"Sao có thể chứ!"
Bạch Cẩm tỏ ra khí phách: "Sư thúc, sai là sai mà đúng là đúng. Quỳ Ngưu làm sai thì ta sẽ không phủ nhận, ngài nói muốn giết hắn thì ta cũng tuyệt đối không ngăn cản, cho dù làm ngưu yến cũng được.
Sư thúc, chúng ta có chung nỗi lòng. Ngài thương Thiết Phiến Công Chúa, ta cũng coi nàng là đệ muội, chỉ hận Quỳ Ngưu mắc sai lầm làm Tiệt Giáo ta xấu mặt."
"Vậy thì giết hắn đi."
"Mặc dù ta vô cùng tức giận, nhưng không thể hành động nông nổi. Chúng ta đều hận không thể rút gân lột da hắn, đánh hắn thần hồn câu diệt luôn.
Nhưng dù sao hắn cũng là phụ thân của Hồng Hài Nhi. Sau này Hồng Hài Nhi trưởng thành, biết chúng ta giết phụ thân hắn thì nhất định sẽ xách trường kiếm dài ba thước đến tìm chúng ta báo thù. Thế là lại có thêm một bi kịch."
"Ta có thể che giấu thiên cơ, Hồng Hài Nhi sẽ không biết. Không có vị phụ thân khốn nạn kia, hắn nhất định sẽ sống tốt hơn." Minh Hà giáo chủ bình tĩnh nói, dễ nhận thấy hắn đã cực kỳ bất mãn với Ngưu Ma Vương, muốn chém đối phương thành vạn mảnh.
"Nhất điểm hàn quang Đại La thương, chém sạch thương sinh không cần hỏi trời.
Tất nhiên sư thúc có bản lĩnh thông hiểu Thiên Đạo, khinh thường thiên hạ, nưng ngài cũng có đối thủ. Nhỡ đâu sau này đối thủ của ngài lợi dụng chuyện này, nói với Hồng Hài Nhi là ngài giết phụ thân hắn. Vậy thì đối với ngài mà nói, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Cho dù ngài không sợ mấy chuyện này, nhưng cũng nên nghĩ cho hài tử. Hài tử lớn lên trong gia đình đơn thân, tâm lý dễ bị khiếm khuyết, từ đó lầm đường lạc lối. Vì Hồng Hài Nhi, cho dù chúng ta khó chịu cỡ nào cũng phải giữ lại mạng sống cho Ngưu Ma Vương."
Minh Hà giáo chủ lập tức nhíu mày, nhìn Nguyên Đồ Sát Kiếm bên cạnh rồi thở dài nói: "Hiện giờ sát kiếm của ta cũng phủ bụi rồi."
Bạch Cẩm khẽ mỉm cười: "Sư thúc là lòng có mãnh hổ ngửi tường vi, chúc mừng sư thúc tìm được bảo vật mình trân quý nhất."
Minh Hà giáo chủ sửng sốt, cất tiếng cười sang sảng: "Hay cho câu ' lòng có mãnh hổ ngửi tường vi', vẫn là ngươi hiểu ta!
Cuối cùng thì bây giờ ta đã biết tại sao các sư huynh Tam Thanh lại thích ngươi như vậy."
Bạch Cẩm nở nụ cười thuần phác: "Đệ tử chỉ biết suy nghĩ ở góc độ khác mà thôi."
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
"Đương nhiên! Sau khi biết hành vi của Quỳ Ngưu, ta cũng giận đến mức Tam Thi nhảy bình bịch, đau đầu nhức óc. Cho dù sư thúc không nói thì ta cũng không tha cho hắn."
Minh Hà giáo chủ gật đầu hài lòng, cực kỳ vừa ý với hành vi chủ động bày tỏ thái độ của Bạch Cẩm. Trước đó, khi Bạch Cẩm đến đây, hắn còn định dạy cho đối phương một bài học nho nhỏ để ra oai phủ đầu. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy Bạch Cẩm rất có tình có lý, có chừng có mực, hiểu tâm ý, thật sự là quá tuyệt vời.
Vẻ mặt Bạch Cẩm hơi thay đổi, hắn lên tiếng: "Sư thúc, có phải hiện giờ quan hệ giữa ngài và nữ nhi vẫn còn rạn nứt không?"
Minh Hà giáo chủ gật đầu cảm thán: "Đúng vậy! La Sát rất kiên cường, hay nói chính xác hơn là rất cố chấp. Nếu cuộc sống sau khi kết hôn hạnh phúc thì có lẽ nàng sẽ trở về.
Nhưng bởi vì nàng sống không hạnh phúc nên mới không chịu trở về, không muốn ta xen vào chuyện của nàng."
Hai mắt Bạch Cẩm chợt sáng ngời, giọng điệu vui mừng: "Sư thúc, lần này là một cơ hội tốt! Khi nào bắt Quỳ Ngưu về, ta sẽ lập tức tuyên bố muốn chấp hành gia pháp của Tiệt Giáo, chém giết Ngưu Ma Vương, đánh cho hồn bay phách tán.
Nếu La Sát vẫn còn tình cảm với Ngưu Ma Vương, nàng nhất định sẽ lên Thiên Đình cầu tình. Tiếp đó, ta sẽ thẳng thừng từ chối.
Cuối cùng La Sát rơi vào đường cùng, chỉ có thể quay về Huyết Hải tìm sư thúc cầu cứu. Sau đó, sư thúc pháp giá Thiên Đình, rộng lượng tha thứ cho Ngưu Ma Vương, lên tiếng xin tha cho hắn. Thiên Đình đành phải tuân lệnh, sửa tội chết thành tội sống.
Đến lúc đó, quan hệ giữa La Sát và sư thúc sẽ bớt căng thẳng, Ngưu Ma Vương cũng thấy được thần uy của ngài, sau này nào dám làm xằng làm bậy nữa."
Ánh mắt Minh Hà giáo chủ sáng lấp lánh. Ồ, hình như làm vậy thật sự có thể xoa dịu mối quan hệ giữa chúng ta. Hắn vội vàng lên tiếng: "Như vậy rất tốt, nhưng sư điệt phải chịu ấm ức rồi."
"Ấm ức gì chứ? Tại vì chuyện của Quỳ Ngưu khiến cho tình phụ tử nhà sư thúc nảy sinh ngăn cách, suy cho cùng cũng là Tiệt Giáo ta có lỗi với ngài. Đây là việc ta nên làm."
"Ha ha! Đi nào, đi uống rượu với ta!" Minh Hà giáo chủ kích động ra mặt.
"Vậy thì ta cung kính không bằng tuân lệnh."
Bạch Cẩm và Minh Hà giáo chủ đứng dậy, vừa cười vừa nói đi vào trong cung điện. Trên bàn rượu, hai người bàn luận những điều tâm đắc trong việc nuôi dạy nữ nhi, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Tuy Bạch Cẩm không có hài tử, song kiếp trước hắn từng yêu đương, cũng đã bàn tới chuyện cưới gả. Mặc dù sau đó hai người chia tay vì nhà gái quá tham lam, nhưng trước khi chia tay hắn cũng từng nằm mơ có hài tử, còn lên mạng đọc không ít tài liệu nuôi dạy nữ nhi.
Chẳng hạn như 'Mỗi đứa trẻ đều là thiên sứ rơi xuống nhân gian', 'Yêu ta thì ôm ta', 'Tác hại của gia đình đơn thân đối với trẻ em', 'Ảnh hưởng của việc khen ngợi đối với trẻ em', 'Cuốn sách dành cho trẻ em'...
Bạch Cẩm giảng giải nội dung tài liệu một cách máy móc. Minh Hà giáo chủ lắng nghe, hai mắt lóe sáng, gật đầu lia lịa không ngừng. Có lý, tất cả đều có lý! Hắn chỉ hận không gặp Bạch Cẩm sớm hơn, nếu không mình và La Sát đã chẳng ra nông nỗi này. Nhưng vẫn chưa muộn, mình có thể dạy dỗ Hồng Hài Nhi thật tốt, mà điều kiện tiên quyết là phải xoa dịu mối quan hệ với La Sát trước đã. Điều này cũng phải nhờ Bạch Cẩm giúp đỡ, tiểu sư điệt này hiểu biết rộng rãi thật đấy!