Nữ Oa nương nương sượng mặt, một ngàn cái túi? Trong lòng thì đang tức nghiến răng nghiến lợi, ngươi hay lắm Tiểu Bạch, ta đối xử tốt với ngươi như thế mà ngươi chỉ cho ta một trăm cái váy tiên còn cho nàng ta một ngàn cái túi, mà váy còn do ta đòi mới có chứ.
Bình Tâm nương nương cũng giận lắm, hay lắm Tiểu Bạch, ta đối xử tốt với ngươi như thế mà ngươi tặng cho Nữ Oa một trăm chiếc váy tiên, lại chỉ tặng cho ta cái túi vớ vẩn gì đó, không phải một ngàn, không phải một trăm, chỉ có một, duy nhất một cái! Muốn đè Nữ Oa nương nương xuống nên Bình Tâm nương nương đại từ đại bi ta phải nói dối, nhưng mà cũng đâu tính là nói dối, có một ngàn đấy chứ, chẳng qua là còn chín trăm chín mươi chín cái chưa được giao đến chỗ ta mà thôi.
Bạch Cẩm ngồi trong Ngọc Hư Cung hắt xì mấy cái liên tiếp.
Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên chủ vị nhìn xuống, sắc mặt trông khá kỳ lạ.
Bạch Cẩm sờ sờ mũi, vội vàng: “Sư bá, đệ tử thật sự không kìm nổi, kính xin sư bá thứ tội!"
Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười: "Không có việc gì, ngươi nên tự bảo trọng.”
Bạch Cẩm cảm động: “Đa tạ sư bá quan tâm.”
...
Trong không gian hư không, Thông Thiên giáo chủ tức giận truyền âm: “Đại huynh, ta cảm giác hiện tại Bạch Cẩm thay đổi rồi, có thứ tốt cũng không hiếu kính cho sư phụ đầu tiên.”
"Ngươi đừng nhúng tay làm việc rối thêm nữa, Bạch Cẩm mà đưa váy cho ngươi, ta còn sợ ngươi đánh chết hắn đấy.”
"Sao ta lại khiến mọi chuyện rối thêm được? Việc này đại biểu thái độ của hắn, trong lòng hắn, địa vị của kẻ làm sư phụ như ta thấp hơn rồi, ta phải dạy lại hắn mới được.”
Thái Thượng Lão Quân mặc kệ Thông Thiên giáo chủ, hắn quay sang cười với hai nữ nhân đang có mặt: "Hai vị sư muội nói xa quá rồi, hiện tại chúng ta cần thảo luận việc Bạch Cẩm có phá hư chuyện Tây Hành lấy kinh hay không.”
Nữ Oa nương nương và Bình Tâm nương nương liếc mắt nhìn nhau, tỷ muội thân thiện gật gật đầu, sau đó quay ngoắt đi ngay.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lên tiếng: “Phá hư Tây Hành? Không bao giờ có chuyện đó, đứa nhỏ Bạch Cẩm này là người thế nào ta hiểu mà, từ nhỏ đã tuân thủ quy củ, là tấm gương cho đệ tử tam giáo.
Sau khi trở thành Câu Trần Đại Đế của Thiên Đình thì hắn càng công chính vô tư, Thiên Ma cũng phải hoảng hốt rút lui khi thấy đạo tâm trong sáng của hắn nữa là, hắn là người được mệnh danh là kẻ nhân từ nhất hồng hoang kia mà, đệ tử Huyền Môn như thế, làm sao có thể bày trò dẫn tới lượng kiếp, khiến tam giới máu chảy thành sông?
Chuẩn Đề chen vào: “Chẳng lẽ là có người cố ý hãm hại.”
Đa Bảo Như Lai mệt mỏi, ha ha, Thánh Nhân ngu xuẩn, các ngươi đều bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt rồi! Từ khi nhập môn, hắn luôn là kẻ không tuân thủ quy củ nhất, ăn cây táo rào cây sung, đối địch với đồng môn. Còn chuyện Thiên Ma ấy à, ta còn hoài nghi Bạch Cẩm cấu kết với Ma tộc, nội ứng ngoại hợp, đặt nền móng tốt cho việc ma Giáo tấn công tam giới, là bước đệm để hắn thống trị tam giới kìa.
Thông Thiên gật gật đầu hài lòng: “Đây cũng là quan điểm của ta, Nguyên Thủy nói hay lắm, đương thưởng!" Hắn búng ngón tay, một đồng kim tệ lập tức bay tới chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy nhíu mày giận dữ, Công Đức Kim Tiền trên không trung hóa thành hư vô, tên Thông Thiên khốn khiếp kia lại ngứa đòn.
Chuẩn Đề mỉm cười: “Đa Bảo, ngươi nói cụ thể hơn đi!"
Đa Bảo Như Lai chắp hai tay lại hành lễ: “Từ khi Tây Hành bắt đầu tới nay, Bạch Cẩm đã nhiều lần nhúng tay vào chuyện Tây Hành, đầu tiên là dùng Kim Cô Chú trói buộc Đường Tam Tạng, sau đó lại dẫn đường cho Đường Tam Tạng trầm mê tiền tài, hiện tại tiếp tục âm thầm ủng hộ Ngưu Ma Vương để hắn đối địch với Phật Giáo, tính kế khiến Minh Hà giáo chủ, Chu Tước Thánh Tôn, Hạo Thiên Thượng Đế, Côn Bằng Yêu Sư đồng thời tấn công Phật Giáo, thiếu chút nữa liền chấm dứt chuyện Tây Hành.”
Chuẩn Đề kinh ngạc: “Nếu ngươi không nói thì ta còn không biết Bạch Cẩm đã làm nhiều như vậy!"
Rồi hắn nhìn sang Thông Thiên: “Sư huynh, chuyện Tây Hành liên quan nhiều người, Bạch Cẩm lại không ngừng gây sự, chỉ một chút sơ sẩy thôi sẽ dẫn đến kết quả sinh linh đồ thán, nếu không bị trừng phạt thì làm sao khiến chúng thần, chúng sinh tin phục? Khoan dung đối với hắn chính là đang coi thường chúng sinh hồng hoang.”
Chư vị Thánh Nhân nghe vậy đều nhíu mày, nếu Bạch Cẩm thật sự nhúng tay vào việc đó thì không dễ rồi, hiện tại đang lúc lượng kiếp, thiên cơ hỗn độn, Thánh Nhân cũng không có cách nào làm được đến mức toàn tri toàn năng chứ đừng nói Bạch Cẩm, hắn còn có năm vị Thánh Nhân che lấp thiên cơ cho, cho nên Bạch Cẩm làm cái gì, bọn hắn cũng không rõ.
Thông Thiên giáo chủ bễ nghễ nhìn xuống Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề rồi bật cười lớn: "Bạch Cẩm phụng mệnh ta làm việc, là ta muốn hắn đi phá hư Tây Du, muốn hỏi tội cũng được, đến Hỗn Độn đi, chúng ta đánh một trận.”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đều im lặng, chúng ta đến đây là để hỏi tội và nói lý, hỏi tội thì được rồi, nhưng đối phương không nói lý thì làm sao bây giờ?
"Khụ khụ! Thông Thiên, ngươi ít nói vài câu đi.”
Thái Thượng Thánh Nhân than thở: “Đây đều là lời nói từ phía người bên Phật Giáo, cụ thể như thế nào thì để Bạch Cẩm đến biện giải đi!"
Các Thánh Nhân còn lại cũng gật đầu.
Không gian bỗng nổi gợn sóng, Bạch Cẩm xuất hiện trong hư không, nhìn thấy chư vị Thánh Nhân đều có mặt thì vô cùng cả kinh, vội vàng bái, nói: “Đệ tử Bạch Cẩm bái kiến sư phụ, bái kiến đại sư bá, bái kiến nhị sư bá, bái kiến hai vị nương nương, bái kiến hai vị sư thúc.
Không biết sư phụ, sư bá, sư thúc triệu tập đệ tử đến là có việc gì sai bảo?"
Thái Thượng mỉm cười: “Đừng hoảng sợ, chỉ là Phật Giáo đến hỏi tội mà thôi?"
Bạch Cẩm mờ mịt: “Hỏi tội? Đệ tử có tội gì?"
Thông Thiên cười ha ha: “Bạch Cẩm, giáo chủ Phật Giáo nói rằng kiếp nạn Tây Hành lần này là do ngươi âm thầm mưu tính, thiếu chút nữa phá hủy chuyện Tây Hành lấy kinh, nhưng không thể không nói, ngươi làm khá lắm.”
Bạch Cẩm trợn mắt, vội vàng kích động kêu rên: "Sư phụ, chư vị sư bá, sư thúc, oan cho ta quá! Nỗi oan này thấu tận trời xanh!
Từ lúc Tây Hành bắt đầu, đại sư bá, nhị sư bá, hai vị nương nương đều có nhắc nhở đệ tử, nói Tây Hành lấy kinh là việc hết sức quan trọng, cho dù đệ tử có một trăm lá gan cũng không dám phá hoại mưu kế của chư thánh.”