Côn Bằng Yêu Sư chắp tay ra sau lưng rồi bước từng bước nhàn nhã đi vào trong hư không đã nát bấy, hư không vặn vẹo rồi biến mất.
Trong Ngọc Hư Cung, Bạch Cẩm kinh ngạc nhìn màn hình trước mặt, chuyện Côn Bằng Yêu Sư sẽ ra tay nằm ngoài dự liệu của hắn, liên minh của bọn hắn tự đổ rồi? Liên minh đó yếu quá thể đấy!
Tiếng rên thảm thiết của Như Lai Phật Tổ từ trong Hỗn Độn truyền ra, ngay cả Như Lai, Nhị Thi Chuẩn Thánh, giáo chủ của một giáo phái lớn như Phật Giáo thì ở dưới tay chí cường giả vẫn chỉ là kẻ yếu đuối không có sức phản kháng, giống như một quả bóng da màu vàng bị ném đi ném lại giữa Hỗn Độn.
Bạch Cẩm nghĩ đến không lâu sau Như Lai cũng sẽ trở thành chí cường giả như vậy liền rùng mình, chắc sẽ không mời ta vào Hỗn Độn rồi "trao đổi” một phen đâu nhỉ?
"Bạch Cẩm, lòng ngươi không yên, đang lo lắng cái gì sao?”
"Sư bá, sau khi Phật Giáo đại hưng, Đa Bảo Như Lai cũng sẽ chứng đạo Chí Cường sao?
"Theo lý thì có thể.”
Bạch Cẩm lập tức xụ mặt: "Xong rồi, sư bá, ngài không biết đâu! Đa Bảo sư huynh hiểu lầm ta rất nhiều chuyện, ta sợ đến lúc đó hắn sẽ kiếm chuyện với ta.”
"Ngươi sợ rồi à?”
"Sợ? Sao mà ta phải sợ? Ta chính là đệ tử của Tam Thanh, Huyền môn chính tông, cho dù phải chết trong Hỗn Độn cũng tuyệt đối không lùi bước, khiến Tam Thanh mất mặt.” Bạch Cẩm nói giọng hiên ngang.
Nguyên Thủy Thiên Tôn gật gật đầu hài lòng: " Như vậy mới đúng, tu tiên cần kẻ có đạo tâm dũng cảm, luôn tiến về phía trước, nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng, sư tỷ ngươi - Vô Đương thánh mẫu cũng sắp chứng đạo Chí Cường rồi, thiên kiếp ở hồng hoang ảnh hưởng càng sâu, quyền hành của nàng càng lớn, chứng đạo Chí Cường chỉ là chuyện sớm muộn.”
Bạch Cẩm mừng rỡ nói: "Sư tỷ cũng sắp chứng đạo Chí Cường sao? Vậy thì tốt quá.”
...
Hồng hoang, Tây Hải, Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Vương Mẫu nằm phơi nắng trên ghế dài, bên cạnh còn đặt đồ uống và hoa quả, trên mặt đeo kính râm mua từ Tam Giới Thương Thành.
Dao Trì Vương Mẫu cười ha hả: "Hạo Thiên, lần này Như Lai bị đánh thảm lắm.”
Hạo Thiên Thượng Đế cười to: "Không có việc gì, công pháp của Phật Giáo da dày thịt béo, không chết được.”
Dao Trì Vương Mẫu mỉm cười: "Hạo Thiên, ngươi có muốn ra tay dạy dỗ Đa Bảo luôn không? Cơ hội hiếm có! Chờ đến khi Đa Bảo cũng chứng đạo Chí Cường thì không dễ như bây giờ đâu.”
"Một tiểu bối mới vào Chí Cường mà thôi, ta muốn đánh hắn lúc nào chẳng được.
Nhưng lời ngươi nói cũng có lý, cơ hội này quả thật hiếm có, ngươi ở chỗ này nhìn đi, ta xuống Hỗn Độn giãn gân giãn cốt tí.” Vừa nói xong thì Hạo Thiên Thượng Đế đã biến mất.
Trong Hỗn Độn, Côn Bằng Yêu Sư bước đi như rồng cuốn hổ chạy, hắn giơ tay lên quá đầu, hàng vạn Yêu tộc Thần Thông xông ra, Bạch Trạch Thần Thông văn chương trác tuyệt, Khâm Nguyên Thần Thông với Diệt Hồn Châm, Luy Ngư Thần Thông với Ô Trọc Chi Thủy, Ai Hồ Thần Thông phá hồn đế, Cùng Kỳ Thần Thông tham lam cắn nuốt, Y Dư Thần Thông, Thiên Cẩu Thần Thông, Tất Phương Thần Thông, Thắng Ngộ Thần Thông…
Vô số yêu thú hồng hoang, thần thú Thần Thông được thả ra, chúng phát huy uy lực khủng bố phi thường, cho dù là Yêu Thần Chi Tổ còn sống cũng phải cam bái hạ phong, hốt hoảng chạy trốn.
Ầm!
Như Lai Phật Tổ quay cuồng trong Hỗn Độn với tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ trong Hỗn Độn rồi tóm lấy bả vai của Như Lai.
Hạo Thiên mỉm cười bước ra từ trong Hỗn Độn.
Côn Bằng Yêu Sư dừng chân, nhăn mặt nói: "Hạo Thiên Thượng Đế, ngươi làm gì vậy?”
Phật Tổ Như Lai hoàn hồn, vội vàng chắp hai tay bái lạy, giọng nói ẩn chứa sự cảm động vô hạn: "Đa tạ Hạo Thiên Thượng Đế cứu giúp.” Ta cảm động quá! Không ngờ Hạo Thiên Thượng Đế lại đến cứu ta, thật sự quá cảm động, chờ Phật Giáo đại hưng, bổn tọa sẽ giữ lại cho Thiên Đình một chút không gian sinh tồn để báo đáp ân tình hôm nay.
Hạo Thiên Thượng Đế cười ha hả: "Phật Tổ Như Lai, ngươi đừng vội cảm tạ.”
Nói rồi lại nhìn về phía Côn Bằng Yêu Sư: "Đạo hữu, đánh cũng đánh rồi, tức cũng tiêu rồi, nên đưa người này cho ta rồi đúng không.”
"Cho ta một lý do!” Côn Bằng Yêu Sư nhìn Hạo Thiên Thượng Đế, nếu không cần thiết thì hắn cũng không muốn giao đấu với Hạo Thiên Thượng Đế.
"Rắc rắc!” Hạo Thiên Thượng Đế bẻ khớp ngón tay: "Sự kiện lần này liên quan đến nhiều người, nhưng nguyên nhân chính cũng đều vì Phật Giáo hành sự lỗ mãng, ngang ngược, vô tổ chức.
Nhưng hiện tại Phật Giáo lại vu khống là Câu Trần Đại Đế của Thiên Đình bày mưu hãm hại Phật Giáo, trốn tránh trách nhiệm, vu khống Đế Quân Thiên Đình, đương nhiên phải trả giá đắt, lý do này đã đủ chưa?"
Côn Bằng Yêu Sư gật gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể!" Chớp mắt người đã biến mất khỏi Hỗn Độn.
Phật Tổ Như Lai nhìn về phía Ngọc Hoàng Đại Đế, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, tiễn đi một người lại tới một người, hắn mệt đến nỗi không muốn giãy dụa nữa rồi, hắn chắp hai tay lại hành lễ, thành khẩn nói: "Bệ hạ, có thể đừng đánh vào mặt không!"
"Được thôi!” Một nắm tay phóng đại trước mặt Phật Tổ Như Lai.
"A!" Văng vẳng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên trong Hỗn Độn.
Bạch Cẩm ngồi trong Ngọc Hư Cung lắc đầu xuýt xoa: "Thật là thê thảm!"
Lại qua mấy ngày sau, Phật Tổ Như Lai đã đến độ da tróc thịt bong mới được lết về Linh Sơn.
Nhiên Đăng Phật Tổ, Di Lặc Phật Tổ, Quan Thế Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Văn Thù Bồ Tát, Định Quang Hoan Hỉ Phật... đã đợi từ lâu, nhưng cuộc chiến ở Hỗn Độn cuối cùng cũng kết thúc.
Đột nhiên có một vầng mặt trời tỏa ánh sáng chói lòa trên Linh Sơn, nó chói mắt đến nỗi khiến người khác chỉ có thể thấy mờ mờ rằng ngay chính giữa có một bóng người vĩ đại ngồi xếp bằng, còn những thứ khác đều không rõ.
Tất cả Phật Đà Bồ Tát sực tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng cung kính cúi lạy: "Bái kiến Phật Tổ!"