Già Diệp hỏi: "Phật Tổ, người ngài đang nói là ai ạ?"
"Đương nhiên là tên mồm mép tép nhảy giỏi nịnh hót Bạch Cẩm kia rồi!” Phật Tổ Như Lai nói xong câu đó lại bay đến nơi khác.
A Nan nói khẽ: "Câu Trần Đại Đế? Không, không! Câu Trần Đại Đế được khen là người tốt bụng nhất hồng hoang, làm việc quang minh chính đại, làm sao có thể làm ra loại chuyện trộm cắp này?"
Già Diệp cũng nhỏ giọng: "Có thể là Phật Tổ hiểu lầm rồi!”
Bạch Cẩm chính là Câu Trần Đế Quân của Thiên Đình, làm sao có thể thừa dịp Phật Giáo gặp nguy mà xông vào nhà trộm gà trộm chó được? Cho dù là Câu Trần Đại Đế vét sạch mỏ khoáng, gom hết bảo khố, linh tuyền, trúc tím, linh ngư, gia cầm súc vật, dược điền... thì cũng không thể nhặt cả mảnh vụn của Đại Lôi Âm Tự được! Đường đường là bậc Đế Quân, sao lại đi nhặt đồng nát được!"
A Nan gật đầu: "Nói rất có lý, vậy thì chắc chắn là do Phật Tổ hiểu lầm rồi, chúng ta phải tiếp tục điều tra ra kẻ trộm cắp, tìm lại vật đã mất của Phật Giáo chúng ta.”
"Thuận lòng thuận dạ tát biển Đông cũng cạn!”
...
Cùng lúc đó, tại Cực Lạc Thế Giới, nơi sâu nhất trong Hỗn Độn, Tiếp Dẫn Phật Tổ đang nằm ngủ trên một tảng đá lớn, Chuẩn Đề Phật Tổ ngồi dưới tàng cây Bồ Đề, tay thoăn thoắt tết một nhành cỏ thành hình người. Xong xuôi, hắn đặt người cỏ lên đất, người cỏ lập tức có được sinh mệnh, vui sướng chạy vòng vòng trên mặt đất.
Oong! Phật quang nở rộ, trên bầu trời hiện lên một Phật luân năm màu.
Phật Tổ Như Lai bớc ra từ Phật luân, mặt mũi bầm dập, hai con mắt đen như gấu trúc, máu mũi chảy ròng ròng... thảm thiết đến nỗi còn chẳng tên ăn mày ven đường.
Đa Bảo Như Lai bước lại gần hai vị Phật Tổ, hắn quỳ xuống bồ đoàn rồi lạy: "Cầu Phật Tổ ra mặt đòi công bằng cho Phật Giáo.”
"Ôi!" Chuẩn Đề Phật Mẫu thở dài, nàng nhìn về phía Phật Tổ Như Lai, trong mắt có chút thất vọng: "Đứng lên đi!"
Phật Tổ Đa Bảo Như Lai đứng dậy rồi chuyển sang thế ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trong đôi mắt sưng phù là sự bất khuất không chịu thua.
Chuẩn Đề Phật Mẫu đưa tay chỉ vào Phật Tổ Như Lai, vết thương do Chí Cường Chuẩn Thánh gây ra đều khỏi hẳn, Phật giả Như Lai lại khôi phục thành hình tượng hiên ngang như xưa.
Phật Tổ Như Lai chắp hai tay lại hành lễ, cảm kích nói: "Đa tạ Phật Mẫu.”
Chuẩn Đề Phật Mẫu nói: "Nguyên nhân sự việc thế nào, ta và sư huynh đã biết đại khái, là ngươi quá mức kiêu ngạo.
Đường Tam Tạng bị bắt, nếu ngươi cẩn thận điều tra thì tra ra chỗ của Hồng Hài Nhi chẳng phải việc khó, chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra.”
Phật Tổ Như Lai gật đầu nói: "Vâng!"
"Ta biết Ngưu Ma Vương có nằm trong tính toán của ngươi, Tích Lôi Sơn cũng là một trong tám mươi mốt kiếp nạn, nhưng ngươi không nên khinh thường lực lượng của Tích Lôi Sơn, nếu Phật Giáo nghiêm túc suy tính thì đã có thể nhổ bỏ Tích Lôi Sơn ngay trong lần đầu tiên, cũng chẳng xảy ra những chuyện sau đó.”
"Phật mẫu nói rất đúng, đệ tử cũng bị thế đại hưng của Phật Giáo che đậy tâm linh, sau này sẽ không để xảy ra chuyện tương tự.”
"Còn chuyện của Minh Hà, Chu Tước Thánh Tôn, Côn Bằng Yêu Sư, Hạo Thiên Thượng Đế đã vượt qua khả năng ngươi có thể khống chế, những chuyện này không thể trách ngươi.”
Đa Bảo Như Lai lập tức nói: "Phật Mẫu, đệ tử cảm thấy chuyện này còn có ẩn khuất, nếu ban đầu là hiểu lầm thì sao lại càng lúc càng lớn chuyện, ngay cả Chí Cường giả cũng bị kéo vào chiến trường.
Giống như có một bàn tay đã sắp xếp tất cả mọi người, khiến nhiều lực lượng của hồng hoang tấn công Phật Giáo.”
"Ngươi nói là Bạch Cẩm?”
"Vâng! Đại đội chấp pháp nhúng tay vào tranh chấp giữa Phật Giáo và Tu La tộc, Bạch Cẩm Thừa loạn cướp bóc nội tình tích lũy hàng tỷ năm của Phật Giáo, những thứ này đều có thể lấy ra làm chứng cứ.”
"Sư huynh, ngươi xem thế nào?" Chuẩn Đề Thánh Nhân quay đầu nhìn Tiếp Dẫn Phật Tổ đang ngủ say bên cạnh.
Tiếp Dẫn Phật Tổ ngáp một cái dài: "Bạch Cẩm nhiều lần quấy nhiễu việc Tây Hành, ý đồ dẫn phát lượng kiếp, dẫn phát tam giới đại chiến, hủy thiên diệt địa, tội lỗi không thể tha thứ!"
Chuẩn Đề mỉm cười nói: "Cũng được, nên cảnh cáo hắn một phen!"
Hắn vung lên, trong phút chốc trời đất quay cuồng, ba người đi tới một không gian hư vô, từng đạo lưu quang ở bên ngoài không gian xẹt qua, tựa như sao băng.
Bùm! Từng bóng người hiện lên từ hư không, Thái Thượng Thánh Nhân, Thông Thiên Thánh Nhân, Nguyên Thủy Thánh Nhân, Nữ Oa nương nương, Bình Tâm nương nương! Bảy vị Thánh Nhân lần lượt hành lễ rồi ngồi xếp bằng trên giường mây.
Thái Thượng Thánh Nhân mỉm cười với Tiếp Dẫn Chuẩn Đề: "Hai vị đạo hữu triệu chúng ta đến đây là vì cớ gì?"
Tiếp Dẫn Thánh Nhân nói: " Bạch Cẩm có ý định phá hư Tây Hành, muốn để lượng kiếp bộc phát nên hôm nay ta mới mời chư vị sư huynh sư tỷ đến thương lượng đối sách.”
Nữ Oa nương nương che miệng cười khẽ: "Sợ là đạo hữu nói nhàm rồi! Đại năng trong tam giới nào có ai thành thực hơn Bạch Cẩm sư điệt.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào Bạch Cẩm sư điệt cũng bận chế tác váy tiên, nào có thời gian nghĩ đến chuyện phá hư Tây Hành của các ngươi?"
"Hả? Váy tiên?" Bình Tâm nương nương vứt ánh mắt dò xét về phía Nữ Oa nương nương.
Nữ Oa nương nương duỗi tay, một chiếc váy Lưu Vân xuất hiện trong tay, nàng cười tươi đáp lại: "Muội muội xem, đây chính là váy tiên do Bạch Cẩm chế tác, hắn đích thân thêu rồi tặng cho ta, cũng chỉ là váy tiên cấp linh bảo, coi như tàm tạm thôi. Hắn nói là muốn biểu đạt tấm lòng của bản thân nên nhất định phải tặng cho ta đấy.”
Trong mắt Bình Tâm nương nương lóe lên ánh sáng khó hiểu nhưng khuôn mặt vẫn nở một nụ cười xinh đẹp: "Không ngờ Bạch Cẩm còn biết làm thứ này!"
Nàng cũng duỗi tay ra khoe chiếc túi xách của mình: "Bạch Cẩm không làm cho ta váy tiên nhưng hắn làm cho ta một ngàn cái túi xách, tất cả đều là do hắn tự tay chế tác đấy, cũng nói là muốn biểu đạt lòng hiếu thảo của mình.
Chậc, ta thấy túi có nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi! Thật hâm mộ “một trăm” cái váy tiên của tỷ tỷ.”