Trong Khô Tùng Giản, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh ngồi thành vòng tròn dưới tán cây, trên trán mỗi người đều dán mấy chiếc lá. Bọn hắn đang chơi đánh bài.
"Đôi bốn!"
"Tứ quý tám!" Hầu tử ném bộp lá bài xuống.
Trư Bát Giới ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Hầu ca, ngươi đánh sai rồi! Ta đánh đôi bốn!"
Tôn Ngộ Không cười khặc khặc: "Không sai, ta đánh tứ quý tám."
Trư Bát Giới lưỡng lự, hầu tử này định giở trò gì mà mới bắt đầu đã chơi lớn như vậy. Mình có nên chặn không? Lỡ như bài của hắn rất đẹp thì sao? Nhưng chẳng may hắn đang dọa mình, thì chẳng phải là mình thiệt sao?
"Đại Thánh!" Đột nhiên một giọng nói vang lên trong thiên địa.
Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh ngẩng đầu lên thì thấy trên mây Phật quang chiếu rọi, một đám tường vân xuất hiện. Ba vị Phật Đà đứng trên tường vân, là Quang Minh Phật, Thanh Quang Phật và Bạch Quang Phật.
Trư Bát Giới lập tức ném lá bài trong tay xuống, đứng dậy cười hềnh hệch: "Thì ra là Phật Đà đến. Chúng ta không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi!"
Tôn Ngộ Không và Sa Ngộ Tịnh cũng quẳng lá bài trong tay xuống, lần lượt đứng dậy.
Tôn Ngộ Không bay lên đám mây cao ngang ba vị Phật Đà, nhón chân cười hì hì: "Phật Đà đến đây vì chuyện gì?"
Giọng nói lớn của Quang Minh Phật vang lên: "Quan Thế Âm Bồ Tát nói người đi lấy kinh là Đường Tam Tạng bị Yêu Vương ở Tích Lôi Sơn bắt đi, lệnh cho chúng ta tới giải cứu."
"Không phải bắt bớ gì đâu, chỉ là làm khách thôi, mấy ngày nữa sẽ về."
Thanh Quang Phật chắp hai tay trước ngực, bình tĩnh cất lời: "Mời Đại Thánh dẫn chúng ta đi giải cứu người đi lấy kinh."
Tôn Ngộ Không đảo mắt, kêu khặc khặc: "Được, được! Bát Giới, Ngộ Tịnh đi đón sư phụ với ta."
"Được thôi!"
"Vâng, Đại sư huynh!"
Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh cũng lập tức bay lên mây, đoàn người đi về phía Tây.
...
Trong một gian thiên điện ở Ma Vân Động trên Tích Lôi Sơn, Ngưu Ma Vương ngồi trên vương ỷ, lòng thầm bất đắc dĩ. Tên tiểu vương bát đản kia bắt Đường Tam Tạng chạy đi đâu rồi? Bản lĩnh khác thì không học được, còn bản lĩnh lẩn trốn lại tự học thành tài. Lẽ nào hắn về Thúy Vân Sơn? Hay là bị Phật Giáo bắt rồi?
Bên ngoài điện, Ngọc Diện Phu Nhân chậm rì rì đi tới, sắc mặt khó coi. Trong khoảng thời gian này nàng đã tìm khắp cả trong lẫn ngoài Tích Lôi Sơn mà không phát hiện thấy tung tích của Đường Tam Tạng, không khỏi cảm thấy căng thẳng. Lẽ nào lão đầu ngưu này muốn độc chiếm Đường Tam Tạng? Không phải là không có khả năng này, ai mà chả muốn bất tử bất diệt.
Sau khi đi tới trước cửa điện, Ngọc Diện Phu Nhân lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười, eo mềm như liễu lắc lư đi vào sơn động, bước tới bên cạnh Ngưu Ma Vương. Nàng tựa vào lòng đối phương, giọng nói vừa thâm tình vừa chân thành: "Chúc mừng đại vương có được Đường Tam Tạng, có hi vọng bất tử bất diệt."
Ngưu Ma Vương hoàn hồn, ôm chầm lấy Ngọc Diện Hồ Ly rồi cười sang sảng: "Theo lý thuyết thì ta cũng bất tử bất diệt."
Ở hồng hoang, dưới Thánh Nhân có hai thân phận an toàn nhất: một là tọa kỵ của Thánh Nhân, hai là đạo đồng của Thánh Nhân. Cả hai đều đại diện cho mặt mũi của Thánh Nhân, cho dù đối địch với Thánh Nhân cũng không ra tay với tọa kỵ và đạo đồng. Nói như vậy thì cũng xem như bất tử bất diệt.
Ngọc Diện Hồ Ly ngẩng đầu nhìn Ngưu Ma Vương bằng ánh mắt sùng bái, dịu dàng nói: "Đại vương, không biết Đường Tam Tạng đang ở đâu? Thiếp thân cũng muốn nhìn xem có phải Đường Tam Tạng mọc ba đầu sáu tay hay không, mà lại khiến các đại năng chốn hồng hoang chém giết nhau vì hắn."
Đang ở đâu? Đương nhiên là đang ở chỗ hài tử ngoan kia của ta. Có điều hài tử ngoan sợ liên lụy đến ta nên mới dẫn theo Đường Tam Tạng đọ sức với Phật Giáo, vô cùng gian nan. Bây giờ việc ta phải là gánh chịu áp lực, chống đỡ thiên địa cho hài tử ngoan của mình, nói cho hắn biết rằng phụ vương có thể bảo vệ hắn.
"Không cần xem, hắn bị ta giấu ở một nơi rất an toàn. Đợi ta ứng phó với Tôn Ngộ Không xong sẽ mang hắn đến cho ngươi xem kỹ."
Ngọc Diện Hồ Ly cười khúc khích: "Đa tạ đại vương, người ta chờ tin tốt của đại vương."
...
"Ngưu Ma Vương, lão Tôn ta đã trở lại, mau mời sư phụ ta ra đây." Bên ngoài vang lên tiếng hét to.
Trong động phủ, Ngưu Ma Vương duỗi tay vỗ mông Ngọc Diện Hồ Ly. Ngọc Diện Hồ Ly lập tức biết điều đứng dậy.
"Ngươi đợi trong động phủ, bảo đám thuộc hạ trốn vào Ma Vân Động. Ta đi gặp Tôn Ngộ Không."
Ngọc Diện Hồ Ly nói bằng giọng dịu dàng, nhỏ nhẹ, ân cần: "Đại vương nhất định phải chú ý an toàn đó!"
Ngưu Ma Vương phấn chấn tinh thần, ánh mắt sâu thăm thẳm, bình tĩnh nói: "Lần này phải đại náo một trận ra trò mới được!" Hắn quơ tay, Hỗn Thiết Côn trên giá vũ khí chợt bay ra, rơi bộp vào trong tay. Hắn sải bước đi ra ngoài.
Nụ cười tắt lịm, Ngọc Diện Hồ Ly cất tiếng gọi: "Hắc Báo!"
Trong góc tối có một hắc ảnh chập chờn, giống như một vũng mực dao động.
Hắn ảnh trồi lên, vặn vẹo nặn hình, lộ ra thân ảnh một con báo nhỏ đen toàn thân. Hắn đi từ trong góc tối đến trước mặt Ngọc Diện Hồ Ly, sau đó quỳ xuống, cung kính hô: "Bái kiến chủ nhân!"
Ngọc Diện Hồ Ly khom người, để lộ một mảng trắng như tuyết.
Hắc Báo liếc mắt nhìn rồi vội vàng cúi đầu. Tuy không nhìn ra vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm nhận được hắn đang căng thẳng vô cùng.
Ngọc Diện Hồ Ly ghé đầu vào sát tai Hắc Báo, thổi một ngụm hương thơm.
Hắc Báo tức khắc run rẩy cả người, toàn thân tê dại.
Ngọc Diện Hồ Ly cười khanh khách mấy tiếng rồi dịu dàng nói: "Hắc Báo, ngươi là người đối xử với ta tốt nhất trong đám Tiểu Yêu Vương, giúp ta làm một việc được không?"
Hắc Báo trầm giọng nói: "Ta sẵn lòng làm bất cứ việc gì cho công chúa."
"Hắc Báo ca ca, ngươi thật tốt!"
"Mời công chúa dặn dò!"