Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 26

Chương 26 – Thôi, đủ rồi.

Edit & beta: Cún

Đồng Uyển Thư run rẩy nhìn Tạ Quyến Hòa đưa điện thoại lên tai, dưới ánh mắt chăm chú của anh, điện thoại cô vang lên.

“Bảo bối, là anh qua chỗ em, hay em qua chỗ anh đây?” Giọng nói trầm thấp của anh vương chút ý cười nhạt, dường như chẳng hề tức giận, thậm chí còn rất thân thiện.

Nhưng Đồng Uyển Thư nghe mà phát sợ, sắp khóc đến nơi: “Có… có khác gì nhau sao?”

Tạ Quyến Hòa cất giọng nhạt mà trầm, “Ừ, có chứ. Anh qua đó thì em mất hết thể diện.” Ngừng lại một chút, “Còn em tự qua đây, ít nhiều vẫn giữ được chút mặt mũi.”

“Vậy thì anh tránh xa ra một chút.” Nhân lúc mấy chị em đang chơi vui vẻ, ngay cả người chị họ bên nội giỏi nhất trong việc canh chừng cũng không để ý, cô có thể lặng lẽ rời đi.

Đôi mắt sâu thẳm như biển của Tạ Quyến Hòa gắt gao dán chặt lấy Đồng Uyển Thư, dù cách một khoảng không xa, cô vẫn cảm nhận rõ ràng ánh mắt ấy đang nói, ’em đang mặc cả với anh đấy à?’.

Người đã làm sai thì nào dám có tư cách hùng hồn đưa ra điều kiện.

Đồng Uyển Thư nuốt khan một ngụm nước bọt.

Thế nhưng, cái gọi là thể diện, cuối cùng cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Rốt cuộc thì, ngay trước bao ánh mắt, cô vẫn phải lên xe của Tạ Quyến Hòa. Không cần nghĩ cũng biết, mấy chị em đều rõ cô đã bị Tạ Quyến Hòa nắm thóp.

Những lời mạnh miệng ban đầu, cuối cùng chẳng còn giá trị.

Thật sự là quá mất mặt.

Đồng Uyển Thư cúi gằm đầu, gửi một tin nhắn vào nhóm chị em: [Ai dám đi theo để nhìn lén thì tuyệt giao. Quyết tâm đã định, tuyệt đối không quay đầu lại .gif]

Đám chị em im lặng như tờ.

Đồng Uyển Thư thở phào một hơi, trong lòng thật sự muốn nói cảm ơn.

Tạ Quyến Hòa đích thân đến khách sạn của Club lấy hành lý cho cô.

Anh còn giúp cô thu dọn, từng món quần áo một được gấp lại ngay ngắn, trông cứ như người từng đi lính vậy.

Bốn chữ “ôn văn nhã nhặn” vốn chẳng hề dính dáng chút nào đến Tạ Quyến Hòa, nhưng vào khoảnh khắc này, lại thật sự có chút dáng vẻ như thế.

Hôm nay trang phục của anh không quá trầm, áo sơ mi xám nhạt phối cùng quần tây xám đậm. Đôi chân dài thẳng tắp càng thêm nổi bật, những ưu thế trên người anh được bộ đồ này phát huy triệt để. Cơ bắp trên cẳng tay rắn chắc mà cân đối, các khớp xương rõ ràng, thon dài, từng động tác bận rộn vì cô đều gọn gàng, trật tự.

Anh thỉnh thoảng còn quay đầu lại, dịu giọng hỏi cô xem có thứ gì cần mang đi, thứ gì không cần.

Cảm giác chồng người ta này là sao vậy chứ.

Càng như thế, Đồng Uyển Thư càng hoảng loạn, càng chột dạ, thậm chí trong lòng còn dấy lên chút áy náy, dù sao hai người họ vừa mới đăng ký kết hôn, cô thật sự không nên như vậy.

Đồng Uyển Thư khẽ thở dài, nếu Tạ Quyến Hòa chịu mắng cô đôi câu, nổi nóng, hay lạnh mặt thì có lẽ còn dễ chịu hơn một chút. Ít nhất thì như thế cô sẽ không thấy quá áy náy, thậm chí còn có thể mạnh miệng mà giận dỗi với anh, ví dụ như, ‘anh hung dữ với em, anh hung dữ với em, mới nhận giấy đăng ký kết hôn xong mà đã hung dữ với em rồi, những lời anh nói trước khi kết hôn đều là lừa em đúng không? Quả nhiên đàn ông đều như nhau, có được rồi thì chẳng còn biết trân trọng nữa.’ Cô thậm chí còn có thể đỏ hoe mắt, tỏ ra đáng thương tội nghiệp.

Tóm lại, cô có thừa cách để khiến anh phải mềm lòng, nhận sai.

Thế nhưng, người đàn ông này rõ ràng lại chẳng chịu đi theo kịch bản của cô.

Thu dọn xong hành lý, anh nắm tay cô bước vào thang máy, chăm sóc chu toàn từng chút.

Khi đến khách sạn anh đã đặt, trời cũng vừa chạng vạng tối. Xuống xe, anh đưa chìa khóa cho nhân viên gác cửa, rồi lại đưa tay ra, dắt cô xuống xe.

Đồng Uyển Thư vẫn luôn chìm trong trạng thái đầy tội lỗi, thậm chí còn hoài nghi rằng Tạ Quyến Hòa đang chờ cô chủ động thừa nhận sai lầm.

Nhận lỗi?

Không, tuyệt đối không.

Cô đâu có sai.

Cô chỉ xem một buổi trình diễn kiểu như show người mẫu nam, trước khi ở bên anh thôi. Ở Anh, cô vẫn thường cùng bạn học và mấy cộng sự thiết kế trong studio đi xem, chẳng có gì là vấn đề, cô cũng chẳng làm gì sai cả.

Rõ ràng là anh làm quá lên.

Nếu bây giờ chịu nhận lỗi, chẳng khác nào hôn nhân này cô mất luôn địa vị, cô phải bảo vệ quyền lên tiếng của mình sau khi kết hôn.

Thang máy đi lên, cho đến khi dừng lại ở tầng cao nhất của khách sạn thương mại, phòng tổng thống hạng hành chính.

Trong căn phòng rộng lớn ấy, ngoài cô và Tạ Quyến Hòa, hoàn toàn trống trải, chẳng có một bóng người nào khác.

Ngay cả Đặng Viễn và Dương Tốc, những người luôn theo sát bên Tạ Quyến Hòa, cũng không có mặt sao?

Đồng Uyển Thư thoáng hoảng, vốn dĩ cô còn nghĩ nếu có người khác ở đây, Tạ Quyến Hòa sẽ không đến mức chẳng chừa cho cô chút thể diện nào.

Tạ Quyến Hòa xách hành lý của cô bước thẳng vào phòng ngủ chính.

Đôi mắt đẹp cùng đôi môi của Đồng Uyển Thư khẽ run rẩy, “Anh để ở đâu vậy?”

Tạ Quyến Hòa quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa ý cười mơ hồ, dáng vẻ như thể cố ý hỏi lại: “Em nói xem, Tạ phu nhân. Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ còn có đạo lý phải ngủ riêng phòng sao?” Anh khẽ nâng tay, để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út, rõ ràng thể hiện thân phận của mình.

Không hề có.

Cô cũng đâu có nói muốn ngủ riêng, chỉ thuận miệng hỏi một câu, làm bộ làm tịch chút thôi.

Chỉ là rõ ràng người nào đó đang cười, mà sống lưng Đồng Uyển Thư lại bất giác lạnh toát, là sao chứ.

Dù sao thì, ngay cả ngày lãnh chứng, khi Tạ Quyến Hòa gọi cô “Đồng Đồng, bảo bối, em yêu” cũng chưa từng nghiêm trang, rành mạch đến thế.

Vậy mà bây giờ, ba chữ “Tạ phu nhân” lại được anh nhấn mạnh từng chữ một, nặng nề như khắc vào tim.

Cô đã nói rồi, sao Tạ Quyến Hòa có thể mang gương mặt ôn hòa nhã nhặn được chứ. Cô từng thấy rõ bộ dạng mất thể diện nhất của anh, đôi mắt sâu thẳm ngập tràn d*c v*ng, hoàn toàn bị h*m m**n chi phối, chẳng còn chút cao quý tự kiềm chế thường ngày, những lời anh ghé sát tai cô thốt ra thì vừa thô ráp vừa đầy khát khao.

Khi đó, chính cô còn dạy dỗ, uốn nắn anh phải làm một người đàn ông văn minh. Thế mà thoắt một cái, sao lại thành cô rơi vào thế hạ phong thế này.

“Vào tắm đi.” Giọng nói trầm thấp của Tạ Quyến Hòa từ phòng ngủ vọng ra.

Anh đang ra lệnh cho cô.

Đồng Uyển Thư hậm hực bước vào.

Ngay trước mắt anh, cô kéo vali ra.

Chẳng có gì cần che giấu, vì hành lý này vốn là do chính anh thu xếp.

Cô từ trong lấy ra một chiếc váy ngủ bằng vải cotton thuần.

Thế nhưng, Tạ Quyến Hòa lại lôi ra một bộ khác, một chiếc váy ngủ lụa mỏng màu trắng ngọc trai, nằm gọn trong tay anh.

Bộ váy ấy vốn chuẩn bị cho buổi tiệc pyjama.

Mà tiệc pyjama của chị em thì làm gì có đàn ông nào trong sáng ở đó.

Cô vốn chẳng định mặc gợi cảm đến thế, chỉ để sẵn trong vali, phòng khi các chị em khác ăn mặc quá quyến rũ, cô không thể để mình thua kém.

Sao anh lại lôi ra đúng cái váy đó chứ.

Mà cũng phải thôi, hành lý đều do anh sắp xếp.

“Không được mặc à?” Tạ Quyến Hòa cầm trên tay chiếc váy ngủ gợi cảm của cô, ngón tay khẽ v**t v* lớp vải mềm mại, rồi ngẩng mắt bắt gặp vẻ ngượng ngùng khó xử của Tồng Vãn Thư. “Hay là không thể để chồng nhìn thấy?”

Đôi mắt sâu thẳm như vực của anh ngập tràn sức mê hoặc khiến tim người run rẩy.

Hai má Đồng Uyển Thư đỏ bừng, cô giật lấy chiếc váy ngủ mỏng tang từ tay anh, rồi như chạy trốn mà lao vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, hương hoa hồng khô mà cô yêu thích đã được thắp lên.

Không có hương French layering mà cô hay dùng, trong mùi thơm thanh nhã, nồng nàn của hoa hồng khô lại thêm vào một chút hương gỗ được điều chế từ diên vĩ Florence.

Hai mùi hương hòa quyện, mang lại cảm giác tao nhã, nhẹ nhàng, hơi ngọt và đầy vẻ cao quý.

Tạ Quyến Hòa quả thật đã ghi nhớ lời cô nói trước đây, còn khá biết cách chọn hương nữa.

Trong bồn tắm đã chuẩn bị sẵn nước cùng những cánh hoa hồng tươi.

Tạ Quyến Hòa cũng xem như chu đáo, vốn tưởng sẽ chiến tranh lạnh, nhưng cô đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, nếu anh dám chiến tranh lạnh với cô, thì cô cũng dám ly hôn với anh.

Tâm trạng u ám của Đồng Uyển Thư vừa rồi cũng đã khá hơn nhiều.

Như vậy, trong lòng cô lại dấy lên thêm chút áy náy.
Thôi, cùng lắm thì, tối nay để anh thoải mái một chút?

Không, cô tuyệt đối không muốn làm vừa lòng đàn ông.

Trong lòng nghĩ vậy thôi, nhưng tay cô lại rất thành thật, chọn trong ngăn để đồ lót của anh một chiếc q**n l*t gợi cảm cùng tông màu với bộ đồ ngủ.

Sau khi tắm xong, cô còn trang điểm kiểu “đẹp tựa sen vừa hé nở” rồi bôi kem dưỡng da lên người hai lần, cho đến khi bản thân cảm thấy hài lòng.

Đồng Uyển Thư trước tiên thò cái đầu nhỏ ra khỏi phòng tắm, sau đó mới bước cả người ra ngoài.

Ngay lúc cô đi ra, Tạ Quyến Hòa cũng đẩy cửa phòng ngủ bước vào.

Anh vừa tắm xong, trên người và eo chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm lỏng lẻo.

Tạ Quyến Hòa đóng cửa phòng, cúi đầu, hờ hững nhưng tự nhiên tháo chiếc khăn tắm xuống, ném lên chiếc ghế bên cạnh.

Trên người anh chỉ còn một chiếc q**n l*t boxer, phần giữa căng lên rõ ràng, vô cùng bắt mắt.

Đồng Uyển Thư muốn nhìn, lại không dám nhìn quá lâu, nhưng cũng chẳng thể rời mắt.

Tạ Quyến Hòa vừa tắm xong, chưa lau khô, trên cơ thể vẫn còn vương những giọt nước, nửa khô nửa ướt. Các khối cơ bắp rắn chắc, cơ bụng từng múi đều đặn, rõ ràng, đường cơ nhân ngư hình tam giác ngược cũng hiện lên rõ mồn một.

Đồng Uyển Thư nhìn mà vừa run sợ vừa hoảng loạn, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong mấy ngày lênh đênh trên biển, không phải cô chưa từng thấy cơ thể anh, những cử chỉ thân mật cũng đã có nhiều, nhưng Tạ Quyến Hòa chưa bao giờ phơi bày trọn vẹn như lúc này.

Anh cứ thế thản nhiên tiến lại gần, dừng ngay trước mặt cô. Ở khoảng cách gần, sức ép về thị giác càng mạnh mẽ hơn.

“Bảo bối, có đẹp không?”

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp, như một tiếng vọng từ tận cùng tuyệt cảnh, nhuốm đầy mê hoặc, khiến người ta hưng phấn, muốn đuổi theo.

Anh nắm lấy một bàn tay của Đồng Uyển Thư, đặt lên ngực mình. Ngón tay cô dưới sự dẫn dắt của Tạ Quyến Hòa, lướt theo từng đường cơ rắn rõ, chậm rãi đi xuống từng chút một. Ánh mắt anh như bốc lửa, nóng rực, giọng khàn trầm: “Thích không?”

Cả người Đồng Uyển Thư tê dại, cô nuốt khan một ngụm nước bọt: “Ừm.” Đẹp lắm.

Trái tim cô co thắt từng nhịp, run rẩy liên hồi.

Chữ “ừm” ấy mang theo cả cảm giác tê dại, lẫn khao khát khó nói nên lời.

Ngón tay cô, dưới sự dẫn dắt của Tạ Quyến Hòa, dần trở nên táo bạo hơn. Cơ bắp và đường gân trên thân anh khẽ co rút, chiếc khăn tắm quấn quanh người cũng từ từ trượt xuống. Làn da trắng ngần lạnh mịn của cô nổi bật dưới ánh sáng, quyến rũ đến chói mắt. Chiếc váy ngủ kiểu yếm vòng cổ chẳng thể che giấu được vóc dáng kiêu hãnh, phần váy chỉ vừa đủ phủ ngang bắp đùi. Đôi chân thon dài, thẳng tắp, không hề báo trước mà đã rơi trọn vào đôi mắt sâu thẳm như biển cả của Tạ Quyến Hòa.

Ánh mắt anh trầm xuống, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Đồng Uyển Thư, vừa cắn nhẹ vừa ma sát, không còn chút dịu dàng nào nữa.

Như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng, phần bụng rắn chắc của anh áp chặt vào bụng dưới của cô.

Đôi mắt sáng của Đồng Uyển Thư khẽ dao động, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ.

Anh sẽ không hỏi gì sao?

Không truy cứu chuyện xảy ra hôm nay?

Anh tha cho cô rồi ư?

Một cơn đau âm ỉ từ môi truyền đến, Đồng Uyển Thư mới giật mình hoàn hồn.

Giọng khàn khàn của Tạ Quyến Hòa vang lên trong khoảng trống ngắt quãng giữa nụ hôn, anh cắn mài lên môi cô: “Tạ phu nhân, lúc này mà còn phân tâm, chồng em lại khiến em chẳng có hứng thú sao?”

Nói rồi, anh nắm lấy đôi bàn tay mềm nhũn của Đồng Uyển Thư, treo lên cổ mình.

Cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng, cả người đã bị anh bế lên.
Khi hai thân thể hòa vào nhau, chiếc giường khẽ lún xuống.

Trong những nụ hôn biến hóa tư thế, người đàn ông dường như phát hiện ra điều gì mới lạ kinh ngạc, ánh mắt sâu thẳm nóng rực gắt gao dán chặt vào hõm eo cô.

Đầu ngón tay anh khẽ v**t v* nốt ruồi đỏ hồng trên làn da nõn nà nơi thắt eo của Đồng Uyển Thư.

Ưm—

Cảm giác tê dại xen lẫn chút nhói nhẹ khiến Đồng Uyển Thư bị hành hạ đến mức gần như không chịu nổi.

Tạ Quyến Hòa thì lại vô cùng hứng khởi, cúi xuống khẽ hôn đầy dịu dàng lên nốt ruồi đỏ hồng nơi hõm eo của cô.

Sau đó, anh lại tiếp tục dùng đầu lưỡi l**m mơn man quanh nốt ruồi đỏ ấy, tới lui không ngừng.

Ưm—

Quá mức giày vò người ta rồi.

Đồng Uyển Thư nằm sấp trên giường, thân thể theo tiết tấu của anh mà run rẩy, làn da mỏng manh ma sát trên ga giường mềm mại, cảm giác ẩm ướt và tê dại như muôn vàn mũi kim li ti lan khắp toàn thân.

Khoảnh khắc ấy, cô thật sự nghĩ Tạ Quyến Hòa như một con thú hoang khó lòng thuần phục.

Cô chợt hiểu ra người đàn ông này vốn cố tình hành hạ cô. Chuyện xảy ra ban ngày, cô tưởng đã được bỏ qua, nhưng thực ra chưa từng.

Đồng Uyển Thư gần như bị dày vò đến phát điên, trong lòng chỉ muốn cầu xin, thừa nhận mình sai.

Thế nhưng anh lại không cho cô cơ hội. Ngay khi đôi môi đỏ mọng của cô vừa hé mở, lời xin lỗi chưa kịp thốt ra đã bị anh chặn lại, vùi sâu trong nụ hôn quấn quýt nồng nhiệt.

Anh đã quyết tâm trêu đùa, cố ý giày vò cô, rồi ghé sát tai thì thầm với giọng trầm khàn: “Có muốn không?”

“Ừm.” Muốn, đến mức cả cơ thể như sắp nổ tung.

“Bảo bối…”, những ngón tay thô ráp của Tạ Quyến Hòa khẽ v**t v* gò má ửng hồng vì khát khao của cô, giọng anh trầm thấp bên tai, “Thân thể của anh so với đám đàn ông tr*n tr** ngoài kia thì thế nào?”

Đồng Uyển Thư khựng lại một chút.

Ánh mắt Tạ Quyến Hòa thoáng tối sầm, sâu thẳm vô tận, anh cắn nhẹ lên cổ cô: “Em do dự sao? Là cơ thể anh không đủ mạnh mẽ, không đủ hấp dẫn em ư?”

“Ưm…” Đồng Uyển Thư vội vàng đáp, “Mạnh, anh là mạnh nhất.” Mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Chỉ mong mau mau đến phần chính, đừng hành hạ cô nữa.

Đôi chân cô không kìm được mà cọ sát, khẽ chạm vào đầu gối đang chống trên giường của anh, như một cách ngầm bày tỏ.

Tạ Quyến Hòa giữ lấy đầu Đồng Uyển Thư, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình. Ánh mắt anh khóa chặt lấy đôi con ngươi mờ sương của cô: “Vậy bảo bối của anh, sao còn dán mắt nhìn chằm chằm, xem ra còn rất hứng thú?” Một đám đàn ông dám phô trương trước mặt vợ anh.

“Không, em chỉ… chỉ thoáng nhìn một cái, trong đầu nghĩ đến đều là anh.” Ưm… xin anh đừng giày vò nữa.

“Thật sao?” Giọng anh trầm xuống, “Bọn họ có thế này, thế này rồi thế này để quyến rũ em không?”

Anh lại dẫn dắt bàn tay cô, từ cơ ngực vững chắc, lần xuống từng múi bụng rắn chắc, rồi men theo đường cơ nhân ngư và tiếp tục đi xuống vùng cấm kỵ.

Ngón tay và cả cơ thể Đồng Uyển Thư đều run rẩy, ngay khi chạm tới ranh giới, anh bỗng dừng lại, rồi lại giữ chặt hai tay cô đưa cao quá đầu, bắt đầu một vòng tra tấn mới bằng những nụ hôn dồn dập.

“Ưm… không có.” Cô vội vàng lắc đầu, thở gấp.

Cô không cần những điều mơ hồ vô định như thế, cô đã là người trưởng thành rồi.

“Vậy… Tạ phu nhân thấy rất tiếc nuối sao?” Giọng anh trầm xuống.

Tiếc nuối cái quỷ gì chứ! Cô chỉ xem một màn biểu diễn của mấy người đàn ông thôi mà!

Chẳng qua cũng chỉ là thỏa cái tò mò!

Đồng Uyển Thư bực dọc, bật khóc mà giọng lại pha lẫn làm nũng, mềm mại: “Không tiếc, một chút cũng không! Tạ Quyến Hòa… em muốn rồi.”

Vẻ kiều diễm lại đầy mê hoặc, đôi mắt long lanh nước khẽ lay động, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần với từng thần sắc, từng biểu cảm đều như khơi gợi lòng người.

Ánh mắt Tạ Quyến Hòa sâu thẳm như vực, những ngón tay thon dài từ từ lướt xuống, khẽ chạm từng chút một lên làn da mịn màng của cô, hướng về nơi linh thiêng nhất.

Ngón tay anh không hề mềm mại như người khác, dấu vân tay sâu và thô ráp, lướt qua khiến cô run rẩy đến nghẹt thở.

Ưm—

Nơi linh thiêng nhất của Đồng Uyển Thư khẽ co lại, kéo theo cả cơ thể run lên theo.

Anh khẽ vén mở cánh cửa bí mật ấy, từng chút một chiếm lấy, nhưng rồi lại chỉ dừng lại ở đó, không tiến thêm.

Ưm—

Càng bị treo lơ lửng như vậy, Đồng Uyển Thư càng bứt rứt, như có ngàn vạn con kiến bò trong lòng, hư ảo đến mơ màng.

Tựa như đang bước đi giữa màn mưa khói phương Nam, cả người cùng lớp vải mỏng manh trên cơ thể đều bị thấm ướt.

Chỉ dừng lại để “giải thèm” như thế này, còn hơn chẳng có gì.

Nhưng cô lại khao khát tiến xa hơn.

Vậy mà anh vẫn cố tình không chịu tiếp tục.

Cô quấn chặt lấy cánh tay anh, vừa sợ anh rời đi, vừa mong anh đổi sang cách khác.

Đôi môi đỏ hồng khẽ mở khẽ khép, tựa như đang thì thầm van nài.

Ánh mắt Tạ Quyến Hòa càng trở nên sâu tối, anh cúi đầu hôn xuống nơi mềm yếu nhất của cô.

Sự giày vò thực sự từ đó mới bắt đầu.

Mười ngón tay Đồng Uyển Thư cắm chặt vào bờ vai rắn chắc của anh, cắn môi nức nở: “Ưm… đủ rồi… em không cần như thế… quá dày vò rồi…”

Điều cô muốn là sự thật sự, là trực tiếp, rõ ràng.

Thế nhưng, người đàn ông kia lại như chẳng nghe thấy lời cầu khẩn, vẫn cố tình khiến cô chẳng thể nào dễ chịu.

Tối nay, Đồng Uyển Thư hoàn toàn mất kiểm soát. Dưới sự dẫn dắt từng bước của Tạ Quyến Hòa, cô dần trở thành tù nhân của khát vọng, từng chút cảm xúc đều bị anh nắm trong tay.

Cô sớm đã biết, có ngày mình sẽ vấp ngã thảm hại ở phương diện này.

Cuối cùng, sau những trò dày vò đầy hành hạ, anh dừng lại. Trên đôi môi mỏng vẫn còn vương sợi bạc mơ hồ, khóe môi cong lên nụ cười mang theo ẩn ý.

Đồng Uyển Thư xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống đất, hai bàn tay vội che lấy gò má nóng rực.

Nhưng Tạ Quyến Hòa lại kéo tay cô xuống, giữ chặt, rồi tiếp tục hỏi, đôi môi mỏng vẫn còn vương nét ẩm ướt kia.

Ưm—

Sao anh có thể tiếp tục hôn cô như thế chứ!

Đồng Uyển Thư ngây dại, cả người cứng đờ.

Tạ Quyến Hòa khẽ cười: “Hương vị của chính em… chẳng lẽ không ngon sao?”

Trong mắt anh, đó là vị ngọt ngào, mê hoặc, y như con người cô, vừa ngon lành vừa quyến rũ khó cưỡng.

“!!!”

Dưới những nụ hôn vừa quấn quýt vừa dịu dàng, Đồng Uyển Thư ngỡ rằng rốt cuộc cũng đến lúc thật sự bắt đầu.

Nào ngờ Tạ Quyến Hòa chỉ khẽ cong môi cười, buông ra ba chữ, lại còn nhéo nhẹ má cô: “Mèo con tham ăn.”

Giống hệt chú mèo lén l**m vụng rồi còn làm bộ đáng thương.

Nói xong, anh lại ung dung rút lui.

Đồng Uyển Thư tức nghẹn đến đỏ bừng mặt, vơ lấy chiếc gối bên cạnh, ném mạnh về phía tấm lưng đã bị cô cào xước.

“Tạ Quyến Hòa, anh là đồ khốn!”

Đến lúc này cô mới hiểu, từ đầu đến cuối anh chưa từng có ý định tiếp tục. Tất cả chỉ là cố tình hành hạ, bắt cô hết lần này đến lần khác phải mất mặt.

“A a a a ——!”

Tiếng hét phẫn nộ vang vọng, mang theo bao uất ức và xấu hổ, như muốn nổ tung cả gian phòng.

Tối nay anh rốt cuộc làm thế nào mà khống chế nổi bản thân?

Rõ ràng anh cũng khao khát đến cùng cực, cơ thể nóng bỏng như muốn thiêu chảy nàng, vòng tay ôm siết đến mức tựa hồ sắp xuyên qua làn da mỏng manh.

“Ưm… lão đàn ông, có phải anh không được phải không?” Cô oán thầm, giọng lạc đi vì bức bối. “Đã thế này rồi còn nhịn… Ưm— thịt ngon ngay trước miệng lại không cho ăn, anh muốn em phát điên à! Anh mà không được thì chính là lừa cưới, em hoàn toàn có quyền xin hủy đăng ký kết hôn! Em—”

Tiếng cãi vã tức giận chợt cắt ngang khi chốt cửa phòng tắm khẽ xoay.

Đồng Uyển Thư im bặt, đôi mắt tròn xoe.

Tạ Quyến Hòa bước ra, toàn thân vương hơi nước, từng giọt nước lăn dài trên cơ bắp rắn chắc, phô bày không sót.

Đến mức này rồi, bảo là “không được” thì ai tin?

Nếu thật sự tiến vào món chính, nhớ lời đường tỷ từng nói, e là nàng chẳng thể nào chịu nổi.

Đồng Uyển Thư nhìn đến ngẩn người, mắt run run, tim đập loạn, không biết nên che mặt hay che thân.

Tạ Quyến Hòa hơi nghiêng đầu, đôi mắt trầm như vực sâu khóa chặt lấy cô, giọng nói khàn nặng: “Bảo bối, vừa rồi trừng phạt còn chưa đủ sao? Muốn tiếp tục?”

Nói xong, anh đã từng bước áp sát, bóng hình cao lớn như muốn nuốt trọn cô.

A!

Dưới sự k*ch th*ch thị giác mạnh mẽ như thế, Đồng Uyển Thư hoảng hốt kêu lên rồi vội vàng chui vào trong chăn mỏng.

Quả nhiên!

Cô biết ngay là cố ý mà!

Cô đã nói rồi, với sự hiểu biết của mình về lão đàn ông này, sao có thể chẳng làm gì mà lại dễ dàng tha cho cô được!

“Anh đúng là không được, chính là không được.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Uyển Thư đỏ bừng, nhưng quý ở chỗ là vẫn cứng miệng. Giọng nói không dám lớn tiếng như vừa rồi, chỉ lí nhí lẩm bẩm suốt một lúc lâu.

Đáp lại cô chỉ có tiếng nước ào ào trong phòng tắm.
Tạ Quyến Hòa cúi đầu nhìn thân thể mình đang kiêu hãnh đến mức đau nhức, dưới dòng nước ấm áp xối xuống, lưng ê ẩm từng đợt, dần dần mới dịu lại.

*

Tạ Quyến Hòa tắm xong bước ra, cô gái vừa rồi còn gào thét ầm ĩ trên giường giờ đã ngủ say.

Ngoan ngoãn, yên lặng, bình an.

Tạ Quyến Hòa khẽ chạm vào hàng mi cong cong như chiếc quạt nhỏ của cô, lại khẽ chạm vào chóp mũi thanh tú, rồi dừng lại nơi đôi môi hơi sưng đỏ, cuối cùng nhẹ nhàng véo lấy đôi má mềm mại của cô.

Thật đẹp, chỗ nào cũng đẹp.

Ánh mắt Tạ Quyến Hòa dịu dàng, chợt nhớ đến nốt ruồi hồng nơi hõm eo của cô.

Đêm nay anh đã vô số lần để lại dấu ấn trên đó.

Chỉ thuộc về anh.

Cô gái nhỏ ấy, dù ở đâu cũng đều là con công bé bỏng vừa bướng bỉnh vừa kiêu ngạo.

Một con công kiêu hãnh như vậy, lại khiến anh ngày đêm nhớ nhung, chiếm trọn cả trái tim.

Trước đây anh quả thật đã đánh giá quá cao bản thân mình.

Chỉ là, con công nhỏ này một khi hoang dại thì cũng thật khó thuần phục.

Tạ Quyến Hòa khẽ thở dài, có chút nhức đầu.

Con công nhỏ đang say ngủ bĩu môi, lẩm bẩm điều gì đó, anh ghé sát lại nghe, “Tạ Quyến Hòa, đồ khốn, anh bắt nạt người ta, anh không được, em đã cầu xin anh như thế rồi mà anh vẫn không chịu, sau này đừng hòng lên giường em nữa.”

Không một câu nào dễ nghe.

Tạ Quyến Hòa khẽ cười, ôm Đồng Uyển Thư trong mộng vào lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, rồi thì thầm bên tai: “Ừ, không chỉ lên giường em, mà còn phải có được cả con người em.”

[Tác giả có đôi lời:

Đến rồi đến rồi, kiểu như thế này há há, đối với Đồng Đồng mà nói chẳng phải cũng là một sự trừng phạt to lớn sao.]

Bình Luận (0)
Comment