Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 37

Chương 37: Biện pháp cũng chưa chắc đã an toàn.

Edit & beta: Cún

Đồng Uyển Thư không hiểu ý của câu nói đó từ Tạ Quyến Hòa.

Nó có liên quan gì đến bức ảnh này chứ?

Tạ Quyến Hòa khẽ bóp tay cô: “Em còn nhớ lúc đó em thay ai nhảy điệu múa đó không?”

Đồng Uyển Thư ngẫm nghĩ một lúc.

Trần Diên?

Không trách được cô cảm thấy cái tên Trần Diên nghe có phần quen thuộc, lúc vào sân khấu, cô cầm bảng tên của Trần Diên.

“Vậy thì những bức ảnh này có liên quan gì?” Hai chuyện này có thể liên kết với nhau sao? “Chẳng lẽ ai đó đã nhầm tưởng em là Trần Viên à?” Cũng không thể nói là “nhầm”, vốn dĩ cô là người thay Trần Viên biểu diễn, mà cả hai đều đeo mạng che mặt, nhận không ra cũng là chuyện bình thường.

Tạ Quyến Hòa gật đầu, mỉm cười dịu dàng: “Vợ anh đúng là thông minh. Ai bảo vợ anh xinh quá, anh không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Có những người cố ý quan sát tỉ mỉ, nên bức ảnh này mới ra đời.”

Đồng Uyển Thư khẽ cong môi, lẩm bẩm nhỏ: “Chẳng phải cũng vì anh thấy sắc khởi tâm mà ra chuyện này sao.”

Tạ Quyến Hòa chơi đùa với những ngón tay cô, cười nói: “Hết cách rồi, bị từ trường của định mệnh hấp dẫn, anh làm sao mà kháng cự được.” Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng để tâm vào chuyện này, vậy mà chỉ với một cái liếc nhìn cô kinh diễm thoáng qua, đã không thể quên nổi, “Chỉ cần nhìn một lần là đã không thể quên được rồi.”

“Cãi chày cãi cối.” Bây giờ mấy lời tình tứ anh nói trôi chảy quá rồi.

“Thật mà. Thấy em rồi là anh không rời mắt được nữa, chuyện đó em đâu phải lần đầu biết.” Tạ Quyến Hòa khẽ nói, sau đó lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Đồng Uyển Thư: “Trên đường tới đây, Đặng Viễn đã gửi tin nhắn rồi, chắc là cả một đống, đều là những tin chứng minh anh trong sạch. Vợ à, nhất định phải xem nhé.”

Đồng Uyển Thư nhận lấy điện thoại.

Tạ Quyến Hòa siết hai tay lại, ôm cô vào lòng chặt hơn một chút: “Đồng Đồng, lần sau bất kể là trong tình huống nào cũng không được ra ngoài mà không mang theo điện thoại. Anh không tìm được em sẽ lo lắm, còn sợ nữa, biết không?”

Đồng Uyển Thư cụp mắt xuống: “Điện thoại là em quên mang thật. Nhưng em có để lại lời nhắn cho anh mà.” May mà cô còn có một chiếc điện thoại dự phòng.

Cô mở khóa màn hình, thấy Đặng Viễn đã gửi tới hơn chục tin nhắn.

[Chị dâu, tất cả là lỗi của em, anh Quyến hoàn toàn không hề hay biết gì về chuyện bức ảnh.]

[Hôm đó anh Quyến dự xong lễ kỷ niệm thành lập trường Đại học Hải Thành là bay sang Anh ngay.]

[Em không biết người trên sân khấu là chị, tất cả là do em ngu ngốc, làm chuyện hồ đồ.]

[Chị có đánh em cũng được, nhưng xin chị đừng vì một thằng đầu óc ngu si như em mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa chị và anh Quyến. Nếu vậy thì em thà để anh Quyến xử lý em còn hơn.]

[Chị dâu, bao nhiêu năm nay em luôn ở bên cạnh anh Quyến, em dám đảm bảo với chị rằng anh ấy chưa từng có bất kỳ mối quan hệ linh tinh nào, bên cạnh thậm chí không có nổi một con muỗi cái.]

Đồng Uyển Thư đọc đến dòng cuối cùng thì khẽ bật cười: “Cái người làm chứng của anh nói quá rồi đó, đến cả con muỗi bên cạnh anh cũng biết là đực hay cái.”

Tạ Quyến Hòa cũng bật cười theo: “Làm gì có người làm chứng nào chứ, vốn dĩ anh là nạn nhân vô tội mà. Chuyện này đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến danh tiếng của anh rồi đấy, vợ à, em có phải nên bồi thường cho anh thật tốt không?”

Đồng Uyển Thư chưa từng thấy ai mặt dày như vậy: “Anh vô tội cái gì chứ? Nói cho cùng thì toàn bộ chuyện này chẳng phải đều do anh mà ra à? Rõ ràng người bị hại là em mới đúng!”

Tạ Quyến Hòa cúi xuống cắn nhẹ vành tai cô: “Ừ, chúng ta đều là người bị hại, vậy bồi thường cho nhau nhé?”

Ai muốn bồi thường qua lại với anh chứ.

Tạ Quyến Hòa nhìn thân thể mềm mại xinh đẹp trong lòng mình, sự kiềm chế từ lâu đã tan biến, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói trở nên khàn đục: “Bảo bối, không giận nữa nhé?”

“Ai nói vậy, em vẫn còn đang giận đấy. Tính em lớn lắm, Tạ Quyến Hòa, anh thả em xuống đi, em muốn mặc quần áo.” Ngồi trên đùi anh trong tình trạng chẳng mặc gì thế này thật không thoải mái, người anh thì cứng ngắc cả lên. Hai tay anh lại như hàn chết vào eo cô, không sao gỡ ra nổi.

Trong mắt Tạ Quyến Hòa, h*m m**n chồng chất từng tầng, anh hôn nhẹ lên môi cô, lại cọ cọ chóp mũi, giọng trầm thấp như một con sói đang tìm bạn đời: “Bảo bối, chúng ta đã một tuần không gặp rồi.”

“Không được, em phải đi tắm đã.” Sau khi làm chăm sóc xong mà không tắm rửa thì luôn cảm thấy dính dính khó chịu.

“Vậy thì tắm chung đi.” Nói xong, Tạ Quyến Hòa bế lấy Đồng Uyển Thư, sải bước dài về phía phòng tắm.

“Cái gọi là ‘tắm chung’ của anh, chưa bao giờ là nghiêm túc cả.”

Vừa bước vào phòng tắm, Tạ Quyến Hòa đã không kìm được mà đè cô xuống dưới vòi hoa sen, chiếm lấy môi cô, hôn sâu và cuồng nhiệt, tham lam mà càn quét.

Phải một hai tiếng sau, mọi thứ mới dần lắng xuống.

Khi Đồng Uyển Thư nửa tỉnh nửa mê nằm trong vòng tay anh, điện thoại của Tạ Quyến Hòa rung lên là cuộc gọi từ Dư Bội Trân. Anh cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, cô đã chìm vào giấc ngủ yên bình.

“Vâng, con xuống ngay.” Anh trả lời ngắn gọn rồi lại cúi nhìn cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Đồng Đồng, cô ấy ngủ rồi.”

Tạ Quyến Hòa nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người cô, vừa rút được một chút thì Đồng Uyển Thư khẽ cựa mình trong vòng tay anh, dụi dụi rồi lim dim mở mắt: “Ưm… anh đi đâu vậy?”

“Mẹ làm cơm cho anh, em có muốn xuống ăn cùng không?” Anh hạ giọng hỏi.

“Không muốn…” Cô bây giờ làm sao mà xuống được, sẽ bị người ta cười chết mất. Hơn nữa, cô cũng đang rất buồn ngủ.

Tạ Quyến Hòa lại hôn nhẹ lên môi cô: “Vậy thì ngủ tiếp đi. Haizz, nuôi một con mèo tham ăn đúng là tốn sức thật.”

Đồng Uyển Thư bĩu môi: “Không muốn nuôi thì thôi, có khối người sẵn lòng nuôi em ấy…”

Câu nói còn chưa dứt thì cô đã bị anh đè xuống, Tạ Quyến Hòa giữ chặt hai tay cô, trừng phạt bằng cách c*n m*t môi cô liên tục: “Trừ anh ra, em còn muốn ai nuôi? Ai dám chạm vào con công nhỏ của anh, anh sẽ khiến hắn sống không bằng chết.”

“Ưm… chính anh không đủ sức mà lại còn đổ lỗi cho em à, ưm… đừng cắn nữa, đau…” Đồng Uyển Thư rên khẽ, thế nhưng Tạ Quyến Hòa lại càng hôn sâu hơn, càng lúc càng cuồng dã và mãnh liệt.

Nếu không phải Dư Bội Trân lại gọi điện tới lần nữa, thì chẳng biết hai người còn định quấn quýt đến bao giờ.

Tạ Quyến Hòa vẫn còn nằm trên người Đồng Uyển Thư một lúc, ánh mắt sâu thẳm dần dần tan đi d*c v*ng, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh vốn có, rồi mới bắt máy: “Vâng, mẹ, con xuống ngay đây.”

Cúp máy xong, anh cúi đầu nhìn người con gái mềm nhũn dưới thân mình, khuôn mặt cô đỏ bừng, hơi thở dồn dập, trông đến đáng yêu. Anh khẽ trêu: “Hôn có một cái mà đã mềm nhũn thế này rồi, rốt cuộc là ai không có sức đây? Hửm?”

Đồng Uyển Thư không buồn để ý tới anh, chỉ đẩy nhẹ một cái rồi kéo chăn quấn chặt quanh người, quay lưng về phía anh mà nằm.

Tạ Quyến Hòa lại xoay người cô về phía mình, vừa giúp cô kéo chăn ngay ngắn hơn, vừa cúi xuống in một nụ hôn lên môi cô: “Anh lên ngay thôi.”

Dư Bội Trân thấy Tạ Quyến Hòa xuống lầu thì bưng đồ ăn vào phòng ăn, ba món một canh, “Không biết các con sẽ về nên mẹ chưa chuẩn bị những món mà con với Đồng Đồng thích. Con tạm ăn chút nhé, sáng mai mẹ với dì giúp việc sẽ đi mua thêm mấy món mà hai đứa thích.”

“Mẹ, con ăn gì cũng được, không kén đâu.” Tạ Quyến Hòa từ trước tới nay chưa từng câu nệ chuyện ăn uống.

Dư Bội Trân nhìn khí sắc của Tạ Quyến Hòa đã khá hơn nhiều so với lúc mới về nhà.

Hai người chắc là đã làm hòa rồi.

Trái tim vốn luôn treo ngược nơi cổ họng của Dư Bội Trân bỗng chốc được thả lỏng xuống.

Bà ngẩng đầu liền thấy Đàm Tuân từ trong thang máy bước ra, liền nói: “Đàm Tuân à, mẹ đã nấu cơm rồi, con có muốn ăn thêm chút gì không? Bữa tối con chẳng ăn được bao nhiêu cả. Ba con cũng thật là, thân thể mình còn chưa hồi phục hẳn mà đã kéo con uống rượu, lần sau đừng nghe ông ấy nữa.”

Đàm Tuân mỉm cười đi tới: “Vâng, có lẽ ba là vì con nên mới uống thôi.”

“Cả hai đứa đều cố gắng tìm lý do cho ông ấy hết.” Dư Bội Trân bật cười.

Sau khi Đàm Tuân ngồi xuống, Dư Bội Trân liền quay người đi lên lầu.

Tạ Quyến Hòa khẽ nhướng mí nhìn người đối diện: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

Đàm Tuân nhướng mày: “Anh nói cái gì thế, đều là con rể cả mà. Anh không nghe mẹ nói à? Tôi uống rượu rồi, không lái xe được.”

Tạ Quyến Hòa thong thả ăn cơm, rồi hỏi: “Muốn ngồi xuống uống thêm chút nữa không?”

Đàm Tuân cười đểu: “Cậu uống cùng tôi à?”

Tạ Quyến Hòa nghiêm túc đáp: “Tôi ngồi nhìn anh uống.”

“……” Đàm Tuân cạn lời.

*

Gần tới trưa, trong phòng ngủ kín mít không một tia sáng lọt vào, ánh nắng rực rỡ bên ngoài cũng chẳng thể chiếu tới.

Dư Bội Trân nhìn Đồng Uyển Thư vẫn còn đang say ngủ trên giường, bàn tay định kéo rèm ra lại khựng lại rồi buông xuống, bà không nỡ đánh thức cô.

Bà bước đến ngồi xuống bên mép giường: “Còn ngủ nữa à, Quyến Hòa đi được mấy tiếng rồi đấy.”

“Ưm… anh ấy đi thì cứ đi thôi, liên quan gì đến con.” Cô lầm bầm, vẫn không chịu mở mắt.

“Sao con không về Hải Thành cùng Quyến Hòa?”

“Hôm nay là cuối tuần, anh ấy có việc phải giải quyết. Con thì có làm việc gì đâu, về cùng anh ấy làm gì chứ?”

“Ngủ như một con heo lười vậy, sao mà ngủ ngon thế không biết. Đồng Đồng, chẳng lẽ con có rồi à?” Trong mắt Dư Bội Trân thoáng hiện lên một tia vui mừng.

?????

Đồng Uyển Thư ngơ ngác cả mặt.

Cái này thì liên quan gì đến chuyện mang thai chứ? Lần nào bọn họ cũng dùng biện pháp an toàn rõ ràng, chỉ là tối qua Tạ Quyến Hòa ăn cơm xong lên lầu lại bắt đầu làm loạn.

Chỉ vì câu “Không muốn nuôi thì thôi, có khối người sẵn lòng nuôi”, mà anh quấn lấy cô suốt hai tiếng đồng hồ, đến giờ cô vẫn không mở nổi mắt.

Đồng Uyển Thư kéo chăn trùm kín cả đầu: “Mẹ, để con ngủ thêm một lát nữa đi, buồn ngủ chết mất…”

Dư Bội Trân vén chăn cô ra, để lộ cái đầu nhỏ: “Đồng Đồng, con thật sự không có à?”

“Sao có thể chứ.” Đồng Uyển Thư nhắm mắt trả lời.

Dư Bội Trân lại không nghĩ vậy: “Sao mà không thể, biện pháp cũng chưa chắc đã an toàn đâu.”

“……” Đồng Uyển Thư bật cười bất lực: “Mẹ ơi, mấy hôm trước con mới vừa hết kỳ kinh thôi.”

“……” Trên gương mặt đang rạng rỡ vì vui mừng của Dư Bội Trân thoáng chốc hiện lên một tia tiếc nuối.

Đồng Uyển Thư không còn buồn ngủ nữa, kéo chăn ngồi tựa vào đầu giường: “Mẹ à, con không có thai đâu, mẹ cũng không cần phải tiếc nuối như vậy. Cùng lắm thì sang năm, con với Tạ Quyến Hòa sẽ đưa chuyện có con vào kế hoạch là được mà.” Với độ tuổi của Tạ Quyến Hòa, đúng là thời điểm thích hợp để có con rồi. Sinh sớm cũng không có gì xấu đối với cô, cơ thể hồi phục nhanh hơn, việc chăm sóc cũng dễ dàng hơn. Cô vốn dĩ cũng không phản cảm với chuyện sinh con.

“Mẹ không phải đang giục con đâu,” Dư Bội Trân cười khẽ, “hai đứa con mẹ ngược lại là không lo, Quyến Hòa làm việc gì cũng có chừng mực cả. Ngược lại là chị con với anh rể, hai đứa đó, một đứa thì bướng bỉnh, một đứa thì cố chấp. Mẹ với ba con về Tứ Cửu Thành gần một tháng rồi, mà chị con vẫn ở đây lâu như vậy. Trước khi bọn mẹ tới, không biết hai đứa nó sống chung kiểu gì, có ở chung dưới một mái nhà hay thậm chí có ngủ chung chăn hay không cũng khó mà nói.” Dư Bội Trân thở dài: “Không nhắc đến chị con nữa, Đồng Đồng, con còn nhớ bà Lương chứ?”

Tống Uyển Thư gật đầu: “Vâng, con nhớ chứ. Con và bà Lương từng có hợp tác làm ăn.”

“Bà Lương biết con đến Tứ Cửu Thành rồi, bà ấy mời con tới nhà chơi. Bà ấy đã mời mấy lần rồi, mẹ cũng khó mà từ chối, nên lên hỏi con một tiếng, con có muốn ghé qua một chuyến không?”

Buổi chiều hôm đó, Đồng Uyển Thư đến nhà bà Lương.

Cô mang theo một con chó điện tử làm quà.

Rồi hướng dẫn bà cách điều khiển nó.

Bà Lương điều khiển tay cầm, cười thích thú: “Cái này vui ghê đó.”

Đồng Uyển Thư đáp: “Vâng, một người bạn làm trong ngành công nghệ của con tặng đó. Có thể dùng nó để nhận hàng chuyển phát.”

Bà Lương thích không để đâu cho hết: “Thứ thú vị như vậy mà con lại tặng cho ta sao?”

Đồng Uyển Thư mỉm cười: “Quà tặng vốn là để dành cho người biết trân trọng. Ở chỗ con thì nó cũng chỉ nằm trong kho, chẳng phát huy được tác dụng gì.”

“Vậy thì ta không khách sáo nữa.” Bà Lương vui vẻ nhận lấy.

Con chó điện tử đột nhiên ngừng lại, nó bị ai đó chặn đường. Nó đứng yên bên cạnh chân của Lương Gia Nghị.

Đồng Uyển Thư vội điều khiển ứng dụng trên điện thoại để cho nó chuyển hướng.

Bà Lương đặt bộ điều khiển lên bàn trà, thản nhiên nói: “Hôm nay con về sớm thế?”

“Nhà có khách à.” Ánh mắt của Lương Gia Nghị dừng lại một giây trên người Đồng Uyển Thư rồi anh đưa áo vest cho người giúp việc.

Sắc mặt bà Lương vẫn điềm đạm, từ sau khi biết con trai mình từng qua lại với một người phụ nữ “không ra gì”, bà vẫn còn giận, trong lòng cũng chẳng mấy hài lòng với anh: “Ừm, để ta giới thiệu nhé. Đây là cô hai nhà họ Đồng, ta từng kể với con rồi đấy. Mẹ cô ấy và dì cô ấy đều là bạn thân của ta. Cô ấy đã giúp ta thiết kế vài bộ trang sức. Đồng Đồng, đây là đứa con trai chẳng ra gì của ta, Lương Gia Nghị.”

Đồng Uyển Thư hơi gật đầu, coi như lời chào hỏi.

Lương Gia Nghị vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, không mặn không nhạt.

Cô ngồi trò chuyện với bà Lương thêm một lúc rồi cũng đứng dậy xin phép ra về.

Ngay ở cửa, cô gặp Lương Gia Nghị.

Đồng Uyển Thư lễ phép khẽ cúi đầu chào, vốn nghĩ rằng hai người sẽ không có bất kỳ giao tiếp nào.

Không ngờ khi anh đi ngang qua bên cạnh cô lại nhàn nhạt mở miệng: “Cô Đồng định về nhà à? Tôi sắp ra ngoài, tiện đường, có cần tôi đưa một đoạn không?”

Đồng Uyển Thư khéo léo từ chối: “Không cần làm phiền anh đâu, chị tôi đang trên đường tới đón rồi.”

Nhân lúc điện thoại của Lương Gia Nghị đổ chuông, cô nhanh chóng bước lên trước vài bước.

Anh cúi đầu liếc nhìn màn hình, người gọi đến là “Trần Diên”, sắc mặt lập tức trầm xuống, rồi anh dứt khoát cúp máy.

Bà Lương từ phía sau đi tới, nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Đồng Uyển Thư, giọng điệu có phần nghiêm khắc: “Con đừng nói với mẹ là con đang có ý gì với người ta đấy nhé. Con bé đó kết hôn rồi.”

Lương Gia Nghị khẽ nhíu mày: “Cô ấy kết hôn rồi sao?”

Bà Lương liếc anh một cái: “Chứ còn gì nữa. Một năm trước mẹ đã định giới thiệu hai đứa làm quen, con thì khăng khăng từ chối hết lần này đến lần khác. Mẹ còn tưởng con không có tâm tư nghĩ đến chuyện yêu đương. Không ngờ sau lưng lại đi dính dáng với cái loại chẳng ra gì đó.”

Lương Gia Nghị lạnh nhạt đáp: “Mẹ, chúng con chỉ là yêu đương bình thường, rồi cũng chia tay bình thường thôi.”

“Bình thường? Con gọi cái đứa đến uy h**p mẹ con là bình thường à?” Bà Lương day day mí mắt đang giật nhẹ.

Lương Gia Nghị lại hỏi: “Chồng của cô Đồng là ai vậy ạ?”

Bà Lương đáp: “Tổng giám đốc của Tập đoàn RH ở Hải Thành, Tạ Quyến Hòa, chắc là con biết anh ta nhỉ?”

“Thì ra là vậy.” Lương Gia Nghị cười khẽ. Thế thì hắn chẳng còn cơ hội rồi. Nếu là người khác, hắn còn có thể làm kẻ tiểu nhân một lần, cũng chẳng sao.

Chẳng trách vì sao cái tên “Đồng Uyển Thư” lại quen thuộc đến thế.

Là vợ của Tạ Quyến Hòa.

Anh ta bảo người mang theo một phần lễ vật.

Đồng Uyển Thư vừa bước tới cổng biệt thự nhà họ Lương thì xe của Đồng Sơ Anh cũng chạy tới.

Đồng Sơ Anh mở cửa xe: “Sao không đợi chị tới rồi hẵng ra?”

Đồng Uyển Thư nghiêng người bước vào xe: “Em ăn nhiều quá, ra ngoài đi dạo tiêu cơm.”

Đồng Sơ Anh bật cười: “Đồng Đồng, có vẻ hôm nay chị không chở em về được rồi.”

Đồng Uyển Thư chưa hiểu ý.

Đồng Sơ Anh hất cằm ra hiệu: “Em xem đó là xe của ai?”

Đồng Uyển Thư nhìn theo hướng cô chỉ, xe của Tạ Quyến Hòa đang đậu ở ngã rẽ phía trước. Trong mắt cô, ánh sáng vụt lên một thoáng.

Đồng Sơ Anh mỉm cười nói: “Đồng Đồng, nói với mẹ một tiếng, hôm nay chih phải tới nhà cũ nhà họ Đàm ăn cơm, sẽ không về nhà nhé.”

Nói xong, cô liền lái xe rời đi, bóng xe khuất dần trong vội vã.

Đồng Uyển Thư chạy nhỏ bước vào vòng tay của Tạ Quyến Hòa, ở trong đó một lúc rồi mới hỏi: “Anh sao lại đến đây? Không phải nói là rất bận sao?”

“Việc gấp xử lý xong rồi, nên anh tới luôn.” Tạ Quyến Hòa đáp: “Về đến nhà, mẹ nói em đang ở bên này, anh liền đến.”

Đồng Uyển Thư chớp chớp mắt: “Xử lý xong nhanh vậy à?”

Tạ Quyến Hòa muốn hôn cô, nhưng vì đang ở bên ngoài, lại là trước cửa nhà người khác nên đành nhịn: “Năm giờ sáng anh đã có mặt ở Hải Thành rồi.”

Năm giờ sáng?

Chẳng phải là gần như không ngủ sao?

“Anh còn qua đây làm gì, ngày mai em sẽ về rồi.” Chạy tới chạy lui thế này, không mệt à.

Tạ Quyến Hòa khẽ thở dài: “Anh không muốn một mình trơ trọi trong căn phòng trống, một khoảnh khắc cũng không muốn.”

Khóe môi Đồng Uyển Thư khẽ cong. Có anh bên cạnh thì anh cứ trêu chọc cô mãi không thôi.

Không có anh bên cạnh, cô cũng chẳng ngủ yên được.

“Về nhà luôn nhé?” Tạ Quyến Hòa hỏi.

Đồng Uyển Thư lắc đầu: “Chúng ta đi dạo chợ đêm ở Tứ Cửu Thành đi.”

Tạ Quyến Hòa mỉm cười: “Không sợ mẹ lại càm ràm à?”

Đồng Uyển Thư khoác tay anh: “Có anh làm cái cớ rồi, mẹ sẽ không nói gì em đâu.”

Tạ Quyến Hòa vô tình ngẩng đầu lên, vừa hay trông thấy Lương Gia Nghị đang đứng trên ban công tầng hai.

Hai người chạm ánh mắt nhau.

Lương Gia Nghị đẩy gọng kính, khẽ cười.

Nhưng ánh mắt anh ta lại đặt lên người bên cạnh.

Sắc mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa khẽ trầm xuống, cánh tay anh siết chặt hơn vòng eo mềm mại của Đồng Uyển Thư, kéo cô vào sâu trong lòng ngực mình.

Đồng Uyển Thư cảm nhận được lực tay đột nhiên mạnh hơn, liền hỏi: “Sao vậy?” Eo cô bị anh ôm chặt đến mức hơi đau.

Tạ Quyến Hòa nhẹ giọng đáp: “Không sao, đi thôi, lên xe.”

[Tác giả có lời muốn nói:

Tới rồi tới rồi, chỉ còn một hai chương nữa là có thể hoàn thành rồi. Để xem ngày mai tôi có thể viết xong một mạch được không nhé.]

Bình Luận (0)
Comment