Ngưu Ma Vương cau mày nói: "Ngươi nói vậy là có ý gì?” Trong lòng nói thầm, chẳng lẽ Thiết Phiến thật sự có gì với hắn sao? Không đâu, mắt nhìn người của Thiết Phiến cũng không thấp đến như vậy.
Trư Bát Giới ở bên cạnh hét lên: "Ngưu Ma Vương, sư đồ bọn ta đến Tây Thiên thỉnh kinh, đi ngang qua Khô Tùng Giản, Hồng Hài Nhi đã đến nhận người thân. Sư huynh ta vui vẻ tiếp nhận, nên không có phòng bị.
Sau bữa tiệc rượu, Hồng Hài Nhi lợi dụng lúc bọn ta còn say bắt sư phụ bọn ta đi, nói rằng phụ mẫu chia ly, gia đình tan vỡ, hắn quá đau lòng nên đã bắt sư phụ ta làm lễ vật tặng cho phụ mẫu, hy vọng có thể làm dịu tình cảm phu thê của hai người các ngươi.
Mặc dù Hồng Hài Nhi rất hiếu thảo, nhưng loại hành vi này không thể chấp nhận được. Thân phận sư phụ ta cao quý, không phải là chuyện đùa. Nếu ngươi biết điều thì mau đưa sư phụ ta ra ngoài, bằng không khi Phật Giáo La Hán Bồ Tát giáng lâm, thì cũng là lúc ngươi nhà tan cửa nát.”
Ngưu Ma Vương đột nhiên trợn to mắt trâu, cái gì? Hồng Hài Nhi lại dám bắt cóc Đường Tam Tạng để tặng cho ta?
Trong lòng hắn cảm thấy kích động, tuy biết tin đồn về Đường Tam Tạng chắc chắn là giả, nhưng nhi tử của mình lại không biết! Hắn chỉ muốn tặng những thứ tốt nhất cho mình. Nhất thời trong lòng Ngưu Ma Vương cảm thấy cảm động, khóe mắt hơi nóng lên.
Ánh mắt của Ngọc Diện Công Chúa bên cạnh cũng sáng lên, Đường Tam Tạng thực sự đã bị Hồng Hài Nhi bắt rồi, ta có hy vọng trường sinh bất tử rồi. Nàng quay đầu lại, dùng ánh mắt rực lửa nhìn về phía Ngưu Ma Vương.
Mặc dù bề ngoài Ngưu Ma Vương thô kệch chất phác, nhưng không hề ngu ngốc. Có thể rất lâu về trước khi còn ở Đông Hải, hắn cũng thật thà chất phác, nhưng sau vô số năm lăn lộn trưởng thành, cho dù là một khúc gỗ mục đi nữa thì cũng phải dần dần trở thành một khúc gỗ tinh, chứ đừng nói là một Tiên Thiên Thần Thú như hắn.
Từng suy nghĩ không ngừng loé lên trong đầu Ngưu Ma Vương. Nếu Tôn Ngộ Không đã đến Thúy Vân Sơn rồi, có nghĩa là hắn không tìm thấy Đường Tam Tạng ở đó, nên mới phải đến Tích Lôi Sơn.
Hài tử Thánh Anh rất thông minh, chắc hẳn đã biết Tôn Ngộ Không sẽ tìm mình ở khắp nơi, cho nên hiện tại đã trốn đi rồi, tạm tránh mũi nhọn hoặc là cũng có suy nghĩ không muốn liên lụy đến mình.
Đứa nhỏ này đúng là rất ngốc, ngươi thật sự cho rằng vi phụ không thể bảo vệ ngươi sao? Ngươi đã mang những gì ngươi cho là quý giá nhất tặng cho vi phụ, vi phụ cũng có thể che chở cho ngươi một góc trời.
Ngưu Ma Vương hừ lạnh hai tiếng, trong mũi phun ra một luồng khí nóng, ngẩng đầu nhìn Tôn Ngộ Không. Vừa nghĩ đến cảnh hài tử của mình đang phải trốn chui trốn nhủi khắp nơi, một sự tức giận không tên dâng lên trong lòng, hắn hét lớn: "Ta còn đang tự hỏi vì sao các ngươi lại đến đây, hóa ra là vì Đường Tam Tạng.
Tôn Ngộ Không, Đường Tam Tạng đang bị nhốt trong động phủ của ta, có bản lĩnh thì ngươi cứ đến cứu."
Ngọc Diện Công Chúa vô thức gọi: "Đại vương!" Nàng ngơ ngác nhìn Ngưu Ma Vương, Hồng Hài Nhi đến lúc nào vậy? Trong Tích Lôi Sơn của chúng ta cũng đâu có giam giữ hòa thượng? Trong lòng nàng chợt lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ Tích Lôi Sơn này có mật thất mà ta không biết sao?
Hai mắt Tôn Ngộ Không sáng lên, cười to: "Ngưu đại ca, thân phận của Đường Tam Tạng không phải tầm thường, mau trả hắn lại đây cho ta, đừng làm bậy nữa."
Ngưu Ma Vương cũng cười lớn, mạnh mẽ nói: "Đương nhiên ta biết thân phận của Đường Tam Tạng không tầm thường, ai mà không muốn trường sinh bất tử? Nhất định ta phải có được Đường Tam Tạng này."
Trư Bát Giới lộ ra vẻ đau khổ. Haizzz, lẽ ra ngay từ đầu ta không nên tung ra tin đồn này. Rõ ràng là con đường Tây Du có chín chín tám mốt kiếp nạn, nhưng bây giờ đã lên đến tám trăm mười kiếp nạn rồi, là ta tự mình hại mình mà!
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai kêu lên: "Kẻ biết đủ không mưu cầu danh lợi, người biết mình sẽ không sợ mất chi, người tu hành sẽ không vì địa vị mà thấy xấu hổ.
Ngưu đại ca, làm yêu muốn quý thì phải tự hiểu rõ bản thân, lòng tham mù quáng sẽ hình thành nghiệp hỏa, cuối cùng sẽ thiêu đốt chính mình."
Sắc mặt Ngưu Ma Vương có chút kỳ quái, từ khi nào con khỉ này không ăn chuối nữa, mà lại đi đọc đạo kinh vậy?
"Đừng nói nhảm nữa, Đường Tam Tạng đang ở trong tay ta. Nếu ngươi muốn cứu Đường Tam Tạng, hãy dùng bản lĩnh của mình."
Sau nhiều lần khuyên bảo không có kết quả, trong lòng Tôn Ngộ Không cũng nổi cơn thịnh nộ, trách Ngưu Ma Vương: "Hay, hay lắm, bây giờ ngươi đã không còn là Bình Thiên Đại Thánh khí phách ngút trời năm xưa nữa rồi. Ta sẽ thay tẩu tẩu và điệt tử dạy cho ngươi một bài học."
Tôn Ngộ Không lao thẳng về phía Ngưu Ma Vương đang ở giữa không trung, xoay người một vòng, Kim Cô Bổng đột nhiên dài ra, phóng thẳng về phía Ngưu Ma Vương.
"Tôn Ngộ Không, e rằng ngươi đã quên màn tỉ thí năm trăm năm trước, ta mới là lão đại!"
Trong tay Ngưu Ma Vương xuất hiện một cây Tấn Thiết Côn, một côn quét qua, 'ầm' Tấn Thiết Côn và Kim Cô Bổng va chạm vào nhau ở giữa không trung. Thoáng chốc, âm thanh rung chuyển cả bầu trời, núi non chấn động, những tiểu yêu vương xung quanh đều sợ hãi chạy tán loạn.
Sau đòn tấn công đó, Ngưu Ma Vương lao thẳng lên trời, một Ngưu Ma Bình Thiên Đại Thánh, một Hầu Vương Tề Thiên Đại Thánh, hai vị Đại Thánh giao chiến với nhau trên dãy núi. Một Kim Cô Bổng giơ lên vô tình, một Tấn Thiết Côn rơi xuống không lưu tình.
Đại Thánh phun sương màu ra oai, Ngưu Vương mạnh mẽ phun ra ánh sáng. So dũng khí, hai người ai cũng không vừa, nghiến răng nghiến lợi khí thế bừng bừng, bụi tung mù mịt trời đất tối đen, cát bay đá chạy quỷ thần nấp đi. Đánh đến khi long trời lở đất, nhật nguyệt sao trời cũng phải trốn đi.
Trư Bát Giới đứng trên đỉnh núi nhìn xung quanh, Cửu Xỉ Đinh Ba đã vận sức chờ phát động.