Quan Thế Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Văn Thù Bồ Tát, Đại Nhật Như Lai Phật, Định Quang Hoan Hỉ Phật và các Phật Đà Bồ Tát khác dù thương tích đầy mình, mặt mũi bầm dập, nhưng tối thiểu thì vẫn đỡ hơn Như Lai Phật Tổ.
Trận chiến này tuy rằng liên lụy rộng rãi, thanh thế to lớn nhưng không có bất kỳ vị Phật Đà Bồ Tát tu vi Chuẩn Thánh nào ngã xuống, Chuẩn Thánh đã có chữ Thánh thì đương nhiên cũng ít nhiều có uy năng của Thánh Nhân, nguyên thần nối liền đại đạo, cực kỳ khó chết.
Nếu muốn giết một vị Chuẩn Thánh thì phải đồng thời giết chết thân thể và trấn áp đại đạo, mài mòn nguyên thần của Chuẩn Thánh. Đánh bại một Chuẩn Thánh thì dễ nhưng giết một vị Chuẩn Thánh thì khó khăn vô cùng.
Trong chúng Phật, chỉ có Nhiên Đăng Phật Tổ là Nhị Thi Chuẩn Thánh, Di Lặc Phật Tổ có thể nhìn thấu kim quang, nhìn thấy bộ dáng Phật Tổ Như Lai, hai vị Phật Tổ thấy cảnh tượng Phật Tổ như vậy thì thân mình run như sàng, trong lòng hốt hoảng, Phật Tổ gặp phải chuyện gì mà lại bị đánh đến nông nỗi này, đến nỗi tu vi của Phật Tổ cũng không thể chữa khỏi cho bản thân?
Phật Tổ Như Lai nhìn quanh bốn phía, Phật quang lóng lánh bao quanh Linh Sơn thần thanh suốt quanh năm đã biến mất, tiếng Phạn ngâm xướng ngày ngày không dứt cũng không còn, chốn thánh địa như Linh Sơn đã bị máu làm ô nhiễm, có khác gì ngày tận thế đang giáng xuống đầu chư Phật đâu.
"Nam Mô A Di Đà Phật!" Tiếng niệm kinh nghẹn ngào vang vọng khắp trời đất.
Linh Sơn lập tức lóe ra vô số quang mang, Phật quang trên núi lóng lánh trở lại, tín đồ Bỉ Khâu từ nơi ẩn nấp đi ra, tất cả đều quỳ xuống đất, từng hồi ngâm xướng bằng tiếng Phạn vang vọng trong thiên địa.
Trên di chỉ Đại Lôi Âm Tự, các vị Phật Đà Bồ Tát cũng niệm theo: "Nam Mô A Di Đà Phật!" Phật hiệu vang khắp chốn, từng đạo Phật quang lại tỏa sáng, trừ bỏ ô uế do Huyết Hải lưu lại, xua tan huyết khí ở Linh Sơn và sát phạt chi khí của thiên địa đã ùn ứ bao ngày trên Linh Sơn.
Như Lai Phật Tổ hắng giọng nói: "Từ xưa đến nay, có âm tất có dương, có chính tất có tà, âm dương hòa hợp, họa phúc song hành, đại hưng tất sẽ đi theo đại kiếp nạn.
Đây là kiếp nạn cuối cùng trước khi Phật Giáo ta đại hưng, kiếp nạn đã qua, chư thiên chúng sinh nghênh đón thời kỳ hưng thịnh của Phật Giáo.”
Trên Linh Sơn, hàng ngàn La Hán, Bỉ Khâu, Phật Đà, Bồ Tát đều thoát ra khỏi vẻ mặt u sầu, mừng rỡ quỳ bái: "Nam Mô A Di Đà Phật, lễ tán bản sư Như Lai Phật.”
"Chu Thiên Phật Đà tôn giả mỗi người đều có vị trí của mình, mỗi người đều giữ chức vụ của mình.”
"Cẩn tuân pháp chỉ!” Tiếng hô vang dội khắp Linh Sơn.
Tất cả Phật Đà Bồ Tát La Hán, các vị cường giả cấp Chuẩn Thánh có mặt trên di chỉ Đại Lôi Âm Tự sau khi chắp tay hành lễ thì cũng lần lượt biến mất, mọi người tự đi tới trong đạo tràng của bản thân bế quan dưỡng thương, chứ lúc này nói thật lòng thì bọn hắn không có mặt mũi mà gặp người ngoài.
Phật Tổ Như Lai với kim quang rực rỡ hạ xuống di chỉ đã đổ nát, hắn vung tay cho mình một thuật biến hóa, ít nhất thì nhìn bên ngoài vẫn giống như trước mới xóa tan kim quanh bao quanh người.
Đa Bảo Như Lai nhìn Linh Sơn sơn sụp đổ thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, đánh nhau thì đánh nhau, phá nhà thì giỏi à? Đại Lôi Âm Tự của ta tan tành rồi!
Nhưng cũng không sao, cái cũ không đi cái mới không tới, Phật Giáo sắp đại hưng, Đại Lôi Âm Tự lúc trước đúng là hơi nhỏ, bổn tọa xây lại Đại Lôi Âm Tự khác càng tráng lệ, nguy nga hơn mới thể hiện hết được cái uy nghi của Phật Giáo đang kì đại hưng.
Đại Lôi Âm Tự sụp đổ, chỗ vật liệu cũ chắc cũng đã được A Nan và Già Diệp nhặt lại rồi, làm tốt lắm, chỗ đồ đó có thể tận dụng lại lần hai.
Như Lai Phật Tổ gọi to: "A Nan, Già Diệp."
Hai đạo Phật quang bay tới rồi dừng trước mặt Phật Tổ Như Lai, Phật quanh hóa thành A Nan và Già Diệp.
A Nan và Già Diệp chắp hai tay, cung kính thưa: "Bái kiến Phật Tổ!"
Phật Tổ Như Lai mỉm cười, nhưng hành động đó lại tác động đến vết thương trên mặt khiến hắn phải nhíu mày xuýt xoa.
Phật Tổ Như Lai nói: "Phật Giáo gặp kiếp nạn phải đổ máu, Đại Lôi Âm Tự bị nghiền nát âu cũng là số mệnh, khi bổn tọa và các vị Phật Đà Bồ Tát đối kháng ma đầu, các ngươi có thể thu hồi mảnh vỡ của Đại Lôi Âm Tự là rất tốt, bổn tọa vô cùng vui mừng.”
A Nan và Già Diệp ngơ ngác nhìn nhau.
A Nan Tôn Giả nói nhỏ: "Bẩm Phật Tổ, lúc Linh Sơn bị tấn công, chúng ta bận ngăn cản A Tu La, chưa có thời gian thu gom lại mảnh vỡ của Đại Lôi Âm Tự.”
Khuôn mặt Như Lai Phật Tổ cứng ngắc lại, bọn hắn không thu lại mảnh vụn của Đại Lôi Âm Tự thì chúng đâu rồi? Đây đều là thiên tài địa bảo ta thu thập qua mấy tỷ năm mới luyện chế ra được đấy.
Già Diệp lí nhí: "Phật Tổ, không chỉ là mảnh vụn Đại Lôi Âm Tự mà kho báu, mạch khoáng của Linh Sơn chúng ta, linh tuyền, trúc tím, linh ngư và gia súc gia cầm có Phật tính và một vườn thuốc của Phật Tổ cùng với Tàng Kinh Các, vườn rau... tất cả đều không thấy đâu nữa.”
"Cái gì?" Phật Tổ Như Lai hét lớn, chớp mắt sau đã không còn thấy đâu nữa.
Sau một khắc, Phật Tổ Như Lai xuất hiện ở một bãi đất trống, không gian trống không cùng cảnh sắc xung quanh hình thành tương phản rõ rệt, nơi này vốn là Phật Giá, à không, là vùng khoáng sản quý giá. Nhưng hiện tại đừng nói khoáng sản, ngay cả cái kho chứa cũng không còn.
Phật Tổ Như Lai tiếp tục biến mất khỏi khu đất trống đó rồi xuất hiện trước một cái hố sâu, nơi này vốn là nơi trồng cây quý là trúc tím, hiện tại lại chỉ còn một cái hố lớn ăn sâu vào đất đến ba thước, đừng nói là còn cây trúc nào, đến một sợi rễ cũng chẳng còn.
Như Lai Phật Tổ ngơ ngác đứng im tại chỗ, không cần nhìn những nơi còn lại thì hắn cũng đoán được chúng chẳng khác gì chỗ này. Càng nghĩ càng giận, hắn siết chặt tay, nghiến răng ken két, đầu đau như muốn nổ tung.
A Nan và Già Diệp bay tới.
A Nan dè dặt thưa: "Phật Tổ, chúng ta đang dốc toàn lực truy tìm kẻ trộm.”
"Không cần điều tra, khắp chốn hồng hoang còn kẻ nào vô sỉ đến mức làm ra chuyện này nữa, ngoại trừ hắn còn có thể là ai?” Tròng mắt Phật Tổ Như Lai bốc lên hai ngọn lửa.