Bạch Cẩm xoay người cười lớn: "Bắt được ngươi rồi, mau nói đi, ngươi cầm cái gì của Nữ Oa nương nương?"
"Gừ!" Hung thú khổng lồ gầm thét, đột nhiên biến thành sương mù rồi co giò chạy trốn, thoát khỏi chiếc lưới từ xiềng xích.
"Năng lực hư ảo, chẳng lẽ ngươi dựa vào cái này mà thoát khỏi lưỡi câu của Nữ Oa nương nương? Nhưng chuyện đó sao có khả năng?”
Bạch Cẩm chắp hai tay sau lưng rồi chầm chậm đi theo màn sương đang chạy trốn kia, trên mặt vẫn giữ nụ cười vui vẻ, với thực lực hiện tại thì có gặp phải Hỗn Độn Ma Thần Bạch Cẩm cũng không sợ, chứ đừng nói đến một con Hỗn Độn hung thú.
“Leng keng...” Công Đức Kim Tiền tạo thành xiềng xích nổ tung, vô số Công Đức Kim Tiền phóng lên trời rồi ngưng tụ lại thành một đồng tiền khổng lồ bao trùm vạn dặm Hỗn Độn, đồng tiền xoay tròn, thiêu đốt lên ngọn lửa công đức hình thành một con đường lửa nối liền Hỗn Độn.
Đám sương đang bỏ chạy đột nhiên dừng lại, gian nan lao lên phía trên.
“Gừ!” Sương mù màu đen lập tức trở lại hình dáng của Hỗn Độn hung thú, nó giương nanh múa vuốt chạy xuống phía dưới, nhưng tất cả đều vô dụng, dưới sự vận chuyển của con đường công đức kia, nó không thể chống lại số mệnh bị kéo về phía đồng tiền kia, cho đến khi tất cả đều bị hút vào trong đó, Công Đức Kim Tiền khổng lồ đột nhiên co nhỏ lại.
"Gừ!" Hỗn Độn hung thú kêu lên tiếng bi thảm, cơ thể như bị bóc hết sức lực chỉ có thể bò trong Hỗn Độn.
Vô số Công Đức Kim Tiền bay về phía Bạch Cẩm, sau khi tới gần Bạch Cẩm, chúng bỗng nhiên biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại một mình Hỗn Độn hung thú nằm sấp trong Hỗn Độn, cổ bị một đồng Công Đức Kim Tiền cỡ lớn kẹt lại, đầu cắm vào trong lỗ thủng của đồng tiền, một cái xích hình thành từ Công Đức Kim Tiền dập dềnh trong Hỗn Độn.
Bạch Cẩm tiến lên kéo lấy xiềng xích: “Đi thôi!"
Hắn cảm thấy eo bị một nguồn lực nào đó kéo về, lần này Bạch Cẩm cố gắng duy trì sự tỉnh táo, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức khổng lồ bao bọc bản thân, hắn cảm thấy Tiền Tài pháp tắc mà hắn vẫn luôn tự hào cũng trở nên quá đỗi nhỏ bé, vận mệnh thời không, thậm chí là khí tức mà hắn cảm nhận được đều trở nên mơ hồ.
“Rầm rầm!” Ao nước trong Oa Hoàng Thiên nổ tung, Bạch Cẩm cùng Hỗn Độn hung thú từ đó lao ra rồi đáp xuống lương đình.
Nữ Oa nương nương giật lưỡi câu móc trên áo Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm tỉnh táo lại, dắt Hỗn Độn hung thú đi tới, cười với nàng: "Nương nương, đệ tử đã bắt hung thú về cho ngài rồi đây.”
"Gừ!"
"Gào!"
Hỗn Độn hung thú phát ra từng tiếng gầm gừ, trong mắt chứa đầy sắc đỏ tức giận nhìn Nữ Oa nương nương.
Nữ Oa nương nương bình tĩnh liếc mắt nhìn lại.
"Ử ử!" Hung thú lập tức kẹp đuôi, phát ra từng tiếng bi thảm rồi trốn ra sau lưng Bạch Cẩm.
“Ta muốn câu Hỗn Độn Huyền Quy, thứ này thì có tác dụng gì, cho ngươi đi!”
Bạch Cẩm vội vàng hành lễ cảm tạ: “Đa tạ nương nương!" Xung quanh hồng hoang không có Hỗn Độn hung thú, hắn nghĩ con Hỗn Độn hung thú này hẳn là quý giá lắm, có lẽ bán đi cũng không ít tiền đấy!
Bạch Cẩm ở lại trò chuyện với Nữ Oa nương nương một lát, còn làm cho nương nương một bàn đồ ăn ngon mới dắt Hỗn Độn hung thú quay về Thiên Đình.
...
Bạch Cẩm ngồi trên ghế trong Điểu Sào, trước mặt lơ lửng một miếng vải gấm với kim tuyến thêu hoa văn đám mây và trăm hoa, phải nói là tay nghề của chúng ta quá tài tình.
Hỗn Độn hung thú Hổ Ngạc nằm cạnh hắn ngáp dài.
Vân Tiêu đi vào, mỉm cười: “Sư huynh, không quấy rầy ngươi chứ?"
Hổ Ngạc lập tức ngẩng đầu, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy người tới là Vân Tiêu lại mệt mỏi nằm xuống đất, đó là biểu hiện của việc không đánh lại được người ta.
"Tới đúng lúc lắm, mau đến giúp ta cắt váy.”
Vân Tiêu mỉm cười ngồi xuống cạnh hắn, có vẻ cũng rất tò mò hỏi: "Sư huynh, ngài làm nhiều váy tiên như vậy là muốn đưa cho ai?" Nói rồi đưa tay cầm lấy một chiếc váy tiên đã hoàn thành bên cạnh.
“Ai! Đương nhiên là Bình Tâm nương nương!”
“Vậy là ta đoán đúng rồi, trên khắp hồng hoang này, người khiến sư huynh ngài hạ mình làm mấy món đồ nữ này, ngoại trừ hai vị nương nương kia thì đâu có người nào khác, nhưng, ngài muốn ta giúp thật sao?
Bạch Cẩm do dự một chút lại thở dài: “Thôi, để tự ta làm thì tốt hơn!"
Vân Tiêu buông váy, mỉm cười: “Sư huynh, Thiết Phiến Công Chúa vừa mới tới."
"Ngươi làm thế nào?”
“Ta đã từ chối yêu cầu của nàng ta, cuối cùng nàng còn định cướp ngục nhưng bị ta mời về Huyết Hải rồi.”
"Ừ! Làm tốt lắm.”
“Minh Hà giáo chủ thật sự sẽ không tức giận sao?
Bạch Cẩm mỉm cười: “Sau này chúng ta lại có thêm một đồng minh mạnh rồi.”
Vân Tiêu đăm chiêu, gật đầu.
Lại thêm một ngày trôi qua, sáng sớm hôm sau, Bạch Cẩm dậy sớm, tiếp tục thêu váy trong Điểu Sào.
Ầm ầm! Một cỗ khí thế cường đại đột nhiên bao trùm Thiên Đình.
Bạch Cẩm dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài lẩm bẩm: "Minh Hà giáo chủ tới!" Sau đó hắn ghim cây kim trên gấm hoa, đứng dậy đi ra ngoài, trong lúc đang đi bộ một thân thanh y hóa thành đế bào.
Bạch Cẩm vừa mới ra khỏi Điểu Sào, đã thấy Thái Bạch Kim Tinh cưỡi mây nhanh chóng bay tới, vẫy tay lớn tiếng khẩn trương gọi: "Đế Quân, Đế Quân, không xong rồi, Minh Hà giáo chủ giết tới rồi."
Sắc mặt Bạch Cẩm bình tĩnh, vung tay áo nói: "Đi, đến Lăng Tiêu Bảo Điện."