Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 1049 - Chương 1049: Nhà Chúng Ta Cũng Không Còn

Chương 1049: Nhà chúng ta cũng không còn

Ầm ~ Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng vang chấn động, ngũ sắc lưu quang không dứt, một cái vòng phòng hộ hiện lên.

Khổng Y, Hồng Hài Nhi, Đường Tam Tạng đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trời.

Ầm! Vòng phòng hộ ngũ sắc nát bấy, vô lượng kim quang chiếu xuống, một đóa Kim liên hiện lên, nó xoay tròn, tỏa ra vô số kim quang, Khổng Y, Hồng Hài Nhi, Đường Tam Tạng bị nó hút lên trời.

"Ai!

Tiêu nào dám ám toán tiểu gia, phụ vương ta chính là Ngưu Ma Vương.”

"A Di Thiên Tôn, cứu mạng với!”

Ba người đều bị hút vào bên trong Kim Liên, Kim Liên thập nhị phẩm lập tức chuyển hướng rồi trốn vào trong hư không.

Trên Tích Lôi Sơn, Phật Tổ Như Lai có chút xuất thần, da mặt đột nhiên co giật, lại bỗng cảm nhận được một xơn đau thấu trời, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm ức, không phải Phật Tổ nói Phật Giáo đại hưng sao? Tại sao lại có chuyện như vậy? Lần này nhất định... nhất định phải bắt Minh Hà giáo chủ xin lỗi.

Bầu trời vặn vẹo, giống như những gợn sóng nổi lên mặt nước, một đóa hoa sen vàng bay ra khỏi những gợn sóng đó rồi chậm rãi xoay tròn trên đỉnh Thúy Vân Sơn.

Một đạo Phật quang chiếu ra từ đáy đóa sen vàng, có ba bóng người rơi ra khỏi Phật quang, cả ba ngã nhào xuống đất, mặt mũi lấm lem, quần áo xộ xệch.

Hồng Hài Nhi là người bật dậy đầu tiên, hắn cầm chắc Hỏa Tiêm Thương rồi chỉ thẳng lên bầu trời, lớn tiếng quát: "Các ngươi là cứu binh do con khỉ kia mời tới sao?"

Khổng Y cũng bay lên không trung, quanh người bùng lên ngọn lửa đốt cháy dơ bẩn trên người thành hư vô, nàng lo lắng nhìn ba người đang đứng trên bầu trời, có thể phá vỡ bình chướng do bà ngoại thiết lập thì chứng tỏ kẻ này đã có ý gây chuyện, và thực lực cũng rất mạnh.

Đường Tam Tạng chắp hai tay vái lạy, vừa khấu đầu vừa kích động nói: "Đệ tử Đường Tam Tạng bái kiến bản sư!"

Tôn Ngộ Không ngồi trong Hỏa Diệm Sơn gãi đầu, cười hà hà: "Tìm được tiểu hòa thượng rồi, Bát Giới, Sa sư đệ, chúng ta qua đó thôi.”

Trư Bát Giới vội vàng giữ chặt Tôn Ngộ Không: "Hầu ca, Thái Thượng Lão Quân, Phật Tổ Như Lai và Minh Hà giáo chủ vẫn còn ở đây! Chúng ta chờ thêm một lát hãy qua.

Sa Ngộ Tịnh cũng vội vàng nói: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh nói phải! Có thể bọn hắn còn việc cần xử lý!"

Tôn Ngộ Không gật đầu, nói: "Được! Lần này lão Tôn ta nghe các ngươi.”

...

Phật Tổ Như Lai đứng trên mây cao chỉ xuống phía dưới, hắn dõng dạc: "Minh Hà giáo chủ, nhi tử của Ngưu Ma Vương ở dưới đó, hiện tại ngươi còn có gì để nói? Bây giờ ngươi phải công khai xin lỗi Phật Giáo.”

Minh Hà giáo chủ vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh, hắn nói: "Thánh Anh là Thánh Anh, Ngưu Ma Vương là Ngưu Ma Vương, Thánh Anh cướp Đường Tam Tạng thì các ngươi phải đi tìm Thánh Anh, vì sao lại đi tìm Ngưu Ma Vương cùng Ngọc La Sát? Còn phá diệt Tích Lôi Sơn và Thúy Vân Sơn, Phật Giáo các ngươi thật là uy phong.”

Các vị thánh khác cũng góp lời: "Nào có chuyện đó, con không ngoan là lỗi của cha không dạy! Hơn nữa Hồng Hài Nhi cướp Đường Tam Tạng cũng là do phụng mệnh của Ngưu Ma Vương.”

"Rặt là lời bịa đặt!”

Cho dù là Thánh Anh mang Đường Tam Tạng đi chăng nữa, nhưng sao ngươi có thể khẳng định đó là cướp, ta nói Đường Tam Tạng bắt cóc Thánh Anh đấy, còn muốn trị hắn một tội bắt cóc trẻ em.”

"Giáo chủ chớ có đổi trắng thay đen, Đường Tam Tạng chỉ là một phàm nhân, làm sao dụ dỗ được kim tiên đại năng?

"Trí tuệ phàm nhân cũng không thể khinh thường, ngươi không phát hiện Đường Tam Tạng mập ra sao? Nào có tù nhân nào lại hồng hào trắng nõn, còn mập mấy cân thế kia?"

Phật Tổ Như Lai câm lặng, trong lòng thầm mắng Đường Tam Tạng không được tích sự gì, bị bắt mà không lo lắng an nguy thế cuộc, chỉ biết ăn ăn uống uống thôi.

Thái Thượng Lão Quân cười ha hả: "Hai vị giáo chủ, hiện tại Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến Công Chúa đều không bị thương, người lấy kinh của Phật Giáo cũng đã tìm được, có thể nói là hai bên đều mừng, thôi thì các vị hãy nể mặt ta, mọi chuyện chấm dứt tại đây!"

Minh Hà giáo chủ thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng dịu đi nhiều: "Thái thượng sư huynh đã mở lời như thế thì ta đâu thể không nể mặt ngài, ta sẽ không so đo với Phật Giáo chuyện bọn hắn bắt nạt đám trẻ nhà ta nữa.”

Phật Tổ Như Lai cố nén lửa giận, hai tay chắp lại hành lễ, nói: "Thái Thượng, thiên địa phân âm dương, người phân thiện ác, việc chia đúng sai, Minh Hà giáo chủ xông vào Linh Sơn, phá hủy Đại Lôi Âm Tự, đã vấy máu làm ô nhiễm Linh Sơn thánh địa, Tu La của Huyết Hải tàn sát tu sĩ Phật Giáo, tội nghiệt ngần ấy há có thể nói một lời là xong?"

Minh Hà giáo chủ cười lạnh: "Các ngươi có thể bắt nạt hậu bối nhà ta còn ta thì không thể trả thù các ngươi sao? Câu nói vô lý như vậy, Chuẩn Đề Thánh Nhân cũng không dám nói.”

Phật Tổ Như Lai chỉ xuống phía dưới, vẫn tỏ vẻ bản thân mới là người đúng: "Đúng sai liếc mắt một cái là có thể phân biệt, nếu ngươi không tin có thể gọi Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến Công Chúa tới hỏi chuyện là biết rõ thực hư thôi.

Ta là Phật Tổ, nhất định phải đòi lại công bằng cho Phật Giáo, đòi lại công bằng cho đệ tử Phật môn đã chết.”

"Ha ha như vậy là đơn giản.”

Minh Hà đưa tay chỉ lên trời, huyết vân cuồn cuộn che khuất bầu trời, từ trong những đám mây máu bắn xuống một cột sáng, cột sáng co lại rồi biến mất, từ trong đó xuất hiện hai bóng người chính là Ngưu Ma Vương cùng Thiết Phiến Công Chúa.

Thiết Phiến Công Chúa nhìn thấy Hồng Hài Nhi thì lập tức chạy tới túm lấy lỗ tai hắn, nàng tức giận kêu lên: "Thằng ranh nhà ngươi làm cái gì không làm, lại dám bắt cóc Đường Tam Tạng, giờ hay chưa, nhà chúng ta cũng không còn.”

Ngưu Ma Vương cung kinh hành lễ với ba vị bên trên, nhưng thật sự không dám nhìn vào mắt Minh Hà giáo chủ, tim đập như trống trong lồng ngực, sao Thiết Phiến lại là nữ nhi của vị đại lão này chứ, trâu ta chết mất thôi!

Bình Luận (0)
Comment