Ngọc Diện Hồ Ly đong đưa thân hình bước tới, ngồi ở bên cạnh Ngưu Ma Vương, dựa vào lồng ngực của hắn.
Ngưu Ma Vương vòng tay ôm lấy Ngọc Diện Hồ Ly.
"Hôm nay mỹ nhân trông ủ rũ như vậy, có phải đang có tâm sự hay không?”
Trong mắt Ngọc Diện Hồ Ly hiện lên sự quyến rũ, dịu dàng nói: "Đại vương à, nghe nói Đường Tam Tạng đi Tây Thiên thỉnh kinh sắp tới đây rồi.”
Ngưu Ma Vương thờ ơ nói: "Chỉ là một tên hòa thượng đi thỉnh kinh thôi, không đáng để quan tâm.”
"Đại vương, nhưng người ta muốn mà!
Nghe nói nếu lấy được một miếng thịt từ người Đường Tam Tạng, hiến tế cho Thánh Nhân thì có thể trường sinh bất tử, vĩnh viễn bất diệt.”
Sắc mặt của Ngưu Ma Vương lập tức thay đổi, thì thầm nói: "Thánh Nhân à!”
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt như đang hồi tưởng gì đó, cuối cùng hắn lắc đầu nói: "Là giả hết, Thánh Nhân cũng không có năng lực ban cho người khác trường sinh bất lão.”
Ngọc Diện Hồ Ly làm nũng nói: "Đại vương, ngươi chưa thử thì làm sao biết là không được chứ?
Đại vương là đại anh hùng, có sức mạnh thần thông quảng đại làm cho yêu ma khiếp sợ.
Nhưng người ta chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi. Hồng hoang âm mưu hiểm ác không dứt, không chừng một ngày nào đó thiếp thân sẽ mất đi, nhưng thiếp thân chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh, hầu hạ đại vương mà thôi!
Đại vương, Đường Tam Tạng sắp dâng mình đến cửa rồi, tại sao chúng ta không thử một lần, cho dù không thành công thì cũng không tổn thất gì mà.”
"Không cần thử, chắc chắn là giả.”
"Đại vương! Trong tam giới đều đồn đại, chắc hẳn cũng có nguyên nhân gì đó?”
"Ha ha, chuyện này nhất định là do kẻ có dã tâm cố ý lan truyền. Ta cũng chưa biết nguyên do, nhưng âm mưu phía sau chắc chắn là không nhỏ. Mặc dù ta không sợ, nhưng cũng không cần xen vào, tự rước thêm phiền toái.”
Ánh mắt Ngọc Diện Hồ Ly trầm xuống, sau đó cười nói: "Đại vương, nghe nói người bảo vệ Đường Tam Tạng chính là huynh đệ kết nghĩa trước kia của ngươi- Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, chẳng lẽ ngươi sợ Tôn Ngộ Không sao?”
"Hừ, ta mà sợ hắn à? Chỉ là một con khỉ hoang mà thôi.”
"Vậy thì đại vương có thể bắt Đường Tam Tạng cho ta được không? Người ta muốn mà!”
"Ha ha, đợi bọn hắn đến rồi nói sau. Bây giờ chúng ta hãy làm chút chuyện vui vẻ đi nào.” Ngưu Ma Vương ôm Ngọc Diện Công Chúa trong tay, bàn tay to lớn của hắn xoa bóp khắp người nàng.
"Ngưu đại ca, huynh đệ đến rồi, còn không mau ra gặp mặt.” Bên ngoài vang lên một giọng nói cực lớn, sau đó là một loạt tiếng đánh đấm ‘ầm ầm ầm’, cùng với tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.
Sắc mặt Ngưu Ma Vương thay đổi, đứng bật dậy, lẩm bẩm nói: "Tại sao Tôn Ngộ Không lại chạy đến đây?” Trên người hắn hiện lên một bộ chiến giáp, nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Ngọc Diện Hồ Ly cũng đứng dậy khỏi giường phù dung, khoanh tay lạnh lùng nói: "Người đâu, đến thay y phục cho ta.”
Lập tức, có hai nhóm hồ nữ bước ra khỏi thông đạo bên cạnh, trên tay nâng y phục và vũ khí.
...
Bên ngoài Ma Vân Động trên Tích Lôi Sơn có một quảng trường bằng phẳng, trước kia là nơi tập luyện của các yêu binh, nhưng hiện tại hàng ngàn hàng vạn yêu binh yêu tướng đều đang nằm trên quảng trường, rên rỉ một cách đau đớn.
Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đứng trên một ngọn núi thấp đối diện Tích Lôi Sơn. Một người cầm Kim Cô Bổng, một người cầm Cửu Xỉ Đinh Ba, mỉm cười chỉ trỏ không kiêng nể ai.
Xung quanh là một đám tiểu yêu vương đang cầm thần binh pháp bảo, nhìn Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đứng trên ngọn núi thấp với vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi. Quá mạnh! Bọn hắn thực sự quá mạnh, hoàn toàn không thể đánh lại.
‘Ầm ầm’ Cửa Ma Vân Động trên sườn núi mở toang, Ngưu Ma Vương toàn thân mặc giáp bước ra, nhìn thấy yêu binh yêu tướng nằm la liệt dưới đất, vô cùng tức giận hét lớn: "Tôn Ngộ Không, ngươi lại dám tới Tích Lôi Sơn làm loạn, ai cho ngươi lá gan đó vậy?”
Tôn Ngộ Không vác Kim Cô Bổng cười khà khà quái dị nói: "Ngưu đại ca, lão Tôn ta vừa từ Thúy Vân Sơn trở về, ngươi nói thử xem là ai đã cho ta lá gan đó?
Lúc trước, bảy huynh đệ chúng ta kết nghĩa là dựa vào tấm lòng nhiệt huyết, đối xử chân thành với nhau. Nay Ngưu đại ca ngươi vứt bỏ vợ con, còn được xem là anh hùng hảo hán sao?”
Khí thế giận dữ của Ngưu Ma Vương lập tức ngưng lại, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
Ngọc Diện Hồ Ly thân mặc giáp phục, tay cầm vũ khí bước ra khỏi sơn động, đứng bên cạnh Ngưu Ma Vương. Trong khí thế hào hùng lại mang theo vài phần quyến rũ, có một vẻ đẹp rất khác biệt.
Ngọc Diện Hồ Ly lớn tiếng nói: "Phu quân, Thiết Phiến Công Chúa đó nhìn thì như trinh tiết liệt phụ, nhưng bây giờ xem ra không chỉ tìm nam nhân bên ngoài, mà còn tìm được hai người đều xấu xí như nhau.”
Ngưu Ma Vương đột nhiên quay đầu lại, hung dữ hét lên: "Câm miệng!” Trong mắt hắn lộ ra sự dữ tợn.
Ngọc Diện Công Chúa giật mình, lập tức cúi đầu không dám nhiều lời nữa, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên lửa giận và vẻ không cam tâm. Hắn lại vì nữ nhân kia mà nổi giận với mình.
Ngưu Ma Vương nhìn Tôn Ngộ Không điềm tĩnh nói: "Hiền đệ, đây là chuyện của gia đình ta, ngươi xen vào có vẻ không được hay cho lắm?
Nể mặt Thiết Phiến, ta cũng không so đo chuyện ngươi náo loạn ở nơi này. Mau rời đi đi, sau này chúng ta vẫn là huynh đệ.”
"Khà khà, Ngưu đại ca, ngươi nói sai rồi. Trước đây là việc nhà của ngươi, nhưng giờ thì không phải như vậy nữa.”