"Nghe nói nhi tử của Ngưu Ma Vương đã bắt Đường Tam Tạng, nhưng không mang đến Tích Lôi Sơn. Ta nghi ngờ Ngưu Ma Vương đã đưa Đường Tam Tạng cho tiện nhân kia. Ngươi có bằng lòng cướp Đường Tam Tạng về đây không?"
Hắc Báo trả lời không chút do dự: "Ta sẽ Thúy Vân Sơn ngay lập tức."
Ngọc Diện Hồ Ly tỏ ý quan tâm: "Hắc Báo ca ca, ngươi phải cẩn thận đó! Tiện nhân kia có tu vi bất phàm."
Hắc Báo chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng trào dâng trong lòng. Hắn kiên quyết nói: "Phu nhân yên tâm, cho dù nàng phát hiện ra ta cũng không ai biết phu nhân có liên quan đến chuyện này."
Ngọc Diện Hồ Ly thè đầu lưỡi, chạm nhẹ vào vành tai Hắc Báo, cười khúc khích nói: "Vẫn là Hắc Báo ca ca đối xử với ta tốt nhất. Ta ở đây chờ ngươi về."
Thân ảnh Hắc Báo lập tức tan chảy, dán lên mặt đất như một cái bóng, nhanh chóng di chuyển ra ngoài.
...
Ở một nơi khác, Ngưu Ma Vương sải bước đi ra Ma Vân Động, đứng ngoài cửa động, tức thì trông thấy một đám mây vàng lơ lửng phía đối diện. Ba sư huynh đệ Tôn Ngộ Không đứng trên mây vàng.
Tôn Ngộ Không vác Kim Cô Bổng, cười khặc khặc: "Ngưu Đại ca, ngươi mời sư phụ ta tới làm khách một thời gian rồi, bây giờ có thể trả lại chưa?
Sư phụ ta gánh trọng trách trên người, không thể nán lại lâu. Khi nào chúng ta lấy kinh xong sẽ trở lại làm khách. Đám Phật Đà của Phật Giáo phương Tây đã chờ sốt ruột lắm rồi."
Ánh mắt Ngưu Ma Vương hơi dao động, lập tức hiểu ý của Tôn Ngộ Không. Bây giờ trả lại Đường Tam Tạng thì có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu không Phật Giáo sắp đánh tới của rồi. Nhưng hiện tại không phải là vấn đề ta có trả hay không, mà là Hồng Hài Nhi đang trốn chui trốn nhủi vì tặng lễ vật cho phụ thân, kẻ làm phụ thân này há có thể chùn bước?
Ngưu Ma Vương vác Hỗn Thiết Côn, cười to sang sảng: "Tôn Ngộ Không, ngươi đang nói hươu nói vượn gì thế? Ta hao tâm tổn trí bắt Đường Tam Tạng, sao có thể trả lại cho ngươi?"
Ánh mắt Tôn Ngộ Không đượm vẻ lo lắng, lòng thầm tức giận. Sao lão Ngưu này lại không biết xem xét tình thế kia chứ! Hắn hét to: "Lão Ngưu, nếu ngươi không trả người thì đừng trách ta vô tình."
Ngưu Ma Vương cười sằng sặc: "Ngươi có thủ đoạn gì? Ngươi đã quên lần trước kẻ nào chạy trối chết sao?"
"Lần trước lão Tôn ta chưa ăn no, tay chân không có sức.
Lần này khác, lão Tôn ta không chỉ ăn no mà còn dẫn theo ba trợ thủ nữa."
"Nam Mô A Di Đà Phật!" Phật hiệu lớn vang lên trong thiên địa.
Phật quang nở rộ, ba vị Phật Đà hiện ra trong Phật quang, phạn âm ngâm xướng vang vọng trong thiên địa.
Ngưu Ma Vương đanh mặt quát: "Các ngươi là cứu binh do hầu tử mời tới sao? Trước tiên xưng tên đi!"
"Kim Quang Phật của Linh Sơn Tây Thiên bái kiến Ngưu Ma Vương!"
"Thanh Quang Phật của Linh Sơn Tây Thiên bái kiến Ngưu Ma Vương!"
"Bạch Quang Phật của Linh Sơn Tây Thiên bái kiến Ngưu Ma Vương!"
Phật quang tan biến, thân ảnh của ba vị Phật Đà ngưng thực, hiển hiện trong thiên địa.
Ngưu Ma Vương bỗng trợn to mắt, bất giác siết chặt bàn tay cầm Hỗn Thiết Côn, nhìn chằm chằm vào ba thân ảnh giữa không trung.
Kim Quang Phật ôn tồn nói: "Ngưu thí chủ, đã lâu không gặp."
Ngưu Ma Vương cất giọng cay đắng: "Kim Quang Tiên, Cầu Thủ Tiên, Linh Nha Tiên, không ngờ Đa Bảo lại phái các ngươi đến đây, đúng là coi trọng ta."
Thanh Quang Phật hòa nhã cất lời: "Mong Ngưu thí chủ thả người đi lấy kinh ra để tránh tổn thương tới tình nghĩa ngày xưa."
Người đi lấy kinh! Ngưu Ma Vương phấn chấn tinh thần, chĩa Hỗn Thiết Côn trong tay về phía ba vị Phật Đà, nặng nề nói: "Muốn đòi lại người đi lấy kinh cũng được thôi, đánh bại ta là được."
Trên đám mây, Tôn Ngộ Không đảo mắt, nhỏ giọng nói: "Hình như bọn hắn quen biết nhau!"
Trư Bát Giới cũng thì thầm: "Ngưu Ma Vương chiếm núi xưng vương ở Tây Ngưu Hạ Châu đã ngàn vạn năm, qua lại với Phật Giáo cũng chẳng có gì lạ. Chắc là bằng hữu ngày xưa!"
Sa Ngộ Tịnh cũng nói nhỏ: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh nói có lý."
Linh Nha Tiên nhẹ nhàng bay xuống: "Nếu Ngưu thí chủ không thả người thì ta sẽ đích thân đòi lại."
Ngưu Ma Vương cười ha hả, khí phách nói: "Được! Để ta xem các ngươi đến Phật Giáo học được bao nhiêu bản lĩnh." Hắn giậm chân xuống đất, ầm... núi non rung chuyển. Ngưu Ma Vương bay thẳng lên trời, Hỗn Thiết Côn đánh vào Linh Nha Tiên.
Bạch Quang Phật đẩy tay về phía trước. Ầm! Không gian trước mặt lập tức ngưng kết.
Bộp! Hỗn Thiết Côn đánh vào không gian ngưng kết, không thể tiến thêm, chỉ có thể giằng co giữa không trung làm cuốn lên một trận cuồng phong.
Ở kiếp này, do ảnh hưởng của Bạch Cẩm, Thiên Đình có thêm đại đội chấp pháp nên thực lực tổng hợp vượt xa Thiên Đình trong truyền thuyết ở kiếp trước.
Vì kiêng dè áp lực từ Thiên Đình, cho nên Phật Giáo không xa xỉ đến mức cho Kim Quang Tiên, Cầu Thủ Tiên và Linh Nha Tiên làm tọa kỵ, mà phong làm Phật Đà, hưởng thụ khí vận của Phật Giáo gia trì, lần lượt đột phá tới Đại La cảnh.
Bạch Quang Phật vung tay lên. Vèo... Ngưu Ma Vương lập tức nghiêng người bay đi, một đạo quang ảnh lướt qua không trung, ầm ầm va vào một ngọn núi tạo thành một cái động lớn, đá rơi liểng xiểng.
Trên đám mây, Tôn Ngộ Không thốt lên 'ôi chao', kinh ngạc nói: "Phật Đà này thật lợi hại, nhưng lão Tôn ta chưa từng nghe danh hiệu của hắn. Rốt cuộc hắn có lai lịch gì?"
Trư Bát Giới nhỏ giọng nói: "Hầu ca, ba vị Phật Đà này đều thành danh ở lượng kiếp trước, mặc dù hiện tại không nổi tiếng lắm nhưng thực lực không yếu chút nào."
"Hai cái lượng kiếp trước? Vậy là bao nhiêu năm? Một vạn năm hay mười vạn năm?"
Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh thì thầm: "Sư huynh, một lượng kiếp kéo dài mấy ngàn vạn năm đến mấy tỉ năm."
Tôn Ngộ Không bỗng trợn to mắt, mấy tỉ năm? Vậy là bao nhiêu vạn năm? Ba Phật Đà này đều là nhân vật của mấy tỉ năm trước, thảo nào lại hại như vậy. Nếu lão Tôn ta tu hành chừng ấy năm thì nhất định sẽ lợi hại hơn bọn hắn.
Ánh mắt Bạch Quang Phật tràn đầy vẻ hoài nghi, hắn khẽ mỉm cười nói: "Ngưu thí chủ, ngươi yếu đi." sau đó xoay người nhìn ngọn đồi đằng xa.
"Ọ!"
"Ọ!"
Hai tiếng gầm vang lên, khí tức yêu ma cuồn cuộn từ trong đồi tràn ra, hình thành một vòi rồng yêu ma khổng lồ như nối liền thiên địa. Đột nhiên thiên địa trở nên tối tăm, từng đợt ám lôi hiện lên trong yêu khí, trông rất đáng sợ.