại người hại mình sao?”
Lưu Lộ cười phá lên: “Phụt, Đồng bảo, chẳng lẽ cậu bị ông chú đó nắm thóp rồi à? Trước kia chúng ta có cá cược đấy nhé, cậu thua rồi nhé.”
Đồng Uyển Thư mặt đỏ bừng, chột dạ: “Ai nói mình bị Tạ Quyến Hòa nắm thóp chứ? Rõ ràng là bọn họ còn kém xa anh ấy vạn dặm!”
*
[Quyến Hòa, hình như tôi nhìn thấy vợ anh thì phải. Ở câu lạc bộ bãi biển Nam Á.] Một dòng tin nhắn từ bạn bè gửi xuất hiện trên màn hình điện thoại của Tạ Quyến Hòa.
Luac này, Tạ Quyến Hòa đang đi thị sát nhà máy của Tập đoàn Tấn Hào.
Tạ Quyến Hòa nhíu mày, trả lời, [Vậy chắc cậu nhìn nhầm rồi, vợ tôi đang đi công tác ở Anh.]
Đối phương có chút bực bội, [Cũng phải, xin lỗi vì đã mạo phạm.] Nghĩ lại, anh ta chỉ mới gặp vợ của Tạ Quyến Hòa một lần khi tham dự hôn lễ trên biển, ấn tượng tuy sâu sắc nhưng cũng không dám chắc chắn. Dù sao thì mấy cô gái đã bao trọn cả câu lạc bộ, chơi đùa rất náo nhiệt, trong đó còn có tiểu thư nhà họ Lưu, con gái của Chủ tịch Tập đoàn Tấn Hào, cùng vài cô gái ngoại quốc. Với tính cách cứng nhắc và nghiêm túc giữ quy củ của Tạ Quyến Hòa, chắc chắn anh sẽ không bao giờ để mặc vợ mình chơi bời như vậy.
Cuộc khảo sát dần đi đến hồi kết, trợ lý của Chủ tịch Lưu đang sắp xếp hành trình tối nay, cũng chỉ là ăn uống vui chơi mà thôi.
Tạ Quyến Hòa lạnh nhạt hỏi: “Không biết câu lạc bộ bãi biển Nam Á cách đây bao xa?”
Chủ tịch Lưu cười híp mắt: “Không xa, không xa, hơn ba mươi cây số thôi. Tổng Giám đốc Tạ thật có nhã hứng, tối nay chúng ta có thể qua đó thư giãn một chút.”
Tạ Quyến Hòa thản nhiên đáp: “Chỉ là nghe nói các trò giải trí trên biển ở đó khá nổi tiếng.”
Chủ tịch Lưu đưa tay ra làm động tác mời, rồi bước ra khỏi nhà máy: “Đấy là chỗ mấy cô nhóc ham chơi thôi. Con gái tôi ấy, chẳng chịu lo làm ăn, quanh năm lăn lộn ở mấy chỗ như thế. Haizz, cứ tưởng gửi nó sang Anh mấy năm sẽ nên người hơn, ai ngờ chả học được gì, chỉ giỏi mỗi ăn chơi hưởng lạc.”
Trợ lý liền cười nói: “Chủ tịch Lưu, ngài chưa biết đấy thôi, câu lạc bộ đó toàn trai trẻ cơ bắp vạm vỡ, cô gái nào mà chẳng thích, cũng là chuyện bình thường.”
Các lãnh đạo vừa mở lời, đám người phía sau liền bàn tán rôm rả, hứng thú vô cùng.
Trợ lý cười nhạt: “Giới trẻ bây giờ đúng là biết cách chơi, trò gì cũng có.”
Tạ Quyến Hòa nhã nhặn nói: “Chủ tịch Lưu, trợ lý, thật ngại quá, tối nay tôi có chút việc riêng cần xử lý. Tối mai tôi xin đứng ra mời, để mọi người thoải mái một phen.”
Chủ tịch Lưu cười đáp: “Ngài Tạ từ xa tới là khách quý, sao có thể để ngài tiêu phí được. Thời gian thì không thành vấn đề, tối mai tại Minh Nguyệt Các, tôi xin đứng ra mời, kính chờ ngài Tạ ghé thăm.”
Mọi người khách sáo đôi ba câu rồi mỗi người một ngả. Tạ Quyến Hòa thản nhiên dặn: “Để xe lại cho tôi, các cậu về khách sạn trước đi.”
“???” Đặng Viễn sững sờ.
Đại ca định làm chuyện gì vậy, không mang theo Dương Tốc thì thôi, ngay cả anh ta cũng không cho đi cùng?
*
Một tiếng sau, Tạ Quyến Hòa xuất hiện ở cái gọi là câu lạc bộ bãi biển kia, nơi ấy còn bị bao trọn.
Từ xa, anh đã nhìn thấy con công nhỏ rực rỡ nhất nhà mình. Trước mắt cô là từng thân hình đang lắc lư qua lại, còn cô thì mải mê nhìn đến ngây dại.
Khóe môi Tạ Quyến Hòa khẽ cong, hiện lên một nụ cười khó đoán, cúi đầu nhắn tin: [Bảo bối, đã đến Anh chưa?]
Tin nhắn bất ngờ của Tạ Quyến Hòa khiến Đồng Uyển Thư giật mình run rẩy, đến mức đánh rơi cả điện thoại xuống đất.
Chị họ Đồng lập tức nhặt điện thoại lên, lo lắng hỏi: “Sao thế, sao thế?”
Nhìn thấy khung đối thoại trên màn hình, cô thở phào một hơi: “Đồng Bảo, em làm traia tim bé nhỏ của chị suýt ngất rồi. Chị còn tưởng ông chú nhà em đến tận nơi bắt gian, hóa ra chỉ là một tin nhắn thôi, có gì ghê gớm đâu.”
Chị họ Đồng đưa điện thoại lại cho Đồng Uyển Thư: “Em cứ tùy tiện nhắn một câu qua loa là được, anh ta cũng có biết đâu.”
Fay xen vào: “Sara, các cậu còn chưa kết hôn mà anh ta đã hạn chế tự do thế này, lại còn kiểm tra, sau này cưới rồi thì chẳng phải cậu không được phép ra ngoài luôn à? Đúng là ông già lắm chuyện.”
Làm sai rồi, nói dối rồi, thì càng thấy chột dạ!
Giờ phút này trong lòng Đồng Uyển Thư hoảng loạn cực độ, hoàn toàn không nghe lọt mấy lời trêu chọc của bạn bè.
Cô cắn môi, cố gắng giữ lý trí. May mắn là cô vốn lanh trí, đã sớm chuẩn bị, nhờ bạn học gửi cho mình tấm ảnh khách sạn ở Anh mà cô thường lưu trú, [Vừa mới tới khách sạn, nhân viên porter đang giúp mang hành lý. Nháy mắt gif.] Tin nhắn kèm theo một ảnh chụp màn hình khách sạn bên Anh.
Cô lại tiếp tục nhắn: [Hì hì, lát nữa còn phải đi họp với các nhà thiết kế trang sức. Bọn họ có thể từ khắp các thành phố trong nước vươn ra đối mặt với cả thế giới, thật sự không dễ dàng. So với các nhà thiết kế bản địa thì vẫn còn kém một chút, đội của chúng em cần phải tiếp tục cố gắng. Cố gắng gif.]
Người mà trong lòng đã chột dạ thì càng hoảng, hoảng lên thì viện đủ cớ.
Cớ thì loạn xạ, lời thì lộn xộn, chẳng đâu vào đâu.
Tạ Quyến Hòa với dáng người cao thẳng, chỉ lặng lẽ đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn con công nhỏ của mình đang cúi đầu gõ tin nhắn, hết tìm lý do lại bịa chuyện.
Anh khẽ mỉm cười, cúi đầu trả lời cô: [Thế à? Vậy cơ bụng của nhân viên hành lý có đẹp không?]
“??????”
Cái… cái gì vậy, Tạ Quyến Hòa có ý gì chứ???
Đồng Uyển Thư hoảng loạn cực độ, đôi mắt đẹp run rẩy, vội vàng đảo quanh tìm kiếm.
Ở nơi tận cùng tầm mắt, Tạ Quyến Hòa lặng lẽ đứng cách đó không xa, thân hình cao lớn hiên ngang, toát lên vẻ kiêu quý, tao nhã, đủ sự trầm ổn, kiềm chế, và khí thế áp đảo người khác.
Cũng đủ để đòi mạng rồi.
Đồng Uyển Thư đã chẳng còn khả năng kiểm soát biểu cảm!
Aaaaaaaaaaaaaaa——
Điên mất rồi, cứu mạng với!
Giờ mà chạy trốn liệu còn kịp không?
Cô còn đường sống nào nữa không đây???
[Tác giả có đôi lời:
Hahaha hahahah —— Đồng Đồng xong đời rồi, phải ngoan ngoãn mà tiếp nhận hình phạt nhé. Giả vờ độc thân lại còn bị bắt quả tang, thảm, quá thảm.]