Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 38

Chương 38: Sếp Tạ công khai tỏ tình [Hoàn chính văn]

Edit & beta: Cún

Đồng Uyển Thư chơi đến quên trời quên đất ở chợ đêm.

Chợ đêm rất đông người, không khí cũng không được trong lành.

Tạ Quyến Hòa luôn đi sát bên cạnh cô, lúc nào cũng cảnh giác, sợ cô thấy khó chịu. Dù trong lòng luôn căng thẳng, anh vẫn không làm ảnh hưởng đến hứng thú của cô.

Giữa chừng, Dư Bội Trân gọi điện tới mấy lần, nhưng túi xách của Đồng Uyển Thư lại đang ở chỗ Tạ Quyến Hòa nên cô không nghe được. Đến cuộc gọi cuối cùng thì Tạ Quyến Hòa bắt máy, nói rõ tình hình.

Dư Bội Trân dù lo lắng nhưng biết có Tạ Quyến Hòa ở bên cạnh con gái thì bà cũng yên tâm hơn nhiều.
Bà chỉ dặn dò rằng đừng để cô muốn làm gì thì làm, khi cần dạy dỗ thì phải dạy thật nghiêm.

Đồng Uyển Thư chơi đến vô cùng thỏa mãn, mãi đến hơn mười giờ tối mới nhớ ra phải về nhà.

Cô ngủ thiếp đi ngay trên xe, Tạ Quyến Hòa lái xe rất chậm, quãng đường hơn một tiếng mà anh chạy mất hơn hai tiếng.

Về đến nhà rồi, Đồng Uyển Thư vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tạ Quyến Hòa không nỡ đánh thức cô. Sau khi xe vào gara, anh bế cô từ ghế phụ xuống rồi vào thang máy.

Cả hai từ tầng hầm đi thang máy lên phòng khách tầng một.

Dư Bội Trân đắp mặt nạ từ trên lầu bước xuống, vừa thấy Tạ Quyến Hòa bế Đồng Uyển Thư ra khỏi thang máy liền hoảng hốt.

Bà gỡ mặt nạ xuống, vội vàng chạy xuống: “Chuyện gì thế này? Nó khó chịu à?”

Tạ Quyến Hòa mỉm cười đáp: “Chơi mệt quá nên ngủ quên rồi ạ.”

Dư Bội Trân thở phào một hơi, rồi lại khẽ than: “Lớn tướng rồi mà vẫn như con nít vậy. Quyến Hòa, con đừng chiều nó như thế nữa, sau này đường còn dài lắm. Con không hiểu nó đâu, chỉ cần cho tí màu là mở được cả xưởng nhuộm, cho cây gậy là leo được tới ngọn.” Miệng thì nói vậy, nhưng tay bà lại nhẹ nhàng tháo đôi giày cao gót trên chân cô ra.

Tạ Quyến Hòa cúi đầu nhìn người con gái đang ngủ say trong lòng mình.

Chiều ư? Chưa có chút nào gọi là chiều cả.

Chuyện mới chỉ bắt đầu thôi, còn xa lắm.

Đóa hoa yếu mềm của anh, vốn dĩ nên được nâng niu như thế này.

*

Khi về đến phòng ngủ, Tạ Quyến Hòa nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Đồng Uyển Thư lơ mơ tỉnh lại.

Cô ngơ ngác một lúc rồi mới mở mắt ra, nhìn quanh thấy khung cảnh quen thuộc, khẽ lẩm bẩm: “Sao lại về đến nhà rồi, sao anh không gọi em dậy chứ?” Lại còn vào tận phòng ngủ nữa.

“Ngủ say như con heo thế này, gọi thế nào cũng không tỉnh.” Tạ Quyến Hòa đưa tay đỡ cô ngồi dậy, để cô dựa vào đầu giường rồi dịu giọng hỏi: “Có muốn tắm không?”

“Muốn.” Chơi mấy tiếng liền, người vẫn còn mùi đồ nướng, không tắm sao mà ngủ nổi.

Tạ Quyến Hòa xoa xoa mái tóc cô: “Ngồi mơ màng thêm chút nữa đi, anh đi xả nước. Muốn mùi oải hương hay hoa hồng?”

Đồng Uyển Thư lắc lắc đầu, dụi dụi tay anh, giọng ngái ngủ đáp: “Cái nào cũng được, em muốn đi tắm ngay cơ.” Cô đưa hai tay ra: “Bế em đi tắm.”

Tạ Quyến Hòa nhìn người vợ đang ngái ngủ mà vẫn nũng nịu đòi bế, hoàn toàn không thể từ chối nổi. Cô ngoan quá, mềm lòng quá. Anh cúi người, khẽ nói bên tai cô: “Bảo bối, nếu anh bế em đi tắm, thì sẽ không còn là chỉ tắm đơn thuần nữa đâu.”

Ban đầu anh nghĩ tối nay cô chơi mệt rồi, mà đêm qua anh cũng đã làm cô mệt, định để cô nghỉ ngơi. Nhưng với lời mời gọi thế này, làm sao anh có thể kìm lòng.

“Lắm lời quá, rốt cuộc có bế hay không?” Đồng Uyển Thư hơi hờn dỗi, đôi mắt vừa tỉnh ngủ còn vương hơi nước, vừa quyến rũ vừa linh động.

Bế, sao lại không bế chứ.

Cầu còn không được.

*

Sau đó, Tạ Quyến Hòa giúp Đồng Uyển Thư rửa ráy xong xuôi rồi bế cô trở lại giường, còn mình thì quay vào phòng tắm để dọn dẹp.

Chuông điện thoại của Đồng Uyển Thư vang lên.

Người gọi là chị họ Đồng.

Tạ Quyến Hòa từ phòng tắm bước ra, giúp cô chuyển điện thoại sang chế độ rung.

Anh đứng bên giường nhìn người con gái đang ngủ say một lúc, thấy cô hoàn toàn không bị tiếng chuông làm phiền, liền đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi quay lại phòng tắm tắm rửa.

Khi anh tắm xong bước ra, điện thoại của Đồng Uyển Thư vẫn đang rung không ngừng.

Hơn chục cuộc gọi nhỡ liên tiếp, đều từ cùng một người.

Tạ Quyến Hòa liền nhấc máy nghe.

Chị họ Đồng gần như sắp khóc: “A, bảo bối Đồng Đồng, cuối cùng em cũng nghe máy rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, lần trước…”

“Cô ấy đang ngủ, có chuyện gì để mai hãy nói.” Tạ Quyến Hòa cất giọng nhạt nhẽo, cắt ngang lời chị họ.

“Anh…… anh Tạ à.” Em rể, chị họ Đồng gọi thầm trong lòng, tính cách vốn mạnh mẽ cũng lập tức thu lại, trở nên dè dặt hẳn. “Anh Tạ, anh có thể gọi em ấy dậy không? Tôi tìm em ấy có việc, gấp lắm rồi, mười phần cấp bách.”

Tạ Quyến Hòa quay đầu nhìn người con gái đang ngủ ngon lành trên giường, mệt đến mức sét đánh cũng không tỉnh nổi.

Cho dù có thể gọi dậy, anh cũng không nỡ.

Giọng nói trầm thấp của anh vẫn bình thản: “Chuyện gì để sáng mai cô ấy ngủ dậy rồi nói, hoặc chị có thể nói với tôi, tôi sẽ nhắn lại cho cô ấy.” Liên tục gọi nhiều lần như thế, chắc chắn là rất gấp, nhưng dù gấp đến đâu cũng phải đợi Đồng Đồng ngủ đủ giấc rồi mới được.

“Chuyện này…” Chị họ Đồng cắn môi.

Tạ Quyến Hòa cau mày hỏi tiếp: “Không đợi được à?”

Chị họ khẽ thở dài.

Tạ Quyến Hòa trầm ngâm vài giây rồi hỏi: “Liên quan đến Đồng Đồng sao?”

“Ừm.” Chị họ Đồng đáp.

Tạ Quyến Hòa lạnh giọng: “Vậy kể tôi nghe xem là chuyện gì?”

Chị họ Đồng suy nghĩ một lúc rồi kể lại với Tạ Quyến Hòa, có lẽ nói cho anh biết sẽ dễ xử lý hơn: “Anh Tạ, chuyện là thế này, nửa tháng trước, sau khi Đồng Đồng dẫn đội thiết kế dự thi ở Pháp xong, trong lúc ra ngoài ăn tối, con bé có nhảy một đoạn. Đoạn video múa đó sau đó nổi tiếng trên trang web nước ngoài.”

“Lúc còn trên trang web nước ngoài thì toàn là bình luận khen ngợi, video hot mấy ngày rồi biến mất, nên bọn tôi cũng không để ý. Không biết vì sao, tối nay video đó lại bị truyền về trong nước, chỉ trong hơn hai tiếng đã có hàng chục triệu lượt xem trên hàng chục tài khoản công khai. Tiêu đề toàn là bịa đặt, đi kèm theo đó là vô số bình luận công kích, ác ý đến mức không thể đọc nổi.”

“Những lời họ nói rất khó nghe, tôi còn lao vào cãi nhau với mấy kẻ đó hàng trăm hiệp rồi. Nếu Đồng Đồng mà nhìn thấy mấy lời ấy, không biết con bé sẽ buồn đến mức nào.”

Còn chuyện video biến mất khỏi trang web nước ngoài, thì Tạ Quyến Hòa là người rõ nhất. Chính anh đã cho người xử lý. Người đăng ban đầu vốn không có ác ý và cũng đã xóa video gốc. Mọi nguồn tải về trên các nền tảng lớn nhỏ ở nước ngoài đều bị chặn, thậm chí kể cả có tải xuống máy thì file cũng sẽ bị lỗi không thể mở được, lẽ ra không thể còn lưu trữ lại được mới đúng.

Có vẻ như có người đã cố ý dựng tường lửa ngược để giữ lại đoạn video đó, hoàn toàn mang tính công kích.

Chị họ Đồng nói tiếp: “Anh Tạ, tôi đã gom lại được những gì mình tìm thấy, chỉ có bấy nhiêu. Còn những blogger nhỏ khác có đăng lại hay chia sẻ thêm không thì tôi không chắc.”

Tạ Quyến Hòa mở những đường link chị họ Đồng gửi, thấy có hơn chục tài khoản công khai đã đăng lại đoạn video.

Mỗi video đều có hàng chục nghìn, thậm chí hàng trăm nghìn lượt thích.

Dưới video, tới tám mươi phần trăm là bình luận công kích ác ý:

“Cử chỉ uốn éo như thế, đúng là sùng bái phương Tây, mất mặt người Trung Quốc!”

“Múa gợi cảm thế này là gia nhập tổ chức gì rồi? Nhận nhiệm vụ đi lấy lòng người nước ngoài à?”

“Còn là gì tiểu thư danh gia vọng tộc cơ đấy, không ngờ lại là loại người này!”

“Bị một đám ngoại quốc vây quanh như vậy, chắc tự hào lắm nhỉ?”

Trong đó, có một blogger lớn với hơn một triệu lượt thích còn đặt tiêu đề vô cùng quá đáng: [Một tiểu thư danh gia uốn éo nhảy s*x* trên phố nước ngoài để lấy lòng người ngoại quốc, ở trong nước thì “bắt cá hai tay”, vừa kết hôn với thương gia lớn ở Hải Thành, vừa quyến rũ chồng sắp cưới của người khác.]

Bài đăng còn đính kèm một bức ảnh chụp trong sân nhà họ Lương, trong đó có Lương Gia Nghị và Đồng Uyển Thư cùng xuất hiện trong khung hình, dù chỉ là góc nghiêng, nhưng người có tâm vừa nhìn là nhận ra ngay.

Phần bình luận bên dưới bài đăng ngập tràn những lời chửi rủa:

“Trời đất ơi, hình như tôi biết cô này là ai rồi, chính là vợ của XJH, TWS đây mà! Trước đây tôi còn mê cặp đôi này lắm, không ngờ lại là loại người như thế.”

“Người đàn ông trong hình kia chẳng phải là người nhà họ Lương ở Tứ Cửu Thành sao?”

“Tiểu thư này biết “câu cá” quá đấy. Trước thì nắm giữ quyền lực ở Hải Thành (X), sau lại dính dáng đến đại gia họ Lương ở Tứ Cửu Thành, hai đại lão đều bị cô ta đùa bỡn trong lòng bàn tay?”

……

Dĩ nhiên vẫn có những bình luận bênh vực:

“Chuyện gì to tát đâu, chẳng phải chỉ là một điệu múa bình thường thôi sao? Hơn nữa còn là vũ đạo cổ điển, rất tao nhã mà.”

“Đúng vậy, chẳng phải đây là đang quảng bá vũ đạo truyền thống sao? Sao qua miệng các người lại biến thành “uốn éo gợi cảm” rồi? Người Trung Quốc sao lại làm khó người Trung Quốc thế?”

“Có những kẻ gõ bàn phím tâm địa dơ bẩn, nên nhìn cái gì cũng thấy bẩn.”

“Chính mấy tài khoản truyền thông vô lương tâm các người mới thật đáng ghê tởm. Nhận bao nhiêu tiền để đăng mấy thứ này thế?”

“Đúng vậy đó, tôi liên tục thấy nhiều video tương tự trên trang chủ, rõ ràng có người bỏ tiền thuê để bôi nhọ người ta. Biết đâu chỉ vì ghen tị!”

“Tôi từng xem đoạn nhảy này trên trang web nước ngoài, rõ ràng là một bài múa cổ điển rất tao nhã, không hề có ý công kích hay mục đích mờ ám nào cả. Tại sao khi đưa về trang web trong nước lại bị bẻ lái thành ra thế này?”

“Đám ở trên là máy rửa tội cho TWS à? Biến đi mà giặt ga giường cho “chủ nhân” của các người đi, ở đây không cần!”

Tạ Quyến Hòa chỉ lướt qua vài dòng bình luận mà thôi, toàn là lời lẽ dơ bẩn và ác ý.

Mà con công kiêu ngạo nhỏ bé của anh lúc này vẫn đang ngủ say trên giường, dáng vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu đến mức khiến lòng anh thắt lại. Ấy vậy mà cô lại phải chịu nỗi oan khuất như thế…

Sắc mặt Tạ Quyến Hòa trầm hẳn xuống, giọng lạnh lẽo: “Chuyện này, tôi sẽ xử lý.”

“Ừ, được rồi.” Chị họ Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Cúp máy xong, cô cũng không ngồi yên, lập tức huy động mọi người cùng nhau báo cáo tài khoản, liên hệ với những người đăng video để yêu cầu gỡ xuống.

Nhưng tốc độ của Tạ Quyến Hòa còn nhanh hơn thế. Anh ra ban công phòng ngủ, gọi điện trực tiếp cho người phụ trách của các nền tảng lớn: “Phiền mọi người rồi.”

Chỉ sau khoảng mười phút, toàn bộ video đã biến mất khỏi mạng, không để lại chút dấu vết nào.

Hàng chục tài khoản lớn bị khóa vĩnh viễn, đồng thời anh ra lệnh cho Dương Tốc tiến hành truy cứu và khởi kiện toàn diện.

Ngay sau đó, Dương Tốc gọi điện tới: “Anh Quyến, những blogger kia đã phối hợp với cảnh sát mạng và khai hết rồi. IP gửi video cho họ xuất phát từ phòng Tổng thống của một khách sạn sáu sao ở Tứ Cửu Thành. Người thuê phòng là con gái của Trần Ngọc Sơn, Trần Diên.”

Ánh mắt sâu thẳm và lạnh như băng của Tạ Quyến Hòa lóe lên một tia sắc bén, quả nhiên, anh còn chưa đi tìm cô ta, cô ta đã tự nhảy ra trước.

“Bên cảnh sát mạng ở Tứ Cửu Thành đã tới đó rồi.” Dương Tốc có chút bất đắc dĩ, nói tiếp: “Em còn lần theo manh mối và phát hiện ra một chuyện thú vị nữa. Lý do Trần Diên có thể gia nhập Đoàn Văn công Hải Thành là vì bài múa trong lễ kỷ niệm trường Đại học Hải Thành năm ngoái, vốn là của chị dâu, nhưng bị cô ta nhận vơ. Chính nhờ điểm cộng này cô ta mới được tuyển vào. Mà Trần Ngọc Sơn còn vì chuyện đó mà quyên tặng cho trường một tòa nhà.”

Tạ Quyến Hòa quay đầu nhìn người con gái vẫn đang ngủ say trên giường, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tinh xảo, ngây thơ và vô tội của cô. Anh mím môi khẽ nói: “Cậu liên hệ với bên Đoàn Văn công, nói rõ toàn bộ sự thật lúc đó. Còn nữa, thông báo xuống toàn bộ hệ thống chuỗi cung ứng của tập đoàn, từ nay về sau, bất cứ ai còn sử dụng nguồn hàng từ tay Trần Ngọc Sơn thì việc hợp tác với RH sẽ chấm dứt ngay lập tức.”

“Rõ.” Dương Tốc đáp, rồi lại hỏi thêm: “Việc kinh doanh chính của Trần Ngọc Sơn là ở Liên Thắng, bên phía tổng giám đốc Lương đó. Chúng ta có cần báo trước với họ không?”

Hai tập đoàn vốn dĩ ít khi qua lại, hai ông chủ cũng hầu như chẳng có tiếp xúc gì, mỗi năm chỉ ngồi cạnh nhau một lần trong hội nghị thường niên, cùng lắm chỉ là gật đầu chào xã giao.

Tạ Quyến Hòa khẽ nhớ lại ánh mắt mà Lương Gia Nghị nhìn Đồng Uyển Thư vào ban ngày.

Kết hợp với bức ảnh cô và hắn cùng khung hình trong sân nhà họ Lương, sắc mặt anh càng trở nên lạnh lẽo và khó coi.

Anh không trả lời câu hỏi của Dương Tốc, chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Dương Tốc, lập tức tổ chức họp báo. Ba tiếng nữa tôi sẽ đến.”

Dương Tốc vừa đáp lời vừa ngay lập tức gửi chỉ thị xuống phòng quan hệ công chúng: “Được, chủ đề là gì?”

Tạ Quyến Hòa đáp gọn: “Tôi và vợ tôi.”

Khi cảnh sát mạng xông vào bắt Trần Diên, cô ta vẫn còn ở trong khách sạn. Phòng tổng thống bừa bộn không chịu nổi, mùi rượu nồng nặc khắp nơi. Bản thân Trần Diên nằm sấp trên sofa, say khướt đến nỗi gần như bất tỉnh, mà vẫn không ngừng bấm gọi điện cho Lương Gia Nghị, hết lần này đến lần khác.

*

Đồng Uyển Thư trằn trọc cả đêm không chợp mắt, đến khi ngủ thiếp đi thì chẳng biết là đã mấy giờ. Cô đưa tay sang bên cạnh, chiếc giường sớm đã trống không, chăn cũng lạnh ngắt.

Cô lần mò lấy điện thoại, trên màn hình là tin nhắn của Tạ Quyến Hòa:

[Vợ à, công ty có việc gấp cần xử lý, anh phải quay về Hải Thành một chuyến.]

Đồng Uyển Thư liếc thời gian gửi, hơn hai giờ sáng.

Người này là cú đêm chắc?

Tối tới, tối về, lặng lẽ như kẻ trộm, cứ như thể chuyện giữa hai người họ là điều không thể để người khác biết vậy.

Cô đặt điện thoại xuống, nằm lì thêm một lúc nữa. Trên giường vẫn còn phảng phất mùi hương của Tạ Quyến Hòa, mùi gỗ trầm nhẹ hòa với mùi hoa hồng khô từ cơ thể cô. Đồng Uyển Thư đặc biệt say mê mùi hương đó, ngửi mãi không chán. Nhất là khi hai người quấn quýt bên nhau, cô thích nhất là vùi đầu vào ngực anh, theo từng nhịp chuyển động mà hít sâu lấy hơi thở từ người anh.

Chỉ tiếc là Tạ Quyến Hòa lại có “khẩu vị” khá quá đáng, anh nhất định phải nhìn cô trong những lúc như vậy, còn cố ý nói những lời trêu chọc khiêu khích, nói rằng anh thích ngắm từng biểu cảm trên gương mặt cô khi bị anh làm đến mê loạn.

Và mỗi lần anh càng hưng phấn, cô lại càng bị dày vò đến run rẩy.

Mùi hương của hai người hòa quyện trên giường, nhẹ nhàng mà ngọt ngào, khiến cô say đắm.

Phải mất một lúc lâu, Đồng Uyển Thư mới miễn cưỡng chui ra khỏi chăn.

Sau khi rửa mặt qua loa và trang điểm nhẹ, cô chọn một chiếc váy đẹp rồi đi xuống lầu.

Đường đường và đại biểu tỷ đã có mặt ở phòng khách, đang trò chuyện với Dư Bội Trân.

Dư Bội Trân ngước lên nhìn về phía cầu thang, ánh mắt vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ: “Con sâu lười nhà ta cuối cùng cũng chịu dậy rồi à.”

Bà đứng dậy nói tiếp: “Mấy chị em các con cứ trò chuyện nhé, dì đi xem nồi canh trong bếp đã được chưa.”

Dư Bội Trân đi rồi, cả chị họ Đồng và chị họ lớn đều mang vẻ mặt đầy lo lắng.

Đồng Uyển Thư ngồi xuống bên cạnh hai người họ, ánh mắt nghi hoặc nhìn qua lại: “Rốt cuộc là làm sao vậy? Trên mặt tôi có dính gì à? Hay là bộ váy này không hợp?”

Cô rõ ràng đã soi gương rất kỹ trước khi xuống lầu, phối đồ cũng hoàn hảo, không thể có vấn đề.

Chị họ Đồng hạ giọng: “Đồng Đồng, em vẫn ổn chứ?”

Chị họ lớn thì nắm lấy tay cô, khẽ bóp đầu ngón tay như để an ủi: “Bé con, nếu thấy buồn thì cứ trút ra đi. Anh Tạ nhất định sẽ xử lý ổn thỏa thôi, đừng lo quá.”

Bị người ta bịa đặt, dựng chuyện dơ bẩn thế kia, chắc chắn rất khó chịu.

Cô gái nhỏ trước mặt họ, mắt hơi sưng đỏ rõ ràng đã khóc, cả người phờ phạc, trông mệt mỏi, hẳn là tối qua gần như không ngủ.

“Cái gì cơ?” Đồng Uyển Thư ngơ ngác, “Công ty của Tạ Quyến Hòa có chuyện gì à?”

Nhớ lại tin nhắn anh gửi, tim cô bỗng hụt một nhịp. Chẳng lẽ công ty anh xảy ra sự cố thật sao?

Nhưng rồi cô lại nhanh chóng phủ định. Không thể nào, anh đâu phải chủ doanh nghiệp bình thường, nền tảng công ty anh vững như vậy, sao mà xảy ra chuyện được.

“Em không biết thật à?” Hai người chị họ đưa mắt nhìn nhau.

Tạ Quyến Hòa không nói với Đồng Đồng chuyện tối qua sao?

Chắc chắn là vậy rồi!

Hai người dùng ánh mắt trao đổi liên tục, ra hiệu bằng những động tác nhỏ.

Ngay sau đó, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Không hổ là Tạ Quyến Hòa, đáng tin thật.

Nhìn cảnh họ “mắt đi mày lại”, Đồng Uyển Thư càng thêm tò mò:

“Rốt cuộc hai chị đang làm cái gì thế? Em đáng lẽ phải biết chuyện gì à?”

“Không có gì, không có gì hết.” Đường tỷ lắc đầu như trống lắc, giọng hơi vội, “Đồng Đồng, lâu lắm rồi chúng ta chưa đi dạo phố cùng nhau. Em hiếm khi về Tứ Cửu Thành một lần, hay là hôm nay mình ra ngoài đi dạo nhé?”

“Cũng được.” Cô gật đầu. Dù sao ngày mai cũng phải trở về Hải Thành rồi, đi dạo một vòng trước khi đi cũng không tệ. Nhân tiện cô còn muốn mua thêm cho Tạ Quyến Hòa vài bộ quần áo, nghĩ lại thì hình như cô chưa từng mua gì cho anh cả.

Từ khi hai người kết hôn, số quần áo trong tủ của cô ngày càng nhiều, toàn là do anh chọn cho. Tất nhiên, “phúc lợi” của anh cũng càng lúc càng nhiều, thứ anh thích chọn nhất chính là đủ loại đồ ngủ gợi cảm.

Tại trung tâm thương mại, Đồng Uyển Thư chọn cho Tạ Quyến Hòa hai bộ đồ, một bộ màu đậm, một bộ màu nhạt.

Cô chụp vài tấm ảnh nhưng không gửi cho anh, chỉ chụp chơi thôi, định tối nay đưa anh xem hàng thật.

Cô vẫn chưa hỏi xem tối nay anh có đến không.

Khi ba người đang ngồi trong quán cà phê uống trà chiều.

“Trời đất ơi, trời đất ơi! Đồng Đồng ơi.” Chị họ Đồng kích động nắm chặt tay Đồng Uyển Thư, lắc lia lịa rồi đưa điện thoại đến trước mặt cô, “Bé cưng Đồng Đồng, chồng em, anh Tạ vậy mà lại tổ chức họp báo rồi! Đang phát trực tiếp trên tài khoản có tick xác minh! Chủ đề là [Tôi và vợ tôi]!”

Đồng Uyển Thư càng lúc càng nghi hoặc. Không có chuyện gì sao anh lại mở họp báo, hơn nữa còn lấy chủ đề như thế này?

Rất không giống phong cách của Tạ Quyến Hòa chút nào.

Cô cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại, quả nhiên, người trên màn hình chính là anh.

Tạ Quyến Hòa mặc một bộ vest chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào ống kính. Anh nói với giọng điệu trầm ổn nhưng đầy áp lực:

“Xin lỗi vì đã làm phiền thời gian và chiếm dụng tài nguyên của mọi người. Tôi tổ chức buổi họp báo này chỉ vì một việc duy nhất. Tối qua, trên các nền tảng mạng xã hội đã xuất hiện hàng loạt tài khoản có tick xác minh vô lương tâm, công kích, bôi nhọ và dùng lời lẽ xúc phạm để hạ thấp danh dự của vợ tôi. Điều này khiến tôi vô cùng phẫn nộ. Ở đây, tôi xin tuyên bố rõ ràng: đối với tất cả những ai đã có hành vi công kích bằng lời nói đối với vợ tôi, tôi sẽ sử dụng các biện pháp pháp lý chính đáng để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của cô ấy!”

Ngay sau khi lời tuyên bố vang lên, màn hình lớn phía sau lưng anh hiện ra danh sách hàng chục tài khoản đã bị khóa và xử lý.

Trên màn hình còn chiếu cảnh những blogger tung tin đồn bị bắt giữ.

Trong số đó có cả Trần Diên. Mặc dù cô ta đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, nhưng vì là người của công chúng, không ít người chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.

Bình luận của khán giả:

“Má ơi, là Trần Diên đó sao?”

“A, tôi còn xem cô ta trong chương trình “Nhảy múa cùng sao” của đài Lam nữa, lúc đó chỉ cảm thấy lời nhận xét của cô ta không chính xác lắm, còn hơi làm màu, đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài mà.”

“Sao cô ta lại là người như vậy chứ? Vì sao thế? Tại sao lại bịa đặt chuyện về Đồng? Hai người họ có liên quan gì đến nhau đâu?”

“Tin đồn nội bộ nói rằng cô ta vào đoàn văn công là cướp chỗ của người khác, nghe bảo là được cộng điểm mới vào được.”

“Tôi có một suy nghĩ hơi đen tối: điệu múa này của Đồng là múa cổ điển, Trần cũng là múa cổ điển, cô ta gây chuyện như thế này có khi là vì chột dạ, muốn che giấu sự thật chăng?”

“Phá án rồi!”

“Phá án rồi +1”

“Phá án rồi +100”

“Phá án rồi +1000”

“Phá án rồi +10000”

“Không thể nào đâu, không thể nào đâu!!!!!!”

“Càng nghĩ càng thấy rợn người. Tôi đã tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường Đại học Hải Thành năm ngoái, nhìn kỹ thì hình thể của người múa chính quả thật không giống Trần Diên, Trần thấp hơn một chút, còn mập hơn một chút, độ dẻo dai của cơ thể cũng không bằng người múa chính. Hình thể của người múa chính lại giống với Đồng trong đoạn video múa ở Pháp hơn.”

“A a a, càng nói càng thấy đúng thật.”

“Đại gia Tạ, anh có thể nói rõ được không? Có phải Trần đã dùng điểm cộng của vợ anh để vào đoàn văn công, rồi sợ chuyện bị lộ nên lại vu oan giá họa, muốn hủy hoại danh tiếng của vợ anh?”

“Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Không biết mọi người có xem một bức ảnh chưa, lúc video được đăng tối qua, có một blogger có lượt thích cao nhất đăng một bức ảnh, tôi nghĩ chuyện có liên quan đến bức ảnh đó.”

“A, càng đào càng có nhiều chuyện, thật muốn biết rốt cuộc nguyên nhân sâu xa khiến Trần Viên hành động mờ ám như vậy là gì?”

Còn Đồng Uyển Thư thì vẫn đang sống sung sướng ăn ngon uống tốt và tỏ vẻ, cô ấy chẳng biết gì cả.

Đồng Uyển Thư xem xong những dòng bình luận thì cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra.

Sáng nay hai người chị họ đến nhà cô với thái độ cẩn trọng, còn mang theo vẻ dò xét đầy thần bí, hóa ra là vì chuyện này.

Cô nhanh chóng ghép nối mọi việc, lần đó cô có lòng tốt thay Trần Diên múa một đoạn, kết quả là lại bị chính cô ta chĩa mũi nhọn vào mình, từ đó gây ra mọi chuyện rắc rối sau này.

Chuyện này đúng là cạn lời mà!

Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đồng Uyển Thư dùng điện thoại của chính mình để tra tìm, nhưng không hề có một dấu vết nào, mọi thứ đều yên ắng như chưa từng xảy ra.

Vậy là tất cả đều đã được Tạ Quyến Hòa xử lý rồi sao?

Cô ngẩng đầu nhìn màn hình đang phát trực tiếp, nơi Tạ Quyến Hòa đang ngồi trước ống kính, sừng sững như một ngọn núi cao. Ngũ quan anh sắc nét, khí chất uy nghi, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao, đôi môi mỏng khẽ mở, từng câu từng chữ phát ra đều mang theo sức nặng, cả người toát ra vẻ cứng rắn và mạnh mẽ.

Khoảnh khắc này, Đồng Uyển Thư thực sự cảm nhận được bàn tay sắt thép của anh và cảm thấy vô cùng an tâm.

Dường như chỉ cần có anh ở đó, thì dù có bao nhiêu phong ba bão táp cũng sẽ không thể chạm tới cô; thậm chí ngay cả khi cô còn chưa hay biết, anh đã âm thầm dập tắt mọi sóng gió.

Cho dù những chuyện này cô có thể tự giải quyết, thì ít nhất cũng phải mất một hai ngày.

Đồng Uyển Thư nhìn chằm chằm vào Tạ Quyến Hòa trong buổi livestream, đôi mắt bất giác ươn ướt.

Dưới ánh đèn flash dồn dập của giới truyền thông, Tạ Quyến Hòa tiếp tục phát biểu: “Những kẻ tung tin đồn thất thiệt và gây rối trên mạng đã nghiêm trọng xâm hại danh dự cá nhân của vợ tôi, khiến cô ấy rơi vào trạng thái tinh thần hoảng loạn. Hiện giờ cô ấy vẫn rất tiều tụy, không ăn uống được, cũng không ngủ nổi.

Vì vậy, đội ngũ PR cá nhân cùng tổ luật sư cấp một của tôi sẽ tiến hành điều tra tất cả các bình luận có hành vi cố ý công kích, sỉ nhục và xúc phạm vợ tôi trong phần bình luận.

Với cùng một địa chỉ IP mà có từ hai bình luận trở lên, dù là người chưa thành niên hay đã thành niên, tôi đều có quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý của họ, tuyệt đối không khoan nhượng!

Và từ giây phút này, tổ giám sát mạng chính thức được thành lập!”

Mỗi một lời Tạ Quyến Hòa nói ra đều mang khí thế chính thống, mạnh mẽ và đanh thép.

Bình luận trực tiếp liên tục tràn ngập màn hình:

“Aaaa, Tổng giám đốc Tạ thật là man!”

“Tổng giám đốc Tạ uy vũ quá!”

“Ra mặt bảo vệ phu nhân ngay lập tức luôn!”

“Phu nhân thật là hạnh phúc.”

“Tổng giám đốc Tạ yêu cô ấy biết bao!”

“Người chồng chiều vợ như anh ấy đúng là đẹp trai nhất!”

“Làm rất đúng! Với đám “chiến binh bàn phím” hèn nhát chỉ biết ẩn mình trong xó tối kia, chẳng khác gì lũ chuột, tuyệt đối không thể dung thứ, để trả lại môi trường mạng trong sạch!”

“Tôi đã nói rồi mà, cô Đồng tốt bụng như vậy, bao năm nay luôn hỗ trợ các gia đình nghèo khó.”

“Đúng vậy, đàn chị mà tôi quen chính là người đã được cô hai nhà họ Đồng tài trợ đi học. Tối qua tôi còn lên mạng nói rõ sự thật, vậy mà bị đám antifan công kích và blogger còn chặn luôn tài khoản của tôi. Mong ngài Tạ hãy trừng phạt bọn chúng, xem bọn họ sau này còn dám nói bừa nữa không!”

“Ngài Tạ nhất định phải chăm sóc phu nhân cho thật tốt.”

“Hãy nói với công chúa Đồng Đồng rằng, sau này chúng tôi sẽ luôn là hậu thuẫn kiên định cho cô ấy.”

Tốc độ phản ứng của cư dân mạng nhanh đến kinh ngạc. Rất nhanh sau đó, một diễn đàn mang tên “Thiên thần nhỏ bảo vệ Đồng Đồng” được lập ra, và lượng người theo dõi đã tăng vọt lên hàng triệu chỉ trong thời gian ngắn.

Không chỉ vậy, còn xuất hiện thêm một diễn đàn nữa mang tên “Ngài Tạ và phu nhân của anh ấy”.

Cả hai bài đăng này ngay lập tức leo thẳng lên bảng xếp hạng hot search.

Tạ Quyến Hòa tiếp tục nói: “Về tình cảm giữa tôi và vợ mình, có không ít cư dân mạng rất quan tâm. Tôi và cô ấy là hai người yêu nhau chân thành. Tôi yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã mãnh liệt theo đuổi và cuối cùng có được trái tim cô ấy. Không hề có bất kỳ mối lợi ích vòng vo nào chen vào, đơn giản là tôi yêu cô ấy, muốn có được cô ấy, và cuối cùng đã toại nguyện.”

“Vãi chưởng! Anh Tạ uy phong quá đi!!! Lời tỏ tình này quá là thẳng thắn rồi đó, đỉnh thật luôn! Bé cưng Đồng Đồng ơi, anh ấy đang tỏ tình với em trước mặt cả thế giới đó!!!!!! Người đàn ông lớn tuổi này lãng mạn quá trời luôn!” Chị họ Đồng nắm chặt tay Đồng Uyển Thư, còn kích động hơn cả khi chính mình được tỏ tình.

Đồng Uyển Thư chỉ muốn lấy tay che mặt.

Cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, tim còn đập loạn nhịp nữa thì phải làm sao đây?

Cô lén liếc nhìn người đàn ông trong buổi livestream, tim như trống đánh thình thịch.

Cô yêu anh quá mất rồi, chuyện gì thế này?

Thôi tiêu rồi, cái sự ngôn tình trung học này hình như sắp lây sang cả cô.

Tạ Quyến Hòa lại tiếp tục phát biểu đầy khí thế: “Về bức ảnh bị tung lên mạng kia, hoàn toàn là bịa đặt vu khống! Vợ tôi chỉ yêu mình tôi mà thôi. Lúc đó tôi đang ở ngay bên cạnh cô ấy, và đối với người đã đăng bức ảnh đó, tôi sẽ giữ quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý riêng biệt!”

Chị họ Đồng kích động đến mức gần như hét lên: “Trời đất ơi, Trần Diên xong đời rồi! Anh Tạ đã nói đến mức này rồi, lần này mà cô ta không vào tù bóc lịch một năm rưỡi thì đúng là lạ luôn đấy!”

Ờ…

Tạ Quyến Hòa, anh không biết ngượng hay sao mà lại nói cô “chỉ yêu mỗi mình anh” trước mặt bàn dân thiên hạ chứ?

Mặt dày quá rồi đó!

Chẳng lẽ trước mặt công chúng không cần giữ thể diện cho cô chút nào sao?

Nhưng mà hình như cũng không sai lắm, ngoài anh ra, đúng là không có ai khác thật.

Khoan đã… ảnh nào cơ?!

Đồng Uyển Thư hoàn toàn choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tối qua cô chỉ ngủ một giấc, mà tỉnh dậy đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện lớn, vậy mà với tư cách là người trong cuộc, cô chẳng hề có một chút cảm giác “được tham gia” nào cả!

Cô quay đầu nhìn về phía hai người chị họ.

Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, rồi chị họ Đồng khúc khích cười nói: “Chuyện là ngoài đoạn video em nhảy múa ở nước ngoài bị con nhỏ tên Trần Diên kia kéo về trong nước để bôi nhọ, thì còn có một tấm ảnh em đứng cùng khung hình với Lương Gia Nghị ở nhà họ Lương, góc chụp trông khá là mờ ám nữa.”

Giọng cô càng nói về sau càng nhỏ dần.

Đồng Uyển Thư.

Ờm…

Chị họ Đồng kể lại toàn bộ chuyện tối qua, từ lúc đoạn video bị lan truyền về trong nước cho đến khi cô gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, cuối cùng Tạ Quyến Hòa mới bắt máy. Sau khi cô kể rõ mọi chuyện cho anh biết, cô lại “bắn liên thanh” thuật lại tất cả một lần nữa cho Đồng Uyển Thư nghe.

“Nhưng mà sau khi chị nói chuyện với anh Tạ xong, chưa tới mười phút, toàn bộ video cùng mấy bình luận linh tinh rác rưởi đó đều biến mất sạch sẽ.” Còn sạch hơn cả cái mặt bôi bả trét tường của con Trần Viên kia ấy! Bây giờ chị thực sự thấy anh Tạ không chỉ lãng mạn, mà còn có năng lực siêu cấp, mà tiền lực cũng vô cùng mạnh mẽ nữa!”

Đồng Uyển Thư cuối cùng cũng hiểu hết ngọn ngành của chuyện đã xảy ra, nhưng chỉ cảm thấy cực kỳ bất lực và cạn lời.

Chuyện này, tính ra thì cả cô lẫn Tạ Quyến Hòa đều bị vạ lây vô cớ một trận sao?

Chị họ lớn đột nhiên kêu lên: “Đồng Đồng! Mau nhìn livestream của tháp truyền hình Hải Thành trên Douyin đi!”

Đồng Uyển Thư lập tức mở buổi phát trực tiếp chính thức của tháp truyền hình.

Chỉ thấy tòa tháp truyền hình khổng lồ đã hóa thành một màu hồng rực rỡ, phía trên còn hiện lên dòng chữ: [Phu nhân Tạ, anh yêu em trọn đời trọn kiếp.]

Chị họ Đồng suốt cả quá trình đều vô cùng kích động: “Aaaa, bé cưng Đồng Đồng ơi! Anh Tạ lại tỏ tình với em trước cả thế giới lần nữa kìa! Đây chẳng phải là đang ngầm tuyên bố với toàn thiên hạ rằng em là của anh ấy sao?! Aaaa, người đàn ông lớn tuổi này lãng mạn quá đi mất! Huhuhu Đồng Đồng, nếu em còn dám nói anh ấy nhạt nhẽo, không hiểu phong tình nữa thì chị với em cạch mặt luôn! Đây mà là không hiểu phong tình à? Quá trời quá đất là hiểu quá mức luôn ấy!”

Cả quán cà phê lập tức bị thu hút sự chú ý, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Đồng Uyển Thư.

Họ thì thầm bàn tán: “Người đó chính là phu nhân của ngài Tạ, cô hai nhà họ Đồng sao? Wow, ngoài đời xinh đẹp quá đi, da trắng mịn như sứ, trông như công chúa bước ra từ lâu đài trong truyện tranh ấy. Thích quá trời!”

Người bên cạnh còn trực tiếp lên tiếng: “Đồng nhị tiểu thư, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc những kẻ tung tin đồn kia, thật quá đáng!”

“Chồng cô yêu cô thật nhiều đấy.”

“Cô thật là hạnh phúc.”

“Người đàn ông có được cô còn hạnh phúc hơn nữa.”

Đồng Uyển Thư lập tức hiểu ngay ý câu “người đàn ông có được cô còn hạnh phúc hơn” là gì.

Ánh mắt mọi người nhìn cô quá đỗi mờ ám rồi!

Cô phải thừa nhận rằng…

Ở khoản này, Tạ Quyến Hòa đúng là rất quyến rũ.

Mà bản thân cô lại là kiểu người “được cho một chút màu là mở cả xưởng nhuộm”, nên càng nghĩ càng đỏ mặt.

Cuối cùng, trong ánh nhìn đầy ẩn ý của không ít người, Đồng Uyển Thư vội vàng rời khỏi quán cà phê.

Ba cô gái vừa chạy vừa cười đùa, chạy một đoạn thì đều thở hồng hộc, thở không ra hơi.

Chị họ Đồng vừa th* d*c vừa hỏi Đồng Uyển Thư: “Bảo bối, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”

“Các chị thì về nhà đi, còn em đương nhiên là đi tìm anh ấy rồi.” Người luôn kín đáo, trầm lặng như Tạ Quyến Hòa, lần này lại vì cô mà hành động phô trương đến thế, cô sao có thể không chạy đến bên anh để “thưởng” cho anh chứ, để anh còn sung sướng hơn nữa.

Nói xong, Đồng Uyển Thư vẫy tay chào tạm biệt hai người chị họ rồi leo lên taxi.

Chị họ Đồng đứng tại chỗ, dậm chân cười nói: “Ái chà, con bé này đúng là trọng sắc khinh chị em!”

Đồng Uyển Thư nhìn thấy cảnh đó qua gương chiếu hậu, liền bật cười khe khẽ.

Một người luôn luôn coi trọng thể diện như cô, lần này lại làm mộ

Một người luôn luôn coi trọng thể diện như cô, lần này lại làm một chuyện mà chính cô cũng thấy là hơi ngốc nghếch, hơi “trẻ trâu”.

Cô gọi điện cho người phụ trách tòa tháp truyền hình: “Chú Trịnh, cháu muốn làm phiền chú một việc, cháu muốn mượn một chút tài nguyên công cộng để đăng tải một việc cá nhân.”

Video Tạ Quyến Hòa tỏ tình khắp mạng giờ đây đang được chia sẻ điên cuồng trên tất cả các nền tảng.

Mà cô thì nghĩ, sao có thể để anh một mình chiến đấu như con sói cô độc nơi chiến trường mạng được chứ?

Sói cũng phải có đôi có cặp.

Vì vậy, cô quyết định bỏ qua thể diện của mình, cùng với ngài Tạ “trẻ trâu” thêm một lần nữa.

Trên tháp truyền hình của Tứ Cửu Thành, dòng chữ hiện lên rực rỡ: [Ngài Tạ, phu nhân của anh muốn nói rằng: Cô ấy cũng rất yêu anh, rất rất yêu.]

Một người đàn ông như Tạ Quyến Hòa, đáng để cô yêu, đáng để cô dốc hết trái tim mà yêu không chút ngần ngại.

Tình yêu của anh là không giữ lại điều gì.

Vậy thì cô, cần gì phải giữ lại?

Khó khăn lắm mới có được một tình yêu như thế, đã yêu thì phải yêu cuồng nhiệt, yêu đến tận cùng.

Lời tỏ tình trên tháp của Đồng Uyển Thư vừa mới hiển thị chưa lâu, điện thoại của Tạ Quyến Hòa đã gọi tới.

“Ngài Tạ, xong việc rồi à?” Giọng cô ngọt ngào, mềm mại đến mức khiến cả người anh như tan chảy.

“Em yêu anh sao?” Giọng trầm thấp của Tạ Quyến Hòa xen lẫn một chút không chắc chắn, lại có cả sự mừng rỡ như trẻ con.

Đồng Uyển Thư khẽ cười: “Ngài Tạ, buổi livestream của anh kết thúc rồi à?”

“Em yêu anh sao?” Anh lại hỏi lần nữa.

Đồng Uyển Thư hơi ngẩng cao đầu, trêu chọc: “Không vui à? Vậy thì… không yêu nữa.”

Hơi thở của Tạ Quyến Hòa khẽ nghẹn lại: “Nói lại lần nữa, Đồng Đồng nói trực tiếp bằng miệng cho anh nghe.”

Cô cười khúc khích, cố tình trêu: “Nói gì cơ? ‘Không yêu nữa’ hả?”

Hơi thở anh lại nghẹn thêm lần nữa, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Em biết không phải câu đó. Không được nói như thế.”

“Em đã mua vé rồi, lát nữa sẽ lên máy bay. Về rồi sẽ đích thân nói với anh.” Như vậy mới tính là nói trực tiếp.

Nhưng Tạ Quyến Hòa vẫn không chịu: “Trước tiên nói qua điện thoại một lần, rồi nói trực tiếp với anh một lần nữa.”

“Ngài Tạ, anh có hơi tham lam rồi đấy.” Đồng Uyển Thư cười rạng rỡ.

Tạ Quyến Hòa khẽ thở ra, thành thật đáp: “Ừ. Cho nên bảo bối, hãy để anh được tham lam một lần này thôi, có được không?”

Anh quá khao khát được nghe cô nói rằng cô yêu anh.

Đồng Uyển Thư bị hai chữ “bảo bối” từ miệng Tạ Quyến Hòa làm tim mình nổi lên từng vòng gợn sóng mềm mại.

Cô khẽ hắng giọng, rồi từng chữ từng chữ, chân thành mà nghiêm túc nói: “Ngài Tạ, em yêu anh. Em không chắc mình yêu anh nhiều đến mức nào, cũng không biết từ khi nào em đã bắt đầu yêu anh. Nhưng em rất chắc chắn rằng, trong từng ngày sắp tới, em sẽ chỉ càng yêu anh hơn mà thôi.”

Qua một lúc lâu, đầu dây bên kia không có chút phản ứng nào. Không một tiếng động.

Ánh mắt Đồng Uyển Thư tối xuống, hai má phồng lên đầy tức giận: “Tạ Quyến Hòa, anh làm sao thế? Không định nói gì à? Em đã phải gom hết can đảm mới dám nói ra đấy, anh có đang nghe không hả? Nếu không nghe thì thôi, sau này em sẽ không nói nữa đâu.”

Thật là đáng giận!

Đây là lần đầu tiên cô nói ra những lời ngọt ngào đến mức sến súa như thế, cô còn tưởng Tạ Quyến Hòa sẽ xúc động đến mức nói yêu cô, hoặc ít nhất cũng sẽ nói là rất vui khi nghe cô thổ lộ chứ.

“Anh đang nghe, vẫn luôn nghe, từng chữ một đều nghe rõ ràng, nhớ rành rọt trong lòng.” Tạ Quyến Hòa trầm giọng nói: “Câu cuối cùng của phu nhân Tạ, anh đã ghi âm lại rồi.”

Đồng Uyển Thư kinh ngạc thốt lên: “Hả? Anh ghi âm làm gì vậy?”

Giọng Tạ Quyến Hòa trầm thấp, mang theo ý cười: “Đặt làm nhạc chuông cho tất cả các cuộc gọi. Để mọi người đều biết, vợ của tôi mỗi ngày đều yêu tôi.”

“Đừng mà!” Cô hét lên, mặt đỏ bừng, “Mất mặt chết mất, em còn cần tự tôn đó! Em không muốn bị một người đàn ông kiểm soát như thế!”

“Đặt rồi.”

“……”

Aaaa… thật là quá đáng!

Nhưng Đồng Uyển Thư lại mỉm cười khẽ khàng.
Cô rất thích sự quá đáng ấy.

Đúng lúc đó, tài khoản chính thức của Lương Gia Nghị bên tập đoàn Liên Thắng đăng một thông cáo đính chính:

[Gửi các phóng viên và giới truyền thông, tôi rất vui vì mọi người quan tâm đến đời sống cá nhân của tôi đến vậy. Nhưng tôi hy vọng chủ đề sẽ được đặt ở những điểm cần thiết hơn. Nhị tiểu thư Đồng là vị khách quý của mẹ tôi, giữa tôi và cô ấy chỉ gặp mặt vài lần, hoàn toàn không có bất kỳ tiếp xúc riêng tư nào. Vì thế, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với người đã chụp bức ảnh này, và giữ nguyên lập trường như Tổng Giám đốc Tạ, tuyệt đối không khoan nhượng!]

Lương Gia Nghị để bộ phận truyền thông đăng xong thông cáo, rồi đứng lặng trước khung cửa sổ sát đất tầng cao, ánh mắt cụp xuống, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

Giám đốc truyền thông mỉm cười hỏi: “Sếp Lương, đang xem gì vậy?”

Trong điện thoại của anh, lưu lại một đoạn video Đồng Uyển Thư múa ở Pháp, anh đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.

Khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu, quả thực sai lầm đến mức nực cười.

Lương Gia Nghị tắt video, ánh mắt hướng về phía xa nơi sương mù chưa tan hết, trên gương mặt hiện lên một tia tiếc nuối hiếm hoi: “Có những thứ, ngay từ đầu đã là sai lầm. Khi nhận ra nó sai, thì đã không còn cơ hội sửa chữa nữa rồi.”

Giám đốc truyền thông cười nhạt: “Duyên phận vốn dĩ là một thứ rất kỳ diệu mà.”

Lương Gia Nghị chỉ khẽ cười, không nói thêm gì nữa.

Lúc này, trợ lý gõ cửa rồi bước vào với vẻ mặt hốt hoảng. Anh ta liếc nhìn giám đốc truyền thông, đợi người kia rời đi mới vội vàng lên tiếng: “Lương tiên sinh, bên cảnh sát vừa gọi điện, nói rằng cô Trần muốn nói chuyện điện thoại với ngài.”

Lương Gia Nghị nhìn lại đoạn video Đồng Uyển Thư nhảy múa lần cuối cùng, rồi ấn nút xóa, trong đáy mắt chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo: “Nói với cô ta, tôi sẽ để luật sư của mình trao đổi với cô ta về chuyện bức ảnh.”

Trợ lý gật đầu, “Vâng.” Ngài Lương, đúng như lời đã viết trong bản thông cáo, sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của Trần Diên đến cùng.

*

Tình cờ thay, ở sân bay Đồng Uyển Thư lại gặp đội áp giải Trần Diên trở về Hải Thành.

Hai người đi cùng một đoạn hơn mấy chục mét.

Trần Diên trong tình trạng vô cùng tệ, người nồng nặc mùi rượu. Cô ta trừng mắt nhìn Đồng Uyển Thư: “Đồng Uyển Thư, có phải cô nghĩ chúng ta chưa từng tiếp xúc nên tôi cố tình gây khó dễ cho cô không? Cô có biết tôi ghét cô đến mức nào không? Tất cả tiểu thư danh giá quanh tôi đều lấy cô làm niềm tự hào, còn lấy tôi làm nỗi xấu hổ. Ngay cả khi tôi vào đoàn văn công, cha tôi cũng luôn cảnh cáo rằng đó là nhờ có cô, tôi chỉ là kẻ được thơm lây từ ánh hào quang của cô. Ngay cả bạn trai tôi cũng là vì cô mà tôi mới có được.”

Nếu không phải như vậy, thì với thân phận như Lương Gia Nghị, cho dù cô có dốc hết sức để ngước nhìn, ánh sáng ấy cũng là thứ cô vĩnh viễn không thể chạm tới.

Bạn trai cô ta là vì cô sao?

Câu đó, Đồng Uyển Thư hoàn toàn không hiểu, mà cũng chẳng muốn hiểu.

Cô lạnh giọng đáp: “Ừ, đã có thể tự mình làm được như thế, vậy lúc đang hưởng lợi từ những điểm cộng ấy sao không nói thẳng ra luôn đi?”

Lời mỉa mai khiến Trần Viên nghẹn lại.

Đồng Uyển Thư liếc cô ta qua khóe mắt, ánh nhìn lạnh lùng và cao ngạo, tiếp tục nói: “Vừa hưởng vinh quang người khác mang lại cho mình, vừa căm ghét chính người đã đem đến vinh quang đó, thật nực cười. Làm người thì đừng vừa muốn thế này lại vừa muốn thế kia.”

“Còn nữa, từ đầu tới cuối, người cô làm khó chỉ là chính cô thôi. Bao nhiêu việc cô làm ra, với tôi mà nói, chẳng dính dáng lấy nửa phần.”

Bị lời nói kích động, Trần Diên trở nên điên cuồng, người nữ cảnh sát áp giải cô ta phải giữ chặt lại.

“Cô chẳng qua chỉ dựa vào sự yêu thương và cưng chiều của Tạ Quyến Hòa mà thôi. Nếu không nhờ thế, cô nghĩ hôm nay mình còn dám đứng đây nói chuyện với tôi sao? Một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết cô rồi!”

“Đúng vậy, tôi chính là dựa vào chồng tôi yêu tôi, không rời bỏ được tôi, thương tôi.” Đồng Uyển Thư mỉm cười đáp lại, “Còn cô thì sao? Cô có gì để dựa vào không? Tôi không chỉ có thể dựa vào chồng mình, mà còn có gia đình, có cậu, có các chú bác và bạn bè ở bên cạnh. Còn cô thì sao? Sau khi xảy ra chuyện, cha cô đâu, bạn bè cô đâu, người thân cô đâu?”

Đồng Uyển Thư lúc này mang vẻ cao quý và thanh nhã, như một vị thần đứng trên cao.

Còn Trần Diên và những người như cô ta vốn dĩ đã bị ngăn cách với thế giới của Đồng Uyển Thư bằng một dải ngân hà không thể vượt qua.

Bất kể là Đồng Uyển Thư, hay nhóm tiểu thư danh giá kia, hay cả Lương Gia Nghị, tất cả đều là những người ở một tầng lớp mà Trần Diên không bao giờ chạm tới được.

Bị lời nói của Đồng Uyển Thư ép đến cứng họng, Trần Diên không thể phản bác. Cha cô chỉ biết trách mắng về những hậu quả mà cô gây ra, nhà họ Lương đã cắt đứt làm ăn, còn Tạ Quyến Hòa thì đóng lại con đường tương lai của ông.

Chưa từng có ai nghĩ đến vì sao cô lại trở thành như thế này, càng chưa từng nghĩ đến tương lai của cô sẽ ra sao.

Đồng Uyển Thư cúi xuống nhìn bộ móng tay mới làm trong hôm nay, rồi khẽ nâng mí mắt, giọng điệu thản nhiên: “Con người ở trong hoàn cảnh nào thì nên chấp nhận sự thật của hoàn cảnh đó, trở thành con người phù hợp với nó, chứ không phải tìm mọi cách phá hoại cuộc sống tươi đẹp của người khác.”

*

Khi máy bay hạ cánh, lúc Đồng Uyển Thư bước ra thì thấy Tạ Quyến Hòa đang nghe điện thoại, không rõ đang nói chuyện với ai, nhưng giọng điệu mang đầy oán khí.

Hơn hai tiếng đồng hồ xa cách đối với cô là một cực hình, cô nóng lòng muốn được gặp Tạ tiên sinh của mình!

Sắc mặt Tạ Quyến Hòa lạnh lẽo.

Đầu dây bên kia vẫn giữ giọng cười: “Tổng Giám đốc Tạ, nói cho anh biết thêm một chuyện, đôi giày múa đó là quà tôi tặng.”

Tạ Quyến Hòa lạnh lùng hừ một tiếng: “Từ bao giờ mà anh Lương cũng bắt đầu làm mấy chuyện vụn vặt trộm gà bắt chó như vậy rồi?”

Lương Gia Nghị khẽ cười: “Đeo mãi cái mặt nạ ‘chính nhân quân tử’ cũng mệt, thỉnh thoảng làm chút chuyện không đứng đắn cũng thú vị mà.”

Tạ Quyến Hòa lạnh giọng: “Được thôi. Tôi nhớ giáo sư từng nói khu vực Đông Nam Á đang thiếu một người nội ứng dẫn dắt. Tôi thấy ngài Lương khá phù hợp đấy, hay là để tôi viết một bức thư giới thiệu?”

Lương Gia Nghị bật cười: “Anh cũng chẳng khá hơn tôi là bao.” Nụ cười trên môi anh ta dần nhạt đi: “Tổng Giám đốc Tạ, anh nói xem, nếu năm đó tôi ra tay sớm một bước, thì giờ cô hai nhà họ Đồng có phải đã là bà Lương rồi không?”

Tạ Quyến Hòa không chịu nổi câu nói đó. Người khác anh còn chẳng để vào mắt, nhưng Lương Gia Nghị thì khác, anh hiểu rất rõ con người đó. Nếu năm xưa hắn nhanh chân hơn anh, xuất hiện trong đời Đồng Đồng, e là thật sự đã không còn phần của anh nữa.

Tâm trạng uất ức của Lương Gia Nghị dường như cũng dịu xuống đôi chút: “Sao vậy? Thiếu tướng Tạ, người luôn đứng vững trên cao và nắm toàn cục trong tay, giờ cũng cảm thấy có chút nguy cơ rồi à?”

Tạ Quyến Hòa khẽ bật cười: “Tiếc là trên đời này không tồn tại hai chữ ‘nếu như’. Đồng Đồng là bà Tạ, và mãi mãi chỉ có thể là bà Tạ.”

Lương Gia Nghị nhếch môi: “Điều đó chưa chắc đâu.”

Ánh mắt Tạ Quyến Hòa khẽ tối lại, giọng nói cũng trở nên sắc bén hơn: “Ít nhất từ đầu tới cuối, tôi chưa từng nhận sai người. Còn ngài, từ khoảnh khắc nhận nhầm người, để kẻ khác có cơ hội chen chân vào, đã định sẵn là phải rút khỏi cuộc chơi, thậm chí không đủ tư cách để cạnh tranh.”

Lương Gia Nghị bị châm chọc đến không nói nên lời.

Ngay sau đó, ở đầu dây bên kia, hắn dường như cảm nhận được cả một cơn gió xuyên qua ống nghe, như thể có thứ gì đó đập mạnh vào lồng ngực Tạ Quyến Hòa khiến hơi thở anh cũng trở nên rối loạn.

Tiếp theo là giọng nói nũng nịu của Đồng Uyển Thư truyền đến: “Chồng ơi~ anh đang nói chuyện với ai thế? Em ra rồi mà anh chẳng buồn nhìn em, cũng không đến đón em nữa… không vui, giận rồi đấy!”

Nhìn người con gái đáng yêu đang nằm trong vòng tay mình, ánh mắt vốn còn đầy sát khí của Tạ Quyến Hòa dần dần trở nên dịu dàng. Anh khẽ cười thấp giọng: “Thấy rồi, vợ anh xinh đẹp như thế, cho dù anh có bị cận đến cả ngàn độ cũng nhận ra được, làm sao mà nhầm lẫn cho được.”

“……” Lương Gia Nghị ở đầu dây bên kia hoàn toàn câm lặng.

Tạ Quyến Hòa khẽ cười: “Vợ à, trước đây em đã hứa với anh điều gì rồi? Gặp anh thì phải nói gì nào?”

Đồng Uyển Thư chớp mắt, hai tay ôm lấy cổ Tạ Quyến Hòa, lần này không còn giữ ý nữa: “Chồng à, em yêu anh.”

Trong đôi mắt đẹp của cô ánh lên những tia sáng dịu dàng, vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc muốn nói câu này cho anh nghe.

Nghe cô nói trực tiếp như vậy, hoàn toàn khác với khi qua điện thoại.

Khi nghe qua điện thoại, anh đã rất vui rồi, tâm trạng phấn chấn. Nhưng khi được cô nói trước mặt, anh như phát điên vì hạnh phúc.

Đồng tử Tạ Quyến Hòa khẽ co lại, hơi thở cũng dồn dập hơn, tim đập thình thịch. Bàn tay đang ôm lấy vòng eo của Đồng Uyển Thư cũng siết chặt thêm vài phần.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, cười một tiếng, có chút đắc ý: “Ngài Lương, nghe rõ chưa?”

“……” Lương Gia Nghị.

Ngài Lương?

Lương Gia Nghị.

Đồng Uyển Thư ngơ ngác, không thể tin nổi.

Chuyện riêng tư thế này, lại để người khác nghe thấy? Hơn nữa còn là một người xa lạ?!

Tạ Quyến Hòa rốt cuộc là có sở thích kỳ quái gì vậy chứ?!

Gương mặt xinh xắn của Đồng Uyển Thư bỗng chốc đỏ bừng.

*

Hôm nay Tạ Quyến Hòa không tự lái xe, mà có tài xế chở.

Anh ngồi cùng Đồng Uyển Thư ở ghế sau.

Đồng Uyển Thư tựa vào lòng anh, làm nũng nói: “Em không muốn về biệt thự sườn núi đâu, ghê chết đi được.” Trong phòng ngủ từng bị cô dán đầy ảnh của Trần Diên, cho dù bây giờ đã xử lý hết rồi, chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy ghê tởm, ngủ không nổi, huống chi còn phải ở đó mà “nồng nàn” với Tạ Quyến Hòa.

Tạ Quyến Hòa bật cười, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi mềm của cô một cái: “Em cũng biết ghê à? Còn bày ra bao nhiêu trò ghê tởm để làm anh khó chịu?”

Đồng Uyển Thư chôn sâu mặt vào ngực anh, không nói gì.

Chuyện này thật sự chẳng biết bình luận thế nào, cách duy nhất là bỏ qua cho rồi.

Tạ Quyến Hòa hiểu rất rõ con chim công nhỏ trong lòng mình, cô cực kỳ sĩ diện, ghét bị người khác vạch trần lỗi lầm.

Thôi không nhắc nữa.

Chuyện này đến đây coi như lật sang trang mới.

Anh khẽ cong môi nói: “Được rồi, chúng ta về Tô Thành ở.” Căn nhà kiểu cổ mà anh đã mua ở đó cũng rất gần cửa hàng trang sức của cô.

Đồng Uyển Thư ngẩng đầu nhìn anh: “Anh định mỗi ngày đều chạy đi chạy về à, hay là chúng ta bắt đầu sống xa nhau rồi?”

Tạ Quyến Hòa lập tức nghiêm túc: “Trong mơ cũng không có chuyện đó đâu. Xa nhau cái gì chứ, không bao giờ có chuyện anh sống xa em. Lái xe hơn hai tiếng thôi, không mệt.” So với cảm giác nhớ nhung khó chịu khi không được gặp cô một ngày, chừng ấy thời gian chẳng đáng là gì.

Đồng Uyển Thư lại tựa người vào lòng anh, cọ cọ lên lồng ngực anh: “Em thì thấy mệt đấy, không được à? Ở Hải Thành hình như anh còn một căn biệt thự nữa đúng không? Chúng ta dọn sang đó ở đi?”

Tạ Quyến Hòa chỉnh lại lời cô: “Đúng là có một căn, nhưng đó là trước kia. Bây giờ là của em.”

Đồng Uyển Thư cũng sửa lại: “Sai rồi, đều là như nhau cả, không phân biệt là của anh hay của em. Có người dọn dẹp không?”

“Luôn có người được sắp xếp để bảo dưỡng rồi, có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào.” Từ khi anh bắt đầu tìm hiểu một số thói quen sinh hoạt của Đồng Uyển Thư, anh đã nhờ Dư Bội Trân hỏi kỹ càng, toàn bộ vật liệu và công ty bảo dưỡng biệt thự đều được thay bằng những phương án và nguyên liệu mà cô quen thuộc.

Đồng Uyển Thư rúc trong lòng anh khẽ lẩm bẩm: “Thế thì tốt rồi. À đúng rồi, em đang tính chuyển cửa hàng chính của mình đến Hải Thành.”

Ánh mắt Tạ Quyến Hòa khẽ trầm xuống: “Làm vậy có ảnh hưởng gì không? Hay là sẽ bất tiện?” Nếu quả thật như vậy, anh thà là mình đi lại giữa Tô Thành và Hải Thành còn hơn. Dù sao cũng chỉ hơn hai tiếng lái xe, còn đi tàu cao tốc thì chỉ hơn hai mươi phút, rất tiện.

“Đồng Đồng, đừng vì anh mà thay đổi cách sống của em. Anh hy vọng em luôn là chính mình.” Chỉ có như thế, con công nhỏ của anh mới thực sự vui vẻ, hạnh phúc, sống một cách phóng khoáng tự tại. Anh hy vọng cả đời này cô vẫn sẽ là con công kiêu ngạo, tự tôn và đầy lòng tự trọng ấy.

“Với em thì chẳng có gì bất tiện cả. Khách hàng của em đến từ khắp nơi trên thế giới, cửa hàng đặt ở đâu cũng không ảnh hưởng đến nguồn khách.” Đồng Uyển Thư ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên cằm của Tạ Quyến Hòa: “Yên tâm đi, em mãi mãi sẽ là chính mình.”

Cô yêu Tạ Quyến Hòa là thật, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ đánh mất phương hướng của mình.
Trước khi yêu người khác, phải học cách yêu chính mình, như thế mới có thể thực sự hiểu được cách yêu một người.

Tạ Quyến Hòa hỏi: “Em muốn tìm vị trí như thế nào?”

Đồng Uyển Thư lười biếng tựa trong lòng anh: “Tạm thời em vẫn chưa nghĩ ra, cứ đợi đến khi tìm được chỗ thích hợp rồi tính.”

“Được.” Không cần vội, thời gian còn dài, cứ từ từ tìm. Tạ Quyến Hòa như chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: “Trước đó, mẹ có gọi điện tới, bảo chúng ta sắp xếp thời gian về Lê Hải ăn cơm.”

“Vậy thì tuần sau đi.” Kết hôn lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa về Lê Hải lần nào, đúng là hơi không phải phép.

“Được.” Tạ Quyến Hòa lại hỏi: “Tối nay mình ra ngoài ăn hay về nhà để anh nấu?”

Ánh mắt Đồng Uyển Thư bỗng lóe sáng, cô lắc đầu, ghé sát tai anh thì thầm: “Em muốn thưởng cho ngài Tạ trước.”

Đôi mắt người con gái long lanh như tơ liễu, quyến rũ vô cùng: “Hôm nay là sân nhà của ngài Tạ, ngài Tạ muốn thế nào cũng được.”

Muốn thế nào cũng được?

Ánh mắt Tạ Quyến Hòa khẽ tối lại, trong đầu đã hiện lên vô số tư thế mà anh yêu thích. Yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Bà Tạ đã nhiệt tình chiêu đãi như vậy, anh sẽ không khách sáo nữa.”

Đồng Uyển Thư buông lơi hai tay vòng qua cổ anh, từng cử chỉ đều mềm mại mê người: “Ngài Tạ còn khiêm nhường thế à, vậy để người không khiêm nhường lên sân khấu nhé.”

Tạ Quyến Hòa không kiềm chế nổi cảm xúc, dịu dàng nhưng đầy cuồng nhiệt bày tỏ tình yêu của mình.

Khi cả hai về đến căn biệt thự mới, từ cửa ra vào cho tới phòng khách, rồi phòng ngủ và cả phòng tắm, tình yêu của họ lan tỏa khắp nơi. Hai người quấn quýt không rời, trái tim và cơ thể đều tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Đêm ấy thật dài, tình cảm lại càng sâu đậm hơn.

[Hoàn chính văn]

26/04/2025 — Tây Tử Nhất Tiếu

[Tác giả có lời muốn nói:

Ừm, đến đây là phần chính văn đã kết thúc rồi.]

Bình Luận (0)
Comment