Ba Tuần Tu La Vương cảm khái: “Thế nhân đều nói Câu Trần Đại Đế chính là người chính trực nhất hồng hoang, ta cũng cảm thấy hồng hoang có Câu Trần Đại Đế tận chức tận trách như vậy chính là phúc của tam giới!"
Thiết Phiến Công Chúa hơi nhíu mày, Câu Trần Đại Đế tận chức tận trách như thế, chuyện của lão Ngưu sẽ không dễ làm, nàng lại do dự hỏi thêm: "Tu La Vương, ngươi đến Tư Pháp Thần Điện có gặp Ngưu Ma Vương không?"
Ba Tuần Tu La Vương lặng lẽ liếc Thiết Phiến Công Chúa một cái mới chần chừ nói khẽ: “Khởi bẩm công chúa, Ngưu Ma Vương bị giam giữ trong nhà giam của Tư Pháp Thần Điện nên ta không được gặp, nhưng khi đi ngang qua khu vực nhà lao thì có nghe được bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Ngưu Ma Vương, bởi vậy có thể thấy được hắn ở trong thiên lao Tư Pháp Thần Điện cũng không dễ chịu gì.”
Thiết Phiến Công Chúa tiếp tục nhíu mày, nhưng ngay sau đó đã trở lại vẻ mặt bình tĩnh như thường, nàng mỉm cười: “Đa tạ Tu La Vương đã nói cho ta hay!"
Ba Tuần Tu La Vương đứng dậy: “Tiểu Vương cáo từ.”
Thiết Phiến Công Chúa gật gật đầu, Ba Tuần Tu La Vương xoay người rời đi.
Bữa yến tiệc của Huyết Hải kéo dài một mùa thu, lúc Bạch Cẩm trở lại Thiên Đình thì đã vào đêm, từng viên Thái Cổ Tinh Thần lơ lửng trên Thiên Đình như là vật trong tầm tay, tinh thần lực giống như thác nước trút xuống Thiên Đình.
...
Sáng sớm hôm sau, sắc trời sáng ngời, Bạch Cẩm rời giường, sau khi tắm rửa để trút bỏ mùi rượu nồng nặc trong suối nước nóng liền đi ăn điểm tâm.
Buổi trưa, Bạch Cẩm nằm trên bãi cỏ trước Điểu Sào, tiến hành tu luyện minh tưởng hàng ngày, trời nắng ấm áp, Thiên Đế ta say!
Cuộc sống của Đại đế thật mộc mạc và không có gì đáng ngạc nhiên.
Bạch Cẩm mơ mơ màng màng sắp ngủ trên chiếc ghế dài, dưới thân đột nhiên xuất hiện một cái hố đen, Bạch Cẩm chỉ kịp cảm nhận mặt mũi mình tối sầm lại thì đã rơi xuống hố rồi.
U Minh thế giới, Bình Tâm điện, Bình Tâm nương nương ngồi trên giường mây, mười tám viên cầu trong tay không ngừng bay lên, trong mỗi một viên cầu đều tản ra khí tức đáng sợ, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số quỷ hồn ở trong đó kêu rên vì phải chịu đủ loại hình pháp.
Một cái hố đen đột nhiên xuất hiện trong đại điện, Bạch Cẩm giống như một con chim gãy cánh từ trong đó rớt xuống mặt đất.
Bình Tâm nương nương bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm đang bò lồm cồm phía dưới.
Bạch Cẩm lập tức đứng lên, cung kính bái: “Đệ tử bái kiến Bình Tâm nương nương, chúc nương nương phúc thọ kim an, thánh đạo thông đạt.”
Bình Tâm nương nương ngồi trên ngai cao chậm rãi nói: “Đứng lên đi!"
Bạch Cẩm đứng dậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên, lời khen ngợi tuôn ra như suối, nhưng lời này là thật: “Nương nương, người thay đổi rồi!"
"Ồ! Nơi nào thay đổi?"
"Nương nương trở nên khí phách biết bao, nhìn cảnh này khiến ta muốn viết riêng cho nương nương một bài thơ.”
“Đặc biệt viết cho ta?
"Đúng vậy, cả tam giới, ta cũng chỉ viết thơ cho mình nương nương.”
Bình Tâm nương nương nhoẻn miệng cười: “Đọc cho ta nghe coi, ngươi làm ta tò mò về bài thơ ngươi viết rồi đó.”
Bạch Cẩm trầm ngâm đi loanh quanh mấy bước, cuối cùng vỗ tay mừng rỡ: “Có rồi!
Trong Cửu U thấy Luân Hồi, nương nương một tay áp càn khôn.
Hôm nay Dậu Đô lập trật tự, phổ độ chúng sinh là thánh ân!"
Bình Tâm nương nương mỉm cười vui vẻ, sau đó khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nàng ra vẻ tức giận: “Không niêm không luật gì cả, ngươi bảo đấy là thơ à?"
"Nương nương, người nói như vậy là ta không đồng ý đâu, sư phụ ta đã nói, vẻ đẹp của thơ từ không phải ở bề mặt của ngôn ngữ mà là ở chân tình, thơ ẩn chứa tình cảm chân thành mới là thơ hay có thể lưu truyền nhiều đời.
Bài thơ này của đệ tử ẩn chứa sự tôn sùng vô hạn của đệ tử đối với nương nương, tình cảm nồng nhiệt đến nỗi tích tụ thành dòng, phun ra như suối, sao ngài lại nói đó không phải là thơ hay?"
"Phụt!" Bình Tâm nương nương không nén được phải phì cười, xong lại vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc: “Nể tình cảm của người vậy, bài thơ này ta sẽ nhận lấy.”
“Đa tạ nương nương!”
Bạch Cẩm cười hì hì: “Nương nương, lần sau triệu hoán đệ tử thì ngài truyèn lời là được, đệ tử sẽ tới ngay, không cần phải mở cho đệ tử một con đường riêng như vậy đâu, đệ tử được ưu ái quá... lại sợ.”
Bình Tâm nương nương bình thản: “Ngươi sợ? Mấy lời này ngươi để dành mà đi nói với Nữ Oa đi!"
Trong đầu Bạch Cẩm reo chuông báo động, Bình Tâm nương nương đột nhiên nhắc tới Nữ Oa nương nương thì đảm bảo không phải việc hay ho gì rồi, vội vàng ra vẻ khó hiểu: “Nương nương, người nói vậy là có ý gì? Đệ tử nghe mà không hiểu gì hết?
Ở trong lòng đệ tử, nương nương mới là độc nhất vô nhị, còn ta và Nữ Oa nương nương chỉ là quan hệ bèo với nước, gặp một hai bận, cảm thấy đâu có quen biết gì!"
Bình Tâm nương nương trong mắt hiện lên một đạo ý cười, sắc mặt bình tĩnh: “Nghe nói ngươi tặng cho Nữ Oa một trăm cái váy tiên do chính tay ngươi dệt?"
Bạch Cẩm cả kinh, Nữ Oa nương nương phản bội ta? Hắn vội vàng chạy bước nhỏ tiến lên rồi ngồi sụp xuống tảng đá xanh gần giường mây của Bình Tâm nương nương, bắt đầu đấm chân Bình Tâm nương nương rồi khóc lóc kể khổ: "Không đề cập đến chuyện này thì thôi, nhắc tới chuyện này là đệ tử lại ấm ức mà không có chỗ để xả!"
"Ấm ức? Ngươi ấm ức cái gì?"
"Nương nương, đệ tử khổ lắm!
Ngài nghĩ mà xem, đệ tử tốt xấu gì cũng là một vị Thiên Đế, cũng coi như là một trong ba đệ tử Huyền Môn, nhưng chỉ vì đệ tử không biết bản thân vô ý mà đắc tội Nữ Oa nương nương từ khi nào khiến Nữ Oa nương nương lại phạt ta dệt váy tiên cho nàng, còn bắt ta tự tay dệt chúng mà không được phép đưa cho người khác làm thay.
Nương nương, người nói Nữ Oa làm vậy chẳng phải đang nhục nhã đệ tử đó sao? Đệ tử cũng cần mặt mũi chứ!"
“Ừ đúng là khinh con hạc nhà ngươi quá, thế ngươi có đi tìm sư phụ và hai vị sư bá của ngươi không?”