"Sư bá, Minh Hà giáo chủ chính là đại năng giả từng nghe giảng đạo với ngài trong Tử Tiêu Cung, tính bối phận thì ta nên gọi ngài ấy một tiếng sư thúc đó.
Với cả sư thúc đối đãi với ta cũng không bạc, pháp bảo bản mạng của ta là Tru Tiên Thí Thần Đại Trận chính là do sư thúc tặng ta Huyết Liên mới luyện chế ra được mà.
Hiện tại sư thúc bị người ngoài đè lên đầu lên cổ như thế, kẻ làm vãn bối như ta dù sao cũng phải ra tay giúp đỡ chứ, sư bá, ngài nói có phải nên làm như vậy hay không?"
"Cho nên bây giờ ngươi tới tìm ta là vì cái gì?”
"Đệ tử cảm thấy mọi chuyện cũng nên đến lúc dừng rồi, Phật Giáo cũng đã bị dạy dỗ, dù sao vẫn phải quan tâm đến đại cuộc chứ, ta muốn mời sư bá đứng ra ngăn chặn trận chiến này, chủ trì chính nghĩa của tam giới.”
Thái Thượng Lão Quân nhìn ngắm ao cá, cảm khái nói: "Nhưng cá là thức ăn mặn, không tốt cho người hòa lắm thì phải, gần đây ta lại muốn ăn một chút chay.”
Hiểu rồi, có liền.
Bạch Cẩm Thủ duỗi ra biến hóa ra một viên bi, trong viên bi đó có một mảnh đất nhỏ, bên trong có linh chi vạn năm, nhân sâm tỷ năm, tam tinh thảo lóng lánh ánh sáng, long ngâm phượng minh, hỏa hoàng hoa... vô số thiên tài địa bảo khó có thể đếm được.
Bạch Cẩm cung kính dâng viên bi lên: "Sư bá, đây là một ít rau dại đệ tử hái được, nếu sư bá không ghét bỏ, kính xin sư bá nhận lấy, cải thiện khẩu vị.”
"Rau dại? Rau dại tốt! Ta thích ăn nhất là rau dại, vậy thì ta không từ chối nhé.”
"Chỉ là một ít rau dại mà thôi, sư bá có thể nhận lấy là vinh hạnh của đệ tử.”
Thái Thượng Lão Quân nhanh chóng cất viên bi đó đi, nụ cười chiếm hết cả khuôn mặt, ta lại có tài liệu luyện đan rồi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Bạch Cẩm được Áp Long phu nhân tiễn đưa liền đủng đỉnh dắt Đại Giác Ngưu ra khỏi Đâu Suất Cung.
Bên trong Hỗn Độn mênh mông giống như biển rộng, một loại đại đạo giao triền, chấn động, âm thanh trầm đục từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Bạch Cẩm dắt Đại Giác Ngưu dạo bước trong Hỗn Độn, hắn đi đến đâu, Hỗn Độn hải đang bất an bỗng khôi phục bình tĩnh, giống như từ một con sư tử nóng nảy hóa thành một con cừu nhỏ ngoan ngoãn.
Ầ! Hỗn Độn Hải trước mặt hắn bỗng nổ tung, một vị Kim Phật xoay tròn rồi hiện lên.
Ngay sau đó là Minh Hà giáo chủ xuất hiện ở phương hướng ngược với Kim Phật kia, hắn nhanh tay ra chiêu trước.
Một tiếng vang kinh thiên động địa bỗng nổ tung trong Hỗn Độn, nắm đấm của Minh Hà giáo chủ đập trúng đầu Kim Phật.
Kim Phật hét lên thảm thiết, hắn bị đấm bay ra xa tận mấy vạn dặm mới có thể dừng lại.
Bạch Cẩm vỗ tay reo hò: "Sư thúc thật uy vũ!"
Minh Hà giáo chủ cười ha ha: "Sư điệt tới rồi!"
Sau đó liền ôm quyền chào hỏi Thái Thượng Lão Quân: "Sư huynh!"
Thái Thượng Lão Quân khẽ gật đầu.
Kim Phật khổng lồ ổn định thân hình, cũng bay trở về, hai tay chắp lại hành lễ, cung kính nói: "Bái kiến Thái Thượng Lão Quân!"
Thái Thượng Lão Quân mỉm cười: "Hôm trước Bạch Cẩm có đến tìm ta, nói là Phật Giáo và A Tu La giáo đã hiểu nhầm nhau vì một nguyên nhân nào đó, dẫn đến hai vị giáo chủ đánh nhau ngay trong Hỗn Độn, A Tu La giáo còn tấn công Linh Sơn, thậm chí ảnh hưởng đến tam giới.
Bạch Cẩm suy nghĩ đến đại cuộc, trong lòng sinh âu lo, đặc biệt đến Đâu Suất Cung mời ta ra mặt ngăn chặn trận tranh đấu vô cớ này.”
Minh Hà giáo chủ gật đầu với Bạch Cẩm, thật ra thì có tức mấy cũng đã tiêu, hắn cũng không thể giết giết Đa Bảo được, kết thúc vào lúc này là rất hợp lý.
Hành động của Bạch Cẩm đã giúp hắn có bậc thang mà leo xuống! Thật sự quá có tâm, sư điệt đáng đồng tiền bát gạo thật chứ, chỉ tiếc sao không tìm người nào quen thuộc hơn vậy chứ?
Bạch Cẩm cũng lộ ra một nụ cười chân thành với Minh Hà giáo chủ, nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng thuần khiết.
Vị Kim Phật lóe quang mang rồi thu nhỏ lại, hóa thành Đa Bảo Như Lai, chỉ là lúc này hắn lại mang bộ dạng mặt mũi bầm dập, một bên mắt thì thâm đen, trông có vẻ vô cùng chật vật.
Phật Tổ Như Lai sờ sờ mắt rồi hít ngược một hơi, đau quá, hắn càng nghĩ lại càng giận. Có lòng lo cho đại cuộc? Lo lắng cho thế gian? Chuyện này chính là mưu kế của hắn ta đó, cố ý dẫn dắt khiến Phật Giáo đối địch với Huyết Hải, xấu, tâm địa Bạch Cẩm thật sự là rất xấu.
Thái Thượng Lão Quân cười ha hả: "Đa Bảo Như Lai, ngươi cảm thấy thế nào?"
Ta có thể cảm thấy thế nào đây? Đương nhiên cũng chỉ có thể lựa chọn chấm dứt, bằng không lại bị đánh nữa cho xem.
Đa Bảo vuốt phẳng nỗi bất mãn trong lòng, cung kính nói: "Mọi việc đều có quỹ đạo, hết thảy cuối cùng cũng phải có kết cục, kính xin sư bá đứng ra chủ trì mọi việc.”
Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, tiếng cười vang vọng khắp chốn: "Nói có lý, vậy thì đi Thúy Vân Sơn đi!"
Minh Hà giáo chủ cũng gật đầu đồng ý, bắt đầu từ Thúy Vân Sơn thì cũng nên chấm dứt ở Thúy Vân Sơn, cái gì? Ngươi muốn đến Tích Lôi Sơn? Tích Lôi Sơn có liên quan gì đến Huyết Hải nhà ta đâu?
Bạch Cẩm vội vàng nói: "Được Đại sư bá đứng ra phân xử là chuyện đáng mừng, cũng là phúc của tam giới.
Nếu đã đến Hỗn Độn, đệ tử muốn thuận đường đi thỉnh an sư phụ cùng sư bá, kính xin Đại sư bá thứ lỗi.”
Thái Thượng Lão Quân gật đầu cười: "Đi đi! Chuyện ở đây cứ giao cho ta.”